Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài
Chương 69: Trận Thi Đấu Toàn Quốc Thật Ra Không Hòa Hợp Êm Ấm Như Mặt Ngoài. 3
Những người khác cũng rất nhanh đã chú ý tới Sở Triều Dương.
Đầu tiên là các cô chỉ chú ý tới mặt nạ của Sở Triều Dương nhưng trước đó tất cả các cô cũng đều đã nghe qua, cô ấy là một người có nhân khí siêu cao.
Trong khi số phiếu bầu chọn cho các cô chỉ mới có mấy vạn, nhiều lắm cũng chỉ mười vạn thì số phiếu bầu cho cô ấy đã vượt quá ba mươi vạn rồi.
Người có số phiếu cao sấp xỉ cô ấy thì là An Bội Bội, sở hữu không khí thanh xuân tươi đẹp mười phần.
Ba người, đứng ở ba địa phương hoàn toàn khác biệt, tựa như một nguồn ánh sáng cường đại tỏa ra làm che hết ánh sáng của những người khác, khiến người ta vô pháp bỏ qua.
Thi đấu còn chưa có bắt đầu, nhưng không khí phảng phất như đã khẩn trương lên rất nhiều, làm cho tất cả mọi người đều nảy sinh ra kiêng kỵ thật sâu đối với ba người các cô, vốn dĩ còn có những người nhỏ giọng nói chuyện, nhưng sau khi ba người các cô tới, không khí bỗng dưng kỳ dị mà an tĩnh lại, vậy mà giữa không khí đó, tất cả mọi người lại đều nghe được một câu nói nhỏ khinh thường: “Đây mà là thi đấu ca hát ư, có mà là thi tuyển chọn sắc đẹp ấy!”
Người nói là một cô gái có dáng người cao gầy đầy đặn.
Nói là cô gái, nhưng kỳ thật là không thể nhìn ra được cô ấy khoảng chừng bao nhiêu tuổi, nói cô ấy hai mươi mấy tuổi cũng có khả năng mà ba mươi mấy tuổi cũng có khả năng, tướng mạo có chút thô ráp, nhưng cũng không xấu, chỉ có thể nói là nhan sắc bình thường.
Hầu như tất cả mọi người chỉ nhìn thoáng qua cũng đã biết thân phận của cô ấy, quán quân khu Dĩnh Xuyên, Trịnh Phương Phỉ.
Hùng Viện Viện đã sớm được Lưu Duệ nhắc nhở là sau này cô sẽ cùng với Giang Cầm và Mễ Kiều lập thành một nhóm nhạc ba người, cô lại còn muốn ôm đùi Mễ Kiều, cho nên tự nhiên là cô sẽ bảo vệ Mễ Kiều, bản thân cô vốn dễ xúc động, nghe vậy thì không khỏi cười lạnh trong lòng, ngoài mặt thì lại cười hì hì hỏi Mễ Kiều: “Kiều Kiều, ngươi có biết vì sao người xưa thường nói hồng nhan bạc mệnh không?”
Người luôn luôn được xưng là hồng nhan mỹ mạo, Mễ Kiều bị hỏi thế không khỏi thầm mắng trong lòng ‘Ngươi mới bạc mệnh ấy’, nhưng ngoài mặt vẫn hồn nhiên hỏi lại: “Vì sao cơ?”
Hùng Viện Viện trợn trắng mắt mà nhìn Trịnh Phương Phỉ ở bên kia, “Đó là bởi vì, đâu có ai quan tâm người xấu sống bao lâu cơ chứ!”
Không thể không nói, câu nói này của Hùng Viện Viện quả thật đã làm cho Mễ Kiều phải tức cười, bởi vì tuy rằng ngoài miệng Mễ Kiều không nói, nhưng nội tâm cô thì vẫn luôn rất tự đắc với mỹ mạo của chính mình, nên thật ra vô cùng tán thành những lời này.
Cũng vậy, ai quan tâm người xấu sống bao lâu cơ chứ?
Lời này vừa nói ra đã khiến sắc mặt Trịnh Phương Phỉ tức khắc phải đỏ bừng, cô cũng vốn không phải là một người dễ tính, nghe vậy thì lập tức nổi giận, tiến lên một bước: “Cô nói ai xấu?”
Hùng Viện Viện chưa bao giờ là người sợ cãi nhau, nghe vậy thì trợn trắng mắt: “Ai nói cô đâu.”
Trịnh Phương Phỉ phẫn nộ đánh giá Hùng Viện Viện một phen, châm chọc nói: “Cô cho rằng cô lớn lên rất xinh đẹp ư? Đứng ở bên cạnh Mễ Kiều nhìn khác quái gì một con nha hoàn, hẳn là việc bám đít người khác rất vui vẻ đi?”
Các cô đều đã có tìm hiểu tư liệu lẫn nhau từ trước, cho nên cũng không tồn tại tình huống lần đầu gặp nhau mà không biết đối phương là ai.
Một câu này đã mắng cả Mễ Kiều và Hùng Viện Viện.
Hùng Viện Viện tức giận!
Cô tuy rằng có chút giúp đỡ Mễ Kiều, cũng là bởi vì hiện tại công ty đang nâng đỡ cô ấy, hơn nữa sau này bọn họ lại cùng một nhóm nhạc, cho nên mới không nghĩ sẽ trở mặt nhau mà thôi, nhưng nói cô là nha hoàn của Mễ Kiều? Ở trong lòng cô, cô mới chính là trung tâm của thế giới.
Tuy rằng đây là một câu châm ngòi rõ ràng, Hùng Viện Viện cũng biết, nhưng trong lòng khó tránh khỏi ghen ghét Mễ Kiều.
Mễ Kiều chỉ cần nhìn thấy ngọn lửa ghen ghét ngu xuẩn ở trong mắt Hùng Viện Viện là cô biết, đối phương đã châm ngòi thành công, đôi mắt cô híp lại, mày hơi chau, chỉ trong một cái chớp mắt, hơi nước đã tích tụ ở hốc mắt cô, cô ủy khuất đáng thương mà nhìn Trịnh Phương Phỉ nói: “Cái gì mà bám đít hay không bám đít cơ chứ, chẳng lẽ chơi thân với nhau lại gọi là bám đít ư?”
Một câu, đã làm cho sắc mặt của Trịnh Phương Phỉ cùng với hai người tới từ khu vực Dĩnh Xuyên tái mét cả đi.
Những tuyển thủ ở cùng một khu vực thi đấu với nhau, bởi vì cùng chỗ, lại mới tới Kinh Thị nên cơ bản đều có hẹn với nhau, đi vào tổ tiết mục lại không quen biết với những người ở khu khác nên tự nhiên là hay đi cùng nhau hơn.
Chẳng sợ trước kia đã từng là đối thủ cạnh tranh với nhau, về sau cũng vẫn là đối thủ cạnh tranh với nhau, nhưng bởi vì quen biết, nên hòa thuận mặt ngoài thì vẫn phải có.
Ba tuyển thủ ở khu vực Dĩnh Xuyên cũng như vậy.
Trừ bỏ ba tuyển thủ ở khu vực Kinh Thị là người dân địa phương, thì các tuyển thủ ở các khu vực khác trêи cơ bản là đều đến cùng nhau.
Hùng Viện Viện, Mễ Kiều, Giang Cầm thì hơi khác một chút, bởi vì cùng ở trong ký túc xá do công ty an bài, nên ba người họ đến cùng nhau.
Không khí nhất thời có chút khựng lại, một nữ sinh dáng người không cao cho lắm, dung mạo cũng bình thường lại thập phần lanh lẹ mà tiến lại đây hòa giải nói: “Được rồi, được rồi, mọi người bớt tranh cãi lại đi, tí nữa tổ tiết mục nhìn thấy bây giờ, nếu bị nhìn thấy thì cũng đâu có tốt gì cho các cô.”
Các cô nghe thấy ba chữ tổ tiết mục mới im lặng lại.
Hùng Viện Viện vừa bị người ta nói là nha hoàn nên bây giờ vẫn còn đang tức giận, Mễ Kiều thấy vậy thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Người ta châm ngòi ly gián rõ ràng như vậy mà vẫn còn mắc vào?”
Hùng Viện Viện cũng không ngốc, thấy Mễ Kiều bắc cho cô một bậc thang thì cô cũng thuận theo mà bước xuống, cánh tay cô chỉ về hướng Trịnh Phương Phỉ, trợn trắng mắt nhưng lại làm bộ đáng yêu mà nói: “Tôi mới không mắc mưu đâu!”
Lời này rõ ràng là nói cho Trịnh Phương Phỉ nghe, Trịnh Phương Phỉ đứng cùng một chỗ với hai tuyển thủ khác ở cùng khu vực kia cũng không phản ứng lại cô nữa.
Hồ Dữu âm thầm líu lưỡi mà nói: “Sao cô ta có thể đi đến đâu cũng gây chuyện như thế được thế nhỉ?”
Cô nói chính là nói Hùng Viện Viện, với tính tình của cô ấy mà thiên hạ không loạn, thì cô cũng phục.
Sở Triều Dương cười một cái, không nói chuyện, Hồ Dữu cũng không nói gì nữa.
Đợi trong chốc lát, người trong tổ chế tác, các vị ban giám khảo cùng các lão sư chỉ đạo đều đã tới đủ, lão sư chỉ đạo là một lão sư chuyên nghiệp đến từ học viện điện ảnh Quan Đốc, được mời tới đây để dạy mọi người chuẩn bị cho tiết mục đại hợp xướng mở màn.
Vị trí trêи sân khấu được sắp xếp theo chiều cao, cân nặng, vóc dáng của từng người, lùn đứng phía trước, cao đứng phía sau.
Tuy nói vậy nhưng vóc dáng của Mễ Kiều và Hồ Dữu cao gần như nhau, mà Mễ Kiều được sắp xếp đứng ở hàng đầu, chính giữa sân khấu còn Hồ Dữu lại phải đứng ở tận vị trí không đáng chú ý mấy của hàng hai.
Hùng Viện Viện, Sở Triều Dương, An Bội Bội, Trịnh Phương Phỉ, đều thuộc về những người cao ráo, nhưng Hùng Viện Viện được đứng khu vực giữa sân khấu, còn Sở Triều Dương, An Bội Bội, Trịnh Phương Phỉ thì lại phải đứng tận hàng cuối cùng.
Trịnh Phương Phỉ trầm mặc tức giận, nhưng cô vẫn cố khắc chế lại tính tình của chính mình, không đi gây sự nữa.
Sở Triều Dương và An Bội Bội đều bị xếp ở trong góc tối, đứng đối diện nhau, trong khi di chuyển đi vào sân khấu, hai người không tự chủ được mà va vào thân thể đối phương, hai người đồng thời nói: “Xin lỗi.”
Hai đôi mắt chạm vào nhau, nhìn nhau nở nụ cười, không có nói chuyện nhưng lại rất ăn ý.
Bởi vì sáng sớm đã có một màn nhạc đệm này, dẫn đến trận thi đấu toàn quốc nhìn thì có vẻ hòa hợp êm ấm, nhưng trêи thực tế lại cạnh tranh với nhau vô cùng kịch liệt.
Đầu tiên là các cô chỉ chú ý tới mặt nạ của Sở Triều Dương nhưng trước đó tất cả các cô cũng đều đã nghe qua, cô ấy là một người có nhân khí siêu cao.
Trong khi số phiếu bầu chọn cho các cô chỉ mới có mấy vạn, nhiều lắm cũng chỉ mười vạn thì số phiếu bầu cho cô ấy đã vượt quá ba mươi vạn rồi.
Người có số phiếu cao sấp xỉ cô ấy thì là An Bội Bội, sở hữu không khí thanh xuân tươi đẹp mười phần.
Ba người, đứng ở ba địa phương hoàn toàn khác biệt, tựa như một nguồn ánh sáng cường đại tỏa ra làm che hết ánh sáng của những người khác, khiến người ta vô pháp bỏ qua.
Thi đấu còn chưa có bắt đầu, nhưng không khí phảng phất như đã khẩn trương lên rất nhiều, làm cho tất cả mọi người đều nảy sinh ra kiêng kỵ thật sâu đối với ba người các cô, vốn dĩ còn có những người nhỏ giọng nói chuyện, nhưng sau khi ba người các cô tới, không khí bỗng dưng kỳ dị mà an tĩnh lại, vậy mà giữa không khí đó, tất cả mọi người lại đều nghe được một câu nói nhỏ khinh thường: “Đây mà là thi đấu ca hát ư, có mà là thi tuyển chọn sắc đẹp ấy!”
Người nói là một cô gái có dáng người cao gầy đầy đặn.
Nói là cô gái, nhưng kỳ thật là không thể nhìn ra được cô ấy khoảng chừng bao nhiêu tuổi, nói cô ấy hai mươi mấy tuổi cũng có khả năng mà ba mươi mấy tuổi cũng có khả năng, tướng mạo có chút thô ráp, nhưng cũng không xấu, chỉ có thể nói là nhan sắc bình thường.
Hầu như tất cả mọi người chỉ nhìn thoáng qua cũng đã biết thân phận của cô ấy, quán quân khu Dĩnh Xuyên, Trịnh Phương Phỉ.
Hùng Viện Viện đã sớm được Lưu Duệ nhắc nhở là sau này cô sẽ cùng với Giang Cầm và Mễ Kiều lập thành một nhóm nhạc ba người, cô lại còn muốn ôm đùi Mễ Kiều, cho nên tự nhiên là cô sẽ bảo vệ Mễ Kiều, bản thân cô vốn dễ xúc động, nghe vậy thì không khỏi cười lạnh trong lòng, ngoài mặt thì lại cười hì hì hỏi Mễ Kiều: “Kiều Kiều, ngươi có biết vì sao người xưa thường nói hồng nhan bạc mệnh không?”
Người luôn luôn được xưng là hồng nhan mỹ mạo, Mễ Kiều bị hỏi thế không khỏi thầm mắng trong lòng ‘Ngươi mới bạc mệnh ấy’, nhưng ngoài mặt vẫn hồn nhiên hỏi lại: “Vì sao cơ?”
Hùng Viện Viện trợn trắng mắt mà nhìn Trịnh Phương Phỉ ở bên kia, “Đó là bởi vì, đâu có ai quan tâm người xấu sống bao lâu cơ chứ!”
Không thể không nói, câu nói này của Hùng Viện Viện quả thật đã làm cho Mễ Kiều phải tức cười, bởi vì tuy rằng ngoài miệng Mễ Kiều không nói, nhưng nội tâm cô thì vẫn luôn rất tự đắc với mỹ mạo của chính mình, nên thật ra vô cùng tán thành những lời này.
Cũng vậy, ai quan tâm người xấu sống bao lâu cơ chứ?
Lời này vừa nói ra đã khiến sắc mặt Trịnh Phương Phỉ tức khắc phải đỏ bừng, cô cũng vốn không phải là một người dễ tính, nghe vậy thì lập tức nổi giận, tiến lên một bước: “Cô nói ai xấu?”
Hùng Viện Viện chưa bao giờ là người sợ cãi nhau, nghe vậy thì trợn trắng mắt: “Ai nói cô đâu.”
Trịnh Phương Phỉ phẫn nộ đánh giá Hùng Viện Viện một phen, châm chọc nói: “Cô cho rằng cô lớn lên rất xinh đẹp ư? Đứng ở bên cạnh Mễ Kiều nhìn khác quái gì một con nha hoàn, hẳn là việc bám đít người khác rất vui vẻ đi?”
Các cô đều đã có tìm hiểu tư liệu lẫn nhau từ trước, cho nên cũng không tồn tại tình huống lần đầu gặp nhau mà không biết đối phương là ai.
Một câu này đã mắng cả Mễ Kiều và Hùng Viện Viện.
Hùng Viện Viện tức giận!
Cô tuy rằng có chút giúp đỡ Mễ Kiều, cũng là bởi vì hiện tại công ty đang nâng đỡ cô ấy, hơn nữa sau này bọn họ lại cùng một nhóm nhạc, cho nên mới không nghĩ sẽ trở mặt nhau mà thôi, nhưng nói cô là nha hoàn của Mễ Kiều? Ở trong lòng cô, cô mới chính là trung tâm của thế giới.
Tuy rằng đây là một câu châm ngòi rõ ràng, Hùng Viện Viện cũng biết, nhưng trong lòng khó tránh khỏi ghen ghét Mễ Kiều.
Mễ Kiều chỉ cần nhìn thấy ngọn lửa ghen ghét ngu xuẩn ở trong mắt Hùng Viện Viện là cô biết, đối phương đã châm ngòi thành công, đôi mắt cô híp lại, mày hơi chau, chỉ trong một cái chớp mắt, hơi nước đã tích tụ ở hốc mắt cô, cô ủy khuất đáng thương mà nhìn Trịnh Phương Phỉ nói: “Cái gì mà bám đít hay không bám đít cơ chứ, chẳng lẽ chơi thân với nhau lại gọi là bám đít ư?”
Một câu, đã làm cho sắc mặt của Trịnh Phương Phỉ cùng với hai người tới từ khu vực Dĩnh Xuyên tái mét cả đi.
Những tuyển thủ ở cùng một khu vực thi đấu với nhau, bởi vì cùng chỗ, lại mới tới Kinh Thị nên cơ bản đều có hẹn với nhau, đi vào tổ tiết mục lại không quen biết với những người ở khu khác nên tự nhiên là hay đi cùng nhau hơn.
Chẳng sợ trước kia đã từng là đối thủ cạnh tranh với nhau, về sau cũng vẫn là đối thủ cạnh tranh với nhau, nhưng bởi vì quen biết, nên hòa thuận mặt ngoài thì vẫn phải có.
Ba tuyển thủ ở khu vực Dĩnh Xuyên cũng như vậy.
Trừ bỏ ba tuyển thủ ở khu vực Kinh Thị là người dân địa phương, thì các tuyển thủ ở các khu vực khác trêи cơ bản là đều đến cùng nhau.
Hùng Viện Viện, Mễ Kiều, Giang Cầm thì hơi khác một chút, bởi vì cùng ở trong ký túc xá do công ty an bài, nên ba người họ đến cùng nhau.
Không khí nhất thời có chút khựng lại, một nữ sinh dáng người không cao cho lắm, dung mạo cũng bình thường lại thập phần lanh lẹ mà tiến lại đây hòa giải nói: “Được rồi, được rồi, mọi người bớt tranh cãi lại đi, tí nữa tổ tiết mục nhìn thấy bây giờ, nếu bị nhìn thấy thì cũng đâu có tốt gì cho các cô.”
Các cô nghe thấy ba chữ tổ tiết mục mới im lặng lại.
Hùng Viện Viện vừa bị người ta nói là nha hoàn nên bây giờ vẫn còn đang tức giận, Mễ Kiều thấy vậy thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Người ta châm ngòi ly gián rõ ràng như vậy mà vẫn còn mắc vào?”
Hùng Viện Viện cũng không ngốc, thấy Mễ Kiều bắc cho cô một bậc thang thì cô cũng thuận theo mà bước xuống, cánh tay cô chỉ về hướng Trịnh Phương Phỉ, trợn trắng mắt nhưng lại làm bộ đáng yêu mà nói: “Tôi mới không mắc mưu đâu!”
Lời này rõ ràng là nói cho Trịnh Phương Phỉ nghe, Trịnh Phương Phỉ đứng cùng một chỗ với hai tuyển thủ khác ở cùng khu vực kia cũng không phản ứng lại cô nữa.
Hồ Dữu âm thầm líu lưỡi mà nói: “Sao cô ta có thể đi đến đâu cũng gây chuyện như thế được thế nhỉ?”
Cô nói chính là nói Hùng Viện Viện, với tính tình của cô ấy mà thiên hạ không loạn, thì cô cũng phục.
Sở Triều Dương cười một cái, không nói chuyện, Hồ Dữu cũng không nói gì nữa.
Đợi trong chốc lát, người trong tổ chế tác, các vị ban giám khảo cùng các lão sư chỉ đạo đều đã tới đủ, lão sư chỉ đạo là một lão sư chuyên nghiệp đến từ học viện điện ảnh Quan Đốc, được mời tới đây để dạy mọi người chuẩn bị cho tiết mục đại hợp xướng mở màn.
Vị trí trêи sân khấu được sắp xếp theo chiều cao, cân nặng, vóc dáng của từng người, lùn đứng phía trước, cao đứng phía sau.
Tuy nói vậy nhưng vóc dáng của Mễ Kiều và Hồ Dữu cao gần như nhau, mà Mễ Kiều được sắp xếp đứng ở hàng đầu, chính giữa sân khấu còn Hồ Dữu lại phải đứng ở tận vị trí không đáng chú ý mấy của hàng hai.
Hùng Viện Viện, Sở Triều Dương, An Bội Bội, Trịnh Phương Phỉ, đều thuộc về những người cao ráo, nhưng Hùng Viện Viện được đứng khu vực giữa sân khấu, còn Sở Triều Dương, An Bội Bội, Trịnh Phương Phỉ thì lại phải đứng tận hàng cuối cùng.
Trịnh Phương Phỉ trầm mặc tức giận, nhưng cô vẫn cố khắc chế lại tính tình của chính mình, không đi gây sự nữa.
Sở Triều Dương và An Bội Bội đều bị xếp ở trong góc tối, đứng đối diện nhau, trong khi di chuyển đi vào sân khấu, hai người không tự chủ được mà va vào thân thể đối phương, hai người đồng thời nói: “Xin lỗi.”
Hai đôi mắt chạm vào nhau, nhìn nhau nở nụ cười, không có nói chuyện nhưng lại rất ăn ý.
Bởi vì sáng sớm đã có một màn nhạc đệm này, dẫn đến trận thi đấu toàn quốc nhìn thì có vẻ hòa hợp êm ấm, nhưng trêи thực tế lại cạnh tranh với nhau vô cùng kịch liệt.
Tác giả :
Cửu Tử