Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại
Chương 42 Chương 42
Một vại củ cải muối đổi lấy hơn mười ngày tâm tình tốt, bối rối phiền muộn, mùa hạ khô nóng bao quanh Sở Ngự, cuối cùng cũng kết cục một cách mát mẻ.
Cuối tháng tám, Thẩm Kiêu ngồi tàu hỏa về Kinh Thị.
Chẳng qua lần này cậu không ngủ, mà lẳng lặng ngồi trên băng ghế đối diện giường đệm, thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.
Một lát sau tàu hỏa đứng lại, có người lên xe, cũng có người xuống xe.
Thẩm Kiêu ngồi trở lại giường, nhường đường cho người ta.
"Ai nha, phiền muốn chết, trên đây sao lại nóng như vậy a."
"Đúng vậy đúng vậy, Quyên Quyên cậu đừng vội, chúng ta tìm được giường đệm trước rồi hãy nói, lát nữa tàu chạy rồi."
"Được, được, mau tìm chổ ngồi đi."
Bốn nam nữ thanh niên đi tới chổ Thẩm Kiêu, cuối cùng ngừng ở giường bên cạnh cậu.
Trong đó một cô gái mang đồ vật đến đối diện chổ Thẩm Kiêu trải giường chiếu, nhìn giường đệm có chút loạn như vậy liền rất tức giận, "Kiểu này phải ngủ làm sao a, khẳng định dơ muốn chết." Trong giọng nói để lộ ra nồng đậm ghét bỏ.
Một cô gái tóc ngắn trong đó nhìn Lưu Quyên tức giận như vậy, vội vàng nói: "Quyên Quyên a, tôi dọn dẹp cho cậu trước một chút."
Thẩm Kiêu chỉ liếc mắt nhìn mấy người một cái, liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Mặt khác động tác của hai nam sinh cũng rất nhanh, đã đem hành lý của mấy người để lên trên kệ để hành lý rồi, một người trong đó thấy Thẩm Kiêu vẫn luôn không nói chuyện, liền tiến lên hỏi, "Xin hỏi, tôi có thể ngồi lên giường cậu một chút được không? Trên giường của tôi có chút bất tiện."
Thẩm Kiêu gật đầu, "Có thể."
"Cảm ơn!"
"Cậu thoạt nhìn rất trẻ tuổi a, cũng là sinh viên sao?"
Thẩm Kiêu tuy rằng không quá muốn nói chuyện cùng những người này, nhưng vẫn gật đầu, "Ừm."
Trương Thông nhìn Thẩm Kiêu tuy rằng ăn mặc bình thường, nhưng trên cổ tay đối phương có đeo đồng hồ, đoán rằng gia cảnh đối phương hẳn là không tồi, ở cái tuổi này mà ngồi tàu hỏa, đại bộ phận đều là đi học, hiển nhiên hắn đoán đúng rồi.
Nghĩ thầm muốn giao hảo với Thẩm Kiêu, thế nên mới nói tiếp, "Tôi tên Trương Thông, lần này tới Kinh Thị để đi học, vậy cậu đi đâu a!"
"Tôi cũng đi Kinh Thị học."
"Trùng hợp a, cậu......" Trương Thông còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Lưu Quyên đánh gãy, "Trương Thông, cậu có thể đừng nói chuyện hay không, ồn ào làm tôi đau đầu rồi đây này, tôi muốn ngủ."
Thẩm Kiêu nhìn qua, phát hiện giường đối phương đã dọn xong.
Vừa định thu hồi ánh mắt, cô gái tóc ngắn kia đã nhìn về phía Thẩm Kiêu, "Đồng chí, tôi có thể đổi chổ với cậu hay không, tôi ở giường số 7, ngay bên trên cậu thôi, ngủ ở bên trên tôi có chút sợ hãi."
Bình tĩnh nhìn cô gái trước mắt vài giây, Thẩm Kiêu cự tuyệt, "Đây là nửa tháng trước ba tôi đến nhà ga mua vé cho tôi, tôi không nghĩ sẽ đổi." Ngữ khí rất bình đạm, không có thăng trầm gì.
Cô gái tóc ngắn nghe Thẩm Kiêu nói vậy, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, giống như sắp khóc, tựa như Thẩm Kiêu đã làm chuyện gì sai.
Trương Thông có chút ngượng ngùng, hắn không nghĩ tới Thẩm Kiêu sẽ nói như vậy, tuy rằng hắn cảm thấy đối phương nói vậy cũng không có gì sai, nhưng vẫn cảm thấy bụng dạ cậu quá hẹp hòi.
Lưu Quyên nhìn hảo tỷ muội "bị khi dễ", tính khí lập tức nổi lên, chửi Thẩm Kiêu ầm lên, "Nói nhiều như vậy làm gì, còn không phải là không muốn đổi sao? Tiểu Tĩnh đừng để ý đến hắn, cậu ngủ chổ tôi này, đừng để tâm loại nam nhân bụng dạ hẹp hòi này, thật không biết, loại người tư tưởng giác ngộ thấp như vậy sao lại thi đậu đại học được cơ chứ."
Vương Tĩnh kéo hảo tỷ muội của mình lại, lẩm bẩm nói, "Quyên tỷ, cậu đừng nói nữa." Nói xong còn đưa mắt nhìn Thẩm Kiêu, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Không để ý tới cái nhìn của những người này, Thẩm Kiêu nhìn về phía Trương Thông, "Ngại quá, lát nữa tôi muốn nghỉ ngơi, cậu có thể về giường cậu được không?"
"Có thể có thể." Nói xong, hắn vội vàng đứng dậy.
Vương Tĩnh thấy Thẩm Kiêu thật sự không có ý đổi chổ, nên dùng sức cắn chặt răng, cuối cùng vẫn bò lên chổ của mình, nàng cũng không dám cùng Lưu Quyên đổi chổ, dù gì sau này nàng còn phải dựa vào tiếp tế của Lưu Quyên, hiện tại còn phải lấy lòng đối phương trước.
Hôm nay, Sở Ngự kết thúc công tác sớm, trở về phòng tắm rửa một cái, thay một bộ sạch sẽ quần áo.
Cố ý cạo sạch râu, rửa tay thật kỹ.
Nhìn bản thân thoải mái thanh tân sạch sẽ trong gương, Sở Ngự rất vừa lòng.
Buổi tối 9 giờ, Sở Ngự cuối cùng cũng chờ được Thẩm Kiêu.
Trong tay đối phương cầm theo một bao hành lý, đi đường khập khiễng.
Trong phút chốc, Sở Ngự cảm thấy tim mình bị nhéo một cái.
Chạy tiến lên trước, đỡ lấy đối phương, "Làm sao vậy?" Thanh âm nghe tới có chút trầm thấp.
Trong nháy mắt Thẩm Kiêu bị đỡ lấy, còn tưởng rằng lại có người đẩy mình, nên phản xạ có điều kiện muốn đẩy ra, nhưng nghe được thanh âm kia mới phát hiện, thì ra là Sở Ngự.
Không muốn mang cảm xúc tiêu cực cho Sở Ngự, Thẩm Kiêu buông túi hành lý, đỡ tay đối phương, "Em không cẩn thận té ngã, không có đau đâu."
Đỡ Thẩm Kiêu ngồi xuống ghế, vén quần cậu lên đến đầu gối, mùa hè quần mỏng, thủng mộ lỗ lớn, đầu gối xanh tím một mảnh, có có mấy chổ bị ứ máu.
Sở Ngự cúi đầu, Thẩm Kiêu thấy không rõ thần sắc đối phương, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy có chút lạnh, hư hư chạm chạm vào đầu tóc đối phương, có chút đâm vào tay, hắn niết niết đầu ngón tay, rồi mới thu tay về.
Sở Ngự vẫy vẫy tay về phía đối diện, lát sau liền có một nam nhân đi tới, Sở Ngự đưa hành lý cho đối phương.
"Anh đưa em đi bệnh viện."
"Không cần đâu, cũng không có đau lắm, lúc còn nhỏ em cũng thường xuyên bị té.
Qua hai ngày thì vết thương đã lành rồi, chỉ là nhìn qua có chút dọa người thôi." Thẩm Kiêu nói chính là nói thật, có thể là nguyên nhân ở da, nên mỗi lần cậu va chạm một chút, dấu vết đều tương đối sâu, nhưng kỳ thật không nghiêm trọng lắm.
Sở Ngự nửa ngồi xổm xuống đất, "Lên đi, chúng ta đi bệnh viện."
Ngữ khí đối phương rất bình tĩnh, nhưng cũng thật đáng tin.
Nhìn bả vai dày rộng trước mắt, tâm tư Thẩm Kiêu khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng leo lên.
Sở Ngự vòng lấy chân Thẩm Kiêu, cẩn thận không đụng tới đầu gối bị thương, bước chân đi cũng rất nhanh.
Thẩm Kiêu ôm cổ đối phương, ở trên lưng Sở Ngự cười đến cong mắt, trước kia cậu nghĩ lúc trở về phải ôm Sở Ngự một cái mới được, không nghĩ tới trong họa có phúc, bây giờ cậu đã ở trên lưng Sở Ngự rồi.
Mấy chuyện phiền phúc gặp được trên đường đó, tại một khắc này đây toàn bộ đều tiêu tán.
Cậu vươn tay ra, ôm vòng lấy cổ đối phương, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Nguyệt quyện lạc tê chi.
(Ánh trăng mệt mỏi tựa trên cành cây nghĩ ngơi)
*Ai giỏi văn giúp tui câu nỳ với ạ.
Mà bóng dáng ánh trăng rơi trên cây kéo rất dài, bóng dáng trùng lập bên nhau có vẻ thân mật khăng khít.
Bôi thuốc xong, Sở Ngự bế Thẩm Kiêu về nhà.
Giống như năm trước, có thời gian hai ngày để báo danh, chẳng qua đối với học sinh khóa trước mà nói, họ có thể vào ở trước, tính ra thì, Thẩm Kiêu đã về sớm ba ngày.
Sở Ngự cầm chìa khóa, về đến nhà đã hơn mười một giờ.
Lặng lẽ trở về phòng, không phát ra tiếng động.
Đặt Thẩm Kiêu ở trên giường, Sở Ngự vào phòng tắm mở nước ấm.
Bởi vì hành lý đã giao cho người khác, nên Sở Ngự lấy cho Thẩm Kiêu một bộ của mình.
Chuẩn bị tốt hết thảy, Sở Ngự đến bên cạnh Thẩm Kiêu, nói, "Anh pha nước tắm cho em rồi, bồn tấm khá sạch sẽ, quần áo là của anh, nhưng đã giặt rất sạch.
Anh có đặt một cái ghế cho em, em có thể ngồi tấm, chú ý đừng động tới miệng vết thương là được."
Thẩm Kiêu gật đầu, khẽ cười nói, "Cảm ơn!"
Sở Ngự xoa xoa tóc Thẩm Kiêu, ôn thanh nói, "Đi thôi."
Ngồi xe cả một ngày, trên người có chút dính dính, tắm rồi mới thấy cả người đều thoải mái rất nhiều, Thẩm Kiêu thỏa mãn thở dài.
Sở Ngự cao hơn Thẩm Kiêu một ít, quần áo mặc ở trên người có chút lớn, Thẩm Kiêu cuốn cuốn ống quần lên, ra khỏi phòng tắm.
Vừa tiến vào phòng đã nghe thấy một cổ mùi hương, trên bàn để một chén mì nóng hôi hổi.
Sở Ngự đỡ đối phương ngồi xuống, "Em ăn một chút gì đi, không có nhiều thời gian, anh chỉ nấu được chén mì thôi."
"Em rất thích ăn mì." Ngữ khí rất vui vẻ.
Sở Ngự cười cười, cầm quạt lên, từng chút từng chút một mà quạt..