Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày
Chương 57: Đói
Mọi người dựng trại xong xuôi, các đội ngũ cũng bắt đầu chuẩn bị bữa tối, trên thực tế cũng không có gì phải chuẩn bị, từ khi cùng các đội ngũ kia lên đường, bọn Hàn Tiến cũng không tiếp tục ăn cơm như bình thường mà làm giống như những đội ngũ kia, ăn bánh mì, mì ăn liền, loại thức ăn nhanh là chủ yếu.
Đồ ăn của bọn họ là do Bạch Thi Thi phát, đàn ông được hai gói mì ăn liền, một cây giăm bông, một cái bánh mì nhỏ.
Phụ nữ được một gói mì, một cây giăm bông, một bánh mì nhỏ.
Mấy thứ này đối với bọn họ đều đủ ăn cho nên đối với việc phân phối của Bạch Thi Thi cũng không có ý kiến gì, cho đến buổi tối hôm đó.
Sau mạt thế mọi thiết bị điện tử đều thành đống sắt vụn, đám người Thích Thất cũng không có giải trí gì, ăn tối xong trời còn sớm, lại không có thây ma đột kích, đám người Thích Thất cùng nhau chơi đấu địa chủ. Mỗi lần đều là Thích Thất làm địa chủ, không phải bởi vì bài cô rất tốt, mà là người chơi cùng Vương Tiểu Lợi và Triều Hổ đều không muốn cùng cô làm nông dân.
Thích Thất lại một lần nữa bị nông dân đánh ngã.
"Không chơi, không chơi, các người đều bắt tôi làm địa chủ, bài tôi lại không tốt."
"Bài cô tốt cô cũng không biết ra, chỉ cộng 3 với 2 cô cũng làm không được, toán học của cô có lẽ học từ giáo viên thể dục sao, chỉ biết một hai, một hai." Triều Hổ cũng chỉ có thể khi đấu địa chủ mới hoàn toàn nghiền áp được Thích Thất.
"Ha ha ha...... Thích Thất, ngược cô làm cô thua mãi, tôi cũng ngượng ngùng."
Mọi người xung quanh nghe được Vương Tiểu Lợi nói đều nhịn không được cười ha ha lên, Thích Thất bị ngược xác thật có điểm thảm.
"Các người còn cười, không ai giúp tôi đã không nói, một đám còn cười tôi, tôi không chơi nữa, tôi đi tìm Tiểu Đậu Tử." Nói xong Thích Thất hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi.
Khi Hách Kiến Quốc tiếp nhận vị trí Thích Thất vừa mới bỏ đi, Thích Thất đi tìm Tiểu Đậu Tử đã quay trở lại, mục đích cô trở về rất đơn giản, tìm Hàn Triều muốn đồ ăn.
"Hàn tổng, cho em đồ ăn."
Vươn tay Thích Thất chờ Hàn Triều cho cô đồ ăn, Hàn Triều cũng không để ý, một bên nhìn chằm chằm bọn Vương Tiểu Lợi đánh bài, một bên lấy ra túi quả khô cho cô, vừa mới ăn cơm chiều, ăn thêm đồ ăn vặt không tốt cho thân thể.
"Em không cần quả khô, cho em đồ ăn để ăn no." Nhìn đến quả khô trong tay, Thích Thất nhíu mày, quả khô không đủ no.
Đôi mắt Hàn Triều từ bàn bài chuyển đến trên người Thích Thất: "Em đói bụng? Không phải vừa mới ăn cơm chiều xong sao?"
Thích Thất kéo một cái ghế ngồi bên người Hàn Triều: "Không phải em đói bụng, là Tiểu Đậu Tử, mới vừa rồi đi tìm cậu bé, còn chưa tới gần đã nghe Tiểu Đậu Tử than đói với ông nội, em liền trở về lấy đồ." Bánh mì, mì ăn liền đối với con nít thật không gì hấp dẫn, Thích Thất không nghĩ nhiều liền quay trở về tìm Hàn Triều lấy đồ ăn.
Bất quá người nói vô tâm, người nghe cố ý, huống chi là Hàn Triều người khôn khéo như vậy. Hàn Triều thu hồi đồ ăn cấp cho Thích Thất, nói với cô: "Em đi dẫn Tiểu Đậu Tử đến đây chơi, con nít như vậy cả ngày đi theo ông nội cũng sẽ buồn."
"Được, em đi ngay." Thích Thất từ ghế nhảy dựng lên, hướng về chỗ hai ông cháu.
Chỉ chốc lát sau cô đã mang Tiểu Đậu Tử trở lại, nói đến cũng thật kỳ quái, từ sau thành phố M, cô không thường thấy Tiểu Đậu Tử nữa, cô vẫn cho rằng từ khi Văn Văn đến cô không đi bộ mọi nơi nữa, nhưng hiện tại suy nghĩ lại, giống như hai ông cháu họ cũng cố ý trốn tránh.
"Tiểu Đậu Tử, lại đây." Thấy Thích Thất mang theo Tiểu Đậu Tử lại, Hàn Triều vẫy tay kêu Tiểu Đậu Tử lại trước mặt anh.
"Hàn Triều thúc thúc......" Tiểu Đậu Tử đi đến bên người Hàn Triều, bộ dáng ngoan ngoãn làm anh nghĩ đến bộ dáng ngoan ngoãn của Thích Thất, ánh mắt không khỏi nhu hòa xuống, ôm Tiểu Đậu Tử lên ghế, sờ sờ đầu cậu bé, nhẹ giọng hỏi: "Ừ. Tiểu Đậu Tử ăn cơm chiều chưa? Gần đây sao không thường xuyên nhìn thấy cháu?"
Tiểu Đậu Tử nghe vậy hoảng loạn gật đầu: "Cháu...... Cháu ăn rồi." Gia gia vừa dặn dò, không cần nói bậy.
Hàn Triều đôi mắt mị mị lên, Thích Thất đứng bên cạnh muốn nói cái gì, bị anh kéo lại, mọi người bên kia cũng đều ngừng tay lắng nghe động tĩnh bên này. Ban đầu bọn họ còn chưa để ý, nhưng Tiểu Đậu Tử lời nói rõ ràng thật chột dạ, một cậu bé như vậy vì sao muốn nói dối?
"Tiểu Đậu Tử, tuy rằng hiện tại không có trường học, nhưng lúc trước thầy giáo có dạy cho cháu hay không, trẻ nhỏ là không thể nói dối, nói dối mũi sẽ dài ra." Đe dọa như vậy, Hàn Triều không chút nào cảm thấy sẽ đe dọa đến sự phát triển của con nít, anh nói tới mặt không đỏ tim không nhảy.
Tiểu Đậu Tử rốt cuộc còn nhỏ, chuyện Pinocchio cậu bé có nghe mẹ kể qua, nhưng lời ông nội nói cậu bé lại muốn nghe theo, cho nên Tiểu Đậu Tử một bên che mũi, một bên nói: "Cháu không có nói sai, cháu sẽ không bị dài mũi."
"A? Phải không? Sao chú như thế nào lại cảm giác được mũi cháu dài ra một ít rồi, bằng không cháu hỏi bọn họ đi." Hàn Triều chỉ hướng đám người Triều thiếu, mọi người đổ mồ hôi, Triều thiếu, chúng tôi không nghĩ cùng cậu gạt con nít, bất quá...
"Ai nha, Tiểu Đậu Tử cái mũi cháu như thế nào lại thành dài như vậy!"
"Tiểu Đậu Tử cháu nói dối phải không?"
"Cái mũi dài như vậy về sau người khác đều biết cháu nói dối."
Tiểu Đậu Tử thấy bọn họ đều nói cái mũi cậu thật dài, có điểm sốt ruột, vội vàng xua tay nói: "Cháu không nói dối, cháu không có ăn cơm chiều, Thi Thi tỷ nói đồ ăn trong đội không nhiều lắm, cho nên không phát đồ ăn cho gia gia và cháu, còn muốn gia gia bảo mật. Cháu không có nói dối."
Nghe được Tiểu Đậu Tử nói, mọi người đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó chính là trong lòng lửa giận thiêu lên, cái gì gọi là đồ ăn không nhiều lắm? Ngay cả nếu đồ ăn không nhiều lắm, bọn họ nhiều người như vậy còn không đi tìm được hay sao? Ngay cả tìm không ra được, bọn họ thà rằng chính mình không ăn cũng không cho ông già con nít bị đói.
"Vì sao Tiểu Đậu Tử không tới nói cho các chú biết, còn muốn trốn đi?" Hàn Triều tiếp tục hỏi, theo đạo lý Bạch Thi Thi làm như vậy, Vệ lão không có đạo lý phải phối hợp, vì sao ông làm như thế?
Tiểu Đậu Tử một bên che lại cái mũi, một bên thưa dạ nói: "Gia gia nói, nếu nói với các chú, các chú khẳng định sẽ không ăn mà nhường đồ ăn cho cháu, các chú còn phải đi đánh thây ma, nếu đói bụng sẽ không có sức đánh, sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, Tiểu Đậu Tử đã đói bụng qua, biết đói bụng rất khó chịu, các chú rất tốt, cháu không muốn các chú bị khó chịu."
Nói xong, còn nhìn về phía mọi người muốn xác nhận, cậu không có nói dối, cái mũi có thể trở về bình thường hay không?
Mọi người nghe được lời Tiểu Đậu Tử ấm lòng, lại nhìn động tác Tiểu Đậu Tử thì không khỏi mỉm cười, gật gật đầu, đừng lo lắng, mũi biến trở về bình thường rồi.
Nhưng cùng lúc lại là vô cùng bất mãn, bất mãn đối với Bạch Thi Thi, cô ấy vì sao muốn nói cho hai ông cháu Tiểu Đậu Tử rằng vật tư không đủ?
"Tiểu Đậu Tử, gia gia vì sao sẽ cho rằng vật tư không đủ? Vật tư ở chỗ chú, Thi Thi tỷ nói đồ ăn không đủ, các người liền tin sao?" Con ngươi Hàn Triều hiện lên một đạo ám quang. Bạch Thi Thi sao? Lại là cô ta? Muốn phá hư kế hoạch của anh, thật là đáng chết...
Đồ ăn của bọn họ là do Bạch Thi Thi phát, đàn ông được hai gói mì ăn liền, một cây giăm bông, một cái bánh mì nhỏ.
Phụ nữ được một gói mì, một cây giăm bông, một bánh mì nhỏ.
Mấy thứ này đối với bọn họ đều đủ ăn cho nên đối với việc phân phối của Bạch Thi Thi cũng không có ý kiến gì, cho đến buổi tối hôm đó.
Sau mạt thế mọi thiết bị điện tử đều thành đống sắt vụn, đám người Thích Thất cũng không có giải trí gì, ăn tối xong trời còn sớm, lại không có thây ma đột kích, đám người Thích Thất cùng nhau chơi đấu địa chủ. Mỗi lần đều là Thích Thất làm địa chủ, không phải bởi vì bài cô rất tốt, mà là người chơi cùng Vương Tiểu Lợi và Triều Hổ đều không muốn cùng cô làm nông dân.
Thích Thất lại một lần nữa bị nông dân đánh ngã.
"Không chơi, không chơi, các người đều bắt tôi làm địa chủ, bài tôi lại không tốt."
"Bài cô tốt cô cũng không biết ra, chỉ cộng 3 với 2 cô cũng làm không được, toán học của cô có lẽ học từ giáo viên thể dục sao, chỉ biết một hai, một hai." Triều Hổ cũng chỉ có thể khi đấu địa chủ mới hoàn toàn nghiền áp được Thích Thất.
"Ha ha ha...... Thích Thất, ngược cô làm cô thua mãi, tôi cũng ngượng ngùng."
Mọi người xung quanh nghe được Vương Tiểu Lợi nói đều nhịn không được cười ha ha lên, Thích Thất bị ngược xác thật có điểm thảm.
"Các người còn cười, không ai giúp tôi đã không nói, một đám còn cười tôi, tôi không chơi nữa, tôi đi tìm Tiểu Đậu Tử." Nói xong Thích Thất hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi.
Khi Hách Kiến Quốc tiếp nhận vị trí Thích Thất vừa mới bỏ đi, Thích Thất đi tìm Tiểu Đậu Tử đã quay trở lại, mục đích cô trở về rất đơn giản, tìm Hàn Triều muốn đồ ăn.
"Hàn tổng, cho em đồ ăn."
Vươn tay Thích Thất chờ Hàn Triều cho cô đồ ăn, Hàn Triều cũng không để ý, một bên nhìn chằm chằm bọn Vương Tiểu Lợi đánh bài, một bên lấy ra túi quả khô cho cô, vừa mới ăn cơm chiều, ăn thêm đồ ăn vặt không tốt cho thân thể.
"Em không cần quả khô, cho em đồ ăn để ăn no." Nhìn đến quả khô trong tay, Thích Thất nhíu mày, quả khô không đủ no.
Đôi mắt Hàn Triều từ bàn bài chuyển đến trên người Thích Thất: "Em đói bụng? Không phải vừa mới ăn cơm chiều xong sao?"
Thích Thất kéo một cái ghế ngồi bên người Hàn Triều: "Không phải em đói bụng, là Tiểu Đậu Tử, mới vừa rồi đi tìm cậu bé, còn chưa tới gần đã nghe Tiểu Đậu Tử than đói với ông nội, em liền trở về lấy đồ." Bánh mì, mì ăn liền đối với con nít thật không gì hấp dẫn, Thích Thất không nghĩ nhiều liền quay trở về tìm Hàn Triều lấy đồ ăn.
Bất quá người nói vô tâm, người nghe cố ý, huống chi là Hàn Triều người khôn khéo như vậy. Hàn Triều thu hồi đồ ăn cấp cho Thích Thất, nói với cô: "Em đi dẫn Tiểu Đậu Tử đến đây chơi, con nít như vậy cả ngày đi theo ông nội cũng sẽ buồn."
"Được, em đi ngay." Thích Thất từ ghế nhảy dựng lên, hướng về chỗ hai ông cháu.
Chỉ chốc lát sau cô đã mang Tiểu Đậu Tử trở lại, nói đến cũng thật kỳ quái, từ sau thành phố M, cô không thường thấy Tiểu Đậu Tử nữa, cô vẫn cho rằng từ khi Văn Văn đến cô không đi bộ mọi nơi nữa, nhưng hiện tại suy nghĩ lại, giống như hai ông cháu họ cũng cố ý trốn tránh.
"Tiểu Đậu Tử, lại đây." Thấy Thích Thất mang theo Tiểu Đậu Tử lại, Hàn Triều vẫy tay kêu Tiểu Đậu Tử lại trước mặt anh.
"Hàn Triều thúc thúc......" Tiểu Đậu Tử đi đến bên người Hàn Triều, bộ dáng ngoan ngoãn làm anh nghĩ đến bộ dáng ngoan ngoãn của Thích Thất, ánh mắt không khỏi nhu hòa xuống, ôm Tiểu Đậu Tử lên ghế, sờ sờ đầu cậu bé, nhẹ giọng hỏi: "Ừ. Tiểu Đậu Tử ăn cơm chiều chưa? Gần đây sao không thường xuyên nhìn thấy cháu?"
Tiểu Đậu Tử nghe vậy hoảng loạn gật đầu: "Cháu...... Cháu ăn rồi." Gia gia vừa dặn dò, không cần nói bậy.
Hàn Triều đôi mắt mị mị lên, Thích Thất đứng bên cạnh muốn nói cái gì, bị anh kéo lại, mọi người bên kia cũng đều ngừng tay lắng nghe động tĩnh bên này. Ban đầu bọn họ còn chưa để ý, nhưng Tiểu Đậu Tử lời nói rõ ràng thật chột dạ, một cậu bé như vậy vì sao muốn nói dối?
"Tiểu Đậu Tử, tuy rằng hiện tại không có trường học, nhưng lúc trước thầy giáo có dạy cho cháu hay không, trẻ nhỏ là không thể nói dối, nói dối mũi sẽ dài ra." Đe dọa như vậy, Hàn Triều không chút nào cảm thấy sẽ đe dọa đến sự phát triển của con nít, anh nói tới mặt không đỏ tim không nhảy.
Tiểu Đậu Tử rốt cuộc còn nhỏ, chuyện Pinocchio cậu bé có nghe mẹ kể qua, nhưng lời ông nội nói cậu bé lại muốn nghe theo, cho nên Tiểu Đậu Tử một bên che mũi, một bên nói: "Cháu không có nói sai, cháu sẽ không bị dài mũi."
"A? Phải không? Sao chú như thế nào lại cảm giác được mũi cháu dài ra một ít rồi, bằng không cháu hỏi bọn họ đi." Hàn Triều chỉ hướng đám người Triều thiếu, mọi người đổ mồ hôi, Triều thiếu, chúng tôi không nghĩ cùng cậu gạt con nít, bất quá...
"Ai nha, Tiểu Đậu Tử cái mũi cháu như thế nào lại thành dài như vậy!"
"Tiểu Đậu Tử cháu nói dối phải không?"
"Cái mũi dài như vậy về sau người khác đều biết cháu nói dối."
Tiểu Đậu Tử thấy bọn họ đều nói cái mũi cậu thật dài, có điểm sốt ruột, vội vàng xua tay nói: "Cháu không nói dối, cháu không có ăn cơm chiều, Thi Thi tỷ nói đồ ăn trong đội không nhiều lắm, cho nên không phát đồ ăn cho gia gia và cháu, còn muốn gia gia bảo mật. Cháu không có nói dối."
Nghe được Tiểu Đậu Tử nói, mọi người đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó chính là trong lòng lửa giận thiêu lên, cái gì gọi là đồ ăn không nhiều lắm? Ngay cả nếu đồ ăn không nhiều lắm, bọn họ nhiều người như vậy còn không đi tìm được hay sao? Ngay cả tìm không ra được, bọn họ thà rằng chính mình không ăn cũng không cho ông già con nít bị đói.
"Vì sao Tiểu Đậu Tử không tới nói cho các chú biết, còn muốn trốn đi?" Hàn Triều tiếp tục hỏi, theo đạo lý Bạch Thi Thi làm như vậy, Vệ lão không có đạo lý phải phối hợp, vì sao ông làm như thế?
Tiểu Đậu Tử một bên che lại cái mũi, một bên thưa dạ nói: "Gia gia nói, nếu nói với các chú, các chú khẳng định sẽ không ăn mà nhường đồ ăn cho cháu, các chú còn phải đi đánh thây ma, nếu đói bụng sẽ không có sức đánh, sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, Tiểu Đậu Tử đã đói bụng qua, biết đói bụng rất khó chịu, các chú rất tốt, cháu không muốn các chú bị khó chịu."
Nói xong, còn nhìn về phía mọi người muốn xác nhận, cậu không có nói dối, cái mũi có thể trở về bình thường hay không?
Mọi người nghe được lời Tiểu Đậu Tử ấm lòng, lại nhìn động tác Tiểu Đậu Tử thì không khỏi mỉm cười, gật gật đầu, đừng lo lắng, mũi biến trở về bình thường rồi.
Nhưng cùng lúc lại là vô cùng bất mãn, bất mãn đối với Bạch Thi Thi, cô ấy vì sao muốn nói cho hai ông cháu Tiểu Đậu Tử rằng vật tư không đủ?
"Tiểu Đậu Tử, gia gia vì sao sẽ cho rằng vật tư không đủ? Vật tư ở chỗ chú, Thi Thi tỷ nói đồ ăn không đủ, các người liền tin sao?" Con ngươi Hàn Triều hiện lên một đạo ám quang. Bạch Thi Thi sao? Lại là cô ta? Muốn phá hư kế hoạch của anh, thật là đáng chết...
Tác giả :
Tiểu Yêu Mô Thức