Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 117
Tống Đình Thâm lật người, khi Nguyễn Hạ nói ra những lời này, anh đã đè lên người cô, cũng may sofa đủ lớn.
Thật sự hai người dựa vào nhau rất gần, nhưng mà động tác thân mật như vậy cũng phải phải mới lần một lần hai, hơi thở ấm áp của anh phả xung quanh cổ cô, khiến cô có chút ngứa, nhưng cô không ngọ ngoạy.
Nguyễn Hạ vươn tay ôm lấy cổ anh, rầu rĩ nói: “Em biết suy nghĩ của em rất ngu ngốc mà.”
“Không.” Tống Đình Thâm lắc đầu, anh không thể cô nhìn thấy biểu cảm trên mặt cùng cảm xúc trong mắt anh: “Em rất thông minh.”
“Thật không?”
“Thật mà, cách nghĩ của em rất đúng, ít nhất nếu như Tống thị thực sự phá sản, những thứ em chuẩn bị đều sẽ có tác dụng, hơn nữa anh tin rằng, nếu thật sự có ngày như vậy xảy ra, nhất định em sẽ sắp xếp của cuộc sống của chúng ta rất thỏa đáng, cho dù là làm vợ hay làm mẹ, em đều có đủ tư cách.”
Nghe thấy Tống Đình Thâm nói những lời như vậy, trong lòng Nguyễn Hạ thoải mái hơn nhiều.
Hai người cứ yên lặng như thế một lát, Nguyễn Hạ cẩn thận hỏi: “Vậy thì, rốt cuộc công ty của anh...”
Nhìn Tống Đình Thâm thế này cũng không giống như sắp phá sản.
Tống Đình Thâm vươn tay vân vê mũi cô, anh bất đắc dĩ nói: “Cho dù em không phải người vô tư, anh cũng hi vọng em có thể tin tưởng chồng mình một chút, mặc dù nhìn chung việc làm ăn của công ty trong năm nay có hơi phiêu lưu một chút, nhưng cho dù thế nào anh cũng sẽ cho em với con một cuộc sống thoải mái nhất, hiện tại đây là động lực để anh cố gắng làm việc, em yên tâm, công ty không phải sắp phá sản, cũng đã thuận lợi vượt qua khủng hoảng lần này rồi.”
“Thật sao?” Nguyễn Hạ không tin nổi nhìn anh.
Người đàn này đã thay đổi nội dung tiểu thuyết không thể thay đổi sao?
Tiểu thuyết cũng không anh bằng anh.
Tống Đình Thâm gật đầu: “Thật đó, hơn nữa nếu như anh không tính nhầm, tài sản của nhà chúng ta lại cao hơn một bậc nữa rồi, còn chuyện em đề nghị căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, anh nghĩ em quên nó đi, không phải em thích phòng lớn hơn sao? Về chuyện nấu cơm dọn dẹp, nếu thỉnh thoảng em có hứng thú thì nhớ gọi anh, để cho Vượng Tử
khỏi phải có ý kiến với anh, anh phải nghĩ cách cứu lại một chút uy nghiêm của ba mới được.”
Dù sao gần đây ý kiến của tên nhóc này với anh không phải lớn bình thường thôi đâu.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nhưng khi nghe anh nói công ty không phá sản, nhà bọn họ cũng không tiêu tùng thì Nguyễn Hạ vẫn vui mừng phát điên, tâm trạng này giống như là mua một tờ vé số rồi trúng năm triệu, nhưng tờ vé số lại mất, khi lòng cô đã hết hi vọng, phải chấp nhận sự thật thì lại tìm được tờ vé số ở nhà.
Cô ước có thể lôi cả gia đình cùng nhau nhảy điệu rong biển, được không?
Những phản đứng đầu tiên của Nguyễn Hạ lại là...
“Như vậy có phải tức là em có thể mua túi không? Em nhìn thấy trong list friend có người đăng một cái túi order cực kì đẹp, em rất thích, nhưng mà không dám mua.”
Thật ra cái túi mà cô thích đã rẻ hơn đống túi của nguyên chủ rất rất nhiều rồi, nhưng cô vẫn tiếc không dám mua, sợ anh phá sản, một cái túi kia cũng có thể đủ cho gia đình bọn họ chi tiêu cho vài tháng sinh hoạt.
Tống Đình Thâm cúi đầu hôn lên khóe môi cô, giọng nói khàn khàn: “Mua được mà, em muốn mua bao nhiêu cũng được.”
Hai người lâu la lề mề trên ghế sô pha một khoảng thời gian, đợi đến lúc bọn họ phản ứng lại thì đã là lúc đói bụng cần bồi bổ, lúc này đã sắp tám giờ rồi.
Mái tóc Nguyễn Hạ rối bời, cô nhanh chóng đứng dậy, còn không dám nhìn Tống Đình Thâm, chạy nhanh đến phòng vệ sinh chỉnh lại tóc tai quần áo. Lúc cô đi ra ngoài đã khôi phục lại được vẻ mặt bình tĩnh giống như Tống Đình Thâm.
Thời gian hai người ở bên nhau cũng lâu rồi, vẻ mặt của cô cũng càng ngày càng giống anh.
Tống Đình Thâm đã làm nóng lại đồ ăn, giờ phút này không ai còn sức lực đi chuẩn bị bữa cơm tối mới, liền ăn đồ ăn còn thừa từ buổi trưa, hai người đều có thể ăn ngon miệng.
Bởi vì Tống Đình Thâm không phải phá sản, tâm tình của Nguyễn Hạ cũng thả lỏng hơn nhiều, nhưng cô vẫn nói với Tống Đình Thâm: “Lần này em đã chỉnh lại một chút tài sản dưới tên em, thật sự dọa em nhảy dựng lên, em đã bán đi một số túi và trang sức không dùng đến, hiện tại tiền gửi ngân hàng trong tay em không hề ít. Lần này em vốn chuẩn bị sau khi qua năm mới thì đi tìm một công việc, hiện tại em thay đổi ý nghĩ rồi.”
Tống Đình Thâm vẫn còn chút bóng ma với chuyện Nguyễn Hạ đi phỏng vấn tìm việc. Tuy rằng nói ở thời đại này đàn ông hào phóng để theo đuổi con gái như vậy thật sự đã rất rất ít rồi. Nhưng phàm là đụng phải một tên cũng đủ để khiến người khác phải đau đầu trong một thời gian rất dài.
“Em muốn làm gì?” Tống Đình Thâm hỏi.
Nguyễn Hạ chớp mắt nhìn anh: “Em muốn mở một cửa hàng bánh ngọt, đương nhiên là không chỉ bán mỗi bánh ngọt, còn kết hợp với bán đồ uống nữa, tạo ra cửa hàng thích hợp chụp ảnh để nổi tiếng trên mang. Đúng lúc trong tay em cũng có tiền, em cảm thấy mở một cửa hàng hẳn là không thành vấn đề. Em đã sớm có ý tưởng này rồi, chẳng qua…” Cô hơi xấu hổ ho khụ một tiếng: “Lúc đó em cho rằng nhà mình sắp phá sản rồi, làm sao còn dám nghĩ đến chuyện tiêu tiền mở cửa hàng nữa. Tuy rằng hiện tại không phải phá sản nữa, nhưng em vẫn muốn để bản thân đi tìm việc làm, anh cảm thấy thế nào?”
“Có thể, có điều anh đề xuất trước khi em mở cửa hàng, bỏ ra khoảng một hai tháng đi điều tra thị trường.” Tống Đình Thâm đưa ra kinh nghiệm của bản thân lúc mới tạo nghiệp: “Còn cần chọn một địa điểm tốt để mở cửa, đương nhiên, điều quan trọng nhất là em phải xác định rõ ràng định hướng của của hàng này.”
Nếu như đi con đường gần gũi với dân thì đương nhiên phải mở cửa ở phố ăn vặt phồn hoa là thích hợp nhất, trang trí cửa hàng cũng không cần phải đặc sắt, dù sao nếu chi phí đầu vào quá cao, đi con đường gần dân vậy sẽ không có lời, trong một thời gian ngắn đừng nói đến lợi nhuận, có thể giữ vững trạng thái không lỗ vốn đã là tốt lắm rồi.
Nguyễn Hạ khiêm tốn nhận lời khuyên từ lão đại của mình: “Ừ, em biết rồi.”
Tống Đình Thâm nghĩ một lúc: “Gần công ti của chúng ta có một dãy cửa hàng, em có thể đi đến đó xem xem. Đoạn đường đó khá tốt, gần đó còn có không ít trường học và công ti, còn cách trạm tàu điện ngầm không xa nữa.”
“Nếu em mở cửa hàng ở gần công ti anh, vậy em có thể đến công ti anh bất cứ lúc nào rồi.” Nguyễn Hạ trêu chọc anh: “Vậy mỗi ngày anh đi trêu chọc mấy em gái không phải là cần đề phòng sao? Điều này không có lợi cho anh nha.”
“Em nói thật sự có lí.” Tống Đinh Thâm còn thật sự nghiêm túc gật đầu, cực kì đồng ý với những lời này của cô.
Nguyễn Hạ giận dữ: “Này!”
Tuy Nguyễn Hạ biết rằng Tống Đình Thâm không có khả năng làm ra chuyện như vậy, nhưng nghe thấy anh nói như thế, Nguyễn Hạ vẫn không khỏi xù lông lên.
“Anh vẫn nói lại câu kia, chỉ có việc đối phó với em mà anh đã không còn sức lực, càng không nói đến loại động tác có độ khó cao như chân đạp hai thuyền kia.” Tống Đình Thâm liếc nhìn cô một cái: “Cho đến lúc này, bên cạnh người anh cũng không xuất hiện quá nhiều người linh tinh, nhưng ngược lại người theo đuổi em lại không ít, người sau còn mạnh hơn người trước.”
Nguyễn Hạ: … Cô đúng là nói chuyện không nên nói mà, sao tự nhiên khi không lại đề cập đến loại chuyện này làm gì chứ?
Hơn nữa, những người kia không phải là người theo đuổi cô, đó là hoa đào của nguyên chủ.
Lúc trước Tống Đình Thâm vẫn luôn không nói một lời, cô còn tưởng rằng anh không để ý đến, hiện tại mọi thứ đều đã kết thúc rồi, xem ra anh có ý định tính sổ một lượt.
Nguyễn Hạ cười nhạt hai tiếng: “Thịt gà này còn ngon hơn cả buổi trưa.”
Tống Đình Thâm: “Không cần cố gắng đánh trống lảng. Rất gượng gạo. Anh không tính sổ đâu.”
“Cho dù là Đoàn Trì hay Tần Ngộ, em đều không hề để ý bọn họ.” Nguyễn Hạ tiến hành giải thích cho bản thân: “Em đâu có chủ động đi trêu chọc bọn họ, là tự bọn họ chủ động tiến lên. Chuyện này cũng không nên trách lên người em, anh nói có đúng hay không? Cái này cũng giống như tội phạm cướp ngân hàng vậy, chẳng lẽ lại đi trách ngân hàng nhiều tiền sao? Điều này không hợp lí rồi, cho nên anh cũng không thể trách em, không thể nói em được.”
“Anh cũng không có ý trách em.” Tống Đình Thâm bùi ngùi: “Anh chỉ là cảm thấy đáng ra anh phải lo lắng vợ mình bị người khác hơn em mới đúng. Ít nhất là nhìn vào số liệu, người tơ tưởng đến em nhiều hơn người tơ tưởng anh rất nhiều, có đúng không?”
Nguyễn Hạ sờ sờ cằm: “Anh nói thật sự có lí, em thực đúng là vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp.”
Những lời nói như vậy cô cũng chỉ có thể nói trước mặt Tống Đình Thâm, thật ra điều cô tự hào cũng chỉ có giá trị nhan sắc của nguyên chủ…
Tống Đình Thâm: “… Em có thể bớt số lần tận dụng mọi chuyện để khen bản thân mình không?”
Nguyễn Hạ cười hì hì lắc đầu: “Không thể nha.”
Thể chất của nguyên chủ hơi thiên về lạnh một chút, cho dù trong phòng có mở điều hòa ổn định nhiệt độ, Nguyễn Hạ tiến vào chăn vẫn cảm thấy chân có hơi lạnh. Hôm nay Vượng Tử không ở đây, Tống Đình Thâm cực kì hợp tình hợp lí ôm gối đầu của mình đến đây tá túc một đêm.
Tống Đình Thâm có một thói quen rất đáng yêu, anh không phân biệt giường, nhưng lại phân biệt gối.
Anh vừa nằm lên giường rồi đắp chăn lại, Nguyễn Hạ đã đặt hai chân có hơi lạnh của mình lên trên bụng anh.