Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hot Boy Trường
Chương 28
Doanh Kiêu có sức khỏe tốt, khả năng kháng lạnh cao. Cho dù cách một lớp áo len mỏng, Cảnh Từ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ người hắn, ấm áp dễ chịu bao quanh mình.
Tiếng người huyên náo trên sân tập. Trời mưa nhỏ đứt quãng, các học sinh đi đi lại lại bên cạnh, hoặc nói cười hoặc trêu đùa, hoặc sắc mặt vội vội vàng vàng.
Một tay Doanh Kiêu ôm cậu, một tay bung ô, trong không gian nho nhỏ dưới tán ô, mưa gió không chui lọt.
Cảnh Từ sững sờ mất vài giây, sau đó mới khẽ vươn tay đẩy Doanh Kiêu: "Cậu có đi hay không?"
"Đi." Doanh Kiêu lại kéo cậu về. Sợ cậu giận thật sẽ chạy ra ngoài rồi bị xối ướt, hắn không dám đùa cậu nữa, đường hoàng nói: "Đây không phải là do sợ cậu bị lạnh sao."
Cảnh Từ cụp mắt ngắm giày của mình: "Về sớm chút thì sẽ hết lạnh."
Doanh Kiêu nghẹn lời, lần đầu tiên thấy vốn từ nghèo nàn.
Hắn nở nụ cười, bất đắc dĩ đáp: "Được rồi, cậu có lý, cậu nói gì cũng đúng."
Sân thể dục của Thực nghiệm tỉnh rất rộng, nhưng chặng đường đến ký túc xá cũng chỉ tốn vài phút. Rất nhanh chóng, hai người đã đứng trước cửa ký túc.
Doanh Kiêu đưa cặp sách trên vai mình cho Cảnh Từ: "Vào đi."
Cảnh Từ ngẩn ra: "Cậu không vào à?"
"Tôi về nhà."
"Không phải... Cậu đã nói đêm nay sẽ ngủ lại trường à?"
Doanh Kiêu kéo dây cặp ra, vừa khoác nó lên tay cậu vừa bảo: "Không, đêm nay về có việc. Còn không phải là bởi cậu không mang ô chắc. Được rồi, lên đi."
Hắn vẫy tay với Cảnh Từ: "Anh đây đi nhé, mai gặp."
Cảnh Từ mấp máy môi, thấy Doanh Kiêu chuẩn bị xoay người, cậu trù trừ một chút rồi vẫn nói vọng một câu tới chỗ hắn: "Đi đường cẩn thận."
Doanh Kiêu dừng bước, khóe môi tức khắc cong lên.
Cảnh Từ leo lên tầng ba, đứng trước cửa phòng ký túc của mình. Cậu định vươn tay đẩy cửa thì cửa bị kéo ra từ bên trong.
Lý Trụ trông thấy cậu thì giật nảy mình: "Ôi mịa, thật trùng hợp." Cậu ta quơ quơ chiếc ô trong tay: "Nếu cậu còn chưa về là tớ định đi đón cậu đó."
Cảnh Từ cảm ơn cậu ta, sau đó đặt cặp lên cái bàn duy nhất trong phòng, điều chỉnh góc độ mấy lần mãi đến khi nhìn thuận mắt mới dừng tay.
Lý Trụ đi vòng quanh cậu, càng nhìn càng thấy không đúng.
Cậu ta thò tay sờ sờ người Cảnh Từ, nghi hoặc: "Không phải là cậu không mang ô à? Sao lại không bị ướt chút nào thế?"
Cảnh Từ đang cúi người lấy chậu, nghe vậy thì hơi khựng lại, ậm ờ đáp: "Dùng chung với người khác."
"Úi." Tầm mắt của Lý Trụ rơi trên mặt cậu, ước ao hâm mộ nói: "Dáng dấp đẹp trai tốt thế đó, có phải người cho cậu mượn ô là nữ sinh không?"
Nữ sinh?
Nhớ tới gương mặt góc cạnh sắc bén của Doanh Kiêu, Cảnh Từ hơi nhếch môi, không trả lời.
Lý Trụ tự cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng, nằm uỵch xuống giường rồi than thở: "Bây giờ nữ sinh đều xem mặt, chỉ tiếc rằng bọn họ không hiểu một đạo lý, không chỉ mỗi họ muốn bạn trai, mà kẻ dáng dấp đẹp trai kia cũng muốn đấy."
Cảnh Từ đang bưng chậu ra ngoài, nghe thấy lời của cậu ta thì cũng không giải thích gì, chỉ yên lặng chuyển chủ đề: "Cũng có xem tài hoa nữa."
Lý Trụ: "..."
Thật không may, cậu ta chẳng có cả mặt lẫn tài hoa.
Cậu ta nhăn mặt hung ác bổ nhào vào Cảnh Từ, dùng tay siết cổ cậu, tàn nhẫn nói: "Cậu nói lại cho tớ nghe thử xem nào?"
Mắt Cảnh Từ đượm ý cười: "Còn không định để tớ nói thật à?"
"Cậu giỏi lắm!" Lý Trụ dùng sức trên tay, định quật ngã cậu.
Đúng lúc ấy, cửa phòng ký túc bỗng bị đẩy ra, mấy nam sinh 11/7 ở lại tối nay đi tới.
Thấy động tác của hai người họ, một nam sinh lập tức kéo Lý Trụ ra: "Làm gì thế? Làm gì thế?!"
Ngô Vĩ Thành đẩy Lý Trụ sang một bên rồi trừng cậu ta: "Mày! Cách xa đầu Cảnh Từ ra! Nghe rõ chưa!"
Ngô Vĩ Thành là lớp trưởng của 11/7, cũng là người duy nhất trong 11/7 có thể tiến vào top ba trăm toàn khối trước đây. Các môn học khác của gã không tệ lắm, riêng Toán là đầu óc chậm chạp giống Trần Miểu Miểu.
Mỗi đợt thi, tám chín phần mười là không làm được các câu hỏi lớn ở cuối, thường xuyên bị thầy Lưu gọi vào văn phòng để mắng sau khi kết quả được công bố.
Từ khi thấy Cảnh Từ đạt max điểm môn Toán ở đợt thi giữa kỳ, gã liền thường xuyên chạy tới hỏi bài Cảnh Từ.
Học sinh 11/7 còn từng nói đùa rằng, cuối kỳ gã và Trần Miểu Miểu nên đến tặng cờ thưởng cho Cảnh Từ.
Tính cách Ngô Vĩ Thành đặc biệt hướng ngoại. Sau khi hai người thân thiết hơn, gã thỉnh thoảng dẫn vài nam sinh khác của 11/7 đến phòng ký túc của Cảnh Từ, đôi lúc sẽ cầm thêm sách ôn tập, nhân tiện thỉnh giáo mấy vấn đề.
Vóc người gã cao lớn, cùng kiểu dáng người giống thầy Lưu. Người khác bình thường mang size L, một mình gã size XXXL. Lý Trụ trong tay gã căn bản không có lực phản kích mảy may, bị xách sang một bên như con gà con.
"Tao không so đo với fan cuồng!" Lý Trụ hừ một cái rồi nhỏ giọng thầm thì.
Các nam sinh khác ngồi xuống bên cạnh, khoác vai cậu ta và nói đùa: "May mắn Cảnh Từ không phải nữ sinh, không là đời này sẽ bị lão Ngô quấn lấy mất."
Ngô Vĩ Thành chậc một tiếng, nhíu mày: "Nói linh tinh gì đấy."
Nhìn thoáng Cảnh Từ, thấy cậu không để ý thì gã mới yên tâm.
Lúc trước, vì nguyên thân theo đuổi Doanh Kiêu quá rõ ràng, khiến học sinh 11/7 đều ngầm thừa nhận Cảnh Từ thích nam sinh.
Nhưng từ khi trở nên nổi bật giỏi giang hơn, Cảnh Từ không còn bám dính Doanh Kiêu, mà ngược lại, Doanh Kiêu thường xuyên trêu chọc cậu. Học sinh 11/7 đều không rõ, lúc trước Cảnh Từ thật sự thích Doanh Kiêu, hay là giống vụ thành tích, đơn giản là hội chứng tuổi dậy thì phác tác nên cố ý gây chuyện mà thôi.
Tò mò hồi lâu không nhìn ra cái gì, dần dà nó cũng không còn quan trọng nữa.
Bất kể cậu thích nam hay nữ đều chẳng liên quan gì đến họ.
Thích nam, nam sinh toàn trường đều không đẹp trai bằng Doanh Kiêu, bọn họ vốn chẳng cần lo lắng. Thích nữ, vậy thì càng chẳng vấn đề gì cả.
Nhưng người tinh tế vẫn thường tránh trêu đùa Cảnh Từ trong việc này, khiến cậu đỡ mất tự nhiên.
Mấy nam sinh cười cười, ra dấu tay xin tha thứ với Ngô Vĩnh Thành.
Bọn họ đến rồi, Cảnh Từ không tiện đi rửa mặt nữa. Cậu đặt chậu xuống cạnh chân, ở lại tán dóc với những người này.
Ngô Vĩ Thành tính toán thời gian, nói: "Thời gian trôi nhanh thật, mai là thứ Bảy rồi."
"Thứ Bảy thì sao." Lý Trụ bĩu môi, ngả người qua chiếc chăn gấp gọn, thở dài: "Thì không được nghỉ."
"Đúng thế." Nam sinh cạnh cậu ta nói: "Thấy trường học khác nghỉ mà tao ghen tỵ chết mất. Bố tao cũng thật là, tao cũng chẳng phải là đứa hợp với việc học, nhưng cứ khăng khăng muốn nhét tao vào Thực nghiệm tỉnh. Chuyên ngành đâu có đúng."
Cảnh Từ cười cười, không tiếp lời. Cậu lôi từ ngăn kéo ra một gói bánh mì kiểu Pháp, ném cho bọn họ.
Tối sau khi về, cậu thường xuyên thấy đói, nên chuẩn bị sẵn trong phòng ngủ vài gói bánh mì Pháp. Món này tiện lợi, có thể để lâu, khi đói bụng ăn vài miếng là đỡ hơn hẳn.
Đám nam sinh không khách sáo với cậu, mỗi người cầm một gói, xé mở rồi bỏ vào miệng.
Toàn là độ tuổi mười sáu mười bảy đang phát triển, cái gì cũng có thể nhét vào bụng.
Một nam sinh đã ăn xong, định tiện tay đặt vỏ lên giường thì bị Cảnh Từ hờ hững liếc qua, bất giác thẳng lưng, vội vàng ném nó vào trong thùng rác.
"Ngày mai mở cửa nhà tắm của trường." Ngô Vĩ Thành vừa ăn vừa nói: "Các cậu có định đi tắm không?"
Vào mùa hè, nam sinh bình thường đều rửa ráy trong nhà vệ sinh.
Nhưng bây giờ thời tiết lạnh đi, dùng nước lạnh là sẽ sinh bệnh, dù là sức chịu đựng tốt cũng không dám chà đạp bản thân như thế.
Cảnh Từ suy nghĩ chốc lát, gật đầu: "Tớ đi."
Thực nghiệm tỉnh quản nghiêm học sinh nội trú, bình thường vốn không cho phép ra khỏi trường học. Mà nhà tắm của trường học chỉ mở vào hai ngày thứ Bảy và Chủ nhật, nên nếu không phải mùa hè, muốn tắm rửa nhất định phải chọn hai ngày này.
Những người khác nhao nhao đồng ý: "Đi thôi đi thôi."
"Vậy sáng mai mọi người mang đồ theo, chúng ta không ăn cơm trưa mà đi thẳng đến nhà tắm." Ngô Vĩ Thành nuốt nốt miếng bánh cuối cùng trong miệng, nói: "Không là không tranh được vòi sen."
Cảnh Từ gật đầu: "Được."
Mặc dù có thể đi ra tắm vào chiều Chủ nhật, nhưng mỗi tuần chỉ có nửa ngày nghỉ, quý giá vô cùng, đa số học sinh đều sẽ lựa chọn đi tắm vào thứ Bảy.
Cho nên trưa thứ Bảy là thời điểm nhà tắm Thực nghiệm tỉnh chật chội nhất.
"Đến lúc ấy không cho ai hứa lèo đâu nhé." Ngô Vĩ Thành nhìn mấy nam sinh, cảnh cáo: "Khi chuông hết tiết bốn vang lên, tao sẽ lập tức lao ra đoạt chỗ, thấy sao?"
Lý Trụ lườm gã: "Còn cần mày nhắc chắ? cLàm như chưa ai đi bao giờ ấy."
Ngô Vĩ Thành không để ý tới cậu ta, xoay sang Cảnh Từ, vô cùng thành thực làm kẻ tiêu chuẩn kép: "Cậu đến muộn cũng không sao, lúc đó tớ giúp cậu chiếm chỗ."
Cảnh Từ cười: "Không cần đâu, tớ đi cùng các cậu là được."
Hồi mới tới, Cảnh Từ quả thật không quen bầu không khí cái gì cũng cần phải cướp của Thực nghiệm tỉnh. Nhưng ở đây lâu, thời gian dần trôi, cậu cũng đã quen, thỉnh thoảng chạy đến căng tin còn nhanh hơn Lý Trụ.
Mọi người cứ thế thỏa thuận xong.
Sáng hôm sau, Cảnh Từ nhét dầu gội, khăn mặt và một túi đựng đồ tắm đóng kín vào cặp sau lưng, tiến vào lớp.
Cậu dùng túi nhựa mờ đục, sau khi ngồi xuống thì bỏ vào ngăn bàn, bởi vậy dẫu Doanh Kiêu ngồi cùng bàn cậu cũng không phát hiện ra.
Mãi đến hết tiết ba, Ngô Vĩ Thành lớn tiếng gào khản giọng trong lớp: "Lát nữa tan học mọi người nhớ nhanh chút nhé! Tao cảm thấy hôm nay nhà tắm sẽ đặc biệt đông."
Vài nam sinh lác đác lên tiếng, Cảnh Từ cũng khẽ gật đầu.
Lúc ấy Doanh Kiêu đang cùng bọn Hà Chúc trở về từ bên ngoài.
Bắt gặp cảnh tượng này, ý cười nơi khóe môi Doanh Kiêu dần biến mất.
Hắn bình tĩnh nhìn Hà Chúc: "Là tao nghe nhầm hay là bọn nó nói sai? Bọn nó hẹn Cảnh Từ đi làm cái gì cơ?"
Hà Chúc run rẩy dưới cái nhìn của hắn, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi ngập ngừng đáp: "Tắm, tắm rửa?"
Y muốn nháy mắt với Ngô Vĩ Thành, nhưng gã một mực không nhìn y, còn chạy đến cạnh Cảnh Từ, hí ha hí hửng: "Tớ cầm theo khăn tắm, đến lúc đó sẽ giúp cậu chà lưng."
Cảnh Từ chỉ ngăn bàn: "Tớ cũng cầm theo, vậy tớ cũng giúp cậu chà."
Doanh Kiêu cười lạnh một tiếng, sau đó đi tới đẩy Ngô Vĩ Thành sang một bên.
Ngô Vĩ Thành giận dữ, đang định nổi cáu thì nhìn thấy người đến là hắn. Gã lập tức chán nản chạy về chỗ của mình.
Doanh Kiêu thở chậm rãi, gắng để mình bình tĩnh lại: "Đừng đi cùng bọn nó, mai anh dẫn cậu ra ngoài tắm."
Cnarh Từ lắc đầu, lật sang trang mới của quyển Olympics: "Đã hứa rồi."
Doanh Kiêu nổi giận, hận không thể dùng sức nhéo mặt cậu hai cái.
Thật sự là lá gan mập ra rồi, hôm nay có thể đi tắm rửa cùng một đám con trai, vậy mai thì sao? Mai cậu ta có thể làm ra chuyện gì?
Doanh Kiêu khẽ nghiến răng, rất tốt, việc này không thể trách hắn được, đều là những kẻ này ép hắn...
Đang nằm nhoài ra bàn, Ngô Vĩ Thành không hiểu sao sau lưng chợt lạnh. Gã ngơ ngác ngẩng đầu ngó nghiêng mấy lần, sau đó thản nhiên đưa tay gãi hai lần rồi tiếp tục nằm.
Tiết thứ tư buổi sáng là giờ Toán của thầy Lưu.
Hôm qua 11/7 mới cho làm một đề trắc nghiệm nhỏ, do đó tiết này thầy Lưu không giảng bài mới, mà bắt đầu chữa bài thi.
Cảnh Từ vẫn đạt điểm tuyệt đối như thường lệ, không có gì để nói. Còn Doanh Kiêu, thành tích tăng tiến không ít, nhận được vài câu khích lệ của thầy Lưu.
Thầy Lưu giảng rất nhanh đề cơ sở trước mặt, cơ bản một lượt là xong. Chờ đến đề khó cuối cùng, thầy Lưu giảng vô cùng tường tận.
Biết trình độ của học sinh lớp mình, có thể nói là ông đơn giản tách nhỏ đề bài ra để giảng. Nói xong đề cuối là đúng lúc chuông reo.
Ngô Vĩ Thành vừa nghe thấy tiếng chuông liền tức khắc nắm chặt túi nilon trong tay, tinh thần phấn chấn nhìn chằm chằm cửa lớp, mông đã nhấc khỏi ghế, chỉ chờ thầy Lưu lên tiếng là lao ra.
Thầy Lưu cũng không dạy quá giờ. Ông đặt viên phấn trong tay xuống, nói: "Được rồi, vậy tiết này đến đây..."
Lời chưa dứt, Doanh Kiêu bỗng giơ tay lên: "Thưa thầy."
Thầy Lưu sửng sốt nhìn hắn: "Gì thế?"
Doanh Kiêu búng tay vào tờ đề thi, sắc mặt nghiêm túc: "Em nghe không hiểu đề bài cuối cùng."
Đang vận sức chờ chạy, Ngô Vĩ Thành bỗng lảo đảo chân, đặt mông bộp lên ghế.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường, anh Kiêu: Ha ha, còn không trị được các người chắc.