Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại
Chương 18 Chương 18
Có khả năng bản thân Sở Ngự cũng không ý thức được ánh mắt khi hắn nhìn về phía thiếu niên có bao nhiêu ôn nhu.
Nhìn ánh mắt ôn nhu của Sở Ngự, mặt Thẩm Kiêu có chút nóng, dời đi ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn!” Nói xong tiếp nhận máy ghi âm, “Em rất thích món quà này.”
Nhìn thiếu niên nhận máy ghi âm, Sở Ngự cười cười.
Da Thẩm Kiêu vốn dĩ đã trắng, qua hơn hai tháng tu dưỡng, bây giờ lại càng trắng, còn có thể thấy được một ít lông tơ mỏng manh dưới ánh nghịch quang.
Sở Ngự rõ ràng nhìn thấy gương mặt này chậm rãi đỏ ửng, thẳng đến vành tai cũng trở nên đỏ bừng.
Có lẽ thiếu niên đối với hắn cũng không có ý tưởng dư thừa nào, nhưng này cũng không gây trở ngại tâm tình đang rất tốt của Sở Ngự.
Nhìn mặt đối phương càng ngày càng hồng, Sở Ngự cảm thấy nếu lại không nói thêm điều gì, thiếu niên có thể sẽ đem chính mình nướng chín.
“Mấy ngày này, chân thế nào rồi? Thời điểm đi đường còn đau không?”
“Tốt hơn rất nhiều rồi, lúc đi đường cũng không có đau như lúc trước.” Thẩm Kiêu trả lời.
Nghe Thẩm Kiêu nói vậy, Sở Ngự yên tâm không ít, “Mỗi ngày luyện tập thời gian bao lâu, có phải hơn một giờ hay không?”
“Không có, mỗi ngày đều chỉ luyện tập một giờ, sáng trưa chiều hai mươi phút, chưa bao giờ hơn.” Thẩm Kiêu đúng sự thật đáp.
Sở Ngự nghe xong gật gật đầu, “Tôi đi đun trước một ít nước ấm, chờ rửa mặt xong nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thẩm Kiêu vốn lo lắng Sở Ngự ngồi tàu hỏa lâu sẽ rất mệt, muốn cho đối phương nghỉ ngơi sớm một chút.
Lúc này tự nhiên sẽ không nói thêm gì, mà thúc giục đối phương mau đi đun nước ấm.
Sau khi rửa mặt xong, Sở Ngự trải chăn bông lên giường, biết hôm nay Sở Ngự trở về, người Thẩm gia đã đem chăn giường phơi xong, ấm áp ào ào kéo đến, nhưng dược phòng lại không có lò sưởi, nghĩ nghĩ lại cùng thiếu niên thương lượng: “Dược phòng không có lò sưởi, hôm nay tôi ngủ ở đây được không?”
Tuy rằng vừa mới biết bản thân đối với thiếu niên có tâm ý, nhưng sau khi Sở Ngự hỏi xong những lời này, cũng không cảm thấy thẹn thùng, dù sao thì mùa đông ở Thẩm gia thật sự rất lạnh.
Hiện tại đi đun bếp lò cũng không thể làm phòng nhanh chóng ấm lên, hơn nữa chân thiếu niên hiện tại đã tốt lên không sai biệt lắm, ngủ chung cũng không cần lo lắng bị va chạm.
Thẩm Kiêu có thể cảm giác được mặt bản thân càng ngày càng nóng, nhịn xuống ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Đương nhiên có thể, huống hồ phòng này vốn dĩ chính là của anh.”
Thẩm Kiêu nói nữa câu cuối cùng kia Sở Ngự không nghe rõ, giọng quá nhỏ, nhưng hắn nghe rõ nửa câu đầu, hắn biết thiếu niên đồng ý.
“Vậy nghỉ ngơi đi.”
Nằm ở trên giường, Sở Ngự nắm chăn thật chặt, cảm thấy có chút mệt rã rời.
Mặc dù đã mua một vé giường nằm, nhưng hắn lại ngủ không thoải mái, bây giờ nằm trên giường ấm áp dễ chịu, ngủ bên cạnh còn là thiếu niên hắn thích, ấm áp lại tốt đẹp, nghĩ nghĩ hắn dần dần tiến vào mộng đẹp.
Nghe được bên cạnh dần dần truyền đến tiếng hít thở vững vàng, Thẩm Kiêu nghĩ nghĩ liền xoay chuyển thân mình.
Trăng tròn trên cao, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng đại khái có thể thấy rõ người trên giường.
Nhìn người ngủ đến say giấc bên cạnh, Thẩm Kiêu chậm rãi đứng dậy, tới gần đối phương, nhẹ giọng hô một câu: “Sở Ngự ca.” Thấy người không có phản ứng, mới lặng lẽ vươn tay tới, sờ sờ mặt đối phương.
Trong lúc ngủ mơ Sở Ngự theo bản năng nhíu nhíu mày, thấy được điểm này Thẩm Kiêu vội vàng duỗi tay trở về.
Đợi một lát, phát hiện đối phương không có tỉnh lại.
Thẩm Kiêu mới nhẹ nhàng thở ra, lần nữa nằm xuống, đắp lại chăn, niết niết đầu ngón tay, phảng phất như còn lưu lại độ ấm của người nọ.
Sáng sớm, lúc Sở Ngự tỉnh lại phát hiện thiếu niên vẫn còn ngủ, tối hôm qua hong giường có chút sớm, hiện tại đã lạnh đi không ít.
Nhìn ra cửa sổ, phát hiện bên ngoài có chút xám xịt, lại có tuyết rơi rồi.
Tỉnh thần, Sở Ngự chuẩn bị rời giường.
Ôm chăn còn lưu hơi ấm đấp lên chăn thiếu niên, giường đã lạnh, hai chiếc chăn vừa đủ ấm.
Mở cửa phát hiện bên ngoài đã tích không ít tuyết, củ cải cùng cải trắng trong viện toàn bộ đã bị tuyết che lại, nhìn tuyết nhiều như vậy, trong lòng Sở Ngự hơi động.
Thời điểm Thẩm Kiêu tỉnh lại, phát hiện bên cạnh đã trống không.
Trọng lượng trên người làm cậu có chút kinh ngạc, thấy mặt trên nhiều hơn một chiếc chăn, nhịn không được cười cười, lúm đồng tiền trên khóe miệng như ẩn như hiện.
Sờ sờ vị trí bên cạnh, phát hiện đã lạnh thấu, nghĩ đến đối phương đã thức thật lâu, không khỏi có chút thẹn thùng, nghĩ thầm mình tham ngủ như vậy có phải không tốt lắm hay không, Sở Ngự có thấy cậu thích lười biếng hay không.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Kiêu nghe thấy bên ngoài truyền đến một ít tiếng vang, nhìn lại cửa sổ, phát hiện Sở Ngự đang ở bên ngoài đắp người tuyết.
Bên ngoài tuyết tích rất dày, trắng xoá một mảnh, từ góc độ này, Thẩm Kiêu còn có thể thấy ghế đá trong viện chỉ còn lại nửa thanh chân ghế, có lẽ tối qua tuyết rơi suốt một đêm, trong ấn tượng của cậu đây chính là lần tuyết rơi lớn nhất năm nay.
Thẩm Kiêu nhìn người tuyết trong viện từng chút thành hình, chờ sau khi Sở Ngự đem “Cái mũi” gắn lên, liền tính người tuyết hoàn thành.
Vừa mới cho rằng Sở Ngự sẽ vào nhà, cậu phát hiện đối phương lại ngồi xổm xuống, bởi vì đối phương đưa lưng về phía cửa sổ, nên Thẩm Kiêu không thấy Sở Ngự đang làm cái gì.
Lúc Sở Ngự vào nhà phát hiện thiếu niên đã rời giường, đang ngồi ở bên án thư đọc sách, hai ly nước trên bàn ấm hầm hập.
“Em thức dậy khi nào vậy?” Sở Ngự đi đến bên cạnh thiếu niên ngồi xuống, cũng rút ra một quyển sách.
“Mới vừa thức không bao lâu.” Nhìn Sở Ngự bị đông lạnh đỏ tay, Thẩm Kiêu có chút đau lòng, đem nước ấm đẩy đến trước mặt đối phương nói: “Mới rót ra từ trong phích đó, để nguội một chút, anh làm ấm tay trước đi.”
Đây là ly tráng men, hiệu quả cách nhiệt không tốt lắm, nhưng khi Sở Ngự nắm ở trong tay độ ấm vừa vặn tốt, không phỏng tay, rất ấm áp.
Uống hai ngụm nước ấm, Sở Ngự nhìn về phía thiếu niên, “Tôi vừa mới nấu cháo, đợi lát nữa ăn xong bửa sáng rồi đưa em trở về.” Tuy rằng rất muốn tiếp tục cùng thiếu niên ở bên nhau, nhưng Sở Ngự cũng biết như vậy là không được, dù sao chân thiếu niên đã tốt rồi, hai người tiếp tục ở cùng nhau thì có chút không thích hợp.
Nghe Sở Ngự nói xong, Thẩm Kiêu có chút mất mát, áp xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, cậu nhẹ giọng nói: “Tốt.” Nghĩ nghĩ, hỏi tiếp một câu: “Sau này em còn có thể tới đây đọc sách không?” Tuy rằng biết đối phương sẽ không cự tuyệt, nhưng Thẩm Kiêu vẫn muốn nghe chính miệng đối phương nói ra.
“Đương nhiên có thể, chỉ là hai ngày này tuyết sẽ rơi, chân em vừa mới tốt, không thích hợp ở lâu bên ngoài.
Chờ thêm đoạn thời gian nữa tuyết tan em muốn tới lúc nào cũng đều được.”
Nghe đối phương nói như vậy, Thẩm Kiêu cao hứng không ít, gật gật đầu, hai mắt nhìn thẳng Sở Ngự nói: “Đây chính là anh nói đó, đến lúc đó em ở lại đây lâu anh cũng không được chê em phiền đâu.”
Có lẽ là biết rõ tâm ý của bản thân, bây giờ khi hắn nhìn về phía thiếu niên luôn mang theo tình ý nào đó, nhìn đôi mắt trông mông của thiếu niên nhìn mình, hắn cảm giác như thiếu niên đang làm nũng với hắn, đáng thương hề hề.
“Em ở lại đây bao lâu cũng được.” Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không chê em phiền.
Câu sau có chút nóng, Sở Ngự không có mặt mũi nói ra.
Hai người đọc sách một lát, Sở Ngự ước chừng cháo đã nấu xong, liền đến phòng bếp bưng bửa sáng tiến vào.
Sau khi ăn no, hai người ra ngoài, nhìn thấy người tuyết Thẩm Kiêu “Kinh ngạc” nói: “Người tuyết thật lớn a, là anh đắp sao?” Nói xong nhìn về phía Sở Ngự.
Nhìn trong mắt thiếu niên phát ra kinh hỉ, mặt Sở Ngự có chút nóng, dùng sức áp xuống vui sướng không ngừng trào ra từ nội tâm, “Ân, lúc rời giường thấy rất nhiều tuyết, nhàn rỗi không có việc gì làm nên liền muốn đắp người tuyết.”
Thẩm Kiêu nhìn gương mặt nam nhân trước mắt đang ẩn ẩn lộ ra vui sướng, khóe miệng cũng hơi cong cong, độ cong tuy rằng nhỏ, nhưng Thẩm Kiêu có thể cảm nhận được bây giờ tâm tình đối phương rất tốt.
Nhìn nhìn, Thẩm Kiêu cũng dần dần bị nam nhân cảm nhiễm, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện.
Chờ thiếu niên đem người tuyết tới tới lui lui nhìn hết, Sở Ngự mới tiến lên lôi kéo tay đối phương, thấp giọng nói: “Chờ sang năm, chân của em đã khỏi hoàn toàn, chúng ta có thể cùng nhau đắp một cái.” Nói xong ngồi xổm xuống, “Lên đi, tôi cõng em về.”
Sở Ngự đã quét một ít tuyết trong viện, sẽ không lạnh đến thiếu niên, nhưng đường trong thôn tuyết vẫn tương đối nhiều, để thiếu niên tự mình đi, Sở Ngự không yên tâm.
“Không… Không cần, em có thể tự mình đi.” Nhìn bả vai rộng lớn trước mặt, mặt Thẩm Kiêu có chút nóng.
“Lên đi!”
Nghe ngữ khí đối phương hơi mang nghiêm túc, Thẩm Kiêu không nói gì, bò lên, vòng lấy cổ đối phương.
Nhận thấy được thiếu niên đã chuẩn bị tốt, Sở Ngự chậm rãi đứng dậy, vịnh chắc hai đùi thiếu niên, hướng đến Thẩm gia mà đi.
Từ khi xuyên qua đây, Sở Ngự đã rất chú ý rèn luyện thân thể, hơn nửa năm này, tố chất thân thể hắn tốt hơn không ít.
Hơn nữa bản thân thiếu niên đã nhẹ, bởi vậy liền tính là mùa đông, cõng người đi ở trên tuyết, Sở Ngự cũng hoàn toàn không cảm thấy có bao nhiêu khó khăn.
Bởi vì trời lạnh hơn nữa còn có tuyết đọng, hai người đi trên đường cũng không có gặp được người nào.
Cái này làm cho nhiệt độ trên mặt Thẩm Kiêu tan đi không ít, tuy rằng Sở Ngự đã ôm cậu rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên được cõng, cậu cảm thấy bản thân có chút cao hứng, nhịn không được ôm chặc người bên dưới một chút.
Đi được mười mấy phút, hai người tới trước cửa Thẩm gia.
Sở Ngự để thiếu niên xuống, “Tôi không tiễn em vào.” Nói xong, sờ sờ túi, từ bên trong lấy ra một người tuyết lớn chừng bàn tay, “Cái này cho em.”
Thẩm Kiêu nhận người tuyết, nhìn kỹ.
Trên thân người tuyết nhỏ cắm hai nhánh cây nhỏ, dùng cà rốt làm mũi, đỏ đỏ hồng hồng, đôi mắt là hai viên đá nhỏ, vừa đen vừa tròn, còn có cỏ khô làm mũ nhỏ trên đỉnh đầu, vừa tinh xảo vừa đáng yêu.
“Cảm ơn anh! Người tuyết này em rất thích.”
Nhìn trong mắt thiếu niên toát ra vui sướng, Sở Ngự rất cao hứng.
"Em thích thì tốt, mau vào phòng đi, ở bên ngoài lâu sẽ lạnh.”
“Được, anh cũng mau trở về đi thôi, chờ lát nữa tuyết rơi xuống, đường sẽ không dễ đi nữa.”
“Ân.”
Về đến nhà, Thẩm Kiêu đem người tuyết đặt lên bàn, nhìn thật lâu, càng xem càng thích, ý cười như thế nào cũng không ngăn được..