Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Chương 30: Viết thư
Vị thuốc còn vương lại trên môi, Cố Diệu thử nhấp môi một cái, cảm giác đắng chát trong miệng khiến nàng phải co rúm lại. Nàng cảm thấy đã uống nước mật ong rồi còn đắng như vậy, Từ Yến Chu thì sao.
Cố Diệu dẩy bát nước về phía chàng nói: “Mật ong còn hơn một lọ, huynh uống chén này cũng không hết được, uống nhanh lên.”
Từ Yến Chu cũng không thiếu một chén nước kia, mấy thứ này không uống cũng không sao, chỉ là chàng có chút thất vọng, nếu được Cố Diệu tự mình đút thì thật tốt.
Nước mật ong đã uống xong, Cố Diệu cầm chén thuốc mang ra ngoài. Lúc quay lại, nàng đóng cửa thật kỹ trèo lên giường lò, mở ngăn tủ khom lưng dùng hết sức lôi ra một cái bao.
Bên trong là tất cả gia sản trong nhà.
Từ chỗ Lưu Vĩ Trạm lấy được 2000 năm trăm lượng, lúc xây phòng đã dùng hơn mười hai lượng, số bạc tích cóp trước kia cũng đã tiêu hết bảy tám phần, bây giờ chỉ còn lại một ngàn lượng, ngân phiếu có hai trương, mỗi tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng, thêm năm mươi lượng bạc nén và ba mươi hai lượng bạc vụn. Mấy thứ còn lại bao gồm ngọc bội, lệnh bài, kim bài, tư ấn của Lưu Vĩ Trạm, vật trọng yếu nhất là hổ phù.
Cố Diệu kiểm lại một lần nữa, sau đó lấy đồ mà Sở Hoài giao nộp ra. Khối ngọc bội tốt hơn của Trần Hải rất nhiều, Sở Hoài cũng mang theo nhiều thứ có giá trị, ba trương phiếu một ngàn lượng ngân, lệnh bài, tư ấn và một thanh kiếm.
Bày tất cả ra giường, Cố Diệu hít sâu một hơi, Sở Hoài vì nể mặt Từ Ấu Vi mới giao tay nải ra, nàng có cảm giác như đang thu lễ vật xin cưới vậy.
Muối đã giao cho chưởng quầy nhưng tiền còn chưa thu, chờ đường dễ đi hơn nàng sẽ đến Vân Thành hỏi một chút. Về sau những việc cần đến tiền còn rất nhiều, Cố Diệu cầm mười lượng bạc đi ra, giữ lại một phần mua thịt và lương thực, còn lại để giải quyết những việc lớn khác, cần phải ăn một bữa ngon mới được.
Trong nhà không còn dư lại bao nhiêu thịt khô, chỉ còn một khối xương sườn và hai khúc thịt, Cố Diệu muốn ăn một mẻ thịt tươi mới. Thịt dê quá quý, mua thịt heo vừa rẻ vừa ngon, hơn nữa đông người ăn thịt heo rất thích hợp. Nhưng nàng cũng thèm thịt dê, Cố Diệu nhìn chỗ bạc trong tay thầm nghĩ đắn đo nhiều làm gì, đương nhiên là mua hết.
Vào thôn tìm xem có nhà ai nuôi heo và dê, có thể mua về ăn dần, sương ống nấu canh, thịt dê hầm củ cải, tất cả đều là mĩ vị.
Cố Diệu đem đồ vật thu lại cất hết vào, ngày mai nàng sẽ dẫn người đi mua thịt, thân thể Từ Yến Chu còn chưa tốt nên ở nhà nghỉ ngơi thật nhiều.
Từ Yến Chu có thể cảm nhận được tâm tình Cố Diệu rất vui vẻ, chàng tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại vui như vậy?”
Có tiền có thịt sao không vui, nàng thoải mái nói: “Ngày mai ta muốn dẫn người đi mua thịt, huynh có cần gì không, ta sẽ đem về cho.
Từ Yến Chu: “Ta muốn đi cùng.”
Cố Diệu quả quyết: “Vậy thì sẽ không mua gì cho huynh nữa.”
Từ Yến Chu cũng chỉ nói vậy, hiện tại trong nhà còn giữ một bên là Lưu Vĩ Trạm, một bên là Sở Hoài, phải lấy đại cục làm trọng: “Nàng muốn mua gì thì mua đi, không cần phải mua quan tâm đến ta.”
Ngày kế, Cố Diệu dẫn theo Trần Dương và Triệu Nghiễm Minh đi vào thôn mua thịt, người bán thịt không nhiều, Cố Diệu tới hỏi từng nhà đều bị hét giá rất cao, cuối cùng chỉ mua được nửa con heo và một con dê. Heo và dê đều đã được làm thịt, trên đường về đông lạnh săn hết thịt lại, có thể đem cất ăn dần trong thời gian dài.
Lưu Vĩ Trạm nhìn thấy thịt thì sáng mắt lên, thịt vẫn ngon hơn bất cứ thứ gì khác, đã lâu hắn không được ăn thịt do Cố Diệu làm, nhưng nghĩ đến tiền mua thịt ở chỗ nào ra, trái tim hắn liền lạnh lẽo.
Từ Yến Chu hỗ trợ đem thịt dọn vào, Cố Diệu lấy một cái sọt trong phòng bếp đi ra ruộng hái rau. Vườn rau còn non, chỉ có ruộng củ cải là lớn hơn một chút, nàng nhổ một lúc mười củ mang vào. Bắp cải cũng bắt đầu nhú lên trong đám rau, hơn nữa còn có nhiều hạt cải dầu và cải trắng cái loại. Rau mới mọc còn non, Cố Diệu lựa chọn hái một ít làm món mới cho bữa trưa.
Trước khi đi nàng lại bẻ hết lá củ cải cho thỏ ăn. Lưu Vĩ Trạm xoa xoa tay chạy theo: “Hôm nay ăn thịt hầm hả?”
“Mấy ngày nay ta làm việc vô cùng siêng năng, có thể ăn thêm mấy khối thịt chứ.”
“Người khác ta mặc kệ, chỉ cần được như Sở hoài thôi.”
Lưu Vị Trạm không có yêu cầu nhiều, chỉ bằng như thế là được.
Cố Diệu cười kinh bỉ, Lưu Vĩ trạm còn không biết xấu hổ muốn so đo với Sở Hoài. Thời tiết mùa đông rét căm căm, không có nhiều việc để làm như vậy, cũng chỉ ra ngoài đón gió lạnh quét tuyết hoặc đốt củi lấy than, sướng nhất là ở trong lều tưới nước cho rau mầm, vừa ấm áp lại không tốn sức.
Sở Hoài không giống như Lưu Vĩ Trạm, hôm nay hắn không những ra ngoài quét tuyết, quét xong còn đi đốt than củi. Một bên là người thật tâm làm việc, so với kẻ đục nước béo cò như Lưu Vĩ Trạm tất nhiên khác biệt rất rõ.
Cố Diệu dửng dưng: “Còn phải xem người phát cơm cho ngươi là ai.”
Lưu Vĩ Trạm thấy không ổn: “Ai là người phát cơm?”
Cố Diệu: “Muội muội nhà ta.”
Lưu Vĩ Trạm: “!”
Không thể nào! Lần trước phát bánh thịt hắn chỉ nhận được một khối bánh vừa ít thịt, vỏ bánh lại dày, lúc đó hắn đã nghi ngờ do Từ Ấu Vi làm. Hiện tại để Từ Ấu Vi gắp thịt, còn không phải thịt đều vào bát của Sở Hoài sao!”
Không ngờ Sở Hoài không chỉ gan to bằng trời mà còn thâm sâu như vậy.
Lưu Vĩ Trạm đau khổ cầu xin: “Tự ta gắp, tự ta gắp…”
Cố Diệu nói: “Tay ngươi không phải còn chưa khỏe à?”
Lần trước viết thư còn sống chết không chịu, nếu không phải có Từ Yến Chu đứng đó, Lưu Vĩ Trạm nhất định không viết.
Lưu Vĩ Trạm liên thanh nói: “Khỏe, khỏe, tất nhiên là khỏe.”
Cố Diệu: “Thật hay giả?”
“Khỏe thật, ngươi tin ta đi, thật sự rất khỏe.” Lưu Vĩ Trạm vung vung cánh tay phải: “Yên tâm đi, cầm muôi chắc chắn lắm.”
Cố Diệu vỗ tay: “Vậy được, qua đây viết thư cho Hoàng thượng.”
Lưu Vĩ Trạm: “….”
Kéo dài thời gian như vậy, Chu Ninh Sâm khó tránh khỏi hoài nghi, hiện tại Lưu Vĩ Trạm và Sở Hoài đều ở đây, có thể cầm cự thêm một thời gian.
Sở Hoài cúi đầu viết thư, trong thư giản lược chuyện chưa tìm thấy người Từ gia, sau đó in tư ấn lên, còn dùng sáp dầu niêm phong bức thư thật kỹ.
Lưu Vĩ Trạm nuốt nước miếng một cái: “Ta…”
Từ Yến Chu lên tiếng: “Viết mọi việc ở Vân Thành đều tốt, vẫn chưa tìm thấy Từ Ấu Vi, đã phái đội quân đi tìm nhưng vẫn không thấy tung tích của nàng.”
Lưu Vĩ Trạm chậm chạm không động bút, viết xuống chính là khi quân, Sở Hoài sao dám.
Thấy Lưu Vĩ Trạm còn do dự, Cố Diệu nhấc đao vỗ xuống bàn. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Từ Yến Chu, lại thoáng qua ánh mắt lạnh băng của Sở Hoài, cuối cùng quay đầu về phía Cố Diệu: “Vậy trưa nay có thể thêm mấy miếng thịt không?”
Ăn nhiều thêm mấy miếng thịt cũng tốt.
Cố Diệu nói: “Được, không thành vấn đề, viết nhanh đi.”
Hai phong thư đều giao hết cho Trần Dương đem đến dịch trạm, từ đó giao đến Thịnh Kinh. Chu Ninh Sâm ở Thịnh Kinh xa xôi, dù nhìn thấy cũng không còn biện pháp nào, cùng lắm là phái thêm người đến đây.
Cố Diệu thả lỏng không ít, trực tiếp đến phòng bếp nấu cơm, Từ Ấu Vi thấy vậy cũng đi theo nhóm lửa.
Cố Diệu ngăn lại: “Chân muội còn chưa khỏi, về phòng nghỉ ngơi đi.
Từ Ấu Vi kiên trì: “Nhóm lửa cũng không động đến chân, muội ngồi xuống là được.”
Cho tới lúc này, Từ Ấu Vi mới cảm thấy an tâm. Đợi thêm mấy ngày, lại viết thêm phong thư cho Chu Ninh Sâm nói vẫn chưa tìm được người, có lẽ hắn sẽ buông tay thôi. Nàng đã không còn nhớ nhung cuộc sống ngày xưa, chỉ cần người nhà nàng vẫn còn sống thì ở trên núi cũng rất tốt. Nàng hy vọng Chu Ninh Sâm có thể buông xuống, tình cảm ngày nhỏ kia đã sớm tàn từ lâu.
Từ Ấu Vi không ý thức được nàng đang đoạt việc nhóm lửa của huynh trưởng, nàng có rất nhiều chuyện muốn nói cùng Cố Diệu. Thật ra nếu là trước kia, có lẽ nàng sẽ không nghĩ tới việc chạy trốn hay là kéo dài thời gian, nhiều lắm chỉ nói hai câu trào phúng, hoặc dứt khoát tuyệt thực phản kháng. Nhưng hiện tại nàng đã nghĩ thông rất nhiều, không ai có thể sống nếu không tự yêu lấy bản thân. Trong lòng nàng cảm thấy vừa ấm áp vừa mềm mại, lần trước Trần Hải tới cũng là Cố Diệu cứu nàng.
Từ Ấu Vi nhẹ giọng nói: “Tẩu tử, cảm ơn tẩu.”
Hương thơm trong nồi bắt đầu bay ra, nước dùng đã sủi bọt, Cố Diệu nói: “Đều là người một nhà, đừng nói cảm ơn.”
Từ Ấu Vi hít hít mũi: “Thật hâm mộ ca ca, nếu ta là nam nhân thì tốt rồi.”
Từ Yến Chu ngoài cửa: “…”
Sở Hoài: “…”
Cố Diệu nhịn không được bật cười: “Được rồi, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, chúng ta cứ sống trên núi thật tốt và ăn thật nhiều thịt.”
Từ Ấu Vi cũng muốn ăn thịt, mấy ngày trong thôn La Sơn chỉ có cháo và bánh bao qua ngày. Sau này Sở Hoài có ra ngoài đổi đồ ăn nhưng cũng không ngon lành gì. Ba ngày nay nàng chỉ được ăn cơm canh đạm bạc, đã sớm muốn ăn thịt.
Cố Diệu canh chuẩn thời gian, nhanh chóng mở nắp nồi ra, là thịt kho tàu, bên trong còn có mấy khối thịt có xương, nước thịt sánh lại thành màu nâu sậm, đem chan với cơm sẽ ăn được rất nhiều.
Bên cạnh còn có nồi đất hầm canh thịt dê củ cải, những lát củ cải được cắt khúc nấu chín sẽ chuyển sang màu trắng trong suốt, thịt dê trắng mịn, mùi hương xông thẳng vào mũi.
Cố Diệu lấy đủ phần thức ăn cho người trong nhà, phần còn lại cho hết vào một cái khay lớn để Từ Ấu Vi phát cơm cho bọn họ.
Mỗi người một chén cơm trắng, một muỗng lớn đồ ăn và một bát cánh thịt dê hầm.
Lưu Vĩ Trạm đã chờ từ lâu, lúc viết thư Từ Ấu Vi cũng nghe thấy Cố Diệu đã đồng ý cho hắn nhiều thịt, nên không hề keo kiệt múc thêm vài khối. Lưu Vĩ Trạm vui tươi hớn hở bưng bát sang bên cạnh ăn, rồi nhìn chằm chằm xem Từ Ấu Vi có cho ai nhiều thịt như hắn không.
Phát xong cho hai mươi mốt người, Sở Hoài mới mang bát đến.
Lưu Vĩ Trạm lập tức buông đũa xuống, vừa nhìn vừa đếm, có sáu miếng thịt kho và năm miếng thịt dê hầm, tất cả đều là miếng lớn.
Từ Ấu Vi nhìn Sở Hoài một cái, bới cơm cho hắn trước, sau đó lại múc thịt trong khay, một khối, hai khối, ba khối…Canh thịt dê cũng múc một bát lớn đầy tràn.
Lưu Vĩ Trạm đã không thèm tính toán việc Từ Ấu Vi thiên vị múc cho Sở Hoài nhiều thịt, thế mà…
Sở Hoài nói: “Không cần cho ta nhiều như thế.”
Từ Ấu Vi biết muốn giữ Sở Hoài ở lại đây cần phải chiếu cố thật nhiều, nàng nói rất đương nhiên: “Không nhiều, huynh ăn nhanh đi, ca ca ta dù có biết ta cho huynh nhiều hắn cũng không làm gì được.”
Sở Hoài cau mày: “Không cần vì ta…”
Từ Ấu Vi hắng giọng: “Huynh mau đi đi! Nếu không bị phát hiện sẽ chạy không kịp.”
Sở Hoài: “Ta sẽ cố gắng làm nhiều việc, không khiến cô nương khó xử.”
Hắn thích lại tâm ý đặc biệt này.
Lưu Vĩ Trạm nhìn mấy khối thịt đáng thương trong bát, vô cùng xót xa khi nghĩ đến việc hắn phải cầu xin Cố Diệu, nàng mới cho thêm được vài miếng.
Hắn không sợ bị phát hiện đâu, cho hắn được không.
Thịt ăn rất ngon, thịt kho thì thơm phức, canh củ cải thì vừa ngọt vừa mềm, ăn xong lại ấm bụng, không còn gì tuyệt hơn thế này.
Mất mười ngày bức thư mới về đến Thịnh Kinh, lại có thêm mấy ngày để thư thái tâm tình.
———
Thịnh Kinh, tuyết trắng che khuất tường đỏ ngói xanh, trong ngoài hoàng thành đều lộ ra sự yên tĩnh. Bên trong Ngự thư phòng đốt loại than sơn bạc thượng hạng, một chút cũng không hề thấy lạnh.
Chu Ninh Sâm duyệt tấu chương đến chạng vạng, Phúc Lộc mang hai phong thư tiến vào. Trải qua nhiều ngày tiết khí như vậy cũng không bị ẩm ướt, nhăn nhúm chút nào.
Phúc Lộc kính cẩn: “Hoàng thượng, Sở đại nhân cùng Lưu tướng quân gửi thư về.”
Chu Ninh Sâm buông tấu chương xuống: “Mang lên đây.”
Hắn xé phong thư lộ ra một tờ giấy mỏng manh, là bút tích của Sở Hoài, mặt trên chỉ có ít ỏi một hai câu…
Sắc mặt Chu Ninh Sâm âm trầm, hắn mở phong thư thứ hai. Trên đó viết mọi thứ ở Vân Thành hết thảy đều tốt, cũng không tìm được người Từ gia. Đem lá thư vò thành một cục ném vào bếp lò, ngọt lửa bùng lên liếm láp, trong phút chốc tờ thấy đã hóa thành tro.
Chu Ninh Sâm nhắm mắt lại, đè chặt mi tâm: “Một lũ phế vật, ngay cả người cũng không tìm thấy.”
Một mặt, hắn lo lắng cho sự an toàn của Từ Ấu Vi, mặt khác, mặt khác cũng muốn được gặp nàng sớm hơn. Ngày Từ gia bị sát phạt đến nay đã hơn hai tháng, quả thực đều là thùng cơm, hai tháng vẫn không tìm thấy người.
Bệnh đau đầu của Chu Ninh Sâm lại phát tác, hắn gắng gượng ấn xuống một hồi liền mở mắt ra, không biết Phúc Lộc đi ra ngoài trở về từ lúc nào.
Phúc Lộc bưng một chén canh: “Hoàng thượng, Thục phi nương nương đưa tới một chén canh bổ dưỡng, nói là tốt cho sức khỏe của người…”
Cố Diệu dẩy bát nước về phía chàng nói: “Mật ong còn hơn một lọ, huynh uống chén này cũng không hết được, uống nhanh lên.”
Từ Yến Chu cũng không thiếu một chén nước kia, mấy thứ này không uống cũng không sao, chỉ là chàng có chút thất vọng, nếu được Cố Diệu tự mình đút thì thật tốt.
Nước mật ong đã uống xong, Cố Diệu cầm chén thuốc mang ra ngoài. Lúc quay lại, nàng đóng cửa thật kỹ trèo lên giường lò, mở ngăn tủ khom lưng dùng hết sức lôi ra một cái bao.
Bên trong là tất cả gia sản trong nhà.
Từ chỗ Lưu Vĩ Trạm lấy được 2000 năm trăm lượng, lúc xây phòng đã dùng hơn mười hai lượng, số bạc tích cóp trước kia cũng đã tiêu hết bảy tám phần, bây giờ chỉ còn lại một ngàn lượng, ngân phiếu có hai trương, mỗi tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng, thêm năm mươi lượng bạc nén và ba mươi hai lượng bạc vụn. Mấy thứ còn lại bao gồm ngọc bội, lệnh bài, kim bài, tư ấn của Lưu Vĩ Trạm, vật trọng yếu nhất là hổ phù.
Cố Diệu kiểm lại một lần nữa, sau đó lấy đồ mà Sở Hoài giao nộp ra. Khối ngọc bội tốt hơn của Trần Hải rất nhiều, Sở Hoài cũng mang theo nhiều thứ có giá trị, ba trương phiếu một ngàn lượng ngân, lệnh bài, tư ấn và một thanh kiếm.
Bày tất cả ra giường, Cố Diệu hít sâu một hơi, Sở Hoài vì nể mặt Từ Ấu Vi mới giao tay nải ra, nàng có cảm giác như đang thu lễ vật xin cưới vậy.
Muối đã giao cho chưởng quầy nhưng tiền còn chưa thu, chờ đường dễ đi hơn nàng sẽ đến Vân Thành hỏi một chút. Về sau những việc cần đến tiền còn rất nhiều, Cố Diệu cầm mười lượng bạc đi ra, giữ lại một phần mua thịt và lương thực, còn lại để giải quyết những việc lớn khác, cần phải ăn một bữa ngon mới được.
Trong nhà không còn dư lại bao nhiêu thịt khô, chỉ còn một khối xương sườn và hai khúc thịt, Cố Diệu muốn ăn một mẻ thịt tươi mới. Thịt dê quá quý, mua thịt heo vừa rẻ vừa ngon, hơn nữa đông người ăn thịt heo rất thích hợp. Nhưng nàng cũng thèm thịt dê, Cố Diệu nhìn chỗ bạc trong tay thầm nghĩ đắn đo nhiều làm gì, đương nhiên là mua hết.
Vào thôn tìm xem có nhà ai nuôi heo và dê, có thể mua về ăn dần, sương ống nấu canh, thịt dê hầm củ cải, tất cả đều là mĩ vị.
Cố Diệu đem đồ vật thu lại cất hết vào, ngày mai nàng sẽ dẫn người đi mua thịt, thân thể Từ Yến Chu còn chưa tốt nên ở nhà nghỉ ngơi thật nhiều.
Từ Yến Chu có thể cảm nhận được tâm tình Cố Diệu rất vui vẻ, chàng tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại vui như vậy?”
Có tiền có thịt sao không vui, nàng thoải mái nói: “Ngày mai ta muốn dẫn người đi mua thịt, huynh có cần gì không, ta sẽ đem về cho.
Từ Yến Chu: “Ta muốn đi cùng.”
Cố Diệu quả quyết: “Vậy thì sẽ không mua gì cho huynh nữa.”
Từ Yến Chu cũng chỉ nói vậy, hiện tại trong nhà còn giữ một bên là Lưu Vĩ Trạm, một bên là Sở Hoài, phải lấy đại cục làm trọng: “Nàng muốn mua gì thì mua đi, không cần phải mua quan tâm đến ta.”
Ngày kế, Cố Diệu dẫn theo Trần Dương và Triệu Nghiễm Minh đi vào thôn mua thịt, người bán thịt không nhiều, Cố Diệu tới hỏi từng nhà đều bị hét giá rất cao, cuối cùng chỉ mua được nửa con heo và một con dê. Heo và dê đều đã được làm thịt, trên đường về đông lạnh săn hết thịt lại, có thể đem cất ăn dần trong thời gian dài.
Lưu Vĩ Trạm nhìn thấy thịt thì sáng mắt lên, thịt vẫn ngon hơn bất cứ thứ gì khác, đã lâu hắn không được ăn thịt do Cố Diệu làm, nhưng nghĩ đến tiền mua thịt ở chỗ nào ra, trái tim hắn liền lạnh lẽo.
Từ Yến Chu hỗ trợ đem thịt dọn vào, Cố Diệu lấy một cái sọt trong phòng bếp đi ra ruộng hái rau. Vườn rau còn non, chỉ có ruộng củ cải là lớn hơn một chút, nàng nhổ một lúc mười củ mang vào. Bắp cải cũng bắt đầu nhú lên trong đám rau, hơn nữa còn có nhiều hạt cải dầu và cải trắng cái loại. Rau mới mọc còn non, Cố Diệu lựa chọn hái một ít làm món mới cho bữa trưa.
Trước khi đi nàng lại bẻ hết lá củ cải cho thỏ ăn. Lưu Vĩ Trạm xoa xoa tay chạy theo: “Hôm nay ăn thịt hầm hả?”
“Mấy ngày nay ta làm việc vô cùng siêng năng, có thể ăn thêm mấy khối thịt chứ.”
“Người khác ta mặc kệ, chỉ cần được như Sở hoài thôi.”
Lưu Vị Trạm không có yêu cầu nhiều, chỉ bằng như thế là được.
Cố Diệu cười kinh bỉ, Lưu Vĩ trạm còn không biết xấu hổ muốn so đo với Sở Hoài. Thời tiết mùa đông rét căm căm, không có nhiều việc để làm như vậy, cũng chỉ ra ngoài đón gió lạnh quét tuyết hoặc đốt củi lấy than, sướng nhất là ở trong lều tưới nước cho rau mầm, vừa ấm áp lại không tốn sức.
Sở Hoài không giống như Lưu Vĩ Trạm, hôm nay hắn không những ra ngoài quét tuyết, quét xong còn đi đốt than củi. Một bên là người thật tâm làm việc, so với kẻ đục nước béo cò như Lưu Vĩ Trạm tất nhiên khác biệt rất rõ.
Cố Diệu dửng dưng: “Còn phải xem người phát cơm cho ngươi là ai.”
Lưu Vĩ Trạm thấy không ổn: “Ai là người phát cơm?”
Cố Diệu: “Muội muội nhà ta.”
Lưu Vĩ Trạm: “!”
Không thể nào! Lần trước phát bánh thịt hắn chỉ nhận được một khối bánh vừa ít thịt, vỏ bánh lại dày, lúc đó hắn đã nghi ngờ do Từ Ấu Vi làm. Hiện tại để Từ Ấu Vi gắp thịt, còn không phải thịt đều vào bát của Sở Hoài sao!”
Không ngờ Sở Hoài không chỉ gan to bằng trời mà còn thâm sâu như vậy.
Lưu Vĩ Trạm đau khổ cầu xin: “Tự ta gắp, tự ta gắp…”
Cố Diệu nói: “Tay ngươi không phải còn chưa khỏe à?”
Lần trước viết thư còn sống chết không chịu, nếu không phải có Từ Yến Chu đứng đó, Lưu Vĩ Trạm nhất định không viết.
Lưu Vĩ Trạm liên thanh nói: “Khỏe, khỏe, tất nhiên là khỏe.”
Cố Diệu: “Thật hay giả?”
“Khỏe thật, ngươi tin ta đi, thật sự rất khỏe.” Lưu Vĩ Trạm vung vung cánh tay phải: “Yên tâm đi, cầm muôi chắc chắn lắm.”
Cố Diệu vỗ tay: “Vậy được, qua đây viết thư cho Hoàng thượng.”
Lưu Vĩ Trạm: “….”
Kéo dài thời gian như vậy, Chu Ninh Sâm khó tránh khỏi hoài nghi, hiện tại Lưu Vĩ Trạm và Sở Hoài đều ở đây, có thể cầm cự thêm một thời gian.
Sở Hoài cúi đầu viết thư, trong thư giản lược chuyện chưa tìm thấy người Từ gia, sau đó in tư ấn lên, còn dùng sáp dầu niêm phong bức thư thật kỹ.
Lưu Vĩ Trạm nuốt nước miếng một cái: “Ta…”
Từ Yến Chu lên tiếng: “Viết mọi việc ở Vân Thành đều tốt, vẫn chưa tìm thấy Từ Ấu Vi, đã phái đội quân đi tìm nhưng vẫn không thấy tung tích của nàng.”
Lưu Vĩ Trạm chậm chạm không động bút, viết xuống chính là khi quân, Sở Hoài sao dám.
Thấy Lưu Vĩ Trạm còn do dự, Cố Diệu nhấc đao vỗ xuống bàn. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Từ Yến Chu, lại thoáng qua ánh mắt lạnh băng của Sở Hoài, cuối cùng quay đầu về phía Cố Diệu: “Vậy trưa nay có thể thêm mấy miếng thịt không?”
Ăn nhiều thêm mấy miếng thịt cũng tốt.
Cố Diệu nói: “Được, không thành vấn đề, viết nhanh đi.”
Hai phong thư đều giao hết cho Trần Dương đem đến dịch trạm, từ đó giao đến Thịnh Kinh. Chu Ninh Sâm ở Thịnh Kinh xa xôi, dù nhìn thấy cũng không còn biện pháp nào, cùng lắm là phái thêm người đến đây.
Cố Diệu thả lỏng không ít, trực tiếp đến phòng bếp nấu cơm, Từ Ấu Vi thấy vậy cũng đi theo nhóm lửa.
Cố Diệu ngăn lại: “Chân muội còn chưa khỏi, về phòng nghỉ ngơi đi.
Từ Ấu Vi kiên trì: “Nhóm lửa cũng không động đến chân, muội ngồi xuống là được.”
Cho tới lúc này, Từ Ấu Vi mới cảm thấy an tâm. Đợi thêm mấy ngày, lại viết thêm phong thư cho Chu Ninh Sâm nói vẫn chưa tìm được người, có lẽ hắn sẽ buông tay thôi. Nàng đã không còn nhớ nhung cuộc sống ngày xưa, chỉ cần người nhà nàng vẫn còn sống thì ở trên núi cũng rất tốt. Nàng hy vọng Chu Ninh Sâm có thể buông xuống, tình cảm ngày nhỏ kia đã sớm tàn từ lâu.
Từ Ấu Vi không ý thức được nàng đang đoạt việc nhóm lửa của huynh trưởng, nàng có rất nhiều chuyện muốn nói cùng Cố Diệu. Thật ra nếu là trước kia, có lẽ nàng sẽ không nghĩ tới việc chạy trốn hay là kéo dài thời gian, nhiều lắm chỉ nói hai câu trào phúng, hoặc dứt khoát tuyệt thực phản kháng. Nhưng hiện tại nàng đã nghĩ thông rất nhiều, không ai có thể sống nếu không tự yêu lấy bản thân. Trong lòng nàng cảm thấy vừa ấm áp vừa mềm mại, lần trước Trần Hải tới cũng là Cố Diệu cứu nàng.
Từ Ấu Vi nhẹ giọng nói: “Tẩu tử, cảm ơn tẩu.”
Hương thơm trong nồi bắt đầu bay ra, nước dùng đã sủi bọt, Cố Diệu nói: “Đều là người một nhà, đừng nói cảm ơn.”
Từ Ấu Vi hít hít mũi: “Thật hâm mộ ca ca, nếu ta là nam nhân thì tốt rồi.”
Từ Yến Chu ngoài cửa: “…”
Sở Hoài: “…”
Cố Diệu nhịn không được bật cười: “Được rồi, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, chúng ta cứ sống trên núi thật tốt và ăn thật nhiều thịt.”
Từ Ấu Vi cũng muốn ăn thịt, mấy ngày trong thôn La Sơn chỉ có cháo và bánh bao qua ngày. Sau này Sở Hoài có ra ngoài đổi đồ ăn nhưng cũng không ngon lành gì. Ba ngày nay nàng chỉ được ăn cơm canh đạm bạc, đã sớm muốn ăn thịt.
Cố Diệu canh chuẩn thời gian, nhanh chóng mở nắp nồi ra, là thịt kho tàu, bên trong còn có mấy khối thịt có xương, nước thịt sánh lại thành màu nâu sậm, đem chan với cơm sẽ ăn được rất nhiều.
Bên cạnh còn có nồi đất hầm canh thịt dê củ cải, những lát củ cải được cắt khúc nấu chín sẽ chuyển sang màu trắng trong suốt, thịt dê trắng mịn, mùi hương xông thẳng vào mũi.
Cố Diệu lấy đủ phần thức ăn cho người trong nhà, phần còn lại cho hết vào một cái khay lớn để Từ Ấu Vi phát cơm cho bọn họ.
Mỗi người một chén cơm trắng, một muỗng lớn đồ ăn và một bát cánh thịt dê hầm.
Lưu Vĩ Trạm đã chờ từ lâu, lúc viết thư Từ Ấu Vi cũng nghe thấy Cố Diệu đã đồng ý cho hắn nhiều thịt, nên không hề keo kiệt múc thêm vài khối. Lưu Vĩ Trạm vui tươi hớn hở bưng bát sang bên cạnh ăn, rồi nhìn chằm chằm xem Từ Ấu Vi có cho ai nhiều thịt như hắn không.
Phát xong cho hai mươi mốt người, Sở Hoài mới mang bát đến.
Lưu Vĩ Trạm lập tức buông đũa xuống, vừa nhìn vừa đếm, có sáu miếng thịt kho và năm miếng thịt dê hầm, tất cả đều là miếng lớn.
Từ Ấu Vi nhìn Sở Hoài một cái, bới cơm cho hắn trước, sau đó lại múc thịt trong khay, một khối, hai khối, ba khối…Canh thịt dê cũng múc một bát lớn đầy tràn.
Lưu Vĩ Trạm đã không thèm tính toán việc Từ Ấu Vi thiên vị múc cho Sở Hoài nhiều thịt, thế mà…
Sở Hoài nói: “Không cần cho ta nhiều như thế.”
Từ Ấu Vi biết muốn giữ Sở Hoài ở lại đây cần phải chiếu cố thật nhiều, nàng nói rất đương nhiên: “Không nhiều, huynh ăn nhanh đi, ca ca ta dù có biết ta cho huynh nhiều hắn cũng không làm gì được.”
Sở Hoài cau mày: “Không cần vì ta…”
Từ Ấu Vi hắng giọng: “Huynh mau đi đi! Nếu không bị phát hiện sẽ chạy không kịp.”
Sở Hoài: “Ta sẽ cố gắng làm nhiều việc, không khiến cô nương khó xử.”
Hắn thích lại tâm ý đặc biệt này.
Lưu Vĩ Trạm nhìn mấy khối thịt đáng thương trong bát, vô cùng xót xa khi nghĩ đến việc hắn phải cầu xin Cố Diệu, nàng mới cho thêm được vài miếng.
Hắn không sợ bị phát hiện đâu, cho hắn được không.
Thịt ăn rất ngon, thịt kho thì thơm phức, canh củ cải thì vừa ngọt vừa mềm, ăn xong lại ấm bụng, không còn gì tuyệt hơn thế này.
Mất mười ngày bức thư mới về đến Thịnh Kinh, lại có thêm mấy ngày để thư thái tâm tình.
———
Thịnh Kinh, tuyết trắng che khuất tường đỏ ngói xanh, trong ngoài hoàng thành đều lộ ra sự yên tĩnh. Bên trong Ngự thư phòng đốt loại than sơn bạc thượng hạng, một chút cũng không hề thấy lạnh.
Chu Ninh Sâm duyệt tấu chương đến chạng vạng, Phúc Lộc mang hai phong thư tiến vào. Trải qua nhiều ngày tiết khí như vậy cũng không bị ẩm ướt, nhăn nhúm chút nào.
Phúc Lộc kính cẩn: “Hoàng thượng, Sở đại nhân cùng Lưu tướng quân gửi thư về.”
Chu Ninh Sâm buông tấu chương xuống: “Mang lên đây.”
Hắn xé phong thư lộ ra một tờ giấy mỏng manh, là bút tích của Sở Hoài, mặt trên chỉ có ít ỏi một hai câu…
Sắc mặt Chu Ninh Sâm âm trầm, hắn mở phong thư thứ hai. Trên đó viết mọi thứ ở Vân Thành hết thảy đều tốt, cũng không tìm được người Từ gia. Đem lá thư vò thành một cục ném vào bếp lò, ngọt lửa bùng lên liếm láp, trong phút chốc tờ thấy đã hóa thành tro.
Chu Ninh Sâm nhắm mắt lại, đè chặt mi tâm: “Một lũ phế vật, ngay cả người cũng không tìm thấy.”
Một mặt, hắn lo lắng cho sự an toàn của Từ Ấu Vi, mặt khác, mặt khác cũng muốn được gặp nàng sớm hơn. Ngày Từ gia bị sát phạt đến nay đã hơn hai tháng, quả thực đều là thùng cơm, hai tháng vẫn không tìm thấy người.
Bệnh đau đầu của Chu Ninh Sâm lại phát tác, hắn gắng gượng ấn xuống một hồi liền mở mắt ra, không biết Phúc Lộc đi ra ngoài trở về từ lúc nào.
Phúc Lộc bưng một chén canh: “Hoàng thượng, Thục phi nương nương đưa tới một chén canh bổ dưỡng, nói là tốt cho sức khỏe của người…”
Tác giả :
Tương Nguyệt Khứ