Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Chương 253
Chương 253
Không thể trách cô nghĩ nhiều hay bẻ cong ý tứ của bà ta được! Bởi vì sự thật đã chứng minh, sau khi bà ta vừa nói xong, các vị khách hóng hớt đã bắt đầu xoay chiều đổi hướng.
Lâm Đình Phong vẫn yên lặng không nói gì, anh chỉ tâm bình khí tịnh mà nhâm nhi ly rượu trên tay. Bà ta thấy anh lạnh nhạt như vậy thì vẫn cười hiền hòa, nói: “Lát nữa bửa tiệc kết thúc, con nhớ ở lại ăn bửa cơm gia đình nha. Lâu rồi cả nhà chúng ta chưa từng ăn bửa cơm đoàn viên nào.”
Anh hơi nhếch khóe môi, đôi đồng tử đen láy liếc nhẹ qua bà ta và con trai bà, nhàn nhạt nói: “E rằng lát nữa sẽ không ai nuốt nổi cơm.”
Bà ta vẫn giữ nụ cười hòa ái, ánh mắt hiện lên một tia ngoan độc nhưng rất nhanh đã bị giấu đi: “Dì dắt Đình Kiệt đi chào khách một chút, con ở đây ăn chút gì đi. Đừng để đói.”
Nói rồi bà ta dắt tay Lâm Đình Kiệt rời đi, khi đến một góc nào đó không ai để ý, bà ta hạ thấp giọng, nói nhỏ: “Cái thằng không có tiền đồ, con bị nó hù mấy câu là mặt mày tái mét, có chút chí khí được không? Con như vậy sao mẹ yên tâm giành tài sản về cho con được!”
“Mẹ, con có tái mặt đâu mà mẹ nói.”
“Còn nói dối? Nói mẹ nghe, con có bị nó nắm được điểm yếu gì không?”, hôm nay nhiều nhân vật tiếng tăm như vậy, lỡ như bị tên oắt kia phá đám thì sau này Đình Kiệt sẽ rất khó mở rộng thế lực.
“Con… con đâu có điểm yếu gì!”, cậu ta chột dạ, ậm ừ nói.
Thấy ánh mắt con mình cứ đảo liên tục, bà ta gằn giọng: “Nói thật! Để mẹ còn biết đường mà phòng ngừa.”
“Con… con đi đánh bài.”
Bà ta thở ra một hơi nhẹ nhỏm: “Chỉ đánh bài thôi mà, không sao!”
“Con… con còn thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi một khoảng lớn chưa trả.”, Lâm Đình Kiệt nói lí nhí trong miệng, nhỏ đến mức những từ cuối cùng gần như còn không nghe thấy.
“CÁI GÌ!”, bà tức đến thở hơi lên.
“Hình như anh ta biết chuyện con đi đánh bài, nhưng không biết là có biết chuyện con vay tiền không.”
Bà ta rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, giữ dáng vẻ nho nhã, nói: “Con nghĩ rằng nó biết con đi cờ bạc mà không biết con thiếu nợ sao?”
“Vậy bây giờ phải làm gì đây mẹ? Lỡ anh ta nói với ba thì con chết chắc.”
“Yên tâm, mẹ sẽ cho người đi kiểm tra, sẽ không để nó có cơ hội động tay động chân đâu.”, bà ta nhíu mày nhìn con trai mình, “Mẹ sẽ chuyển cho con một số tiền, xử lý cho tốt. Ba con sẽ không hay biết gì đâu! Nếu nó có nói thì mẹ có cách khiến ba con không tin lời nó.”
“Dạ mẹ.
Buổi tiệc gần khai màn, khách khứa gần như là đến đông đủ, Liễu Đông dắt theo Liễu Thu từ bên ngoài đi vào, đôi anh em nhan sắc không tầm thường này đã nhận được không ít sự chú ý.
Liễu Thu không mấy hứng thú với buổi tiệc nghiên túc như thế này, cô nhìn tới nhìn lui đầy chán chường, khi ánh mắt cô chạm phải một bóng dáng quen thuộc, cô như hoa héo được tưới nước, cười nói: “Anh hai, anh đi thăm hỏi bác Lâm đi, em đi nói chuyện với người quen một chút!”
“Được rồi, em đi ăn chút gì đi, đừng có gây chuyện đó!”, còn chưa dặn dò xong, nhìn bóng dáng nhảy nhót như chim hoàng yến của cô em gái, anh chỉ biết lắc đầu bất lực.
…
Liễu Thu như cá gặp nước, xà về phía Mộc Tâm, người chưa đến mà giọng nói đã đến trước: “Chị hai, ôi là chị thật nè! Gặp chị thật vui ghê!”
Đột nhiên có người xà đến Mộc Tâm hơi bất ngờ, Lâm Đình Phong thì chắn trước mặt cô, nhíu mày nhìn xem là ai. Khi thấy rõ người đến, Mộc Tâm cười nói: “Liễu Thu, em cũng đến dự tiệc à?”