Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày
Chương 143 Phiên Ngoại 3
Sau khi Diệp Phạm nhận được ngôi vị Ảnh hậu Oscar, sự nghiệp của cô phát triển không ngừng, nhiều đạo diễn đưa tới Diệp Phạm không ít kịch bản, nhưng Diệp Phạm vẫn hết sức cẩn thận, nghiêm túc chọn lựa kịch bản.
Trừ tài nguyên từ nước ngoài, trong nước cũng có một đạo diễn nổi tiếng muốn để Diệp Phạm đến diễn nhân vật nữ chính trong phim của ông ấy.
Đạo diễn này từng đạt rất nhiều giải thưởng, kịch bản cũng đã chuẩn bị nhiều năm, chăm chút hết lòng. Ông nhìn trúng Diệp Phạm, chính là nhìn trúng kỹ năng diễn xuất tinh xảo, còn có thái độ chân thành của cô.
Bộ phim này là một bộ phim đặc công, nam nữ chính đều là đặc công, có cảnh tình cảm, có nội dung kịch bản rõ rằng, còn có chủ đề sâu sắc. Kịch bản tốt như vậy, nhân vật chính nhất định sẽ cần phải lựa chọn lựa tỉ mỉ, đáng nhắc tới chính là, nhân vật nam chính của phim này chính là Hạ Hàn.
Đạo diễn thực sự muốn mời Diệp Phạm Hạ Hàn đôi vợ chồng này tới diễn bộ phim của mình. Vì bọn họ ngoài bản thân có thực lực ra, hai người này còn có độ hot cực cao.
Quả nhiên, sau khi phim tuyên bố nam nữ chính, trên mạng lập tức bùng nổ.
Hai vợ chồng này trong giới giải trí có tiếng là có giá trị nhan sắc cao, danh tiếng cao, kỹ năng diễn xuất tốt, từ lúc xuất đạo đến nay tất cả các tác phẩm họ tham gia đều rất xuất sắc. Càng đừng đề cập đến hai người họ đều có lưu lượng rất lớn, mọi cử chỉ hành vi đều được mọi người chú ý, đoàn làm phim không cần marketing, phim đã có chủ đề và độ hot cao.
Trong phim nếu có tên của Diệp Phạm hoặc là tên của Hạ Hàn, đều sẽ hấp dẫn rất nhiều người xem, hai người họ cùng đóng phim liền có ý nghĩa rằng bộ phim này có chất lượng siêu cao.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm trước kia cũng hợp tác qua, ví dụ như « Ẩn nấp Bến Thượng Hải », « Thẩm tướng », nhưng đây là tác phẩm mà hai người họ hợp tác lần đầu tiên sau khi kết hôn, ý nghĩa tự nhiên sẽ khác biệt.
Mọi người đều đối với bộ phim này chờ mong vạn phần.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đã tiến đoàn làm phim quay mấy cảnh phim, ngày hôm nay, bọn họ đến studio, thay đồ hóa trang, chuẩn bị diễn thêm một đoạn phim nữa.
Đạo diễn đơn giản cùng bọn họ nói vài câu, không có bàn giao quá nhiều. Bởi vì Hạ Hàn Diệp Phạm đều là diễn viên ưu tú, bọn họ đều có thể tự mình phát huy, lại luôn có thể mang đến cho mọi người những hiệu quả không tưởng tượng được.
Ánh đèn, máy quay đã vào vị trí, phim bắt đầu được quay.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm hai người đứng trong bóng đêm, chung quanh là những tia sáng ảm đạm, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, chậm rãi chiếu sáng lên trên mặt đất.
Hạ Hàn giơ tay lên, súng chống ngay sau đầu Diệp Phạm. Anh lạnh lùng nói: "Dừng lại."
Thân thể của Diệp Phạm cứng đờ.
Thanh âm lạnh lẽo của Hạ Hàn vang lên phía sau lưng Diệp Phạm: "Tổ chức phái cô tới giết tôi?"
Diệp Phạm hít sâu một hơi, cô bình tĩnh mở miệng: "Anh hiểu lầm rồi."
Thái độ của Hạ Hàn đối với Diệp Phạm giống như không hề tin tưởng, ngữ khí của anh mười phần cường thế, mang theo áp bách: "Bỏ súng xuống."
Diệp Phạm giang hai tay, đem súng trong tay ném một cái sang bên cạnh. Súng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang trầm nặng.
Hạ Hàn nhẹ a một tiếng, súng ở sau đầu Diệp Phạm chậm rãi dời xuống. Giống như nhẹ nhàng vuốt v3, lại tựa như ý vị thăm dò không rõ. Mang theo một chút mê hoặc, trong không khí xuất hiện mập mờ như có như không.
Cuối cùng, thanh súng màu đen kia dừng lại trên cổ Diệp Phạm. Diệp Phạm có đeo một chiếc dây chuyền, súng của Hạ Hàn lúc này đang đặt vào trên dây chuyền. Hạ Hàn dùng súng nhẹ nhàng gõ gõ dây chuyền, khóe môi cong lên lạnh lùng cười: "Còn có dây chuyền của cô, cũng lấy xuống."
Đối với một đặc công mà nói, bất kỳ một đồ vật gì cũng đều có thể trở thành vũ khí. Một cái dây chuyền, một chiếc vòng tay, thậm chí một sợi dây thừng, đều có thể giết người trong phút chốc.
Diệp Phạm giơ tay lên, mở dây chuyền, cũng đem dây chuyền ném sang một bên. Tầm mắt của Hạ Hàn dời xuống dưới, tìm kiếm xem Diệp Phạm có còn cất giấu những vũ khí gì khác hay không. Diệp Phạm mặc một chiếc váy, váy rũ xuống trên đầu gối, lộ ra bắp chân tinh tế.
Anh liếc váy của Diệp Phạm một chút, không nói gì. Diệp Phạm giống như phát hiện ra được ánh mắt của Hạ Hàn đang nhìn xuống dưới, cô cong cong môi, mập mờ nói một câu.
"Anh còn muốn kiểm tra chỗ nào đó của tôi sao?"
Hạ Hàn không trả lời, anh thản nhiên mở miệng: "Hiện tại, cô xoay người lại." Súng vẫn nhắm ngay sau đầu Diệp Phạm, cảm giác áp bách nặng nề đè x uống. Diệp Phạm không lên tiếng, cô xoay người, nhìn qua nhu nhu thuận thuận.
Lúc này, thân thể của Diệp Phạm đột nhiên cúi xuống thấp một chút, sau đó cô nhấc chân, liên tục đá về hướng Hạ Hàn. Hạ Hàn phát giác, anh dời súng, đưa tay tới chế trụ Diệp Phạm.
Váy của Diệp Phạm vung lên, chỗ đùi có một thanh đao sáng như tuyết. Cô rút đao lên, đâm về phía Hạ Hàn. Hai người ở trong bóng đêm giao thủ với nhau, vang lên tiếng áo bay nho nhỏ.
Một lúc sau, hai người đều ngừng động tác. Ánh trăng chiếu sáng lên toàn bộ nơi này. Súng của Hạ Hàn đặt tại cổ Diệp Phạm, đao của Diệp Phạm cũng đang đặt ở ngay trước ngực Hạ Hàn.
Dường như đối phương chỉ cần có thêm chút động tác, Hạ Hàn liền bóp cò súng, đao của Diệp Phạm cũng sẽ ngay lập tức đâm vào người Hạ Hàn.
Không khí giống như ngưng đọng, ý vị áp bức hết sức rõ ràng. Nhưng cơ thể hai người dính lại rất gần, tới nỗi có thể cảm giác được hô hấp của đối phương, nhẹ nhàng, quấn quít nhau.
Diệp Phạm liếc qua súng của Hạ Hàn, từ đầu đến cuối, cây súng kia vẫn chĩa vào cô. Giọng Diệp Phạm vang lên, nhẹ nhàng nói một câu: "Anh thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc." Ngữ khí của cô có chút mập mờ, lại hấp dẫn mị hoặc, phảng phất như đang trêu chọc Hạ Hàn, nhưng đáy mắt lại mang theo lạnh lẽo.
Mắt Hạ Hàn hơi trầm xuống, không mở miệng. Lúc này, Diệp Phạm bỗng nhiên nói một câu: "Tôi biết bí mật của anh."
Hạ Hàn hững hờ ồ một tiếng: "Thật sao?"
Sắc mặt của Diệp Phạm trở nên nghiêm túc, nói rõ từng câu từng chữ: "Anh tới nơi này dự định sẽ điều tra thân thế của người kia."
Giọng Hạ Hàn lạnh xuống: "Cô biết quá nhiều."
Họng súng lại dời xuống tới cổ Diệp Phạm, tia lạnh vẫn ngưng đọng quanh quẩn. Sắc mặt của Diệp Phạm lại không hề có một tia thay đổi, không chút e ngại, cô tỉnh táo mở miệng: "Tôi sẽ trở thành người hỗ trợ anh, mà không phải kẻ thù."
Ánh mắt anh lạnh lùng u ám đến cực điểm: "Tại sao tôi lại phải tin cô?"
Vừa nói xong, hai người trong bóng đêm trầm mặc nhìn nhau. Có một loại cảm xúc không rõ dâng lên giữa hai người. Bọn họ lặng thầm giao tranh, không ai tính toán muốn lui một bước.
Trong bóng tối, bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài, Diệp Phạm đem đao lấy xuống trước, cô không nhanh không chậm nói: "Đây là thành ý của tôi."
Môi Hạ Hàn khẽ động, anh đang định nói chuyện. Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, có người đến gần tòa nhà này. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, giống như bọn họ ngay lập tức sẽ phá cửa vào.
Hạ Hàn bỗng nhiên bỏ súng xuống, ý vị bức người kia lập tức tản ra. Anh ném một cây súng cho Diệp Phạm.
Diệp Phạm cầm súng, nhếch nhếch môi: "Tôi nghĩ chúng ta đã lập hiệp nghị thành công."
Hạ Hàn nhíu mày: "Hợp tác vui vẻ."
Lúc này, hai bên cửa bị đá văng, mấy người mang sắc mặt hung ác xông vào. Bọn họ đang tìm kiếm tung tích của hai người họ. Ngay tại cùng thời khắc đó, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm trong phút chốc quay người, bọn họ dựa lưng vào nhau, cùng giơ súng nhắm ngay thẳng những người kia.
Tiếng súng vang lên, kẻ địch ngã xuống đất, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm mặt không đổi sắc, hợp tác hết sức ăn ý.
Đoạn diễn kết thúc, hai người bỏ súng xuống.
Vai diễn của Hạ Hàn cùng Diệp Phạm chính là hai đặc công, từ lúc mới bắt đầu thăm dò lẫn nhau, có qua có lại, Diệp Phạm dùng sự mê hoặc để ngụy trang, mà Hạ Hàn thì lại dùng sự lạnh lẽo để che đậy tính cách chân thực của mình.
Càng về sau tâm phòng bị của hai người dần dần dỡ xuống, thái độ có chuyển biến rất lớn. Cuối cùng liền hợp tác, cùng nhau đối mặt với kẻ địch. Phần diễn liên tiếp biến hóa trôi chảy, diễn ra sự đặc sắc và đặc điểm nhân vật.
Từ lúc Hạ Hàn cùng Diệp Phạm vào tổ quay phim đến nay, tất cả các phần diễn đều là một lần qua, đạo diễn căn bản không cần chỉ đạo bọn họ cái gì, họ đều có thể tự diễn ra hiệu quả vô cùng tốt.
Cách đoạn diễn tiếp theo còn một khoảng thời gian. Diệp Phạm đi đến trước mặt Hạ Hàn, ánh mắt nhìn anh cười nói: "Ngài Hạ, diễn không tệ." Ngữ khí của cô mang theo trêu chọc.
Hạ Hàn cong môi, con ngươi đen nhánh nhìn qua Diệp Phạm: "Bà Hạ cũng nhập vai rất nhanh."
Hai người họ đối với việc diễn phim đều có sự nhạy cảm trời sinh, có thể cấp tốc nhập vai, rất nhanh liền có thể cảm nhận được các tâm trạng sướng vui buồn giận của nhân vật. Nghiệp diễn đối họ mà nói, chính là không ngừng đột phá, không ngừng nâng cao trình độ của mình.
Bộ phim này có hai diễn viên xuất sắc là Diệp Phạm cùng Hạ Hàn kết hợp, đã có thể dự đoán về sau lượt xem phim sẽ siêu sao.
...
Đô Đô học đánh đàn violon đã được hơn một năm.
Bé con đối với rất nhiều chuyện đều không có hứng thú, nhưng lại đối với việc đánh đàn violon rất nhiệt tình.
Mỗi ngày trước khi đi học, Đô Đô đều sẽ rời giường sớm để luyện đàn violon, hoặc là vào xế chiều khi từ nhà trẻ trở về, ăn cơm tối xong, bé sẽ đắm chìm trong tiếng đàn không thể kềm chế. Đô Đô quyết định, phải thật cố gắng, một ngày nào đó để cho mẹ hãnh diện vì bé.
Ngày hôm nay có biểu diễn tại nhà trẻ, Đô Đô sẽ trình diễn tiết mục đàn violon. Từ mấy tháng trước, Diệp Phạm cùng Hạ Hàn đã để trống trước lịch trình, tập trung đi nhà trẻ cổ vũ Đô Đô.
Thời gian biểu diễn khá muộn, nhưng từ sáng sớm, Đô Đô rất nhanh đã từ trên giường bò dậy. Đô Đô biết, ba mẹ bộn bề nhiều việc, nhưng luôn luôn đem bé đặt ở nhất vị trí quan trọng nhất.
Bé luyện tập lâu như vậy, nhất định phải ở trước mặt bọn họ biểu diễn thật tốt mới được.
Trời còn chưa sáng, Đô Đô đã hưng phấn đến từ trong mơ tỉnh lại. Đô Đô mở to mắt, đợi đến khi đồng hồ báo thức vừa vang, bé đã tranh thủ thời gian chạy cộc cộc cộc tới phòng ba mẹ. Sử dụng phương thức đặc thù của Đô Đô để gọi bọn họ rời giường.
Sau khi được Đô Đô hôn chào buổi sáng, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đều tỉnh giấc. Vừa mở mắt, liền thấy con trai bảo bối của bọn họ mở một đôi to tròn, nghiêm túc nhìn nhìn bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Diệp Phạm đã sớm thấy rõ ý của Đô Đô, cô cong môi, cười hỏi Hạ Hàn: "Hôm nay là ngày gì vậy?"
Hạ Hàn theo ý của cô, nghiêng thân tới gần Đô Đô, sờ sờ cái mũi nhỏ của bé: "Là ai muốn biểu diễn đàn violon?"
Vút một cái, Đô Đô bỗng nhiên giơ lên cánh tay nhỏ. Cánh tay nhỏ nhắn mũm mĩm giơ lên trên không trung, Đô Đô biểu tình rất vội vàng, bé mở to hai mắt, đáp: "Con con con!"
Diệp Phạm hôn một cái lên trên khuôn mặt nhỏ tròn của Đô Đô: "Hóa ra là Đô Đô à."
Đô Đô nghiêm túc gật gật đầu: "Vâng! Ừm!"
Hạ Hàn đưa tay đem Đô Đô ôm đến trên giường: "Đô Đô nhà chúng ta là lợi hại nhất."
Được ba mẹ cổ vũ, Đô Đô ngượng ngùng gãi gãi cái đầu nhỏ, nhếch môi nở nụ cười. Tâm trạng của Đô Đô rất tốt, chẳng mấy chốc sẽ phải biểu diễn, nhưng bây giờ lại không hề thấy khẩn trương. Động tác của bọn họ rất nhanh, ăn sáng xong liền xuất phát.
Ô tô còn chưa đi đến nhà trẻ, cách một khoảng cách xa cũng đã có thể nhìn thấy, bên kia tựa như rất chen chúc.
Cổng nhà trẻ đã bị vây chặt. Hạ Hàn cùng Diệp Phạm ngày hôm nay đều tới nhà trẻ, tin tức này không biết từ nơi nào truyền ra ngoài.
Các phóng viên nghe tiếng gió mà đến đã canh giữ ở nhà trẻ bên này, chuẩn bị quay chụp một nhà ba người bọn họ, là ngày muốn lên tin tức hôm nay.
May mà Đới Cận Sơn đã phát hiện ra không đúng, anh ta liền nhanh chóng liên hệ với hiệu trưởng của nhà trẻ, quyết định đưa bọn họ tiến vào từ cửa sau.
Phóng viên ngồi chờ ở cổng sau không nhiều như đằng cổng trước, vừa nhìn thấy xe của bọn họ xuất hiện, lập tức chụp ảnh lia lịa.
Bởi vì có bảo an duy trì trật tự, xe của Diệp Phạm vẫn thuận lợi tiến vào nhà trẻ.
Sau khi xuống xe, hai người mang theo Đô Đô đi phòng luyện tập. Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, những bạn nhỏ khác đều đang đi học, nơi này chỉ có một vài đứa bé tham gia biểu diễn tập trung.
Diệp Phạm bỗng nhiên phát hiện có người chạy tới bắt lấy tay của cô, ở cạnh bên hô hào: "Mẹ Đô Đô!"
Cô cúi đầu xem, lại là fan hâm mộ nhỏ nhiệt tình Mạc Điềm Điềm. Ngày hôm nay, Mạc Điềm Điềm mặc một bộ váy công chúa nhỏ, trên đầu còn đội một chiếc vương miện.
Fan cuồng Mạc Điềm Điềm nhìn nhìn Diệp Phạm cùng Hạ Hàn, lại hâm mộ nhìn Đô Đô một chút.
Cô bé ngày hôm nay đóng vai công chúa nhỏ trong một vở kịch, nếu như hai cái thần tượng đều đã tới, vậy nhất định phải biểu diễn thật tốt.
Đều là các bạn nhỏ biểu diễn, nhưng ngược lại các phụ huynh còn bận rộn hơn. Lúc mọi người xung quanh đều đang khẩn trương vội vàng chuẩn bị, Diệp Phạm nhìn về phía Đô Đô, con của cô dường như thừa kế tính tình điềm đạm của Hạ Hàn, biểu hiện rất bình tĩnh.
Diệp Phạm còn nhớ rõ, lần đầu tiên cô biểu diễn đã khẩn trương tới nỗi tay chân đều đổ mồ hôi.
Nhìn như vậy, Đô Đô so với bọn họ đều thong dong bình tĩnh hơn hẳn. Diệp Phạm cười, cô mang theo Đô Đô ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu.
Từng tiết mục dần được trình diễn, cách tiết mục của Đô Đô càng ngày càng gần.
MC giới thiệu chương trình, màn sân khấu được kéo ra, Đô Đô mặc một bộ tây trang đen cầm đàn violon đi lên sân khấu.
Đô Đô rất ra dáng, lúc ngẩng đầu lên liền đối dưới người xem bên dưới cười cười.
Ánh mắt bé chuẩn xác đưa về phía Diệp Phạm cùng Hạ Hàn, cảm xúc vui sướng trong mắt khó mà che lấp được.
Lập tức, Đô Đô đem đàn violon gác ở trên bờ vai nhỏ của bé.
Sắc mặt của Đô Đô rất nghiêm túc, giống hệt như Diệp Phạm, đối với âm nhạc thì thái độ rất nghiêm túc kính trọng. Bé nhắm mắt lại, kéo đàn.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không khí, tràn ngập khắp xung quanh, khiến cho tất cả người nghe im lặng.
Từ nốt nhạc đầu tiên đã thể hiện ra bản nhạc này có tiêu chuẩn cao. Đô Đô biểu diễn lại trôi chảy thuận lợi, một mạch kéo đàn.
Thái độ của bé chuyên nghiệp nghiêm túc, cho dù tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng vẫn có thể thể hiện được kỹ xảo thuần thục hoàn mỹ qua bản nhạc này.
Diệp Phạm ngồi ở phía dưới cũng thấy giật mình.
Khoảng thời gian này, Đô Đô luôn len lén luyện tập, giấu cả bọn họ về tiến triển luyện tập. Trong lòng Diệp Phạm dù biết rõ thực lực của Đô Đô tiến bộ rất nhanh, nhưng cô không nghĩ tới có thể xuất sắc như vậy.
Sau khi màn biểu diễn violon kết thúc, dưới khán đài liền phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Dù không phải người chuyên nghiệp, cũng vẫn bị đoạn nhạc đàn violon này làm cho rung động, nhất là từ một đứa bé nhỏ như vậy biểu diễn.
Đô Đô có chút mừng rỡ phấn khích.
Tiếng vỗ tay vang dội như thế, đều là vì màn biểu diễn đàn violon vừa rồi của bé mà tạo ra sao?
Đây là lần đầu tiên Đô Đô có ý nghĩ như vậy, nếu như về sau còn có nhiều người hơn nữa có thể vì màn biểu diễn của bé mà vỗ tay thì thật tốt.
Lúc Đô Đô mặc bộ tây trang đi xuống sân khấu, trông rất chững chạc đàng hoàng bình tĩnh.
Nhưng đến dưới sân khấu, bé rất nhanh liền bước nhẹ nhàng bước chân nhỏ, ôm đàn violon, đi hướng về phía Hạ Hàn cùng Diệp Phạm ngồi. Chỗ bọn họ còn một vị trí trống, Đô Đô đặt mông ngồi xuống.
Đô Đô xoay cái đầu, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, ba mẹ đều không nhìn xuống. Mặt bé đều là mong đợi được khen ngợi.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ giơ lên ngón tay cái, lắc lắc trước mắt Đô Đô.
Đô Đô tóm lấy nơ nhỏ trên cổ, cảm thấy rất hạnh phúc.
Thời gian thoáng cái đã qua, Halloween đến.
Ngày lễ này là ngày vui chơi của các bạn nhỏ, đến ngày này, các phụ huynh liền đem cho các bạn nhỏ mặc thành những bộ dáng cổ quái kỳ lạ, mấy đứa nhỏ có thể tập hợp một chỗ chơi cùng bạn bè.
Nhà Diệp Phạm cũng không ngoại lệ.
Lần tụ hội này địa điểm vẫn giống như trước tại nhà Đô Đô, lần trước bạn bè của Đô Đô ở nhà trẻ đã tới qua nhà Đô Đô chơi, mấy đứa nhỏ sau khi về đến nhà đều nhớ mãi không quên, đều muốn lại tới thêm một lần nữa, vừa vặn ngày lễ này cho mấy đứa nhỏ cơ hội.
Hiện tại Đô Đô đã là lớp trưởng của lớp, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm cũng không nghĩ tới, con trai bảo bối của bọn họ còn trở lên rất có lực lãnh đạo, nhóm bạn học cùng lớp đều rất thích Đô Đô.
"Mọi người sáng mai nhớ kỹ tới nhà của mình." Bài học hôm nay kết thúc, giờ tan học Đô Đô chuẩn bị về nhà. Trên người bé đeo túi sách nhỏ, bé rất có khí thế ngồi tại chỗ hô một câu.
Đô Đô vừa mới nói xong, các bạn nhỏ đều rất vui vẻ đáp ứng, cùng Đô Đô vẫy tay tạm biệt. Đô Đô thì nhấc nhấc túi sách nhỏ, đi về hướng cổng trường học.
Đô Đô vừa đi ra khỏi phòng học, bên cạnh liền có một người đi theo. Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai: "Đô Đô, bạn chờ mình một chút." Là Mạc Điềm Điềm lên tiếng nói chuyện.
Mắt của Mạc Điềm Điềm cười híp lại tựa ở bên người Đô Đô, Đô Đô đã luyện thành thói quen, bé giống như bình thường, đặc biệt nói với Mạc Điềm Điềm một câu.
"Bạn lại muốn giành mẹ của mình." Giọng điệu của Đô Đô có chút lên án.
Mỗi lần tan học, Mạc Điềm Điềm đều sẽ cùng Đô Đô đi ra khỏi cổng trường, bởi vì không phải Hạ Hàn tới đón Đô Đô thì cũng chính là Diệp Phạm tới.
Hai người đều là thần tượng của Mạc Điềm Điềm, Mạc Điềm Điềm nhìn thấy bọn họ, đều sẽ rất vui vẻ.
Hai mắt vốn to tròn của Mạc Điềm Điềm bị cô bé cười đến híp lại: "Chúng mình không phải là bạn bè sao? Bạn không cần nhỏ mọn như vậy a."
Đô Đô muốn giải thích mình tuyệt đối không hẹp hòi, nhưng nghĩ tới mẹ, liền không nói lời nào. Mẹ là của bé, bé đương nhiên có thể hẹp hòi một chút.
Đô Đô hừ hừ hai tiếng, quay đầu đi, Mạc Điềm Điềm không để ở trong lòng, cô bé chủ động dắt tay Đô Đô, hai bạn nhỏ cùng đi ra cổng.
"Mẹ!" Đô Đô cùng Mạc Điềm Điềm đồng thời mở miệng.
Diệp Phạm và mẹ của Mạc Điềm Điềm đã ở cổng chờ hai bé, Đô Đô chạy lon ton đến bên người Diệp Phạm, nắm tay Diệp Phạm, Mạc Điềm Điềm cũng giống vậy, tựa ở bên người mẹ của mình.
Diệp Phạm một tay nắm tay Đô Đô, một bên tay trống vỗ vỗ đầu Mạc Điềm Điềm: "Điềm Điềm, ngày mai gặp lại."
Mạc Điềm Điềm cười gật đầu, lễ phép cùng Diệp Phạm nói hẹn gặp lại dì, Đô Đô cũng vẫy tay tạm biệt mẹ của Mạc Điềm Điềm.
Diệp Phạm đón Đô Đô về nhà.
Ngày thứ hai, Diệp Phạm từ sớm đã đem Đô Đô từ trong chăn kéo ra ngoài, thừa dịp lúc Đô Đô dùng hai tay bé mũm mĩm vuốt mắt, nhắc nhở một câu.
"Ngày hôm nay các bạn của Đô Đô đều sẽ tới nha."
Đô Đô lập tức liền giật mình, rất nhanh nhẹn vén chăn lên, bé không cần Diệp Phạm thúc giục, chính mình tự chạy đến chỗ để quần áo.
Quần áo hoá trang của bé đã sớm được đặt ở đó, Đô Đô mang theo quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhíu lại.
Đô Đô phát hiện bộ quần áo này bé cơ bản không biết mặc, Đô Đô lập tức hướng Diệp Phạm giơ áo: "Mẹ, giúp con mặc."
Diệp Phạm bất đắc dĩ cười cười, cô đem áo ngủ hoạt hình của Đô Đô cởi ra, mặc vào quần áo Halloween đã chuẩn bị từ trước.
Trang phục lần này của Đô Đô là bé trai trong phim hoạt hình « Coco », đợi chút bé sẽ được hóa trang thành bộ xương nữa, nhưng cho dù bé có hóa trang thì bé vẫn là một tiểu mũm mĩm đáng yêu.
Diệp Phạm đem áo xỏ từ trên đầu Đô Đô xuống, lúc đến bụng nhỏ thì đột nhiên bị kẹt lại, Đô Đô cúi đầu nhìn bụng nhỏ hơi nhô lên của mình thì ngạc nhiên.
Hôm qua bé rõ ràng đã mặc được bộ đồ này, làm sao hôm nay lại không mặc...được?
Đô Đô bắt đầu buồn rầu, chẳng lẽ là bởi vì bé tối hôm qua tham ăn ăn nhiều thêm một cái bánh bích quy, cho nên hôm nay trở nên béo rồi?
Đô Đô mở to mắt, tủi thân nhìn Diệp Phạm: "Mẹ, đồ không mặc được nữa." Đô Đô bẹp bẹp miệng nhỏ, một bộ dáng đáng thương vô cùng.
Diệp Phạm nín cười, Đô Đô một chút cũng không bị béo lên, chỉ là cô cố ý kéo lại khoá sau lưng Đô Đô, cho nên mới không mặc vào được.
Diệp Phạm vờ nghiêm trang nói: "Vậy làm sao bây giờ? Xem ra Đô Đô lại béo lên rồi."
Lúc Giản Lan đẩy cửa phòng tiến vào, liền thấy Diệp Phạm đang trêu cợt cháu ngoại nhỏ của bà, bà bất đắc dĩ cười một tiếng, ngồi xổm xuống, đem khoá kéo Diệp Phạm kéo nhẹ tay tháo lỏng ra.
"Con đấy, cứ thích trêu chọc Đô Đô chơi như vậy à?"
Diệp Phạm không còn lôi kéo quần áo của Đô Đô nữa, quần áo liền thuận lợi mặc trên người Đô Đô, Đô Đô ngơ ngác, bé kinh ngạc nhìn Diệp Phạm.
Giản Lan giúp Đô Đô sửa sang quần áo một chút, đem Đô Đô ôm vào trong lòng an ủi: "Đều là mẹ cố ý nắm quần áo của Đô Đô, Đô Đô mới không mập."
Diệp Phạm cũng đưa tay ôm cánh tay Giản Lan, cô cùng Giản Lan ở chung đã lâu, cũng biến thành thích làm nũng với bà: "Mẹ, mẹ chỉ thích cháu trai mẹ thôi, không thích con gái a."
Giản Lan bật cười, đem Đô Đô ôm sát vào lòng: "Đô Đô ngoan, mẹ đương nhiên càng thích Đô Đô hơn."
Giản Lan tuy nói như vậy, nhưng trên mặt biểu lộ hoàn toàn không phải như vậy, bà nhìn về phía Diệp Phạm trong mắt tràn đầy cưng chiều cùng bao dung.
Diệp Phạm đương nhiên cũng biết tấm lòng của Giản Lan, cô cũng không vạch trần, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn.
Đô Đô lại không muốn bỏ qua mẹ "người xấu", bé từ trong ngực Giản Lan chui ra ngoài, lập tức nhào tới trong ngực Diệp Phạm.
Trên sàn nhà phủ một tấm thảm thật dày, cơ thể mũm mĩm của Đô Đô bổ nhào vào trong ngực Diệp Phạm.
"Mẹ, mẹ cố ý." Đô Đô dùng sức cọ mặt tại cổ Diệp Phạm, nhìn qua giống như Đô Đô đang cùng Diệp Phạm tính sổ sách, nhưng thực ra lại giống như làm nũng.
Giản Lan ở một bên cười nhìn Diệp Phạm cùng Đô Đô chơi đùa, tiếng cười trong phòng đều truyền ra tới bên ngoài.
Đô Đô thật vất vả mới mặc được bộ đồ, Diệp Phạm lại hoá trang cho Đô Đô thành bộ xương, hai vành mắt Đô Đô là màu đen, mũi cũng đen sì, cả khuôn mặt đều bôi thành màu trắng.
Diệp Phạm còn phối hợp cho Đô Đô một cây đàn đung để trang trí, Đô Đô ra dáng đeo ghita.
Đô Đô nhìn qua thật sự không giống như một tiểu quỷ dữ dằn đòi kẹo, mà ngược lại là một tiểu mập mạp tuỳ nơi tuỳ lúc khoe sự đáng yêu.
Đô Đô đứng trước gương, giả cờ đánh ghita, thanh âm trẻ con vang khắp gian phòng.
Đô Đô hát vang ca khúc chủ đề ca khúc chủ đề của bộ phim hoạt hình này, trước đó Diệp Phạm đã dạy qua Đô Đô, Đô Đô cũng rất chăm chú học tập, buổi tối bé còn muốn biểu diễn cho các bạn nghe.
Màn đêm buông xuống, ánh chiều tà dần tan, tiếng chuông cửa ở trong màn đêm vang lên, nhà Đô Đô nghênh đón một nhóm khách nhỏ.
Đô Đô lôi kéo tay Diệp Phạm, cùng đi đến cổng. Lúc cửa lớn mở ra, giọng của lũ trẻ đồng thời vang lên.
"Không cho kẹo đường liền gây sự nha."
Trừ tài nguyên từ nước ngoài, trong nước cũng có một đạo diễn nổi tiếng muốn để Diệp Phạm đến diễn nhân vật nữ chính trong phim của ông ấy.
Đạo diễn này từng đạt rất nhiều giải thưởng, kịch bản cũng đã chuẩn bị nhiều năm, chăm chút hết lòng. Ông nhìn trúng Diệp Phạm, chính là nhìn trúng kỹ năng diễn xuất tinh xảo, còn có thái độ chân thành của cô.
Bộ phim này là một bộ phim đặc công, nam nữ chính đều là đặc công, có cảnh tình cảm, có nội dung kịch bản rõ rằng, còn có chủ đề sâu sắc. Kịch bản tốt như vậy, nhân vật chính nhất định sẽ cần phải lựa chọn lựa tỉ mỉ, đáng nhắc tới chính là, nhân vật nam chính của phim này chính là Hạ Hàn.
Đạo diễn thực sự muốn mời Diệp Phạm Hạ Hàn đôi vợ chồng này tới diễn bộ phim của mình. Vì bọn họ ngoài bản thân có thực lực ra, hai người này còn có độ hot cực cao.
Quả nhiên, sau khi phim tuyên bố nam nữ chính, trên mạng lập tức bùng nổ.
Hai vợ chồng này trong giới giải trí có tiếng là có giá trị nhan sắc cao, danh tiếng cao, kỹ năng diễn xuất tốt, từ lúc xuất đạo đến nay tất cả các tác phẩm họ tham gia đều rất xuất sắc. Càng đừng đề cập đến hai người họ đều có lưu lượng rất lớn, mọi cử chỉ hành vi đều được mọi người chú ý, đoàn làm phim không cần marketing, phim đã có chủ đề và độ hot cao.
Trong phim nếu có tên của Diệp Phạm hoặc là tên của Hạ Hàn, đều sẽ hấp dẫn rất nhiều người xem, hai người họ cùng đóng phim liền có ý nghĩa rằng bộ phim này có chất lượng siêu cao.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm trước kia cũng hợp tác qua, ví dụ như « Ẩn nấp Bến Thượng Hải », « Thẩm tướng », nhưng đây là tác phẩm mà hai người họ hợp tác lần đầu tiên sau khi kết hôn, ý nghĩa tự nhiên sẽ khác biệt.
Mọi người đều đối với bộ phim này chờ mong vạn phần.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đã tiến đoàn làm phim quay mấy cảnh phim, ngày hôm nay, bọn họ đến studio, thay đồ hóa trang, chuẩn bị diễn thêm một đoạn phim nữa.
Đạo diễn đơn giản cùng bọn họ nói vài câu, không có bàn giao quá nhiều. Bởi vì Hạ Hàn Diệp Phạm đều là diễn viên ưu tú, bọn họ đều có thể tự mình phát huy, lại luôn có thể mang đến cho mọi người những hiệu quả không tưởng tượng được.
Ánh đèn, máy quay đã vào vị trí, phim bắt đầu được quay.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm hai người đứng trong bóng đêm, chung quanh là những tia sáng ảm đạm, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, chậm rãi chiếu sáng lên trên mặt đất.
Hạ Hàn giơ tay lên, súng chống ngay sau đầu Diệp Phạm. Anh lạnh lùng nói: "Dừng lại."
Thân thể của Diệp Phạm cứng đờ.
Thanh âm lạnh lẽo của Hạ Hàn vang lên phía sau lưng Diệp Phạm: "Tổ chức phái cô tới giết tôi?"
Diệp Phạm hít sâu một hơi, cô bình tĩnh mở miệng: "Anh hiểu lầm rồi."
Thái độ của Hạ Hàn đối với Diệp Phạm giống như không hề tin tưởng, ngữ khí của anh mười phần cường thế, mang theo áp bách: "Bỏ súng xuống."
Diệp Phạm giang hai tay, đem súng trong tay ném một cái sang bên cạnh. Súng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang trầm nặng.
Hạ Hàn nhẹ a một tiếng, súng ở sau đầu Diệp Phạm chậm rãi dời xuống. Giống như nhẹ nhàng vuốt v3, lại tựa như ý vị thăm dò không rõ. Mang theo một chút mê hoặc, trong không khí xuất hiện mập mờ như có như không.
Cuối cùng, thanh súng màu đen kia dừng lại trên cổ Diệp Phạm. Diệp Phạm có đeo một chiếc dây chuyền, súng của Hạ Hàn lúc này đang đặt vào trên dây chuyền. Hạ Hàn dùng súng nhẹ nhàng gõ gõ dây chuyền, khóe môi cong lên lạnh lùng cười: "Còn có dây chuyền của cô, cũng lấy xuống."
Đối với một đặc công mà nói, bất kỳ một đồ vật gì cũng đều có thể trở thành vũ khí. Một cái dây chuyền, một chiếc vòng tay, thậm chí một sợi dây thừng, đều có thể giết người trong phút chốc.
Diệp Phạm giơ tay lên, mở dây chuyền, cũng đem dây chuyền ném sang một bên. Tầm mắt của Hạ Hàn dời xuống dưới, tìm kiếm xem Diệp Phạm có còn cất giấu những vũ khí gì khác hay không. Diệp Phạm mặc một chiếc váy, váy rũ xuống trên đầu gối, lộ ra bắp chân tinh tế.
Anh liếc váy của Diệp Phạm một chút, không nói gì. Diệp Phạm giống như phát hiện ra được ánh mắt của Hạ Hàn đang nhìn xuống dưới, cô cong cong môi, mập mờ nói một câu.
"Anh còn muốn kiểm tra chỗ nào đó của tôi sao?"
Hạ Hàn không trả lời, anh thản nhiên mở miệng: "Hiện tại, cô xoay người lại." Súng vẫn nhắm ngay sau đầu Diệp Phạm, cảm giác áp bách nặng nề đè x uống. Diệp Phạm không lên tiếng, cô xoay người, nhìn qua nhu nhu thuận thuận.
Lúc này, thân thể của Diệp Phạm đột nhiên cúi xuống thấp một chút, sau đó cô nhấc chân, liên tục đá về hướng Hạ Hàn. Hạ Hàn phát giác, anh dời súng, đưa tay tới chế trụ Diệp Phạm.
Váy của Diệp Phạm vung lên, chỗ đùi có một thanh đao sáng như tuyết. Cô rút đao lên, đâm về phía Hạ Hàn. Hai người ở trong bóng đêm giao thủ với nhau, vang lên tiếng áo bay nho nhỏ.
Một lúc sau, hai người đều ngừng động tác. Ánh trăng chiếu sáng lên toàn bộ nơi này. Súng của Hạ Hàn đặt tại cổ Diệp Phạm, đao của Diệp Phạm cũng đang đặt ở ngay trước ngực Hạ Hàn.
Dường như đối phương chỉ cần có thêm chút động tác, Hạ Hàn liền bóp cò súng, đao của Diệp Phạm cũng sẽ ngay lập tức đâm vào người Hạ Hàn.
Không khí giống như ngưng đọng, ý vị áp bức hết sức rõ ràng. Nhưng cơ thể hai người dính lại rất gần, tới nỗi có thể cảm giác được hô hấp của đối phương, nhẹ nhàng, quấn quít nhau.
Diệp Phạm liếc qua súng của Hạ Hàn, từ đầu đến cuối, cây súng kia vẫn chĩa vào cô. Giọng Diệp Phạm vang lên, nhẹ nhàng nói một câu: "Anh thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc." Ngữ khí của cô có chút mập mờ, lại hấp dẫn mị hoặc, phảng phất như đang trêu chọc Hạ Hàn, nhưng đáy mắt lại mang theo lạnh lẽo.
Mắt Hạ Hàn hơi trầm xuống, không mở miệng. Lúc này, Diệp Phạm bỗng nhiên nói một câu: "Tôi biết bí mật của anh."
Hạ Hàn hững hờ ồ một tiếng: "Thật sao?"
Sắc mặt của Diệp Phạm trở nên nghiêm túc, nói rõ từng câu từng chữ: "Anh tới nơi này dự định sẽ điều tra thân thế của người kia."
Giọng Hạ Hàn lạnh xuống: "Cô biết quá nhiều."
Họng súng lại dời xuống tới cổ Diệp Phạm, tia lạnh vẫn ngưng đọng quanh quẩn. Sắc mặt của Diệp Phạm lại không hề có một tia thay đổi, không chút e ngại, cô tỉnh táo mở miệng: "Tôi sẽ trở thành người hỗ trợ anh, mà không phải kẻ thù."
Ánh mắt anh lạnh lùng u ám đến cực điểm: "Tại sao tôi lại phải tin cô?"
Vừa nói xong, hai người trong bóng đêm trầm mặc nhìn nhau. Có một loại cảm xúc không rõ dâng lên giữa hai người. Bọn họ lặng thầm giao tranh, không ai tính toán muốn lui một bước.
Trong bóng tối, bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài, Diệp Phạm đem đao lấy xuống trước, cô không nhanh không chậm nói: "Đây là thành ý của tôi."
Môi Hạ Hàn khẽ động, anh đang định nói chuyện. Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, có người đến gần tòa nhà này. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, giống như bọn họ ngay lập tức sẽ phá cửa vào.
Hạ Hàn bỗng nhiên bỏ súng xuống, ý vị bức người kia lập tức tản ra. Anh ném một cây súng cho Diệp Phạm.
Diệp Phạm cầm súng, nhếch nhếch môi: "Tôi nghĩ chúng ta đã lập hiệp nghị thành công."
Hạ Hàn nhíu mày: "Hợp tác vui vẻ."
Lúc này, hai bên cửa bị đá văng, mấy người mang sắc mặt hung ác xông vào. Bọn họ đang tìm kiếm tung tích của hai người họ. Ngay tại cùng thời khắc đó, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm trong phút chốc quay người, bọn họ dựa lưng vào nhau, cùng giơ súng nhắm ngay thẳng những người kia.
Tiếng súng vang lên, kẻ địch ngã xuống đất, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm mặt không đổi sắc, hợp tác hết sức ăn ý.
Đoạn diễn kết thúc, hai người bỏ súng xuống.
Vai diễn của Hạ Hàn cùng Diệp Phạm chính là hai đặc công, từ lúc mới bắt đầu thăm dò lẫn nhau, có qua có lại, Diệp Phạm dùng sự mê hoặc để ngụy trang, mà Hạ Hàn thì lại dùng sự lạnh lẽo để che đậy tính cách chân thực của mình.
Càng về sau tâm phòng bị của hai người dần dần dỡ xuống, thái độ có chuyển biến rất lớn. Cuối cùng liền hợp tác, cùng nhau đối mặt với kẻ địch. Phần diễn liên tiếp biến hóa trôi chảy, diễn ra sự đặc sắc và đặc điểm nhân vật.
Từ lúc Hạ Hàn cùng Diệp Phạm vào tổ quay phim đến nay, tất cả các phần diễn đều là một lần qua, đạo diễn căn bản không cần chỉ đạo bọn họ cái gì, họ đều có thể tự diễn ra hiệu quả vô cùng tốt.
Cách đoạn diễn tiếp theo còn một khoảng thời gian. Diệp Phạm đi đến trước mặt Hạ Hàn, ánh mắt nhìn anh cười nói: "Ngài Hạ, diễn không tệ." Ngữ khí của cô mang theo trêu chọc.
Hạ Hàn cong môi, con ngươi đen nhánh nhìn qua Diệp Phạm: "Bà Hạ cũng nhập vai rất nhanh."
Hai người họ đối với việc diễn phim đều có sự nhạy cảm trời sinh, có thể cấp tốc nhập vai, rất nhanh liền có thể cảm nhận được các tâm trạng sướng vui buồn giận của nhân vật. Nghiệp diễn đối họ mà nói, chính là không ngừng đột phá, không ngừng nâng cao trình độ của mình.
Bộ phim này có hai diễn viên xuất sắc là Diệp Phạm cùng Hạ Hàn kết hợp, đã có thể dự đoán về sau lượt xem phim sẽ siêu sao.
...
Đô Đô học đánh đàn violon đã được hơn một năm.
Bé con đối với rất nhiều chuyện đều không có hứng thú, nhưng lại đối với việc đánh đàn violon rất nhiệt tình.
Mỗi ngày trước khi đi học, Đô Đô đều sẽ rời giường sớm để luyện đàn violon, hoặc là vào xế chiều khi từ nhà trẻ trở về, ăn cơm tối xong, bé sẽ đắm chìm trong tiếng đàn không thể kềm chế. Đô Đô quyết định, phải thật cố gắng, một ngày nào đó để cho mẹ hãnh diện vì bé.
Ngày hôm nay có biểu diễn tại nhà trẻ, Đô Đô sẽ trình diễn tiết mục đàn violon. Từ mấy tháng trước, Diệp Phạm cùng Hạ Hàn đã để trống trước lịch trình, tập trung đi nhà trẻ cổ vũ Đô Đô.
Thời gian biểu diễn khá muộn, nhưng từ sáng sớm, Đô Đô rất nhanh đã từ trên giường bò dậy. Đô Đô biết, ba mẹ bộn bề nhiều việc, nhưng luôn luôn đem bé đặt ở nhất vị trí quan trọng nhất.
Bé luyện tập lâu như vậy, nhất định phải ở trước mặt bọn họ biểu diễn thật tốt mới được.
Trời còn chưa sáng, Đô Đô đã hưng phấn đến từ trong mơ tỉnh lại. Đô Đô mở to mắt, đợi đến khi đồng hồ báo thức vừa vang, bé đã tranh thủ thời gian chạy cộc cộc cộc tới phòng ba mẹ. Sử dụng phương thức đặc thù của Đô Đô để gọi bọn họ rời giường.
Sau khi được Đô Đô hôn chào buổi sáng, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đều tỉnh giấc. Vừa mở mắt, liền thấy con trai bảo bối của bọn họ mở một đôi to tròn, nghiêm túc nhìn nhìn bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Diệp Phạm đã sớm thấy rõ ý của Đô Đô, cô cong môi, cười hỏi Hạ Hàn: "Hôm nay là ngày gì vậy?"
Hạ Hàn theo ý của cô, nghiêng thân tới gần Đô Đô, sờ sờ cái mũi nhỏ của bé: "Là ai muốn biểu diễn đàn violon?"
Vút một cái, Đô Đô bỗng nhiên giơ lên cánh tay nhỏ. Cánh tay nhỏ nhắn mũm mĩm giơ lên trên không trung, Đô Đô biểu tình rất vội vàng, bé mở to hai mắt, đáp: "Con con con!"
Diệp Phạm hôn một cái lên trên khuôn mặt nhỏ tròn của Đô Đô: "Hóa ra là Đô Đô à."
Đô Đô nghiêm túc gật gật đầu: "Vâng! Ừm!"
Hạ Hàn đưa tay đem Đô Đô ôm đến trên giường: "Đô Đô nhà chúng ta là lợi hại nhất."
Được ba mẹ cổ vũ, Đô Đô ngượng ngùng gãi gãi cái đầu nhỏ, nhếch môi nở nụ cười. Tâm trạng của Đô Đô rất tốt, chẳng mấy chốc sẽ phải biểu diễn, nhưng bây giờ lại không hề thấy khẩn trương. Động tác của bọn họ rất nhanh, ăn sáng xong liền xuất phát.
Ô tô còn chưa đi đến nhà trẻ, cách một khoảng cách xa cũng đã có thể nhìn thấy, bên kia tựa như rất chen chúc.
Cổng nhà trẻ đã bị vây chặt. Hạ Hàn cùng Diệp Phạm ngày hôm nay đều tới nhà trẻ, tin tức này không biết từ nơi nào truyền ra ngoài.
Các phóng viên nghe tiếng gió mà đến đã canh giữ ở nhà trẻ bên này, chuẩn bị quay chụp một nhà ba người bọn họ, là ngày muốn lên tin tức hôm nay.
May mà Đới Cận Sơn đã phát hiện ra không đúng, anh ta liền nhanh chóng liên hệ với hiệu trưởng của nhà trẻ, quyết định đưa bọn họ tiến vào từ cửa sau.
Phóng viên ngồi chờ ở cổng sau không nhiều như đằng cổng trước, vừa nhìn thấy xe của bọn họ xuất hiện, lập tức chụp ảnh lia lịa.
Bởi vì có bảo an duy trì trật tự, xe của Diệp Phạm vẫn thuận lợi tiến vào nhà trẻ.
Sau khi xuống xe, hai người mang theo Đô Đô đi phòng luyện tập. Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, những bạn nhỏ khác đều đang đi học, nơi này chỉ có một vài đứa bé tham gia biểu diễn tập trung.
Diệp Phạm bỗng nhiên phát hiện có người chạy tới bắt lấy tay của cô, ở cạnh bên hô hào: "Mẹ Đô Đô!"
Cô cúi đầu xem, lại là fan hâm mộ nhỏ nhiệt tình Mạc Điềm Điềm. Ngày hôm nay, Mạc Điềm Điềm mặc một bộ váy công chúa nhỏ, trên đầu còn đội một chiếc vương miện.
Fan cuồng Mạc Điềm Điềm nhìn nhìn Diệp Phạm cùng Hạ Hàn, lại hâm mộ nhìn Đô Đô một chút.
Cô bé ngày hôm nay đóng vai công chúa nhỏ trong một vở kịch, nếu như hai cái thần tượng đều đã tới, vậy nhất định phải biểu diễn thật tốt.
Đều là các bạn nhỏ biểu diễn, nhưng ngược lại các phụ huynh còn bận rộn hơn. Lúc mọi người xung quanh đều đang khẩn trương vội vàng chuẩn bị, Diệp Phạm nhìn về phía Đô Đô, con của cô dường như thừa kế tính tình điềm đạm của Hạ Hàn, biểu hiện rất bình tĩnh.
Diệp Phạm còn nhớ rõ, lần đầu tiên cô biểu diễn đã khẩn trương tới nỗi tay chân đều đổ mồ hôi.
Nhìn như vậy, Đô Đô so với bọn họ đều thong dong bình tĩnh hơn hẳn. Diệp Phạm cười, cô mang theo Đô Đô ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu.
Từng tiết mục dần được trình diễn, cách tiết mục của Đô Đô càng ngày càng gần.
MC giới thiệu chương trình, màn sân khấu được kéo ra, Đô Đô mặc một bộ tây trang đen cầm đàn violon đi lên sân khấu.
Đô Đô rất ra dáng, lúc ngẩng đầu lên liền đối dưới người xem bên dưới cười cười.
Ánh mắt bé chuẩn xác đưa về phía Diệp Phạm cùng Hạ Hàn, cảm xúc vui sướng trong mắt khó mà che lấp được.
Lập tức, Đô Đô đem đàn violon gác ở trên bờ vai nhỏ của bé.
Sắc mặt của Đô Đô rất nghiêm túc, giống hệt như Diệp Phạm, đối với âm nhạc thì thái độ rất nghiêm túc kính trọng. Bé nhắm mắt lại, kéo đàn.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không khí, tràn ngập khắp xung quanh, khiến cho tất cả người nghe im lặng.
Từ nốt nhạc đầu tiên đã thể hiện ra bản nhạc này có tiêu chuẩn cao. Đô Đô biểu diễn lại trôi chảy thuận lợi, một mạch kéo đàn.
Thái độ của bé chuyên nghiệp nghiêm túc, cho dù tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng vẫn có thể thể hiện được kỹ xảo thuần thục hoàn mỹ qua bản nhạc này.
Diệp Phạm ngồi ở phía dưới cũng thấy giật mình.
Khoảng thời gian này, Đô Đô luôn len lén luyện tập, giấu cả bọn họ về tiến triển luyện tập. Trong lòng Diệp Phạm dù biết rõ thực lực của Đô Đô tiến bộ rất nhanh, nhưng cô không nghĩ tới có thể xuất sắc như vậy.
Sau khi màn biểu diễn violon kết thúc, dưới khán đài liền phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Dù không phải người chuyên nghiệp, cũng vẫn bị đoạn nhạc đàn violon này làm cho rung động, nhất là từ một đứa bé nhỏ như vậy biểu diễn.
Đô Đô có chút mừng rỡ phấn khích.
Tiếng vỗ tay vang dội như thế, đều là vì màn biểu diễn đàn violon vừa rồi của bé mà tạo ra sao?
Đây là lần đầu tiên Đô Đô có ý nghĩ như vậy, nếu như về sau còn có nhiều người hơn nữa có thể vì màn biểu diễn của bé mà vỗ tay thì thật tốt.
Lúc Đô Đô mặc bộ tây trang đi xuống sân khấu, trông rất chững chạc đàng hoàng bình tĩnh.
Nhưng đến dưới sân khấu, bé rất nhanh liền bước nhẹ nhàng bước chân nhỏ, ôm đàn violon, đi hướng về phía Hạ Hàn cùng Diệp Phạm ngồi. Chỗ bọn họ còn một vị trí trống, Đô Đô đặt mông ngồi xuống.
Đô Đô xoay cái đầu, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, ba mẹ đều không nhìn xuống. Mặt bé đều là mong đợi được khen ngợi.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ giơ lên ngón tay cái, lắc lắc trước mắt Đô Đô.
Đô Đô tóm lấy nơ nhỏ trên cổ, cảm thấy rất hạnh phúc.
Thời gian thoáng cái đã qua, Halloween đến.
Ngày lễ này là ngày vui chơi của các bạn nhỏ, đến ngày này, các phụ huynh liền đem cho các bạn nhỏ mặc thành những bộ dáng cổ quái kỳ lạ, mấy đứa nhỏ có thể tập hợp một chỗ chơi cùng bạn bè.
Nhà Diệp Phạm cũng không ngoại lệ.
Lần tụ hội này địa điểm vẫn giống như trước tại nhà Đô Đô, lần trước bạn bè của Đô Đô ở nhà trẻ đã tới qua nhà Đô Đô chơi, mấy đứa nhỏ sau khi về đến nhà đều nhớ mãi không quên, đều muốn lại tới thêm một lần nữa, vừa vặn ngày lễ này cho mấy đứa nhỏ cơ hội.
Hiện tại Đô Đô đã là lớp trưởng của lớp, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm cũng không nghĩ tới, con trai bảo bối của bọn họ còn trở lên rất có lực lãnh đạo, nhóm bạn học cùng lớp đều rất thích Đô Đô.
"Mọi người sáng mai nhớ kỹ tới nhà của mình." Bài học hôm nay kết thúc, giờ tan học Đô Đô chuẩn bị về nhà. Trên người bé đeo túi sách nhỏ, bé rất có khí thế ngồi tại chỗ hô một câu.
Đô Đô vừa mới nói xong, các bạn nhỏ đều rất vui vẻ đáp ứng, cùng Đô Đô vẫy tay tạm biệt. Đô Đô thì nhấc nhấc túi sách nhỏ, đi về hướng cổng trường học.
Đô Đô vừa đi ra khỏi phòng học, bên cạnh liền có một người đi theo. Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai: "Đô Đô, bạn chờ mình một chút." Là Mạc Điềm Điềm lên tiếng nói chuyện.
Mắt của Mạc Điềm Điềm cười híp lại tựa ở bên người Đô Đô, Đô Đô đã luyện thành thói quen, bé giống như bình thường, đặc biệt nói với Mạc Điềm Điềm một câu.
"Bạn lại muốn giành mẹ của mình." Giọng điệu của Đô Đô có chút lên án.
Mỗi lần tan học, Mạc Điềm Điềm đều sẽ cùng Đô Đô đi ra khỏi cổng trường, bởi vì không phải Hạ Hàn tới đón Đô Đô thì cũng chính là Diệp Phạm tới.
Hai người đều là thần tượng của Mạc Điềm Điềm, Mạc Điềm Điềm nhìn thấy bọn họ, đều sẽ rất vui vẻ.
Hai mắt vốn to tròn của Mạc Điềm Điềm bị cô bé cười đến híp lại: "Chúng mình không phải là bạn bè sao? Bạn không cần nhỏ mọn như vậy a."
Đô Đô muốn giải thích mình tuyệt đối không hẹp hòi, nhưng nghĩ tới mẹ, liền không nói lời nào. Mẹ là của bé, bé đương nhiên có thể hẹp hòi một chút.
Đô Đô hừ hừ hai tiếng, quay đầu đi, Mạc Điềm Điềm không để ở trong lòng, cô bé chủ động dắt tay Đô Đô, hai bạn nhỏ cùng đi ra cổng.
"Mẹ!" Đô Đô cùng Mạc Điềm Điềm đồng thời mở miệng.
Diệp Phạm và mẹ của Mạc Điềm Điềm đã ở cổng chờ hai bé, Đô Đô chạy lon ton đến bên người Diệp Phạm, nắm tay Diệp Phạm, Mạc Điềm Điềm cũng giống vậy, tựa ở bên người mẹ của mình.
Diệp Phạm một tay nắm tay Đô Đô, một bên tay trống vỗ vỗ đầu Mạc Điềm Điềm: "Điềm Điềm, ngày mai gặp lại."
Mạc Điềm Điềm cười gật đầu, lễ phép cùng Diệp Phạm nói hẹn gặp lại dì, Đô Đô cũng vẫy tay tạm biệt mẹ của Mạc Điềm Điềm.
Diệp Phạm đón Đô Đô về nhà.
Ngày thứ hai, Diệp Phạm từ sớm đã đem Đô Đô từ trong chăn kéo ra ngoài, thừa dịp lúc Đô Đô dùng hai tay bé mũm mĩm vuốt mắt, nhắc nhở một câu.
"Ngày hôm nay các bạn của Đô Đô đều sẽ tới nha."
Đô Đô lập tức liền giật mình, rất nhanh nhẹn vén chăn lên, bé không cần Diệp Phạm thúc giục, chính mình tự chạy đến chỗ để quần áo.
Quần áo hoá trang của bé đã sớm được đặt ở đó, Đô Đô mang theo quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhíu lại.
Đô Đô phát hiện bộ quần áo này bé cơ bản không biết mặc, Đô Đô lập tức hướng Diệp Phạm giơ áo: "Mẹ, giúp con mặc."
Diệp Phạm bất đắc dĩ cười cười, cô đem áo ngủ hoạt hình của Đô Đô cởi ra, mặc vào quần áo Halloween đã chuẩn bị từ trước.
Trang phục lần này của Đô Đô là bé trai trong phim hoạt hình « Coco », đợi chút bé sẽ được hóa trang thành bộ xương nữa, nhưng cho dù bé có hóa trang thì bé vẫn là một tiểu mũm mĩm đáng yêu.
Diệp Phạm đem áo xỏ từ trên đầu Đô Đô xuống, lúc đến bụng nhỏ thì đột nhiên bị kẹt lại, Đô Đô cúi đầu nhìn bụng nhỏ hơi nhô lên của mình thì ngạc nhiên.
Hôm qua bé rõ ràng đã mặc được bộ đồ này, làm sao hôm nay lại không mặc...được?
Đô Đô bắt đầu buồn rầu, chẳng lẽ là bởi vì bé tối hôm qua tham ăn ăn nhiều thêm một cái bánh bích quy, cho nên hôm nay trở nên béo rồi?
Đô Đô mở to mắt, tủi thân nhìn Diệp Phạm: "Mẹ, đồ không mặc được nữa." Đô Đô bẹp bẹp miệng nhỏ, một bộ dáng đáng thương vô cùng.
Diệp Phạm nín cười, Đô Đô một chút cũng không bị béo lên, chỉ là cô cố ý kéo lại khoá sau lưng Đô Đô, cho nên mới không mặc vào được.
Diệp Phạm vờ nghiêm trang nói: "Vậy làm sao bây giờ? Xem ra Đô Đô lại béo lên rồi."
Lúc Giản Lan đẩy cửa phòng tiến vào, liền thấy Diệp Phạm đang trêu cợt cháu ngoại nhỏ của bà, bà bất đắc dĩ cười một tiếng, ngồi xổm xuống, đem khoá kéo Diệp Phạm kéo nhẹ tay tháo lỏng ra.
"Con đấy, cứ thích trêu chọc Đô Đô chơi như vậy à?"
Diệp Phạm không còn lôi kéo quần áo của Đô Đô nữa, quần áo liền thuận lợi mặc trên người Đô Đô, Đô Đô ngơ ngác, bé kinh ngạc nhìn Diệp Phạm.
Giản Lan giúp Đô Đô sửa sang quần áo một chút, đem Đô Đô ôm vào trong lòng an ủi: "Đều là mẹ cố ý nắm quần áo của Đô Đô, Đô Đô mới không mập."
Diệp Phạm cũng đưa tay ôm cánh tay Giản Lan, cô cùng Giản Lan ở chung đã lâu, cũng biến thành thích làm nũng với bà: "Mẹ, mẹ chỉ thích cháu trai mẹ thôi, không thích con gái a."
Giản Lan bật cười, đem Đô Đô ôm sát vào lòng: "Đô Đô ngoan, mẹ đương nhiên càng thích Đô Đô hơn."
Giản Lan tuy nói như vậy, nhưng trên mặt biểu lộ hoàn toàn không phải như vậy, bà nhìn về phía Diệp Phạm trong mắt tràn đầy cưng chiều cùng bao dung.
Diệp Phạm đương nhiên cũng biết tấm lòng của Giản Lan, cô cũng không vạch trần, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn.
Đô Đô lại không muốn bỏ qua mẹ "người xấu", bé từ trong ngực Giản Lan chui ra ngoài, lập tức nhào tới trong ngực Diệp Phạm.
Trên sàn nhà phủ một tấm thảm thật dày, cơ thể mũm mĩm của Đô Đô bổ nhào vào trong ngực Diệp Phạm.
"Mẹ, mẹ cố ý." Đô Đô dùng sức cọ mặt tại cổ Diệp Phạm, nhìn qua giống như Đô Đô đang cùng Diệp Phạm tính sổ sách, nhưng thực ra lại giống như làm nũng.
Giản Lan ở một bên cười nhìn Diệp Phạm cùng Đô Đô chơi đùa, tiếng cười trong phòng đều truyền ra tới bên ngoài.
Đô Đô thật vất vả mới mặc được bộ đồ, Diệp Phạm lại hoá trang cho Đô Đô thành bộ xương, hai vành mắt Đô Đô là màu đen, mũi cũng đen sì, cả khuôn mặt đều bôi thành màu trắng.
Diệp Phạm còn phối hợp cho Đô Đô một cây đàn đung để trang trí, Đô Đô ra dáng đeo ghita.
Đô Đô nhìn qua thật sự không giống như một tiểu quỷ dữ dằn đòi kẹo, mà ngược lại là một tiểu mập mạp tuỳ nơi tuỳ lúc khoe sự đáng yêu.
Đô Đô đứng trước gương, giả cờ đánh ghita, thanh âm trẻ con vang khắp gian phòng.
Đô Đô hát vang ca khúc chủ đề ca khúc chủ đề của bộ phim hoạt hình này, trước đó Diệp Phạm đã dạy qua Đô Đô, Đô Đô cũng rất chăm chú học tập, buổi tối bé còn muốn biểu diễn cho các bạn nghe.
Màn đêm buông xuống, ánh chiều tà dần tan, tiếng chuông cửa ở trong màn đêm vang lên, nhà Đô Đô nghênh đón một nhóm khách nhỏ.
Đô Đô lôi kéo tay Diệp Phạm, cùng đi đến cổng. Lúc cửa lớn mở ra, giọng của lũ trẻ đồng thời vang lên.
"Không cho kẹo đường liền gây sự nha."
Tác giả :
Bệ Hạ Bất Thượng Triều