Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He
Chương 66: Mục tiêu kế tiếp
Tang Viễn Viễn chậm rãi cúi đầu nhìn, phát hiện một cánh tay nhỏ xíu đang túm chặt váy mình.
Chốc lát gian, nàng cảm giác linh hồn mình đã bay đâu mất.
Ánh mắt nàng giống như bị hồ dán dính lại, dính chặt trên cái bàn tay nhỏ xíu đang bắt lấy đuôi áo nàng, muốn dịch ra cũng không biết làm sao dịch ra.
Một lát sau, nàng mới ẩn ẩn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
Đây là một bàn tay người.
Không phải tay con rối gỗ.
Tuy rằng cái con rối gỗ đó bàn tay nhỏ của nó cũng trắng trắng nộn nộn, nhưng có thể nhìn ra là làm từ gỗ.
Không giống như bàn tay trước mắt này, nhìn thấy có vẻ như da thịt chân thật.
Chân Tang Viễn Viễn mềm nhũn, định định thần, ánh mắt theo bàn tay nhỏ lướt lên phía trên nhìn—— là một đứa bé gái tròn trĩnh thắt hai bím tóc nhỏ, bộ dáng chừng năm sáu tuổi, đôi mắt to lại tròn xoe như một chú nai con.
"Bình Bình tỷ tỷ ở bên trong, có kẹo ăn nha."
Đứa bé lấy ngón tay ngắn ngủn chỉ chỉ vào trong sân nhà của người bị hại thứ hai.
Lần này là một vị họ Mộc, là một tiên sinh dạy học, danh tiếng cực tốt.
Một vị phụ nhân vội vàng chạy tới, đánh' chát ' một cái lên abfn tay nhỏ xíu của cô bé, hướng về phía Tang Viễn Viễn ngượng ngùng cười: "Tiểu oa nhi không hiểu chuyện, quý nhân chớ trách."
Tang Viễn Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy U Vô Mệnh đã đi vào trong viện.
Nàng nhìn phụ nhân cười cười, hỏi: "Nơi này không có người ở sao?"
Phụ nhân nhìn thoáng qua trái phải, thấp giọng trả lời: "Ừm. Đáng thương lắm, Mộc tiên sinh sống độc thân có một mình, ba mươi mấy tuổi đầu rồi cũng không lấy được vợ, đến khi ra đi rồi cũng không thân nhân đưa tiễn. Ai da, thật đáng thương, người tốt không được hồi báo mà! Nhà cũng đã sung công, mấy ngày nữa chắc cũng được sửa sang lại rồi bán."
Tang Viễn Viễn liền nói: "Vị Mộc tiên sinh này thường giúp đỡ mọi người sao?"
"Đúng vậy!" Phụ nhân thật mạnh gật đầu, "Vì hắn thường xuyên tiếp tế quê nhà, mới vẫn luôn không tích cóp đủ tiền cưới vợ, ai! Hiện giờ nữ tử trẻ tuổi nha, có mắt mà không biết kim nạm ngọc. Muốn ta nói, có thể gả cho người quân tử như vậy cả đời còn chả phải có chỗ nương tựa rồi ? Còn muốn đòi tiền gì nữa chứ! Mỗi lần nhắc tới cái này, Mộc tiên sinh cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ thôi!"
Đứa bé gái vẫn còn đứng nhắc mãi: "Mộc tiên sinh cho Bình Bình tỷ tỷ ăn kẹo kẹo......"
Tang Viễn Viễn hạ mi, hỏi: "Bình Bình tỷ tỷ là ai vậy?"
Phụ nhân vội vàng nhìn trái phải một chút, khẽ nói: "Là hài tử của Vương gia ở cuối hẻm, năm trước đã mất tích rồi."
Đứa bé gái chỉ vào sân, cười hì hì nói: "Bình Bình tỷ tỷ ở bên trong ăn kẹo!"
Phụ nhân lại tát con bé một cái rõ đau, mắng: "Mỗi ngày đều nói hươu nói vượn! Để ta lại nghe được ngươi nói bừa nữa ta xé miệng ngươi nghe chưa!"
Nàng ta cũng không nhiều lời nữa, bồng con bé nhỏ kẹp lên xương sườn, vội vàng rời đi.
Tang Viễn Viễn đem ánh mắt chậm rãi quay về hướng gian nhà mất đi chủ nhân, sân quạnh quẽ.
"Bình Bình tỷ tỷ ở bên trong, ăn kẹo?" Nàng thấp giọng lặp lại câu đứa bé gái vừa nói, đuổi theo U Vô Mệnh.
U Vô Mệnh ôm cánh tay, lười biếng mà đứng trong viện, ánh mắt khinh phiêu phiêu đánh giá khắp nơi .
Vị Mộc tiên sinh này, sinh thời là một người dạy học, danh tiếng khá tốt, vừa nhìn qua nhà hắn liền biết ngày thường cuộc sống cũng thập phần kham khổ.
"Thích làm việc thiện à." U Vô Mệnh cười khẽ, lảo đảo lắc lư đi hướng trong phòng.
Tang Viễn Viễn đuổi tới bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt U Vô Mệnh có chút hư không, thuận miệng nói: "Lúc trước họ Minh cũng thích xen vào việc người khác. Nhưng mà hắn ta có một quy tắc."
Tang Viễn Viễn tò mò nhìn hắn. Hiếm khi hắn ta như hôm nay có hơi xúc động, lại một lần nữa nhắc tới Minh tiên sinh.
"Lợi người, cần trên tiền đề là không tổn hại mình. Không ai là thánh nhân cả."
Hắn đạm thanh nói, tùy tay lay lay bài trí trong phòng.
Tang Viễn Viễn dừng bước chân, trầm ngâm một lát, chấp nhận.
Minh tiên sinh kỳ thật là một người sống thực thông thấu.
Khi bản thân có thừa sức lực thì trợ giúp người khác một chút, thu hoạch của bản thân chính là vui vẻ, sung sướng. Nếu lực không có lại mạnh mẽ trợ người, thông thường chỉ sẽ đổi lấy oán hận cùng hối hận.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Cho nên, vị Mộc tiên sinh này cam nguyện sống thà thật kham khổ cô độc cũng phải liều mạng tiếp tế quê nhà, hoặc là một vị thánh nhân, hoặc là......"
Sườn mặt U Vô Mệnh hất lên, cười khẽ: "Có ý đồ khác. Bồi thường, che dấu, hoặc mê muội vì danh thanh."
Tang Viễn Viễn nói: "Cũng không hẳn vậy. Thế gian luôn có một ít người như vậy, ham muốn hưởng thụ vật chất cực kỳ thanh đạm, ấm no là có thể thỏa mãn rồi, còn lại tiền tài đều lấy làm việc từ thiện, từ đó thu hoạch sự vui sướng cho bản thân thôi."
U Vô Mệnh cười to: "Ngốc Quả Tử! Đó là thánh nhân."
Tang Viễn Viễn: "?"
Hắn cười ôm lấy nàng: "Ngươi cho rằng thánh nhân là cái dạng gì? Ai là thánh nhân đều cũng phải bị đưa vào miếu thờ sao? Không không không, thánh nhân nơi nơi đều có, nói không chừng chúng ta ngàn năm sau, cũng có thể bị nắn cái kim thân thánh nhân không chừng ."
Tang Viễn Viễn: "...... Như thế nào mà ta lại cảm thấy ngươi đang mắng ta."
"Tiểu Quả quả của ta." Hắn rũ mắt nhìn nàng, khóe môi có nụ cười phiêu ra, "Yêu nàng còn không kịp, sao nỡ lòng mắng nàng được chứ."
Tang Viễn Viễn cảm thấy tim đập hụt một nhịp, hai lỗ tai nóng lên, vội vàng tránh khỏi lòng ngực hắn, giả vờ trấn định nói: "Mới vừa rồi ta nghe được một chút manh mối không tầm thường, chàng muốn nghe hay không ?"
U Vô Mệnh híp mắt, nhìn nàng cười, giống như hồ ly.
Nàng nói: "Cái xóm này năm trước có một nữ hài bị mất tích, một nữ hài nhỏ hơn khác hình như đã từng nhìn thấy cái vị Mộc tiên sinh này cho nữ hài đã mất tích kia kẹo ăn thì phải."
U Vô Mệnh nhướng mày: "Vậy thì có hơi lạ. Một người tốt thích làm việc thiện, cho con nít kẹo ăn không phải là chuyện thật tầm thường sao, sao có thể làm người khác nhìn thấy vẫn còn nhớ đến bây giờ chứ?"
"Cho nên hẳn là nữ hài nhỏ tuổi này hẳn là thấy được một màn thực không tầm thường." Tang Viễn Viễn nói, "Chỉ tiếc con bé tuổi thật sự là quá nhỏ, hỏi cũng hỏi không ra cái gì."
"Vậy chỉ có thể chính mình tìm thôi." U Vô Mệnh trở tay rút đại hắc đao phía sau ra.
Tang Viễn Viễn cho rằng hắn muốn hủy nơi này đi.
Không nghĩ tới, U Vô Mệnh lại rất có lễ phép mà dùng mũi đao cùng sống dao chọc chọc chỗ này một chút, vỗ vỗ chỗ kia một chút.
"Chàng nghĩ trong phòng này có gì đó lạ thường sao?" Tang Viễn Viễn hỏi, "U Ảnh vệ không phải đã tra qua à?"
Hắn không chút để ý mà cười cười: "Vào trước là chủ, đồng tình người bị hại, sẽ không đi truy tìm tận gốc người đã chết."
Tang Viễn Viễn suy nghĩ một lát, bừng tỉnh gật đầu.
U Vô Mệnh nhìn người nhìn việc đều là cực kỳ thông thấu.
Nàng nhìn thân ảnh hắn nhích tới nhích lui, trong lòng thầm nghĩ, nếu Minh tiên sinh còn sống, hẳn là cũng là một nhân vật có trí tuệ cùng vũ lực ở cấp tông sư. Một cao nhân như vậy lại vẫn khó thoát được chữ "tình", thật sự đáng tiếc đến làm người bóp cổ tay.
Lại vừa chuyển ý niệm, nghĩ đến một sự kiện, da đầu bỗng nhiên ẩn ẩn tê dại.
Nếu là mình mất tích mấy năm, khi xuất hiện lại lần nữa, nhào lên ôm hôn U Vô Mệnh, kêu hắn làm thế nào kháng cự được? Suy bụng ta ra bụng người, khi Minh tiên sinh lúc trước bị Khương Nhạn Cơ ám toán, chưa chắc không có cảnh giác, chỉ là......
Ý niệm chuyển tới chỗ này, trong lòng chợt như bị chùy đâm vào, đau đớn hít mạnh một hơi.
"U Vô Mệnh!" Nàng ngột hô lên một cái.
Hắn xoay người, thấy hốc mắt nàng ẩn ẩn đỏ lên, trong mắt ngấn lệ đong đưa.
Sắc mặt hắn đại biến, lướt đến bên cạnh nàng, bắt được bả vai nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực.
"Sao vậy?"
Sát ý tự trong mắt tràn ra, hắn cảnh giác nhìn trái phải.
"Cả đời này của ta, đều không bao giờ muốn rời khỏi chàng." Nàng nói.
U Vô Mệnh ngẩn ra, sau đó bật cười: "Tiểu Tang Quả......"
Hắn "bang" một phát hôn thật mạnh lên trán nàng, trong mắt tràn đầy mật ngọt, miệng lại muốn vân đạm phong khinh nói, "Tra án đi, lời âu yếm để tối quay về lên trên giường rồi chậm rãi nói."
Hắn ôm nàng vào ngực xiết chặt hai cái, sau đó buông nàng ra, đi về phía góc phòng.
Nàng lại nói tiếp: "Nhưng nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, ta tình nguyện chàng giết ta cũng không muốn để cho người khác dùng thân thể của ta làm ra chuyện ác gì."
Bước chân U Vô Mệnh dừng lại.
Sau một lúc lâu, hắn nghiêng nửa khuôn mặt tuấn tú xuống: "Sẽ không."
Trầm mặc một lát, hắn nói: "Khóa trên giường, chờ nàng quay trở về."
Tang Viễn Viễn: "......" Tự nhiên vừa cảm thấy thẹn lại cảm thấy cảm động.
Hắn vung tay lên vẫy vẫy: "Lại đây."
Tang Viễn Viễn cọ cọ đi qua.
Hắn dùng mũi đao gõ gõ tủ gỗ ở góc tường: "Chỗ này là cửa mật này."
Tang Viễn Viễn ngưng thần nghe, nghe được tiếng vọng nặng nề trống trải .
"Vào?"
Hắn giơ đao lên, đem cái tủ gỗ này chém thành hai nửa.
Vài món quần áo che đậy cửa rớt tơi tả trên mặt đất, trên vách tường phía sau tủ gỗ rõ ràng có một cái cửa bí mật nho nhỏ, trên cửa buộc xích sắt, còn treo một cái khóa thật to.
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh: "Không tốt, họ Mộc đã chết mấy ngày, nếu nữ hài kia thật sự bị hắn ta nhốt ở bên trong......"
Sợ là đang sống sờ sờ bị bỏ đói đến chết!
U Vô Mệnh lưu loát xuất đao, cắt xiềng xích, một chân đá rớt cánh cửa bí mật.
Cái cửa bị phá văng ' thịch thịch thịch ' xuống bậc cầu thang tối dẫn xuống hầm ngầm, một mùi vị hôi thối tanh nồng như xú uế cùng mùi mốc từ phía dưới ' vù' một cái xông lên.
Tang Viễn Viễn theo bản năng ngừng hô hấp, trái tim trong lồng ngực nhảy loạn.
Hắn đưa tay ngăn nàng.
"Ta đem người ra, nàng thả hoa mặt bự ra sẵn chuẩn bị cứu người đi."
Nàng biết hắn đang săn sóc nàng, không muốn nàng đi xuống dính vào mấy thứ dơ bẩn hoặc là nhìn thấy cảnh tượng gì làm người khó chịu.
Nàng gật gật đầu.
U Vô Mệnh tiện tay từ trên mặt đất lượm một cái áo dài rơi rụng lên, thu đao, khom người đi xuống.
Tang Viễn Viễn triệu ra hoa mặt bự, còn bắt nó đan ra dây linh uẩn theo bước chân U Vô Mệnh đi xuống phòng tối ở phía dưới.
Chỉ thấy hắn lướt nhìn qua khắp nơi, nhanh chóng đi về hướng bên trong phòng tối, trên bàn tay nổi lên ánh sáng xanh của linh uẩn, chặt đứt cái móc xích sắt trên tường, sau đó dùng áo dài trong tay bọc lấy một thân thể nho nhỏ, trở tay nắm gọn rồi nhanh chóng đi ngược về.
Hắn xách như xách một cái tay nải, cầm nguyên trạng cái áo dài bọc lại người bên trong mà để trên giường một cái, nói: "Còn một hơi thở. Tiểu Tang Quả, bên trong tối qua ta không thấy được cái gì cả."
Nghiêm trang mà phủi sạch.
Tang Viễn Viễn vội vàng dùng linh uẩn đằng mở cái áo dài bao lấy nữ hài ra, tìm khuôn mặt nàng ta ra tới.
Bộ dáng mười ba mười bốn tuổi, đầy mặt đều là vết thương tím tím xanh xanh.
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng hít vào một hơi, đẩy đôi môi khô khốc của nàng ta ra, lấy một ngụm nước linh uẩn màu xanh lá từ trên đĩa nhụy của hoa mặt bự đút vào trong miệng nữ hài.
"Tính mạng thật ra có thể giữ được." Nàng nhíu mày, "Chỉ là bóng ma lưu lại trong lòng thì không có cách nào xoá được, hơn nữa sinh hoạt sau này...... sợ là không dễ dàng."
Đồn đãi vớ vẩn cũng có thể lấy đi mạng người.
U Vô Mệnh tiến lên, vươn hai đầu ngón tay, lay lay mí mắt nữ hài.
Hoá ra nàng ta đã tỉnh, vì kháng cự lại mà không chịu mở mắt.
U Vô Mệnh cong cong môi: "Nếu đã cảm thấy sống cũng sống không nổi, sao không nghĩ lại xem bây giờ sơ với nằm dưới cái hầm đó thì khi nào thoải mái hơn?"
Nữ hài mấp máy môi, bỗng nhiên nghẹn ngào hét lên một tiếng, sau đó thanh âm mang theo đau khổ mà khóc to lên, thật lâu vẫn không ngừng.
Chờ nàng ta khóc đủ rồi, U Vô Mệnh âm trắc trắc tới một câu: "Ta dạy cho ngươi nơi nào càng dễ chịu hơn nha —— bị chôn dưới mặt đất, cả người đều ngộp muốn chết nhưng lại không thể chết được. Chưa đâu, yết hầu, ngực, ngón tay, như là nhét đầy mấy cục sắt nóng hổi, còn có răng cưa, chết không được, sống không được, lâu thật lâu...... lâu đến như là cả đời."
"Thấy chưa, chết cũng không phải dễ dàng như trong tưởng tượng đâu." Hắn khinh phiêu phiêu nói.
Tang Viễn Viễn ngơ ngẩn nhìn hắn.
Nàng cũng không biết ' an ủi ' kiểu như vậy đến tột cùng là được cái gì. Nhưng có một câu hắn nói không sai, vô luận tương lai tình trạng cỡ nào bi đát, lời đồn đãi đả thương người đến như thế nào đi nữa, tóm lại là, sẽ không có gì có thể so với lúc bị nhốt ở cái hầm ngầm tối đen, ngày không biết đêm không hay, chịu đủ các loại tra tấn này.
Chính hắn, đó người đã từng chết qua.
Cho nên hắn trước nay cũng không sợ ngôn luận, mặc thế nhân như nghị luận như thế nào, hắn chỉ làm theo ý mình. Hắn là người như vậy, làm sao có thể phái U Ảnh vệ ra ngoài đem những người nghị luận sau lưng hắn giết chết hết chứ —— hắn căn bản không để bụng!
Vậy là ai làm những việc này?
Tang Viễn Viễn một bên chỉ huy hoa mặt bự trị liệu cho nữ hài, một bên âm thầm suy nghĩ.
Sau nửa canh giờ, nước linh uẩn của hoa mặt bự đã trị hết nội thương và ngoại thương trên người cho nữ hài. Nàng ta giãy giụa bò lên, nói phải về nhà. Nữ hài đã chịu đủ tra tấn, không thể tin được bất luận kẻ nào.
Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh nhìn theo nàng ta từng bước một rời khỏi gian điện ma quỷ này, hướng về cuối hẻm.
"Nàng ta sẽ khá lên sao?" Tang Viễn Viễn nhẹ giọng hỏi.
U Vô Mệnh cười hạ: "Phải xem chính mình thôi."
Nàng gật gật đầu, nhìn chung quanh sân phía sau —— ' người bị hại ' thứ hai, Mộc tiên sinh, cũng là cái đồ tồi đáng chết.
Chờ đến nữ hài biến mất trong tầm nhìn, Tang Viễn Viễn từ sau lưng lặng lẽ đưa cánh tay ra ôm vòng lấy eo U Vô Mệnh.
Sau đó đem gương mặt dán trên lưng hắn.
Nghe tiếng tim đập thật trầm ổn hữu lực, nàng nhẹ nhàng chậm chạp nói với hắn: "U Vô Mệnh, nó và chàng, thật giống nhau."
Rốt cục vẫn có giới hạn cuối.
"Xuy," thân thể U Vô Mệnh động đậy, "Hiện tại nói những lời này có hơi sớm không."
"Ừ." Nàng dùng gương mặt cọ hắn, vừa cọ vừa cười, "Cũng muốn xác nhận toàn bộ một chút."
Hắn trở tay nắm lấy tay nhỏ của nàng, rời sân.
Hướng về chỗ người bị hại thứ ba trong danh sách.
......
Tới khi bình minh lên, bảy cái tên trong danh sách người bị hại mất đi trái tim đều bị U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn thăm dò chi tiết.
Không có một ngoại lệ, đều là người đáng đáng chết!
"Như vậy xem ra, hai gã U Ảnh Vệ chết đi ngày hôm đó chỉ sợ cũng có vấn đề!" Tang Viễn Viễn trầm ngâm nói.
U Vô Mệnh lấy ngọc giản ra, hạ lệnh tra rõ chỗ ở của hai người kia.
Giờ phút này phía chân trời ánh dương mới nổi lên trắng một vầng như bụng cá, Tang Viễn Viễn ngóng nhìn vương thành xanh ngắt bao phủ ở trong sương mù, ánh mắt dần dần trở nên xa xăm.
Nàng phảng phất nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ linh hoạt vượt nóc băng tường, chạy đến đây, trong toà thành to lớn này, hai chấm đen to to nhìn như đánh dấu vị trí đôi mắt vô cơ nhìn chăm chú vào những trái tim bóng ma trốn trong góc, lại hắc ám rêu phong nhưng vẫn không thể trốn qua mắt nó.
Nàng phảng phất nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia tức giận đến nọng lên thành như cái bánh bao, đôi môi gắt gao mím chặt, nếu l nó có thể nói, nhất định đang nói ——
"Giết người nga, ta tức là ta liền giết người nga! Ta hư! Ta rất xấu rất xấu nga!"
Nhưng những người nó giết chết đều là những người phạm tội ác chưa từng bị phát hiện.
Nếu U Vô Mệnh không có phát hiện điểm này, bắt được nó, xử tử nó, sau này lâu thật lâu, lúc chân tướng thật sự được sáng tỏ, U Vô Mệnh có phải sẽ hối hận hay không?
Nó chính là muốn hắn thương tâm hối hận, nó muốn hắn vì nó tim đau như đao cắt.
Rất nhiều hài tử, đều từng thử thương tổn chính mình chỉ muốn cho cha mẹ thương tâm hối hận.
Đây là một hài tử khát khao được yêu thương.
Nàng đem kết luận mình nghĩ đến nhỏ giọng nói cho U Vô Mệnh.
Hắn cười đến không thể thẳng người lên được, vỗ vỗ đầu nàng, cười lớn nói: "Suy nghĩ nhiều quá Tiểu Tang Quả! Nó chỉ là muốn nhìn một chút, những người làm loại chuyện này rốt cuộc trái tim có bị biến thành màu đen thật hay không thôi!"
"Ừ ừ ừ, chàng nói được đều đúng!" Nàng hết sức có lệ gật đầu.
Người nam nhân này, nàng thật quá hiểu rồi!
"Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh bỗng nhiên nheo đôi mắt thật dài lại, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa, "Ta suy nghĩ, nếu ta lại nỗ lực nhiều một chút, có phải có thể không cần phát bổng lộc cho bên tư hình luôn không nhỉ?"
Tang Viễn Viễn sửng sốt trong chốc lát, không hiểu rõ hắn đang nói cái gì.
Hắn cúi người xuống, hô hấp trầm trầm dừng ở bên tai nàng: "Hai chúng ta cố gắng trên giường phiên vân phúc vũ, nó ở bên ngoài trừng gian trừ ác, một công đôi việc."
Tang Viễn Viễn: "......"
Hắn vui sướng cười lớn, đem nàng ôm vào thư phòng.
"Đem toàn bộ hồ sơ chưa định tội còn lại đưa tới đây." Hắn gõ bàn, phân phó thị vệ đứng ngoài thư phòng.
Chỉ trong chớp mắt, trước mặt bàn bị chất chồng văn thư như cái núi nhỏ.
Hắn lười nhác đưa tay ôm nàng vào lòng, đem từng phần từng phần hồ sơ vụ án thảy ra trước mặt, liếc mắt qua loa một cái, xong tùy tay ném tới một bên.
Tang Viễn Viễn căn bản chưa kịp thấy rõ ràng trên mặt chữ viết cái gì.
"Chàng đang tìm cái gì?"
Hắn liếc nàng một chút, đạm đạm cười: " Tìm người chết kế tiếp."
Tang Viễn Viễn: "?"
Tuy rằng có chút không rõ, nhưng nhìn bộ dáng hắn lưu loát lại chuyên chú, trong lòng nàng liền cảm thấy thập phần an ổn. Nam nhân đẹp lại đáng tin cậy, ai có thể không thích chứ?
Nàng tránh ra khỏi vòng tay của hắn, đi đến trong phòng, đem những tập hồ sơ bị hắn khắp nơi loạn nhặt về, chất lại ở một bên.
Còn chưa nhặt được vài cái, thấy hắn thực không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay: "Lại đây."
Nàng đi đến bên cạnh hắn: "Hử?"
"Lúc ẩn lúc hiện, làm nhiễu đến ta! Chậm trễ công việc!" Hắn thực ghét bỏ nói, bàn tay to túm một cái, đem nàng nhét vào trong lòng ngực, khoanh lại không buông ra.
Tang Viễn Viễn: "......" Rõ ràng như vậy mới càng chậm trễ công việc chứ?
Nàng liếc hắn, thấy môi mỏng hắn gợi lên một chút, trong mắt như vô cùng cảm thấy mỹ mãn.
Tựa như đang được ngồi ở trên giường ấm tay còn đang vuốt lông mèo ấy.
Nàng không khỏi cũng nở nụ cười, mềm như bông tựa vào trong lòng ngực hắn.
Ánh sáng mặt trời chậm rãi bò lên trên cửa sổ.
A Cổ mang theo một chồng lời khai tiến đến cầu kiến: "Chủ quân, Tần Ngọc Trì đã khai xong rồi, thuộc hạ đối chiếu thẩm tra thêm một lần nữa, chưa phát hiện chỗ nào là trước sau bất đồng, chỉ là nội dung thật sự là có chút...... hoang đường."
U Vô Mệnh phất phất tay: "Kệ. Kêu hắn viết một phong thư nhà đưa cho Tần Châu vương. Sau mỗi một nén nhang lại bắt hắn viết thêm một phần, viết cho đến khi ta nói ngưng mới thôi."
A Cổ khó hiểu ý này nhưng cũng không hỏi nhiều, chắp tay nói: "Dạ! Thuộc hạ lập tức thi hành!"
A Cổ rời khỏi thư phòng.
U Vô Mệnh tiếp tục lật xem hồ sơ vụ án trên bàn sách.
Tới buổi trưa, khi đống hồ sơ như sườn núi nhỏ đó quyển nào cũng đều bị hắn ném tới trên mặt đất.
"Đi." Hắn dắt tay nàng.
"Chuyện của Tần Ngọc Trì không xử lý một chút sao?" Tang Viễn Viễn hỏi.
U Vô Mệnh cười nói: "Không phải vội. Trước mắt còn phải làm một chuyện quan trọng hơn l."
Tang Viễn Viễn im lặng gật đầu.
Xác thật là cái con rối gỗ này càng quan trọng.
Tuy rằng nó giết đều là người xấu, nhưng cứ thả nó lang thang khắp nơi giết người như vậy ở bên ngoài, chung quy cũng là tai hoạ ngầm cực lớn. Huống hồ quan hệ của con rối cùng hắn chặt chẽ như thế, vạn nhất xảy ra chuyện gì......
Tang Viễn Viễn mau chóng liền phát hiện mình đã suy nghĩ nhiều quá.
U Vô Mệnh đem nàng ôm ngang lên, sải bước về hướng tẩm cung.
Đá cửa điện một cái, lập tức ôm lấy nàng, xoay người lên giường.
Tang Viễn Viễn bị thành thạo lột hết xiêm y: "?"
"Không phải có việc quan trọng sao?" Nàng hoảng sợ hỏi.
U Vô Mệnh xấu xa cười: "Đây đúng là chuyện quan trọng nhất mà."
Hắn cởi xiêm y cẩn thận đặt ở một bên, vuốt đai lưng, bày ra thật nghiêm túc.
"Dẫn nó ra tới." U Vô Mệnh thần bí cười cười, môi mỏng gần sát, hô hấp như chui vào tai.
Đầu quả tim Tang Viễn Viễn đột nhiên run lên.
"Quả Tử," thanh âm hắn trầm thấp mị hoặc, "Lần trước ở Ký Châu, nàng nói thiếu tình cảm có phải không?"
Hắn ôm sát nàng, chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, môi mỏng lướt qua nàng như gần như xa, thấp giọng cười nói: "Như thế nào mới tính là có tình cảm, hử? Nàng dạy ta đi!"
Bàn tay to mang theo vết chai cực kỳ không thành thật, đã chui vào trong người trước.
"Là như thế này sao?" Năm ngón tay hơi hơi phát lực.
Nàng há mồm hô nhỏ, bị hắn tranh thủ lẻn vào, hôn thật sâu đậm.
Hôm nay hơi thở của hắn thật nóng, mùi hoa độc đáo lượn lờ ở quanh thân, tiếng lòng nàng rối loạn, bị hắn ôm ấp càng chặt.
"U Vô Mệnh......" Nàng tròn phút giây chợt quên đi hết thảy, khi môi hắn thoáng rời đi một lát, nàng không tự giác mà gọi tên của hắn.
Hô hấp càng thấp.
Cuối cùng, hắn nhướng người phát lực một cái, lại lần nữa đem Tiểu Quả tử của hắn ngậm tới trong miệng.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng dần dần nổi lên màu đỏ xinh đẹp, trong lòng hắn sung sướng đến cực điểm, kềm không được l mổ khóe môi cùng đôi mắt nàng, có lúc lại bắt đầu tàn nhẫn tới, đoạt đi hô hấp của nàng thật thô bạo.
Hắn làm càn tới cực điểm.
Nàng phảng phất thấy được bộ dáng hắn ở trên chiến trường múa đao giết địch, đại khai sát giới, lưu loát đến cực điểm, cuồng ngạo đến cực điểm, phóng đãng đến cực điểm.
"Tang Quả, Tang Quả của ta......"
Thanh âm trầm thấp khàn khàn quanh quẩn bên tai.
Nàng cảm giác được hồn phách của mình đã bay đến giữa không trung.
Trước mặt cũng không biết là trời hay là biển, khi thì bị vứt lên thật cao, khi thì lại rơi xuống thật mạnh.
Thân bất do kỷ.
"U Vô Mệnh......"
Âm thanh nỉ non của nàng chui vào ngực hắn, vô tận ngọt ngào ôm lấy hắn, hắn đã không biết nên yêu thương người đang nằm trong lòng nhu thế nào mới tốt.
"Tiểu Tang Quả, thật muốn ăn nàng." Hắn oán hận mà nói.
Nàng mở đôi mắt mê mang.
"Ăn đi......"
Thanh âm cùng tươi cười như vậy, vừa như hoa, vừa như mật, lại như rượu.
Hắn chỉ cảm thấy một trận choáng váng.
Hắn gắt gao ôm nàng, phóng túng cho con dã thú nấp sâu dưới đáy lòng mình triệt triệt để để mà nổi cơn điên.
Nàng chỉ có thể bắt lấy hắn như người chết đuối bắt được rơm rạ.
Nhưng mà cái cọng rơm rạ này căn bản không thể cứu mạng, ngược lại còn mang theo nàng càng thêm trầm luân.
Không biết qua bao lâu, nàng cảm giác được hắn vươn tay, đem nàng từ trong đám mây kéo ra tới.
Nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy, bên tai nghe giọng hắn khe khẽ cười không ngừng.
"Tang Quả," thanh âm hắn nghe có vẻ vui sướng đến cực điểm, "Nàng không phải là tiểu Tang Quả, nàng là tiểu thèm quả. Hôm nay có chính sự, lần sau lại làm nàng tận hứng."
Nàng lấy lại bình tĩnh, nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn đã mặc xong xiêm y, đang nhanh đem xiêm y của nàng tròng lên trên người nàng.
"Nên xuất phát!"
Mặc xong xiêm y, hắn đem nàng kéo lên, đi hai bước, thấy nàng vẫn ở trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, liền cười lớn, đem nàng ôm ngang lên đi ra tẩm cung, nhảy lên lưng Đoản Mệnh, rồi như một mũi tên rời cung từ vương thành lướt đi ra ngoài.
"Lộ Nhạc Thành," thanh âm hắn đã khôi phục thanh lãnh bình tĩnh, "Trong nửa năm, đã có ba hộ gia đình cáo trạng hắn bội tình bạc nghĩa, hại nữ tử tự sát."
Thần trí Tang Viễn Viễn thu hồi, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Loại khốn nạn này chơi chán rồi liền cố ý dẫn đường nữ tử tự sát, chân chân chính chính là đồ khốn nạn nhất trong đám khốn nạn, thông thường muốn tra ra bọn họ đều không có một chút chứng cớ nào.
"Ngươi cảm thấy mục tiêu kế tiếp của con rối gỗ là hắn ta?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
"Có lẽ." U Vô Mệnh cười cười, "Cho dù không phải cũng không sao, chúng ta trở về lại lần nữa......"
Trong con mắt đen hiện lên xấu xa tinh nghịch thật nồng đậm, hắn gục đầu xuống, thân mật dùng cằm cọ tóc nàng.
Tang Viễn Viễn: "...... U Vô Mệnh!"
"Phu nhân, có chuyện gì?" Hắn cười ngả ngớn.
"Tới rồi đúng không?" Nàng thở dài.
Hắn giương mắt vừa thấy: "À, tới rồi."
Tang Viễn Viễn theo ánh mắt hắn vừa nhìn liền thấy một nữ tử đang tuổi thanh xuân đang lấm lét nhìn trái nhìn phải, sau đó lặng lẽ nghiêng người lách qua một cái cửa gỗ màu đen đang khép hờ, lên vào một gian phòng không lớn không nhỏ trong viện.
"Họ Lộ thật lợi hại!" Tang Viễn Viễn nói, "Nữ tử này là lén lút trốn tai mắt người khác chạy tới cùng hắn hẹn hò, đến lúc đó quá thương tâm mà tự sát, ai cũng thấy hắn chẳng thể làm được gì."
U Vô Mệnh vỗ vỗ đầu Đoản Mệnh, nói: "Ở bên ngoài canh gác cho tốt."
Đoản Mệnh thực không kiên nhẫn mà ủi hắn tay, chê hắn dong dài.
Trong viện có vài cây cổ thụ rậm rạp xanh um.
U Vô Mệnh ôm lấy Tang Viễn Viễn, hai cánh mở ra, khinh phiêu phiêu lướt vào chạc cây có cành lá dày đặc.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cành cây trước mặt ra, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy cửa nhà chính đóng chặt, nữ tử lén ẩn vào trong viện đang nôn nóng gõ cửa, trong miệng nỉ non gọi: "Lộ Lang, xin chàng hãy ra đây gặp thiếp, gặp một lần này thôi!"
Một lát sau, trong phòng vọng ra một giọng nam lạnh lùng: "Trở về đi, ta sẽ không gặp lại nàng. Mẫn Bán Hương, ta không có khả năng cưới một nữ nhân trước đại hôn đã không còn thanh khiết."
Là cái loại giọng nam tràn đầy từ tính.
Nữ tử khóc ròng nói: "Nhưng thân thể của thiếp là trao cho chàng mà!"
Giọng nam lạnh nhạt lại bay ra: "Thì sao, dễ dàng cho ta như vậy, tất nhiên cũng sẽ tùy tiện cho người khác. Ta vì sao phải phụ trách với một nữ nhân thực tùy tiện chứ?"
"Lộ Lang!" Nữ tử cầu xin, "Thiếp thật tình thích chàng! Thiếp đã là người của chàng rồi, chàng không cần thiếp nữa thiếp cũng sống không nổi!"
"A." Cửa phòng mở ra, một nam nhân anh tuấn cao lớn đi ra.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú đôi mắt nữ tử, thanh âm thấp xuống vài bậc, tràn đầy mị hoặc: "Phải không? Nếu nàng thật sự dám đi chết, ta đây liền tin nàng đối với ta là thật lòng."
Trong ánh mắt hắn có ánh sao đang xoay tròn.
Vu tộc! l Lộ Nhạc Thành này lại dám dùng huyết mạch chi lực của Vu tộc lừa những nữ tử bị hắn vứt bỏ đi tìm chết!
Trong lòng Tang Viễn Viễn bốc cháy lên lửa giận, đang muốn phát tác, bỗng nhiên đuôi mắt chợt bắt giữ tới được một chút động tĩnh.
Tâm thần của nàng rùng mình, nhìn lên phía nóc nhà.
Liền thấy một thân ảnh nho nhỏ nằm trên đỉnh nhà chính, đang vạch ra một mảnh ngói, đưa đầu thăm dò trong phòng.
Tay nhỏ nắm miếng ngói to, mái ngói kia so với khuôn mặt hắn còn còn muốn lớn hơn một vòng.
Con rối gỗ!
Tang Viễn Viễn cảm thấy phía sau hơi trống trải.
U Vô Mệnh đã lặng yên không một tiếng động rời đi vị trí bên cạnh nàng.
Chốc lát gian, nàng cảm giác linh hồn mình đã bay đâu mất.
Ánh mắt nàng giống như bị hồ dán dính lại, dính chặt trên cái bàn tay nhỏ xíu đang bắt lấy đuôi áo nàng, muốn dịch ra cũng không biết làm sao dịch ra.
Một lát sau, nàng mới ẩn ẩn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
Đây là một bàn tay người.
Không phải tay con rối gỗ.
Tuy rằng cái con rối gỗ đó bàn tay nhỏ của nó cũng trắng trắng nộn nộn, nhưng có thể nhìn ra là làm từ gỗ.
Không giống như bàn tay trước mắt này, nhìn thấy có vẻ như da thịt chân thật.
Chân Tang Viễn Viễn mềm nhũn, định định thần, ánh mắt theo bàn tay nhỏ lướt lên phía trên nhìn—— là một đứa bé gái tròn trĩnh thắt hai bím tóc nhỏ, bộ dáng chừng năm sáu tuổi, đôi mắt to lại tròn xoe như một chú nai con.
"Bình Bình tỷ tỷ ở bên trong, có kẹo ăn nha."
Đứa bé lấy ngón tay ngắn ngủn chỉ chỉ vào trong sân nhà của người bị hại thứ hai.
Lần này là một vị họ Mộc, là một tiên sinh dạy học, danh tiếng cực tốt.
Một vị phụ nhân vội vàng chạy tới, đánh' chát ' một cái lên abfn tay nhỏ xíu của cô bé, hướng về phía Tang Viễn Viễn ngượng ngùng cười: "Tiểu oa nhi không hiểu chuyện, quý nhân chớ trách."
Tang Viễn Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy U Vô Mệnh đã đi vào trong viện.
Nàng nhìn phụ nhân cười cười, hỏi: "Nơi này không có người ở sao?"
Phụ nhân nhìn thoáng qua trái phải, thấp giọng trả lời: "Ừm. Đáng thương lắm, Mộc tiên sinh sống độc thân có một mình, ba mươi mấy tuổi đầu rồi cũng không lấy được vợ, đến khi ra đi rồi cũng không thân nhân đưa tiễn. Ai da, thật đáng thương, người tốt không được hồi báo mà! Nhà cũng đã sung công, mấy ngày nữa chắc cũng được sửa sang lại rồi bán."
Tang Viễn Viễn liền nói: "Vị Mộc tiên sinh này thường giúp đỡ mọi người sao?"
"Đúng vậy!" Phụ nhân thật mạnh gật đầu, "Vì hắn thường xuyên tiếp tế quê nhà, mới vẫn luôn không tích cóp đủ tiền cưới vợ, ai! Hiện giờ nữ tử trẻ tuổi nha, có mắt mà không biết kim nạm ngọc. Muốn ta nói, có thể gả cho người quân tử như vậy cả đời còn chả phải có chỗ nương tựa rồi ? Còn muốn đòi tiền gì nữa chứ! Mỗi lần nhắc tới cái này, Mộc tiên sinh cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ thôi!"
Đứa bé gái vẫn còn đứng nhắc mãi: "Mộc tiên sinh cho Bình Bình tỷ tỷ ăn kẹo kẹo......"
Tang Viễn Viễn hạ mi, hỏi: "Bình Bình tỷ tỷ là ai vậy?"
Phụ nhân vội vàng nhìn trái phải một chút, khẽ nói: "Là hài tử của Vương gia ở cuối hẻm, năm trước đã mất tích rồi."
Đứa bé gái chỉ vào sân, cười hì hì nói: "Bình Bình tỷ tỷ ở bên trong ăn kẹo!"
Phụ nhân lại tát con bé một cái rõ đau, mắng: "Mỗi ngày đều nói hươu nói vượn! Để ta lại nghe được ngươi nói bừa nữa ta xé miệng ngươi nghe chưa!"
Nàng ta cũng không nhiều lời nữa, bồng con bé nhỏ kẹp lên xương sườn, vội vàng rời đi.
Tang Viễn Viễn đem ánh mắt chậm rãi quay về hướng gian nhà mất đi chủ nhân, sân quạnh quẽ.
"Bình Bình tỷ tỷ ở bên trong, ăn kẹo?" Nàng thấp giọng lặp lại câu đứa bé gái vừa nói, đuổi theo U Vô Mệnh.
U Vô Mệnh ôm cánh tay, lười biếng mà đứng trong viện, ánh mắt khinh phiêu phiêu đánh giá khắp nơi .
Vị Mộc tiên sinh này, sinh thời là một người dạy học, danh tiếng khá tốt, vừa nhìn qua nhà hắn liền biết ngày thường cuộc sống cũng thập phần kham khổ.
"Thích làm việc thiện à." U Vô Mệnh cười khẽ, lảo đảo lắc lư đi hướng trong phòng.
Tang Viễn Viễn đuổi tới bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt U Vô Mệnh có chút hư không, thuận miệng nói: "Lúc trước họ Minh cũng thích xen vào việc người khác. Nhưng mà hắn ta có một quy tắc."
Tang Viễn Viễn tò mò nhìn hắn. Hiếm khi hắn ta như hôm nay có hơi xúc động, lại một lần nữa nhắc tới Minh tiên sinh.
"Lợi người, cần trên tiền đề là không tổn hại mình. Không ai là thánh nhân cả."
Hắn đạm thanh nói, tùy tay lay lay bài trí trong phòng.
Tang Viễn Viễn dừng bước chân, trầm ngâm một lát, chấp nhận.
Minh tiên sinh kỳ thật là một người sống thực thông thấu.
Khi bản thân có thừa sức lực thì trợ giúp người khác một chút, thu hoạch của bản thân chính là vui vẻ, sung sướng. Nếu lực không có lại mạnh mẽ trợ người, thông thường chỉ sẽ đổi lấy oán hận cùng hối hận.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Cho nên, vị Mộc tiên sinh này cam nguyện sống thà thật kham khổ cô độc cũng phải liều mạng tiếp tế quê nhà, hoặc là một vị thánh nhân, hoặc là......"
Sườn mặt U Vô Mệnh hất lên, cười khẽ: "Có ý đồ khác. Bồi thường, che dấu, hoặc mê muội vì danh thanh."
Tang Viễn Viễn nói: "Cũng không hẳn vậy. Thế gian luôn có một ít người như vậy, ham muốn hưởng thụ vật chất cực kỳ thanh đạm, ấm no là có thể thỏa mãn rồi, còn lại tiền tài đều lấy làm việc từ thiện, từ đó thu hoạch sự vui sướng cho bản thân thôi."
U Vô Mệnh cười to: "Ngốc Quả Tử! Đó là thánh nhân."
Tang Viễn Viễn: "?"
Hắn cười ôm lấy nàng: "Ngươi cho rằng thánh nhân là cái dạng gì? Ai là thánh nhân đều cũng phải bị đưa vào miếu thờ sao? Không không không, thánh nhân nơi nơi đều có, nói không chừng chúng ta ngàn năm sau, cũng có thể bị nắn cái kim thân thánh nhân không chừng ."
Tang Viễn Viễn: "...... Như thế nào mà ta lại cảm thấy ngươi đang mắng ta."
"Tiểu Quả quả của ta." Hắn rũ mắt nhìn nàng, khóe môi có nụ cười phiêu ra, "Yêu nàng còn không kịp, sao nỡ lòng mắng nàng được chứ."
Tang Viễn Viễn cảm thấy tim đập hụt một nhịp, hai lỗ tai nóng lên, vội vàng tránh khỏi lòng ngực hắn, giả vờ trấn định nói: "Mới vừa rồi ta nghe được một chút manh mối không tầm thường, chàng muốn nghe hay không ?"
U Vô Mệnh híp mắt, nhìn nàng cười, giống như hồ ly.
Nàng nói: "Cái xóm này năm trước có một nữ hài bị mất tích, một nữ hài nhỏ hơn khác hình như đã từng nhìn thấy cái vị Mộc tiên sinh này cho nữ hài đã mất tích kia kẹo ăn thì phải."
U Vô Mệnh nhướng mày: "Vậy thì có hơi lạ. Một người tốt thích làm việc thiện, cho con nít kẹo ăn không phải là chuyện thật tầm thường sao, sao có thể làm người khác nhìn thấy vẫn còn nhớ đến bây giờ chứ?"
"Cho nên hẳn là nữ hài nhỏ tuổi này hẳn là thấy được một màn thực không tầm thường." Tang Viễn Viễn nói, "Chỉ tiếc con bé tuổi thật sự là quá nhỏ, hỏi cũng hỏi không ra cái gì."
"Vậy chỉ có thể chính mình tìm thôi." U Vô Mệnh trở tay rút đại hắc đao phía sau ra.
Tang Viễn Viễn cho rằng hắn muốn hủy nơi này đi.
Không nghĩ tới, U Vô Mệnh lại rất có lễ phép mà dùng mũi đao cùng sống dao chọc chọc chỗ này một chút, vỗ vỗ chỗ kia một chút.
"Chàng nghĩ trong phòng này có gì đó lạ thường sao?" Tang Viễn Viễn hỏi, "U Ảnh vệ không phải đã tra qua à?"
Hắn không chút để ý mà cười cười: "Vào trước là chủ, đồng tình người bị hại, sẽ không đi truy tìm tận gốc người đã chết."
Tang Viễn Viễn suy nghĩ một lát, bừng tỉnh gật đầu.
U Vô Mệnh nhìn người nhìn việc đều là cực kỳ thông thấu.
Nàng nhìn thân ảnh hắn nhích tới nhích lui, trong lòng thầm nghĩ, nếu Minh tiên sinh còn sống, hẳn là cũng là một nhân vật có trí tuệ cùng vũ lực ở cấp tông sư. Một cao nhân như vậy lại vẫn khó thoát được chữ "tình", thật sự đáng tiếc đến làm người bóp cổ tay.
Lại vừa chuyển ý niệm, nghĩ đến một sự kiện, da đầu bỗng nhiên ẩn ẩn tê dại.
Nếu là mình mất tích mấy năm, khi xuất hiện lại lần nữa, nhào lên ôm hôn U Vô Mệnh, kêu hắn làm thế nào kháng cự được? Suy bụng ta ra bụng người, khi Minh tiên sinh lúc trước bị Khương Nhạn Cơ ám toán, chưa chắc không có cảnh giác, chỉ là......
Ý niệm chuyển tới chỗ này, trong lòng chợt như bị chùy đâm vào, đau đớn hít mạnh một hơi.
"U Vô Mệnh!" Nàng ngột hô lên một cái.
Hắn xoay người, thấy hốc mắt nàng ẩn ẩn đỏ lên, trong mắt ngấn lệ đong đưa.
Sắc mặt hắn đại biến, lướt đến bên cạnh nàng, bắt được bả vai nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực.
"Sao vậy?"
Sát ý tự trong mắt tràn ra, hắn cảnh giác nhìn trái phải.
"Cả đời này của ta, đều không bao giờ muốn rời khỏi chàng." Nàng nói.
U Vô Mệnh ngẩn ra, sau đó bật cười: "Tiểu Tang Quả......"
Hắn "bang" một phát hôn thật mạnh lên trán nàng, trong mắt tràn đầy mật ngọt, miệng lại muốn vân đạm phong khinh nói, "Tra án đi, lời âu yếm để tối quay về lên trên giường rồi chậm rãi nói."
Hắn ôm nàng vào ngực xiết chặt hai cái, sau đó buông nàng ra, đi về phía góc phòng.
Nàng lại nói tiếp: "Nhưng nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, ta tình nguyện chàng giết ta cũng không muốn để cho người khác dùng thân thể của ta làm ra chuyện ác gì."
Bước chân U Vô Mệnh dừng lại.
Sau một lúc lâu, hắn nghiêng nửa khuôn mặt tuấn tú xuống: "Sẽ không."
Trầm mặc một lát, hắn nói: "Khóa trên giường, chờ nàng quay trở về."
Tang Viễn Viễn: "......" Tự nhiên vừa cảm thấy thẹn lại cảm thấy cảm động.
Hắn vung tay lên vẫy vẫy: "Lại đây."
Tang Viễn Viễn cọ cọ đi qua.
Hắn dùng mũi đao gõ gõ tủ gỗ ở góc tường: "Chỗ này là cửa mật này."
Tang Viễn Viễn ngưng thần nghe, nghe được tiếng vọng nặng nề trống trải .
"Vào?"
Hắn giơ đao lên, đem cái tủ gỗ này chém thành hai nửa.
Vài món quần áo che đậy cửa rớt tơi tả trên mặt đất, trên vách tường phía sau tủ gỗ rõ ràng có một cái cửa bí mật nho nhỏ, trên cửa buộc xích sắt, còn treo một cái khóa thật to.
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh: "Không tốt, họ Mộc đã chết mấy ngày, nếu nữ hài kia thật sự bị hắn ta nhốt ở bên trong......"
Sợ là đang sống sờ sờ bị bỏ đói đến chết!
U Vô Mệnh lưu loát xuất đao, cắt xiềng xích, một chân đá rớt cánh cửa bí mật.
Cái cửa bị phá văng ' thịch thịch thịch ' xuống bậc cầu thang tối dẫn xuống hầm ngầm, một mùi vị hôi thối tanh nồng như xú uế cùng mùi mốc từ phía dưới ' vù' một cái xông lên.
Tang Viễn Viễn theo bản năng ngừng hô hấp, trái tim trong lồng ngực nhảy loạn.
Hắn đưa tay ngăn nàng.
"Ta đem người ra, nàng thả hoa mặt bự ra sẵn chuẩn bị cứu người đi."
Nàng biết hắn đang săn sóc nàng, không muốn nàng đi xuống dính vào mấy thứ dơ bẩn hoặc là nhìn thấy cảnh tượng gì làm người khó chịu.
Nàng gật gật đầu.
U Vô Mệnh tiện tay từ trên mặt đất lượm một cái áo dài rơi rụng lên, thu đao, khom người đi xuống.
Tang Viễn Viễn triệu ra hoa mặt bự, còn bắt nó đan ra dây linh uẩn theo bước chân U Vô Mệnh đi xuống phòng tối ở phía dưới.
Chỉ thấy hắn lướt nhìn qua khắp nơi, nhanh chóng đi về hướng bên trong phòng tối, trên bàn tay nổi lên ánh sáng xanh của linh uẩn, chặt đứt cái móc xích sắt trên tường, sau đó dùng áo dài trong tay bọc lấy một thân thể nho nhỏ, trở tay nắm gọn rồi nhanh chóng đi ngược về.
Hắn xách như xách một cái tay nải, cầm nguyên trạng cái áo dài bọc lại người bên trong mà để trên giường một cái, nói: "Còn một hơi thở. Tiểu Tang Quả, bên trong tối qua ta không thấy được cái gì cả."
Nghiêm trang mà phủi sạch.
Tang Viễn Viễn vội vàng dùng linh uẩn đằng mở cái áo dài bao lấy nữ hài ra, tìm khuôn mặt nàng ta ra tới.
Bộ dáng mười ba mười bốn tuổi, đầy mặt đều là vết thương tím tím xanh xanh.
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng hít vào một hơi, đẩy đôi môi khô khốc của nàng ta ra, lấy một ngụm nước linh uẩn màu xanh lá từ trên đĩa nhụy của hoa mặt bự đút vào trong miệng nữ hài.
"Tính mạng thật ra có thể giữ được." Nàng nhíu mày, "Chỉ là bóng ma lưu lại trong lòng thì không có cách nào xoá được, hơn nữa sinh hoạt sau này...... sợ là không dễ dàng."
Đồn đãi vớ vẩn cũng có thể lấy đi mạng người.
U Vô Mệnh tiến lên, vươn hai đầu ngón tay, lay lay mí mắt nữ hài.
Hoá ra nàng ta đã tỉnh, vì kháng cự lại mà không chịu mở mắt.
U Vô Mệnh cong cong môi: "Nếu đã cảm thấy sống cũng sống không nổi, sao không nghĩ lại xem bây giờ sơ với nằm dưới cái hầm đó thì khi nào thoải mái hơn?"
Nữ hài mấp máy môi, bỗng nhiên nghẹn ngào hét lên một tiếng, sau đó thanh âm mang theo đau khổ mà khóc to lên, thật lâu vẫn không ngừng.
Chờ nàng ta khóc đủ rồi, U Vô Mệnh âm trắc trắc tới một câu: "Ta dạy cho ngươi nơi nào càng dễ chịu hơn nha —— bị chôn dưới mặt đất, cả người đều ngộp muốn chết nhưng lại không thể chết được. Chưa đâu, yết hầu, ngực, ngón tay, như là nhét đầy mấy cục sắt nóng hổi, còn có răng cưa, chết không được, sống không được, lâu thật lâu...... lâu đến như là cả đời."
"Thấy chưa, chết cũng không phải dễ dàng như trong tưởng tượng đâu." Hắn khinh phiêu phiêu nói.
Tang Viễn Viễn ngơ ngẩn nhìn hắn.
Nàng cũng không biết ' an ủi ' kiểu như vậy đến tột cùng là được cái gì. Nhưng có một câu hắn nói không sai, vô luận tương lai tình trạng cỡ nào bi đát, lời đồn đãi đả thương người đến như thế nào đi nữa, tóm lại là, sẽ không có gì có thể so với lúc bị nhốt ở cái hầm ngầm tối đen, ngày không biết đêm không hay, chịu đủ các loại tra tấn này.
Chính hắn, đó người đã từng chết qua.
Cho nên hắn trước nay cũng không sợ ngôn luận, mặc thế nhân như nghị luận như thế nào, hắn chỉ làm theo ý mình. Hắn là người như vậy, làm sao có thể phái U Ảnh vệ ra ngoài đem những người nghị luận sau lưng hắn giết chết hết chứ —— hắn căn bản không để bụng!
Vậy là ai làm những việc này?
Tang Viễn Viễn một bên chỉ huy hoa mặt bự trị liệu cho nữ hài, một bên âm thầm suy nghĩ.
Sau nửa canh giờ, nước linh uẩn của hoa mặt bự đã trị hết nội thương và ngoại thương trên người cho nữ hài. Nàng ta giãy giụa bò lên, nói phải về nhà. Nữ hài đã chịu đủ tra tấn, không thể tin được bất luận kẻ nào.
Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh nhìn theo nàng ta từng bước một rời khỏi gian điện ma quỷ này, hướng về cuối hẻm.
"Nàng ta sẽ khá lên sao?" Tang Viễn Viễn nhẹ giọng hỏi.
U Vô Mệnh cười hạ: "Phải xem chính mình thôi."
Nàng gật gật đầu, nhìn chung quanh sân phía sau —— ' người bị hại ' thứ hai, Mộc tiên sinh, cũng là cái đồ tồi đáng chết.
Chờ đến nữ hài biến mất trong tầm nhìn, Tang Viễn Viễn từ sau lưng lặng lẽ đưa cánh tay ra ôm vòng lấy eo U Vô Mệnh.
Sau đó đem gương mặt dán trên lưng hắn.
Nghe tiếng tim đập thật trầm ổn hữu lực, nàng nhẹ nhàng chậm chạp nói với hắn: "U Vô Mệnh, nó và chàng, thật giống nhau."
Rốt cục vẫn có giới hạn cuối.
"Xuy," thân thể U Vô Mệnh động đậy, "Hiện tại nói những lời này có hơi sớm không."
"Ừ." Nàng dùng gương mặt cọ hắn, vừa cọ vừa cười, "Cũng muốn xác nhận toàn bộ một chút."
Hắn trở tay nắm lấy tay nhỏ của nàng, rời sân.
Hướng về chỗ người bị hại thứ ba trong danh sách.
......
Tới khi bình minh lên, bảy cái tên trong danh sách người bị hại mất đi trái tim đều bị U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn thăm dò chi tiết.
Không có một ngoại lệ, đều là người đáng đáng chết!
"Như vậy xem ra, hai gã U Ảnh Vệ chết đi ngày hôm đó chỉ sợ cũng có vấn đề!" Tang Viễn Viễn trầm ngâm nói.
U Vô Mệnh lấy ngọc giản ra, hạ lệnh tra rõ chỗ ở của hai người kia.
Giờ phút này phía chân trời ánh dương mới nổi lên trắng một vầng như bụng cá, Tang Viễn Viễn ngóng nhìn vương thành xanh ngắt bao phủ ở trong sương mù, ánh mắt dần dần trở nên xa xăm.
Nàng phảng phất nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ linh hoạt vượt nóc băng tường, chạy đến đây, trong toà thành to lớn này, hai chấm đen to to nhìn như đánh dấu vị trí đôi mắt vô cơ nhìn chăm chú vào những trái tim bóng ma trốn trong góc, lại hắc ám rêu phong nhưng vẫn không thể trốn qua mắt nó.
Nàng phảng phất nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia tức giận đến nọng lên thành như cái bánh bao, đôi môi gắt gao mím chặt, nếu l nó có thể nói, nhất định đang nói ——
"Giết người nga, ta tức là ta liền giết người nga! Ta hư! Ta rất xấu rất xấu nga!"
Nhưng những người nó giết chết đều là những người phạm tội ác chưa từng bị phát hiện.
Nếu U Vô Mệnh không có phát hiện điểm này, bắt được nó, xử tử nó, sau này lâu thật lâu, lúc chân tướng thật sự được sáng tỏ, U Vô Mệnh có phải sẽ hối hận hay không?
Nó chính là muốn hắn thương tâm hối hận, nó muốn hắn vì nó tim đau như đao cắt.
Rất nhiều hài tử, đều từng thử thương tổn chính mình chỉ muốn cho cha mẹ thương tâm hối hận.
Đây là một hài tử khát khao được yêu thương.
Nàng đem kết luận mình nghĩ đến nhỏ giọng nói cho U Vô Mệnh.
Hắn cười đến không thể thẳng người lên được, vỗ vỗ đầu nàng, cười lớn nói: "Suy nghĩ nhiều quá Tiểu Tang Quả! Nó chỉ là muốn nhìn một chút, những người làm loại chuyện này rốt cuộc trái tim có bị biến thành màu đen thật hay không thôi!"
"Ừ ừ ừ, chàng nói được đều đúng!" Nàng hết sức có lệ gật đầu.
Người nam nhân này, nàng thật quá hiểu rồi!
"Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh bỗng nhiên nheo đôi mắt thật dài lại, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa, "Ta suy nghĩ, nếu ta lại nỗ lực nhiều một chút, có phải có thể không cần phát bổng lộc cho bên tư hình luôn không nhỉ?"
Tang Viễn Viễn sửng sốt trong chốc lát, không hiểu rõ hắn đang nói cái gì.
Hắn cúi người xuống, hô hấp trầm trầm dừng ở bên tai nàng: "Hai chúng ta cố gắng trên giường phiên vân phúc vũ, nó ở bên ngoài trừng gian trừ ác, một công đôi việc."
Tang Viễn Viễn: "......"
Hắn vui sướng cười lớn, đem nàng ôm vào thư phòng.
"Đem toàn bộ hồ sơ chưa định tội còn lại đưa tới đây." Hắn gõ bàn, phân phó thị vệ đứng ngoài thư phòng.
Chỉ trong chớp mắt, trước mặt bàn bị chất chồng văn thư như cái núi nhỏ.
Hắn lười nhác đưa tay ôm nàng vào lòng, đem từng phần từng phần hồ sơ vụ án thảy ra trước mặt, liếc mắt qua loa một cái, xong tùy tay ném tới một bên.
Tang Viễn Viễn căn bản chưa kịp thấy rõ ràng trên mặt chữ viết cái gì.
"Chàng đang tìm cái gì?"
Hắn liếc nàng một chút, đạm đạm cười: " Tìm người chết kế tiếp."
Tang Viễn Viễn: "?"
Tuy rằng có chút không rõ, nhưng nhìn bộ dáng hắn lưu loát lại chuyên chú, trong lòng nàng liền cảm thấy thập phần an ổn. Nam nhân đẹp lại đáng tin cậy, ai có thể không thích chứ?
Nàng tránh ra khỏi vòng tay của hắn, đi đến trong phòng, đem những tập hồ sơ bị hắn khắp nơi loạn nhặt về, chất lại ở một bên.
Còn chưa nhặt được vài cái, thấy hắn thực không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay: "Lại đây."
Nàng đi đến bên cạnh hắn: "Hử?"
"Lúc ẩn lúc hiện, làm nhiễu đến ta! Chậm trễ công việc!" Hắn thực ghét bỏ nói, bàn tay to túm một cái, đem nàng nhét vào trong lòng ngực, khoanh lại không buông ra.
Tang Viễn Viễn: "......" Rõ ràng như vậy mới càng chậm trễ công việc chứ?
Nàng liếc hắn, thấy môi mỏng hắn gợi lên một chút, trong mắt như vô cùng cảm thấy mỹ mãn.
Tựa như đang được ngồi ở trên giường ấm tay còn đang vuốt lông mèo ấy.
Nàng không khỏi cũng nở nụ cười, mềm như bông tựa vào trong lòng ngực hắn.
Ánh sáng mặt trời chậm rãi bò lên trên cửa sổ.
A Cổ mang theo một chồng lời khai tiến đến cầu kiến: "Chủ quân, Tần Ngọc Trì đã khai xong rồi, thuộc hạ đối chiếu thẩm tra thêm một lần nữa, chưa phát hiện chỗ nào là trước sau bất đồng, chỉ là nội dung thật sự là có chút...... hoang đường."
U Vô Mệnh phất phất tay: "Kệ. Kêu hắn viết một phong thư nhà đưa cho Tần Châu vương. Sau mỗi một nén nhang lại bắt hắn viết thêm một phần, viết cho đến khi ta nói ngưng mới thôi."
A Cổ khó hiểu ý này nhưng cũng không hỏi nhiều, chắp tay nói: "Dạ! Thuộc hạ lập tức thi hành!"
A Cổ rời khỏi thư phòng.
U Vô Mệnh tiếp tục lật xem hồ sơ vụ án trên bàn sách.
Tới buổi trưa, khi đống hồ sơ như sườn núi nhỏ đó quyển nào cũng đều bị hắn ném tới trên mặt đất.
"Đi." Hắn dắt tay nàng.
"Chuyện của Tần Ngọc Trì không xử lý một chút sao?" Tang Viễn Viễn hỏi.
U Vô Mệnh cười nói: "Không phải vội. Trước mắt còn phải làm một chuyện quan trọng hơn l."
Tang Viễn Viễn im lặng gật đầu.
Xác thật là cái con rối gỗ này càng quan trọng.
Tuy rằng nó giết đều là người xấu, nhưng cứ thả nó lang thang khắp nơi giết người như vậy ở bên ngoài, chung quy cũng là tai hoạ ngầm cực lớn. Huống hồ quan hệ của con rối cùng hắn chặt chẽ như thế, vạn nhất xảy ra chuyện gì......
Tang Viễn Viễn mau chóng liền phát hiện mình đã suy nghĩ nhiều quá.
U Vô Mệnh đem nàng ôm ngang lên, sải bước về hướng tẩm cung.
Đá cửa điện một cái, lập tức ôm lấy nàng, xoay người lên giường.
Tang Viễn Viễn bị thành thạo lột hết xiêm y: "?"
"Không phải có việc quan trọng sao?" Nàng hoảng sợ hỏi.
U Vô Mệnh xấu xa cười: "Đây đúng là chuyện quan trọng nhất mà."
Hắn cởi xiêm y cẩn thận đặt ở một bên, vuốt đai lưng, bày ra thật nghiêm túc.
"Dẫn nó ra tới." U Vô Mệnh thần bí cười cười, môi mỏng gần sát, hô hấp như chui vào tai.
Đầu quả tim Tang Viễn Viễn đột nhiên run lên.
"Quả Tử," thanh âm hắn trầm thấp mị hoặc, "Lần trước ở Ký Châu, nàng nói thiếu tình cảm có phải không?"
Hắn ôm sát nàng, chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, môi mỏng lướt qua nàng như gần như xa, thấp giọng cười nói: "Như thế nào mới tính là có tình cảm, hử? Nàng dạy ta đi!"
Bàn tay to mang theo vết chai cực kỳ không thành thật, đã chui vào trong người trước.
"Là như thế này sao?" Năm ngón tay hơi hơi phát lực.
Nàng há mồm hô nhỏ, bị hắn tranh thủ lẻn vào, hôn thật sâu đậm.
Hôm nay hơi thở của hắn thật nóng, mùi hoa độc đáo lượn lờ ở quanh thân, tiếng lòng nàng rối loạn, bị hắn ôm ấp càng chặt.
"U Vô Mệnh......" Nàng tròn phút giây chợt quên đi hết thảy, khi môi hắn thoáng rời đi một lát, nàng không tự giác mà gọi tên của hắn.
Hô hấp càng thấp.
Cuối cùng, hắn nhướng người phát lực một cái, lại lần nữa đem Tiểu Quả tử của hắn ngậm tới trong miệng.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng dần dần nổi lên màu đỏ xinh đẹp, trong lòng hắn sung sướng đến cực điểm, kềm không được l mổ khóe môi cùng đôi mắt nàng, có lúc lại bắt đầu tàn nhẫn tới, đoạt đi hô hấp của nàng thật thô bạo.
Hắn làm càn tới cực điểm.
Nàng phảng phất thấy được bộ dáng hắn ở trên chiến trường múa đao giết địch, đại khai sát giới, lưu loát đến cực điểm, cuồng ngạo đến cực điểm, phóng đãng đến cực điểm.
"Tang Quả, Tang Quả của ta......"
Thanh âm trầm thấp khàn khàn quanh quẩn bên tai.
Nàng cảm giác được hồn phách của mình đã bay đến giữa không trung.
Trước mặt cũng không biết là trời hay là biển, khi thì bị vứt lên thật cao, khi thì lại rơi xuống thật mạnh.
Thân bất do kỷ.
"U Vô Mệnh......"
Âm thanh nỉ non của nàng chui vào ngực hắn, vô tận ngọt ngào ôm lấy hắn, hắn đã không biết nên yêu thương người đang nằm trong lòng nhu thế nào mới tốt.
"Tiểu Tang Quả, thật muốn ăn nàng." Hắn oán hận mà nói.
Nàng mở đôi mắt mê mang.
"Ăn đi......"
Thanh âm cùng tươi cười như vậy, vừa như hoa, vừa như mật, lại như rượu.
Hắn chỉ cảm thấy một trận choáng váng.
Hắn gắt gao ôm nàng, phóng túng cho con dã thú nấp sâu dưới đáy lòng mình triệt triệt để để mà nổi cơn điên.
Nàng chỉ có thể bắt lấy hắn như người chết đuối bắt được rơm rạ.
Nhưng mà cái cọng rơm rạ này căn bản không thể cứu mạng, ngược lại còn mang theo nàng càng thêm trầm luân.
Không biết qua bao lâu, nàng cảm giác được hắn vươn tay, đem nàng từ trong đám mây kéo ra tới.
Nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy, bên tai nghe giọng hắn khe khẽ cười không ngừng.
"Tang Quả," thanh âm hắn nghe có vẻ vui sướng đến cực điểm, "Nàng không phải là tiểu Tang Quả, nàng là tiểu thèm quả. Hôm nay có chính sự, lần sau lại làm nàng tận hứng."
Nàng lấy lại bình tĩnh, nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn đã mặc xong xiêm y, đang nhanh đem xiêm y của nàng tròng lên trên người nàng.
"Nên xuất phát!"
Mặc xong xiêm y, hắn đem nàng kéo lên, đi hai bước, thấy nàng vẫn ở trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, liền cười lớn, đem nàng ôm ngang lên đi ra tẩm cung, nhảy lên lưng Đoản Mệnh, rồi như một mũi tên rời cung từ vương thành lướt đi ra ngoài.
"Lộ Nhạc Thành," thanh âm hắn đã khôi phục thanh lãnh bình tĩnh, "Trong nửa năm, đã có ba hộ gia đình cáo trạng hắn bội tình bạc nghĩa, hại nữ tử tự sát."
Thần trí Tang Viễn Viễn thu hồi, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Loại khốn nạn này chơi chán rồi liền cố ý dẫn đường nữ tử tự sát, chân chân chính chính là đồ khốn nạn nhất trong đám khốn nạn, thông thường muốn tra ra bọn họ đều không có một chút chứng cớ nào.
"Ngươi cảm thấy mục tiêu kế tiếp của con rối gỗ là hắn ta?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
"Có lẽ." U Vô Mệnh cười cười, "Cho dù không phải cũng không sao, chúng ta trở về lại lần nữa......"
Trong con mắt đen hiện lên xấu xa tinh nghịch thật nồng đậm, hắn gục đầu xuống, thân mật dùng cằm cọ tóc nàng.
Tang Viễn Viễn: "...... U Vô Mệnh!"
"Phu nhân, có chuyện gì?" Hắn cười ngả ngớn.
"Tới rồi đúng không?" Nàng thở dài.
Hắn giương mắt vừa thấy: "À, tới rồi."
Tang Viễn Viễn theo ánh mắt hắn vừa nhìn liền thấy một nữ tử đang tuổi thanh xuân đang lấm lét nhìn trái nhìn phải, sau đó lặng lẽ nghiêng người lách qua một cái cửa gỗ màu đen đang khép hờ, lên vào một gian phòng không lớn không nhỏ trong viện.
"Họ Lộ thật lợi hại!" Tang Viễn Viễn nói, "Nữ tử này là lén lút trốn tai mắt người khác chạy tới cùng hắn hẹn hò, đến lúc đó quá thương tâm mà tự sát, ai cũng thấy hắn chẳng thể làm được gì."
U Vô Mệnh vỗ vỗ đầu Đoản Mệnh, nói: "Ở bên ngoài canh gác cho tốt."
Đoản Mệnh thực không kiên nhẫn mà ủi hắn tay, chê hắn dong dài.
Trong viện có vài cây cổ thụ rậm rạp xanh um.
U Vô Mệnh ôm lấy Tang Viễn Viễn, hai cánh mở ra, khinh phiêu phiêu lướt vào chạc cây có cành lá dày đặc.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cành cây trước mặt ra, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy cửa nhà chính đóng chặt, nữ tử lén ẩn vào trong viện đang nôn nóng gõ cửa, trong miệng nỉ non gọi: "Lộ Lang, xin chàng hãy ra đây gặp thiếp, gặp một lần này thôi!"
Một lát sau, trong phòng vọng ra một giọng nam lạnh lùng: "Trở về đi, ta sẽ không gặp lại nàng. Mẫn Bán Hương, ta không có khả năng cưới một nữ nhân trước đại hôn đã không còn thanh khiết."
Là cái loại giọng nam tràn đầy từ tính.
Nữ tử khóc ròng nói: "Nhưng thân thể của thiếp là trao cho chàng mà!"
Giọng nam lạnh nhạt lại bay ra: "Thì sao, dễ dàng cho ta như vậy, tất nhiên cũng sẽ tùy tiện cho người khác. Ta vì sao phải phụ trách với một nữ nhân thực tùy tiện chứ?"
"Lộ Lang!" Nữ tử cầu xin, "Thiếp thật tình thích chàng! Thiếp đã là người của chàng rồi, chàng không cần thiếp nữa thiếp cũng sống không nổi!"
"A." Cửa phòng mở ra, một nam nhân anh tuấn cao lớn đi ra.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú đôi mắt nữ tử, thanh âm thấp xuống vài bậc, tràn đầy mị hoặc: "Phải không? Nếu nàng thật sự dám đi chết, ta đây liền tin nàng đối với ta là thật lòng."
Trong ánh mắt hắn có ánh sao đang xoay tròn.
Vu tộc! l Lộ Nhạc Thành này lại dám dùng huyết mạch chi lực của Vu tộc lừa những nữ tử bị hắn vứt bỏ đi tìm chết!
Trong lòng Tang Viễn Viễn bốc cháy lên lửa giận, đang muốn phát tác, bỗng nhiên đuôi mắt chợt bắt giữ tới được một chút động tĩnh.
Tâm thần của nàng rùng mình, nhìn lên phía nóc nhà.
Liền thấy một thân ảnh nho nhỏ nằm trên đỉnh nhà chính, đang vạch ra một mảnh ngói, đưa đầu thăm dò trong phòng.
Tay nhỏ nắm miếng ngói to, mái ngói kia so với khuôn mặt hắn còn còn muốn lớn hơn một vòng.
Con rối gỗ!
Tang Viễn Viễn cảm thấy phía sau hơi trống trải.
U Vô Mệnh đã lặng yên không một tiếng động rời đi vị trí bên cạnh nàng.
Tác giả :
Thanh Hoa Nhiên