Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại
Chương 59
Edit: Manh Manh
“Thẩm, rất vui khi thông báo với cậu, kiểm tra của cậu thông qua rồi, thành tích rất ưu tú, là đánh giá cao nhất tôi từng thấy trong khoảng thời gian đi dạy, chúc mừng cậu.” Từ tận đáy lòng Thomas cảm thấy vui vì cậu học sinh này.
Thẩm Kiêu nghe xong, cúi đầu một cái thật sâu, mang theo chân thành, lẫn lòng biết ơn, “Cảm ơn lão sư, cảm tạ ngài mấy năm nay đã dạy dỗ em.” Ở nơi xứ lạ quê người này, là Thomas tiên sinh đã kiên nhẫn dạy dỗ cậu, chống đỡ cậu mỗi một bước đi, tựa như người lớn nuôi dưỡng trẻ con, từ ngây thơ đến hiểu rõ lý lẽ thế sự.
Thomas cười cười, “Là ta nên cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn cậu đã để ta cảm giác tri thức một lần nữa được truyền bá ra ngoài.” Nói xong, ông dừng một chút, hỏi, “Cậu có thể tiếp tục lưu lại làm học trò của ta không? Ta còn có rất nhiều thứ chưa kịp dạy cậu, Anne cũng đã học làm chocolate xong rồi, chỉ còn chờ cậu tới nếm thử thôi.”
Trên mặt lão sư mang theo ý cười, giống như chỉ là lời nói đơn thuần.
Hốc mắt Thẩm Kiêu bỗng dưng lại đỏ lên, sóng mũi có chút cay, cậu nỗ lực nuốt xuống ngụm khí chua xót, lại lần nữa cúi đầu với Thomas tiên sinh, “Cảm ơn lão sư, nhưng em rất nhớ hoa hải đường ở quê nhà, còn nhớ cả hoa hồng của em, cho nên có lẽ sẽ không có cơ hội ăn chocolate Anne làm, cũng không có cơ hội làm……”
“Cậu vĩnh viễn là học trò của ta.” Thomas đánh gãy lời đối phương muốn nói, “Hoa hồng nhiệt huyết, ở đầu đường Anh quốc không chổ nào không có, nhưng cậu vẫn lựa chọn một đóa hoa trong lòng kia, vậy nhất định là chúng nó có điểm không giống, ta rất vui khi cậu có thể kiên định với lựa chọn của bản thân, chúc cậu hạnh phúc.”
“Cảm ơn ngài đã chúc phúc, em vĩnh viễn sẽ kiên định với lựa chọn của mình, chúc thân thể ngài luôn luôn khỏe mạnh, em sẽ mãi mãi tự hào vì là học trò của ngài.”
“Tốt, cảm tạ cậu 5 năm này đã làm bạn với ta, hy vọng về sau cậu có thể trở thành một nhà ngoại giao xuất sắc, không sợ cường quyền, rực rỡ lấp lánh.” Thomas cho Thẩm Kiêu lời chúc tốt nhất, chân thành nhất, ông hy vọng con đường tương lai Thẩm Kiêu phải đi, phủ kín hoa hồng, cho dù có trải đầy gai nhọn, nhưng vẫn ấp áp và thơm ngát như cũ.
“Em sẽ.” Câu trả lời mang theo khí phách, cũng xen lẫn nghĩa tình.
Thomas đứng lên, đi tới bên cạnh Thẩm Kiêu, vỗ vỗ bả vai đối phương, ôn thanh nói, “Thời điểm trở về, nhớ thay ta hỏi thăm lão Hạ.”
“Vâng, lão sư.”
Ve ngân ngoài cửa sổ, lá cây xanh rì, dưới mùa hè ấm áp, có lúc vội vã chia ly, cũng có lúc gặp lại cố nhân.
“Kiêu Kiêu, lại đây lại đây, hai ta chụp một tấm ảnh tốt nghiệp.” Tưởng Chính Giai tìm thật lâu cuối cùng cũng tìm được Thẩm Kiêu, hắn vội vàng bước lên giữ chặt đối phương, hô hấp có chút gắp gáp, “Tui vừa xoay người một cái là cậu đã không thấy tăm hơi rồi, làm hại tui tìm muốn chết, tới tới tới, hai ta chụp ảnh trước cái đã.”
Thẩm Kiêu cười cười, đứng bên cạnh Tưởng Chính Giai, “Cậu gắp như vậy làm gì, lát nữa chụp cũng được mà, chạy giữa trời nóng như thế cả người đều là mồ hôi.”
Tưởng Chính Giai giao camera cho bạn học, bước đến đứng bên cạnh Thẩm Kiêu, “Còn không phải sợ chờ lát nữa tìm không thấy cậu sao. Xíu nữa tui muốn đi tìm Tư Tư, cho nên mới tìm cậu chụp cho xong trước.” Nói xong gương mặt cậu ta có chút đỏ lên.
Thẩm Kiêu nhịn không được cười cười, “Nga, thì ra là muốn đi tìm người ta a.”
Tưởng Chính Giai bị Thẩm Kiêu chọc đến cả đều gương mặt đỏ thẩm, “Mau mau mau, tui rất gấp nè.”
“Lách cách”, ảnh đã chụp xong, Tưởng Chính Giai vội vội vàng vàng đi mất.
Thẩm Kiêu lắc đầu, nâng cổ tay lên nhìn thời gian, 11 giờ rưỡi. Cậu sửa sang lại áo cử nhân một chút rồi đi ra ngoài cổng trường.
Táng cây đã chắn bớt phần lớn ánh mặt trời, ánh sáng xuyên qua khe hở, loang lổ chiếu xuống mặt đất, mùa hè khô nóng cứ như vậy bị bóng cây chắn một nửa, một nửa còn lại đã hoàn toàn lu mờ khi bắt gặp bóng dáng của Sở Ngự.
Thẩm Kiêu lần đầu tiên thấy Sở Ngự mặc tây trang, dáng vấp nam nhân rất tốt, thân hình thon dài, bộ tây trang được cắt may khéo léo, lộ ra chiếc cổ kêu ngạo.
Sở Ngự đến trước mặt Thẩm Kiêu, cầm tay đối phương, để kẹp cà vạt lên trên, “Kiêu Kiêu, bây giờ em có thể kẹp cà vạt cho anh rồi.”
Kẹp cà vạt màu bạc dưới ánh nắng chiếu rọi càng thêm loá mắt, sáng lên lấp lánh, Thẩm Kiêu cẩn thận từng chút, trong mắt mang theo ý cười.
Sở Ngự chỉnh lại cổ áo cho Thẩm Kiêu, thấp giọng nói, “Thẩm tiên sinh, anh có may mắn để tham dự thời khắc quan trọng này với em không?”
Thẩm tiên sinh, xưng hô quá mức long trọng, lúc Sở Ngự thổ lộ đã gọi lên một lần, thế cho nên sau này, mỗi một lần Sở Ngự xưng hô kiểu này, tim Thẩm Kiêu đều theo bản năng run lên một chút, vô cùng ngọt ngào, cậu cũng muốn xưng hô với đối phương như vậy, hai người đối diện nhau, Thẩm Kiêu dắt tay Sở Ngự, ôn thanh nói, “Là vinh hạnh của em, Sở tiên sinh.”
Hai người chụp rất nhiều ảnh, có mặc tây trang, cũng có mặc áo cử nhân, mùa hè nắng ánh chói chang, ký ức này sẽ mãi không phai màu, mà bọn họ trền nền ngày hè, sẽ vĩnh viễn xán lạn như thế.
Trước khi về nước một ngày, hai người cùng nhau đi dạo trên các con đường lớn ở Anh quốc. Phụ cận quảng trường có rất nhiều bồ câu, trắng tinh như tuyết, thoạt nhìn thật xinh đẹp.
Một con bồ câu bay đến trước mặt Thẩm Kiêu, không ngừng chụp phủi cánh, phát ra tiếng “Cục cục”, “cục cục”, rất đáng yêu. Sở Ngự đến tiệm bánh mì bên cạnh mua một ít bánh cho Thẩm Kiêu, “Cho nó ăn đi.”
Thẩm Kiêu nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay đối phương, “Cảm ơn.”
Nhìn bồ câu trắng trên mặt đất, Thẩm Kiêu cúi người, xé một ít bánh mì đặt trước mặt nó.
Bồ câu xung quanh thấy Thẩm Kiêu có thức ăn, vây lại đây rất nhiều, Thẩm Kiêu đem bánh mì còn lại xé nát toàn bộ rãi lên mặt đất, chỉ chốc lát sau bánh mì đã bị ăn sạch sẽ.
Thấy Thẩm Kiêu còn chưa đã thèm, Sở Ngự lại mua thêm rất nhiều bánh mì tới, “Đút đi, lần sau không biết khi nào mới có thể.” Sở Ngự biết, con chim bồ câu trắng lại trước nhất chính là chú bồ câu mà Thẩm Kiêu thường xuyên cho ăn, ở Anh quốc 5 năm, nơi thiếu niên lui tới nhiều nhất chính là quảng trường quanh trường học này.
“Chúng ta cùng nhau đút đi.”
“Được.”
Chờ đến khi ăn hết bánh mì, lũ bồ câu trắng vẫn còn bay xung quay bọn họ thật lâu.
Lần nữa tạm biệt Thomas tiên sinh, hai người bay về nước.
Sở Ngự đưa Thẩm Kiêu tới một cổng viện, giao cho đối phương một chiếc chìa khóa, ngữ khí ôn hòa nhưng rất trịnh trọng, “Hoan nghênh chủ nhân thứ hai trở về.”
Thẩm Kiêu nhận chìa khóa, đặt vào tay dùng sức đè xuống, trong lòng vui sướng đến sắp tràn ra ngoài, cậu áp niềm vui ấy trở về, cấm chìa khóa vào ổ, xoay một cái. Cửa bị đẩy ra ra, ánh vào mắt cậu chính là một mãnh hoa hồng mềm mại.
Đi vào tiểu viện, Thẩm Kiêu ghé sát vào vườn hoa, hoa hồng rất thơm, thật xinh đẹp. Cậu nhịn không được cảm khái, “Hoa hồng thật xinh đẹp.”
Nhìn cả gương mặt đều mang theo ý cười của thiếu niên, Sở Ngự cũng rất vui vẻ, “Em thích là được. Vốn dĩ tất cả đều là hoa hồng đỏ, nhưng lúc chúng nó nở hoa, anh lại cảm thấy một mãnh lớn màu đỏ, quá sặc sỡ, sợ em không thích, nên đã trồng thêm mấy cây hồng phấn.”
Thẩm Kiêu hái một đóa hoa hồng đỏ, đi đến trước người Sở Ngự, tình tứ ấp ám, “Cho anh, hoa hồng của em.”
Hương hoa hồng quấn quanh trái tim hai người, trong hương thơm giống như nhiễm phải ngọt ngào.
Sở Ngự nhận hoa hồng, ôm lấy Thẩm Kiêu, ôn thanh nói, “Cảm ơn, Kiêu Kiêu của anh.”
“Thẩm, rất vui khi thông báo với cậu, kiểm tra của cậu thông qua rồi, thành tích rất ưu tú, là đánh giá cao nhất tôi từng thấy trong khoảng thời gian đi dạy, chúc mừng cậu.” Từ tận đáy lòng Thomas cảm thấy vui vì cậu học sinh này.
Thẩm Kiêu nghe xong, cúi đầu một cái thật sâu, mang theo chân thành, lẫn lòng biết ơn, “Cảm ơn lão sư, cảm tạ ngài mấy năm nay đã dạy dỗ em.” Ở nơi xứ lạ quê người này, là Thomas tiên sinh đã kiên nhẫn dạy dỗ cậu, chống đỡ cậu mỗi một bước đi, tựa như người lớn nuôi dưỡng trẻ con, từ ngây thơ đến hiểu rõ lý lẽ thế sự.
Thomas cười cười, “Là ta nên cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn cậu đã để ta cảm giác tri thức một lần nữa được truyền bá ra ngoài.” Nói xong, ông dừng một chút, hỏi, “Cậu có thể tiếp tục lưu lại làm học trò của ta không? Ta còn có rất nhiều thứ chưa kịp dạy cậu, Anne cũng đã học làm chocolate xong rồi, chỉ còn chờ cậu tới nếm thử thôi.”
Trên mặt lão sư mang theo ý cười, giống như chỉ là lời nói đơn thuần.
Hốc mắt Thẩm Kiêu bỗng dưng lại đỏ lên, sóng mũi có chút cay, cậu nỗ lực nuốt xuống ngụm khí chua xót, lại lần nữa cúi đầu với Thomas tiên sinh, “Cảm ơn lão sư, nhưng em rất nhớ hoa hải đường ở quê nhà, còn nhớ cả hoa hồng của em, cho nên có lẽ sẽ không có cơ hội ăn chocolate Anne làm, cũng không có cơ hội làm……”
“Cậu vĩnh viễn là học trò của ta.” Thomas đánh gãy lời đối phương muốn nói, “Hoa hồng nhiệt huyết, ở đầu đường Anh quốc không chổ nào không có, nhưng cậu vẫn lựa chọn một đóa hoa trong lòng kia, vậy nhất định là chúng nó có điểm không giống, ta rất vui khi cậu có thể kiên định với lựa chọn của bản thân, chúc cậu hạnh phúc.”
“Cảm ơn ngài đã chúc phúc, em vĩnh viễn sẽ kiên định với lựa chọn của mình, chúc thân thể ngài luôn luôn khỏe mạnh, em sẽ mãi mãi tự hào vì là học trò của ngài.”
“Tốt, cảm tạ cậu 5 năm này đã làm bạn với ta, hy vọng về sau cậu có thể trở thành một nhà ngoại giao xuất sắc, không sợ cường quyền, rực rỡ lấp lánh.” Thomas cho Thẩm Kiêu lời chúc tốt nhất, chân thành nhất, ông hy vọng con đường tương lai Thẩm Kiêu phải đi, phủ kín hoa hồng, cho dù có trải đầy gai nhọn, nhưng vẫn ấp áp và thơm ngát như cũ.
“Em sẽ.” Câu trả lời mang theo khí phách, cũng xen lẫn nghĩa tình.
Thomas đứng lên, đi tới bên cạnh Thẩm Kiêu, vỗ vỗ bả vai đối phương, ôn thanh nói, “Thời điểm trở về, nhớ thay ta hỏi thăm lão Hạ.”
“Vâng, lão sư.”
Ve ngân ngoài cửa sổ, lá cây xanh rì, dưới mùa hè ấm áp, có lúc vội vã chia ly, cũng có lúc gặp lại cố nhân.
“Kiêu Kiêu, lại đây lại đây, hai ta chụp một tấm ảnh tốt nghiệp.” Tưởng Chính Giai tìm thật lâu cuối cùng cũng tìm được Thẩm Kiêu, hắn vội vàng bước lên giữ chặt đối phương, hô hấp có chút gắp gáp, “Tui vừa xoay người một cái là cậu đã không thấy tăm hơi rồi, làm hại tui tìm muốn chết, tới tới tới, hai ta chụp ảnh trước cái đã.”
Thẩm Kiêu cười cười, đứng bên cạnh Tưởng Chính Giai, “Cậu gắp như vậy làm gì, lát nữa chụp cũng được mà, chạy giữa trời nóng như thế cả người đều là mồ hôi.”
Tưởng Chính Giai giao camera cho bạn học, bước đến đứng bên cạnh Thẩm Kiêu, “Còn không phải sợ chờ lát nữa tìm không thấy cậu sao. Xíu nữa tui muốn đi tìm Tư Tư, cho nên mới tìm cậu chụp cho xong trước.” Nói xong gương mặt cậu ta có chút đỏ lên.
Thẩm Kiêu nhịn không được cười cười, “Nga, thì ra là muốn đi tìm người ta a.”
Tưởng Chính Giai bị Thẩm Kiêu chọc đến cả đều gương mặt đỏ thẩm, “Mau mau mau, tui rất gấp nè.”
“Lách cách”, ảnh đã chụp xong, Tưởng Chính Giai vội vội vàng vàng đi mất.
Thẩm Kiêu lắc đầu, nâng cổ tay lên nhìn thời gian, 11 giờ rưỡi. Cậu sửa sang lại áo cử nhân một chút rồi đi ra ngoài cổng trường.
Táng cây đã chắn bớt phần lớn ánh mặt trời, ánh sáng xuyên qua khe hở, loang lổ chiếu xuống mặt đất, mùa hè khô nóng cứ như vậy bị bóng cây chắn một nửa, một nửa còn lại đã hoàn toàn lu mờ khi bắt gặp bóng dáng của Sở Ngự.
Thẩm Kiêu lần đầu tiên thấy Sở Ngự mặc tây trang, dáng vấp nam nhân rất tốt, thân hình thon dài, bộ tây trang được cắt may khéo léo, lộ ra chiếc cổ kêu ngạo.
Sở Ngự đến trước mặt Thẩm Kiêu, cầm tay đối phương, để kẹp cà vạt lên trên, “Kiêu Kiêu, bây giờ em có thể kẹp cà vạt cho anh rồi.”
Kẹp cà vạt màu bạc dưới ánh nắng chiếu rọi càng thêm loá mắt, sáng lên lấp lánh, Thẩm Kiêu cẩn thận từng chút, trong mắt mang theo ý cười.
Sở Ngự chỉnh lại cổ áo cho Thẩm Kiêu, thấp giọng nói, “Thẩm tiên sinh, anh có may mắn để tham dự thời khắc quan trọng này với em không?”
Thẩm tiên sinh, xưng hô quá mức long trọng, lúc Sở Ngự thổ lộ đã gọi lên một lần, thế cho nên sau này, mỗi một lần Sở Ngự xưng hô kiểu này, tim Thẩm Kiêu đều theo bản năng run lên một chút, vô cùng ngọt ngào, cậu cũng muốn xưng hô với đối phương như vậy, hai người đối diện nhau, Thẩm Kiêu dắt tay Sở Ngự, ôn thanh nói, “Là vinh hạnh của em, Sở tiên sinh.”
Hai người chụp rất nhiều ảnh, có mặc tây trang, cũng có mặc áo cử nhân, mùa hè nắng ánh chói chang, ký ức này sẽ mãi không phai màu, mà bọn họ trền nền ngày hè, sẽ vĩnh viễn xán lạn như thế.
Trước khi về nước một ngày, hai người cùng nhau đi dạo trên các con đường lớn ở Anh quốc. Phụ cận quảng trường có rất nhiều bồ câu, trắng tinh như tuyết, thoạt nhìn thật xinh đẹp.
Một con bồ câu bay đến trước mặt Thẩm Kiêu, không ngừng chụp phủi cánh, phát ra tiếng “Cục cục”, “cục cục”, rất đáng yêu. Sở Ngự đến tiệm bánh mì bên cạnh mua một ít bánh cho Thẩm Kiêu, “Cho nó ăn đi.”
Thẩm Kiêu nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay đối phương, “Cảm ơn.”
Nhìn bồ câu trắng trên mặt đất, Thẩm Kiêu cúi người, xé một ít bánh mì đặt trước mặt nó.
Bồ câu xung quanh thấy Thẩm Kiêu có thức ăn, vây lại đây rất nhiều, Thẩm Kiêu đem bánh mì còn lại xé nát toàn bộ rãi lên mặt đất, chỉ chốc lát sau bánh mì đã bị ăn sạch sẽ.
Thấy Thẩm Kiêu còn chưa đã thèm, Sở Ngự lại mua thêm rất nhiều bánh mì tới, “Đút đi, lần sau không biết khi nào mới có thể.” Sở Ngự biết, con chim bồ câu trắng lại trước nhất chính là chú bồ câu mà Thẩm Kiêu thường xuyên cho ăn, ở Anh quốc 5 năm, nơi thiếu niên lui tới nhiều nhất chính là quảng trường quanh trường học này.
“Chúng ta cùng nhau đút đi.”
“Được.”
Chờ đến khi ăn hết bánh mì, lũ bồ câu trắng vẫn còn bay xung quay bọn họ thật lâu.
Lần nữa tạm biệt Thomas tiên sinh, hai người bay về nước.
Sở Ngự đưa Thẩm Kiêu tới một cổng viện, giao cho đối phương một chiếc chìa khóa, ngữ khí ôn hòa nhưng rất trịnh trọng, “Hoan nghênh chủ nhân thứ hai trở về.”
Thẩm Kiêu nhận chìa khóa, đặt vào tay dùng sức đè xuống, trong lòng vui sướng đến sắp tràn ra ngoài, cậu áp niềm vui ấy trở về, cấm chìa khóa vào ổ, xoay một cái. Cửa bị đẩy ra ra, ánh vào mắt cậu chính là một mãnh hoa hồng mềm mại.
Đi vào tiểu viện, Thẩm Kiêu ghé sát vào vườn hoa, hoa hồng rất thơm, thật xinh đẹp. Cậu nhịn không được cảm khái, “Hoa hồng thật xinh đẹp.”
Nhìn cả gương mặt đều mang theo ý cười của thiếu niên, Sở Ngự cũng rất vui vẻ, “Em thích là được. Vốn dĩ tất cả đều là hoa hồng đỏ, nhưng lúc chúng nó nở hoa, anh lại cảm thấy một mãnh lớn màu đỏ, quá sặc sỡ, sợ em không thích, nên đã trồng thêm mấy cây hồng phấn.”
Thẩm Kiêu hái một đóa hoa hồng đỏ, đi đến trước người Sở Ngự, tình tứ ấp ám, “Cho anh, hoa hồng của em.”
Hương hoa hồng quấn quanh trái tim hai người, trong hương thơm giống như nhiễm phải ngọt ngào.
Sở Ngự nhận hoa hồng, ôm lấy Thẩm Kiêu, ôn thanh nói, “Cảm ơn, Kiêu Kiêu của anh.”
Tác giả :
Đường Thố Vị Đích Lật Tử