Xuyên Qua Thứ Nữ Lương Y
Chương 4: Đãi gả (4)
Nàng cảm thấy có chuyện không tốt sắp đến quả nhiên là sự thật, nàng bị thay thế cho tỷ tỷ gả cho Tiết Huyễn Vân bị bệnh lao sắp chết là cháu trai lớn của nhà họ Tiết, nàng hiểu vì sao hai mẹ con ác độc kia lại đến gặp mẫu thân của nàng, vì sao mẫu thân của nàng lại khóc đến thương tâm như vậy.
Nàng lấy chiếc khăn trùm đầu màu đỏ xuống, tay cầm lá thư rung rung trong lòng không biết nên làm thế nào, nàng hiểu vì sao mẫu thân không nói một lời, không muốn nói cho mình sự thật, sợ là mình liều chết không làm theo, với tính tình ác độc không biết hai mẹ con kia sẽ làm gì để hại hai mẹ con nàng, cuối thư mẫu thân vẫn không quên dặn dò không được để lộ chuyện này ra ngoài, nếu chuyện này mà bị lộ nàng sẽ bị hưu, hai mẹ con các nàng chắc chắn là dữ nhiều lành .
Khưu Như Mặc thở dài một hơi, trong lòng tự nhủ: với tính tình mẫu thân của nàng, lúc này nếu là bại lộ, nàng bị hưu cũng là việc nhỏ, nếu là tỷ tỷ cũng bị gia đình chồng hưu, với tính tình ác độc của hai mẹ con kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai mẹ con nàng. Thôi, dù sao gả cho ai cũng đều là gả, đều là người xa lạ, nàng cũng không để ý . Nghĩ đến đây nàng liền đứng dậy đi về phía cây nến để đốt lá thư, lúc này nàng nhìn thấy Tiết Huyễn Vân đang nằm trên gường ở bên trong không ngừng ho khan.
Không biết có phải là vì thói quen của một bác sĩ hay không, làm cho nàng đi về phía Tiết Huyễn Vân, bắt mạch cho hắn, lại sờ sờ của hắn cái trán, có chút nóng, tựa hồ có chút sốt nhẹ, lại thấy hắn hô hấp có chút dồn dập, trong lòng đối bệnh tình của hắn đã có thể phán đoán, này Tiết Huyễn Vân sợ là bị bệnh viêm phổi, ở nơi đây không có thuốc kháng sinh, nên đối với bệnh này được xem như là bệnh nan y không có thuốc chữa.
Khưu Như Mặc nhìn thấy một người sắp chết trước mắt làm sao mà không cứu được, thở dài, thản nhiên đối Tiết Huyễn Vân nói:“Gặp ta, xem như người thật là may mắn, đến khi người hết bệnh rồi, đừng quên là ai cứu mạng của ngươi.” Tuy rằng không có tinh vi dụng cụ kiểm tra đo lường, nhưng là Khưu Như Mặc vẫn có thể xác định được bệnh tình của hắn.
Khưu Như Mặc nâng lên tay phải, dùng tay trái đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa đào ấn ký trên cổ tay phải của nàng, một giây sau, nàng xuất hiện một địa phương khác, một nơi như là nhà thuốc của bệnh viện, nơi này trên các giá để đủ các loại thuốc tây, phòng cuối còn có các quyển sách thuốc về trung y cổ đại, nàng dễ dàng tìm thấy thuốc có thể chữa bệnh cho Tiết Huyễn Vân.
*******************************
Quả thật là lần đầu edit nên cũng edit không êm lắm! Mong các bạn sẽ cmt để hướng dẫn thêm nha!!
"số 15" mình sẽ theo ý bạn nha!! mẫu thân hay Tỷ Tỷ, những từ cổ theo cách xưng hô mình sẽ giữ như kiểu cổ đại!! hihi!! vậy edit cũng nhanh hơn! êm tai hơn!! hihihi
Nàng lấy chiếc khăn trùm đầu màu đỏ xuống, tay cầm lá thư rung rung trong lòng không biết nên làm thế nào, nàng hiểu vì sao mẫu thân không nói một lời, không muốn nói cho mình sự thật, sợ là mình liều chết không làm theo, với tính tình ác độc không biết hai mẹ con kia sẽ làm gì để hại hai mẹ con nàng, cuối thư mẫu thân vẫn không quên dặn dò không được để lộ chuyện này ra ngoài, nếu chuyện này mà bị lộ nàng sẽ bị hưu, hai mẹ con các nàng chắc chắn là dữ nhiều lành .
Khưu Như Mặc thở dài một hơi, trong lòng tự nhủ: với tính tình mẫu thân của nàng, lúc này nếu là bại lộ, nàng bị hưu cũng là việc nhỏ, nếu là tỷ tỷ cũng bị gia đình chồng hưu, với tính tình ác độc của hai mẹ con kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai mẹ con nàng. Thôi, dù sao gả cho ai cũng đều là gả, đều là người xa lạ, nàng cũng không để ý . Nghĩ đến đây nàng liền đứng dậy đi về phía cây nến để đốt lá thư, lúc này nàng nhìn thấy Tiết Huyễn Vân đang nằm trên gường ở bên trong không ngừng ho khan.
Không biết có phải là vì thói quen của một bác sĩ hay không, làm cho nàng đi về phía Tiết Huyễn Vân, bắt mạch cho hắn, lại sờ sờ của hắn cái trán, có chút nóng, tựa hồ có chút sốt nhẹ, lại thấy hắn hô hấp có chút dồn dập, trong lòng đối bệnh tình của hắn đã có thể phán đoán, này Tiết Huyễn Vân sợ là bị bệnh viêm phổi, ở nơi đây không có thuốc kháng sinh, nên đối với bệnh này được xem như là bệnh nan y không có thuốc chữa.
Khưu Như Mặc nhìn thấy một người sắp chết trước mắt làm sao mà không cứu được, thở dài, thản nhiên đối Tiết Huyễn Vân nói:“Gặp ta, xem như người thật là may mắn, đến khi người hết bệnh rồi, đừng quên là ai cứu mạng của ngươi.” Tuy rằng không có tinh vi dụng cụ kiểm tra đo lường, nhưng là Khưu Như Mặc vẫn có thể xác định được bệnh tình của hắn.
Khưu Như Mặc nâng lên tay phải, dùng tay trái đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa đào ấn ký trên cổ tay phải của nàng, một giây sau, nàng xuất hiện một địa phương khác, một nơi như là nhà thuốc của bệnh viện, nơi này trên các giá để đủ các loại thuốc tây, phòng cuối còn có các quyển sách thuốc về trung y cổ đại, nàng dễ dàng tìm thấy thuốc có thể chữa bệnh cho Tiết Huyễn Vân.
*******************************
Quả thật là lần đầu edit nên cũng edit không êm lắm! Mong các bạn sẽ cmt để hướng dẫn thêm nha!!
"số 15" mình sẽ theo ý bạn nha!! mẫu thân hay Tỷ Tỷ, những từ cổ theo cách xưng hô mình sẽ giữ như kiểu cổ đại!! hihi!! vậy edit cũng nhanh hơn! êm tai hơn!! hihihi
Tác giả :
Miêu Mễ Không Ngoan