Xuyên Thành Em Gái Đối Thủ Idol Nhà Mình
Chương 29 Chương 29
Thịnh Hành bên kia cũng nhận được tin tức.
Anh gọi điện thoại cho Du Nguyên: "Đem hot search áp xuống."
Du Nguyên nhướng mày: "Áp cái nào?"
Thịnh Hành thở dài, thấp giọng nói: "Cái nói Lục Duyên ăn vạ."
Nghe vậy, Du Nguyên cười thanh: "Sao thế, vì sao lại muốn áp cái này?"
Anh nói: "Fans tuy rằng là có hảo tâm, nhưng có đôi khi thật sự quá mức cực đoan."
Du Nguyên đáp một câu, hiểu rõ nói: "Tôi biết."
Thịnh Hành trầm mặc giây lát: "Tí nữa tôi phát mấy tấm ảnh chụp."
"Dời lực chú ý?"
"Ừm."
Du Nguyên chấn kinh.
Phải biết rằng muốn Thịnh Hành phát ảnh chụp, trên cơ bản là một năm mới có thể chờ được một lần phúc lợi.
Anh cũng không cao tới nỗi vì phúc lợi của 6000 vạn 7000 vạn fans, chỉ là mỗi năm một lần, phát một hai tấm chụp ảnh ngầm chụp đi ra ngoài, nhưng dù vậy, fans cũng luôn có thể vui mừng.
Anh không phải nói chơi chiêu lớn, chỉ đơn thuần không thích chơi Weibo.
Anh là nghệ sĩ, toàn bộ việc làm đều là công việc yêu cầu, trừ cái này ra, Thịnh Hành liền không nghĩ lại làm gì khác.
Tuy rằng phát ảnh chụp có thể có càng nhiều fans thích, nhưng anh lại không có loại ý thức này.
Có ý thức, nhưng không cần.
Lúc này nghe Thịnh Hành vừa nói, Du Nguyên lẩm bẩm: "..
Cậu gần đây cùng Lục Duyên quan hệ càng ngày càng tốt."
Thịnh Hành hơi hơi cười nhạt: "Hai người bọn tôi cùng một đoàn phim."
Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Du Nguyên nghẹn lại, cười thanh: "Được, tôi cho người áp hot search xuống."
Thịnh Hành vừa định đáp ứng, Du Nguyên đột nhiên cười thanh: "Ai nha, có fans đứng ra."
"Hửm?"
Du Nguyên nói tiếp theo lời nói, nhỏ giọng nói: "Fans này vẫn là fans của cậu cùng Lục Duyên, không tồi không tồi, lời nói còn rất có trật tự."
Thịnh Hành một tay cắm túi đứng ở trước cửa sổ sát đất, trầm tư vài giây hỏi: "Fans hai nhà?"
"Đúng không, cô ấy nói như vậy."
"Lão fans à?"
"Không phải."
Du Nguyên click mở nhìn: "Tên là An may mắn, là một cái tài khoản mới đăng ký."
Nghe vậy, Thịnh Hành im miệng không nói vài giây, nhàn nhạt nói: "Đi áp hot search đi."
"Được."
Thịnh Hành bên này có tin tức, Lục Duyên bên kia tự nhiên cũng có.
Kỳ thật trong vòng sợ nhất chính là loại này, Lục Duyên ban đầu cùng Thịnh Hành cùng một thời gian xuất đạo, hai người thật ra sẽ còn chào hỏi, nhưng sau đó danh khí càng lúc càng lớn, fans mỗi ngày ở trên mạng cãi nhau, dần dần quan hệ của hai người liền xa cách không ít.
Đương nhiên, trước khi cũng không gần, nhưng ít ra chào hỏi là có, bằng không cũng sẽ không có WeChat của đối phương.
Sau này lại cũng thật là càng ngày càng vội, hậu trường gặp được cũng chỉ là gật đầu một cái liền đi qua.
Tình hữu nghị của nam nhân cùng nữ sinh không giống nhau, không cần phải nói nhiều.
Bất quá diểm rõ ràng nhất là, hai người đều là quân tử, sẽ không trong ngoài bất nhất sau lưng một mặt bề ngoài một mặt.
Về điểm này, xem như hai người thưởng thức lẫn nhau.
Lục Duyên nghe điện thoại của Tiền ca, lười biếng đáp: "Cái gì?"
"Để anh phát Weibo nói tôi không phải đi ăn vạ? Tôi có bệnh hay là anh hôm nay đầu óc không bình thường?"
Lục Duyên kéo kéo môi: "Fans nhà chúng ta không mắng chửi người là được, còn mặt khác tạm thời đừng động."
Tiền ca không còn lời gì để nói: "Cậu đều đã bị mắng thành như vậy, đáng giá sao?"
Anh ta hỏi: "Chỉ vì đi xem An An?"
Lục Duyên nghe, an tĩnh giây lát nói: "Đáng giá."
"Tiền ca, anh hiểu không."
Tiền ca: "..
Cậu nói đi."
Lục Duyên nói: "Tôi trước kia vẫn luôn suy nghĩ, chờ em gái tôi học tiểu học học cấp hai, nếu trường học yêu cầu gia trưởng cùng tham gia đại hội thể thao, tôi nhất định phải thay thế ba mẹ tôi đi tham gia, bồi em ấy."
Nhưng sau đó, không chỉ là hắn không đi tham gia, cả cha mẹ cũng chưa bao giờ đi qua.
Em gái hắn, căn bản là không thể tham gia loại đại hội thể thao yêu cầu mời gia trưởng tới trường học tiểu học cùng cấp hai này.
Hôm nay, xem như đền bù tiếc nuối trong lòng Lục Duyên.
Tiền ca trầm mặc một lát, có chút chịu không nổi hắn đột nhiên bi lụy như thế.
"Được rồi, tôi áp hot search xuống, việc khác chính cậu nhìn mà làm."
"Cảm ơn."
Cúp điện thoại, Lục Duyên đăng nhập Weibo nhìn, suy nghĩ chút, hắn vẫn phát cái Weibo.
@ Lục Duyên V: [Đi xem người, đừng cãi nhau, ngoan.]
Sau khi hai nhà war, bởi vì Lục Duyên "Ngoan" cùng Thịnh Hành đột nhiên phát phúc lợi mà dừng lại.
Fans cũng lục tục chuyên chú nhà mình đi, lần hai đỉnh lưu va chạm này, cũng coi như là chút hài hòa ngằn ngủi.
Nhưng lực lượng fans tà giáo CP, lại càng ngày càng nhiều.
*
Lục An An thậm chí còn thu được tin nhắn.
Thịnh lục hướng nha: 【 tiểu tỷ tỷ.
】
An may mắn: 【 xin chào.
】
Thịnh lục hướng nha: 【 tỷ là fans của anh trai Lục Duyên cùng Thịnh Hành phải không? 】
An may mắn: 【 Ừ.
】
Thịnh lục hướng nha: 【 vậy chị là fan CP của hai người sao? 】
An may mắn: 【? 】
Thịnh lục hướng nha: 【 chúng ta có group, là group của hai anh trai, tỷ muốn tiến vào không? 】
Lục An An sặc, trợn tròn mắt nhìn tin nhắn nhận được.
Cô đọc từ đầu tới cuối lại một lần, có chút không thể tin được chính mình nhận được cái gì.
An may mắn: 【 group? Là siêu thoại sao? 】
Thịnh lục hướng nha: 【 không không không không phải siêu thoại, siêu thoại của bọn em bị report, bọn em chỉ dám lặng lẽ lập group, bên trong hiện tại có mười chị em, tỷ muốn tham gia không? 】
Lục An An chấn kinh rồi.
Thịnh lục hướng nha: 【 chị nếu không nghĩ tham gia vào cũng không sao đâu, nhưng phải cho bảo mật cho bọn em nha.
】
Ma xui quỷ khiến, Lục An An đồng ý.
Tuy rằng cô cũng không biết chính mình vì sao lại đồng ý, khả năng là muốn nhìn xem..
thịnh lục hướng nha này, rốt cuộc có bao nhiêu tà giáo.
* * *
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, Sau khi tham gia đám người Lục An An đã bị yêu cầu giao điện thoại để tiến hành huấn luyện mới, tạm thời cũng nhìn không tới mấy thứ tà giáo kia.
*
Thời điểm khẩn trương huấn luyện, vòng thứ ba đoàn đội biểu diễn chiếu ra.
Đêm nay, là Lục An An lại lần nữa thăng cấp làm nhân khí vương.
Năng lực biểu diễn, cùng năng lực khống chế biểu tình, còn có dáng người kia của cô, đều làm mọi người ngạc nhiên.
Không có người nghĩ đến, một tập này phát ra phát hiện ra một bảo tàng mới mẻ đến vậy.
Fans vui sướng không thôi, cả đêm, lượng fans vượt quá hơn hai mươi vạn, lại còn có mạnh mẽ tăng trưởng.
Một tập qua đi, lại có một đám người bị đào thải.
Kết quả tuyên bố xong, phòng ký túc xá Lục An An còn xem như may mắn, toàn bộ người đều ở lại.
Dụ Thư cũng còn, Hà Hiểu Sương..
Cũng còn.
Tập bốn không phải là biểu diễn đoàn đội, mà là cá nhân.
Mọi người đều chuyên tâm khẩn trương huấn luyện, tạm thời không có công diễn, tiết mục tuy rằng mỗi một vòng đều một lần chiếu, nhưng đều có sự luân chuyển, một tập là biểu diễn, tập tiếp theo là hình ảnh hằng ngày, cùng với tuyên bố kết quả, cho nên thời gian cho các cô tập luyện vẫn tính là đầy đủ.
Hôm nay chọn ca khúc, Lục An An chọn một bài hát tiếng Anh.
Sau khi nghe cô chọn ca khúc xong, Hà Hiểu Sương trên mặt hiện lên một nụ cười thần bí.
Lục An An nghĩ nhiều về nụ cười kia của cô ta là có ý gì.
Nhưng đến trước hai ngày biểu diễn, cô cuối cùng cũng biết tại sao.
Nguyên chủ, không biết tiếng Anh.
Lục An An bỏ qua một cái trọng điểm.
Hệ thống cũng không nói cho cô, đương nhiên, cũng là vấn đề của cô.
Ban đầu chỉ lo bi thương đồng cảm với cảnh ngộ của nguyên chủ, nhưng lại quên mất nguyên chủ là từ nhỏ bị lừa bán tới vùng núi, sau đó lại bị đưa vào cô nhi viện.
Cô ấy đi học cũng chưa được bao lâu, không có khả năng biết tiếng Anh.
Đến nỗi hiện tại học đại học, là sau khi cô ấy trở lại Lục gia, nỗ lực học tập, mẹ Lục cho cô ấy học rất nhiều khóa học năng khiếu, dùng sở trường đặc biệt đi thi nhưng đều là vị trí thấp nhất.
Hà Hiểu Sương vì sao biết cô không biết tiếng Anh, là vì trước kia các cô khi lên lớp trên tường, lão sư bảo cô trả lời vấn đề, cô dùng tiếng Anh sứt sẹo của bản thân khó khăn đọc một đoạn, cuối cùng nói cho mọi người ―― Cô không biết.
Cũng bắt đầu từ khi đó, trong các bạn học trong lớp đối với cô càng thêm trào phúng.
Câu tiếng Anh đơn giản đều không biết, còn học đại học, mọi người thậm chí đều hoài nghi cô là trà trộn vào đi.
Thật ra không phải.
Thuần túy là cô may mắn, câu hỏi kiểm tra yêu cầu điền vào chỗ trống khá nhiều, hơn nữa câu miêu tả được thêm điểm, vậy nên cô đỗ rồi.
Cô ban đầu đăng kí cái cuộc thi này cũng không phải dân chuyên nghiệp, nhất thời chọn bài hát này.
Sau khi nghe xong, Lục An An trầm mặc.
"Điều quan trọng như vậy, vì sao trước đó không nói cho tao biết?"
―― [Tôi cho rằng cô đã biết rồi.]
Lục An An: "..
Tao sao có thể biết?"
Cô cạn lời rồi.
Nhưng cũng trách không được ai, cô nhìn tin nhắn Úy Sơ Hạ gửi, có chút đau đầu.
Hiện tại..
Hà Hiểu Sương khi mọi người hỏi đến hai người các cô quay tiết mục như thế nào nói cho bọn họ biết với, cô tạp này biểu diễn ca khúc gì, group lớp hiện tại thật náo nhiệt.
Lục An An nhìn bọn họ nhắn tới nhắn lui, thở dài tắt diễn đàn.
Úy Sơ Hạ: 【 An An! Bọn họ hiện tại còn lên Tieba, nói cậu không biết tiếng Anh, rốt cuộc cậu sao lại muốn biểu diễn ca khúc tiếng Anh.
】
Lục An An: 【 Ai nói tớ không biết hát tiếng Anh, lần trước bị cười nhạo sau đó tớ liền rất nỗ lực học tập.
】
Úy Sơ Hạ: 【..
A? Thật không? Tớ sao lại không phát hiện.
】
Lục An An mặt không đỏ nói dối: 【 Đó là bởi vì tớ muốn cho mọi người một bất ngờ, liền trộm học.
】
Úy Sơ Hạ: 【 Giống như lúc chúng ta học cấp 3 học bá đứng đầu vấy á, nói chính mình đi học chỉ nghe một chút, sau đó về nhà thắp đèn đêm đọc phải không.
】
Lục An An đối với cái so sánh cùng hình dung này của cô ấy tỏ vẻ bội phục: 【 đúng vậy, chính là như vậy.
】
Úy Sơ Hạ: 【 An An cậu thật là, đến tớ cũng không nói, tớ không phải là bạn thân của cậu sao? 】
Lục An An: 【 là bạn thân, tớ chủ yếu là sợ chính mình làm không được làm mọi người chê cười, cho nên không cùng mọi người nói, thôi không cùng cậu nói chuyện nữa, tớ phải đi luyện hát đây.
】
Lục An An mới từ WC ra, Khúc Tĩnh đã quay trở lại.
"An An."
Cô ấy gọi.
Lục An An gật đầu: "Sao vậy?"
Khúc Tĩnh nói: "Thịnh lão sư tìm cậu."
"Hả?"
Khúc Tĩnh nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Thịnh lão sư tìm cậu, cậu mau đi đi."
"..
Ở đâu?"
*
Thời điểm đứng ở trước cửa, Lục An An còn có chút khẩn trương.
Vì sao Thịnh Hành sẽ đột nhiên lại tìm cô?
Cô gần đây rất thành thật mà, cũng không phạm sai lầm đi.
Nghĩ vậy, Lục An An gõ cửa.
Nghe được bên trong truyền ra thanh âm, cô mới đẩy cửa đi vào.
Đẩy mở cửa, Lục An An liền thấy được nam nhân ngồi cách đó không xa.
Anh hôm nay mặc rất đẹp, trang phục màu xanh thẫm, nhìn qua vừa trẻ lại soái khí, cảm tưởng bộ quần áo như sinh ra vì anh vậy.
Lục An An nhìn, tim đập nhanh nửa phần.
Ô ô ô ô idol sao lại có thể soái như vậy!
Đẹp quá thể.
"Thịnh lão sư." Thịnh Hành còn đang gọi điện thoại, ý bảo chờ một chút sau, Lục An An liền ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ.
Thịnh Hành thanh âm đặc biệt đặc biệt dễ nghe, thời điểm nói điện thoại, từng chữ từng chữ, phảng phất như trái tim cô nhảy lên.
Lục An An cầm di động, thật muốn ghi âm.
Nhưng không được.
Cô không thể làm chuyện như vậy, cô là một fans lý trí.
Phải bình tĩnh.
Một phút sau.
Lục An An cảm thấy không được, cô không được bình tĩnh, cùng idol ở chung một phòng, còn để cho cô nghe lén idol gọi điện thoại, cô làm thế có thể bình tĩnh đây.
Cô liếc mắt nhìn sườn mặt Thịnh Hành, ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào, phác họa hắn thanh tuyển thâm thúy mặt mày, cả người soái đến nỗi làm người ta mềm chân.
Hức, anh trai hôm nay vẫn đẹp trai như mọi ngày..
không..
còn đẹp trai hơn mọi ngày.
Đang nghĩ ngợi, Thịnh Hành cúp điện thoại nhìn qua.
Vừa quay đầu, anh liền thấy được ánh sáng trong ánh mắt Lục An An.
Hơi khựng lại, Thịnh Hành cười nói: "Chờ lâu rồi."
"Không lâu không lâu."
Lục An An khẩn trương xua xua tay: "Thịnh lão sư thầy tìm em là có chuyện gì ạ?"
"Ừ."
Thịnh Hành đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía cô.
"Em lần này chọn ca khúc Tiếng Anh?"
"..
Đúng vậy."
Lục An An nhìn: "Làm sao vậy?"
Thịnh Hành trầm tư vài giây, nghĩ tới những cái tin đồn nghe được, rũ mắt nhìn về phía cô: "Em với Hà Hiểu Sương là quan hệ gì?"
Lục An An sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: "..
Có ý gì ạ?"
Thịnh Hành không hé răng.
Lục An An mím môi, yên lặng không nói một lát: "Bọn em là bạn cùng lớp, cùng ký túc xá."
"Sau đó?"
Lục An An bị Thịnh Hành nhìn đến chột dạ: "Em tới tham gia cái tiết mục này là vì cùng cô ấy đánh cược."
"Đánh cược gì?"
"..
Ai thua liền thôi học."
Thịnh Hành sắc mặt thay đổi, gật đầu hỏi: "Còn có cái gì nữa?"
Lục An An liếc trộm biểu tình của idol, phỏng đoán tâm tình Thịnh Hành hiện tại rốt cuộc là thế nào, mới dám tiếp tục nói.
"Không có sau đó, chính là ai bị đào thải trước, người ấy thua."
Nói xong, cô vội vàng bổ sung nói: "Em biết đánh cược như vậy không thành thục, cũng thực sự ấu trĩ, nhưng mà..
Tình thế bức bách, em lúc ấy nhất thời mất não mới đáp ứng."
Cô nhìn Thịnh Hành: "Thịnh lão sư, ngài không phải là tức giận chứ?"
Thịnh Hành thu thu mắt, nhìn chằm chằm hai mắt cô, cười cười: "Không có."
"Em không biết hát tiếng Anh?"
Lục An An: "..
Thịnh lão sư nghe ai nói qua rồi ạ?"
"Ừ."
Lục An An: "..."
Cô vừa định giải thích, Thịnh Hành đột nhiên nói: "Không sao không quan hệ."
Anh đứng dậy, hướng tới đàn dương cầm trong phòng đi qua: "Bài hát luyện thuộc là được."
Lục An An vẻ mặt mộng bức.
Thịnh Hành ngước mắt nhìn qua: "Còn không qua đây?"
Lục An An: "?"
"Không muốn thắng?"
"Muốn!"
Lục An An không chút do dự nói: "Thịnh lão sư thầy không tức giận ạ?"
Thịnh Hành nhìn cô, chỉ chỉ vị trí bên cạnh: "Nếu em thua ――"
Anh tạm dừng: "Tôi sẽ không tức giận, tôi sẽ cảm thấy thất vọng."
Lục An An: "Yên tâm đi Thịnh lão sư, em nhất định sẽ toàn lực ứng phó."
Nếu tới tham gia tiết mục, vậy cô sẽ không tùy ý.
Hơn nữa Lục An An cũng cảm thấy chính mình còn xem như là nghiêm túc, không phải vì muốn Hà Hiểu Sương bị đuổi ra khỏi trường học, làm cô ta chủ động thôi học, mà bởi vì đây là mộng tưởng của nguyên chủ.
Cô ấy rất muốn chính mình có thể phát sáng, cũng muốn mình bị người khác nhìn thấy.
Cô cũng không phải không đúng, cô ấy cũng có sở trường đặc biệt, cũng có ưu điểm.
Chỉ là cô có chút bất hạnh mà thôi.
Cô ấy gặp những bất hạnh đó, khiến cô ấy trong khoảng thời gian ngắn không thể mở lòng của mình, không thể dung nhập với xã hội này.
Nhưng bản thân cô ấy, không có bất kì sai lầm gì.
Ngược lại, cô ấy rất tuyệt.
Thịnh Hành cười cười, nghe thanh âm có chút ủy khuất của cô nói: "Hát một lần."
"..
Hát ạ?"
"Ừm."
Lục An An khẩn trương nói không nên lời: "..
Có thể lần sau mới hát được không ạ?"
"Không được."
"Vì sao?"
Thịnh Hành trong mắt hiện lên một tia cười, nhìn cô nói: "Không biết trình độ của em, Thịnh lão sư làm sao có thể phụ đạo giúp em?".