Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại
Chương 54
Edit: Manh Manh
Trận tuyết này rất lớn, mới qua một ngày, bên ngoài đã bị phủ đầy.
Quyển sách mở rộng đặt trên bàn, Thẩm Kiêu lật từng trang từng trang, dần dần cũng đến trang cuối cùng. Cậu giống như đang chờ mong gì đó, đáng tiếc quyển sách này cũng đã xem hết rồi.
Thẩm Kiêu tìm một quyển sách khác trên kệ, rồi tắt đèn bàn, ký túc xá rơi vào hắc ám, cậu nhẹ nhàng cùm cụp một tiếng, đóng cửa lại.
Rạng sáng, bác quản lý ký túc đã nghỉ ngơi, buồng điện thoại đen nhánh một mảnh, Thẩm Kiêu mở đèn lên. Để quyển sách cạnh điện thoại, chậm rãi lật từng trang, âm thanh rất nhỏ.
Sở Ngự về phòng tấm nước nóng, thong thả quét sạch số liệu trong đầu, mỏi mệt cũng được giảm bớt không ít.
Lấy khăn lông xoa xoa tóc, Sở Ngự ra khỏi phòng tắm. Nhìn bút ký mở toan trên bàn, Sở Ngự bước đến tính toán sửa sang lại, chờ tóc khô xong sẽ nghỉ ngơi.
Màn hình điện thoại vẫn luôn lập lòe, bên trên còn có một cuộc gọi nhỡ, là dãy số mà hắn quen thuộc. Sở Ngự có chút lo lắng, đang định gọi lại, thì đồng hồ trong phòng lại vang lên, tận ba lần, Sở Ngự hít sâu một hơi, buông điện thoại xuống.
Tuyết vẫn đang rơi, phiêu phiêu du du.
Ngồi đó một đêm, tay Thẩm Kiêu lạnh đến tê dại, lúc lật sách có hơi run, đến khi xem xong một tờ cuối cùng, bóng đèn trêm đỉnh đầu lập lòe một cái, nhưng điện thoại bên cạnh vẫn an tĩnh như cũ. Chiếc đồng hồ trong ống tay được thân nhiệt cậu bao bọc, lúc ngón tay cứng đờ sờ lên có chút ấm áp. 6 giờ đúng, Thẩm Kiêu dọn dẹp mặt bàn lại một xíu, cầm sách lên, chuẩn bị rời đi.
Giây tiếp theo, điện thoại vang lên, chính dãy số quen thuộc kia, Thẩm Kiêu không dám nhận, cậu tắt đèn, tới trước cửa thang bộ.
Bác quản lí ký túc ngủ ở cách vách bị đánh thức, ông nhận điện thoại, đang định lên 203 tìm người, liền thấy Thẩm Kiêu cầm theo sách đi đến chổ này.
"Ai, nhóc con, có người điện thoại cho cậu, mau đi bắt máy đi, còn chưa có tắt đâu." Ông tìm Thẩm kiêu rất nhiều lần, nên cũng chậm rãi nhớ kỹ dáng vẻ của cậu.
"Cảm ơn bác." Thẩm Kiêu cảm tạ bác quản lý, rồi quay lại chỗ bản thân đứng hai phút trước.
Cầm lấy ống nghe, nội tâm nóng nảy của Thẩm Kiêu rất nhanh đã bình tĩnh lại, "Sở Ngự ca?"
Thanh âm Sở Ngự có chút thấp, "Ừm, là anh. Tối qua về khá trễ, chưa trả lời điện thoại em được, nên sáng nay anh mới gọi lại."
Thẩm Kiêu lại quấn dây điện thoại vòng vòng, ngữ khí rất ôn hòa, "Ừm." Cậu biết Sở Ngự bận, 11 giờ tối qua hắn không nghe điện thoại là cậu liền biết đối phương đang bận rồi, có điều cậu vẫn muốn đến đây đợi, cũng biết là có thể đến sáng mới nhận được điện thoại, nhưng khi đó Thẩm kiêu cũng chỉ muốn an tĩnh chờ, điện thoại không vang lên cậu cũng không cảm thấy mất mát.
"Sở Ngự ca, qua một thời gian nữa là em được nghỉ rồi, em muốn hỏi một chút, đến lúc đó anh có thể đến ga tàu hỏa tiễn em được không?" Thẩm Kiêu khẽ gãy lòng bàn tay, mang theo chút cẩn thận.
Đầu kia điện thoại truyền đến vài tiếng cười nhẹ, có chút câu nhân, "Đương nhiên có thể, bao giờ em được nghỉ, đến khi đó anh đi tiễn em."
"Mười bốn tháng một."
"Ừ, anh nhớ kỹ rồi, đến lúc đó anh sẽ đến trường đón em."
"Dạ."
Cúp điện thoại, ngón tay cậu đã ấm áp lên không ít, cảm giác cứng ngắc cũng đã biến mất, Thẩm Kiêu nhịn không được cười khẽ vài tiếng, lúm đồng tiền trên mặt tròn tròn một nửa.
Bên kia, Sở Ngự đang rửa ly cà phê, cà phê này dùng rất tốt, quả nhiên tinh thần được nâng cao, sau khi lau khô cái ly, hắn bước đến phòng ngủ.
Kiểm tra xong một môn cuối cùng, Thẩm Kiêu thu dọn hết hành lý, chờ ở dưới lầu, vé tàu cậu mua là tám giờ tối.
Không bao lâu sau, Sở Ngự đã xuất hiện. Chờ khi hắn đến gần, Thẩm Kiêu mới phát hiện đối phương đang mặc một cái áo lông màu xám, khóe miệng cậu liền nhịn không được mà cong cong.
"Sao em không chờ trên lầu, dưới đây lạnh lắm." Sở Ngự quàng khăn lên cổ thiếu niên, sau khi sửa sang lại chỉnh tề, hắn mới tiếp nhận hành lý trong tay đối phương.
Thẩm Kiêu rụt rụt cổ, nửa khuôn mặt vùi vào khăn quàng, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, mi mắt cong cong, "Vẫn ổn mà, em chỉ đợi có một lát thôi."
Vài đóa hoa tuyết bay đến, an tọa trên má tóc Thẩm Kiêu, Sở Ngự vươn tay nhẹ phất chúng rơi xuống, ôn thanh nói, "Đi thôi, đến nhà ga."
Đáp lại hắn, là một âm thanh mang theo tiếng cười khẽ "Dạ".
Trên mặt đất tích một tầng tuyết mỏng, hai dấu chân song song đạp vỡ màu trắng mộng ảo, càng gợi thêm vài phần tình ý.
Lúc tới ga tàu hỏa, trời đã tối rồi.
Sở Ngự dẫn theo Thẩm Kiêu tìm một chổ tương đối an tĩnh ngồi xuống.
"Lạnh không?" Ghế trên không có tuyết đọng nhưng cũng hơi lạnh, Sở Ngự lo Thẩm Kiêu sẽ chịu không nổi.
Thẩm Kiêu lắc lắc đầu, trả lời, "Không lạnh." Cậu nắm chặt lòng bàn tay, nhìn về phía Sở Ngự, "Sở ngự ca, em có chuyện muốn nói với anh."
Hai mắt thiếu niên lộ ra chút bất an, nhưng rất nhanh đã bị kiên định thay thế, rực rỡ lấp lánh.
Sở Ngự nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí rất ôn hòa, còn mang theo một chút trấn an, "Em nói đi."
"Khoảng thời gian trước, em xin đi Y quốc du học, trường học đại khái sẽ phê duyệt, nếu như thuận lợi, khai giảng học kỳ sau sẽ phải đi Y quốc rồi." Thẩm Kiêu nói xong, liền dời mắt, nhìn về phía tuyết đọng trên mặt đất.
Bầu không khí vô cùng an tĩnh, hai người không ai nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi đó một lát.
Sở Ngự há miệng thở dốc nhưng lại không phát ra tiếng, một lát sau mới hỏi, "Đại khái đi bao lâu?" Thanh âm nghe tới rất bình thường, không cao cũng không thấp.
"Nhanh thì hai ba năm, chậm thì tận bốn năm năm."
"Xác định sẽ trở về sao?"
Thẩm Kiêu ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ngự, dùng sức gật gật đầu, "Sẽ."
"Năm năm sau, lúc em trở về, anh sẽ đưa em tới Giang Nam một chuyến, đám cá koi bên đó rất đẹp."
"Được."
Làn gió lạnh băng lại giống như mang theo chút ngọt ngào, đến đầu quả tim cũng bị ngọt ngào xâm lấn.
"Vù vù", "Vù vù vù". Âm thanh tàu hỏa vào ga truyền đến, Sở Ngự đưa hành lý cho Thẩm kiêu, rồi giúp đối phương sửa sang khăn quàng cổ lại một chút. Ngón tay trong lúc vô tình chạm vào làn da ấm áp, Sở Ngự theo bản năng thu hồi lại.
"Vào trong kiểm phiếu đi, lát nữa là tàu hỏa đi rồi." Độ ấm từ đầu ngón tay truyền đến toàn thân, Sở Ngự cảm thấy cả người có chút nóng lên, nhịn không được phải đưa tay ra sau lưng tự véo bản thân hai cái.
Thẩm kiêu gật đầu, có chút vui vẻ, sợi tơ quấn quanh đáy lòng như vừa được xua tan, hai má lúm đồng tiền chôn trong khăn quàng cổ không tự giác mà ẩn hiện, "Dạ, Sở Ngự ca, em phải đi rồi."
"Ừm."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Gió to thổi qua, tuyết rơi dày đặc, trắng xoá, hai người tạm biệt nhau, dường như đến tuyết mùa đông cũng muốn cùng bọn họ nói lời từ biệt.
Thẳng đến khi thân ảnh Thẩm Kiêu biến mất, độ ấm trên người Sở Ngự mới chậm rãi hạ xuống. Ra ngoài du học, đối với Thẩm Kiêu mà nói là một lựa chọn quan trọng trong đường đời, tuy rằng Sở Ngự thấy đáng tiếc vì bản thân không thể tham dự vào, nhưng cũng vì đối phương mà cảm thấy kiêu ngạo. Cuối cùng nhìn thoáng qua nhà ga một cái, Sở Ngự xoay người rời đi.
Có thể đúng hạn trở về, cũng không tính ly biệt. Sở Ngự tin tưởng, chậm nhất là 5 năm sau, hắn có thể dẫn Thẩm kiêu về Giang Nam, xem cá koi.
Thẩm kiêu nhìn hoa tuyết phiêu du ngoài cửa sổ, nhịn không được sửa sửa khăng quàng trên cổ, xúc cảm mềm mại làm hắn có chút mê luyến, nhịn không được nhẹ cọ vài cái, cuối cùng, hắn thấp giọng nỉ non, "Nhiều nhất 5 năm thôi, chớp mắt là qua rồi."
Trận tuyết này rất lớn, mới qua một ngày, bên ngoài đã bị phủ đầy.
Quyển sách mở rộng đặt trên bàn, Thẩm Kiêu lật từng trang từng trang, dần dần cũng đến trang cuối cùng. Cậu giống như đang chờ mong gì đó, đáng tiếc quyển sách này cũng đã xem hết rồi.
Thẩm Kiêu tìm một quyển sách khác trên kệ, rồi tắt đèn bàn, ký túc xá rơi vào hắc ám, cậu nhẹ nhàng cùm cụp một tiếng, đóng cửa lại.
Rạng sáng, bác quản lý ký túc đã nghỉ ngơi, buồng điện thoại đen nhánh một mảnh, Thẩm Kiêu mở đèn lên. Để quyển sách cạnh điện thoại, chậm rãi lật từng trang, âm thanh rất nhỏ.
Sở Ngự về phòng tấm nước nóng, thong thả quét sạch số liệu trong đầu, mỏi mệt cũng được giảm bớt không ít.
Lấy khăn lông xoa xoa tóc, Sở Ngự ra khỏi phòng tắm. Nhìn bút ký mở toan trên bàn, Sở Ngự bước đến tính toán sửa sang lại, chờ tóc khô xong sẽ nghỉ ngơi.
Màn hình điện thoại vẫn luôn lập lòe, bên trên còn có một cuộc gọi nhỡ, là dãy số mà hắn quen thuộc. Sở Ngự có chút lo lắng, đang định gọi lại, thì đồng hồ trong phòng lại vang lên, tận ba lần, Sở Ngự hít sâu một hơi, buông điện thoại xuống.
Tuyết vẫn đang rơi, phiêu phiêu du du.
Ngồi đó một đêm, tay Thẩm Kiêu lạnh đến tê dại, lúc lật sách có hơi run, đến khi xem xong một tờ cuối cùng, bóng đèn trêm đỉnh đầu lập lòe một cái, nhưng điện thoại bên cạnh vẫn an tĩnh như cũ. Chiếc đồng hồ trong ống tay được thân nhiệt cậu bao bọc, lúc ngón tay cứng đờ sờ lên có chút ấm áp. 6 giờ đúng, Thẩm Kiêu dọn dẹp mặt bàn lại một xíu, cầm sách lên, chuẩn bị rời đi.
Giây tiếp theo, điện thoại vang lên, chính dãy số quen thuộc kia, Thẩm Kiêu không dám nhận, cậu tắt đèn, tới trước cửa thang bộ.
Bác quản lí ký túc ngủ ở cách vách bị đánh thức, ông nhận điện thoại, đang định lên 203 tìm người, liền thấy Thẩm Kiêu cầm theo sách đi đến chổ này.
"Ai, nhóc con, có người điện thoại cho cậu, mau đi bắt máy đi, còn chưa có tắt đâu." Ông tìm Thẩm kiêu rất nhiều lần, nên cũng chậm rãi nhớ kỹ dáng vẻ của cậu.
"Cảm ơn bác." Thẩm Kiêu cảm tạ bác quản lý, rồi quay lại chỗ bản thân đứng hai phút trước.
Cầm lấy ống nghe, nội tâm nóng nảy của Thẩm Kiêu rất nhanh đã bình tĩnh lại, "Sở Ngự ca?"
Thanh âm Sở Ngự có chút thấp, "Ừm, là anh. Tối qua về khá trễ, chưa trả lời điện thoại em được, nên sáng nay anh mới gọi lại."
Thẩm Kiêu lại quấn dây điện thoại vòng vòng, ngữ khí rất ôn hòa, "Ừm." Cậu biết Sở Ngự bận, 11 giờ tối qua hắn không nghe điện thoại là cậu liền biết đối phương đang bận rồi, có điều cậu vẫn muốn đến đây đợi, cũng biết là có thể đến sáng mới nhận được điện thoại, nhưng khi đó Thẩm kiêu cũng chỉ muốn an tĩnh chờ, điện thoại không vang lên cậu cũng không cảm thấy mất mát.
"Sở Ngự ca, qua một thời gian nữa là em được nghỉ rồi, em muốn hỏi một chút, đến lúc đó anh có thể đến ga tàu hỏa tiễn em được không?" Thẩm Kiêu khẽ gãy lòng bàn tay, mang theo chút cẩn thận.
Đầu kia điện thoại truyền đến vài tiếng cười nhẹ, có chút câu nhân, "Đương nhiên có thể, bao giờ em được nghỉ, đến khi đó anh đi tiễn em."
"Mười bốn tháng một."
"Ừ, anh nhớ kỹ rồi, đến lúc đó anh sẽ đến trường đón em."
"Dạ."
Cúp điện thoại, ngón tay cậu đã ấm áp lên không ít, cảm giác cứng ngắc cũng đã biến mất, Thẩm Kiêu nhịn không được cười khẽ vài tiếng, lúm đồng tiền trên mặt tròn tròn một nửa.
Bên kia, Sở Ngự đang rửa ly cà phê, cà phê này dùng rất tốt, quả nhiên tinh thần được nâng cao, sau khi lau khô cái ly, hắn bước đến phòng ngủ.
Kiểm tra xong một môn cuối cùng, Thẩm Kiêu thu dọn hết hành lý, chờ ở dưới lầu, vé tàu cậu mua là tám giờ tối.
Không bao lâu sau, Sở Ngự đã xuất hiện. Chờ khi hắn đến gần, Thẩm Kiêu mới phát hiện đối phương đang mặc một cái áo lông màu xám, khóe miệng cậu liền nhịn không được mà cong cong.
"Sao em không chờ trên lầu, dưới đây lạnh lắm." Sở Ngự quàng khăn lên cổ thiếu niên, sau khi sửa sang lại chỉnh tề, hắn mới tiếp nhận hành lý trong tay đối phương.
Thẩm Kiêu rụt rụt cổ, nửa khuôn mặt vùi vào khăn quàng, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, mi mắt cong cong, "Vẫn ổn mà, em chỉ đợi có một lát thôi."
Vài đóa hoa tuyết bay đến, an tọa trên má tóc Thẩm Kiêu, Sở Ngự vươn tay nhẹ phất chúng rơi xuống, ôn thanh nói, "Đi thôi, đến nhà ga."
Đáp lại hắn, là một âm thanh mang theo tiếng cười khẽ "Dạ".
Trên mặt đất tích một tầng tuyết mỏng, hai dấu chân song song đạp vỡ màu trắng mộng ảo, càng gợi thêm vài phần tình ý.
Lúc tới ga tàu hỏa, trời đã tối rồi.
Sở Ngự dẫn theo Thẩm Kiêu tìm một chổ tương đối an tĩnh ngồi xuống.
"Lạnh không?" Ghế trên không có tuyết đọng nhưng cũng hơi lạnh, Sở Ngự lo Thẩm Kiêu sẽ chịu không nổi.
Thẩm Kiêu lắc lắc đầu, trả lời, "Không lạnh." Cậu nắm chặt lòng bàn tay, nhìn về phía Sở Ngự, "Sở ngự ca, em có chuyện muốn nói với anh."
Hai mắt thiếu niên lộ ra chút bất an, nhưng rất nhanh đã bị kiên định thay thế, rực rỡ lấp lánh.
Sở Ngự nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí rất ôn hòa, còn mang theo một chút trấn an, "Em nói đi."
"Khoảng thời gian trước, em xin đi Y quốc du học, trường học đại khái sẽ phê duyệt, nếu như thuận lợi, khai giảng học kỳ sau sẽ phải đi Y quốc rồi." Thẩm Kiêu nói xong, liền dời mắt, nhìn về phía tuyết đọng trên mặt đất.
Bầu không khí vô cùng an tĩnh, hai người không ai nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi đó một lát.
Sở Ngự há miệng thở dốc nhưng lại không phát ra tiếng, một lát sau mới hỏi, "Đại khái đi bao lâu?" Thanh âm nghe tới rất bình thường, không cao cũng không thấp.
"Nhanh thì hai ba năm, chậm thì tận bốn năm năm."
"Xác định sẽ trở về sao?"
Thẩm Kiêu ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ngự, dùng sức gật gật đầu, "Sẽ."
"Năm năm sau, lúc em trở về, anh sẽ đưa em tới Giang Nam một chuyến, đám cá koi bên đó rất đẹp."
"Được."
Làn gió lạnh băng lại giống như mang theo chút ngọt ngào, đến đầu quả tim cũng bị ngọt ngào xâm lấn.
"Vù vù", "Vù vù vù". Âm thanh tàu hỏa vào ga truyền đến, Sở Ngự đưa hành lý cho Thẩm kiêu, rồi giúp đối phương sửa sang khăn quàng cổ lại một chút. Ngón tay trong lúc vô tình chạm vào làn da ấm áp, Sở Ngự theo bản năng thu hồi lại.
"Vào trong kiểm phiếu đi, lát nữa là tàu hỏa đi rồi." Độ ấm từ đầu ngón tay truyền đến toàn thân, Sở Ngự cảm thấy cả người có chút nóng lên, nhịn không được phải đưa tay ra sau lưng tự véo bản thân hai cái.
Thẩm kiêu gật đầu, có chút vui vẻ, sợi tơ quấn quanh đáy lòng như vừa được xua tan, hai má lúm đồng tiền chôn trong khăn quàng cổ không tự giác mà ẩn hiện, "Dạ, Sở Ngự ca, em phải đi rồi."
"Ừm."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Gió to thổi qua, tuyết rơi dày đặc, trắng xoá, hai người tạm biệt nhau, dường như đến tuyết mùa đông cũng muốn cùng bọn họ nói lời từ biệt.
Thẳng đến khi thân ảnh Thẩm Kiêu biến mất, độ ấm trên người Sở Ngự mới chậm rãi hạ xuống. Ra ngoài du học, đối với Thẩm Kiêu mà nói là một lựa chọn quan trọng trong đường đời, tuy rằng Sở Ngự thấy đáng tiếc vì bản thân không thể tham dự vào, nhưng cũng vì đối phương mà cảm thấy kiêu ngạo. Cuối cùng nhìn thoáng qua nhà ga một cái, Sở Ngự xoay người rời đi.
Có thể đúng hạn trở về, cũng không tính ly biệt. Sở Ngự tin tưởng, chậm nhất là 5 năm sau, hắn có thể dẫn Thẩm kiêu về Giang Nam, xem cá koi.
Thẩm kiêu nhìn hoa tuyết phiêu du ngoài cửa sổ, nhịn không được sửa sửa khăng quàng trên cổ, xúc cảm mềm mại làm hắn có chút mê luyến, nhịn không được nhẹ cọ vài cái, cuối cùng, hắn thấp giọng nỉ non, "Nhiều nhất 5 năm thôi, chớp mắt là qua rồi."
Tác giả :
Đường Thố Vị Đích Lật Tử