Xuyên Qua Thật Đặc Biệt: Sủng Tỳ Đùa Giỡn Vương Gia
Chương 9: Bắt buộc ooxx (2)
Viêm Dạ nhẹ cười giễu một tiếng, nhìn Mạc Vi Miên tức giận mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt màu lam nhiễm đầy dục vọng dần chuyển sang tối tăm như trời đêm, sự bình tĩnh trên khuôn mặt tuấn mỹ trên mặt càng trở nên thâm trầm.
Càng không chiếm được, càng điên cuồng cố chấp.
“Tuyết Nhi, nàng là của ta, chỉ có thể là của ta.” Viêm Dạ kích động hôn Mạc Vi Miên, trên tay động tác càng ngày càng thô bạo.
“Tránh ra tránh ra, ta không phải Tuyết Nhi, ta không phải...” Phản kháng vô dụng, Mạc Vi Miên gấp đến độ khóc, từng giọt nước mắt như những hạt trân châu rơi chảy ra.
Hu hu hu, chuyến xuyên không của cô thật không hay chút nào, là ăn đủ mới đúng, nụ hôn đầu tiên không có cũng không sao, không nghĩ đến cuối cùng ngay cả trong sạch đều mạc danh kỳ diệu mà mất.
Sức nặng thân thể ép tới Mạc Vi Miên thở không nổi, dù có giãy dụa như thế nào cũng không trốn khỏi tên nam nhân đó, cô tức giận đến hai mắt đỏ bừng, đại não trống rỗng, há mồm liền hung hăng cắn vào bờ vai của hắn.
“Nhả ra.”
Viêm Dạ không kêu nửa tiềng, cau mày nâng lên mắt, thực mất hứng nhìn chằm chằm cô, trong lòng có chút kinh ngạc, Tuyết Nhi ôn nhu như vậy từ khi nào thì trở nên giống một con mèo hoang giương nanh múa vuốt?
“Hỗn đản! Sắc lang! Bộ dạng đẹp trai liền giỏi lắm sao, nhận sai người cũng được sao, đừng tưởng rằng uống rượu là có thể tùy tiện khi dễ người ta, ta mới không thèm làm thế thân của người khác, mở to hai mắt cá chết của ngươi ra mà nhìn cho rõ đây, ta có điểm nào lớn lên giống Tuyết Nhi!”
Mạc Vi Miên giận không thể hét thật to vào mặt của hắn, hai tay hai chân không thể mặc sức đánh, đá hắn cho hả giận. Viêm Dạ lại dễ dàng chế trụ động tác của cô, từ trên cao nhìn xuống chợt có chút trầm tư, men say tựa hồ đã giảm, đầu óc có vài phần thanh tỉnh.
“Ngươi là ai?” Nhìn chằm chằm nữ nhân quần manh áo rách xa lạ dưới thân, Viêm Dạ khuôn mặt lạnh lùng hiện lên tia sát ý.
“Cái gì?” Đối với sắc mặt bỗng nhiên thay đổi 180 độ của Viêm Dạ, Mạc Vi Miên hiển nhiên chưa thể phản ứng kịp.
“Nói!” Viêm Dạ mâu quang lạnh lùng, không chút nào lưu tình hung hăng nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Mạc Vi Miên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hai tay liều mạng đánh vào người hắn, đến mức huyết khí bốc thẳng lên đỉnh đầu, vừa sợ hãi run rẩy, trong bộ não trống rỗng của cô bỗng hiện lên một suy nghĩ rằng mình sẽ bị giết chết, sẽ bị giết chết.
Hu hu, sao mọi chuyện lại chuyển thành như vầy?
Viêm Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Vi Miên, thấy cô sợ hãi đến mức đỏ bừng mặt, hai tròng mắt hoảng sợ trừng mắt nhìn mình, trong lòng hắn hiện lên tia kỳ dị không đành lòng cùng thương tiếc, động tác trên tay bất giác giảm bớt lực đạo.
Càng không chiếm được, càng điên cuồng cố chấp.
“Tuyết Nhi, nàng là của ta, chỉ có thể là của ta.” Viêm Dạ kích động hôn Mạc Vi Miên, trên tay động tác càng ngày càng thô bạo.
“Tránh ra tránh ra, ta không phải Tuyết Nhi, ta không phải...” Phản kháng vô dụng, Mạc Vi Miên gấp đến độ khóc, từng giọt nước mắt như những hạt trân châu rơi chảy ra.
Hu hu hu, chuyến xuyên không của cô thật không hay chút nào, là ăn đủ mới đúng, nụ hôn đầu tiên không có cũng không sao, không nghĩ đến cuối cùng ngay cả trong sạch đều mạc danh kỳ diệu mà mất.
Sức nặng thân thể ép tới Mạc Vi Miên thở không nổi, dù có giãy dụa như thế nào cũng không trốn khỏi tên nam nhân đó, cô tức giận đến hai mắt đỏ bừng, đại não trống rỗng, há mồm liền hung hăng cắn vào bờ vai của hắn.
“Nhả ra.”
Viêm Dạ không kêu nửa tiềng, cau mày nâng lên mắt, thực mất hứng nhìn chằm chằm cô, trong lòng có chút kinh ngạc, Tuyết Nhi ôn nhu như vậy từ khi nào thì trở nên giống một con mèo hoang giương nanh múa vuốt?
“Hỗn đản! Sắc lang! Bộ dạng đẹp trai liền giỏi lắm sao, nhận sai người cũng được sao, đừng tưởng rằng uống rượu là có thể tùy tiện khi dễ người ta, ta mới không thèm làm thế thân của người khác, mở to hai mắt cá chết của ngươi ra mà nhìn cho rõ đây, ta có điểm nào lớn lên giống Tuyết Nhi!”
Mạc Vi Miên giận không thể hét thật to vào mặt của hắn, hai tay hai chân không thể mặc sức đánh, đá hắn cho hả giận. Viêm Dạ lại dễ dàng chế trụ động tác của cô, từ trên cao nhìn xuống chợt có chút trầm tư, men say tựa hồ đã giảm, đầu óc có vài phần thanh tỉnh.
“Ngươi là ai?” Nhìn chằm chằm nữ nhân quần manh áo rách xa lạ dưới thân, Viêm Dạ khuôn mặt lạnh lùng hiện lên tia sát ý.
“Cái gì?” Đối với sắc mặt bỗng nhiên thay đổi 180 độ của Viêm Dạ, Mạc Vi Miên hiển nhiên chưa thể phản ứng kịp.
“Nói!” Viêm Dạ mâu quang lạnh lùng, không chút nào lưu tình hung hăng nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Mạc Vi Miên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hai tay liều mạng đánh vào người hắn, đến mức huyết khí bốc thẳng lên đỉnh đầu, vừa sợ hãi run rẩy, trong bộ não trống rỗng của cô bỗng hiện lên một suy nghĩ rằng mình sẽ bị giết chết, sẽ bị giết chết.
Hu hu, sao mọi chuyện lại chuyển thành như vầy?
Viêm Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Vi Miên, thấy cô sợ hãi đến mức đỏ bừng mặt, hai tròng mắt hoảng sợ trừng mắt nhìn mình, trong lòng hắn hiện lên tia kỳ dị không đành lòng cùng thương tiếc, động tác trên tay bất giác giảm bớt lực đạo.
Tác giả :
Quy Tiểu Lâm