Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
Chương 49
Đoạn Như Lan cả người ướt đẫm, chiếc váy xinh đẹp để đón khách quý bị bùn bám bẩn không nỡ nhìn. Bởi vì mưa lớn nên mặt đất vô cùng lầy lội, giày cao gót dính chặt vào trong bùn, bà hét một tiếng muốn rút chân ra nhưng suýt chút nữa thì té ngã.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, hoa viên lại không có mái che, hai vợ chồng tắm mưa như hai con gà tắm mỡ. Bảo tiêu có vẻ đã đoán trước được trời sẽ mưa, hắn bung dù che tiếp tục giám sát.
Đời này Đoạn Như Lan chưa bao giờ chật vật như vậy, dù không còn sức để thở lại chẳng dám dừng tay. Một khi bà buông tay không làm, bảo tiêu áo đen đứng đằng sau sẽ dùng giọng nói lạnh nhạt thông báo giá trị cổ phiếu của Kỷ thị đã giảm bao nhiêu điểm.
Đoạn Như Lan không biết những thứ này, nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy của chồng thì có gì không rõ nữa. Điện thoại của Kỷ Văn Chương bị đám người đó cầm lấy, nó liên tục thông báo có cuộc gọi tới. Bảo tiêu còn cố ý đứng trước mặt bọn họ mở loa ngoài – Kỷ Văn Chương nghe thấy trợ lý báo cáo giá cổ phiếu của bọn họ liên tục giảm mạnh, hội đồng quản trị đều đang ngồi trên đống than, chủ tịch mau đến công ti trấn an mọi người. Ông càng nghe trái tim càng ứa máu, nhưng bốn phía đều có họng súng chỉ vào, ông không những không đi được, đến trả lời một câu cũng không thể. Cuối cùng bảo tiêu dứt khoát tắt điện thoại, lạnh lùng nói: "Kỷ tổng, so với việc lo lắng chuyện không đâu, ông tốt nhất làm cho xong việc này đi, càng kéo dài thời gian không biết chừng tổn thất càng nhiều đấy."
Kỷ Văn Chương rất muốn ngất đi, cả người ông đều đắm chìm trong tuyệt vọng.
Đó là đều là tâm huyết của ông! Kỷ Văn Chương ánh mắt rực lửa nhìn Đoạn Như Lan. Ông không dám phản kháng Lục gia nên đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu vợ mình, đều do người đàn bà này, một chút việc nhỏ cũng không làm được, không phải chỉ là cuốc đất sao, còn đứng ở đó than khổ, đồ phế vật!
Đoạn Như Lan cũng không chịu nổi, trong mắt bà tất cả đều do chồng không có bản lĩnh. Bà còn tưởng rằng gả vào Kỷ gia sẽ được sống sung sướng, ai ngờ Kỷ Văn Chương đứng trước mặt Lục gia đến cả con kiến cũng không bằng, còn làm hại mình phải cùng ông ta làm mấy thứ việc thấp kém này, đúng là kẻ bất lực!
Giờ phút này, tư duy của vợ chồng Kỷ thị lại vô cùng giống nhau.
Bọn họ ra sức làm nửa ngày, từ buổi sáng cho đến buổi tối, cơn mưa cũng chưa một lần ngừng lại. Lúc trước Đoạn Như thích khoe khoang nên thuê người trồng đầy một vườn hoa, bây giờ thật sự muốn quay về quá khứ tát cho bản thân một cái đau điếng. Bà cũng bất chấp mấy thứ hoa này đắt tiền như thế nào, nhổ xong liền ném qua một bên. Chờ bọn họ dọn sạch cả khoảng sân rộng, eo mỏi lưng đau nằm trên mặt đất không muốn dậy, bảo tiêu áo đen lại cầm một túi hạt giống bước tới, mặt không biểu tình nói: "Hai vị, Ngũ gia phân phó, sau khi nhổ hết thì trồng hạt giống này xuống."
!!
Đoạn Như Lan suýt chút nữa ngất xỉu, tay bà mỏi nhừ không thể nâng lên được, trên mặt không biết là nước mắt hay là nước mưa: "Có thể cho chúng tôi nghỉ một lúc không, tôi thật sự không làm nổi......"
Vừa dứt lời, vị bảo tiêu áo đen kia giơ súng, cực kì chính xác bắn ra một viên đạn sát bên chân Đoạn Như Lan. Bà ta đứng hình vài giây, há miệng thở dốc, không dám nói một chữ.
"Kỷ phu nhân, nếu bà muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi vĩnh viễn đi." Họng súng nhắm ngay về phía bà.
Cả người Đoạn Như Lan run rẩy, những người này, những người này thật sự dám! Sự sợ hãi bao trùm trái tim bà, Đoạn Như Lan không biết lấy sức lực ở đâu ra, vừa nãy còn ngã trên mặt đất không dậy được, bây giờ đã chủ động đứng lên, cầm lấy túi hạt giống bắt đầu làm việc. Kỷ Văn Chương ở bên cạnh cũng sợ hãi chính mình là người tiếp theo bị họng súng nhằm vào, vội chạy theo vợ đi lấy hạt giống.
Lúc bọn họ trồng xong đã là hai tiếng sau, Kỷ Văn Chương cùng Đoạn Như Lan bị bảo tiêu áp giải vào biệt thự. Quần áo của hai người dơ bẩn không nỡ nhìn, trên mặt và tay chân đều là bùn đất, nếu bây giờ đuổi bọn họ ra ngoài, nói là ăn xin cũng không một ai nghi ngờ.
Bên ngoài trời đổ mưa nên vô cùng lạnh lẽo, Đoạn Như Lan bước vào phòng khách ấm áp mới cảm thấy tay chân bắt đầu có chút tri giác, đồng thời bà cũng phát hiện cả mười đầu ngón tay đều bị phá da chảy máu, đau đớn khó nhịn khiến khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
Đoạn Như Lan bị người kéo vào, bà ngẩng đầu thấy Lục Ngũ gia đang ngồi trên sofa nghiêm túc pha trà. Thủ pháp của hắn vô cùng thành thạo, cùng với khuôn mặt tinh xảo - tất cả như một bức tranh biết cử động. Nhưng Đoạn Như Lan lại vô tâm thưởng thức... bởi bà nhìn thấy đứa con gái bà chán ghét nhất đang ngồi bên cạnh Lục Ngũ gia!
Trái ngược với Đoạn Như Lan chật vật bẩn thỉu, Tư Vũ lại khoác một chiếc áo khoác lông chồn, nhìn qua vô cùng ấm áp. Trà ngon Lục Ngũ gia pha đều đổ vào chén nhỏ cô đang cầm trên tay, chiếc miệng nhỏ nhắn uống từng ngụm từng ngụm, trên mặt bởi vì hơi nóng mà đỏ bừng lên, đôi mắt hạnh cũng lấp lánh hơi nước.
Đoạn Như Lan cả kinh, con nợ chết tiệt Chu Tư Vũ tại sao còn chưa đi? Không phải bà nói quản gia đuổi nó đi rồi à?!
Trước mặt là Lục Ngũ gia, Đoạn Như Lan không dám kiêu ngạo cũng không dám lỗ mãng. Dù hắn chính là người khiến bà chật vật như hiện tại nhưng Đoạn Như Lan không có gan đi trách móc. Còn Tư Vũ thì khác! Con bé chết tiệt này thấy bà bị như vậy còn vui vẻ thoải mái ngồi uống trà?
Đoạn Như Lan lập tức nổi đóa, bà có thể mất mặt với bất kì nhưng không thể mất trước mặt Chu Tư Vũ!
"Ngũ gia, Ngũ gia, con bé chết tiệt này không phải người nhà chúng tôi, tôi cho người đuổi nó đi, không làm bẩn mắt ngài...... Chu Tư Vũ!" Đoạn Như Lan muốn chạy đến kéo Tư Vũ ra nhưng vừa đứng lên đã bị bảo tiêu giữ tay đè xuống mặt đất. Bà cho rằng Lục Ngũ gia không biết thân phận của Tư Vũ, vội vàng giải thích: "Ngũ gia, chắc ngài không biết, con bé này chuyên môn đến nhà chúng tôi ăn vạ, còn quấn lấy con trai tôi không buông......"
Nói đến đây Đoạn Như Lan mới nhớ ra, đúng rồi, tại sao Kỷ Lâm lại không ở phòng khách?
Tư Vũ không khỏi trừu khóe miệng. Còn Kỷ Lâm, đứa nhỏ ngốc kia đi ra ngoài tắm mưa, lát sau bị người kéo vào, cô lập tức xuống bếp nấu chén canh gừng, chẳng qua Lục Ngũ gia nhân lúc cô không chú ý bỏ thêm chút thuốc vào canh. Kỷ Lâm uống xong liền ngủ, bảo tiêu đành phải nâng hắn vào phòng.
Nếu không hắn nhất định sẽ dầm mưa đi tìm vợ chồng Kỷ thị!
"Bà nói cô ấy không phải người nhà của bà?" Lục Ngũ gia nhàn nhạt nhìn Đoạn Như Lan đang bị đè trên sàn nhà, mỉm cười hỏi.
Sở Song Nghiên ngồi ở vị trí xa Lục Ngũ gia nhất không khỏi run lên, ở trong lòng âm thần cầu nguyện cho Đoạn Như Lan.
Kỷ Văn Chương dù sao cũng là một con cáo già, ông có thể cảm nhận được có hơi thở nguy hiểm trong nụ cười của Lục Ngũ gia, nhưng còn chưa kịp mở miệng giải thích Đoạn Như Lan đã trả lời cực kì chắc chắn: "Đúng đúng, loại người như nó tôi gặp không ít, thấy người sang là bắt quàng làm họ, đến cả mặt mũi cũng không cần."
Lục Ngũ gia nắm lấy bàn tay nõn nà của Tư Vũ, nhàn nhạt nói: "Đúng thật không có quan hệ với mấy người, cô ấy là người của tôi."
"Đúng vậy đúng vậy, ánh mắt của Ngũ gia thật tốt......" Đoạn Như Lan phản xạ có điều kiện đồng ý, nhưng nói được nửa đường lại nghẹn.
Cái, cái gì? Lục Ngũ gia vừa mới nói —— Chu Tư Vũ, con bé xuất thân thấp hèn, ốm yếu đoản mệnh, là người của Lục Ngũ gia?!
Đoạn Như Lan không thể tin được, cả người cứng đờ như tượng đá.
Tư Vũ nghe xong lập tức sặc nước, ho ho thế nào lại ho ra máu, che môi nhíu mày bộ dáng vô cùng khó chịu, Lục Ngũ gia nghiêng đầu nhìn cô: "Vừa mới uống thuốc xong, sao lại phát tác rồi?"
Dứt lời liền muốn nắm tay cô bắt mạch, Tư Vũ dùng cả tay cả chân trốn ra đằng sau, ý đồ tránh thoát bàn tay của "đại ma vương" đang vươn tới. Không đúng, lời này quá đáng sợ, cô trở thành người Lục gia lúc nào!
Lục Ngũ gia rất không vui khi nhìn thái độ kháng cự của Tư Vũ, dứt khoát nắm lấy cổ chân mảnh khảnh kéo người về, ôm cô vào trong lòng, ôn nhu cẩn thận giúp cô lau đi vết máu tươi: "Chạy cái gì, cũng không phải muốn trách cô."
Động tác thân mật ấy rơi vào trong mắt Đoạn Như Lan, giống như dùng chày gỗ đánh vào đầu đánh đến bà hoa mắt chóng mặt, Chu Tư Vũ nó...... có quan hệ gì với Lục Ngũ gia? Không có khả năng, người đàn ông quyền cao chức trọng như Lục Ngũ gia làm sao có thể coi trọng con ma ốm này?
Kỷ Văn Chương cũng sợ ngây người, nhưng ông tỉnh táo hơn Đoạn Như Lan nhiều, mồ hôi lạnh sau lưng lập tức chảy ròng. Ông không quên vừa nãy ông còn định đuổi cô gái này ra ngoài, Lục Ngũ gia chắc chắn là che chở Tư Vũ, thậm chí một loạt yêu cầu tức chết người vừa rồi cũng chỉ để khiến cô gái này hết giận!
Kỷ Văn Chương nhớ có một lần vợ nói cô gái Chu Tư Vũ này suốt ngày quấn lấy Kỷ Lâm, muốn ông khiến cô ta biết khó mà lui, Kỷ Văn Chương lúc đó cảm thấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, cũng không thèm hỏi nhiều, mặc kệ Đoạn Như Lan muốn làm gì thì làm, bây giờ nhớ lại... thật sự là tự đi tìm đường chết!
Tốt lắm, hóa ra đều do người đàn bà ngu ngốc Đoạn Như Lan gây ra tai họa! Kỷ Văn Chương thở hổn hển, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Đoạn Như Lan, nếu không phải ông cũng bị người kìm chặt thì đã cho bà ta một cái tát, bà ta không những gây họa còn hại mình bị liên lụy!
"Ngũ gia, không, Chu tiểu thư, đều là chúng tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, tôi thay mặt Như Lan xin lỗi, mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha thứ bà ấy một lần." Kỷ Văn Chương co được dãn được, biết nguyên nhân lập tức đi năn nỉ cầu xin Tư Vũ, trái ngược với bộ dáng kiêu ngạo lúc trước, thái độ hiện giờ lại vô cùng khiêm tốn.
Đoạn Như Lan nghe chồng ăn nói khép nép, cả người giống như đang mơ. Không đúng, con nợ chết tiệt bà luôn khinh thường, từ lúc nào đã chuyển mình khiến bà phải ngẩng đầu nhìn lên?
Đoạn Như Lan không hiểu cũng không muốn hiểu.
Lục Ngũ gia không hề bố thí một ánh mắt cho bọn họ, hắn chuyên chú nhìn Tư Vũ, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Cô xem, bọn họ bị bắt hiếu kính cô, vui chứ?"
Tư Vũ: "......" Tất nhiên là vui, nếu vị đại gia này không ôm chặt như vậy cô càng vui hơn nữa.
Tư Vũ không dám hé răng, nhưng Lục Ngũ gia nhìn biểu tình của cô cũng đoán được chín mười, cười khẽ xoa xoa mái tóc dài mềm mại, ôn nhu nói: "Xem ra cô vẫn chưa vừa lòng."
Đoạn Như Lan cùng Kỷ Văn Chương: "!!?"
"Tinh Châu." Lục Ngũ gia lại quay sang hỏi Lục Tinh Châu: "Nghe nói Kỷ thị sắp đấu thầu thành công miếng đất ở phía Tây Giang thành?"
Lục Tinh Châu gật đầu:"Vâng, người ta nói ai sở hữu được miếng đất đó sẽ trở thành vua của Giang thành, rất nhiều công ty đều như hổ rình mồi, Kỷ gia là người cạnh tranh có thế lực nhất."
"Rất nhanh sẽ không phải." Lục Ngũ gia cười: "Cháu giữ lấy, coi như là quà chú tặng, dù gì cháu đến Giang thành chú cũng chưa đưa quà ra mắt."
Lục Tinh Châu ngẩn người, lập tức vui vẻ nói: "Cảm ơn Ngũ gia!" Hắn đã muốn sở hữu miếng đất ấy từ lâu rồi, nhưng mà Lục gia đá hắn ra khỏi nhà để rèn luyện, tất cả đều phải dựa vào bản thân, vốn lưu động của hắn không đủ để đấu thầu miếng đất kia. Nhưng một khi Lục Ngũ gia đã hứa hẹn thì mọi chuyện lại khác, đến cả cha hắn cũng không dám nói gì!
Sắc mặt Kỷ Văn Chương trắng bệch, suýt chút nữa ngã xuống.
Xong rồi, xong rồi, hạng mục này ông nhất định phải có được, vì nó ông còn mặc kệ ý kiến phản đối của hội đồng quản trị, nếu thất bại chưa nói hội đồng quản trị sẽ loạn như thế nào, tài chính của công ty cũng một đi không trở lại......
Tập đoàn Kỷ thị nhất định sẽ tổn thương nghiêm trọng!
Tư Vũ không thể hiểu, nhỏ giọng hỏi Lục Ngũ gia: "Tôi chưa nói không hài lòng mà?"
Lục Ngũ gia nắm tay cô, sắc mặt không đổi: "Cô nói." Dù sao chắc chắn không phải hắn hiểu sai.
Tư Vũ: "...... Anh vui là được rồi."
Đạt được mục đích, Lục Ngũ gia lập tức mang Tư Vũ rời khỏi, xe của Lục gia trực tiếp lái vào tận cửa, không hề quan tâm đây là nhà của ai. Tuy rằng trời vẫn còn mưa nhưng Tư Vũ lại không dính một giọt nước nào.
Đại sát thần biến mất, Sở Song Nghiên mới dám thở mạnh, lòng tràn đầy sợ hãi vỗ vỗ ngực, "thảm trạng" của vợ chồng Kỷ thị đã khắc sâu vào trong mắt, may mắn lúc trước cô thông minh kịp thời xử lý tốt, nếu không chắc chắn cô cũng rơi xuống kết cục giống bọn họ ngày hôm nay!
Xúc đất cả ngày, công ty còn chịu tổn thất, nghĩ thôi cũng thấy thảm.
Sở Song Nghiên nhìn hai vợ chồng ngồi bệt trên mặt đất, yên lặng đỡ bọn họ ngồi lên sofa, cô cũng không dám ở lại lâu, làm xong liền cuốn gói chạy. Cô còn phải về nói cho trưởng bối trong nhà chuyện Kỷ thị đắc tội Lục Ngũ gia!
Trong chớp mắt toàn bộ người đều đi hết, biệt thự lại trở về sự yên tĩnh vốn có. Kỷ Văn Chương ngồi một hồi lâu mới cảm thấy tay chân có chút sức lực, chuyện thứ nhất ông làm chính là giơ tát Đoạn Như Lan một cái!
"Bà nhìn xem bà làm "chuyện tốt" gì!" Kỷ Văn Chương đỏ ngầu hai mắt, giọng nói chứa đầy hận ý: "Đoạn Như Lan, ngày thường ngoại trừ đi dạo phố đánh mạt chược, bà còn làm được cái gì? Bây giờ còn rước họa về nhà, lúc trước đầu óc tôi bị nước vào mới cưới bà!"
Đoạn Như Lan sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, không dám tin nhìn người chồng trước nay vẫn hòa nhã hiền lành: "Kỷ Văn Chương, ông dám đánh tôi?"
Kỷ Văn Chương cười lạnh: "Vì sao tôi không dám? Bà khiến tôi vô duyên vô cớ mất mặt, còn làm hỏng hạng mục lớn của tôi, nếu không phải bà đắc tội Chu Tư Vũ, Lục Ngũ gia sẽ tìm tới cửa? Bà làm chuyện tốt gì trong lòng bà rõ ràng!"
"Những chuyện đó không phải ông cũng đồng ý sao! Bây giờ ông quay qua trách tôi?" Đoạn Như Lan hận không thể nhào lên đánh hắn:"Tốt tốt, Kỷ Văn Chương, chính ông không có bản lĩnh lại đi trách mắng tôi?"
Đoạn Như Lan lập tức đấm đá Kỷ Văn Chương, vợ chồng hai người bình thường ân ân ái ái lập tức trở mặt thành thù, không ai chịu nhường ai, lách cách leng keng rơi vỡ ồn ào cả tầng. Mà ở phòng ngủ trên tầng 2, Kỷ Lâm lại ngủ ngon lành không hề hay biết gì.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, hoa viên lại không có mái che, hai vợ chồng tắm mưa như hai con gà tắm mỡ. Bảo tiêu có vẻ đã đoán trước được trời sẽ mưa, hắn bung dù che tiếp tục giám sát.
Đời này Đoạn Như Lan chưa bao giờ chật vật như vậy, dù không còn sức để thở lại chẳng dám dừng tay. Một khi bà buông tay không làm, bảo tiêu áo đen đứng đằng sau sẽ dùng giọng nói lạnh nhạt thông báo giá trị cổ phiếu của Kỷ thị đã giảm bao nhiêu điểm.
Đoạn Như Lan không biết những thứ này, nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy của chồng thì có gì không rõ nữa. Điện thoại của Kỷ Văn Chương bị đám người đó cầm lấy, nó liên tục thông báo có cuộc gọi tới. Bảo tiêu còn cố ý đứng trước mặt bọn họ mở loa ngoài – Kỷ Văn Chương nghe thấy trợ lý báo cáo giá cổ phiếu của bọn họ liên tục giảm mạnh, hội đồng quản trị đều đang ngồi trên đống than, chủ tịch mau đến công ti trấn an mọi người. Ông càng nghe trái tim càng ứa máu, nhưng bốn phía đều có họng súng chỉ vào, ông không những không đi được, đến trả lời một câu cũng không thể. Cuối cùng bảo tiêu dứt khoát tắt điện thoại, lạnh lùng nói: "Kỷ tổng, so với việc lo lắng chuyện không đâu, ông tốt nhất làm cho xong việc này đi, càng kéo dài thời gian không biết chừng tổn thất càng nhiều đấy."
Kỷ Văn Chương rất muốn ngất đi, cả người ông đều đắm chìm trong tuyệt vọng.
Đó là đều là tâm huyết của ông! Kỷ Văn Chương ánh mắt rực lửa nhìn Đoạn Như Lan. Ông không dám phản kháng Lục gia nên đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu vợ mình, đều do người đàn bà này, một chút việc nhỏ cũng không làm được, không phải chỉ là cuốc đất sao, còn đứng ở đó than khổ, đồ phế vật!
Đoạn Như Lan cũng không chịu nổi, trong mắt bà tất cả đều do chồng không có bản lĩnh. Bà còn tưởng rằng gả vào Kỷ gia sẽ được sống sung sướng, ai ngờ Kỷ Văn Chương đứng trước mặt Lục gia đến cả con kiến cũng không bằng, còn làm hại mình phải cùng ông ta làm mấy thứ việc thấp kém này, đúng là kẻ bất lực!
Giờ phút này, tư duy của vợ chồng Kỷ thị lại vô cùng giống nhau.
Bọn họ ra sức làm nửa ngày, từ buổi sáng cho đến buổi tối, cơn mưa cũng chưa một lần ngừng lại. Lúc trước Đoạn Như thích khoe khoang nên thuê người trồng đầy một vườn hoa, bây giờ thật sự muốn quay về quá khứ tát cho bản thân một cái đau điếng. Bà cũng bất chấp mấy thứ hoa này đắt tiền như thế nào, nhổ xong liền ném qua một bên. Chờ bọn họ dọn sạch cả khoảng sân rộng, eo mỏi lưng đau nằm trên mặt đất không muốn dậy, bảo tiêu áo đen lại cầm một túi hạt giống bước tới, mặt không biểu tình nói: "Hai vị, Ngũ gia phân phó, sau khi nhổ hết thì trồng hạt giống này xuống."
!!
Đoạn Như Lan suýt chút nữa ngất xỉu, tay bà mỏi nhừ không thể nâng lên được, trên mặt không biết là nước mắt hay là nước mưa: "Có thể cho chúng tôi nghỉ một lúc không, tôi thật sự không làm nổi......"
Vừa dứt lời, vị bảo tiêu áo đen kia giơ súng, cực kì chính xác bắn ra một viên đạn sát bên chân Đoạn Như Lan. Bà ta đứng hình vài giây, há miệng thở dốc, không dám nói một chữ.
"Kỷ phu nhân, nếu bà muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi vĩnh viễn đi." Họng súng nhắm ngay về phía bà.
Cả người Đoạn Như Lan run rẩy, những người này, những người này thật sự dám! Sự sợ hãi bao trùm trái tim bà, Đoạn Như Lan không biết lấy sức lực ở đâu ra, vừa nãy còn ngã trên mặt đất không dậy được, bây giờ đã chủ động đứng lên, cầm lấy túi hạt giống bắt đầu làm việc. Kỷ Văn Chương ở bên cạnh cũng sợ hãi chính mình là người tiếp theo bị họng súng nhằm vào, vội chạy theo vợ đi lấy hạt giống.
Lúc bọn họ trồng xong đã là hai tiếng sau, Kỷ Văn Chương cùng Đoạn Như Lan bị bảo tiêu áp giải vào biệt thự. Quần áo của hai người dơ bẩn không nỡ nhìn, trên mặt và tay chân đều là bùn đất, nếu bây giờ đuổi bọn họ ra ngoài, nói là ăn xin cũng không một ai nghi ngờ.
Bên ngoài trời đổ mưa nên vô cùng lạnh lẽo, Đoạn Như Lan bước vào phòng khách ấm áp mới cảm thấy tay chân bắt đầu có chút tri giác, đồng thời bà cũng phát hiện cả mười đầu ngón tay đều bị phá da chảy máu, đau đớn khó nhịn khiến khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
Đoạn Như Lan bị người kéo vào, bà ngẩng đầu thấy Lục Ngũ gia đang ngồi trên sofa nghiêm túc pha trà. Thủ pháp của hắn vô cùng thành thạo, cùng với khuôn mặt tinh xảo - tất cả như một bức tranh biết cử động. Nhưng Đoạn Như Lan lại vô tâm thưởng thức... bởi bà nhìn thấy đứa con gái bà chán ghét nhất đang ngồi bên cạnh Lục Ngũ gia!
Trái ngược với Đoạn Như Lan chật vật bẩn thỉu, Tư Vũ lại khoác một chiếc áo khoác lông chồn, nhìn qua vô cùng ấm áp. Trà ngon Lục Ngũ gia pha đều đổ vào chén nhỏ cô đang cầm trên tay, chiếc miệng nhỏ nhắn uống từng ngụm từng ngụm, trên mặt bởi vì hơi nóng mà đỏ bừng lên, đôi mắt hạnh cũng lấp lánh hơi nước.
Đoạn Như Lan cả kinh, con nợ chết tiệt Chu Tư Vũ tại sao còn chưa đi? Không phải bà nói quản gia đuổi nó đi rồi à?!
Trước mặt là Lục Ngũ gia, Đoạn Như Lan không dám kiêu ngạo cũng không dám lỗ mãng. Dù hắn chính là người khiến bà chật vật như hiện tại nhưng Đoạn Như Lan không có gan đi trách móc. Còn Tư Vũ thì khác! Con bé chết tiệt này thấy bà bị như vậy còn vui vẻ thoải mái ngồi uống trà?
Đoạn Như Lan lập tức nổi đóa, bà có thể mất mặt với bất kì nhưng không thể mất trước mặt Chu Tư Vũ!
"Ngũ gia, Ngũ gia, con bé chết tiệt này không phải người nhà chúng tôi, tôi cho người đuổi nó đi, không làm bẩn mắt ngài...... Chu Tư Vũ!" Đoạn Như Lan muốn chạy đến kéo Tư Vũ ra nhưng vừa đứng lên đã bị bảo tiêu giữ tay đè xuống mặt đất. Bà cho rằng Lục Ngũ gia không biết thân phận của Tư Vũ, vội vàng giải thích: "Ngũ gia, chắc ngài không biết, con bé này chuyên môn đến nhà chúng tôi ăn vạ, còn quấn lấy con trai tôi không buông......"
Nói đến đây Đoạn Như Lan mới nhớ ra, đúng rồi, tại sao Kỷ Lâm lại không ở phòng khách?
Tư Vũ không khỏi trừu khóe miệng. Còn Kỷ Lâm, đứa nhỏ ngốc kia đi ra ngoài tắm mưa, lát sau bị người kéo vào, cô lập tức xuống bếp nấu chén canh gừng, chẳng qua Lục Ngũ gia nhân lúc cô không chú ý bỏ thêm chút thuốc vào canh. Kỷ Lâm uống xong liền ngủ, bảo tiêu đành phải nâng hắn vào phòng.
Nếu không hắn nhất định sẽ dầm mưa đi tìm vợ chồng Kỷ thị!
"Bà nói cô ấy không phải người nhà của bà?" Lục Ngũ gia nhàn nhạt nhìn Đoạn Như Lan đang bị đè trên sàn nhà, mỉm cười hỏi.
Sở Song Nghiên ngồi ở vị trí xa Lục Ngũ gia nhất không khỏi run lên, ở trong lòng âm thần cầu nguyện cho Đoạn Như Lan.
Kỷ Văn Chương dù sao cũng là một con cáo già, ông có thể cảm nhận được có hơi thở nguy hiểm trong nụ cười của Lục Ngũ gia, nhưng còn chưa kịp mở miệng giải thích Đoạn Như Lan đã trả lời cực kì chắc chắn: "Đúng đúng, loại người như nó tôi gặp không ít, thấy người sang là bắt quàng làm họ, đến cả mặt mũi cũng không cần."
Lục Ngũ gia nắm lấy bàn tay nõn nà của Tư Vũ, nhàn nhạt nói: "Đúng thật không có quan hệ với mấy người, cô ấy là người của tôi."
"Đúng vậy đúng vậy, ánh mắt của Ngũ gia thật tốt......" Đoạn Như Lan phản xạ có điều kiện đồng ý, nhưng nói được nửa đường lại nghẹn.
Cái, cái gì? Lục Ngũ gia vừa mới nói —— Chu Tư Vũ, con bé xuất thân thấp hèn, ốm yếu đoản mệnh, là người của Lục Ngũ gia?!
Đoạn Như Lan không thể tin được, cả người cứng đờ như tượng đá.
Tư Vũ nghe xong lập tức sặc nước, ho ho thế nào lại ho ra máu, che môi nhíu mày bộ dáng vô cùng khó chịu, Lục Ngũ gia nghiêng đầu nhìn cô: "Vừa mới uống thuốc xong, sao lại phát tác rồi?"
Dứt lời liền muốn nắm tay cô bắt mạch, Tư Vũ dùng cả tay cả chân trốn ra đằng sau, ý đồ tránh thoát bàn tay của "đại ma vương" đang vươn tới. Không đúng, lời này quá đáng sợ, cô trở thành người Lục gia lúc nào!
Lục Ngũ gia rất không vui khi nhìn thái độ kháng cự của Tư Vũ, dứt khoát nắm lấy cổ chân mảnh khảnh kéo người về, ôm cô vào trong lòng, ôn nhu cẩn thận giúp cô lau đi vết máu tươi: "Chạy cái gì, cũng không phải muốn trách cô."
Động tác thân mật ấy rơi vào trong mắt Đoạn Như Lan, giống như dùng chày gỗ đánh vào đầu đánh đến bà hoa mắt chóng mặt, Chu Tư Vũ nó...... có quan hệ gì với Lục Ngũ gia? Không có khả năng, người đàn ông quyền cao chức trọng như Lục Ngũ gia làm sao có thể coi trọng con ma ốm này?
Kỷ Văn Chương cũng sợ ngây người, nhưng ông tỉnh táo hơn Đoạn Như Lan nhiều, mồ hôi lạnh sau lưng lập tức chảy ròng. Ông không quên vừa nãy ông còn định đuổi cô gái này ra ngoài, Lục Ngũ gia chắc chắn là che chở Tư Vũ, thậm chí một loạt yêu cầu tức chết người vừa rồi cũng chỉ để khiến cô gái này hết giận!
Kỷ Văn Chương nhớ có một lần vợ nói cô gái Chu Tư Vũ này suốt ngày quấn lấy Kỷ Lâm, muốn ông khiến cô ta biết khó mà lui, Kỷ Văn Chương lúc đó cảm thấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, cũng không thèm hỏi nhiều, mặc kệ Đoạn Như Lan muốn làm gì thì làm, bây giờ nhớ lại... thật sự là tự đi tìm đường chết!
Tốt lắm, hóa ra đều do người đàn bà ngu ngốc Đoạn Như Lan gây ra tai họa! Kỷ Văn Chương thở hổn hển, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Đoạn Như Lan, nếu không phải ông cũng bị người kìm chặt thì đã cho bà ta một cái tát, bà ta không những gây họa còn hại mình bị liên lụy!
"Ngũ gia, không, Chu tiểu thư, đều là chúng tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, tôi thay mặt Như Lan xin lỗi, mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha thứ bà ấy một lần." Kỷ Văn Chương co được dãn được, biết nguyên nhân lập tức đi năn nỉ cầu xin Tư Vũ, trái ngược với bộ dáng kiêu ngạo lúc trước, thái độ hiện giờ lại vô cùng khiêm tốn.
Đoạn Như Lan nghe chồng ăn nói khép nép, cả người giống như đang mơ. Không đúng, con nợ chết tiệt bà luôn khinh thường, từ lúc nào đã chuyển mình khiến bà phải ngẩng đầu nhìn lên?
Đoạn Như Lan không hiểu cũng không muốn hiểu.
Lục Ngũ gia không hề bố thí một ánh mắt cho bọn họ, hắn chuyên chú nhìn Tư Vũ, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Cô xem, bọn họ bị bắt hiếu kính cô, vui chứ?"
Tư Vũ: "......" Tất nhiên là vui, nếu vị đại gia này không ôm chặt như vậy cô càng vui hơn nữa.
Tư Vũ không dám hé răng, nhưng Lục Ngũ gia nhìn biểu tình của cô cũng đoán được chín mười, cười khẽ xoa xoa mái tóc dài mềm mại, ôn nhu nói: "Xem ra cô vẫn chưa vừa lòng."
Đoạn Như Lan cùng Kỷ Văn Chương: "!!?"
"Tinh Châu." Lục Ngũ gia lại quay sang hỏi Lục Tinh Châu: "Nghe nói Kỷ thị sắp đấu thầu thành công miếng đất ở phía Tây Giang thành?"
Lục Tinh Châu gật đầu:"Vâng, người ta nói ai sở hữu được miếng đất đó sẽ trở thành vua của Giang thành, rất nhiều công ty đều như hổ rình mồi, Kỷ gia là người cạnh tranh có thế lực nhất."
"Rất nhanh sẽ không phải." Lục Ngũ gia cười: "Cháu giữ lấy, coi như là quà chú tặng, dù gì cháu đến Giang thành chú cũng chưa đưa quà ra mắt."
Lục Tinh Châu ngẩn người, lập tức vui vẻ nói: "Cảm ơn Ngũ gia!" Hắn đã muốn sở hữu miếng đất ấy từ lâu rồi, nhưng mà Lục gia đá hắn ra khỏi nhà để rèn luyện, tất cả đều phải dựa vào bản thân, vốn lưu động của hắn không đủ để đấu thầu miếng đất kia. Nhưng một khi Lục Ngũ gia đã hứa hẹn thì mọi chuyện lại khác, đến cả cha hắn cũng không dám nói gì!
Sắc mặt Kỷ Văn Chương trắng bệch, suýt chút nữa ngã xuống.
Xong rồi, xong rồi, hạng mục này ông nhất định phải có được, vì nó ông còn mặc kệ ý kiến phản đối của hội đồng quản trị, nếu thất bại chưa nói hội đồng quản trị sẽ loạn như thế nào, tài chính của công ty cũng một đi không trở lại......
Tập đoàn Kỷ thị nhất định sẽ tổn thương nghiêm trọng!
Tư Vũ không thể hiểu, nhỏ giọng hỏi Lục Ngũ gia: "Tôi chưa nói không hài lòng mà?"
Lục Ngũ gia nắm tay cô, sắc mặt không đổi: "Cô nói." Dù sao chắc chắn không phải hắn hiểu sai.
Tư Vũ: "...... Anh vui là được rồi."
Đạt được mục đích, Lục Ngũ gia lập tức mang Tư Vũ rời khỏi, xe của Lục gia trực tiếp lái vào tận cửa, không hề quan tâm đây là nhà của ai. Tuy rằng trời vẫn còn mưa nhưng Tư Vũ lại không dính một giọt nước nào.
Đại sát thần biến mất, Sở Song Nghiên mới dám thở mạnh, lòng tràn đầy sợ hãi vỗ vỗ ngực, "thảm trạng" của vợ chồng Kỷ thị đã khắc sâu vào trong mắt, may mắn lúc trước cô thông minh kịp thời xử lý tốt, nếu không chắc chắn cô cũng rơi xuống kết cục giống bọn họ ngày hôm nay!
Xúc đất cả ngày, công ty còn chịu tổn thất, nghĩ thôi cũng thấy thảm.
Sở Song Nghiên nhìn hai vợ chồng ngồi bệt trên mặt đất, yên lặng đỡ bọn họ ngồi lên sofa, cô cũng không dám ở lại lâu, làm xong liền cuốn gói chạy. Cô còn phải về nói cho trưởng bối trong nhà chuyện Kỷ thị đắc tội Lục Ngũ gia!
Trong chớp mắt toàn bộ người đều đi hết, biệt thự lại trở về sự yên tĩnh vốn có. Kỷ Văn Chương ngồi một hồi lâu mới cảm thấy tay chân có chút sức lực, chuyện thứ nhất ông làm chính là giơ tát Đoạn Như Lan một cái!
"Bà nhìn xem bà làm "chuyện tốt" gì!" Kỷ Văn Chương đỏ ngầu hai mắt, giọng nói chứa đầy hận ý: "Đoạn Như Lan, ngày thường ngoại trừ đi dạo phố đánh mạt chược, bà còn làm được cái gì? Bây giờ còn rước họa về nhà, lúc trước đầu óc tôi bị nước vào mới cưới bà!"
Đoạn Như Lan sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, không dám tin nhìn người chồng trước nay vẫn hòa nhã hiền lành: "Kỷ Văn Chương, ông dám đánh tôi?"
Kỷ Văn Chương cười lạnh: "Vì sao tôi không dám? Bà khiến tôi vô duyên vô cớ mất mặt, còn làm hỏng hạng mục lớn của tôi, nếu không phải bà đắc tội Chu Tư Vũ, Lục Ngũ gia sẽ tìm tới cửa? Bà làm chuyện tốt gì trong lòng bà rõ ràng!"
"Những chuyện đó không phải ông cũng đồng ý sao! Bây giờ ông quay qua trách tôi?" Đoạn Như Lan hận không thể nhào lên đánh hắn:"Tốt tốt, Kỷ Văn Chương, chính ông không có bản lĩnh lại đi trách mắng tôi?"
Đoạn Như Lan lập tức đấm đá Kỷ Văn Chương, vợ chồng hai người bình thường ân ân ái ái lập tức trở mặt thành thù, không ai chịu nhường ai, lách cách leng keng rơi vỡ ồn ào cả tầng. Mà ở phòng ngủ trên tầng 2, Kỷ Lâm lại ngủ ngon lành không hề hay biết gì.
Tác giả :
Chấp Đăng Dạ Hành