Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi
Chương 30-2
Hơn mười một giờ Sở Dục Tân nhắn tin WeChat nói Đường Thành thua trò King of Wisdom, muốn mời cả ký túc xá ăn đồ ăn vặt, Cố Khê bán tín bán nghi, trả lời: Thật vậy không?
Sở Dục Tân: Đương nhiên là thật rồi, cậu không biết lúc nãy Hạ thiếu thật trâu bò, thắng 3 ván liên tiếp, mỗi ván đều điểm cao nhất. Có thể đạt được điểm tối đa cậu biết là không dễ dàng phải không? Ngoại trừ trả lời đúng, còn năm giây đã trả lời xong."
Cố Khê: Đối với Hạ Hữu Nam mà nói, cái này không tính là khiêu chiến đi.
Sở Dục Tân: Đúng, tóm lại thắng dễ như trở bàn tay.
Sở Dục Tân: Cho nên, cậu nhanh chân đưa đồ ăn vặt còn thừa đến đây, ký túc xá chúng tớ đêm mai mở tiệc đồ ăn vặt đêm.
Cố Khê: Này...
Cố Khê có phần kỳ quái: Hơn hai trăm tệ, Đường Thành thua nhiều vậy sao?
Sở Dục Tân: Đúng vậy, Đường Thành có rất nhiều tiền, ngày thường chỉ giả vờ mà thôi.
Cố Khê dở khóc dở cười.
Sở Dục Tân: Đồ ăn vặt tổng cộng bao nhiêu tiền, tớ chuyền WeChat cho cậu trước, chiều mai tan học đến ký túc xá cậu lấy, nếu có người hỏi, cậu cứ nói là tặng cho bọn tớ ăn.
Cố Khê: Những đồ ăn vặt đó tốn tiền các cậu quá.
Sở Dục Tân: Đừng, nên nhiều thì nhiều nên ít thì ít, dù sao Đường Thành mới là người bao.
Cố Khê còn muốn nói cái gì, Sở Dục Tân đã chuyển qua 250 tệ.
Sở Dục Tân: Vậy cứ như vậy đi, chiều mai tớ đến chỗ cậu nhận hàng, chúng ta hãy cố che giấu nhé.
Cố Khê: Ừm.
Ngày hôm sau, Sở Dục Tân cầm theo một túi đồ ăn lớn về ký túc xá, mọi người vừa ăn vừa nghi ngờ, "50 tệ mà có thể mua nhiều như vậy, cậu làm như thế nào vậy?"
Sở Dục Tân mở một túi bánh quy, liếc mắt nhìn Hạ Hữu Nam, "Hôm qua tớ cũng thua, nên bỏ thêm 1 ít tiền nữa."
Mọi người không hoài nghi nữa, tiếp tục ăn.
Cố Khê tính toán qua loa, còn có một tháng thi cuối kỳ, trên người cô còn hơn 400 tệ, miễn cưỡng có thể chống đỡ được đến thi cuối kỳ. Sau khi thi có một tháng nghỉ đông, cô có thể đi làm công kiếm tiền ăn ở và học kỳ sau.
Nhưng hơn bốn trăm tệ này chỉ đủ được đến thi cuối kỳ, trong lúc cô nghỉ đông nếu cũng muốn tiêu tiền thì không đủ. Cô nghĩ một lát rồi nhắn tin WeChat cho giám đốc bột giặt lần trước, hỏi anh ta gần đây có yêu cầu nhận làm việc bán thời gian đẩy mạnh tiêu thụ không.
Giám đốc trả lời nói tết Nguyên Đán có hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, nhưng trao quyền cho siêu thị làm, không cần thuê thêm người.
Trong lúc học, Cố Khê chống cằm xoay bút trên tay, nghĩ xem kiếm tiền như thế nào.
"Cố Khê."
Nghe được có người gọi, Cố Khê đột nhiên ngẩng đầu, giáo viên vật lý trên bục giảng nhìn cô, cô lập tức ngồi thẳng lưng.
"Đi học không cần phát ngốc, chú ý nghe giảng."
Cố Khê lên tiếng, "Vâng ạ."
Giáo viên vật lý tiếp tục giảng bài, Cố Khê nhìn bài thi, không biết giảng đến chỗ nào, nhìn Khương Linh bên cạnh, Khương Linh dùng bút chỉ câu hỏi trên bài thi của mình.
Hóa ra đã giảng đến đề mặt sau, Cố Khê lật giấy thu, nghiêm túc nghe giảng.
Thứ bảy, Cố Khê ra cửa kiếm việc làm, mới phát hiện cửa hàng phố lớn ngõ nhỏ đều bày cây thông và ông già Noel, các bài hát phát trên đường cũng về lễ Giáng Sinh.
Gần kỳ thi cuối kỳ, đa số tâm tư mọi người đều đặt lên việc ôn tập, rất ít người chú ý tới ngày hội này.
Cố Khê ở khu phố thương mại dạo một vòng, hỏi mấy của hàng, đều không cần người làm, có ít nơi cần thì lại yêu cầu làm vào buổi tối, cô ở trường học không có biện pháp làm được.
Nhìn thời gian đã ba giờ chiều, cô còn chưa ăn cơm. Cô đi vào một hàng ăn nhẹ, gọi một chèn hoành thánh, tính toán sau khi ăn lại đi quanh tìm kiếm.
Bất tri bất giác đi đến hiệu sách, cô nhớ rõ mấy tháng trước cô cũng tới đây tìm việc, tại đây gặp Hạ Hữu Nam, lúc ấy tình huống khẩn cấp, cô không nghĩ nhiều liền ôm anh, coi anh là tường để trốn tránh.
Hiện tại nhớ lại cảm thấy có điểm quá phận, Hạ Hữu Nam lúc ấy nhất định khó chịu với hành vi của cô.
Cô cất bước vào hiệu sách, cũng không muốn mua sách, cũng chỉ tiền vào một chút mà thôi, đi vào khu tạp chí, cô cầm lấy một quyển tạp chí thiếu nữ lật xem.
Tùy ý lật thấy một truyện ngắn, cảm thấy đề mục rất hấp dẫn liền xem qua, bất tri bất giác đã xem xong. Tuy rằng là một câu chuyện Mary Sue điển hình phi thực tế, nhưng lại lay động đến tâm cô.
Cô lật đến trang trái, nhìn giá bán, năm tệ, rối rắm không biết nên mua hay không.
Cô lại lật, lật đến trang sau, thấy được yêu cầu gợi ý bản thảo, cô đột nhiên nghĩ ra cái gì, nghiêm túc nhìn yêu cầu, truyện ngắn 8000-10000 chữ, tình tiết động lòng người, hành văn gay cấn hoặc nhẹ nhàng, cổ đại hay hiện đại đều có thể...Tiền nhuận bút 1000 chữ là 100-120...
Cô càng xem càng kích động, trọng lòng nghĩ vì sao không thử gửi bài?
Trước kia cô học cao trung cũng thích viết tiểu thuyết ngắn, ngấn ngàn chữ hay mấy vạn chữ đều viết qua, lên đại học cũng viết không ít, còn tham gia cuộc thi viết truyện ngắn toàn thành phố, được giải nhì.
Nếu thích làm chuyện này, nếu có thể thử gửi bài, thu hoạch tiền nhuận bút trợ cấp phí sinh hoạt, cớ sao lại không làm.
Nghĩ đến đây, cô không chút do dự mua tạp chí, đi xe buýt về trường học, cầm vở đến phòng truyền thông, viết lại truyện cô đã từng viết, sửa lại vài câu chữ.
Đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, cô viết hăng say, từ bốn giờ rưỡi chiều đến chín giờ tối, tiểu thuyết 9000 chữ đã viết xong.
Cô lại dùng Word trên di động bắt tay đánh chữ, vừa đánh vừa sửa chữa.
Buổi sáng hôm sau, sau khi cô tỉnh lại cũng không rời giường, ở trong ổ chăn tiếp tục cầm di động, nhìn bản nháp trên vở ghi lại sửa chữa.
Rốt cuộc đến giữa trưa đã xong.
Trong lúc ăn cơm trưa, cô lại nghiêm túc sửa chữa lại một lần, kiểm tra lỗi chính tả.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, cô mở mặt sau tạp chí phần yêu cầu bản thảo, mặt trên có ba hòm thư để gửi bài, cô chọn một biên tập tên "Xuân Hiểu" gửi bài, gửi tiểu thuyết mình viết qua.
Lần đầu tiên gửi bài, tương đối qua loa, hơn nữa cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chỉ là thăm dò tình huống trước.
Tiếp theo cô lại lên mạng tìm mấy yêu cầu bản thảo của mấy tạp chí khác, cũng nghiêm túc đọc yêu cầu, kế hoạch tiếp theo lại viết thêm truyện ngắn.
Thời gian học tập một ngày ở trường rất chặt chẽ, muốn viết tiểu thuyết chỉ có thể tiết kiệm thời gian.
Cô viết tay bản nháp trên vở trước, thấy ổn đánh di động ra.
"Cố Khê, cậu sáng tác văn sao? Giáo viên Ngữ Văn đâu có giao bài." Tiết thứ nhất tiết tự học buổi tối, Khương Linh nhìn thấy Cố Khê viết cái gì trên vở, vì thế thò qua hỏi 1 câu.
Cố Khê nhìn cô, "Không phải viết văn."
"Đó là cái gì? Nhật ký?"
Cố Khê cầm lấy vở cho cô xem, nhỏ giọng nói: "Tiểu thuyết."
Khương Linh mở to mắt kinh ngạc, "Trời đất, viết tiểu thuyết ư, cậu thật lợi hại."
Cố Khê làm cử chỉ yên lặng, bảo cô ấy đừng lộ ra, Khương Linh nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Cậu nghĩ gì mà đi viết tiểu thuyết vậy?"
Cố Khê nhấp môi cười, "Tớ muốn nói là vì tiền, cậu sẽ khinh bỉ tớ sao?"
Khương Linh cũng cười, "Đương nhiên sẽ không." Ngay sau đó cô lại hỏi: "Cậu muốn ra sách sao?"
"Ra sách cũng quá xa xôi, tớ viết truyện ngắn cho một tạp chí trước."
"Tạp chí nào?"
"Tạp chí thiếu nữ."
Nói đến tạp chí thiếu nữ, Khương Linh lập tức hưng phấn, "Tiểu học và sơ trung tớ đều siêu thích mua tạp chí thiếu nữ, còn rất thích mấy tác giả, có Nguyệt Hạ Hi, còn có Đào Hoa Nhất Tiếu, tớ rất thích tiểu thuyết của các chị ấy, nhưng sau khi lên cao trung học hành quá bận rộn nên không đọc nữa."
Cố Khê lấy một quyển tạp chí bìa màu sắc rực rỡ từ ngăn kéo, mặt trên ghi mấy chữ to "Tình yêu sắc tím", "Tớ mua một quyển, cậu muốn đọc không?"
"Tình yêu sắc tìm à, trước kia tớ cũng thích mua, trong nhà còn rất nhiều quyển." Khương Linh lấy lại lật lật, "Cậu muốn gửi cho quyển này sao?"
"Ừm."
Khương Linh nói: "Tớ rất quen thuộc với tạp chí thiếu nữ, nếu cậu viết xong có thể cho tớ xem trước."
"Được thôi." Cố Khê nói.
Khương Linh cầm lấy cánh tay Cố Khê, "Vậy chờ cậu nổi tiếng ngàn vạn đừng quên tớ."
Cố Khê buồn cười nói: "Cậu suy nghĩ nhiều quá, gửi bài không dễ dàng như vậy đâu, bao nhiêu người chuyên nghiệp cạnh tranh cùng nhau, tân binh rất khó ngoi đầu."
"Trước mặc kệ, tóm lại, nếu cậu có nổi tiếng cũng không thể không nhận tớ."
"Yên tâm, sẽ không đâu."
Sở Dục Tân nhìn hai bọn họ lẩm bẩm nói lâu như vậy, thò qua hóng hớt, "Các cậu đang nói gì mà hăng say thế."
Khương Linh tát đỉnh đầu Sở Dục Tân, đẩy đầu cậu ra, "Nứ sinh nói chuyện, cậu đừng có nghe lén biết không!"
Vẻ mặt Sở Dục Tân ủy khuất, "Tớ không nghe lén mà."
Khương Linh cầm lấy tạp chí thiếu nữ tiếp tục đọc, Sở Dục Tân lại lần nữa duỗi đầu lại đây, "Khương Linh, đều đã lớn rồi còn xem tạp chí kiểu này?"
Khương Linh tức giận trừng cậu, "Sở Dục Tân, hôm nay cậu thật sự thiếu đòn."
Sở Dục Tân nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, vội cười làm lành, "Cậu tiếp tục xem, cậu tiếp tục xem, tớ không nói nữa."
Cố Khê cầm bút tiếp tục viết, viết trong chốc lát, dừng một chút, ngẫm lại xem viết như thế nào rồi lại tiếp tục.
Hạ Hữu Nam lưng dựa bên của sổ, trong tay cầm một quyển sách lật đọc, tầm mắt dừng trên sách ngẫu nhiên nhìn về phía Cố Khê một cái, sườn mặt nghiêm túc của cô, rất có mị lực.
Anh vừa rồi đều nghe thấy được lời thì thầm của Cố Khê và Khương Linh.
Sở Dục Tân: Đương nhiên là thật rồi, cậu không biết lúc nãy Hạ thiếu thật trâu bò, thắng 3 ván liên tiếp, mỗi ván đều điểm cao nhất. Có thể đạt được điểm tối đa cậu biết là không dễ dàng phải không? Ngoại trừ trả lời đúng, còn năm giây đã trả lời xong."
Cố Khê: Đối với Hạ Hữu Nam mà nói, cái này không tính là khiêu chiến đi.
Sở Dục Tân: Đúng, tóm lại thắng dễ như trở bàn tay.
Sở Dục Tân: Cho nên, cậu nhanh chân đưa đồ ăn vặt còn thừa đến đây, ký túc xá chúng tớ đêm mai mở tiệc đồ ăn vặt đêm.
Cố Khê: Này...
Cố Khê có phần kỳ quái: Hơn hai trăm tệ, Đường Thành thua nhiều vậy sao?
Sở Dục Tân: Đúng vậy, Đường Thành có rất nhiều tiền, ngày thường chỉ giả vờ mà thôi.
Cố Khê dở khóc dở cười.
Sở Dục Tân: Đồ ăn vặt tổng cộng bao nhiêu tiền, tớ chuyền WeChat cho cậu trước, chiều mai tan học đến ký túc xá cậu lấy, nếu có người hỏi, cậu cứ nói là tặng cho bọn tớ ăn.
Cố Khê: Những đồ ăn vặt đó tốn tiền các cậu quá.
Sở Dục Tân: Đừng, nên nhiều thì nhiều nên ít thì ít, dù sao Đường Thành mới là người bao.
Cố Khê còn muốn nói cái gì, Sở Dục Tân đã chuyển qua 250 tệ.
Sở Dục Tân: Vậy cứ như vậy đi, chiều mai tớ đến chỗ cậu nhận hàng, chúng ta hãy cố che giấu nhé.
Cố Khê: Ừm.
Ngày hôm sau, Sở Dục Tân cầm theo một túi đồ ăn lớn về ký túc xá, mọi người vừa ăn vừa nghi ngờ, "50 tệ mà có thể mua nhiều như vậy, cậu làm như thế nào vậy?"
Sở Dục Tân mở một túi bánh quy, liếc mắt nhìn Hạ Hữu Nam, "Hôm qua tớ cũng thua, nên bỏ thêm 1 ít tiền nữa."
Mọi người không hoài nghi nữa, tiếp tục ăn.
Cố Khê tính toán qua loa, còn có một tháng thi cuối kỳ, trên người cô còn hơn 400 tệ, miễn cưỡng có thể chống đỡ được đến thi cuối kỳ. Sau khi thi có một tháng nghỉ đông, cô có thể đi làm công kiếm tiền ăn ở và học kỳ sau.
Nhưng hơn bốn trăm tệ này chỉ đủ được đến thi cuối kỳ, trong lúc cô nghỉ đông nếu cũng muốn tiêu tiền thì không đủ. Cô nghĩ một lát rồi nhắn tin WeChat cho giám đốc bột giặt lần trước, hỏi anh ta gần đây có yêu cầu nhận làm việc bán thời gian đẩy mạnh tiêu thụ không.
Giám đốc trả lời nói tết Nguyên Đán có hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, nhưng trao quyền cho siêu thị làm, không cần thuê thêm người.
Trong lúc học, Cố Khê chống cằm xoay bút trên tay, nghĩ xem kiếm tiền như thế nào.
"Cố Khê."
Nghe được có người gọi, Cố Khê đột nhiên ngẩng đầu, giáo viên vật lý trên bục giảng nhìn cô, cô lập tức ngồi thẳng lưng.
"Đi học không cần phát ngốc, chú ý nghe giảng."
Cố Khê lên tiếng, "Vâng ạ."
Giáo viên vật lý tiếp tục giảng bài, Cố Khê nhìn bài thi, không biết giảng đến chỗ nào, nhìn Khương Linh bên cạnh, Khương Linh dùng bút chỉ câu hỏi trên bài thi của mình.
Hóa ra đã giảng đến đề mặt sau, Cố Khê lật giấy thu, nghiêm túc nghe giảng.
Thứ bảy, Cố Khê ra cửa kiếm việc làm, mới phát hiện cửa hàng phố lớn ngõ nhỏ đều bày cây thông và ông già Noel, các bài hát phát trên đường cũng về lễ Giáng Sinh.
Gần kỳ thi cuối kỳ, đa số tâm tư mọi người đều đặt lên việc ôn tập, rất ít người chú ý tới ngày hội này.
Cố Khê ở khu phố thương mại dạo một vòng, hỏi mấy của hàng, đều không cần người làm, có ít nơi cần thì lại yêu cầu làm vào buổi tối, cô ở trường học không có biện pháp làm được.
Nhìn thời gian đã ba giờ chiều, cô còn chưa ăn cơm. Cô đi vào một hàng ăn nhẹ, gọi một chèn hoành thánh, tính toán sau khi ăn lại đi quanh tìm kiếm.
Bất tri bất giác đi đến hiệu sách, cô nhớ rõ mấy tháng trước cô cũng tới đây tìm việc, tại đây gặp Hạ Hữu Nam, lúc ấy tình huống khẩn cấp, cô không nghĩ nhiều liền ôm anh, coi anh là tường để trốn tránh.
Hiện tại nhớ lại cảm thấy có điểm quá phận, Hạ Hữu Nam lúc ấy nhất định khó chịu với hành vi của cô.
Cô cất bước vào hiệu sách, cũng không muốn mua sách, cũng chỉ tiền vào một chút mà thôi, đi vào khu tạp chí, cô cầm lấy một quyển tạp chí thiếu nữ lật xem.
Tùy ý lật thấy một truyện ngắn, cảm thấy đề mục rất hấp dẫn liền xem qua, bất tri bất giác đã xem xong. Tuy rằng là một câu chuyện Mary Sue điển hình phi thực tế, nhưng lại lay động đến tâm cô.
Cô lật đến trang trái, nhìn giá bán, năm tệ, rối rắm không biết nên mua hay không.
Cô lại lật, lật đến trang sau, thấy được yêu cầu gợi ý bản thảo, cô đột nhiên nghĩ ra cái gì, nghiêm túc nhìn yêu cầu, truyện ngắn 8000-10000 chữ, tình tiết động lòng người, hành văn gay cấn hoặc nhẹ nhàng, cổ đại hay hiện đại đều có thể...Tiền nhuận bút 1000 chữ là 100-120...
Cô càng xem càng kích động, trọng lòng nghĩ vì sao không thử gửi bài?
Trước kia cô học cao trung cũng thích viết tiểu thuyết ngắn, ngấn ngàn chữ hay mấy vạn chữ đều viết qua, lên đại học cũng viết không ít, còn tham gia cuộc thi viết truyện ngắn toàn thành phố, được giải nhì.
Nếu thích làm chuyện này, nếu có thể thử gửi bài, thu hoạch tiền nhuận bút trợ cấp phí sinh hoạt, cớ sao lại không làm.
Nghĩ đến đây, cô không chút do dự mua tạp chí, đi xe buýt về trường học, cầm vở đến phòng truyền thông, viết lại truyện cô đã từng viết, sửa lại vài câu chữ.
Đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, cô viết hăng say, từ bốn giờ rưỡi chiều đến chín giờ tối, tiểu thuyết 9000 chữ đã viết xong.
Cô lại dùng Word trên di động bắt tay đánh chữ, vừa đánh vừa sửa chữa.
Buổi sáng hôm sau, sau khi cô tỉnh lại cũng không rời giường, ở trong ổ chăn tiếp tục cầm di động, nhìn bản nháp trên vở ghi lại sửa chữa.
Rốt cuộc đến giữa trưa đã xong.
Trong lúc ăn cơm trưa, cô lại nghiêm túc sửa chữa lại một lần, kiểm tra lỗi chính tả.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, cô mở mặt sau tạp chí phần yêu cầu bản thảo, mặt trên có ba hòm thư để gửi bài, cô chọn một biên tập tên "Xuân Hiểu" gửi bài, gửi tiểu thuyết mình viết qua.
Lần đầu tiên gửi bài, tương đối qua loa, hơn nữa cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chỉ là thăm dò tình huống trước.
Tiếp theo cô lại lên mạng tìm mấy yêu cầu bản thảo của mấy tạp chí khác, cũng nghiêm túc đọc yêu cầu, kế hoạch tiếp theo lại viết thêm truyện ngắn.
Thời gian học tập một ngày ở trường rất chặt chẽ, muốn viết tiểu thuyết chỉ có thể tiết kiệm thời gian.
Cô viết tay bản nháp trên vở trước, thấy ổn đánh di động ra.
"Cố Khê, cậu sáng tác văn sao? Giáo viên Ngữ Văn đâu có giao bài." Tiết thứ nhất tiết tự học buổi tối, Khương Linh nhìn thấy Cố Khê viết cái gì trên vở, vì thế thò qua hỏi 1 câu.
Cố Khê nhìn cô, "Không phải viết văn."
"Đó là cái gì? Nhật ký?"
Cố Khê cầm lấy vở cho cô xem, nhỏ giọng nói: "Tiểu thuyết."
Khương Linh mở to mắt kinh ngạc, "Trời đất, viết tiểu thuyết ư, cậu thật lợi hại."
Cố Khê làm cử chỉ yên lặng, bảo cô ấy đừng lộ ra, Khương Linh nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Cậu nghĩ gì mà đi viết tiểu thuyết vậy?"
Cố Khê nhấp môi cười, "Tớ muốn nói là vì tiền, cậu sẽ khinh bỉ tớ sao?"
Khương Linh cũng cười, "Đương nhiên sẽ không." Ngay sau đó cô lại hỏi: "Cậu muốn ra sách sao?"
"Ra sách cũng quá xa xôi, tớ viết truyện ngắn cho một tạp chí trước."
"Tạp chí nào?"
"Tạp chí thiếu nữ."
Nói đến tạp chí thiếu nữ, Khương Linh lập tức hưng phấn, "Tiểu học và sơ trung tớ đều siêu thích mua tạp chí thiếu nữ, còn rất thích mấy tác giả, có Nguyệt Hạ Hi, còn có Đào Hoa Nhất Tiếu, tớ rất thích tiểu thuyết của các chị ấy, nhưng sau khi lên cao trung học hành quá bận rộn nên không đọc nữa."
Cố Khê lấy một quyển tạp chí bìa màu sắc rực rỡ từ ngăn kéo, mặt trên ghi mấy chữ to "Tình yêu sắc tím", "Tớ mua một quyển, cậu muốn đọc không?"
"Tình yêu sắc tìm à, trước kia tớ cũng thích mua, trong nhà còn rất nhiều quyển." Khương Linh lấy lại lật lật, "Cậu muốn gửi cho quyển này sao?"
"Ừm."
Khương Linh nói: "Tớ rất quen thuộc với tạp chí thiếu nữ, nếu cậu viết xong có thể cho tớ xem trước."
"Được thôi." Cố Khê nói.
Khương Linh cầm lấy cánh tay Cố Khê, "Vậy chờ cậu nổi tiếng ngàn vạn đừng quên tớ."
Cố Khê buồn cười nói: "Cậu suy nghĩ nhiều quá, gửi bài không dễ dàng như vậy đâu, bao nhiêu người chuyên nghiệp cạnh tranh cùng nhau, tân binh rất khó ngoi đầu."
"Trước mặc kệ, tóm lại, nếu cậu có nổi tiếng cũng không thể không nhận tớ."
"Yên tâm, sẽ không đâu."
Sở Dục Tân nhìn hai bọn họ lẩm bẩm nói lâu như vậy, thò qua hóng hớt, "Các cậu đang nói gì mà hăng say thế."
Khương Linh tát đỉnh đầu Sở Dục Tân, đẩy đầu cậu ra, "Nứ sinh nói chuyện, cậu đừng có nghe lén biết không!"
Vẻ mặt Sở Dục Tân ủy khuất, "Tớ không nghe lén mà."
Khương Linh cầm lấy tạp chí thiếu nữ tiếp tục đọc, Sở Dục Tân lại lần nữa duỗi đầu lại đây, "Khương Linh, đều đã lớn rồi còn xem tạp chí kiểu này?"
Khương Linh tức giận trừng cậu, "Sở Dục Tân, hôm nay cậu thật sự thiếu đòn."
Sở Dục Tân nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, vội cười làm lành, "Cậu tiếp tục xem, cậu tiếp tục xem, tớ không nói nữa."
Cố Khê cầm bút tiếp tục viết, viết trong chốc lát, dừng một chút, ngẫm lại xem viết như thế nào rồi lại tiếp tục.
Hạ Hữu Nam lưng dựa bên của sổ, trong tay cầm một quyển sách lật đọc, tầm mắt dừng trên sách ngẫu nhiên nhìn về phía Cố Khê một cái, sườn mặt nghiêm túc của cô, rất có mị lực.
Anh vừa rồi đều nghe thấy được lời thì thầm của Cố Khê và Khương Linh.
Tác giả :
Hi Nguyệt Công Tử