Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Chương 180
Chương 180
Lâm Đình Phong lâu rồi mới thấy biểu cảm trẻ con này của cô. Bình thường ở công ty cô luôn giữ dáng vẻ điềm tĩnh đầy chuyên nghiệp. Chỉ khi ở riêng hai người cô mới thỉnh thoảng làm nũng với anh.
Anh kề sát bên tai cô thì thầm: “Em đang định nói là lăn… ưm”, cô đưa tay bịch miệng anh lại, “Anh biết thì giữ trong lòng đi!”
Anh đưa lưỡi liếm lên lòng bàn tay cô khiến cô bị nhột mà rụt tay lại, mở to mắt nhìn anh.
Lâm Đình Phong ôm lấy eo cô muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia một cái, lúc bờ môi anh chỉ còn cách cô vài nhịp thở: “Hắc xì!”, cô đưa tay che miệng nhảy mũi liên tục.
Lâm Đình Phong liền choàng vai cô đi vào trong phòng, nhỏ giọng nói xoáy: “Thích đối nghịch với anh mà! Mặc bộ váy xẻ đủ đường giữa trời đông! Nhỡ bị cảm thì làm sao?”
Mộc Tâm xoa xoa cái mũi đỏ hồng của mình, nhỏ giọng đáp trả: “Anh thì biết cái gì! Cái này gọi là thời trang phang thời tiết đấy!”
“Bịch”, “Ây da…”, một cậu bé tầm năm tuổi, tập tễnh chạy loạn đụng phải Mộc Tâm rồi ngã phịch mông xuống nền gạch.
Cô giật mình cúi người đỡ cậu bé dậy, đưa tay phủi phủi lên bộ vest đuôi tôm nhỏ nhắn: “Bé con, sao lại chạy nhanh vậy chứ! Ba mẹ em đâu?”
Cậu bé chớt chớt đôi mắt to tròn như hạt nhãn nhìn Mộc Tâm, ôi! Chị ấy đẹp quá đi! Còn mặc váy xanh giống như Cinderella vậy!
Cậu bé đóng mở chiếc miệng nhỏ, phát ra những âm thanh non mềm: “Chị xinh đẹp, em đang đi tìm nhà vệ sinh ạ! Mẹ em đang bận nói chuyện với khách. Ba em thì bỏ mẹ con em đi theo tiểu tam rồi!”
Cô bị lời nói bộc trực của cậu bé làm cho phản ứng chậm vài giây, cô xoa đầu cậu nhóc: “Vậy chị dắt em đi đến nhà vệ sinh nha! Rồi chúng ta đi tìm mẹ em. Được không?”
“Dạ, cảm ơn chị xinh đẹp.”, ánh mắt cậu bé nhấp nháy như hai ngôi sao.
Thấy cô nắm tay cậu bé, Lâm Đình Phong đen mặt, trầm trầm nói: “Em lại bàn ngồi đi! Để anh dắt nó đi! Nhà vệ sinh nam, em đi không tiện!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thấy anh nói cũng có lý, cô dịu giọng nói với cậu bé: “Bé con, để anh ấy dắt em đi nha?”
Cậu bé thấy gương mặt đen xì của Lâm Đình Phong thì hơi sợ, nó đề phòng, lên tiếng phủ đầu: “Chú dắt con đi cũng được, dám đánh con là con la lên đấy nhé!”
“Chú?”, anh bị cách xưng hô của nó chọt trúng chổ đau, anh lên giọng, “Sao con gọi cô ấy là chị mà gọi anh là chú?”
Cậu bé ăn ngay nói thẳng: “Tại chị ấy xinh đẹp lại dịu dàng. Chú vừa nhìn đã thấy không phải người tốt rồi!”
Sợi gân trên trán anh giật giật, mấy nhóc tì thật khó ưa! Sau này vẫn là sinh một cô con gái trắng trắng tròn tròn đáng yêu hơn nhiều!
Thấy hai người họ mắt lớn trừng mắt nhỏ rời đi, Mộc Tâm cong môi cười, sau này nếu sinh một đứa bé trai giống anh ấy chắc đáng yêu lắm nhỉ!
…
Trần Tiểu Như sau khi trò chuyện cùng ba mẹ của Trần Gia Thành, cô ta cùng mẹ của Quý Tử Khiêm và cô em họ Quý Tử Nhiên chào hỏi vài người quen. Cô ta cố ý dẫn hai người họ đi về hướng bàn Mộc Tâm đang ngồi.
Quý Tử Nhiên liếc mắt thấy Mộc Tâm liền gọi bà Quý: “Cô! Đó không phải là Mộc Tiểu Tâm sao? Sao cô ta lại có thể đến dự buổi tiệc này chứ?”