Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết
Chương 3: Bẻ Gãy Cánh Tay.
Ngay khi lính canh vừa ngồi xuống, nam nhân vốn đang lăn lộn trên đất kia bỗng dưng lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà bắt lấy đầu gã, trực tiếp đập vào trên vách tường, vang lên một tiếng vang trầm đục.
Máu tươi chảy xuôi, lính canh liền bị đụng tới ngất đi. Trên trán hằn lên một cái lỗ máu.
Lần đầu tiên hành hung người khác, Trầm Ngân cũng không khỏi cảm thấy lúng túng.
Nhưng rốt cuộc, người không vì mình trời tru đất diệt, y rất nhanh cũng liền đem chút tâm tính thánh mẫu này vùi vào trong bùn. Bắt đầu đem y phục của lính canh cởi ra, thay vào trên người.
Đồng thời, lại thuận tay đem chùm chìa khóa của gã tháo xuống.
---------------------------
Vô Gian Điện là chủ điện của Ma cung, đồng thời cũng chính là nơi ở và xử lý sự vụ của Trầm Ô.
Lúc này, hắn đang ngồi trên án kỷ xem xét tấu chương từ các nơi gửi về. Cả gian đại điện đều chìm trong yên tĩnh, chỉ còn sót lại tiếng lật giấy chậm rãi.
Từ bên ngoài, một lão nô bộc liền yên lặng đẩy cửa bước vào, thả nhẹ bước chân đi tới bên cạnh hắn.
"Có chuyện gì?" Trầm Ô cũng không nâng mắt liền đã cất giọng hỏi.
"Bẩm Vương thượng, Ám Long Vệ vừa truyền tới tin tức, tù nhân Trầm Ngân vừa vượt ngục bỏ trốn."
'Cạch' một tiếng đem tấu chương khép lại, Trầm Ô liền lạnh lẽo liếc mắt :"Kết quả thế nào?"
"Người đã bị Ám Long Vệ bắt giữ. Đang áp giải ở bên ngoài." Bị Trầm Ô liếc nhìn một cái, lão nô bộc liền không nhịn được mà run chân, trên trán bắt đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Nhưng cũng may, nghe thấy đáp án này, Trầm Ô liền đã cười lạnh thu hồi tầm mắt, tùy ý phất tay :"Mang người vào đây."
"Vâng, Vương thượng." Không dám chậm trễ, lão nô bộc liền lập tức chạy khỏi cửa lớn Vô Gian Điện.
Không lâu sau, Trầm Ngân liền bị hai tên hắc y nhân áp giải vào trong điện.
Ám Long Vệ là ảnh vệ chuyên dụng của Trầm Ô. Bình thường đều núp trong bóng tối, quan sát mọi chuyện trong Ma cung.
Bọn họ đối Trầm Ô trung thành tuyệt đối, là một đàn sói hoang trong tay của hắn. Một số chuyện không muốn người biết, Trầm Ô đều sẽ để Ám Long Vệ đi làm.
Đám người này không chỉ thực lực cao cường, mà làm việc cũng đầy đủ ngoan tuyệt. Chỉ cần nghe danh cũng đã có thể khiến người bị dọa sợ mất mật.
Trầm Ngân chỉ vừa mới thoát khỏi ngục giam, sắp sửa rời khỏi tây cung thì đã bị bọn họ bắt giữ. Đối với việc này, y cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bọn họ nếu không bắt được y, đó mới là có quỷ đâu.
Trầm Ngân vừa đi vào, đầu gối liền đã bị Ám Long Vệ giẫm mạnh một cái, khiến bản thân mất đi trọng lực mà ngã quỵ xuống sàn nhà. Hai cánh tay lại bị áp ra sau lưng.
Ám Long Vệ hướng Trầm Ô hành lễ, sau đó liền cung kính bẩm báo :"Bẩm Vương thượng, người đã mang tới."
Lãnh đạm liếc nhìn bọn họ, Trầm Ô chỉ nhẹ gật đầu liền đã nâng cước bộ đi tới trước mặt Trầm Ngân. Giọng nói của hắn, chỉ chứa đựng vô tận hí ngược cùng khinh miệt.
"Bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn a. Ấy vậy mà vẫn còn có thể trốn thoát khỏi nhà lao. Xem ra là bổn vương khinh thường ngươi rồi."
"Ngươi đã gấp không chờ được muốn tìm chết rồi sao?" Xùy một tiếng khinh bỉ, Trầm Ô liền nhếch môi cười lạnh, liếc mắt ra hiệu Ám Long Vệ buông Trầm Ngân ra.
Vừa được giải thoát, Trầm Ngân liền theo bản năng muốn phản kích. Nhưng nào ngờ, y nhanh, Trầm Ô lại càng nhanh hơn.
Hắn trực tiếp vươn tay bắt lấy cánh tay y. Theo sau đó, một tiếng 'răng rắc' liền vang lên, cánh tay của Trầm Ngân cũng tạo thành một đường cong biến dạng.
"A!" Đau đớn khi xương bị trật khớp, khiến Trầm Ngân không kịp phòng bị mà hét thảm. Cảm giác tê tái, khiến y toàn thân phát lạnh, mồ hôi lạnh đều ứa ra như suối.
Nghe thấy tiếng rú thảm thiết của Trầm Ngân, Trầm Ô không chỉ không đồng cảm. Trái lại, lại càng thêm hưng phấn mở miệng :"Thế nào? Đau sao?"
[ Trong vòng mười giây, thỉnh nhanh chóng lựa chọn câu trả lời :
1. Đau ( tiếp tục bị bẻ gãy tứ chi.)
2. Không đau ( bị bẻ gãy cánh tay còn lại.)
3. Trầm mặc không nói ( bị siết cổ cho đến chết.)
4. Tự nghĩ cách, cầu nhiều phúc.]
Âm thanh quen thuộc lại lần nữa vang lên. Nhưng nội dung trong đó, lại khiến đáy lòng Trầm Ngân siết chặt.
Những lựa chọn này thật sự có thể chọn được sao? Tại sao một cái lại so một cái hố?
Cho dù là nhẹ nhất đi nữa, cũng phải hi sinh thêm một đầu cánh tay.
Đầu óc Trầm Ngân thời khắc này cũng nhanh chóng hoạt động. Y không dám suy nghĩ quá lâu, sợ sẽ bị quy vào trầm mặc mà bị Trầm Ô bóp chết.
Rốt cuộc, nhờ người chi bằng nhờ mình, Trầm Ngân liền tự mình đi tìm cách giải quyết.
Y ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Ô, cố đè nén đau nhức, nhường bản thân nhe răng cười gằn :"Đau a. Ta đương nhiên là rất đau rồi."
"Dù gì ta cũng là người, cũng có máu có thịt. Làm sao lại giống thứ súc sinh như ngươi, không biết đau đớn là gì."
Nghe những lời Trầm Ngân nói, sự đắc ý trên mặt Trầm Ô liền chậm rãi tắt liệm. Tuấn nhan trong nháy mắt liền đọng lại, ẩn chứa nguy hiểm.
Mặc dù đáy lòng đã có phần e ngại, nhưng Trầm Ngân vẫn cố gắng để mình tỉnh táo nhất có thể. Y không chút sợ hãi dùng cánh tay còn lại của mình bắt lấy tay áo của hắn, lớn tiếng gào rống.
"Trầm Ô, ngươi có giỏi liền giết chết ta đi! Tra tấn ta, sỉ nhục ta thì còn xứng là quân tử gì chứ?"
"Ngươi có giỏi liền giết ta đi! Giết ta! A..."
Giày thêu của Trầm Ô hung hăng giẫm lên mặt Trầm Ngân. Khiến mặt y bị dán vào trên đất đến biến dạng. Không chỉ vậy, bàn chân của hắn lúc này lại bắt đầu nghiền ép.
"A...ngươi...giết...ta..." Nửa bên mặt đau nhức không chịu nổi, khớp hàm đều sắp bị giẫm nát. Nhưng Trầm Ngân vẫn cố từ trong cổ họng buông ra từng chữ nặng nhọc.
Ánh mắt nheo lại như một đầu độc xà, Trầm Ô liền rũ mắt nhìn xuống Trầm Ngân. Nhìn thấy bộ dạng giãy giụa của y dưới chân mình. Hắn liền bất chợt phát ra tiếng cười lạnh.
"Quân tử? Xin thứ lỗi, bổn vương từ trước tới giờ chưa từng nói chính mình là quân tử."
"Ngươi không phải muốn chết sao?" Hừ lạnh, Trầm Ô lại bất ngờ đem cánh tay của Trầm Ngân bẻ lại vị trí ban đầu. Đau đến y cắn chặt răng, toàn thân trên dưới đều run lên bần bật.
"Rất tốt, bổn vương chính là cố ý không để ngươi chết."
**Thuộc tính nhân vật :
--Tên : Trầm Ô ( chìm trong dơ bẩn).
--Sinh thần : không rõ.
--Tuổi : 19.
--Thân cao : 1m86.
--Thuộc tính : Cường, khẩu thị tâm phi, bệnh kiều, ngạo kiều, quỷ súc, tra công.
--Nick name : các ngươi tự đặt đê, Trầm tra nam hay gì đó cũng được. :)
--Lý tưởng sống : Hoàn lương để rước vợ về nhà. Gánh thì nặng mà đường thì xa.
Máu tươi chảy xuôi, lính canh liền bị đụng tới ngất đi. Trên trán hằn lên một cái lỗ máu.
Lần đầu tiên hành hung người khác, Trầm Ngân cũng không khỏi cảm thấy lúng túng.
Nhưng rốt cuộc, người không vì mình trời tru đất diệt, y rất nhanh cũng liền đem chút tâm tính thánh mẫu này vùi vào trong bùn. Bắt đầu đem y phục của lính canh cởi ra, thay vào trên người.
Đồng thời, lại thuận tay đem chùm chìa khóa của gã tháo xuống.
---------------------------
Vô Gian Điện là chủ điện của Ma cung, đồng thời cũng chính là nơi ở và xử lý sự vụ của Trầm Ô.
Lúc này, hắn đang ngồi trên án kỷ xem xét tấu chương từ các nơi gửi về. Cả gian đại điện đều chìm trong yên tĩnh, chỉ còn sót lại tiếng lật giấy chậm rãi.
Từ bên ngoài, một lão nô bộc liền yên lặng đẩy cửa bước vào, thả nhẹ bước chân đi tới bên cạnh hắn.
"Có chuyện gì?" Trầm Ô cũng không nâng mắt liền đã cất giọng hỏi.
"Bẩm Vương thượng, Ám Long Vệ vừa truyền tới tin tức, tù nhân Trầm Ngân vừa vượt ngục bỏ trốn."
'Cạch' một tiếng đem tấu chương khép lại, Trầm Ô liền lạnh lẽo liếc mắt :"Kết quả thế nào?"
"Người đã bị Ám Long Vệ bắt giữ. Đang áp giải ở bên ngoài." Bị Trầm Ô liếc nhìn một cái, lão nô bộc liền không nhịn được mà run chân, trên trán bắt đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Nhưng cũng may, nghe thấy đáp án này, Trầm Ô liền đã cười lạnh thu hồi tầm mắt, tùy ý phất tay :"Mang người vào đây."
"Vâng, Vương thượng." Không dám chậm trễ, lão nô bộc liền lập tức chạy khỏi cửa lớn Vô Gian Điện.
Không lâu sau, Trầm Ngân liền bị hai tên hắc y nhân áp giải vào trong điện.
Ám Long Vệ là ảnh vệ chuyên dụng của Trầm Ô. Bình thường đều núp trong bóng tối, quan sát mọi chuyện trong Ma cung.
Bọn họ đối Trầm Ô trung thành tuyệt đối, là một đàn sói hoang trong tay của hắn. Một số chuyện không muốn người biết, Trầm Ô đều sẽ để Ám Long Vệ đi làm.
Đám người này không chỉ thực lực cao cường, mà làm việc cũng đầy đủ ngoan tuyệt. Chỉ cần nghe danh cũng đã có thể khiến người bị dọa sợ mất mật.
Trầm Ngân chỉ vừa mới thoát khỏi ngục giam, sắp sửa rời khỏi tây cung thì đã bị bọn họ bắt giữ. Đối với việc này, y cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bọn họ nếu không bắt được y, đó mới là có quỷ đâu.
Trầm Ngân vừa đi vào, đầu gối liền đã bị Ám Long Vệ giẫm mạnh một cái, khiến bản thân mất đi trọng lực mà ngã quỵ xuống sàn nhà. Hai cánh tay lại bị áp ra sau lưng.
Ám Long Vệ hướng Trầm Ô hành lễ, sau đó liền cung kính bẩm báo :"Bẩm Vương thượng, người đã mang tới."
Lãnh đạm liếc nhìn bọn họ, Trầm Ô chỉ nhẹ gật đầu liền đã nâng cước bộ đi tới trước mặt Trầm Ngân. Giọng nói của hắn, chỉ chứa đựng vô tận hí ngược cùng khinh miệt.
"Bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn a. Ấy vậy mà vẫn còn có thể trốn thoát khỏi nhà lao. Xem ra là bổn vương khinh thường ngươi rồi."
"Ngươi đã gấp không chờ được muốn tìm chết rồi sao?" Xùy một tiếng khinh bỉ, Trầm Ô liền nhếch môi cười lạnh, liếc mắt ra hiệu Ám Long Vệ buông Trầm Ngân ra.
Vừa được giải thoát, Trầm Ngân liền theo bản năng muốn phản kích. Nhưng nào ngờ, y nhanh, Trầm Ô lại càng nhanh hơn.
Hắn trực tiếp vươn tay bắt lấy cánh tay y. Theo sau đó, một tiếng 'răng rắc' liền vang lên, cánh tay của Trầm Ngân cũng tạo thành một đường cong biến dạng.
"A!" Đau đớn khi xương bị trật khớp, khiến Trầm Ngân không kịp phòng bị mà hét thảm. Cảm giác tê tái, khiến y toàn thân phát lạnh, mồ hôi lạnh đều ứa ra như suối.
Nghe thấy tiếng rú thảm thiết của Trầm Ngân, Trầm Ô không chỉ không đồng cảm. Trái lại, lại càng thêm hưng phấn mở miệng :"Thế nào? Đau sao?"
[ Trong vòng mười giây, thỉnh nhanh chóng lựa chọn câu trả lời :
1. Đau ( tiếp tục bị bẻ gãy tứ chi.)
2. Không đau ( bị bẻ gãy cánh tay còn lại.)
3. Trầm mặc không nói ( bị siết cổ cho đến chết.)
4. Tự nghĩ cách, cầu nhiều phúc.]
Âm thanh quen thuộc lại lần nữa vang lên. Nhưng nội dung trong đó, lại khiến đáy lòng Trầm Ngân siết chặt.
Những lựa chọn này thật sự có thể chọn được sao? Tại sao một cái lại so một cái hố?
Cho dù là nhẹ nhất đi nữa, cũng phải hi sinh thêm một đầu cánh tay.
Đầu óc Trầm Ngân thời khắc này cũng nhanh chóng hoạt động. Y không dám suy nghĩ quá lâu, sợ sẽ bị quy vào trầm mặc mà bị Trầm Ô bóp chết.
Rốt cuộc, nhờ người chi bằng nhờ mình, Trầm Ngân liền tự mình đi tìm cách giải quyết.
Y ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Ô, cố đè nén đau nhức, nhường bản thân nhe răng cười gằn :"Đau a. Ta đương nhiên là rất đau rồi."
"Dù gì ta cũng là người, cũng có máu có thịt. Làm sao lại giống thứ súc sinh như ngươi, không biết đau đớn là gì."
Nghe những lời Trầm Ngân nói, sự đắc ý trên mặt Trầm Ô liền chậm rãi tắt liệm. Tuấn nhan trong nháy mắt liền đọng lại, ẩn chứa nguy hiểm.
Mặc dù đáy lòng đã có phần e ngại, nhưng Trầm Ngân vẫn cố gắng để mình tỉnh táo nhất có thể. Y không chút sợ hãi dùng cánh tay còn lại của mình bắt lấy tay áo của hắn, lớn tiếng gào rống.
"Trầm Ô, ngươi có giỏi liền giết chết ta đi! Tra tấn ta, sỉ nhục ta thì còn xứng là quân tử gì chứ?"
"Ngươi có giỏi liền giết ta đi! Giết ta! A..."
Giày thêu của Trầm Ô hung hăng giẫm lên mặt Trầm Ngân. Khiến mặt y bị dán vào trên đất đến biến dạng. Không chỉ vậy, bàn chân của hắn lúc này lại bắt đầu nghiền ép.
"A...ngươi...giết...ta..." Nửa bên mặt đau nhức không chịu nổi, khớp hàm đều sắp bị giẫm nát. Nhưng Trầm Ngân vẫn cố từ trong cổ họng buông ra từng chữ nặng nhọc.
Ánh mắt nheo lại như một đầu độc xà, Trầm Ô liền rũ mắt nhìn xuống Trầm Ngân. Nhìn thấy bộ dạng giãy giụa của y dưới chân mình. Hắn liền bất chợt phát ra tiếng cười lạnh.
"Quân tử? Xin thứ lỗi, bổn vương từ trước tới giờ chưa từng nói chính mình là quân tử."
"Ngươi không phải muốn chết sao?" Hừ lạnh, Trầm Ô lại bất ngờ đem cánh tay của Trầm Ngân bẻ lại vị trí ban đầu. Đau đến y cắn chặt răng, toàn thân trên dưới đều run lên bần bật.
"Rất tốt, bổn vương chính là cố ý không để ngươi chết."
**Thuộc tính nhân vật :
--Tên : Trầm Ô ( chìm trong dơ bẩn).
--Sinh thần : không rõ.
--Tuổi : 19.
--Thân cao : 1m86.
--Thuộc tính : Cường, khẩu thị tâm phi, bệnh kiều, ngạo kiều, quỷ súc, tra công.
--Nick name : các ngươi tự đặt đê, Trầm tra nam hay gì đó cũng được. :)
--Lý tưởng sống : Hoàn lương để rước vợ về nhà. Gánh thì nặng mà đường thì xa.
Tác giả :
Tiểu Khả Liên