Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh
Chương 54: Một cây cỏ, trao cả đời (2)
Nhạc Phồn có chút bất đắc dĩ nói: "Tại hạ cũng không biết vì sao Ma tu đột nhiên xuất hiện, vốn là tại hạ đang trên đường trở về tông môn, lúc đi ngang đây thì nhìn thấy vị bằng hữu của mình, liền muốn gọi nàng, trong lúc vô tình phát hiện trong ngõ hẻm này có ma khí. Ta vội vàng ngăn cản Ma tu, cũng không kịp lo lắng cho nàng. Chuyện tiếp theo, các vị đang ở Hoành Châu tự nhiên có thể điều tra rõ ràng, bằng hữu ta bị sợ hãi, ta phải đưa nàng trở về."
Nói xong Nhạc Phồn chắp tay cáo từ, sau đó dắt theo Bạch Liễm rời đi. Nam nhân kia tuy có chút hoài nghi nhưng cũng không thể giữ người, chỉ âm thầm quét mắt nhìn theo Bạch Liễm.
Hai người sau khi đã rời đi xa, Nhạc Phồn mới buông tay Bạch Liễm, trên dưới đánh giá nàng một phen. Tuy nàng mặc y sam có chút cũ kĩ, nhưng cả người toát ra hương vị sạch sẽ, gương mặt trắng nõn, có chút tiều tụy so với lần gặp trước.
"Ngươi không sao chứ?" Thấy nàng cả buổi không nói lời nào, Nhạc Phồn mới mở miệng hỏi.
Bạch Liễm ngước mắt nhìn lên, đôi con ngươi của nàng thoáng hiện màu hổ phách, sáng trong như ngọc, đôi mắt đẹp như vậy nhìn chằm chằm vào người đối diện, khiến người ta có loại cảm giác mê ly. Nàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Vì sao giúp ta, ngươi vốn đã biết thân phận của ta rồi."
Nhạc Phồn mỉm cười nhìn nàng: "Xem ra ngươi thật ngoan ngoãn, hôm qua còn rất lợi hại nha, ân, trên tay ta vẫn còn dấu răng của ngươi nè."
Bạch Liễm xem xét mu bàn tay của nàng, xác thực còn lưu lại vết răng nhợt nhạt, hôm qua nàng gấp đến lợi hại, cây Kết Hoàn Thảo kia nàng tìm kiếm đã lâu, không ngờ lại bị Nhạc Phồn xen ngang mua đi mất, bất đắc dĩ nàng mới đoạt linh thảo bỏ chạy, nhưng nàng cũng đã nhét tiền trả lại cho Nhạc Phồn rồi. Không ngờ nàng ấy đuổi theo sát không bỏ, khiến cho nàng phải vung ra thuốc. Trước chỉ đơn giản là tranh chấp cây linh thảo, mà lúc này thân phận ám đan sư bị lộ rồi, nàng dưới tình thế cấp bách mới làm ra hạ sách này, liều mạng cắn lấy tay Nhạc Phồn. Rốt cuộc nàng ấy cũng thả nàng ra, còn đối nàng hết sức lưu tình.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy mình nợ ân tình của người kia, trên gương mặt trắng nõn thoáng đỏ ửng: "Hôm qua mạo phạm, là lỗi của ta, ta trước xin lỗi ngươi, nhưng cây linh thảo đó đối ta vô cùng trọng yếu, ta...ta có thể không bồi thường cho ngươi sao?"
Nàng ngước mắt dè dặt mà nhìn Nhạc Phồn, hiển nhiên rất hồi hộp.
Nhạc Phồn nhìn dáng dấp của nàng có chút buồn cười, lại nhớ tới Tô Tử Ngưng từng kể qua về tình cảnh của nàng, trong lòng nổi lên thương cảm, nhẹ nhàng nói: "Tuy ta rất có hứng thú với cây linh thảo đó, nhưng cũng không phải là không thể cho ngươi, có điều ngươi phải phối hợp cùng ta một chút."
Bạch Liễm nghi hoặc nhìn nàng: "Phối hợp chuyện gì?"
"Hôm nay Ma tu đuổi theo ngươi, hẳn là có lý do, ta muốn hỏi ngươi một vài điều." Nhạc Phồn rất lưu tâm đến chuyện của Ma tộc, nghiêm túc nói.
Bạch Liễm vẻ mặt ngưng trọng, do dự một chút mới hỏi: "Ngươi biết thân phận của ta, có đúng hay không?"
Nhạc Phồn nở nụ cười, sâu kín mà nhìn xem Bạch Liễm: "Không biết, ân, xin hỏi quý danh của cô nương?"
Thật sự là giống như mấy tay công tử tán tỉnh gái nhà lành, Bạch Liễm bị điệu bộ kia của nàng chọc cho đỏ mặt, lí nhí đáp: "Ta tên Bạch Liễm."
"Bạch Liễm? Chữ Liễm trong thủy quang liễm diễm, đúng không?" Nhạc Phồn cân nhắc một lúc, nhẹ giọng nói.
(* Ý là sóng nước mênh mông, thanh khiết xinh đẹp).
Bạch Liễm thoáng kinh ngạc, trước đây người khác lần đầu tiên nghe tên của nàng, rất hiếm người sẽ nghĩ tới chữ "Liễm" này.
Nhạc Phồn nhìn sắc mặt nàng, biết là mình đoán không sai, sau đó mới nghiêm nét mặt nói: "Ta nhận thức một người, chính là dùng đôi mắt cùng trái tim để suy xét, nếu chỉ dùng lỗ tai để đánh giá thì thật sự buồn cười. Bọn họ đuổi theo ngươi, cũng vừa vặn nói rõ, ngươi không phải là loại người mà những tu tiên giả kia chán ghét, ngươi đừng lo lắng. Còn việc cây linh thảo, ta cũng sẽ không lấy lại, cũng không cần ngươi bồi thường, hiện tại có thể yên tâm đi cùng ta sao?"
Bạch Liễm hiển nhiên có chút khó mà tin nổi, lúc nãy nàng cũng nghe được, người trước mắt vốn là đệ tử Vô Cực Tông. Đó là một trong những tông phái lớn của Tu chân giới, đối với ám đan sư trước giờ vốn là đuổi tận giết tiệt. Vậy mà người này hai lần gặp nàng đều chưa từng đối nàng có ác ý, quả thật hoàn toàn không giống những tên ngụy quân tử mang danh chính phái kia. Nàng gật gật đầu, thử dò xét nói: "Có thể đến chỗ của ta không? Mặc dù có chút cũ nát, nhưng rất yên tĩnh."
"Có thể."
Nơi ở của Bạch Liễm ngay ngõ hẻm phía sau, đi xuyên qua một đoạn đường đất, rơi vào mắt Nhạc Phồn chính là một loạt căn nhà lá thấp bé, giống như cảnh tượng ở thôn quê, so với những tòa lầu các hoa lệ trên đường lớn Hoành Châu, thật là khác xa một trời một vực, giống như đột nhiên rơi vào thế giới khác. Từ các gian nhà xung quanh tỏa lên khói bếp, trong sân những đứa trẻ tóc để hai chỏm cười đùa vui vẻ, Nhạc Phồn đánh giá một lượt, trừ đi một nam nhân là Trúc Cơ tu sĩ, phần lớn đều là Luyện Khí, còn có rất nhiều người dân bình thường, không có một chút linh lực nào.
Nhìn thấy Bạch Liễm trở về, bọn họ đều rất vui vẻ, giương lên khuôn mặt tươi cười. Có mấy người dung nhan đã già nua, trong nụ cười cũng mang theo nhăn nheo, nhưng vẻ mặt rất phúc hậu cùng ấm áp: "Liễm nha đầu trở về?"
Họ là người bình thường, tất nhiên không nhận thấy được sức mạnh của Nhạc Phồn, chỉ là thấy nàng đi cùng Bạch Liễm, nên cũng vui vẻ híp mắt chào hỏi. Mà những người tu hành khác đều nhìn Nhạc Phồn đầy cảnh giác, còn có đối Bạch Liễm lo lắng.
Bạch Liễm bận bịu đáp: "Vâng, con đã trở về. Hôm nay bằng hữu của con đến chơi, nên con trước đi về nhà, hôm khác lại sang thăm Dương di."
Sắc mặt của nàng vô cùng thản nhiên, mà Nhạc Phồn ở bên cạnh cũng ôn hòa gật đầu chào lại những người kia. Mấy người tu sĩ lúc này mới thoáng yên tâm, trong mắt tràn đầy vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn buông xuống không được lo lắng cho Bạch Liễm.
"Bọn họ tựa hồ sợ ta ăn ngươi?" Nhạc Phồn tâm tình rất tốt, lên tiếng trêu chọc.
Bạch Liễm trầm mặc: "Không phải sợ ngươi ăn ta, họ là sợ ngươi giết ta." Dứt lời, nàng mở cửa ra, chỉ về một gian phòng được khóa kín: "Trước đây có một đôi phu thê sống tại căn phòng đó, bọn họ đối xử rất tốt với ta. Không may là, bọn họ bị phát hiện thân phận ám đan sư, cho nên đều bị tu sĩ Kim Đan kỳ giết chết, ngay cả hài nhi vừa mới đầy tháng cũng không thoát được."
Nhạc Phồn khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào căn phòng kia. Bạch Liễm thấy sắc mặt Nhạc Phồn không tốt, nghĩ rằng đã làm nàng ấy mất hứng, vừa nãy ngữ khí nói chuyện của mình tựa hồ có chút nặng nề. Dù sao Nhạc Phồn khác biệt với những tu sĩ Kim Đan kỳ kia, nàng ấy không hề xem thường ám đan sư, cũng đối xử với nàng rất tốt, đang muốn xin lỗi, lại đột nhiên nghe nàng ấy nói: "Ta thật xin lỗi."
Bạch Liễm trong lòng càng thêm ái náy: "Không có, không liên quan đến ngươi, là ta...là ta tâm tình quá khích rồi."
Nhạc Phồn tiến vàn gian phòng của nàng, phòng không lớn lắm, nhưng sắp xếp rất chỉnh tề, từ góc phòng lan tỏa ra một cỗ nhàn nhạt mùi vị, Nhạc Phồn vốn cũng yêu thích luyện đan, dĩ nhiên biết đây là mùi vị gì, quay đầu nói: "Ngươi ở đây luyện thuốc?"
Bạch Liễm gật đầu, vội vàng giải thích: "Tuy phương pháp luyện chế của ta khác đan sư chính phái, nhưng ta trước giờ không hại người."
"Có phải ngươi giúp những người bên ngoài kéo dài tuổi thọ hay không?" Nhạc Phồn vẻ mặt nghiêm nghị, lão thái thái ngoài kia đoán chừng đã 140 tuổi rồi, không có linh lực trong người, sao có thể sống đến tuổi đó.
Thấy Bạch Liễm gật đầu, Nhạc Phồn thở dài: "Người tu tiên kéo dài sinh mệnh, cũng là đánh đổi bằng đạo hạnh, việc kéo dài sinh mệnh vốn nghịch lại ý trời, ngươi tự ý giúp phàm nhân kéo dài tuổi thọ, những người kia bản thân không có tu hành, tất nhiên nghiệp báo sau này sẽ rơi hết trên người ngươi, ngươi có biết?"
Bạch Liễm ánh mắt buông xuống, đứng dậy đi nấu nước, nhạt tiếng nói: "Ta hiểu được, thế nhưng...bọn họ đều rất tốt, ta không nỡ."
Nhạc Phồn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn xem bóng lưng đơn bạc của người kia. Nguyên bản ý định tới đây cũng đã sớm bay đi mất, nhìn trong nhà rách nát, đồ vật thiếu thốn, không khí ảm đạm, trong lòng càng thêm co rút. Một Đan sư chỉ mới Trúc Cơ kỳ, lại luyện chế được thuốc khắc chế Kim Đan trung kỳ, tuy nói hiệu quả ngắn ngủi, nhưng cũng là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Nếu ở chính đạo liền đã được bồi dưỡng, thành tựu hiển hách. Chỉ vì nàng ấy bị người xem là ám đan sư, rốt cuộc chỉ có thể ở nơi này lay lắt qua ngày, hỏi nàng làm sao không cảm khái.
Sau nhà có một vườn thuốc nhỏ, gieo trồng một ít linh thảo, đều là cấp bậc thấp, một vài linh thạch hạ phẩm có thể mua một lượng lớn về. Mà ở một góc sân chồng chất như núi một đống tro cặn, làm cho nàng có chút chấn động. Thoạt nhìn cặn thuốc này không còn sót lại chút linh lực nào, nói cách khác, Bạch Liễm cơ hồ đem dược tính của chúng nó luyện chế đến sạch sẽ.
Đang nhìn đến xuất thần, Bạch Liễm lại bưng chén trà lại đây cho nàng. Nhạc Phồn nhận lấy, ngượng ngùng nói: "Ta cũng yêu thích luyện đan, có chút nhịn không được, cho nên muốn nhìn."
Bạch Liễm mím môi, có chút lúng túng nhìn lò thuốc kia thiếu mất một chân: "Khiến ngươi cười chê rồi."
"Không có, chỉ là chấn động, ngươi rất lợi hại." Nhạc Phồn nhấp ngụm trà, sau một khắc liền gật đầu tán thưởng: "Hương vị này, rất đặc biệt."
Nhạc Phồn cúi đầu nhấp thêm một ngụm, cẩn thận phẩm trà, Bạch Liễm ngồi ở bên, ánh mắt sáng lấp lánh, hé miệng nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ rất chờ mong nàng nói câu tiếp theo.
Tuy trà được nấu từ lá trà bình thường, nhưng là trong nước linh khí ngào ngạt ngoài dự liệu, vào miệng có chút đắng, nhưng mang theo cỗ mùi thơm ngát, vô cùng thanh nhã, dư vị ngọt ngào, hương vị rất đậm đà. Nhạc Phồn có chút kinh ngạc: "Ngươi bỏ thêm Mộc Tu Thảo cùng Hồi Linh Diệp vào?
Đôi mắt Bạch Liễm như phát sáng, nàng không nén được sung sướng, hàng mi dài hơi rung nhẹ: "Ngươi lại có thể đoán chính xác như vậy, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tựa hồ nhắc đến điều nàng yêu thích, sắc mặt Bạch Liễm tràn đầy vui vẻ, khiến cho Nhạc Phồn hơi xúc động, chân thành nói: "Đại khái chưa từng có ai biết phối hợp hai loại này, thế nhưng hiệu quả rất tuyệt vời, uống thật ngon."
Tiếp đó, Nhạc Phồn thật sự đã quên đi mục đích của mình, tràn đầy phấn khởi cùng Bạch Liễm thảo luận cách pha chế linh trà, sau đó luận bàn nửa ngày về cách luyện đan. Bạch Liễm khi còn nhỏ từng theo phụ mẫu học cách chế thuốc, nhưng sau đó phụ mẫu gặp nạn, nàng đều là tự mình tìm tòi nghiên cứu, rất nhiều thứ hoàn toàn không theo quy củ, bởi vậy thiên phú tuy tốt, nhưng vẫn gặp phải nhiều vấn đề không hiểu rõ. Nhạc Phồn đối với lý thuyết mười phần hiểu biết, đặc biệt là những phương pháp khống chế độ lửa khi luyện đan, đều thuộc như lòng bàn tay, chỉ là nàng ít có dịp thử nghiệm. Hai nàng cùng nhau nghiên cứu một ngày trời, bổ khuyết những gì biết được cho nhau, tỉ mỉ nói một trận, quả thực giống hệt như tri kỷ.
Bạch Liễm một bên đàm luận cùng Nhạc Phồn, một bên cẩn thận ghi chép lại những điều quan trọng cần nhớ. Nhìn dáng vẻ nàng hệt như những đệ tử mới nhập môn ở Vô Cực Tông, ham học hỏi đến cuồng nhiệt, Nhạc Phồn mím môi, vừa nói vừa nhịn không được mỉm cười.
Thẳng đến khi bên ngoài mặt trời sắp xuống núi, để lại tàn ảnh nhắc nhở hai nàng, đã không còn sớm nữa, Nhạc Phồn mới giật mình. Bạch Liễm nhìn nàng một cái, có chút ái náy: "Ta nói quá nhiều."
"Không sao, ta hôm nay thu hoạch không ít, rất đáng giá." Trong mắt nàng đều là ý cười ấm áp, còn lộ ra một tia thưởng thức. Tính cách của nàng rất giống sư phụ Lạc Uyên, đối với người có tài, vô cùng yêu thích. Nhớ tới chính sự, nàng đành phải kiềm chế lại tâm tình: "Ta hôm nay đến, là vì có chuyện muốn biết rõ. Bạch cô nương, người của Ma tộc có phải đã tiết lộ điều gì?"
Bạch Liễm cũng thu hồi tâm tư, chậm rãi nhớ lại: "Kỳ thực trước đây bọn họ tới tìm ta, chỉ là mềm mỏng khuyên giải. Họ nói ta là ám đan sư, ở lại tu chân giới không có đường sống, nếu về Ma tộc sẽ được tạo điều kiện hết mức để luyện đan. Nhưng mà, ta cũng không có tham vọng gì, cũng không thích Ma tộc, ta chỉ muốn ở lại nơi này. Bọn họ thấy vậy liền kích động nói, Ma tộc một lần nữa sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng, ta bây giờ chịu gia nhập Ma giới, chính là lập công, ngày sau có thể ngẩng cao đầu sống trên trời."
Nhạc Phồn nghe được chau mày: "Một lần nữa trở lại thời kỳ huy hoàng? Ma tộc vạn năm nay không thể vượt qua Lạc Thủy Chi Tân, bọn họ dựa vào cái gì mà tự tin đến thế. Lẽ nào lại xuất hiện một vị giống như Ma Đế?" Nói xong nàng lại lắc đầu bác bỏ, những năm này các thế lực lớn Tu chân giới một mực giám sát Ma tộc, tuy bên đó cũng có một số đại ma đạt đến cảnh giới cao, nhưng tình huống cũng giống như Tiên tộc, vạn năm qua không có người đột phá được cảnh giới Độ Kiếp. Mà lục đại hộ pháp năm xưa chạy thoát hai người, đều bị trọng thương, đến nay cũng không thể bước vào Độ Kiếp.
Bạch Liễm vẫn chú ý phản ứng của nàng, thấy nàng tự lẩm bẩm như vậy, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói: "Đúng rồi, một người trong đó đề cập đến, thủ lĩnh của bọn họ sắp quay về rồi."
Nhạc Phồn trợn to mắt, đột nhiên đứng lên: "Cái gì? Thủ lĩnh của họ sắp quay về?" Trong mắt nàng có chút bất an, biểu hiện càng là căng thẳng, có thể được bọn họ tôn xưng là thủ lĩnh, người có thể dẫn dắt ma tộc chiến đấu, đã trở về? Chẳng phải là chuyện cười sao! Ma Đế chết rồi, trong lục đại hộ pháp, Cửu U, Mạt Lộ, Hỗn Độn, Kỳ Sơn đều đã ngã xuống, chỉ còn lại Thác Bạt cùng Nữ Nguyên trốn thoát, nhưng Thác Bạc đã tọa hóa, Nữ Nguyên trọng thương chưa khỏi, còn có cái gì là thủ lĩnh?
Nàng nghĩ không ra nhưng vẫn mạc danh cảm giác được sự nguy hiểm, lần thứ hai nghiêm túc nói: "Ngươi xác định sao? Bạch cô nương, chuyện này rất trọng yếu, không thể có bất cứ sai lầm nào."
Bách Liễm ngay thẳng đáp: "Ta xác định, hắn đang nói giữa chừng liền bị đồng bọn chặn lại, không giống lời nói dối."
Nhạc Phồn lùi về sau một bước: "Đa tạ Bạch cô nương cho ta tin tức này." Ngay sau đó, nàng lấy ra một nhẫn trữ vật màu đỏ, xóa đi thần thức trong đó, đưa cho Bạch Liễm.
Bạch Liễm ngẩn ra: "Ngươi đã cứu ta, không cần phải cho ta cái gì nữa..."
Nhạc Phồn khẽ mỉm cười, bình tĩnh nhìn nàng: "Không phải thù lao, đây là vì tình bằng hữu của chúng ta, ta tặng ngươi. Ngươi rất có thiên phú, không nên để bị mai một. Chờ ta trở lại, ta sẽ cùng ngươi nghiên cứu thật tỉ mỉ." Dứt lời, cũng không cho đối phương từ chối, trong nháy mắt nàng đã quay người ra khỏi cửa.
Thấy Bạch Liễm đuổi theo phía sau, Nhạc Phồn quay đầu lại, ôn nhu nói: "Đó đều là những linh thảo ta thu thập được những năm qua, ngươi sẽ thích, đợi đến lúc ta trở lại, ngươi luyện đan cho ta xem, được không?"
Bạch Liễm giật mình, dò xét nhẫn trữ vật, kích động đến đỏ mặt: "Ta...không thể nhận....được!" Nhìn ánh mắt của Nhạc Phồn, nàng biết là không từ chối được nữa rồi, đành cắn răng, gật đầu đáp ứng.
Đây đại khái là bước ngoặc một đời của Bạch Liễm, nàng chưa từng nghĩ tới, nàng lung tung cắn phải một người, lại hoàn toàn thay đổi nhân sinh của nàng, sau này cùng người kia ràng buộc vĩnh viễn.
----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Liễm: Nhạc Phồn là người tốt, đối với ta lưu tình.
Tác giả : Chậc chậc, tiểu bạch kiểm nói không sai, nàng đối với ngươi, lưu tình.
Bạch Liễm: Có thể hay không không bồi thường?
Nhạc Phồn: Nàng có thể không bồi thường, nhưng nhất định phải trao cho ta thứ khác.
Bạch Liễm: A?
Một ngày, tiểu bạch kiểm bị người khi dễ không xuống nổi giường, lẩm bẩm: Một cây cỏ...lầm cả đời...
Đến, nhìn bảng đen! (không cần loạn nhìn phía trên không đứng đắn)
(PS: Phía dưới cũng không đứng đắn)