Xuyên Thành Bạn Tốt Của Nữ Chính, Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 9
Tháng sáu ở Đế đô, ánh mặt trời hừng hực chói mắt. Vừa bước ra khỏi cửa là có thể nướng mỗi người đến mức thở không ra hơi.
Lại cứ vào cái loại thời tiết này, Cố Cẩm phải đeo ba lô nhỏ đi ra khỏi chung cư, chạy tới trường học.
Chiều thứ ba, toàn trường đều ngưng hoạt động dạy và học, dưới bóng cây có tốp năm tốp ba vài học sinh đứng đó. Trong tay bọn họ cầm kem, uống trà lạnh, khỏi phải nói có bao nhiêu thoải mái.
Trong câu lạc bộ văn học Hàn Tinh, một đám người đang ngồi chung một chỗ làm việc quanh mấy cái bàn làm việc.
Phụ trách biên tập, đọc và duyệt bản thảo của bản báo giấy, phụ trách biên tập, đọc bản thảo của bản điện tử.
Trời cực nóng, chỉ có một cái quạt trần đang quay vù vù ở trên đỉnh đầu.
“Trời ơi, vừa vào Hàn Tinh sâu tựa biển, từ đây ngày nghỉ chỉ là người qua đường.” Nam sinh cường tráng da đen phụ trách bản thảo cho bản báo giấy duỗi tay lấy ly nước ở bên cạnh đến gần bên miệng, phát hiện bên trong đã không còn nước, anh ta lấy mắt kính dày cộp xuống, nằm bò ra trên bàn, uể oải nói thầm. [Đừng hối chương và đừng gửi lời yêu thương đến truyện khi bạn không đọc ở trang chính chủ vì hành động đó rất xàm lờ ồn:) Mình cũng chả đọc được để đăng nhanh cho các bạn:)]
“Cút, thích làm thì làm không thích làm thì đi đi.” Chủ tịch câu lạc bộ văn học Đồng Lâm mặt không thay đổi nói.
“Ôi, lòng tớ đau quá. Hội trưởng cậu còn thương đồng nghiệp không hả?” Dương Triết che ngực lại làm dáng Tây Thi ôm lấy trái tim.
“Ồ……” Mấy người còn lại thấy được, thì cực kì ghê tởm, sôi nổi dừng công việc trong tay lại, la ầm lên: “Dương Triết, thương đồng nghiệp thì phải nhìn mặt, cậu cảm thấy cậu có thứ này sao?”
Dưới sự bao vây tấn công không nể tình của mọi người, Dương Triết liền thất bại……
Trải qua một trận đùa giỡn này, bầu không khí khẩn trương ở trong phòng thoải mái hơn không ít.
Vào lúc Cố Cẩm bước vào câu lạc bộ văn học, người bên trong cũng đồng thời dời ánh mắt về phía cửa.
Dương Triết híp đôi mắt 500 độ của anh, tự cho là đẹp trai mà huýt sáo, “Mỹ nữ, tới tìm ai thế?"
Anh vừa nói xong, nam sinh bên cạnh liền cho đầu anh một phát, “Mắt cậu què rồi sao? Đó là phó chủ tịch.”
Đầu Dương Triết bị đánh một phát, còn chưa kịp đánh trả.[Đừng hối chương và đừng gửi lời yêu thương đến truyện khi bạn không đọc ở trang chính chủ vì hành động đó rất xàm lờ ồn:) Mình cũng chả đọc được để đăng nhanh cho các bạn:)]
Anh muốn nói khí chất không giống mà, lại thấy cô đã đi đến bên cạnh anh.
Hai mắt nheo thành đậu xanh, mới thấy rõ ràng bộ dáng của cô gái. Anh xấu hổ dùng tay vò đầu, như thật thà mà cười nói: “Phó chủ tịch tới rồi, tớ còn tưởng rằng gặp được tiên nữ đấy.”
Đồng thời trong lòng cũng điên cuồng các kiểu khóc lóc, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, vừa rồi hình như mình đã trêu chọc phó chủ tịch đại nhân đoan trang dịu dàng, mình thật là chết vạn lần cũng chưa hết tội mà!
Cố Cẩm không để bụng, đi qua dịu dàng cười: “Tớ có thể xem là cậu đang khen tớ không? Cảm ơn!”
Cô cười, giống như gió xuân chợt nổi lên, hoa phù dung nở, mắt mấy nam sinh đều thẳng ra.
Cũng không phải sinh ra suy nghĩ gì, chỉ là mọi người đều có lòng thích cái đẹp, bản tính đều vậy.
Khuôn mặt tuấn tú của Đồng Lâm lạnh đi, gõ bàn, “Cũng nghỉ đủ rồi nhỉ, đủ rồi liền tranh thủ thời gian nhìn bản thảo đi, ngày kia phải xuất bản rồi.”[Đừng hối chương và đừng gửi lời yêu thương đến truyện khi bạn không đọc ở trang chính chủ vì hành động đó rất xàm lờ ồn:) Mình cũng chả đọc được để đăng nhanh cho các bạn:)]
Anh lại liếc nhìn Cố Cẩm, “Bản thảo của cậu tớ đã xem rồi, lần này thay đổi phong cách, cũng không tệ lắm, hai bản đều có thể đưa lên.”
Đôi mắt đẹp của Cố Cẩm hơi trợn to, kinh ngạc chớp mắt một cái.
Câu lạc bộ văn học Hàn Tinh là xã đoàn được thành lập bởi khoa Trung Quốc của đại học Sư Phạm Đế đô, trải qua mấy năm hoạt động, đã có chút danh tiếng ở tất cả đại học. Chủ tịch là nam thần lạnh lùng quanh năm cũng là tấm gương cho các thanh niên Đồng Lâm, phó chủ tịch thì là Cố Cẩm.
Ở trong trí nhớ của nguyên thân, tuy nói hai người là quan hệ bạn học, nhưng quan hệ rất là lạnh nhạt.
Nhưng hôm nay nhìn ra, có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra cô thay đổi phong cách, thì làm sao có thể xa cách với nguyên chủ chứ?
Khóe miệng cô chứa ý cười, trả lời: “Có thể bởi vì gần đây có đọc vài cuốn sách, nên phong cách chịu chút ảnh hưởng.”
Đồng Lâm gật đầu.
Khi viết văn nếu như đọc sách khác, quả thật dễ chịu ảnh hưởng, đây cũng là tình trạng bình thường.
Sửa lỗi chính tả bản thảo con xong, thời gian đã trôi qua ba tiếng. Ở chung với một đám người trẻ tuổi mang khát vọng ở trong lòng, tràn đầy thanh xuân và nhiệt tình, cô cảm giác trái tim của mình cũng trẻ lại không ít.
Đeo ba lô đi ra từ ban biên tập của câu lạc bộ văn học, Cố Cẩm xoa đôi mắt mỏi nhừ căng ra, chuẩn bị về chung cư rồi ngủ một giấc thật ngon.
Viết văn thật là một chuyện tốn nơ-ron thần kinh, nguyên chủ thân là phó chủ tịch câu lạc bộ văn học, cứ cách nửa tháng, thì cần phải nộp một bài viết lên.
Cô không có tế bào nghệ thuật của nguyên chủ, sau khi nhận được tin, liền tìm được hai phần bản thảo đã sớm viết xong ở trong folder máy tính của nguyên chủ, chọn lựa rồi lại hơi trau chuốt thêm chút, mới miễn cưỡng gắng gượng ứng phó được
Cũng may qua một tháng nữa, liền kết thúc năm ba.
Cô chỉ cần lại hoàn thành hai phần bài văn ở tháng sau, liền có thể tự do rồi.
Nếu không, nhiều thêm vài lần nữa, đầu tóc xinh đẹp kia của cô, có thể không biết khi nào sẽ phải hói mất.
Nghĩ đến cô trang điểm rất chi là đẹp, mặc quần áo xinh đẹp, nhưng trên đầu lại là một dung nhan cao quý như cái ‘ bóng đèn ’. Thời tiết ba mươi lăm ba mươi sáu độ, Cố Cẩm rõ ràng rùng mình một cái.
Lúc cô vừa đi vừa vắt hết óc suy nghĩ nội dung của tác phẩm lần sau, điện thoại bỗng vang lên.
Cầm lên nhìn qua, là Thiệu Sùng gọi.
Cố Cẩm nhướng mày, chờ sau khi điện thoại mình cúp rồi mới kéo anh ta vào sổ đen.
Không tới vài phút, điện thoại lại vang reng reng.
Nhận được hai tin nhắn WeChat.
Cố Cẩm nhìn thoáng qua, thật trùng hợp, hai tin đều mời cô.
Một tin đến từ Thiệu Sùng, mời cô ngày mai đi xem phim điện ảnh.
Cố Cẩm cười nhạo một tiếng, kéo WeChat của anh ta vào sổ đen.
Kiếp trước nguyên thân qua lại với anh ta hai năm, kết hôn bốn năm, đừng nói là xem phim điện ảnh, bất kì chuyện gì mà người yêu nên làm, bọn họ cũng chưa làm một chuyện nào hết.
Bây giờ chẳng qua chỉ mới vắng vẻ anh ta có hai ngày, thì đã tự mình dán lên.
Quả nhiên ứng với một câu nói: Đàn ông đều là đồ tồi.
Lại mở ra một tin khác, là Đồng Lâm gửi.
Cố Cẩm nghi hoặc, Đồng Lâm chưa từng gửi tin nhắn riêng cho cô.
“Cố Cẩm, tớ tính thành lập một câu lạc bộ tạp chí, hiện tại cố ý mời cậu làm một thành viên trong đó, cậu bằng lòng gia nhập không?”
Đồng Lâm muốn thành lập câu lạc bộ tạp chí?
Chậc chậc, nhìn không ra đấy! Đồng Lâm âm thầm vậy, thế mà lại làm ra một chuyện lớn.
Chẳng qua, nếu nói gia nhập, ngược lại có thể suy xét một chút.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đừng để cho cô viết cái loại bài viết có chiều sâu nữa.
Dựa theo suy nghĩ của ba Cố mẹ Cố, tính tình của nguyên Cố Cẩm quá mức dịu dàng hiền lành, không thích hợp đi làm việc ở những nơi có sức cạnh tranh mạnh kia, sắp xếp tốt nhất chính là sau khi tốt nghiệp đại học, ở lại trường học hai năm, sau đó lại làm giảng viên, vừa thoải mái lại vừa nhàn hạ.
Tuy đời này Cố Cẩm lười nhác không ít, nhưng cô để tay lên ngực tự hỏi, loại liếc mắt nhẹ nhàng là có thể thấy toàn bộ cuộc đời là điều cô muốn sao?
“Học muội……”
“Học muội --”
Cố Cẩm quay đầu, một thanh niên đen gầy mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển đuổi tới.
“Tôi?” Cô nhìn mọi nơi, xung quanh cũng không có ai khác.
“Đừng đi, đang gọi em đấy.” Trần Trí mệt mỏi thở mạnh.
“Có việc gì sao?” Cố Cẩm dừng lại hỏi, rồi đưa một tờ khăn ướt qua.
Trần Trí tiện tay xoa cái trán đổ mồ hôi, gấp giọng nói: “Giang hồ cứu gấp nha học muội! Mau đi với anh.”
Nói, anh liền kéo Cố Cẩm bắt đầu chạy như điên.
Nhìn thấy giấy chứng nhận Hội Học Sinh ở trước ngực anh, Cố Cẩm mới không có la vô lễ.
Cô dùng sức tránh tay ra, lùi ra một bước, nhíu mày nói: “Anh thuộc Hội Học Sinh nhỉ, có chuyện gì thì nói thẳng, đừng có động tay động chân.”
“Hả?” Lúc này Trần Trí mới phát hiện hành vi của mình không ổn, anh thở một hơi thật dài, ổn định lại tim, rồi giải thích: “Là thế này, hôm nay trường học tổ chức lễ tốt nghiệp, mời không ít nhân vật nổi tiếng. Có một cô gái ở trong đội nghi lễ bỗng nhiên bị đau bụng, không lên trận được, anh đến tìm người cứu trận.”
“Học muội, em có thể giúp một chút không?”
Chuyện lễ tốt nghiệp lớn như vậy, Cố Cẩm cũng nghe nói. Thiếu một người nghi lễ mà thôi, chẳng lẽ đội nghi lễ không có người dự bị sao?
Do dự một chút, Cố Cẩm liền gật đầu đồng ý. Hai người vội vàng đi tới hội trường lớn.
Dưới đại thụ, một người đàn ông mặc quần áo bình thường màu đen nhìn chăm chú hai người đi vào hội trường lớn, lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
Lại cứ vào cái loại thời tiết này, Cố Cẩm phải đeo ba lô nhỏ đi ra khỏi chung cư, chạy tới trường học.
Chiều thứ ba, toàn trường đều ngưng hoạt động dạy và học, dưới bóng cây có tốp năm tốp ba vài học sinh đứng đó. Trong tay bọn họ cầm kem, uống trà lạnh, khỏi phải nói có bao nhiêu thoải mái.
Trong câu lạc bộ văn học Hàn Tinh, một đám người đang ngồi chung một chỗ làm việc quanh mấy cái bàn làm việc.
Phụ trách biên tập, đọc và duyệt bản thảo của bản báo giấy, phụ trách biên tập, đọc bản thảo của bản điện tử.
Trời cực nóng, chỉ có một cái quạt trần đang quay vù vù ở trên đỉnh đầu.
“Trời ơi, vừa vào Hàn Tinh sâu tựa biển, từ đây ngày nghỉ chỉ là người qua đường.” Nam sinh cường tráng da đen phụ trách bản thảo cho bản báo giấy duỗi tay lấy ly nước ở bên cạnh đến gần bên miệng, phát hiện bên trong đã không còn nước, anh ta lấy mắt kính dày cộp xuống, nằm bò ra trên bàn, uể oải nói thầm. [Đừng hối chương và đừng gửi lời yêu thương đến truyện khi bạn không đọc ở trang chính chủ vì hành động đó rất xàm lờ ồn:) Mình cũng chả đọc được để đăng nhanh cho các bạn:)]
“Cút, thích làm thì làm không thích làm thì đi đi.” Chủ tịch câu lạc bộ văn học Đồng Lâm mặt không thay đổi nói.
“Ôi, lòng tớ đau quá. Hội trưởng cậu còn thương đồng nghiệp không hả?” Dương Triết che ngực lại làm dáng Tây Thi ôm lấy trái tim.
“Ồ……” Mấy người còn lại thấy được, thì cực kì ghê tởm, sôi nổi dừng công việc trong tay lại, la ầm lên: “Dương Triết, thương đồng nghiệp thì phải nhìn mặt, cậu cảm thấy cậu có thứ này sao?”
Dưới sự bao vây tấn công không nể tình của mọi người, Dương Triết liền thất bại……
Trải qua một trận đùa giỡn này, bầu không khí khẩn trương ở trong phòng thoải mái hơn không ít.
Vào lúc Cố Cẩm bước vào câu lạc bộ văn học, người bên trong cũng đồng thời dời ánh mắt về phía cửa.
Dương Triết híp đôi mắt 500 độ của anh, tự cho là đẹp trai mà huýt sáo, “Mỹ nữ, tới tìm ai thế?"
Anh vừa nói xong, nam sinh bên cạnh liền cho đầu anh một phát, “Mắt cậu què rồi sao? Đó là phó chủ tịch.”
Đầu Dương Triết bị đánh một phát, còn chưa kịp đánh trả.[Đừng hối chương và đừng gửi lời yêu thương đến truyện khi bạn không đọc ở trang chính chủ vì hành động đó rất xàm lờ ồn:) Mình cũng chả đọc được để đăng nhanh cho các bạn:)]
Anh muốn nói khí chất không giống mà, lại thấy cô đã đi đến bên cạnh anh.
Hai mắt nheo thành đậu xanh, mới thấy rõ ràng bộ dáng của cô gái. Anh xấu hổ dùng tay vò đầu, như thật thà mà cười nói: “Phó chủ tịch tới rồi, tớ còn tưởng rằng gặp được tiên nữ đấy.”
Đồng thời trong lòng cũng điên cuồng các kiểu khóc lóc, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, vừa rồi hình như mình đã trêu chọc phó chủ tịch đại nhân đoan trang dịu dàng, mình thật là chết vạn lần cũng chưa hết tội mà!
Cố Cẩm không để bụng, đi qua dịu dàng cười: “Tớ có thể xem là cậu đang khen tớ không? Cảm ơn!”
Cô cười, giống như gió xuân chợt nổi lên, hoa phù dung nở, mắt mấy nam sinh đều thẳng ra.
Cũng không phải sinh ra suy nghĩ gì, chỉ là mọi người đều có lòng thích cái đẹp, bản tính đều vậy.
Khuôn mặt tuấn tú của Đồng Lâm lạnh đi, gõ bàn, “Cũng nghỉ đủ rồi nhỉ, đủ rồi liền tranh thủ thời gian nhìn bản thảo đi, ngày kia phải xuất bản rồi.”[Đừng hối chương và đừng gửi lời yêu thương đến truyện khi bạn không đọc ở trang chính chủ vì hành động đó rất xàm lờ ồn:) Mình cũng chả đọc được để đăng nhanh cho các bạn:)]
Anh lại liếc nhìn Cố Cẩm, “Bản thảo của cậu tớ đã xem rồi, lần này thay đổi phong cách, cũng không tệ lắm, hai bản đều có thể đưa lên.”
Đôi mắt đẹp của Cố Cẩm hơi trợn to, kinh ngạc chớp mắt một cái.
Câu lạc bộ văn học Hàn Tinh là xã đoàn được thành lập bởi khoa Trung Quốc của đại học Sư Phạm Đế đô, trải qua mấy năm hoạt động, đã có chút danh tiếng ở tất cả đại học. Chủ tịch là nam thần lạnh lùng quanh năm cũng là tấm gương cho các thanh niên Đồng Lâm, phó chủ tịch thì là Cố Cẩm.
Ở trong trí nhớ của nguyên thân, tuy nói hai người là quan hệ bạn học, nhưng quan hệ rất là lạnh nhạt.
Nhưng hôm nay nhìn ra, có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra cô thay đổi phong cách, thì làm sao có thể xa cách với nguyên chủ chứ?
Khóe miệng cô chứa ý cười, trả lời: “Có thể bởi vì gần đây có đọc vài cuốn sách, nên phong cách chịu chút ảnh hưởng.”
Đồng Lâm gật đầu.
Khi viết văn nếu như đọc sách khác, quả thật dễ chịu ảnh hưởng, đây cũng là tình trạng bình thường.
Sửa lỗi chính tả bản thảo con xong, thời gian đã trôi qua ba tiếng. Ở chung với một đám người trẻ tuổi mang khát vọng ở trong lòng, tràn đầy thanh xuân và nhiệt tình, cô cảm giác trái tim của mình cũng trẻ lại không ít.
Đeo ba lô đi ra từ ban biên tập của câu lạc bộ văn học, Cố Cẩm xoa đôi mắt mỏi nhừ căng ra, chuẩn bị về chung cư rồi ngủ một giấc thật ngon.
Viết văn thật là một chuyện tốn nơ-ron thần kinh, nguyên chủ thân là phó chủ tịch câu lạc bộ văn học, cứ cách nửa tháng, thì cần phải nộp một bài viết lên.
Cô không có tế bào nghệ thuật của nguyên chủ, sau khi nhận được tin, liền tìm được hai phần bản thảo đã sớm viết xong ở trong folder máy tính của nguyên chủ, chọn lựa rồi lại hơi trau chuốt thêm chút, mới miễn cưỡng gắng gượng ứng phó được
Cũng may qua một tháng nữa, liền kết thúc năm ba.
Cô chỉ cần lại hoàn thành hai phần bài văn ở tháng sau, liền có thể tự do rồi.
Nếu không, nhiều thêm vài lần nữa, đầu tóc xinh đẹp kia của cô, có thể không biết khi nào sẽ phải hói mất.
Nghĩ đến cô trang điểm rất chi là đẹp, mặc quần áo xinh đẹp, nhưng trên đầu lại là một dung nhan cao quý như cái ‘ bóng đèn ’. Thời tiết ba mươi lăm ba mươi sáu độ, Cố Cẩm rõ ràng rùng mình một cái.
Lúc cô vừa đi vừa vắt hết óc suy nghĩ nội dung của tác phẩm lần sau, điện thoại bỗng vang lên.
Cầm lên nhìn qua, là Thiệu Sùng gọi.
Cố Cẩm nhướng mày, chờ sau khi điện thoại mình cúp rồi mới kéo anh ta vào sổ đen.
Không tới vài phút, điện thoại lại vang reng reng.
Nhận được hai tin nhắn WeChat.
Cố Cẩm nhìn thoáng qua, thật trùng hợp, hai tin đều mời cô.
Một tin đến từ Thiệu Sùng, mời cô ngày mai đi xem phim điện ảnh.
Cố Cẩm cười nhạo một tiếng, kéo WeChat của anh ta vào sổ đen.
Kiếp trước nguyên thân qua lại với anh ta hai năm, kết hôn bốn năm, đừng nói là xem phim điện ảnh, bất kì chuyện gì mà người yêu nên làm, bọn họ cũng chưa làm một chuyện nào hết.
Bây giờ chẳng qua chỉ mới vắng vẻ anh ta có hai ngày, thì đã tự mình dán lên.
Quả nhiên ứng với một câu nói: Đàn ông đều là đồ tồi.
Lại mở ra một tin khác, là Đồng Lâm gửi.
Cố Cẩm nghi hoặc, Đồng Lâm chưa từng gửi tin nhắn riêng cho cô.
“Cố Cẩm, tớ tính thành lập một câu lạc bộ tạp chí, hiện tại cố ý mời cậu làm một thành viên trong đó, cậu bằng lòng gia nhập không?”
Đồng Lâm muốn thành lập câu lạc bộ tạp chí?
Chậc chậc, nhìn không ra đấy! Đồng Lâm âm thầm vậy, thế mà lại làm ra một chuyện lớn.
Chẳng qua, nếu nói gia nhập, ngược lại có thể suy xét một chút.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đừng để cho cô viết cái loại bài viết có chiều sâu nữa.
Dựa theo suy nghĩ của ba Cố mẹ Cố, tính tình của nguyên Cố Cẩm quá mức dịu dàng hiền lành, không thích hợp đi làm việc ở những nơi có sức cạnh tranh mạnh kia, sắp xếp tốt nhất chính là sau khi tốt nghiệp đại học, ở lại trường học hai năm, sau đó lại làm giảng viên, vừa thoải mái lại vừa nhàn hạ.
Tuy đời này Cố Cẩm lười nhác không ít, nhưng cô để tay lên ngực tự hỏi, loại liếc mắt nhẹ nhàng là có thể thấy toàn bộ cuộc đời là điều cô muốn sao?
“Học muội……”
“Học muội --”
Cố Cẩm quay đầu, một thanh niên đen gầy mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển đuổi tới.
“Tôi?” Cô nhìn mọi nơi, xung quanh cũng không có ai khác.
“Đừng đi, đang gọi em đấy.” Trần Trí mệt mỏi thở mạnh.
“Có việc gì sao?” Cố Cẩm dừng lại hỏi, rồi đưa một tờ khăn ướt qua.
Trần Trí tiện tay xoa cái trán đổ mồ hôi, gấp giọng nói: “Giang hồ cứu gấp nha học muội! Mau đi với anh.”
Nói, anh liền kéo Cố Cẩm bắt đầu chạy như điên.
Nhìn thấy giấy chứng nhận Hội Học Sinh ở trước ngực anh, Cố Cẩm mới không có la vô lễ.
Cô dùng sức tránh tay ra, lùi ra một bước, nhíu mày nói: “Anh thuộc Hội Học Sinh nhỉ, có chuyện gì thì nói thẳng, đừng có động tay động chân.”
“Hả?” Lúc này Trần Trí mới phát hiện hành vi của mình không ổn, anh thở một hơi thật dài, ổn định lại tim, rồi giải thích: “Là thế này, hôm nay trường học tổ chức lễ tốt nghiệp, mời không ít nhân vật nổi tiếng. Có một cô gái ở trong đội nghi lễ bỗng nhiên bị đau bụng, không lên trận được, anh đến tìm người cứu trận.”
“Học muội, em có thể giúp một chút không?”
Chuyện lễ tốt nghiệp lớn như vậy, Cố Cẩm cũng nghe nói. Thiếu một người nghi lễ mà thôi, chẳng lẽ đội nghi lễ không có người dự bị sao?
Do dự một chút, Cố Cẩm liền gật đầu đồng ý. Hai người vội vàng đi tới hội trường lớn.
Dưới đại thụ, một người đàn ông mặc quần áo bình thường màu đen nhìn chăm chú hai người đi vào hội trường lớn, lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
Tác giả :
Khương Ly Viễn