Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hot Boy Trường
Chương 99
Tác giả: Liên Sóc
Biên tập: Christine
Đề thi Olympics quốc tế năm nay tiếp tục tương tự các năm trước, bài thi có ba câu hỏi với độ khó tăng dần.
Năm ngoái, cả đội Trung Quốc bại bởi câu hỏi cuối cùng của kỳ thi đầu tiên, dẫn đến tổng điểm bị kéo xuống, trượt vị trí nhất toàn đoàn.
Sau khi nhận được bài thi, Cảnh Từ đọc hết một lượt. Trong đầu định vị cho từng câu hỏi rồi ổn định tâm trạng xong, cậu cầm bút lên và bắt đầu tính toán trên giấy nháp.
Kỳ thi kéo dài bốn tiếng rưỡi lẽ ra phải dài và khó, nhưng Cảnh Từ tập trung đến mức cậu hầu như không cảm nhận được thời gian trôi qua.
“Trời ạ, nghẹn chết mất.” Trong phòng khách sạn, Vương Quỳnh từ trong toilet bước ra, thở phào nhẹ nhõm: “Giây phút đi tiểu, tớ cảm thấy cuộc sống của mình thăng hoa”.
Cảnh Từ không muốn đàm luận với cậu ta về việc có thăng hoa hay không, bởi vì cậu cũng sắp không thể nhịn được nữa. Cậu đẩy Vương Quỳnh ra và lao nhanh vào nhà vệ sinh.
Đây là lần đầu tiên Vương Quỳnh bắt gặp bộ dạng vội vàng của cậu, không khỏi thấy mới lạ. Cậu ta dựa vào tường hô vọng vào bên trong: “Này, nghĩ đến chuyện lát nữa chúng ta phải dùng bữa trong khách sạn là đã cảm thấy mình không có cảm giác ngon miệng. Quá tệ, thật đấy, giờ tớ vô cùng hối hận vì không mang theo một chai Lão Can Ma tới.”
Cảnh Từ không nói gì.
Một lúc sau, mãi tới khi tiếng xả nước vang lên, thanh âm thản nhiên của cậu mới truyền ra từ trong cửa: “Cậu nghĩ bây giờ phù hợp để thảo luận chuyện ăn uống với tớ à?”
“Có sao đâu?” Vương Quỳnh không chút để ý, đắc thắng nói, “Tớ ngồi bồn cầu còn có thể ngậm một viên kẹo đó.”
Cảnh Từ: “…”
Cuối cùng cậu cũng biết thân thịt của Vương Quỳnh từ đâu tới.
Cảnh Từ rửa tay rồi mở cửa: “Đi thôi, không muốn ăn cũng phải ăn.”
“Ừ.” Vương Quỳnh thở dài rút thẻ phòng ra: “Đi thôi đi thôi.”
Sau khi tập hợp với các thành viên khác, họ cùng nhau đi xuống cầu thang. Kể cả trưởng đoàn, mọi người đều ngầm không nhắc đến chuyện thi cử, cười ăn cơm rồi về phòng mình nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau vẫn là buổi thi.
Nhưng lần này thi xong chính là triệt để giải phóng rồi. Từ những vẻ mặt nhẹ nhõm rõ rệt của các tuyển thủ sau khi rời khỏi phòng thi, có thể thấy trạng thái tinh thần của họ hoàn toàn khác so với lần đầu tiên.
Hai trưởng đoàn của đội Trung Quốc đều rất có kinh nghiệm, đã thi xong, kết quả đã định, hoàn toàn không cần hỏi đánh giá điểm số.
Lúc học phải chăm chỉ học, lúc chơi cũng phải thỏa thích chơi.
Vì vậy, trong hai ngày rưỡi tiếp theo, các trưởng đoàn đã dẫn nhóm Cảnh Từ đi, không chỉ vòng quanh các điểm tham quan mang tính biểu tượng của địa phương mà còn đến một số nhà hàng nổi tiếng.
Mặc dù lịch trình rất gấp rút và mọi người đều mệt vì chạy, song ai cũng rất vui vẻ.
“Ảnh chụp đẹp phết.” Buổi chiều, Vương Quỳnh nằm trên giường khách sạn, vừa xem tin nhắn trong nhóm wechat vừa nói với Cảnh Từ, “Tớ gầy đi trông thấy”.
Khi ra ngoài chơi, cả nhóm đã cầm quốc kỳ chụp rất nhiều ảnh. Gửi lần lượt cho từng đội viên trong nhóm thì quá phiền phức nên đã cho hết vào nhóm chat.
Cảnh Từ cúi đầu nhìn một lượt, quả nhiên rất đẹp. Cậu học theo Vương Quỳnh, vào nhóm chat để lưu những bức ảnh bên trong, thỉnh thoảng tiện tay gửi một hai bức thú vị cho Doanh Kiêu.
Những ngày gần đây, Cảnh Từ và Doanh Kiêu không liên lạc nhiều. Thứ nhất là do hai người chênh lệch gần bảy tiếng, rất ít khi cùng thời gian rảnh rỗi. Thứ hai, Doanh Kiêu cũng đã bắt đầu thi cuối kỳ, Cảnh Từ không muốn làm hắn phân tâm.
Hiện tại tính ra Doanh Kiêu đã hết tiết tự học tối và về nhà, cậu mới gửi một tin nhắn.
“Tớ xem TV đây.” Vương Quỳnh lướt xong tin nhắn rồi bảo Cảnh Từ, “Cậu có muốn ngủ không?”
“Không ngủ.” Cảnh Từ đang sàng lọc mấy tấm ảnh, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, đáp: “Cậu cứ xem đi.”
Vương Quỳnh nhấn công tắc, trong phòng đột ngột vang lên tiếng huýt sáo và tiếng cười. Cảnh Từ nghiêng tai lắng nghe, đó là một chương trình talkshow.
Vương Quỳnh cau mày chuyển kênh, nhưng chương trình ngày thường rất thích bây giờ lại khiến cậu ta cảm thấy hoảng hốt. Cậu ta bực bội tắt TV, ném điều khiển xuống giường: “Không xem!”
Cảnh Từ quay sang cậu ta: “Sao vậy?”
“Tớ hồi hộp.” Vương Quỳnh thật ra cũng không muốn nói, để không tỏ ra thiếu thận trọng vững vàng. Nhưng khi Cảnh Từ hỏi, cậu ta lập tức không kìm được: “Lát nữa thành tích sẽ ra, cũng không biết thi thế nào nữa.”
Kết quả của cuộc thi năm ngoái được công bố vào khoảng bốn giờ chiều theo giờ địa phương, bây giờ đã là hơn ba rưỡi.
Kỳ thật Vương Quỳnh cảm thấy mình thi vẫn được, nhưng chỉ cần chưa công bố kết quả thì cậu ta sẽ không yên lòng.
Lúc đầu Cảnh Từ không cảm thấy gì, nhưng bị cậu ta nói kiểu này, cậu bỗng cũng trở nên căng thẳng theo. Cậu không chút biến sắc, đặt điện thoại xuống rồi nói với vẻ bình tĩnh: “Xuống dưới dạo một vòng nhé?”
Vương Quỳnh bật dậy, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên lòng bàn tay: “Đi thôi.”
Thời tiết bên ngoài khá đẹp, không nóng không lạnh rất dễ chịu. Hai người bước ra khỏi sảnh khách sạn, đang định thảo luận xem sẽ đi đâu thì điện thoại trong túi Cảnh Từ rung lên, là lời mời xem gọi video wechat.
“Cậu nhận đi.” Vương Quỳnh thức thời nói, “Tớ đi dạo trước.”.
Cảnh Từ gật đầu, tìm một góc đủ ánh sáng và nhấn nút trả lời.
Khuôn mặt của Doanh Kiêu lập tức xuất hiện trên màn hình, tóc ướt sũng, trên cổ còn quấn khăn tắm: “Vừa tắm xong, không thấy tin nhắn, em đang ở bên ngoài à?”
“Ừm.” Cảnh Từ giới thiệu với hắn tình hình xung quanh, quay camera ra ngoài rồi đi lòng vòng: “Môi trường ở đây rất tốt, sắp có kết quả rồi. Em… Em không bình tĩnh được nên đi xuống tầng dưới. “
Doanh Kiêu bật cười, hiếm khi thấy Cảnh Từ căng thẳng vì kết quả thi.
Hắn ngồi trên sofa, không nhắc lại mà đổi chủ đề: “Ngày mai ngoài lễ bế mạc thì không có gì khác đúng không? Ngày mốt lúc nào trở về?”
Vé máy bay đều do trưởng đoàn thống nhất đặt mua, ban đầu Cảnh Từ cũng không biết thời gian cụ thể.
“Còn có một bữa tiệc tối, chuyến bay lúc ba giờ chiều ngày mốt, sau đó…” Cảnh Từ tính toán và nói, “Nó sẽ hạ cánh vào lúc tám giờ sáng ngày hôm sau nữa.”
“Thật đáng tiếc.” Doanh Kiêu tiếc nuối nói, “Lúc đấy anh đang ở trường.” Hắn hơi khựng lại, sau đó hỏi tiếp, “Nhưng các em còn có tiệc tối à?”
Cảnh Từ gật đầu.
“Tại sao trước đó không nói với anh?”
Cảnh Từ không quan tâm: “Cũng không phải là chuyện gì lớn.” Nếu không phải Doanh Kiêu nhắc về ngày mai thì cậu đã gần như quên mất nó rồi.
“Tại sao không?” Doanh Kiêu nhướng mày: “Em định mặc cái gì đi?”
Cảnh Từ rất thẳng thắn về vấn đề này, đáp không chút suy nghĩ, “Đồng phục của đội đó, Vương Quỳnh cũng vậy.”
Doanh Kiêu: “…”
Doanh Kiêu bị cậu chọc cười: “Đừng thế bé cưng, các em đến đây rốt cuộc là để tham gia hay là để đi phá?” Hắn vung khăn tắm lau qua loa trên đầu, nói: “Sớm biết thế thì đã định cho em một bộ âu phục rồi.”
“Không cần đâu.” Cảnh Từ thực sự cảm thấy không cần thiết, không biết những nước khác thế nào nhưng dù sao đồng đội của cậu cũng không ăn mặc chính thức như vậy.
“Vẫn nên đặt một bộ đi, sau này kiểu gì cũng sẽ dùng đến.” Doanh Kiêu hạ nhiệt độ điều hòa trong phòng khách xuống thấp một chút, lười biếng dựa vào lưng ghế sofa: “Anh biết kích thước của em, nhưng có một chi tiết cần em xác nhận đã.”
Cảnh Từ vô thức thuận theo chủ đề của hắn: “Cái gì cơ?”
Doanh Kiêu liếm môi và hạ giọng: “Em quen để bên trái hay bên phải?”
Cảnh Từ có hơi bối rối trước những gì hắn nói, nhất thời không kịp phản ứng: “Hả?”
“Khi mặc đồ lót.” Doanh Kiêu nhìn vào mắt Cảnh Từ, nói một cách mập mờ: “Em quen… Để nó ở bên nào?”
Cảnh Từ đỏ bừng mặt, lúng túng nhìn xung quanh, nhỏ giọng phản đối, “Anh, em đang ở bên ngoài mà.”
“Bên ngoài thì làm sao?” Da mặt Doanh Kiêu dày cực kỳ, căn bản không có cảm thấy có vấn đề gì: “Cạnh em đâu có ai, nhanh nào, hay là muốn anh hỏi thêm mấy lần?”
“Không.” Cảnh Từ xoa mặt, chột dạ đáp, “Bên, bên trái.”
“Được rồi, anh sẽ nhớ kỹ.” Doanh Kiêu nhìn khuôn mặt ửng hồng của cậu, trong lòng ngứa ngáy, cố ý chơi xấu: “Cảnh thần, anh biết rõ em như vậy, có phải là em cũng hiểu rõ anh lắm không?”
Cảnh Từ ngay lập tức hiểu ý hắn, nhưng việc tán tỉnh bạn trai bên ngoài giữa ban ngày ban mặt là hơi quá mức đối với cậu. Cậu ngước mắt lên nhìn Doanh Kiêu, tỏ ra yếu thế: “Anh…”
“Ừ.” Doanh Kiêu không hề bị lay chuyển, ra hiệu cho cậu tiếp tục.
Cảnh Từ cụp mắt xuống, mặt nóng như lửa đốt. Chuẩn bị tâm lý hồi lâu, cậu mới cắn răng hỏi nhỏ: “Vậy… Vậy anh quen bên nào?”
Cậu càng nghe lời thì Doanh Kiêu càng muốn bắt nạt cậu, nhếch môi xấu xa: “Chính em trở về xem là sẽ biết chứ sao?”
Tay Cảnh Từ run lên, camera lệch xuống mấy tấc.
“Không muốn xem à?”
Cảnh Từ xấu hổ nghiêng đầu, ráng chống đỡ: “…Không phải.”
Doanh Kiêu mỉm cười hài lòng, đang định nói thêm thì Vương Quỳnh đột nhiên hét lên ah ah ah ah và lao tới như một viên đạn đại bác.
Khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, thậm chí đôi môi còn đang run rẩy. Chẳng nói chẳng rằng, cậu ta trực tiếp giơ tay ôm lấy Cảnh Từ.
Không chuẩn bị trước, Cảnh Từ đã bị cậu ta đẩy lùi mấy bước, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất. Nhưng trong lòng cậu láng máng có linh cảm nên không đẩy Vương Quỳnh ra.
Quả nhiên cậu chưa kịp hỏi thì Vương Quỳnh đã kích động nói: “Chúng ta, chúng ta là hạng nhất!!!”
Cậu ta nắm lấy vai Cảnh Nghiên, hai mắt đỏ bừng: “Thầy vừa mới nói trong nhóm chat! Hạng nhất, chúng ta thật sự là hạng nhất!” Cậu ta lau mặt một cái, muốn để bản thân tỉnh táo hơn: “Thầy gọi chúng ta lên.”
Đôi mắt của Cảnh Từ sáng vô cùng, khó khăn lắm mới duy trì được bề ngoài bình tĩnh.
Cậu hít sâu một hơi, siết chặt ngón tay cứng ngắc, một lần nữa giơ điện thoại lên: “Anh ơi, em…”
“Chúc mừng.” Không biết Doanh Kiêu đã đứng dậy khỏi sofa từ bao giờ, hắn nhìn Cảnh Từ không chớp mắt, trên mặt hiện lên vẻ tự hào và vui mừng không thể che giấu.
Mặc dù đã xảy ra quá nhiều lần, Doanh Kiêu vẫn rung động vì cậu.
Hắn đã đọc qua những tin tức liên quan và biết đạt hạng nhất trong khi chẳng mấy ai kỳ vọng nhiều là điều khó khăn thế nào.
Cảnh Từ thực sự quá lợi hại, đến mức lần đầu tiên vốn từ của hắn nghèo nàn không biết phải khen ngợi cậu ra sao.
Doanh Kiêu bình tĩnh lại nhịp tim kịch liệt của mình, chậm rãi nói: “Em đi làm việc của em đi, anh cúp máy trước. Chuyện trong nước khoogn cần em quan tâm, anh sẽ thông báo cho thầy Lưu và những người khác.”
Cảnh Từ gật đầu lia lịa rồi cất điện thoại đi.
Vào lúc bốn giờ chín phút theo giờ địa phương, kết quả của cuộc thi quốc tế đã được công bố đầy đủ.
Sau khi thua bốn năm liên tiếp, đội Trung Quốc đã tát vào mặt những người nước ngoài kiêu ngạo kia với tổng số điểm là 213, xứng đáng trở thành vị trí số một.
Trong đó, Cảnh Từ đã góp công lớn vào vị trí đầu tiên này với số điểm cao ngất ngưởng là 41.
Không chịu thua kém, các đội viên khác cũng theo sát phía sau. Sầm Hải thi đấu ổn định với tổng điểm 40. Mặt khác, Vương Quỳnh vượt xa phát huy bình thường và đạt 38 điểm.
Xếp thứ nhất trong bảng tổng điểm và giành năm vàng một bạc.
Tại thời điểm này, đội Trung Quốc đã rửa sạch nỗi nhục và cho cả thế giới thấy sự trở lại của vương giả với một tư thái bất khả chiến bại.
Trong lễ bế mạc, dưới sự dẫn đầu của trưởng đoàn, sáu đội viên lần lượt cầm quốc kỳ bước lên bục.
Trên màn hình khổng lồ phía trên, thông tin cá nhân của họ được hiển thị rõ ràng cho khán giả ——
People’ s Republic of China
Ci Jing
Hai Cen
Qiong Wang
… ….
Màn trập máy ảnh vang lên, vĩnh viễn lưu giữ khoảnh khắc vinh quang này.
Khi nhóm Cảnh Từ bước xuống, họ vừa khéo đối đầu với đội nước ngoài đứng thứ hai.
“Là người đi phía trước, trước đó vẫn luôn liếc chúng ta.” Vương Quỳnh thì thầm bên tai Cảnh Từ: “Kết quả thế nào, còn không phải là bị chúng ta ép không lật được người sao? Ha! Ha! Ha!”
Cảnh Từ ngước mắt nhìn lên, đúng lúc đối diện ánh nhìn của đội viên kia.
Anh ta mỉm cười khiêu khích, sau đó khẽ nâng tay phải lên, giương cao quốc kỳ trên tay.
Lá cờ đỏ tươi chậm rãi được tung ra trước mắt, ánh mắt của tuyển thủ nước ngoài ngưng đọng, như bị đâm phải, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Tin tức truyền về trong nước, cả giới truyền thông và cư dân mạng đều được phen xôn xao.
Hạng nhất được mong đợi trong suốt bốn năm, quá quý giá không có gì diễn tả nổi.
Các phương tiện truyền thông nhốn nháo đưa tin về vụ việc này, không chỉ các thông cáo báo chí hết lời ca ngợi mà ngay cả những tiêu đề cũng rất táo bạo.
[Olympics Toán học quốc tế, vị vua trở về của đội Trung Quốc! Thành công đoạt quán quân!]
[Một sự trở lại lịch sử! Xin chúc mừng Trung Quốc đã đứng hạng nhất toàn đoàn trong cuộc thi Olympic Toán học Quốc tế, giành được năm vàng một bạc!]
[Ai nói Olympics ở Trung Quốc đã xuống dốc? Đại não Trung Quốc vẫn là đại não Trung Quốc.]
Hình ảnh của Cảnh Từ và những người khác trong lễ bế mạc không chỉ được các phương tiện truyền thông lớn đăng lại mà thậm chí còn được đưa lên TV.
Ngay cả các phương tiện truyền thông chính thức cũng cố tình đăng weibo để ăn mừng việc giành lại hạng nhất. Đến nỗi sự việc này đã xông thẳng lên hot search, tuy chỉ là đếm ngược từ dưới lên nhưng nó cũng thu hút không ít chú ý.
Đám dân mạng đều choáng váng, dù sao trước đây họ không hy vọng gì nhiều, luôn nói rằng quan trọng là tham gia quan trọng là tham gia, ai ngờ cuối cùng lại chờ được niềm vui bất ngờ.
[Aaaaaaaaaaa thật kích động! Còn kích động hơn việc tôi được nhận vào đại học! Thực sự quá tuyệt vời!]
[Lợi hại! Like cho sáu đội viên!]
[Chúc mừng chúc mừng! Các đàn em không thua kém ai!]
[Không thể tin được! Tôi đã đứng dậy và phát điên]
[Chợt phát hiện ra một điều kinh khủng… Tại sao mấy cao thủ này có ngoại hình người trước đẹp hơn người sau? Đặc biệt là người ở giữa, học giỏi hơn chúng ta, còn đẹp hơn chúng ta…]
[Mời lầu trên ngậm miệng, tôi không muốn nghe, cảm ơn!]
Tỉnh thực nghiệm vui mừng hơn hở khắp chốn, một biểu ngữ lớn được treo ở cổng trường vào sáng hôm sau ——
Xin chúc mừng Cảnh Từ lớp 11/7 của trường chúng ta đã đạt huy chương vàng Olympics Toán học quốc tế!
Ngay cả trang chủ của website trường cũng được cập nhật theo, hiệu trưởng đã tự viết tin tức, đồng thời dán ảnh chụp chung trước đó của Cảnh Từ và giáo viên trường.
Về phía nước ngoài, sau lễ bế mạc, mọi người về phòng nghỉ ngơi, báo tin vui cho gia đình. Còn Cảnh Từ, vì là người có số điểm cao nhất trong đội nên cần đi nhận phỏng vấn cá nhân.
Sau khi chào phóng viên, Cảnh Từ ngồi xuống cạnh bàn.
Sắc mặt của cậu vẫn như thường, ánh mắt bình ổn, cậu không né tránh hay ngại ngùng khi đối mặt với camera, như thể người quay chụp không tồn tại vậy.
Trước khi mở đầu, cậu hỏi: “Đây là cuộc phỏng vấn dưới dạng thông cáo báo chí hay video?”
Không biết tại sao trong lòng người phóng viên trẻ tuổi ở phía đối diện chợt dâng lên một tia rùng mình của học sinh kém khi bị ánh mắt lãnh đạm của cậu quét qua. Anh ta bất giác đứng thẳng lưng, cười nói: “Cậu rất đẹp trai, tất nhiên là video rồi. “
Cảnh Từ gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.
Phỏng vấn không có gì mới, nội dung kiểu cũ: cảm xúc khi giành được huy chương vàng, kinh nghiệm học tập trong những năm qua, v.v., Cho đến khi phóng viên hỏi: “Sở thích không chuyên của cậu là gì?”
Cảnh Từ nói thật: “Toán học.”
Phóng viên: “……”
Anh chàng phóng viên tưởng cậu sẽ nói gì đó về bóng rổ hay cầu lông nhưng không ngờ lại nhận được đáp án như vậy, định hỏi lại thì nghe Cảnh Từ nói thêm: “Gần đây, tôi cảm thấy khá hứng thú với giới hạn của hàm số.”
Người phóng viên nhớ mình đã bị giày vò đau khổ bởi cái này khi thi nghiên cứu sinh, tốt nghiệp xong là quên sạch sẽ. Còn có người cảm thấy hứng thú với thứ đồ này? Anh ta hoài nghi lặp lại: “Giới hạn hàm số?”
“Ừm.” Có giấy bút trên bàn, Cảnh Từ cầm lấy và nhanh chóng viết vài chữ bên trên ——
f(x) → A (x → x0)
Cậu dựng đứng tờ giấy, đối diện với camera, khóe môi khẽ cong lên: “Là cái này.”
Người phóng viên cười khan: “Không hổ là học sinh xuất sắc, ngay cả sở thích cũng khác biệt như vậy.” Sau đó, anh ta nhanh chóng kết thúc chủ đề và tiếp tục đặt câu hỏi.
Cuộc phỏng vấn kéo dài ba phút. Ngoài nhắc đến giới hạn hàm số, những lúc còn lại, Cảnh Từ trả lời vô cùng chính thức.
Phóng viên trở về chỉnh sửa video và đăng nó lên weibo cùng với bài viết.
Nói chung, những cuộc phỏng vấn thế này đều chẳng mấy ai xem. Nhưng vì nhan sắc của Cảnh Từ và ảnh hưởng của cuộc thi này, số lượng xem cao bất ngờ, cuối cùng cũng leo lên cuối bảng hot search.
[Aaaaaaaaaa, nụ cười cuối cùng khi anh bé đề cập đến giới hạn hàm số kia!!!]
[Quả nhiên, cậu ấy chỉ cười khi nói về sở thích của mình, còn lại thì lạnh lùng _ (: з “∠) _]
[Học thần trong mọi thời khắc luôn toát ra khí chất khác hẳn với đám cặn bã chúng ta].
[Hu hu hu, tôi không biết giới hạn hàm số là cái gì. Replay lần thứ mười tám, cuồng nhan sắc không thể thoát ra!]
Phía dưới vừa điên cuồng liếm màn hình vừa thảo luận về sự khác biệt giữa học sinh ưu tú và học sinh yếu kém.
Chỉ mỗi Doanh Kiêu thoát weibo và mở công cụ tìm kiếm sau khi xem video.
Trên tấm giấy trắng đó, ngoài công thức mà hắn đọc không hiểu kia, góc trên cùng bên phải còn viết một dấu hằng đẳng thức nhỏ.
Cảnh Từ có muốn điều gì đó muốn nói với hắn sao?
Hắn nhập giới hạn hàm số vào khung tìm kiếm, theo website nhìn xuống bên dưới. Khi nhìn thấy một bài, đồng tử của hắn chợt co lại ——
f(x) → A (x → x0) còn được viết là lim f(x) = A
f(x) vô hạn dần tiến tới A và A là giới hạn của f(x).
Một số sinh viên ngành khoa học tự nhiên sẽ sử dụng định nghĩa của giới hạn hàm số để biểu đạt:
lim f(x) = A có nghĩa là lim tôi = người.
Tôi tới gần người vô hạn, người là giới hạn duy nhất của tôi. Dù có cho tôi cả thế giới thì tôi cũng chỉ ở bên cạnh người.
————————–
Biên tập: Christine
Đề thi Olympics quốc tế năm nay tiếp tục tương tự các năm trước, bài thi có ba câu hỏi với độ khó tăng dần.
Năm ngoái, cả đội Trung Quốc bại bởi câu hỏi cuối cùng của kỳ thi đầu tiên, dẫn đến tổng điểm bị kéo xuống, trượt vị trí nhất toàn đoàn.
Sau khi nhận được bài thi, Cảnh Từ đọc hết một lượt. Trong đầu định vị cho từng câu hỏi rồi ổn định tâm trạng xong, cậu cầm bút lên và bắt đầu tính toán trên giấy nháp.
Kỳ thi kéo dài bốn tiếng rưỡi lẽ ra phải dài và khó, nhưng Cảnh Từ tập trung đến mức cậu hầu như không cảm nhận được thời gian trôi qua.
“Trời ạ, nghẹn chết mất.” Trong phòng khách sạn, Vương Quỳnh từ trong toilet bước ra, thở phào nhẹ nhõm: “Giây phút đi tiểu, tớ cảm thấy cuộc sống của mình thăng hoa”.
Cảnh Từ không muốn đàm luận với cậu ta về việc có thăng hoa hay không, bởi vì cậu cũng sắp không thể nhịn được nữa. Cậu đẩy Vương Quỳnh ra và lao nhanh vào nhà vệ sinh.
Đây là lần đầu tiên Vương Quỳnh bắt gặp bộ dạng vội vàng của cậu, không khỏi thấy mới lạ. Cậu ta dựa vào tường hô vọng vào bên trong: “Này, nghĩ đến chuyện lát nữa chúng ta phải dùng bữa trong khách sạn là đã cảm thấy mình không có cảm giác ngon miệng. Quá tệ, thật đấy, giờ tớ vô cùng hối hận vì không mang theo một chai Lão Can Ma tới.”
Cảnh Từ không nói gì.
Một lúc sau, mãi tới khi tiếng xả nước vang lên, thanh âm thản nhiên của cậu mới truyền ra từ trong cửa: “Cậu nghĩ bây giờ phù hợp để thảo luận chuyện ăn uống với tớ à?”
“Có sao đâu?” Vương Quỳnh không chút để ý, đắc thắng nói, “Tớ ngồi bồn cầu còn có thể ngậm một viên kẹo đó.”
Cảnh Từ: “…”
Cuối cùng cậu cũng biết thân thịt của Vương Quỳnh từ đâu tới.
Cảnh Từ rửa tay rồi mở cửa: “Đi thôi, không muốn ăn cũng phải ăn.”
“Ừ.” Vương Quỳnh thở dài rút thẻ phòng ra: “Đi thôi đi thôi.”
Sau khi tập hợp với các thành viên khác, họ cùng nhau đi xuống cầu thang. Kể cả trưởng đoàn, mọi người đều ngầm không nhắc đến chuyện thi cử, cười ăn cơm rồi về phòng mình nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau vẫn là buổi thi.
Nhưng lần này thi xong chính là triệt để giải phóng rồi. Từ những vẻ mặt nhẹ nhõm rõ rệt của các tuyển thủ sau khi rời khỏi phòng thi, có thể thấy trạng thái tinh thần của họ hoàn toàn khác so với lần đầu tiên.
Hai trưởng đoàn của đội Trung Quốc đều rất có kinh nghiệm, đã thi xong, kết quả đã định, hoàn toàn không cần hỏi đánh giá điểm số.
Lúc học phải chăm chỉ học, lúc chơi cũng phải thỏa thích chơi.
Vì vậy, trong hai ngày rưỡi tiếp theo, các trưởng đoàn đã dẫn nhóm Cảnh Từ đi, không chỉ vòng quanh các điểm tham quan mang tính biểu tượng của địa phương mà còn đến một số nhà hàng nổi tiếng.
Mặc dù lịch trình rất gấp rút và mọi người đều mệt vì chạy, song ai cũng rất vui vẻ.
“Ảnh chụp đẹp phết.” Buổi chiều, Vương Quỳnh nằm trên giường khách sạn, vừa xem tin nhắn trong nhóm wechat vừa nói với Cảnh Từ, “Tớ gầy đi trông thấy”.
Khi ra ngoài chơi, cả nhóm đã cầm quốc kỳ chụp rất nhiều ảnh. Gửi lần lượt cho từng đội viên trong nhóm thì quá phiền phức nên đã cho hết vào nhóm chat.
Cảnh Từ cúi đầu nhìn một lượt, quả nhiên rất đẹp. Cậu học theo Vương Quỳnh, vào nhóm chat để lưu những bức ảnh bên trong, thỉnh thoảng tiện tay gửi một hai bức thú vị cho Doanh Kiêu.
Những ngày gần đây, Cảnh Từ và Doanh Kiêu không liên lạc nhiều. Thứ nhất là do hai người chênh lệch gần bảy tiếng, rất ít khi cùng thời gian rảnh rỗi. Thứ hai, Doanh Kiêu cũng đã bắt đầu thi cuối kỳ, Cảnh Từ không muốn làm hắn phân tâm.
Hiện tại tính ra Doanh Kiêu đã hết tiết tự học tối và về nhà, cậu mới gửi một tin nhắn.
“Tớ xem TV đây.” Vương Quỳnh lướt xong tin nhắn rồi bảo Cảnh Từ, “Cậu có muốn ngủ không?”
“Không ngủ.” Cảnh Từ đang sàng lọc mấy tấm ảnh, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, đáp: “Cậu cứ xem đi.”
Vương Quỳnh nhấn công tắc, trong phòng đột ngột vang lên tiếng huýt sáo và tiếng cười. Cảnh Từ nghiêng tai lắng nghe, đó là một chương trình talkshow.
Vương Quỳnh cau mày chuyển kênh, nhưng chương trình ngày thường rất thích bây giờ lại khiến cậu ta cảm thấy hoảng hốt. Cậu ta bực bội tắt TV, ném điều khiển xuống giường: “Không xem!”
Cảnh Từ quay sang cậu ta: “Sao vậy?”
“Tớ hồi hộp.” Vương Quỳnh thật ra cũng không muốn nói, để không tỏ ra thiếu thận trọng vững vàng. Nhưng khi Cảnh Từ hỏi, cậu ta lập tức không kìm được: “Lát nữa thành tích sẽ ra, cũng không biết thi thế nào nữa.”
Kết quả của cuộc thi năm ngoái được công bố vào khoảng bốn giờ chiều theo giờ địa phương, bây giờ đã là hơn ba rưỡi.
Kỳ thật Vương Quỳnh cảm thấy mình thi vẫn được, nhưng chỉ cần chưa công bố kết quả thì cậu ta sẽ không yên lòng.
Lúc đầu Cảnh Từ không cảm thấy gì, nhưng bị cậu ta nói kiểu này, cậu bỗng cũng trở nên căng thẳng theo. Cậu không chút biến sắc, đặt điện thoại xuống rồi nói với vẻ bình tĩnh: “Xuống dưới dạo một vòng nhé?”
Vương Quỳnh bật dậy, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên lòng bàn tay: “Đi thôi.”
Thời tiết bên ngoài khá đẹp, không nóng không lạnh rất dễ chịu. Hai người bước ra khỏi sảnh khách sạn, đang định thảo luận xem sẽ đi đâu thì điện thoại trong túi Cảnh Từ rung lên, là lời mời xem gọi video wechat.
“Cậu nhận đi.” Vương Quỳnh thức thời nói, “Tớ đi dạo trước.”.
Cảnh Từ gật đầu, tìm một góc đủ ánh sáng và nhấn nút trả lời.
Khuôn mặt của Doanh Kiêu lập tức xuất hiện trên màn hình, tóc ướt sũng, trên cổ còn quấn khăn tắm: “Vừa tắm xong, không thấy tin nhắn, em đang ở bên ngoài à?”
“Ừm.” Cảnh Từ giới thiệu với hắn tình hình xung quanh, quay camera ra ngoài rồi đi lòng vòng: “Môi trường ở đây rất tốt, sắp có kết quả rồi. Em… Em không bình tĩnh được nên đi xuống tầng dưới. “
Doanh Kiêu bật cười, hiếm khi thấy Cảnh Từ căng thẳng vì kết quả thi.
Hắn ngồi trên sofa, không nhắc lại mà đổi chủ đề: “Ngày mai ngoài lễ bế mạc thì không có gì khác đúng không? Ngày mốt lúc nào trở về?”
Vé máy bay đều do trưởng đoàn thống nhất đặt mua, ban đầu Cảnh Từ cũng không biết thời gian cụ thể.
“Còn có một bữa tiệc tối, chuyến bay lúc ba giờ chiều ngày mốt, sau đó…” Cảnh Từ tính toán và nói, “Nó sẽ hạ cánh vào lúc tám giờ sáng ngày hôm sau nữa.”
“Thật đáng tiếc.” Doanh Kiêu tiếc nuối nói, “Lúc đấy anh đang ở trường.” Hắn hơi khựng lại, sau đó hỏi tiếp, “Nhưng các em còn có tiệc tối à?”
Cảnh Từ gật đầu.
“Tại sao trước đó không nói với anh?”
Cảnh Từ không quan tâm: “Cũng không phải là chuyện gì lớn.” Nếu không phải Doanh Kiêu nhắc về ngày mai thì cậu đã gần như quên mất nó rồi.
“Tại sao không?” Doanh Kiêu nhướng mày: “Em định mặc cái gì đi?”
Cảnh Từ rất thẳng thắn về vấn đề này, đáp không chút suy nghĩ, “Đồng phục của đội đó, Vương Quỳnh cũng vậy.”
Doanh Kiêu: “…”
Doanh Kiêu bị cậu chọc cười: “Đừng thế bé cưng, các em đến đây rốt cuộc là để tham gia hay là để đi phá?” Hắn vung khăn tắm lau qua loa trên đầu, nói: “Sớm biết thế thì đã định cho em một bộ âu phục rồi.”
“Không cần đâu.” Cảnh Từ thực sự cảm thấy không cần thiết, không biết những nước khác thế nào nhưng dù sao đồng đội của cậu cũng không ăn mặc chính thức như vậy.
“Vẫn nên đặt một bộ đi, sau này kiểu gì cũng sẽ dùng đến.” Doanh Kiêu hạ nhiệt độ điều hòa trong phòng khách xuống thấp một chút, lười biếng dựa vào lưng ghế sofa: “Anh biết kích thước của em, nhưng có một chi tiết cần em xác nhận đã.”
Cảnh Từ vô thức thuận theo chủ đề của hắn: “Cái gì cơ?”
Doanh Kiêu liếm môi và hạ giọng: “Em quen để bên trái hay bên phải?”
Cảnh Từ có hơi bối rối trước những gì hắn nói, nhất thời không kịp phản ứng: “Hả?”
“Khi mặc đồ lót.” Doanh Kiêu nhìn vào mắt Cảnh Từ, nói một cách mập mờ: “Em quen… Để nó ở bên nào?”
Cảnh Từ đỏ bừng mặt, lúng túng nhìn xung quanh, nhỏ giọng phản đối, “Anh, em đang ở bên ngoài mà.”
“Bên ngoài thì làm sao?” Da mặt Doanh Kiêu dày cực kỳ, căn bản không có cảm thấy có vấn đề gì: “Cạnh em đâu có ai, nhanh nào, hay là muốn anh hỏi thêm mấy lần?”
“Không.” Cảnh Từ xoa mặt, chột dạ đáp, “Bên, bên trái.”
“Được rồi, anh sẽ nhớ kỹ.” Doanh Kiêu nhìn khuôn mặt ửng hồng của cậu, trong lòng ngứa ngáy, cố ý chơi xấu: “Cảnh thần, anh biết rõ em như vậy, có phải là em cũng hiểu rõ anh lắm không?”
Cảnh Từ ngay lập tức hiểu ý hắn, nhưng việc tán tỉnh bạn trai bên ngoài giữa ban ngày ban mặt là hơi quá mức đối với cậu. Cậu ngước mắt lên nhìn Doanh Kiêu, tỏ ra yếu thế: “Anh…”
“Ừ.” Doanh Kiêu không hề bị lay chuyển, ra hiệu cho cậu tiếp tục.
Cảnh Từ cụp mắt xuống, mặt nóng như lửa đốt. Chuẩn bị tâm lý hồi lâu, cậu mới cắn răng hỏi nhỏ: “Vậy… Vậy anh quen bên nào?”
Cậu càng nghe lời thì Doanh Kiêu càng muốn bắt nạt cậu, nhếch môi xấu xa: “Chính em trở về xem là sẽ biết chứ sao?”
Tay Cảnh Từ run lên, camera lệch xuống mấy tấc.
“Không muốn xem à?”
Cảnh Từ xấu hổ nghiêng đầu, ráng chống đỡ: “…Không phải.”
Doanh Kiêu mỉm cười hài lòng, đang định nói thêm thì Vương Quỳnh đột nhiên hét lên ah ah ah ah và lao tới như một viên đạn đại bác.
Khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, thậm chí đôi môi còn đang run rẩy. Chẳng nói chẳng rằng, cậu ta trực tiếp giơ tay ôm lấy Cảnh Từ.
Không chuẩn bị trước, Cảnh Từ đã bị cậu ta đẩy lùi mấy bước, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất. Nhưng trong lòng cậu láng máng có linh cảm nên không đẩy Vương Quỳnh ra.
Quả nhiên cậu chưa kịp hỏi thì Vương Quỳnh đã kích động nói: “Chúng ta, chúng ta là hạng nhất!!!”
Cậu ta nắm lấy vai Cảnh Nghiên, hai mắt đỏ bừng: “Thầy vừa mới nói trong nhóm chat! Hạng nhất, chúng ta thật sự là hạng nhất!” Cậu ta lau mặt một cái, muốn để bản thân tỉnh táo hơn: “Thầy gọi chúng ta lên.”
Đôi mắt của Cảnh Từ sáng vô cùng, khó khăn lắm mới duy trì được bề ngoài bình tĩnh.
Cậu hít sâu một hơi, siết chặt ngón tay cứng ngắc, một lần nữa giơ điện thoại lên: “Anh ơi, em…”
“Chúc mừng.” Không biết Doanh Kiêu đã đứng dậy khỏi sofa từ bao giờ, hắn nhìn Cảnh Từ không chớp mắt, trên mặt hiện lên vẻ tự hào và vui mừng không thể che giấu.
Mặc dù đã xảy ra quá nhiều lần, Doanh Kiêu vẫn rung động vì cậu.
Hắn đã đọc qua những tin tức liên quan và biết đạt hạng nhất trong khi chẳng mấy ai kỳ vọng nhiều là điều khó khăn thế nào.
Cảnh Từ thực sự quá lợi hại, đến mức lần đầu tiên vốn từ của hắn nghèo nàn không biết phải khen ngợi cậu ra sao.
Doanh Kiêu bình tĩnh lại nhịp tim kịch liệt của mình, chậm rãi nói: “Em đi làm việc của em đi, anh cúp máy trước. Chuyện trong nước khoogn cần em quan tâm, anh sẽ thông báo cho thầy Lưu và những người khác.”
Cảnh Từ gật đầu lia lịa rồi cất điện thoại đi.
Vào lúc bốn giờ chín phút theo giờ địa phương, kết quả của cuộc thi quốc tế đã được công bố đầy đủ.
Sau khi thua bốn năm liên tiếp, đội Trung Quốc đã tát vào mặt những người nước ngoài kiêu ngạo kia với tổng số điểm là 213, xứng đáng trở thành vị trí số một.
Trong đó, Cảnh Từ đã góp công lớn vào vị trí đầu tiên này với số điểm cao ngất ngưởng là 41.
Không chịu thua kém, các đội viên khác cũng theo sát phía sau. Sầm Hải thi đấu ổn định với tổng điểm 40. Mặt khác, Vương Quỳnh vượt xa phát huy bình thường và đạt 38 điểm.
Xếp thứ nhất trong bảng tổng điểm và giành năm vàng một bạc.
Tại thời điểm này, đội Trung Quốc đã rửa sạch nỗi nhục và cho cả thế giới thấy sự trở lại của vương giả với một tư thái bất khả chiến bại.
Trong lễ bế mạc, dưới sự dẫn đầu của trưởng đoàn, sáu đội viên lần lượt cầm quốc kỳ bước lên bục.
Trên màn hình khổng lồ phía trên, thông tin cá nhân của họ được hiển thị rõ ràng cho khán giả ——
People’ s Republic of China
Ci Jing
Hai Cen
Qiong Wang
… ….
Màn trập máy ảnh vang lên, vĩnh viễn lưu giữ khoảnh khắc vinh quang này.
Khi nhóm Cảnh Từ bước xuống, họ vừa khéo đối đầu với đội nước ngoài đứng thứ hai.
“Là người đi phía trước, trước đó vẫn luôn liếc chúng ta.” Vương Quỳnh thì thầm bên tai Cảnh Từ: “Kết quả thế nào, còn không phải là bị chúng ta ép không lật được người sao? Ha! Ha! Ha!”
Cảnh Từ ngước mắt nhìn lên, đúng lúc đối diện ánh nhìn của đội viên kia.
Anh ta mỉm cười khiêu khích, sau đó khẽ nâng tay phải lên, giương cao quốc kỳ trên tay.
Lá cờ đỏ tươi chậm rãi được tung ra trước mắt, ánh mắt của tuyển thủ nước ngoài ngưng đọng, như bị đâm phải, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Tin tức truyền về trong nước, cả giới truyền thông và cư dân mạng đều được phen xôn xao.
Hạng nhất được mong đợi trong suốt bốn năm, quá quý giá không có gì diễn tả nổi.
Các phương tiện truyền thông nhốn nháo đưa tin về vụ việc này, không chỉ các thông cáo báo chí hết lời ca ngợi mà ngay cả những tiêu đề cũng rất táo bạo.
[Olympics Toán học quốc tế, vị vua trở về của đội Trung Quốc! Thành công đoạt quán quân!]
[Một sự trở lại lịch sử! Xin chúc mừng Trung Quốc đã đứng hạng nhất toàn đoàn trong cuộc thi Olympic Toán học Quốc tế, giành được năm vàng một bạc!]
[Ai nói Olympics ở Trung Quốc đã xuống dốc? Đại não Trung Quốc vẫn là đại não Trung Quốc.]
Hình ảnh của Cảnh Từ và những người khác trong lễ bế mạc không chỉ được các phương tiện truyền thông lớn đăng lại mà thậm chí còn được đưa lên TV.
Ngay cả các phương tiện truyền thông chính thức cũng cố tình đăng weibo để ăn mừng việc giành lại hạng nhất. Đến nỗi sự việc này đã xông thẳng lên hot search, tuy chỉ là đếm ngược từ dưới lên nhưng nó cũng thu hút không ít chú ý.
Đám dân mạng đều choáng váng, dù sao trước đây họ không hy vọng gì nhiều, luôn nói rằng quan trọng là tham gia quan trọng là tham gia, ai ngờ cuối cùng lại chờ được niềm vui bất ngờ.
[Aaaaaaaaaaa thật kích động! Còn kích động hơn việc tôi được nhận vào đại học! Thực sự quá tuyệt vời!]
[Lợi hại! Like cho sáu đội viên!]
[Chúc mừng chúc mừng! Các đàn em không thua kém ai!]
[Không thể tin được! Tôi đã đứng dậy và phát điên]
[Chợt phát hiện ra một điều kinh khủng… Tại sao mấy cao thủ này có ngoại hình người trước đẹp hơn người sau? Đặc biệt là người ở giữa, học giỏi hơn chúng ta, còn đẹp hơn chúng ta…]
[Mời lầu trên ngậm miệng, tôi không muốn nghe, cảm ơn!]
Tỉnh thực nghiệm vui mừng hơn hở khắp chốn, một biểu ngữ lớn được treo ở cổng trường vào sáng hôm sau ——
Xin chúc mừng Cảnh Từ lớp 11/7 của trường chúng ta đã đạt huy chương vàng Olympics Toán học quốc tế!
Ngay cả trang chủ của website trường cũng được cập nhật theo, hiệu trưởng đã tự viết tin tức, đồng thời dán ảnh chụp chung trước đó của Cảnh Từ và giáo viên trường.
Về phía nước ngoài, sau lễ bế mạc, mọi người về phòng nghỉ ngơi, báo tin vui cho gia đình. Còn Cảnh Từ, vì là người có số điểm cao nhất trong đội nên cần đi nhận phỏng vấn cá nhân.
Sau khi chào phóng viên, Cảnh Từ ngồi xuống cạnh bàn.
Sắc mặt của cậu vẫn như thường, ánh mắt bình ổn, cậu không né tránh hay ngại ngùng khi đối mặt với camera, như thể người quay chụp không tồn tại vậy.
Trước khi mở đầu, cậu hỏi: “Đây là cuộc phỏng vấn dưới dạng thông cáo báo chí hay video?”
Không biết tại sao trong lòng người phóng viên trẻ tuổi ở phía đối diện chợt dâng lên một tia rùng mình của học sinh kém khi bị ánh mắt lãnh đạm của cậu quét qua. Anh ta bất giác đứng thẳng lưng, cười nói: “Cậu rất đẹp trai, tất nhiên là video rồi. “
Cảnh Từ gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.
Phỏng vấn không có gì mới, nội dung kiểu cũ: cảm xúc khi giành được huy chương vàng, kinh nghiệm học tập trong những năm qua, v.v., Cho đến khi phóng viên hỏi: “Sở thích không chuyên của cậu là gì?”
Cảnh Từ nói thật: “Toán học.”
Phóng viên: “……”
Anh chàng phóng viên tưởng cậu sẽ nói gì đó về bóng rổ hay cầu lông nhưng không ngờ lại nhận được đáp án như vậy, định hỏi lại thì nghe Cảnh Từ nói thêm: “Gần đây, tôi cảm thấy khá hứng thú với giới hạn của hàm số.”
Người phóng viên nhớ mình đã bị giày vò đau khổ bởi cái này khi thi nghiên cứu sinh, tốt nghiệp xong là quên sạch sẽ. Còn có người cảm thấy hứng thú với thứ đồ này? Anh ta hoài nghi lặp lại: “Giới hạn hàm số?”
“Ừm.” Có giấy bút trên bàn, Cảnh Từ cầm lấy và nhanh chóng viết vài chữ bên trên ——
f(x) → A (x → x0)
Cậu dựng đứng tờ giấy, đối diện với camera, khóe môi khẽ cong lên: “Là cái này.”
Người phóng viên cười khan: “Không hổ là học sinh xuất sắc, ngay cả sở thích cũng khác biệt như vậy.” Sau đó, anh ta nhanh chóng kết thúc chủ đề và tiếp tục đặt câu hỏi.
Cuộc phỏng vấn kéo dài ba phút. Ngoài nhắc đến giới hạn hàm số, những lúc còn lại, Cảnh Từ trả lời vô cùng chính thức.
Phóng viên trở về chỉnh sửa video và đăng nó lên weibo cùng với bài viết.
Nói chung, những cuộc phỏng vấn thế này đều chẳng mấy ai xem. Nhưng vì nhan sắc của Cảnh Từ và ảnh hưởng của cuộc thi này, số lượng xem cao bất ngờ, cuối cùng cũng leo lên cuối bảng hot search.
[Aaaaaaaaaa, nụ cười cuối cùng khi anh bé đề cập đến giới hạn hàm số kia!!!]
[Quả nhiên, cậu ấy chỉ cười khi nói về sở thích của mình, còn lại thì lạnh lùng _ (: з “∠) _]
[Học thần trong mọi thời khắc luôn toát ra khí chất khác hẳn với đám cặn bã chúng ta].
[Hu hu hu, tôi không biết giới hạn hàm số là cái gì. Replay lần thứ mười tám, cuồng nhan sắc không thể thoát ra!]
Phía dưới vừa điên cuồng liếm màn hình vừa thảo luận về sự khác biệt giữa học sinh ưu tú và học sinh yếu kém.
Chỉ mỗi Doanh Kiêu thoát weibo và mở công cụ tìm kiếm sau khi xem video.
Trên tấm giấy trắng đó, ngoài công thức mà hắn đọc không hiểu kia, góc trên cùng bên phải còn viết một dấu hằng đẳng thức nhỏ.
Cảnh Từ có muốn điều gì đó muốn nói với hắn sao?
Hắn nhập giới hạn hàm số vào khung tìm kiếm, theo website nhìn xuống bên dưới. Khi nhìn thấy một bài, đồng tử của hắn chợt co lại ——
f(x) → A (x → x0) còn được viết là lim f(x) = A
f(x) vô hạn dần tiến tới A và A là giới hạn của f(x).
Một số sinh viên ngành khoa học tự nhiên sẽ sử dụng định nghĩa của giới hạn hàm số để biểu đạt:
lim f(x) = A có nghĩa là lim tôi = người.
Tôi tới gần người vô hạn, người là giới hạn duy nhất của tôi. Dù có cho tôi cả thế giới thì tôi cũng chỉ ở bên cạnh người.
————————–
Tác giả :
Liên Sóc