Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao
Chương 67: Cơ Duyên Thiên Đạo
Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Thẩm Cố Dung vừa khôi phục thị lực đã ăn một vố nặng nề như vậy, suýt nữa trực tiếp tháo băng tiêu giá cắt cổ kia xuống, ném thẳng vào gương mặt tràn ngập ý cười của Lâm Thúc Hòa.
Có điều sau khi tầm nhìn rõ ràng, cuối cùng y cũng thấy rõ Lục sư huynh từ trên trời rơi xuống của mình trông như thế nào.
Khả năng cao là Nam Ương Quân đều xem mặt thu đồ đệ, mấy sư huynh của Thẩm Cố Dung ai cũng tuấn mỹ lạ thường, kể cả Lâm Thúc Hòa với dáng vẻ lúc nào cũng có thể quy tiên thì nét phong hoa vẫn không giảm nửa phần, ngược lại còn toát lên vẻ diễm sắc đặc biệt.
Lâm Thúc Hòa khẽ nháy mắt, khi hắn nói chuyện hơi thở nhẹ nhàng, bình thường giơ tay nhấc chân cũng nhẹ như sắp chết, đôi tay tái nhợt như ngọc đặt hờ hững trên bàn tính, không chút để ý gảy gảy, như thể mạnh hơn chút nữa là hắn sẽ đi đời.
"Thế nào? Lâu rồi không gặp sư huynh, giờ nhìn đến choáng váng?" Lâm Thúc Hòa trêu chọc y.
Thẩm Cố Dung thu hồi tầm mắt, không nói chuyện.
Trong ký ức của Thẩm Phụng Tuyết, Lâm Thúc Hòa này được đánh giá là...... Cơ thể suy nhược, ốm yếu đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi hạc lên Tây Thiên, đằng sau chêm một câu "Máu lạnh vô tình" như cố ý, nhưng Thẩm Cố Dung nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra Lâm Thúc Hòa này nhẫn tâm ở đâu.
—— Dù sao thì Thẩm Phụng Tuyết đã đem đến cho hắn nhiều phiền phức như, nhưng tới chỗ hắn vẫn được ăn ngon uống tốt, chăm sóc cung phụng; ngoài miệng thì nói lời tàn nhẫn, trên thực tế lại cùng lắm chỉ hạ chút dược râu ria, hoặc chèn ép y vài câu trước mặt đồ đệ.
Loại người khẩu xà tâm phật này giống như trời sinh đã không dính dáng đến hai từ "Máu lạnh".
Lâm Thúc Hòa "Máu lạnh vô tình" đứng một lúc liền không trụ nổi, hắn vẫy tay: "Đứng kia chờ sét đánh à? Lại đây đỡ ta."
Thẩm Cố Dung: "......"
Ở Ly Nhân Phong luôn là người khác dìu y, lúc này cuối cùng cũng gặp người ốm yếu hơn cả mình, Thẩm Cố Dung đi lên phía trước, nâng cánh tay Lâm Thúc Hòa lên.
Lâm Thúc Hòa không chút khách sáo khoác cánh tay mềm mại không xương lên tay Thẩm Cố Dung, thuận miệng nói: "Hôm qua Tam sư huynh nói, sư tôn đã phát hiện kết giới hộ thể của đệ vỡ nát, vốn định xuất quan, nhưng lại bị hắn...... Khuyên quay trở về."
Thẩm Cố Dung đỡ hắn tới giường nệm bên cửa ngắm mưa, nghe vậy tay thoáng chững lại.
Lâm Thúc Hòa nhìn y một cái, giơ ngón tay chỉ trỏ, sai Thẩm Cố Dung châm trà cho mình.
Thẩm Cố Dung rũ mắt châm trà cho hắn.
"Chậc, đệ cứ luôn như vậy." Lâm Thúc Hòa nhận trà, tiện thể còn bấm tay gảy nhẹ trên cổ tay Thẩm Cố Dung vài cái, nhàn nhạt nói: "Nhắc tới đến sư tôn đệ lại như thế, nhưng linh mạch đệ thế nào chắc đệ cũng hiểu rõ, dùng quá nhiều linh vật chỉ có hại chứ không có lợi, sư tôn chỉ lo lắng cho đệ mà thôi."
Ánh mắt Thẩm Cố Dung khẽ nhúc nhích, nhớ lại lời đồn đãi trong Tam giới, có vẻ khi còn bé tu vi Thẩm Phụng Tuyết rất thấp, phải nhờ Nam Ương Quân tìm vô số linh dược mới tăng được tu vi lên.
Nhưng dựa theo cách nói của Lâm Thúc Hòa, những linh vật bất lợi với thân thể đó hình như đều do Thẩm Phụng Tuyết chủ động muốn dùng, Nam Ương Quân có vẻ còn không đồng ý.
Thẩm Cố Dung lại bắt đầu nói lời khách sáo, y rũ mắt, lông mi khẽ run, thấp giọng nói: "Ta biết, nhưng mà......"
Lâm Thúc Hòa nói: "Nhưng mà trong lòng đệ tồn tại oán hận với sư tôn."
Thẩm Cố Dung: "Ta không có."
Lâm Thúc Hòa nhìn y đầy kỳ quái, nói: "Đệ cho rằng ta cũng mù giống đệ?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Lâm Thúc Hòa nói chuyện quá nghiêm chỉnh, không giống Hề Cô Hành có thể tùy tùy tiện tiện thốt ra, Thẩm Cố Dung hỏi vài câu vẫn không kiếm được tin tức gì quan trọng, đành phải từ bỏ.
Hai người dựa nửa người lên ghế mềm ngắm mưa.
Thẩm Cố Dung nhìn một hồi, mới nhớ ra Y quán Lâm Quan nằm sâu trong một hẻm phố bán quan tài, vừa qua buổi trưa, những cửa hàng quan tài bên cạnh cũng lục tục mở hàng buôn bán, nhưng càng vào trong hẻm càng quạnh quẽ.
Thẩm Cố Dung hơi rụt cổ, nhíu mày nói: "Ta nghe nói huynh tới Nhàn Vân Thành dưỡng bệnh, nhưng ở cái nơi toàn âm khí quỷ quái này thì dưỡng thế nào?"
Lâm Thúc Hòa nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi, khóe môi ngậm cười: "Nơi quỷ quái mới thích hợp để dưỡng bệnh."
Thẩm Cố Dung: "Hửm?"
Thẩm Cố Dung chờ mãi không thấy câu trả lời, nghiêng đầu nhìn lướt qua.
Lâm Thúc Hòa cực kỳ dễ mệt mỏi, chỉ làm một cái băng tiêu thôi đã khiến hắn mệt rã rời, chưa nói xong câu đã nhắm mắt ngủ say.
Thẩm Cố Dung lắc lắc đầu, cầm áo choàng bên cạnh đắp lên người hắn.
Lâm Thúc Hòa không chút phòng bị y, ngay cả linh lực hộ thể cũng chưa mở ra đã nặng nề chìm vào giấc ngủ, không biết do qua loa hay là đã sớm đề phòng.
Phố dài mưa bụi mông lung, Thẩm Cố Dung chán chết ngắm mưa một hồi, phát hiện bản thân không có việc gì làm thật không thú vị, đành phải đi tìm người gỗ, xem khuôn mặt mà mình vẫn luôn tò mò.
Bình thường người gỗ luôn chờ ở trong các hộc tủ trong quầy thuốc, trừ khi Lâm Thúc Hòa triệu bọn chúng ra, nếu không chúng sẽ không chủ động ra ngoài.
Thẩm Cố Dung xoay qua xoay lại rất nhiều vòng quanh hai mặt tưởng trước quầy thuốc, nhìn thấy trên từng ô vuông đều được đánh dấu tên, trong đó có một hộc tủ trong góc đánh dấu mấy chữ "Thẩm Thập Nhất. Năm Vĩnh Bình thứ mười hai. Chưa. Bỏ."
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu, Thẩm Thập Nhất? Chưa? Bỏ?
Có ý gì?
Lòng hiếu kỳ của y từ nhỏ đã rất lớn, tuy rằng tiềm thức nhắc nhở không được tùy tiện xem trộm đồ của Lâm Thúc Hòa, nhưng dòng chữ trên ô thuốc kia thật sự quá hấp dẫn y.
Thẩm Cố Dung ngồi xổm tại chỗ do dự hồi lâu, mới thử vươn hai ngón tay nhẹ nhàng kéo ô thuốc ra.
Ô thuốc rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì, Thẩm Cố Dung tìm tòi một lát mới chắc chắn rằng đây là một ô thuốc trống không.
Y bĩu môi, đẩy ô thuốc về, khi đang chán muốn chết đứng lên định cất bước rời đi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, ngăn cản đường đi của y.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung vốn dễ bị kinh hãi, hô hấp ngưng bặt, lui về sau nửa bước, suýt nữa kêu ra tiếng.
Nhưng khi tập trung nhìn vào, y liền phát hiện bóng người trước đúng là người gỗ y tìm trái tìm phải mà không thấy.
Thân hình người gỗ cao lớn, khớp xương được làm vô cùng giống thật, trên người chỉ bọc qua loa một lớp áo tang vải thô, mặt nó vẫn chưa hoàn thành, ngũ quan chỉ được khắc tùy ý mơ hồ lúc này đang nhìn y bằng vẻ mặt không cảm xúc.
Thẩm Cố Dung xoa xoa ngực, biết trong Y quán của Lâm Thúc Hòa sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, y liền đánh bạo tiến lên, cẩn thận quan sát người gỗ kia.
Xoay hai vòng, Thẩm Cố Dung nghi hoặc chọc chọc mặt gỗ của con rối kia —— không biết Lâm Thúc Hòa làm kiểu gì, tuy rằng là đồ gỗ nhưng nhìn qua không khác gì cơ thể người thật.
Thẩm Cố Dung lại nhìn thêm một lát, chợt khó hiểu phát hiện gương mặt của người gỗ này hơi quen quen, mà quen như thế nào thì không tài nào nghĩ ra.
Trên đó đánh dấu Thẩm Thập Nhất, chẳng lẽ là mặt y?
Nhưng cũng không đúng, gương mặt này khác hoàn toàn ngũ quan của y.
Người quen của Thẩm Phụng Tuyết?
Nhưng vì sao phải làm người gỗ của hắn?
Thẩm Cố Dung nhìn chiếc đầu bằng gỗ đã sắp mục nát cùng ngũ quan chưa điêu khắc xong kia, lúc này mới phát hiện ra mấy dòng chữ trên đó có ý nghĩa gì.
Năm Vĩnh Bình thứ mười hai, chưa hoàn thành được con rối này, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà bỏ dở.
Thẩm Cố Dung đang suy nghĩ man, liền nghe thấy tiếng thở dài của Lâm Thúc Hòa.
"Ta chỉ mới chợp mắt không để ý đến đệ một lát, đệ đã lại gây thêm phiền phức cho ta."
Thẩm Cố Dung quay đầu lại, Lâm Thúc Hòa không biết đã tỉnh từ khi nào, lúc này đang lảo đảo đỡ khung cửa, nhìn y bằng sắc mặt trắng bệch, khóe môi còn hàm chứa nụ cười bất đắc dĩ.
Thẩm Cố Dung có chút chột dạ: "Xin lỗi, ta không cố ý."
Lâm Thúc Hòa cũng không tức giận, hắn yếu mệt đến mức khắp người không còn sức lực, hữu khí vô lực vẫy tay một cái, Thẩm Cố Dung đi tới đỡ lấy hắn.
"Đó vốn dĩ là đại lễ ta định tặng cho đệ." Lâm Thúc Hòa dựa hết nửa thân mình lên Thẩm Cố Dung, nhẹ giọng nói, "Sau đó lại không tặng nữa."
Thẩm Cố Dung nhướng mày: "Vì sao không tặng?"
Khóe mắt Lâm Thúc Hòa nhìn thoáng qua bên cạnh, nói không chút để ý: "Lúc ấy bị ốm bệnh một trận, nên không còn kiên nhẫn để làm."
Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: Nói dối.
Trong tiềm thức Thẩm Phụng Tuyết nói với y, mỗi khi tầm mắt của Lâm Thúc Hòa liếc loạn, đó chính là đang nói dối.
Nhưng Thẩm Cố Dung cũng không mở miệng vạch trần, thuận miệng hỏi: "Vậy huynh muốn khắc mặt ai?"
Vừa nói xong câu này, Lâm Thúc Hòa lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn y, con ngươi khẽ nhúc nhích.
Ánh mắt hắn cổ quái, nhẹ giọng hỏi: "Đệ thật sự không nhìn ra?"
Thẩm Cố Dung liếc hắn: "Mặt kia còn chưa khắc xong, sao ta có thể nhìn ra?"
Lâm Thúc Hòa yên lặng một lúc lâu, thời điểm Thẩm Cố Dung suýt chút nữa cho rằng mình nói sai chỗ nào, hắn mới nhẹ nhàng cười, nói: "Cũng đúng, đệ mù."
Thẩm Cố Dung: "......"
Ta quăng ngã ngươi đó, quăng thật đó.
Thẩm Cố Dung không hỏi được gương mặt kia rốt cuộc là của ai, Lâm Thúc Hòa lại trực tiếp vẫy tay một cái, người gỗ kia đột nhiên thu nhỏ lại chỉ còn bằng một bàn tay, hắn ném cho Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung quan sát người gỗ thu nhỏ mấy chục lần kia, lại nhìn sang Lâm Thúc Hòa.
Lâm Thúc Hòa nhàn nhạt nói: "Tự mình nghĩ đi."
Dứt lời liền không quan tâm đến Thẩm Cố Dung nữa, chậm rì rì quay về hậu viện, có lẽ là ngủ bù.
Trước khi đi, Lâm Thúc Hòa lại tặng thêm một câu: "Giao Nhân kia chắc hẳn đang đi xung quanh tìm đệ, chỉ cần đệ không ra khỏi Y quán, nàng sẽ không làm gì được đệ, nhớ đừng đi loạn."
Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: "Tình tiết này nếu ở trong thoại bản thì sau khi nói ra những lời này, ta chắc chắn sẽ không nghe, hoặc bị đủ mọi thể loại trời xui đất khiến dẫn ra khỏi Y quán, bị Giao Nhân tóm được rút xương."
Lâm Thúc Hòa đỡ khung cửa, nhíu mày nói: "Có nghe thấy không?"
Thẩm Cố Dung gật đầu: "Nghe thấy."
Lúc này Lâm Thúc Hòa mới cười nói: "Thật ngoan."
Thẩm Cố Dung: "......"
Hề Cô Hành rốt cuộc đã nói gì Lâm Thúc Hòa, mà bây giờ Lâm Thúc Hòa lại dùng câu "Thật ngoan" này làm câu cửa miệng vậy?
Trở về sẽ giết Hề Chưởng giáo.
Xem dáng vẻ Lâm Thúc Hòa tám phần là phải ngủ đến tối, Thẩm Cố Dung đành phải ngồi ở cửa tiếp tục ngắm mưa, cũng may Lâm Thúc Hòa còn có chút lương tâm, trước khi đi đã triệu hai người gỗ ra cho y chơi.
Thẩm Cố Dung vừa thấy gương mặt người gỗ kia, da gà nổi đầy người.
Y lập tức từ chối sự xấu xí.
Lâm Thúc Hòa đóng cửa lại cạch một tiếng.
Thẩm Cố Dung: "......"
Không còn cách nào, Thẩm Cố Dung đành phải dựa vào mềm ghế, nghiêng đầu nhìn hai người gỗ trên mặt như bị đổ thuốc nhuộm kia.
Mắt thẩm mỹ của Lâm Thúc Hòa độc đáo lạ thường, hai người gỗ xấu đến mức ra ngoài quỷ thấy cũng phải kêu thảm thiết, thế mà hắn còn đặt cho hai cái tên "Hoa Dung", "Nguyệt Mạo", lại dùng miếng gỗ khắc chữ lên treo ở cổ tay.
Thẩm Cố Dung vuốt ve người gỗ nhỏ trong tay đến mất hồn, y suy nghĩ cẩn thận hồi lâu cũng không nhớ được rốt cuộc đã thấy gương mặt này ở đâu, chọc chọc gương mặt mơ hồ kia của người gỗ, nhỏ giọng thì thầm: "Rốt cuộc ngươi là ai? Nói chuyện đi. Ngươi nói chuyện đi."
Y chỉ nhân lúc không ai ở đây tự chơi với bản thân mà thôi, nhưng người gỗ hầu hạ bên cạnh lại tưởng y thật sự muốn người ngẫu nói chuyện, liền két két đi tới, miệng gỗ nhẹ nhàng mở ra, giọng điệu chậm rì rì, cùng một đức hạnh với chủ nhân nó.
"Thánh quân, cần có quỷ khí mới kích hoạt được người gỗ."
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn nó một cái, lại lập tức quay đầu sang chỗ khác, nhan sắc năm màu sặc sỡ kia...... Thật sự quá tổn thương đôi mắt.
"Quỷ khí?"
Người gỗ nói: "Vâng, chúng ta đều hoạt động nhờ vào quỷ khí của chủ nhân."
Thẩm Cố Dung ngẩn ra, bỗng nhiên nghiêng đầu.
Người gỗ không hề hay biết bản thân vừa làm bại lộ gốc gác của chủ nhân, nó nhìn y bằng con ngươi vô hồn.
Trái tim Thẩm Cố Dung kinh hoàng, y gian nan hỏi: "Lâm Thúc Hòa...... Tu quỷ đạo?"
Người gỗ nói: "Đạo, chủ nhân, tu, cũng, không phải, quỷ đạo."
Thẩm Cố Dung: "......"
Càng là vấn đề cấp bách ngươi càng nói chậm phải không?
Có điều nghe xong đáp án này, Thẩm Cố Dung cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù sao thì người tu quỷ đạo thường đều có quỷ khí trời sinh, hoặc sau khi thân thể chết đi, hồn phách lưu lại nhân gian tu luyện.
Tuy Thẩm Cố Dung không kỳ thị, nhưng chung quy quỷ cũng không được tính là chính đạo.
Y còn chưa cảm thấy may mắn xong, liền nghe thấy người gỗ thong thả gằn từng chữ: "Chủ nhân sớm đã gần chết nhiều năm."
Thẩm Cố Dung: "......"
Trái tim Thẩm Cố Dung lại lần nữa lơ lửng.
Gần chết...... Nhiều năm?
Gần chết là gần chết, chết chính là chết, sao còn có kiểu gần chết nhiều năm?
Điều này căn bản không hợp lẽ thường.
Thẩm Cố Dung nhấp một ngụm trà, sợ Lâm Thúc Hòa nghe thấy, y nhỏ giọng hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"
Người gỗ tuy rằng được Lâm Thúc Hòa hạ chỉ thị nghe theo toàn bộ mệnh lệnh chỉ thị của Thẩm Cố Dung, nhưng nghe xong câu nói này vẫn hơi do dự.
Thẩm Cố Dung sốt ruột, đá đá chân, nhẹ giọng nói: "Nói đi nha."
Người gỗ đóng mở miệng: "Chủ nhân không cho nói."
Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Ta hỏi cũng không được?"
Người gỗ lại rơi vào mê man, toàn bộ cơ thể bắt đầu run rẩy, có lẽ đang phân vân giữa mệnh lệnh của Thẩm Cố Dung và chỉ thị của Lâm Thúc Hòa.
Thẩm Cố Dung vừa thấy có cánh cửa, liền dịu dàng lừa gạt người gỗ vô tội: "Chủ nhân ngươi lệnh cho ngươi nghe lời ta, phải không?"
"Vâng."
Thẩm Cố Dung: "Vậy hiện tại ta muốn ngươi nói, ngươi có nghe không?"
Người gỗ: "Két két két."
Thẩm Cố Dung không ngừng cố gắng: "Ngươi không nói, chính là cãi lại mệnh lệnh của ta, cũng chính là vi phạm chỉ thị của chủ nhân, coi chừng bị chặt đem thiêu."
Người gỗ tưởng tượng, so sánh giữa "Chủ nhân không cho nói việc này", cùng "Nghe chỉ thị của chủ nhân" và "Nghe mệnh lệnh của Thánh quân", một mệnh lệnh đương nhiên không bằng hai mệnh lệnh, liền lập tức làm phản.
Người gỗ nói một năm một mười: "Ba mươi năm trước chủ nhân bệnh nặng gần chết, Thánh quân thảo phạt, phong ấn ma tu, Thiên Đạo giáng xuống cơ duyên công đức, làm chủ nhân......"
Nó còn chưa nói xong, trên đường phố đột nhiên vang lên tiếng yêu thú rít gào, trực tiếp át đi câu kế tiếp của người gỗ.
Thẩm Cố Dung bùng nổ: "Ta biết ngay mà!!"
Trong thoại bản cũng như vậy, mỗi lần nhân vật chủ chốt chuẩn bị nói ra manh mối quan trọng nào đó, sẽ luôn có người cắt ngang không đúng lúc, từ bí mật đó lại có thể viết thêm mấy chục quyển thoại bản nữa.
Chờ đến khi tiếng gầm gừ kia ngừng lại, người gỗ cũng nói xong.
Thẩm Cố Dung đứng dậy đi tới, đỡ lấy bả vai người gỗ, vội vàng nói: "Nói lại đi, giáng xuống cơ duyên công đức, sau đó thì sao?"
Y nói hết lời mới phát hiện những điều quan trọng người gỗ đã nói xong từ lâu, những câu kế tiếp đều là vấn đề râu ria.
Gần trăm năm nay Thẩm Phụng Tuyết trấn áp vô số quỷ tu ma tu đại gian đại ác, Thiên Đạo giáng xuống cơ duyên công đức, Thẩm Phụng Tuyết liền dùng nó để giữ lại cái mạng cho Lâm Thúc Hòa.
Cho nên người gỗ mới nói từ "Gần chết nhiều năm" quỷ dị như vậy.
Thẩm Cố Dung rũ tay xuống, còn chưa kịp sắp xếp xong suy nghĩ, cách đó không xa lại lần nữa vang lên tiếng rít gào.
Thẩm Cố Dung quay đầu nhìn lại, cuối tầm mắt chính là một con Cửu Vĩ Hồ lớn chiếm giữ nửa con phố, linh lực quanh thân tỏa ra bốn phía, đang giao đấu với một người không rõ thân phận.
Đúng là Thanh Ngọc.
Thẩm Cố Dung nhíu mày, chẳng lẽ lần này Yêu chủ để Thanh Ngọc tới bảo vệ y?
Đúng lúc này, có vẻ nhận ra linh lực của đồng loại, Tuyết Mãn Trang vẫn luôn ở trong phòng ngủ của Ngu Tinh Hà đột nhiên vỗ cánh bay tới, liếc thấy Thẩm Cố Dung liền lập tức hóa thành hình người thiếu niên tại chỗ.
Tuyết Mãn Trang vui vẻ ra mặt, kêu lên theo bản năng: "Mỹ......"
Chữ "nhân" còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung đã lạnh lùng liếc hắn một cái.
Tuyết Mãn Trang trong nháy mắt nghẹn lại, mỗi khi hắn gọi "Mỹ nhân" đều sẽ bị Mục Trích đánh tơi bời một trận, dần dần hình thành bóng ma tâm lý.
Hắn bước nhanh tới, nhỏ giọng chíp chíp hai tiếng.
Thẩm Cố Dung nhàn nhạt nói: "Gọi ta là gì?"
Tuyết Mãn Trang nói lí nhí: "Thánh quân."
Lúc này Thẩm Cố Dung mới gật đầu, y chỉ về phương hướng Cửu Vĩ Hồ đằng kia, nói: "Ngươi đi xem thử Thanh Ngọc đang giao đấu với ai?"
Tuyết Mãn Trang lập tức hóa thành nguyên hình, vui vẻ vỗ cánh bay ra tra xét tình hình.
Không lâu sau hắn đã trở lại.
"Với một nữ nhân, nhưng là một nữ nhân xấu xí, xương cốt trên người đều loạn tùng phèo hết cả lên." Tuyết Mãn Trang nói đầy ghét bỏ: "Hình như tên là Tang La Phu."
Thẩm Cố Dung: "......"
Tang La Phu không phải Đệ nhất Mỹ nhân Tam giới sao? Trong mắt con phượng hoàng ưa làm đỏm Tuyết Mãn Trang này thế nhưng lại là xấu?