Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài
Chương 29
Thực lực của Hùng Viện Viện quả thật rất mạnh mẽ, dù sao cũng đã chuẩn bị trước hẳn một năm, hơn nữa cô còn có ngoại hình đáng yêu, vừa có thể hát, vừa có thể nhảy, mọi người ở công ty quản lý cũng đã định liệu được trước, cô có thể lọt vào được top mười là điều hết mức bình thường, thậm chí khả năng cô được làm quán quân của khu cũng không phải là không thể.
Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn.
Trong trận đầu của vòng thăng cấp ở khu vực Kinh Thị, từ 100 người lấy 50 thì Hùng Viện Viện đã hoàn mỹ tránh khỏi Sở Triều Dương, hai người đều là vừa thi đấu xong liền rời đi ngay, lại còn không cùng ngày thi đấu, cho nên không hề biết nhau.
Phải tận đến lúc lấy giấy thông hành của 50 người vượt qua trận thăng cấp đầu, thời điểm tất cả cùng nhau hợp xướng, hai người mới gặp phải nhau.
Bắt đầu từ trận thăng cấp tiếp theo là từ 50 người lấy 20 người thì sẽ không phát sóng ở đài truyền hình âm nhạc địa phương nữa mà sẽ phát sóng hẳn lên truyền hình Quả Táo luôn. Người chủ trì thi đấu cũng đổi từ chủ đài truyền hình địa phương thành một người có danh tiếng khác ở đài truyền hình Quả Táo, nên để chuẩn bị cho lần thi đấu tiếp theo, tổ tiết mục đã tập hợp các cô lại để luyện tập phần mở màn là phần hợp xướng chung giữa tất cả mọi người, Hùng Viện Viện cũng chính là ở trong phòng luyện vũ đạo cho phần hợp xướng mà gặp Sở Triều Dương.
Trong toàn bộ 50 vị tuyển thủ, cô liếc mắt một cái là đã chú ý đến Sở Triều Dương, cũng không phải cô nhận ra Sở Triều Dương, mà là bởi vì Sở Triều Dương là nữ thí sinh duy nhất trong tất cả các thí sinh mang mặt nạ dự thi.
Đặc biệt.
Rất đặc biệt.
Có người cho rằng Sở Triều Dương là có nỗi khổ riêng, nhưng Hùng Viện Viện liếc mắt một cái là đã thấy người này rất tâm cơ.
Chiếc mặt nạ màu hồng trắng kia cũng chính là một đạo cụ, tựa như đây chính là kế hoạch mà cô ta đã lên sẵn từ trước, nhờ chiếc mặt nạ này mà ở trong một đám đông, chỉ cần người ta liếc mắt một cái là đã nhận ra cô ta, cũng nhớ kỹ cô ta.
Vô Danh, vậy mà còn tự lấy cho mình một cái tên lòe mắt thiên hạ như vậy đấy, thật giống như một con chuột cống hôi thối*, chỉ biết dùng chiêu trò để nổi tiếng.
*Chỗ này mình dịch như vậy vì trước đó đã có một bạn cmt góp ý cho mình, mình không nhớ rõ tên bạn là gì nên nếu bạn đọc được thì cho mình cảm ơn nhé.
Ban đầu suy nghĩ của nhóm giám khảo giống y như Hùng Viện Viện, bọn họ cũng cho rằng Sở Triều Dương mang mặt nạ tới dự thi hoặc là do có khuôn mặt vô cùng xấu, hoặc là trêи mặt bị khuyết tật, và hoặc là do cô ta hành xử như vậy đơn giản là vì muốn có thể nhận được sự chú ý của người khác.
Nhưng bất kể là nguyên nhân nào, Hùng Viện Viện đều cảm thấy cô ta hoàn toàn không có một tí uy hϊế͙p͙ nào với cô.
Cũng vì vậy mà cô đương nhiên không để chuyện này ở trong lòng, sau khi trở về liền tiếp tục chuẩn bị cho phần thi đấu tiếp theo của mình, tâm thái của cô vẫn rất thả lỏng, hoàn toàn không để những người khác vào mắt.
Vốn dĩ các tuyển thủ khác ở khu vực Kinh Thị cũng có suy nghĩ giống Hùng Viện Viện, nhưng ngoài mặt họ vẫn cố giả dạng tuổi trẻ đơn thuần, nếu có gặp Sở Triều Dương thì liền hỏi: “A, tại sao bạn lại phải mang mặt nạ thế? Nhưng mà bạn mang mặt nạ như vậy quả thật rất đáng yêu.”
Còn có những người mới hơi quen thuộc với Sở Triều Dương đã nói thẳng: “Bạn có thể tháo mặt nạ xuống cho mình xem mặt được không? “.
Nhưng các cô lại chỉ cho rằng Sở Triều Dương đeo mặt nạ là để hấp dẫn sự chú ý của người khác, hoàn toàn không nghĩ có phải là cô có điều gì khó nói hay không.
Khi có người hỏi như vậy, Sở Triều Dương liền lập tức cự tuyệt: “Không thể rồi, chẳng qua nếu bạn thích thì mình có thể tặng bạn một cái.”
Thí sinh nữ bị cự tuyệt kia tức khắc ngượng ngùng mà lè lười: “Mình không cần đâu.”
Các cô chủ yếu cũng không có ác ý mấy, chỉ là tò mò.
Vốn dĩ các cô không nghĩ được nhiều, nhưng sau khi bị Sở Triều Dương cự tuyệt, trong lòng bọn họ bắt đầu sinh ra cảm giác đồng tình với cô, khẳng định là do cô bị hủy dung nên mới bất đắc dĩ phải đeo mặt nạ, lại cẩn thận nhìn làn da bên ngoài của cô, thực sự là trắng nõn hồng hào.
Đặc biệt là sau khi nghe Sở Triều Dương hát, các cô thực sự xác định Sở Triều Dương mang mặt nạ dự thi là do có nỗi khổ riêng rồi.
Nếu không lớn lên xinh đẹp như vậy thì ai sẽ nguyện ý đeo mặt nạ cơ chứ.
Không riêng các tuyển thủ suy nghĩ như vậy, sau khi các giám khảo đánh giá ngón giọng của cô cũng cho là như thế, vậy nên mới không bắt cô tháo mặt nạ ra nữa, mọi người đều tự bổ não cho mình các cái tình tiết đặc thù như “trêи mặt toàn những đốm mẩn đỏ”, “bị hỏa hoạn hủy dung”, “do tai nạn xe cộ mà khuôn mặt bị tàn phá” … Rồi họ bắt đầu ngồi chờ xem kịch.
Chẳng phải ở trêи phim truyền hình, đã có rất nhiều mỹ nữ bị xấu đi là do có vết bớt dài trêи mặt hoặc bị hủy dung hay sao?
Vậy nên sau khi biết được trêи khuôn mặt cô có vết bớt hoặc bị hủy dung,..gì gì đó, đáy lòng bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra.
Thật sự là ban đầu Sở Triều Dương mang lại áp lực quá lớn cho bọn họ, bên dưới mặt nạ lộ ra môi và cằm quá mức hoàn mỹ, môi đỏ da trắng, tinh xảo hoàn mỹ, hơn nữa cô còn sở hữu ngón giọng và khả năng biểu diễn trêи sân khấu xuất sắc, nếu cô còn sở hữu mỹ nhan thịnh thế nữa, thì quả thật là lực cạnh tranh thực sự rất rất cao.
Ở trêи sàn thi đấu, có thêm dung mạo xinh đẹp chính là thêm một bước đệm để phân hạng rất lớn, nên không ai nghĩ rằng cô sẽ che đi dung mạo xinh đẹp của mình vì không muốn bước tiếp đâu.
Nếu như không muốn đi tiếp thì cô còn tham gia cái chương trình này làm gì nữa?
Thậm chí bởi vì cô có nghệ danh là Vô Danh mà các cô ấy đều cảm thấy, nội tâm của cô khẳng định là rất tự ti, nên mới không dám để lộ khuôn mặt thật và tên thật.
Nhưng cũng có một số người vẫn có chấp cho rằng cô cố lộng huyền hư*, tựa như một vai hề.
* Cố lộng huyền hư: Cố làm ra vẻ cao siêu, thần bí, kỳ ảo.
Hùng Viện Viện chính là một trong số người đó, cô quả thật cảm thấy Sở Triều Dương đích thị chính là một vai hề, đặc biệt là sau khi ở hiện trường thi đấu vòng thăng cấp tiếp theo, tận tai cảm nhận được loại ngón giọng của Sở Triều Dương, đó chính là loại cảm giác toàn thân tê dại, nổi da gà, lông tơ dựng đứng, hiện tại nghĩ lại cô vẫn còn thấy sợ.
Lúc này cô bắt đầu cảm nhận được sự uy hϊế͙p͙ mãnh liệt.
Sau khi trở lại ký túc xá, cô lại nhịn không được mà nói với Giang Cầm: “Tao nói cho mày nghe nè, ở khu thi đấu của tao có một thí sinh cư nhiên dám đeo mặt nạ đi thi, nhiều người còn không nhận ra đây cũng là một thí sinh cơ, tao khẳng định là cô ta có một khuôn mặt xấu xí dữ tợn.”
Khi nói những lời này, đáy mắt cô không giấu được cảm giác kiêng kị và ghen ghét, Giang Cầm lại chỉ nhẹ nhàng tháo xuống tai nghe, nhàn nhạt mà nói một câu: “Đấy là việc của người ta.”
“Tao không phải nhìn cô ta không thuận mắt hay sao, đã xấu xí mà còn ở khu thi đấu tác oai tác quái gì không biết, cô ta cứ cho là chỉ cần đeo mặt nạ thì mọi người sẽ nhớ kỹ cô ta ý.” Hùng Viện Viện cười khẩy mà bĩu bôi.
Cô thật ra tức giận chính là vì việc này, cô dựa vào vẻ ngoài thanh xuân đáng yêu cùng với những ca khúc vui nhộn mới có thể tích lũy được một đống fans, lại không nghĩ tới cái người Vô Danh này chỉ cần đeo mặt nạ cũng đã khiến cho người xem nhớ kỹ cô ta, chắc số fans hiện tại cũng chẳng hơn kém cô là bao rồi.
“Mày cũng có thể đeo mặt nạ mà.” Giang Cầm liếc mắt nhìn cô một cái, bình tĩnh mà nói: “Tham gia thi đấu ca hát chủ yếu là dựa vào thực lực đúng không.”
Mày có thực lực thì đương nhiên là mày có thể nói vậy. Trong lòng Hùng Viện Viện quả thực không phục một chút nào, có thực lực thì thế nào? Không phải lớn lên vẫn xấu xí hay sao?
Liếc mắt một cái thì nhìn tướng mạo Giang Cầm còn ổn, nhưng khi nhìn đến tướng mạo thô to của Giang Cầm, rồi lại nhìn dáng người cao gầy mảnh khảnh của mình, Hùng Viện Viện lập tức đắc ý.
Ở giới giải trí, bạn hát hay nhưng bạn lớn lên khó coi thì vẫn là không được rồi.
Cô lại quay ra nhìn gương, mím môi, “Tao vẫn là không quen nhìn cô ta, thật đúng là loại chuột cống hôi thối.”
Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn.
Trong trận đầu của vòng thăng cấp ở khu vực Kinh Thị, từ 100 người lấy 50 thì Hùng Viện Viện đã hoàn mỹ tránh khỏi Sở Triều Dương, hai người đều là vừa thi đấu xong liền rời đi ngay, lại còn không cùng ngày thi đấu, cho nên không hề biết nhau.
Phải tận đến lúc lấy giấy thông hành của 50 người vượt qua trận thăng cấp đầu, thời điểm tất cả cùng nhau hợp xướng, hai người mới gặp phải nhau.
Bắt đầu từ trận thăng cấp tiếp theo là từ 50 người lấy 20 người thì sẽ không phát sóng ở đài truyền hình âm nhạc địa phương nữa mà sẽ phát sóng hẳn lên truyền hình Quả Táo luôn. Người chủ trì thi đấu cũng đổi từ chủ đài truyền hình địa phương thành một người có danh tiếng khác ở đài truyền hình Quả Táo, nên để chuẩn bị cho lần thi đấu tiếp theo, tổ tiết mục đã tập hợp các cô lại để luyện tập phần mở màn là phần hợp xướng chung giữa tất cả mọi người, Hùng Viện Viện cũng chính là ở trong phòng luyện vũ đạo cho phần hợp xướng mà gặp Sở Triều Dương.
Trong toàn bộ 50 vị tuyển thủ, cô liếc mắt một cái là đã chú ý đến Sở Triều Dương, cũng không phải cô nhận ra Sở Triều Dương, mà là bởi vì Sở Triều Dương là nữ thí sinh duy nhất trong tất cả các thí sinh mang mặt nạ dự thi.
Đặc biệt.
Rất đặc biệt.
Có người cho rằng Sở Triều Dương là có nỗi khổ riêng, nhưng Hùng Viện Viện liếc mắt một cái là đã thấy người này rất tâm cơ.
Chiếc mặt nạ màu hồng trắng kia cũng chính là một đạo cụ, tựa như đây chính là kế hoạch mà cô ta đã lên sẵn từ trước, nhờ chiếc mặt nạ này mà ở trong một đám đông, chỉ cần người ta liếc mắt một cái là đã nhận ra cô ta, cũng nhớ kỹ cô ta.
Vô Danh, vậy mà còn tự lấy cho mình một cái tên lòe mắt thiên hạ như vậy đấy, thật giống như một con chuột cống hôi thối*, chỉ biết dùng chiêu trò để nổi tiếng.
*Chỗ này mình dịch như vậy vì trước đó đã có một bạn cmt góp ý cho mình, mình không nhớ rõ tên bạn là gì nên nếu bạn đọc được thì cho mình cảm ơn nhé.
Ban đầu suy nghĩ của nhóm giám khảo giống y như Hùng Viện Viện, bọn họ cũng cho rằng Sở Triều Dương mang mặt nạ tới dự thi hoặc là do có khuôn mặt vô cùng xấu, hoặc là trêи mặt bị khuyết tật, và hoặc là do cô ta hành xử như vậy đơn giản là vì muốn có thể nhận được sự chú ý của người khác.
Nhưng bất kể là nguyên nhân nào, Hùng Viện Viện đều cảm thấy cô ta hoàn toàn không có một tí uy hϊế͙p͙ nào với cô.
Cũng vì vậy mà cô đương nhiên không để chuyện này ở trong lòng, sau khi trở về liền tiếp tục chuẩn bị cho phần thi đấu tiếp theo của mình, tâm thái của cô vẫn rất thả lỏng, hoàn toàn không để những người khác vào mắt.
Vốn dĩ các tuyển thủ khác ở khu vực Kinh Thị cũng có suy nghĩ giống Hùng Viện Viện, nhưng ngoài mặt họ vẫn cố giả dạng tuổi trẻ đơn thuần, nếu có gặp Sở Triều Dương thì liền hỏi: “A, tại sao bạn lại phải mang mặt nạ thế? Nhưng mà bạn mang mặt nạ như vậy quả thật rất đáng yêu.”
Còn có những người mới hơi quen thuộc với Sở Triều Dương đã nói thẳng: “Bạn có thể tháo mặt nạ xuống cho mình xem mặt được không? “.
Nhưng các cô lại chỉ cho rằng Sở Triều Dương đeo mặt nạ là để hấp dẫn sự chú ý của người khác, hoàn toàn không nghĩ có phải là cô có điều gì khó nói hay không.
Khi có người hỏi như vậy, Sở Triều Dương liền lập tức cự tuyệt: “Không thể rồi, chẳng qua nếu bạn thích thì mình có thể tặng bạn một cái.”
Thí sinh nữ bị cự tuyệt kia tức khắc ngượng ngùng mà lè lười: “Mình không cần đâu.”
Các cô chủ yếu cũng không có ác ý mấy, chỉ là tò mò.
Vốn dĩ các cô không nghĩ được nhiều, nhưng sau khi bị Sở Triều Dương cự tuyệt, trong lòng bọn họ bắt đầu sinh ra cảm giác đồng tình với cô, khẳng định là do cô bị hủy dung nên mới bất đắc dĩ phải đeo mặt nạ, lại cẩn thận nhìn làn da bên ngoài của cô, thực sự là trắng nõn hồng hào.
Đặc biệt là sau khi nghe Sở Triều Dương hát, các cô thực sự xác định Sở Triều Dương mang mặt nạ dự thi là do có nỗi khổ riêng rồi.
Nếu không lớn lên xinh đẹp như vậy thì ai sẽ nguyện ý đeo mặt nạ cơ chứ.
Không riêng các tuyển thủ suy nghĩ như vậy, sau khi các giám khảo đánh giá ngón giọng của cô cũng cho là như thế, vậy nên mới không bắt cô tháo mặt nạ ra nữa, mọi người đều tự bổ não cho mình các cái tình tiết đặc thù như “trêи mặt toàn những đốm mẩn đỏ”, “bị hỏa hoạn hủy dung”, “do tai nạn xe cộ mà khuôn mặt bị tàn phá” … Rồi họ bắt đầu ngồi chờ xem kịch.
Chẳng phải ở trêи phim truyền hình, đã có rất nhiều mỹ nữ bị xấu đi là do có vết bớt dài trêи mặt hoặc bị hủy dung hay sao?
Vậy nên sau khi biết được trêи khuôn mặt cô có vết bớt hoặc bị hủy dung,..gì gì đó, đáy lòng bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra.
Thật sự là ban đầu Sở Triều Dương mang lại áp lực quá lớn cho bọn họ, bên dưới mặt nạ lộ ra môi và cằm quá mức hoàn mỹ, môi đỏ da trắng, tinh xảo hoàn mỹ, hơn nữa cô còn sở hữu ngón giọng và khả năng biểu diễn trêи sân khấu xuất sắc, nếu cô còn sở hữu mỹ nhan thịnh thế nữa, thì quả thật là lực cạnh tranh thực sự rất rất cao.
Ở trêи sàn thi đấu, có thêm dung mạo xinh đẹp chính là thêm một bước đệm để phân hạng rất lớn, nên không ai nghĩ rằng cô sẽ che đi dung mạo xinh đẹp của mình vì không muốn bước tiếp đâu.
Nếu như không muốn đi tiếp thì cô còn tham gia cái chương trình này làm gì nữa?
Thậm chí bởi vì cô có nghệ danh là Vô Danh mà các cô ấy đều cảm thấy, nội tâm của cô khẳng định là rất tự ti, nên mới không dám để lộ khuôn mặt thật và tên thật.
Nhưng cũng có một số người vẫn có chấp cho rằng cô cố lộng huyền hư*, tựa như một vai hề.
* Cố lộng huyền hư: Cố làm ra vẻ cao siêu, thần bí, kỳ ảo.
Hùng Viện Viện chính là một trong số người đó, cô quả thật cảm thấy Sở Triều Dương đích thị chính là một vai hề, đặc biệt là sau khi ở hiện trường thi đấu vòng thăng cấp tiếp theo, tận tai cảm nhận được loại ngón giọng của Sở Triều Dương, đó chính là loại cảm giác toàn thân tê dại, nổi da gà, lông tơ dựng đứng, hiện tại nghĩ lại cô vẫn còn thấy sợ.
Lúc này cô bắt đầu cảm nhận được sự uy hϊế͙p͙ mãnh liệt.
Sau khi trở lại ký túc xá, cô lại nhịn không được mà nói với Giang Cầm: “Tao nói cho mày nghe nè, ở khu thi đấu của tao có một thí sinh cư nhiên dám đeo mặt nạ đi thi, nhiều người còn không nhận ra đây cũng là một thí sinh cơ, tao khẳng định là cô ta có một khuôn mặt xấu xí dữ tợn.”
Khi nói những lời này, đáy mắt cô không giấu được cảm giác kiêng kị và ghen ghét, Giang Cầm lại chỉ nhẹ nhàng tháo xuống tai nghe, nhàn nhạt mà nói một câu: “Đấy là việc của người ta.”
“Tao không phải nhìn cô ta không thuận mắt hay sao, đã xấu xí mà còn ở khu thi đấu tác oai tác quái gì không biết, cô ta cứ cho là chỉ cần đeo mặt nạ thì mọi người sẽ nhớ kỹ cô ta ý.” Hùng Viện Viện cười khẩy mà bĩu bôi.
Cô thật ra tức giận chính là vì việc này, cô dựa vào vẻ ngoài thanh xuân đáng yêu cùng với những ca khúc vui nhộn mới có thể tích lũy được một đống fans, lại không nghĩ tới cái người Vô Danh này chỉ cần đeo mặt nạ cũng đã khiến cho người xem nhớ kỹ cô ta, chắc số fans hiện tại cũng chẳng hơn kém cô là bao rồi.
“Mày cũng có thể đeo mặt nạ mà.” Giang Cầm liếc mắt nhìn cô một cái, bình tĩnh mà nói: “Tham gia thi đấu ca hát chủ yếu là dựa vào thực lực đúng không.”
Mày có thực lực thì đương nhiên là mày có thể nói vậy. Trong lòng Hùng Viện Viện quả thực không phục một chút nào, có thực lực thì thế nào? Không phải lớn lên vẫn xấu xí hay sao?
Liếc mắt một cái thì nhìn tướng mạo Giang Cầm còn ổn, nhưng khi nhìn đến tướng mạo thô to của Giang Cầm, rồi lại nhìn dáng người cao gầy mảnh khảnh của mình, Hùng Viện Viện lập tức đắc ý.
Ở giới giải trí, bạn hát hay nhưng bạn lớn lên khó coi thì vẫn là không được rồi.
Cô lại quay ra nhìn gương, mím môi, “Tao vẫn là không quen nhìn cô ta, thật đúng là loại chuột cống hôi thối.”
Tác giả :
Cửu Tử