Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Chương 246
Chương 246
“Tại sao lại như vậy? Đình Phong, em làm sai chuyện gì sao? Sao anh bắt em đến đó chứ!”, nếu như là công tác theo chỉ thị, thì không có lệnh của anh, cô ta sẽ không về nước được, vậy thì cô sẽ không thể gặp được anh nữa. Cô đã ký hợp đồng làm việc năm năm cho Lâm thị. Chẳng lẽ cô phải ở đó suốt năm năm sao! Không! Không thể như vậy được.
“Cô làm gì mà cô không biết sao?”, anh lạnh lùng nhìn cô như nhìn một người xa lạ không quen biết, “Tôi cứ nghĩ cô đủ thông minh để không chạm đến giới hạn của tôi. Chắc là do tôi đánh giá cao cô quá rồi. Đừng để tôi thấy cô xuất hiện ở đây nữa.”
Hai mắt Lý Nhã Đình đỏ au, cô ta rất sốc, đập mạnh hai tay lên mặt bàn, kích động nói: “Lại là vì Mộc Tiểu Tâm? Cô ta đáng bị như vậy mà. Quyến rũ anh thì thôi đi, còn lượng lờ với mấy tên đàn ông lớn nhỏ…”
“CÂM MIỆNG!”, anh giận dữ gằn giọng ngắt ngang cô ta.
Hai dòng nước mắt vì kích động mà trực trào, cô ta siết chặt bàn tay, đăm đăm nhìn anh: “Lâm Đình Phong, cái tên tôi đã gọi bao nhiêu lần trong tưởng tượng. Nghe hay thật! Cái gì mà khu rừng che mưa chắn gió chứ? Tôi thấy cái tên của anh phản ánh con người anh thì đúng hơn, trái tim vô cảm như cây cối và lạnh lùng như gió đông vậy. Từ ngày tôi bước chân vào Lý gia, lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã thích anh rồi, thích tận mười mấy năm. Tôi luôn lấy lý do anh đang lo cho sự nghiệp nên đè nén tình cảm của mình, tôi rất an tâm vì xung quanh anh chẳng có người phụ nữ nào. Nhưng đến khi Mộc Tiểu Tâm xuất hiện, tôi bắt đầu cảm thấy nguy cơ, tôi gấp rút từ chối công việc bên Hàn, trở về nước để gặp anh. Mà giờ anh lại vì cô ta, đuổi tôi đến Nam Cực? Anh không thấy bản thân tàn nhẫn lắm sao?”
Lâm Đình Phong không biết rằng mình lấy kiên nhẫn từ đâu mà nghe cô ta nói hết từng ấy chuyện, có lẽ là do chút tình thân còn sót lại chăng?
Anh vẫn lạnh lùng nhìn cô ta như cũ: “Tàn nhẫn? Nếu không vì ông ngoại thương yêu cô, thì cô nghĩ rằng cô còn thở để ở đây la lói sao?”, anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Muốn tự đi hay tôi kêu người mời đi?”
“Tôi đi.”, Lý Nhã Đình Thấy anh ấn vào điện thoại bàn, sợ anh gọi người thật, cô cắn răng xoay người đi ra ngoài.
Không lâu sau, điện thoại của anh reo lên, có một cuộc gọi video, anh ấn nút chấp nhận. Màn hình hiện ra, một gương mặt đầy sương gió hiện lên. Nét mặt anh vẫn không thể hiện biểu cảm gì, nhưng từ trong giọng nói có thể nghe ra được, anh rất kính trọng người này: “Ông ngoại, ông vẫn khỏe chứ ạ?”
“Ừm, ông khỏe.”, giọng nói ông ồ ồ phát ra, “Ông nghe nói Tiểu Đình được cháu điều đi công tác ở Nam Cực. Con… Sao lại để con bé đến đó chứ? Nơi đó khắc nghiệt như vậy, nơi đâu cũng toàn là băng với tuyết, cơ thể nó yếu đuối, từ nhỏ đã không chịu khổ gì, con làm vậy có phải hơi nặng tay rồi không? Con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện.”
“Ông ngoại, nó đã hai mươi mốt tuổi rồi. Chắc ông cũng đã biết tin về Hắc Dịch và việc nó đã làm.”, anh biết Lý gia lập nghiệp từ hắc đạo, cho nên dù đã rửa tay gác kiếm nhưng chắc hẳn ông vẫn còn nghe ngóng tin tức về hắc bang.
Ông ngoại Lý cũng không phủ nhận: “Ông biết, nhưng mà… đứa con gái kia cũng đâu có chuyện gì. Con phạt nó như vậy là hơi quá rồi. Hay là con giơ cao đánh khẽ một chút. Nhã Đình nó biết lỗi rồi! Con để nó về đây đi, ông dạy dỗ nó giúp con.”
“Không có chuyện gì? Vậy ông đợi có chuyện gì thì mới phạt nó được sao? Còn nữa, cô ấy không phải là ‘đứa con gái kia’, cô ấy là bạn gái con, là vợ tương lai và là cháu dâu của ông.”
Ông bị đứa cháu ngoại nói cho đuối lý, đúng là nếu mọi việc xảy ra thật, vậy thì cuộc đời của cô gái kia coi như xong rồi, hạnh phúc của cháu ông cũng bị ảnh hưởng. Nhưng mà lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Ông làm sao trơ mắt đứng nhìn đây.
Thấy ông mình im lặng, Lâm Đình Phong như biết được suy nghĩ của ông, anh từ từ nói: “Chắc ông cũng biết cách làm việc của con từ trước đến nay. Dù gì con bé cũng được Lý gia nhận nuôi và sống ở đó ngần ấy năm, nói không có tình thân thì quá vô cảm. Nhưng việc gì ra việc đó.”
Ông ngoại Lý cũng biết là Đình Phong đã rất niệm tình, cũng vì nghĩ cho ông nên nó không dám xuống tay với Nhã Đình. Ông đành chấp nhận quyết định của nó. Ông cười tươi, chuyển sang chủ đề khác: “Dạo này ông hay đi du lịch đây đó với ông nội con nên không mấy khi ở nhà. Để hôm nào rảnh, con dắt cháu dâu đến thăm ông đi, cả năm mà con không về đây thăm hai ông già này được lần nào. Thật là thằng cháu bất hiếu.”