Xuyên Qua Thành Hoa Tranh
Quyển 3 - Chương 77
Sự tình quả nhiên thực phức tạp… Còn có, chỉ số thông minh của con người ta quả nhiên là có sự khác biệt…
Có thể nhìn ra được, Âu Dương thiếu chủ đã là tận lực sử dụng lời lẽ dễ hiểu, nội dung sâu sắc để giải thích cho ta hiểu rồi, có điều, chờ sau khi đầu óc ta tự động chuyển hoán thành ngôn ngữ có thể hiểu được, thì chỉ còn lại cái vỏ của chuyện xưa.
Chuyện xưa bắt đầu từ ngày nọ Lý Lưu Phong đại náo Bạch Đà sơn, quá trình đại khái là giống như ‘Các Thánh đấu sĩ Thanh Đồng xông vào Thập Nhị cung giải cứu nữ thần’ … Không… chính xác phải so sánh là… ‘nữ thần không cần các thánh đấu sĩ giải cứu đã tự mình đại náo Thập Nhị cung’, cuối cùng quyết đấu tại mật thất cùng Tổng đầu mục Âu Dương Phong đại thúc… Ách… Nói một cách đơn giản thì là… hai vị này còn sống cùng nhau đi vào mật thất, sau đó lại còn sống mà cùng nhau đi ra.
Về phần bọn họ đã làm gì ở bên trong, rốt cuộc là quyết đấu hay là uống trà nói chuyện phiếm, ngay cả Âu Dương thiếu chủ thân là Tiểu đầu mục cũng không biết.
Hắn chỉ có thể đoán khi đó hai người này hơn phân nửa là đã đạt thành hiệp nghị gì đó, nếu không Âu Dương Phong đại thúc sẽ không trơ mắt vững như Thái Sơn mà nhìn hắn bị Lý Lưu Phong túm áo lôi đi.
Ta tưởng tượng trong đầu tình cảnh kia một chút, sau đó… không cẩn thận cười lên tiếng.
“… Cô cao hứng như vậy?”
“Không không không.” Ta vội vàng xua tay phủ nhận, “Bị bà ấy lôi đi, cư nhiên lại có thể tứ chi kiện toàn trở về, ta đây là đang cảm thấy may mắn thay ngươi.”
Trên đầu người nào đó cơ hồ có thể nhìn thấy cụ thể bảy chữ to cùng một dấu hỏi chấm, nội dung là: ‘Cô cho ta là đồ ngốc sao?’
…
…
…
Mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày sau, ta dùng vận tốc ánh sáng chuyển đề tài:
“Cái kia… sau đó sao?”
Âu Dương thiếu chủ liếc mắt nhìn ta một cái, chậm rãi phủi phủi tro bụi không tồn tại trên ống tay áo, lại sửa sang lại vạt áo nửa điểm cũng không nhăn, lại cầm chiết phiến trong tay từ từ mở ra, cẩn thận ngắm nghía hai mặt, lại khép vào…
Sau đó… trước khi ta không nhịn được muốn nhấc chân đá bay hắn… mở miệng rồi.
“Bà ấy nói… ‘Nha đầu chết tiệt kia ngốc muốn chết, lại không chịu tập võ, sớm hay muộn cũng một ngày nó phải khóc. Ta không đủ kiên nhẫn với nó, tiện nghi cho tiểu tử ngươi làm người truyền công…’ “
Hắn học dáng vẻ Lý Lưu Phong, nói cực giống, ta cơ hồ có thể tưởng tượng ra Lý Lưu Phong khi đó ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn hắn….
Rõ ràng là muốn người khác làm việc, còn cảm thấy là tiện nghi cho hắn… Nữ nhân này thật sự là… luôn luôn làm việc tùy hứng a…
Cư nhiên còn không biết xấu hổ nói ta ngốc!
Bất quá…
“Người truyền công là sao?” Ta khịt khịt mũi hỏi.
“Là người thay bà ấy truyền thụ võ công.” Hắn nhìn ta mỉm cười, “Lý lão tiền bối là muốn ta thay bà ấy dạy cô võ công…”
Ta hoàn toàn bị đáp án này gây shock.
Lý Lưu Phong vẫn thường nhìn người kia không vừa mắt mà.
“Tham hoa háo sắc, cơ thiếp thành đàn, cũng không tương xứng” mười hai từ bình luận này, ta vẫn còn nhớ rõ ràng, vì sao lại tìm hắn làm chuyện này a?
Ta đoán bộ dạng ta há hốc miệng sững sỡ đại khái đã lấy lòng được Âu Dương thiếu chủ ở một mức độ nào đó, cho nên hắn mới cười đến khoái trá như vậy giải thích cho ta.
Nói ngắn gọn chính là xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà ta không hiểu được, trong thiên hạ ngoại trừ người của Tiêu Dao phái, cũng chỉ có Âu Dương Phong đại thúc cùng hắn là có thể dạy ta “võ công mà không bị tẩu hỏa nhập ma”, đương nhiên nếu ta muốn Âu Dương Phong đại thúc dạy võ công cho cũng không phải là không thể được…
…
…
…
Nhân tiện nói một câu, đề nghị mà Âu Dương thiếu chủ vừa đưa ra này, bị ta không chút do dự trực tiếp phủ quyết rồi. Ta cũng chưa chán sống tới mức động tới vị kia…
Kế tiếp sao?
Ta biết theo lẽ thường, kế tiếp mình nên gật đầu như băm tỏi với Âu Dương thiếu chủ biểu đạt ý nguyện muốn tập võ cháy bỏng của mình, sau đó rèn sắt khi còn nóng ấn định thời khóa biểu và chương trình học với hắn, tốt nhất là nên bắt đầu ngay hôm nay… nếu không thì thật sự là lãng phí một thân nội lực này kiêm cô phụ ý tốt người khác đã an bài…
Kỳ thật thật sự không còn gì mà phải do dự, loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này, theo lý thuyết hẳn là phải vui vẻ vẫy đuôi mà nhận lấy mới đúng.
Kỳ thật những lời này đều đảo quanh miệng, chỉ cần nhếch môi là có thể nói ra… cũng không có gì khó xử…
Bỏ qua sự can thiệp khó hiểu của cổ họng, ta nhìn chằm chằm vào mũi mình, cố gắng mở miệng:
“Cái kia…”
Tóc bỗng nhiên bị ai nhu nhu, ngay sau đó… giọng nói quen thuộc thản nhiên vang lên bên tai…
“Võ công… không học cũng được…”
“Ách?” Ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.
Âu Dương thiếu chủ cười yếu ớt phe phẩy chiết phiến trong tay, thản nhiên nói:
“Mấy ngày nay ta cũng đã cân nhắc qua việc này, Lý lão tiền bối an bài chuyện này, nhất định không phải muốn cô kế truyền võ công Tiêu Dao phái của bà ấy…”
Điểm này ta cũng khá là đồng ý… Thời điểm Lý Lưu Phong thần trí thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không trông mong gì vào chuyện này…
“Hơn phân nửa là bà ấy lo lắng việc cô một mình đi lại giang hồ sẽ bị người ta khi dễ, bất quá…” Hắn đột nhiên nở nụ cười, “Cô vốn không phải là người trong giang hồ, ta coi cô hơn phân nửa cũng không có ý định làm nữ hiệp gì, có võ công hay không cũng có gì quan trọng đâu?”
Trong mắt bỗng nhiên có điểm lấp lánh…
Từ trước… cũng không phải chưa từng nhìn lên bầu trời đêm, chỉ là không hiểu vì sao, hôm nay các ngôi sao trên trời lại đặc biệt sáng ngời như vậy…
Trong bóng đêm, gió nhẹ nhàng phất qua.
“Nếu khi nào muốn học, nói với ta là được; nếu như cả đời không muốn học, vậy cũng không sao, ta luôn luôn ở…”
Hắn đột nhiên ngừng lại, nhíu mày nhìn về phía xa xa.
Có ba thân ảnh đang dùng tốc độ cực nhanh bay vút về phía này, ách… nói chính xác phải là một người mang theo hai người còn lại đi…
Thực hiển nhiên, vị vác người kia là Hồng Thất Công.
Chỉ trong nháy mắt, y đã nhẹ nhàng hạ xuống trước đống lửa, tay phải nặng nề ném Quách đại hiệp xuống, nói:
“Tiểu tử ngốc, ngươi rung cây tùng làm gì? Bắt sóc sao? Hay nhặt quả tùng?”
Quách đại hiệp từ nhỏ đã bị Giang Nam thất quái trách mắng mà lớn lên, cho nên thoạt nhìn cũng không có gì là tức giận, chỉ đỏ bừng mặt không dám lên tiếng.
Khóe miệng Hoàng cô nương giật giật, dường như muốn nói gì, lại vẫn nuốt trở vào —— kỳ thật người ta thực thức thời.
Sau đó…
Phàm là những sinh vật còn sống trong cả rừng cây này đều phải lắng nghe Cửu Chỉ Thần Cái Hồng Thất Công Hồng lão tiền bối trung khí mười phần lải nhải không ngớt…
Ta dám cá vị đang lải nhải kia không chỉ có tính tình giống Chu Bá Thông, nhìn tình hình này, rõ ràng y còn có linh hồn của Đường Tăng hừng hực thiêu đốt a.
Duy nhất đáng được ăn mừng là, linh hồn dù có cường đại hơn nữa cũng không thể đột phá được cực hạn của thân thể con người a.
Cho dù là Đường Tăng chiếm được thân thể Hồng Thất Công đi nữa, cũng có thời điểm miệng khô lưỡi đắng mà im miệng…
“Tiểu tử ngốc này đần độn như vậy, ra chiêu tất nhiên làm cho người ta cười đến rụng răng, nhưng vài ngày tới ta lại có việc muốn làm…” Y phẫn nộ liếc xéo Quách đại hiệp một cái, bấm tay tính tính, “… Nửa tháng sau các ngươi tới trấn Khương Miếu gặp ta.”
Nói xong cũng không chờ mọi người trả lời, tung người nhảy lên cây, nhấp nhô vài cái đã đi xa.
…
…
…
Nhìn bóng dáng mạnh mẽ bay trên cây của y, ta yên lặng trong lòng bổ sung thêm một thuộc tính nhận biết loại sinh vật tên là ‘Hồng Thất Công’ này —— con khỉ già.
Tới tận khi Hồng Thất Công hoàn toàn biến mất ở cuối đường chân trời, Quách đại hiệp mới gãi gãi đầu, hỏi một vấn đề mà quả thực ta cũng muốn biết:
“Khương Miếu trấn kia… ở nơi nào?”
“Này…” Âu Dương thiếu chủ nhẹ phe phẩy chiết phiến, cười nói: “Tại hạ thật ra cũng vừa mới biết.”
Hắn chỉ là “vừa mới” biết mà thôi!
Đứng trước cửa tòa khách sạn duy nhất tại Khương Miếu trấn, nhìn bốn chữ to trên bảng hiệu, ta theo bản năng dừng bước.
Chỉ sửng sốt một chút như vậy, Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương đã cất bước đi vào rồi, ta đang muốn gọi bọn họ lại, Âu Dương thiếu chủ lại ở phía sau ta nhẹ nở nụ cười.
“Không ngại, Duyệt Lai khách sạn… đã là sản nghiệp của Bạch Đà sơn ta rồi…”
…
…
…
Trong một chớp mắt, vô số ý niệm chợt lóe qua trong đầu.
Duyệt Lai khách sạn ở Tây Vực làm chuyện kia hoàn toàn là sờ phải vảy ngược của “Tây độc” Âu Dương Phong, Hồng giáo hơn phân nửa cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ hãm hại pháp vương của bọn họ.
[vảy ngược: truyền thuyết nói rồng có một lớp vảy mọc ngược ở chỗ dưới cổ, chỉ cần chạm vào sẽ bị giết ngay]
Ta cũng đoán được bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không hay ho, nhưng lại không ngờ bọn họ lại gặp chuyện không hay ho nhanh tới vậy, hoàn toàn…đã biến thành sản nghiệp của Bạch Đà sơn rồi?
Ta nghĩ… đại khái ta đã hiểu được vì sao Âu Dương thiếu chủ lại theo chúng ta một đường đi xuống phía nam…
Vốn tưởng rằng hắn nói ‘có việc muốn làm’ chỉ là để lấy cớ với Hoàng Dung, hiện tại xem ra hẳn là lời nói thật, ‘việc riêng’ theo như lời hắn nói hẳn chính là ‘tiếp nhận kiêm chỉnh đốn lại sản nghiệp mới gia tăng của nhà mình’ đi?
Vì thế… Một chuyến đi Giang Nam này, hắn vừa lúc trọn vẹn cả việc công lẫn việc tư, tán gái kiếm tiền đều không bỏ sót.
=_=! ! ! Tính toán thực là chuẩn a…
Không biết vì cái gì, đột nhiên ta có cảm giác muốn đánh người.
Đương nhiên, cũng chỉ là muốn mà thôi, ta vẫn là một người yêu thích hòa bình.
Không nghĩ tới, chỉ một lát sau, lại có người bị đánh thật.
Bước vào Duyệt Lai khách sạn sau, không biết xuất phát từ lý do gì Âu Dương thiếu chủ lại không biểu lộ thân phận —— ta đoán có lẽ là hắn muốn sắm hình tượng nhân vật “khách hàng thần bí”, bởi vậy để Hoàng cô nương ra mặt cùng chưởng quầy thuê hai gian thượng phòng.
Hình thức phân bố phòng của Duyệt Lai khách sạn cũng thống nhất trong cả nước: phòng khách quý —— cũng chính là thượng phòng đều ở trên lầu, khách phòng bình thường thì tại dưới lầu.
Xác định phòng xong, điếm tiểu nhị liền dẫn đoàn người chúng ta lên lầu.
Ta mang tinh thần “Ngô sinh hữu nhai, bát quái vô nhai”, tận dụng mọi thứ có thể để truy hỏi Quách đại hiệp xem “Bị Hồng Thất Công đánh cùng Giang Nam thất quái đánh có cảm giác gì khác biệt”, cho nên trong lúc vô tình, hai người chúng ta liền đi phía sau Âu Dương thiếu chủ cùng Hoàng cô nương.
[‘Ngô sinh hữu nhai, bát quái vô nhai’: xuất phát từ câu nói của Trang tử ‘ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai, dĩ hữu nhai tùy vô nhai, đãi dĩ’, nghĩa là ‘đời ta có hạn, cái học vô hạn, đem hữu hạn truy cầu vô hạn, nguy mà thôi’. Được Tranh tỷ cải biên thành ‘đời ta có hạn, bát quái vô hạn’ =“=||| thực hết nói nổi ]
Được rồi, sở dĩ ta kể lại chi tiết thời gian, địa điểm, hoàn cảnh, nhân vật như vậy… hiển nhiên là có nguyên nhân.
Đúng là vì khoảng cách phía sau vài bước như vậy, hậu quả là cuối cùng khiến cho có người bị mất hai cái, không, ba cái răng…
Mọi chuyện xảy ra thật sự bất ngờ.
Ta cùng Quách đại hiệp vừa mới đi được hai bậc cầu thang, một người thình lình xuất hiện trước mặt, hòa ái mỉm cười đưa tay ngăn cản chúng ta:
“Hai vị xin dừng bước…”
Chúng ta đều là người hiền hòa, cho nên vô cùng biết nghe lời phải ngừng lại, chờ nghe câu dưới.
“Thượng phòng đều có tôi tớ, không cần lo lắng quý chủ nhân không có người hầu hạ, mời hai vị xuống dưới lầu nghỉ tạm đi.”
…
…
…
Một nơi nhỏ như vậy, lại có phục vụ 24/24 giống như phòng tổng thống trong khách sạn năm sao a.
Là do giá nhân công ở cổ đại rẻ mạt, hay là Duyệt Lai khách sạn có ý thức phục vụ vô cùng tốt đây?
Trong đầu ta đang quy đổi mức lương cơ bản ở hiện đại về thời này, một thân ảnh kiều nhỏ đột nhiên lướt qua người, ngay sau đó vang lên hai tiếng ‘ba ba’.
Sau hai tiếng vang lưu loát, gương mặt người vừa nói chuyện đã giàn rụa nước mắt, vô cùng thê thảm:
Hai má thũng lại không cần phải nói, hai bên còn lưu lại hai dấu bàn tay cân xứng rõ ràng, có thể để cho CSI thoải mái điều tra nghi phạm, càng thê thảm là khóe miệng còn hợp thời chảy xuống một vốc máu… khiến ta sợ tới mức tim đập thình thịch loạn lên, còn tưởng rằng y bị đánh tổn thương nội tạng rồi chứ…
[CSI: đội điều tra hiện trường]
May mắn sau khi người này rốt cục gian nan mở miệng, “Oa” một tiếng nhổ ra không phải là cơ quan nội tạng nào đó, mà là ba cái răng…
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá lập tức lại bị Hoàng cô nương làm cho cả kinh, hít một hơi lạnh.
“Người này rất đáng giận, cư nhiên coi Tĩnh ca ca là tùy tùng!”
Chỉ thấy nàng lật cổ tay, trong tay đã nắm một ngọn nga mi thích sáng chói, “Đôi tròng mắt này, có giữ lại cũng không có ích lợi gì…”
Ta lấy dũng khí cùng tốc độ chạy nạn khi hỏa hoạn xông lên trước, ôm cổ nàng.
Nàng ngẩn ra, cư nhiên cho ta mặt mũi mà ngừng tay: “Hoa tỷ tỷ, tỷ…”
Ta kiên trì khuyên nàng:
“Dung… Hoàng cô nương, người này tuy rằng đáng giận, nhưng cho dù chém y thành ba ngàn sáu trăm mảnh…”
Vừa nói tới đây, người nọ bỗng nhiên hai mắt trợn trắng, “Rầm” một tiếng thẳng tắp ngã lăn ra sàn, có vẻ là vừa nghe được ‘chém thành ba ngàn sáu trăm mảnh’ đã bị dọa ngất đi rồi…
Những người ở lầu trên lầu dưới đi ngang qua đều dừng lại xem náo nhiệt… Mấy chục ánh mắt lập tức xoát xoát quét về phía ta…
Bà nó chứ!
Nghe người ta nói chuyện thì phải nghe cho hết a, nghe được một nửa liền ngất xỉu thì biết tính sao giờ!
Ta thật muốn túm cổ áo người nọ lắc cho y tỉnh lại…
“Hoa tỷ tỷ?”
“Ách… ý ta là, chém y thành ba ngàn sáu trăm mảnh đương nhiên là sẽ hết giận, nhưng con người ta hơn phân nửa là ‘chỉ nhận quần áo, không nhận người’…” Ta quyết định trước tiên vẫn nên nghĩ biện pháp giải quyết triệt để vấn đề này, “…so với việc lãng phí thời gian giáo huấn bọn họ, không bằng ngươi ngẫm lại chuẩn bị quần áo giúp Quách Tĩnh thì hơn…”
Những lời vô nghĩa này chỉ là đột xuất mà nghẹn ra, ngay cả ta cũng cảm thấy thực gượng ép, Hoàng cô nương nếu không nghe, ta cũng chẳng có cách nào. Ta chỉ là cảm thấy người nọ không đáng giận tới mức bị khoét mắt mà thôi…
Hoàng Dung nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cư nhiên gật gật đầu, thu nga mi thích, cười khanh khách nói:
“Hoa tỷ tỷ nói có lý, liền theo ý tỷ đi.”
…
Hoàng cô nương nắm tay Quách đại hiệp đi lên lầu, ta lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quay người lại… Âu Dương thiếu chủ sắc mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau ta… Tim nháy mắt bị dọa đập tới 180 nhịp/ phút…
Hôm nay thực quá đáng sợ… ORZ…
Mắt thấy ánh mắt hắn ‘sưu sưu sưu’ quét về phía vị vừa gặp chuyện không hay ho vẫn còn đang nằm thẳng cẳng dưới đất kia, ta vội vàng túm ống tay áo hắn kéo lên lầu… vừa kéo vừa suy nghĩ xem vì sao thiếu chủ đại nhân hắn lại không hài lòng rồi?
Không hài lòng Hoàng cô nương che chở Quách đại hiệp? Lúc này võ công hắn cao hơn Hoàng cô nương, trình độ phúc hắc chỉ sợ cũng tương xứng, làm sao cần người khác che chở a.
Không hài lòng Hoàng cô nương chuẩn bị quần áo giúp Quách đại hiệp? Quần áo hắn mặc đã đủ thuộc loại nhất đẳng… Nhìn thế nào cũng thấy hoàn toàn không cần tới người khác nhúng tay vào…
…
…
…
Trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, được rồi, nhất định là lý do này rồi.
Sản nghiệp vừa tiếp nhận lại xảy ra chuyện này, Âu Dương thiếu chủ có lẽ là đang phiền não vấn đề chỉnh đốn lại tác phong đi…
“Khụ khụ.”
Ta thanh thanh cổ họng, vắt óc suy nghĩ muốn tạm thời trấn an cảm xúc của thiếu chủ một chút:
“Cái kia… nếu ngươi không hài lòng với hành động của nhân viên… Ta là nói thuộc hạ… về sau chậm rãi dạy dỗ là được, không cần sinh hờn dỗi a.”
Sau đó phát hiện mình càng nói càng không đúng… Nhìn trời… dù sao ta cũng chưa từng học quản lý khách sạn a…
Âu Dương thiếu chủ ngây ra nhìn ta một lúc lâu, mới xua xua tay nói: “Không có việc gì rồi… Cô về phòng nghỉ ngơi đi…”
…
…
…
Ta hẳn là… chưa nói sai cái gì đi…
Có thể nhìn ra được, Âu Dương thiếu chủ đã là tận lực sử dụng lời lẽ dễ hiểu, nội dung sâu sắc để giải thích cho ta hiểu rồi, có điều, chờ sau khi đầu óc ta tự động chuyển hoán thành ngôn ngữ có thể hiểu được, thì chỉ còn lại cái vỏ của chuyện xưa.
Chuyện xưa bắt đầu từ ngày nọ Lý Lưu Phong đại náo Bạch Đà sơn, quá trình đại khái là giống như ‘Các Thánh đấu sĩ Thanh Đồng xông vào Thập Nhị cung giải cứu nữ thần’ … Không… chính xác phải so sánh là… ‘nữ thần không cần các thánh đấu sĩ giải cứu đã tự mình đại náo Thập Nhị cung’, cuối cùng quyết đấu tại mật thất cùng Tổng đầu mục Âu Dương Phong đại thúc… Ách… Nói một cách đơn giản thì là… hai vị này còn sống cùng nhau đi vào mật thất, sau đó lại còn sống mà cùng nhau đi ra.
Về phần bọn họ đã làm gì ở bên trong, rốt cuộc là quyết đấu hay là uống trà nói chuyện phiếm, ngay cả Âu Dương thiếu chủ thân là Tiểu đầu mục cũng không biết.
Hắn chỉ có thể đoán khi đó hai người này hơn phân nửa là đã đạt thành hiệp nghị gì đó, nếu không Âu Dương Phong đại thúc sẽ không trơ mắt vững như Thái Sơn mà nhìn hắn bị Lý Lưu Phong túm áo lôi đi.
Ta tưởng tượng trong đầu tình cảnh kia một chút, sau đó… không cẩn thận cười lên tiếng.
“… Cô cao hứng như vậy?”
“Không không không.” Ta vội vàng xua tay phủ nhận, “Bị bà ấy lôi đi, cư nhiên lại có thể tứ chi kiện toàn trở về, ta đây là đang cảm thấy may mắn thay ngươi.”
Trên đầu người nào đó cơ hồ có thể nhìn thấy cụ thể bảy chữ to cùng một dấu hỏi chấm, nội dung là: ‘Cô cho ta là đồ ngốc sao?’
…
…
…
Mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày sau, ta dùng vận tốc ánh sáng chuyển đề tài:
“Cái kia… sau đó sao?”
Âu Dương thiếu chủ liếc mắt nhìn ta một cái, chậm rãi phủi phủi tro bụi không tồn tại trên ống tay áo, lại sửa sang lại vạt áo nửa điểm cũng không nhăn, lại cầm chiết phiến trong tay từ từ mở ra, cẩn thận ngắm nghía hai mặt, lại khép vào…
Sau đó… trước khi ta không nhịn được muốn nhấc chân đá bay hắn… mở miệng rồi.
“Bà ấy nói… ‘Nha đầu chết tiệt kia ngốc muốn chết, lại không chịu tập võ, sớm hay muộn cũng một ngày nó phải khóc. Ta không đủ kiên nhẫn với nó, tiện nghi cho tiểu tử ngươi làm người truyền công…’ “
Hắn học dáng vẻ Lý Lưu Phong, nói cực giống, ta cơ hồ có thể tưởng tượng ra Lý Lưu Phong khi đó ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn hắn….
Rõ ràng là muốn người khác làm việc, còn cảm thấy là tiện nghi cho hắn… Nữ nhân này thật sự là… luôn luôn làm việc tùy hứng a…
Cư nhiên còn không biết xấu hổ nói ta ngốc!
Bất quá…
“Người truyền công là sao?” Ta khịt khịt mũi hỏi.
“Là người thay bà ấy truyền thụ võ công.” Hắn nhìn ta mỉm cười, “Lý lão tiền bối là muốn ta thay bà ấy dạy cô võ công…”
Ta hoàn toàn bị đáp án này gây shock.
Lý Lưu Phong vẫn thường nhìn người kia không vừa mắt mà.
“Tham hoa háo sắc, cơ thiếp thành đàn, cũng không tương xứng” mười hai từ bình luận này, ta vẫn còn nhớ rõ ràng, vì sao lại tìm hắn làm chuyện này a?
Ta đoán bộ dạng ta há hốc miệng sững sỡ đại khái đã lấy lòng được Âu Dương thiếu chủ ở một mức độ nào đó, cho nên hắn mới cười đến khoái trá như vậy giải thích cho ta.
Nói ngắn gọn chính là xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà ta không hiểu được, trong thiên hạ ngoại trừ người của Tiêu Dao phái, cũng chỉ có Âu Dương Phong đại thúc cùng hắn là có thể dạy ta “võ công mà không bị tẩu hỏa nhập ma”, đương nhiên nếu ta muốn Âu Dương Phong đại thúc dạy võ công cho cũng không phải là không thể được…
…
…
…
Nhân tiện nói một câu, đề nghị mà Âu Dương thiếu chủ vừa đưa ra này, bị ta không chút do dự trực tiếp phủ quyết rồi. Ta cũng chưa chán sống tới mức động tới vị kia…
Kế tiếp sao?
Ta biết theo lẽ thường, kế tiếp mình nên gật đầu như băm tỏi với Âu Dương thiếu chủ biểu đạt ý nguyện muốn tập võ cháy bỏng của mình, sau đó rèn sắt khi còn nóng ấn định thời khóa biểu và chương trình học với hắn, tốt nhất là nên bắt đầu ngay hôm nay… nếu không thì thật sự là lãng phí một thân nội lực này kiêm cô phụ ý tốt người khác đã an bài…
Kỳ thật thật sự không còn gì mà phải do dự, loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này, theo lý thuyết hẳn là phải vui vẻ vẫy đuôi mà nhận lấy mới đúng.
Kỳ thật những lời này đều đảo quanh miệng, chỉ cần nhếch môi là có thể nói ra… cũng không có gì khó xử…
Bỏ qua sự can thiệp khó hiểu của cổ họng, ta nhìn chằm chằm vào mũi mình, cố gắng mở miệng:
“Cái kia…”
Tóc bỗng nhiên bị ai nhu nhu, ngay sau đó… giọng nói quen thuộc thản nhiên vang lên bên tai…
“Võ công… không học cũng được…”
“Ách?” Ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.
Âu Dương thiếu chủ cười yếu ớt phe phẩy chiết phiến trong tay, thản nhiên nói:
“Mấy ngày nay ta cũng đã cân nhắc qua việc này, Lý lão tiền bối an bài chuyện này, nhất định không phải muốn cô kế truyền võ công Tiêu Dao phái của bà ấy…”
Điểm này ta cũng khá là đồng ý… Thời điểm Lý Lưu Phong thần trí thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không trông mong gì vào chuyện này…
“Hơn phân nửa là bà ấy lo lắng việc cô một mình đi lại giang hồ sẽ bị người ta khi dễ, bất quá…” Hắn đột nhiên nở nụ cười, “Cô vốn không phải là người trong giang hồ, ta coi cô hơn phân nửa cũng không có ý định làm nữ hiệp gì, có võ công hay không cũng có gì quan trọng đâu?”
Trong mắt bỗng nhiên có điểm lấp lánh…
Từ trước… cũng không phải chưa từng nhìn lên bầu trời đêm, chỉ là không hiểu vì sao, hôm nay các ngôi sao trên trời lại đặc biệt sáng ngời như vậy…
Trong bóng đêm, gió nhẹ nhàng phất qua.
“Nếu khi nào muốn học, nói với ta là được; nếu như cả đời không muốn học, vậy cũng không sao, ta luôn luôn ở…”
Hắn đột nhiên ngừng lại, nhíu mày nhìn về phía xa xa.
Có ba thân ảnh đang dùng tốc độ cực nhanh bay vút về phía này, ách… nói chính xác phải là một người mang theo hai người còn lại đi…
Thực hiển nhiên, vị vác người kia là Hồng Thất Công.
Chỉ trong nháy mắt, y đã nhẹ nhàng hạ xuống trước đống lửa, tay phải nặng nề ném Quách đại hiệp xuống, nói:
“Tiểu tử ngốc, ngươi rung cây tùng làm gì? Bắt sóc sao? Hay nhặt quả tùng?”
Quách đại hiệp từ nhỏ đã bị Giang Nam thất quái trách mắng mà lớn lên, cho nên thoạt nhìn cũng không có gì là tức giận, chỉ đỏ bừng mặt không dám lên tiếng.
Khóe miệng Hoàng cô nương giật giật, dường như muốn nói gì, lại vẫn nuốt trở vào —— kỳ thật người ta thực thức thời.
Sau đó…
Phàm là những sinh vật còn sống trong cả rừng cây này đều phải lắng nghe Cửu Chỉ Thần Cái Hồng Thất Công Hồng lão tiền bối trung khí mười phần lải nhải không ngớt…
Ta dám cá vị đang lải nhải kia không chỉ có tính tình giống Chu Bá Thông, nhìn tình hình này, rõ ràng y còn có linh hồn của Đường Tăng hừng hực thiêu đốt a.
Duy nhất đáng được ăn mừng là, linh hồn dù có cường đại hơn nữa cũng không thể đột phá được cực hạn của thân thể con người a.
Cho dù là Đường Tăng chiếm được thân thể Hồng Thất Công đi nữa, cũng có thời điểm miệng khô lưỡi đắng mà im miệng…
“Tiểu tử ngốc này đần độn như vậy, ra chiêu tất nhiên làm cho người ta cười đến rụng răng, nhưng vài ngày tới ta lại có việc muốn làm…” Y phẫn nộ liếc xéo Quách đại hiệp một cái, bấm tay tính tính, “… Nửa tháng sau các ngươi tới trấn Khương Miếu gặp ta.”
Nói xong cũng không chờ mọi người trả lời, tung người nhảy lên cây, nhấp nhô vài cái đã đi xa.
…
…
…
Nhìn bóng dáng mạnh mẽ bay trên cây của y, ta yên lặng trong lòng bổ sung thêm một thuộc tính nhận biết loại sinh vật tên là ‘Hồng Thất Công’ này —— con khỉ già.
Tới tận khi Hồng Thất Công hoàn toàn biến mất ở cuối đường chân trời, Quách đại hiệp mới gãi gãi đầu, hỏi một vấn đề mà quả thực ta cũng muốn biết:
“Khương Miếu trấn kia… ở nơi nào?”
“Này…” Âu Dương thiếu chủ nhẹ phe phẩy chiết phiến, cười nói: “Tại hạ thật ra cũng vừa mới biết.”
Hắn chỉ là “vừa mới” biết mà thôi!
Đứng trước cửa tòa khách sạn duy nhất tại Khương Miếu trấn, nhìn bốn chữ to trên bảng hiệu, ta theo bản năng dừng bước.
Chỉ sửng sốt một chút như vậy, Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương đã cất bước đi vào rồi, ta đang muốn gọi bọn họ lại, Âu Dương thiếu chủ lại ở phía sau ta nhẹ nở nụ cười.
“Không ngại, Duyệt Lai khách sạn… đã là sản nghiệp của Bạch Đà sơn ta rồi…”
…
…
…
Trong một chớp mắt, vô số ý niệm chợt lóe qua trong đầu.
Duyệt Lai khách sạn ở Tây Vực làm chuyện kia hoàn toàn là sờ phải vảy ngược của “Tây độc” Âu Dương Phong, Hồng giáo hơn phân nửa cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ hãm hại pháp vương của bọn họ.
[vảy ngược: truyền thuyết nói rồng có một lớp vảy mọc ngược ở chỗ dưới cổ, chỉ cần chạm vào sẽ bị giết ngay]
Ta cũng đoán được bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không hay ho, nhưng lại không ngờ bọn họ lại gặp chuyện không hay ho nhanh tới vậy, hoàn toàn…đã biến thành sản nghiệp của Bạch Đà sơn rồi?
Ta nghĩ… đại khái ta đã hiểu được vì sao Âu Dương thiếu chủ lại theo chúng ta một đường đi xuống phía nam…
Vốn tưởng rằng hắn nói ‘có việc muốn làm’ chỉ là để lấy cớ với Hoàng Dung, hiện tại xem ra hẳn là lời nói thật, ‘việc riêng’ theo như lời hắn nói hẳn chính là ‘tiếp nhận kiêm chỉnh đốn lại sản nghiệp mới gia tăng của nhà mình’ đi?
Vì thế… Một chuyến đi Giang Nam này, hắn vừa lúc trọn vẹn cả việc công lẫn việc tư, tán gái kiếm tiền đều không bỏ sót.
=_=! ! ! Tính toán thực là chuẩn a…
Không biết vì cái gì, đột nhiên ta có cảm giác muốn đánh người.
Đương nhiên, cũng chỉ là muốn mà thôi, ta vẫn là một người yêu thích hòa bình.
Không nghĩ tới, chỉ một lát sau, lại có người bị đánh thật.
Bước vào Duyệt Lai khách sạn sau, không biết xuất phát từ lý do gì Âu Dương thiếu chủ lại không biểu lộ thân phận —— ta đoán có lẽ là hắn muốn sắm hình tượng nhân vật “khách hàng thần bí”, bởi vậy để Hoàng cô nương ra mặt cùng chưởng quầy thuê hai gian thượng phòng.
Hình thức phân bố phòng của Duyệt Lai khách sạn cũng thống nhất trong cả nước: phòng khách quý —— cũng chính là thượng phòng đều ở trên lầu, khách phòng bình thường thì tại dưới lầu.
Xác định phòng xong, điếm tiểu nhị liền dẫn đoàn người chúng ta lên lầu.
Ta mang tinh thần “Ngô sinh hữu nhai, bát quái vô nhai”, tận dụng mọi thứ có thể để truy hỏi Quách đại hiệp xem “Bị Hồng Thất Công đánh cùng Giang Nam thất quái đánh có cảm giác gì khác biệt”, cho nên trong lúc vô tình, hai người chúng ta liền đi phía sau Âu Dương thiếu chủ cùng Hoàng cô nương.
[‘Ngô sinh hữu nhai, bát quái vô nhai’: xuất phát từ câu nói của Trang tử ‘ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai, dĩ hữu nhai tùy vô nhai, đãi dĩ’, nghĩa là ‘đời ta có hạn, cái học vô hạn, đem hữu hạn truy cầu vô hạn, nguy mà thôi’. Được Tranh tỷ cải biên thành ‘đời ta có hạn, bát quái vô hạn’ =“=||| thực hết nói nổi ]
Được rồi, sở dĩ ta kể lại chi tiết thời gian, địa điểm, hoàn cảnh, nhân vật như vậy… hiển nhiên là có nguyên nhân.
Đúng là vì khoảng cách phía sau vài bước như vậy, hậu quả là cuối cùng khiến cho có người bị mất hai cái, không, ba cái răng…
Mọi chuyện xảy ra thật sự bất ngờ.
Ta cùng Quách đại hiệp vừa mới đi được hai bậc cầu thang, một người thình lình xuất hiện trước mặt, hòa ái mỉm cười đưa tay ngăn cản chúng ta:
“Hai vị xin dừng bước…”
Chúng ta đều là người hiền hòa, cho nên vô cùng biết nghe lời phải ngừng lại, chờ nghe câu dưới.
“Thượng phòng đều có tôi tớ, không cần lo lắng quý chủ nhân không có người hầu hạ, mời hai vị xuống dưới lầu nghỉ tạm đi.”
…
…
…
Một nơi nhỏ như vậy, lại có phục vụ 24/24 giống như phòng tổng thống trong khách sạn năm sao a.
Là do giá nhân công ở cổ đại rẻ mạt, hay là Duyệt Lai khách sạn có ý thức phục vụ vô cùng tốt đây?
Trong đầu ta đang quy đổi mức lương cơ bản ở hiện đại về thời này, một thân ảnh kiều nhỏ đột nhiên lướt qua người, ngay sau đó vang lên hai tiếng ‘ba ba’.
Sau hai tiếng vang lưu loát, gương mặt người vừa nói chuyện đã giàn rụa nước mắt, vô cùng thê thảm:
Hai má thũng lại không cần phải nói, hai bên còn lưu lại hai dấu bàn tay cân xứng rõ ràng, có thể để cho CSI thoải mái điều tra nghi phạm, càng thê thảm là khóe miệng còn hợp thời chảy xuống một vốc máu… khiến ta sợ tới mức tim đập thình thịch loạn lên, còn tưởng rằng y bị đánh tổn thương nội tạng rồi chứ…
[CSI: đội điều tra hiện trường]
May mắn sau khi người này rốt cục gian nan mở miệng, “Oa” một tiếng nhổ ra không phải là cơ quan nội tạng nào đó, mà là ba cái răng…
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá lập tức lại bị Hoàng cô nương làm cho cả kinh, hít một hơi lạnh.
“Người này rất đáng giận, cư nhiên coi Tĩnh ca ca là tùy tùng!”
Chỉ thấy nàng lật cổ tay, trong tay đã nắm một ngọn nga mi thích sáng chói, “Đôi tròng mắt này, có giữ lại cũng không có ích lợi gì…”
Ta lấy dũng khí cùng tốc độ chạy nạn khi hỏa hoạn xông lên trước, ôm cổ nàng.
Nàng ngẩn ra, cư nhiên cho ta mặt mũi mà ngừng tay: “Hoa tỷ tỷ, tỷ…”
Ta kiên trì khuyên nàng:
“Dung… Hoàng cô nương, người này tuy rằng đáng giận, nhưng cho dù chém y thành ba ngàn sáu trăm mảnh…”
Vừa nói tới đây, người nọ bỗng nhiên hai mắt trợn trắng, “Rầm” một tiếng thẳng tắp ngã lăn ra sàn, có vẻ là vừa nghe được ‘chém thành ba ngàn sáu trăm mảnh’ đã bị dọa ngất đi rồi…
Những người ở lầu trên lầu dưới đi ngang qua đều dừng lại xem náo nhiệt… Mấy chục ánh mắt lập tức xoát xoát quét về phía ta…
Bà nó chứ!
Nghe người ta nói chuyện thì phải nghe cho hết a, nghe được một nửa liền ngất xỉu thì biết tính sao giờ!
Ta thật muốn túm cổ áo người nọ lắc cho y tỉnh lại…
“Hoa tỷ tỷ?”
“Ách… ý ta là, chém y thành ba ngàn sáu trăm mảnh đương nhiên là sẽ hết giận, nhưng con người ta hơn phân nửa là ‘chỉ nhận quần áo, không nhận người’…” Ta quyết định trước tiên vẫn nên nghĩ biện pháp giải quyết triệt để vấn đề này, “…so với việc lãng phí thời gian giáo huấn bọn họ, không bằng ngươi ngẫm lại chuẩn bị quần áo giúp Quách Tĩnh thì hơn…”
Những lời vô nghĩa này chỉ là đột xuất mà nghẹn ra, ngay cả ta cũng cảm thấy thực gượng ép, Hoàng cô nương nếu không nghe, ta cũng chẳng có cách nào. Ta chỉ là cảm thấy người nọ không đáng giận tới mức bị khoét mắt mà thôi…
Hoàng Dung nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cư nhiên gật gật đầu, thu nga mi thích, cười khanh khách nói:
“Hoa tỷ tỷ nói có lý, liền theo ý tỷ đi.”
…
Hoàng cô nương nắm tay Quách đại hiệp đi lên lầu, ta lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quay người lại… Âu Dương thiếu chủ sắc mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau ta… Tim nháy mắt bị dọa đập tới 180 nhịp/ phút…
Hôm nay thực quá đáng sợ… ORZ…
Mắt thấy ánh mắt hắn ‘sưu sưu sưu’ quét về phía vị vừa gặp chuyện không hay ho vẫn còn đang nằm thẳng cẳng dưới đất kia, ta vội vàng túm ống tay áo hắn kéo lên lầu… vừa kéo vừa suy nghĩ xem vì sao thiếu chủ đại nhân hắn lại không hài lòng rồi?
Không hài lòng Hoàng cô nương che chở Quách đại hiệp? Lúc này võ công hắn cao hơn Hoàng cô nương, trình độ phúc hắc chỉ sợ cũng tương xứng, làm sao cần người khác che chở a.
Không hài lòng Hoàng cô nương chuẩn bị quần áo giúp Quách đại hiệp? Quần áo hắn mặc đã đủ thuộc loại nhất đẳng… Nhìn thế nào cũng thấy hoàn toàn không cần tới người khác nhúng tay vào…
…
…
…
Trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, được rồi, nhất định là lý do này rồi.
Sản nghiệp vừa tiếp nhận lại xảy ra chuyện này, Âu Dương thiếu chủ có lẽ là đang phiền não vấn đề chỉnh đốn lại tác phong đi…
“Khụ khụ.”
Ta thanh thanh cổ họng, vắt óc suy nghĩ muốn tạm thời trấn an cảm xúc của thiếu chủ một chút:
“Cái kia… nếu ngươi không hài lòng với hành động của nhân viên… Ta là nói thuộc hạ… về sau chậm rãi dạy dỗ là được, không cần sinh hờn dỗi a.”
Sau đó phát hiện mình càng nói càng không đúng… Nhìn trời… dù sao ta cũng chưa từng học quản lý khách sạn a…
Âu Dương thiếu chủ ngây ra nhìn ta một lúc lâu, mới xua xua tay nói: “Không có việc gì rồi… Cô về phòng nghỉ ngơi đi…”
…
…
…
Ta hẳn là… chưa nói sai cái gì đi…
Tác giả :
Đình Hòa