Xuyên Qua Thành Hoa Tranh
Quyển 2 - Chương 44
“Nếu tiền bối một chưởng đánh chết nàng, sư huynh của người sẽ vĩnh viễn không nhìn mặt người nữa.”
Trong thời khắc chỉ mảnh treo chuông, thanh âm Âu Dương Khắc vang lên tựa như tiếng nói của thần, bàn tay sắp sửa vỗ vào đỉnh đầu ta hơi ngừng lại một chút, đột nhiên đổi chưởng thành trảo, xoay lại chụp lấy áo Âu Dương Khắc, một kẻ ít nhất cũng phải cao 180cm bị tiền bối cao nhân kia không chút cố sức, nhẹ nhàng túm lên.
Chỉ nghe bà ta lớn tiếng quát: “Vì sao sư huynh không chịu gặp ta, ngươi có biết phải không… Chẳng lẽ là do ngươi xúi giục?”
Âu Dương Khắc lúc này hoàn toàn mất hết công lực, bị bà ta tóm lên giống như diều hâu bắt con gà con, cư nhiên còn có thể bình thản ung dung cười nói:
“Nếu ta là sư huynh của bà, nếu bà đánh chết cô gái mà ta thương yêu, cho dù không thể tự tay giết bà, nhưng đừng nói là kiếp này, cho dù tam sinh tam thế, cho dù trên cùng bầu trời, dưới cùng hoàng tuyền với bà, cũng tuyệt không bao giờ gặp lại bà nữa.”
Mặc dù tình thế trước mắt vô cùng nguy cấp, ta vẫn bị những lời này của Âu Dương thiếu chủ làm chấn động, cư nhiên ngay cả lời nói dối cũng có thể nói một cách thâm sâu như vậy, mặt không đổi sắc, tâm không loạn như vậy… Thật sự là nhân tài a!
Không thể không nói, lời này tựa hồ đã động trúng chỗ uy hiếp tới vị tiền bối cao nhân này, bàn tay bà ta túm lấy Âu Dương Khắc dần dần hạ xuống, ánh mắt mờ mịt vô thần nhìn xung quanh, dường như hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mình.
Thừa dịp bà ta sững sờ, ta cố gắng nhẹ chân nhẹ tay, lặng lẽ đi tới phía chân giường lấy Kim đao cùng túi da, những thứ đồ chơi linh tinh mà nhị sư phụ đưa cho, nói không chừng có thể có tác dụng…
Mắt thấy sắp chạm đến, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét thê lương, sau đó một đạo bóng đen bay qua bên người ta, trực tiếp đụng vào thạch bích, lập tức nghe được một tiếng rên quen thuộc. Nhìn lại, Âu Dương Khắc đang phun ra một búng máu.
Ói ra máu a, không đến hai mươi tư giờ đã ói ra máu lần này là lần thứ ba rồi, ngay cả Lâm muội muội cũng không có tần suất hộc máu cao như vậy đi, còn phun nữa, ta sợ rằng hôm nay hắn sẽ phải chôn thân chỗ này đi.
Bất chấp vị tiền bối cao nhân vừa bị một câu của Âu Dương Khắc làm phát điên đứng giữa thạch thất, ta ôm túi da lẻn đến bên cạnh hắn, móc ra một viên thuốc nhét vào miệng hắn, đó là “Đại bổ hoàn” bổ huyết kì diệu mà sư phụ đưa, chủ yếu là cho ta bổ huyết vì… háng tháng đều có vài ngày như vậy a… = =
Không đúng… Ta quên đây là “thuốc phụ khoa tốt” rồi! Nam nhân ăn vào không biết có vấn đề gì không đây? !
Chờ ta ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, rút tay lại, viên thuốc trên tay đã bị Âu Dương Khắc nuốt mất, ta thiếu chút nữa thì đưa tay móc họng hắn ra rồi. Tiểu tử này có phải truyền nhân của Tây Độc hay không a, sao lại giống như đám chó kéo xe trượt tuyết ngu ngốc trong truyền thuyết, ai cho gì cũng ăn, một chút ý thức phòng bị cũng không có a…
Quên đi, dù sao thuốc này cũng có công hiệu bổ huyết, hơn nữa hẳn là ăn không chết người… Có lẽ vậy?
Nhìn lại tiền bối cao nhân đang điên cuồng đập phá bốn phía gian thạch thất, ta rút kim đao nhét vào tay Âu Dương Khắc. Trong thời khắc khẩn cấp này, cây bảo đao nằm trong tay ta, có lẽ cũng chỉ tốt hơn sắt vụn một chút, chẳng thà để cho hắn cầm, nói không chừng còn có cơ hội thoát thân.
Ta cũng hiểu được, nếu bà già này điên lên, chính là ta cùng Âu Dương Khắc hai người cùng chết; nếu bà ta thanh tỉnh, chính là ta chết, tóm lại dù sao cũng đều phải chết, ta vẫn nên chuẩn bị hậu sự đi.
“Âu Dương Khắc, nếu hôm nay ta chết ở chỗ này, phiền ngươi đem những gì còn lại của ta về thảo nguyên cho tứ ca ta.”
“Cô… Tứ ca của cô?”
“Đà Lôi con trai út của Thành Cát Tư Hãn, ngươi mang theo kim đao đi, hắn nhất định sẽ gặp ngươi. Ngươi nói với hắn, nếu hắn dám quên lời thề đã lập trước mặt ta, ta chết rồi ở dưới đất cũng bị giòi bọ cắn không thể an bình. Còn có, nếu ngươi đến Trung Nguyên du lịch gặp được Giang Nam thất quái, thỉnh giúp ta chuyển một câu cho ‘Diệu thủ thư sinh’ Chu Thông, bảo y ngàn vạn đừng quên lời nói của ta trước khi chia tay…”
Còn gì nữa không… Quách đại hiệp có hào quang nhân vật chính bảo hộ, ta không cần nhiều chuyện, không yên lòng nhất chính là về Đà Lôi cùng Chu Thông rồi. Âu Dương Khắc tuy rằng phúc hắc thì có phúc hắc nhưng nói được làm được, ta hôm nay nhảy vực cùng hắn, cái việc truyền lời nhỏ nhặt này, hẳn là hắn sẽ đáp ứng đi.
Vì thế… Ta có thể thản nhiên mà đi tìm chết được rồi…
Âu Dương Khắc đột nhiên nhẹ nở nụ cười, “Xem ra… Tiểu cô nương rất không muốn cùng tại hạ làm một đôi đồng mệnh uyên ương a…”
Hắn… không ái muội một chút thì sẽ chết sao? Ta cố nén suy nghĩ muốn bổ sọ hắn ra xem cấu tạo bên trong thế nào, chỉ trừng mắt nhìn hắn tỏ vẻ bất mãn.
Sau đó thấy hắn biến sắc, đang buồn bực không biết cái trừng mắt của ta từ bao giờ lại có uy lực lớn như vậy, sau gáy đau cứng, đã bị người ta nhấc lên.
Giọng nữ già nua âm trầm từ phía sau vang lên. “Đồng mệnh uyên ương… Các ngươi đừng vội nằm mơ, ta tuyệt đối không cho các ngươi chết chung một chỗ!” Thanh âm kia tràn ngập oán độc.
Ta không nhịn được run lên, vị tiền bối cao nhân này lại bắt đầu tự quyết định rồi, bà ta không nhìn ra ta hoàn toàn không có nửa điểm ý nguyện muốn chết cùng một chỗ với Âu Dương thiếu chủ sao?
“Vị tiền bối này…”
Âu Dương Khắc còn chưa dứt lời, nửa bên mặt trái lại trúng một cái tát, Âu Dương thiếu chủ ngọc thụ lâm phong hoàn toàn bị đánh thành đầu heo hồng rực.
Ta đánh giá một chút, biết cho dù thế nào thì ngày hôm nay lão tiền bối cao nhân kia cũng sẽ không buông tha ta, vì thế cũng lười suy nghĩ hậu quả, thò tay móc trong túi da một cái bình nhỏ ném cho Âu Dương Khắc ở đối diện rồi vẽ loạn mấy động tác lên mặt. Đây là tiêu thũng cao nhị sư phụ cho ta, nghe nói có tác dụng kì diệu đối với những vết thương bị sưng đỏ, ta còn chưa dùng thử lần nào, tiện nghi cho Âu Dương Khắc rồi.
Âu Dương Khắc bắt được cái bình, nhìn ta mỉm cười, thật đúng là không sợ chết, mở nắp bình lấy dược bôi cho chính mình.
Vị tiền bối cao nhân bên cạnh ta cũng ‘khặc khặc’ cười. “Dược của ngươi chữa được vết thương trên mặt hắn, nhưng không giải được độc trên người hắn.”
Bà ta biết… Âu Dương Khắc trúng độc? Ta đang muốn nói, sau cổ bỗng nhiên nhẹ bẫng, bà ta thế nhưng lại thả ta xuống.
Ta lui lại hai bước, xoay người ngẩng đầu nhìn tiền bối cao nhân, khuôn mặt kia tuy rằng vẫn có phong phạm như một kiệt tác trừu tượng, nhưng ánh mắt sáng ngời lợi hại, hiển nhiên thần trí đã thanh tỉnh lại, so với kẻ điên điên dại dại vừa rồi thì quả thực là hai người khác biệt.
Bà ta nhìn Âu Dương Khắc một lúc lâu, ném ra một quả bom nguyên tử.
“Xú tiểu tử, Âu Dương Phong là gì của ngươi?”
Âu Dương Khắc trả lời cực nhanh, “Đó là tục danh của gia thúc.”
Ta âm thầm cầu nguyện “Sư huynh” của vị cao nhân này không phải là Âu Dương Phong… Bằng không bà ta thấy sắc vong nghĩa, a, không, là thấy sắc nảy lòng tham, cũng không phải… Tóm lại nếu bà ta còn có tiết mục ‘tình cũ khó quên’ với Âu Dương Phong, rất khó nói liệu có thể lập tức đánh chết Âu Dương Khắc hay không…
May mắn cao nhân chỉ nhíu nhíu mày, liền hỏi tiếp: “Thúc phụ? Ngươi không phải con của hắn sao?”
… Thật không hổ là tiền bối cao nhân a, quả nhiên nhãn lực thật tốt, kỳ thật vị trước mắt này chính là con trai Âu Dương Phong, chỉ là ta không dám nói mà thôi. Nhưng mà, sắc mặt Âu Dương Khắc nháy mắt trở nên trắng bệch, giống như đã biết trước điều gì… Không phải chứ, ta nhớ rõ trong nguyên tác, hắn đến chết cũng không biết mới đúng…
Thấy Âu Dương Khắc không trả lời, bà ta tựa hồ cũng không nóng nảy, hai tay chắp ở sau người, thong thả đi vài bước trước mặt chúng ta, hai mắt nhìn trời, cười lạnh một tiếng nói:
“Cho dù là tên tiểu độc vật thúc phụ ngươi lúc này có ở đây, cũng không giải được ‘Bi Tô Thanh Phong’ trên người ngươi.”
Bi… bi tô thanh phong?
Ta thiếu chút nữa hét lên, này không phải loại độc dược xuất phát từ Tây Hạ Nhất Phẩm Đường trong ‘Thiên Long Bát Bộ’ sao? Từ thời Bắc Tống tới giờ cũng đã mấy trăm năm rồi, nó sao có thể còn truyền tới tận thời ‘Anh Hùng Xạ Điêu’? !
Quay đầu thấy Âu Dương Khắc vẻ mặt mê mang, dường như hắn cũng chưa từng nghe nói tới loại độc này thì phải.
Ta liều mạng nhớ lại giới thiệu về ‘Bi tô thanh phong’ trong đầu:
Nghe nói chất độc này bình thường ở trong bình là dạng lỏng. Khi dùng mở nắp bình, nước độc hóa thành khí bay ra, cho dù có là người thông minh cũng khó phát hiện ra. Chờ tới khi thấy mắt đau đớn, độc tính đã ngấm vào đầu. Người trúng độc nước mắt sẽ rơi như mưa, gọi là “Bi” ; cả người vô lực, tức là “Tô”. Lúc độc khí phiêu tán giống như gió nhẹ phất qua, tức là “Thanh phong” .
—— Con bà nó, thật sự là giống hệt phản ứng của những người ở biệt viện khi trúng độc a.
Bất quá… Nếu cùng trúng “Bi tô thanh phong”, vì sao lúc ấy ta đứng cùng một chỗ lại không bị sao? Âu Dương Khắc lúc ấy tuy rằng cũng toàn thân vô lực, nhưng rất nhanh cũng hồi phục năng lực hành động a.
Tiền bối cao nhân “Hắc hắc” cười hai tiếng, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
“Ngươi là cháu tiểu độc vật, nhất định từ nhỏ hắn đã cho ngươi dùng các loại dược vật tị độc, ồ…” Bà ta ngừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “… Hơn nữa trước mười bốn tuổi, cứ cách bảy ngày ngươi sẽ ngâm trong thùng thuốc một canh giờ, ta nói không sai phải không?”
Âu Dương Khắc chần chờ gật gật đầu.
“Kĩ xảo này của hắn, đối phó với những loại độc bình thường thì không có trở ngại gì, nhưng đối phó với ‘Bi tô thanh phong’ thì không có nửa điểm tác dụng. Ngươi lúc này đan điền trống rỗng, không vận được chút nội lực nào? Nếu miễn cưỡng đề khí nhất định miệng phun máu tươi, nếu là vì cứu tiểu tình nhân của ngươi mà miễn cưỡng vài lần nữa, không đợi độc phát, lập tức sẽ đứt mạch máu mà chết. Hắc hắc, chết như vậy thực là đẹp mặt.”
Giọng nói dường như có vẻ sung sướng vô cùng, giống như là nhìn thấy chuyện gì mong chờ đã lâu sắp xảy ra.
Khóe môi Âu Dương Khắc khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói gì, lại mạnh mẽ nhịn xuống, không nói một lời. Bà ta không thèm để ý tới phản ứng của người nghe, tiếp tục độc thoại.
“Ồ, nhưng nếu không phải là người hiểu rõ tiểu độc vật nhà ngươi là người thế nào, muốn đối phó với ngươi, nhất định phải thử thuốc trước… Này không phải việc dễ dàng.” Bà ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Âu Dương Khắc, ánh mắt sáng quắc, “Xú tiểu tử, trước khi ngươi trúng ‘Bi tô thanh phong’, trên người có từng phát sinh chuyện gì khác thường không? Cả người vừa nóng vừa đau? Tứ chi vô lực? Huyệt Lao Cung đau xót không chịu nổi?…”
Bà ta nói một câu, Âu Dương Khắc liền lắc đầu một cái, mắt thấy lông mày bà ta ngày càng nhăn chặt, sắc mặt càng ngày càng đen, rất có thể sắp phát tác, ta vốn đang cân nhắc vạn nhất bà ta nổi điên thì phải trốn thế nào, lại nghe bà ta đột nhiên phá lên cười.
“Đúng rồi, tất nhiên là này rồi, xú tiểu tử, ngươi trước đó đã từng trúng xuân dược?”
Xuân… xuân dược?
Âu Dương Khắc đương nhiên từng trúng xuân dược, nếu hắn không trúng cái xuân dược chết tiệt kia, làm sao ta lại bị tóm, một đường kéo thẳng tới nơi này! Vấn đề là trúng xuân dược cùng “Bi tô thanh phong” có quan hệ gì?
Thấy Âu Dương Khắc gật gật đầu, vị tiền bối cao nhân này rất là vui sướng khi người gặp họa giải thích:
“‘Bi tô thanh phong’ này chính là xuất phát từ hoàng cung Tây Hạ, vì chế luyện ‘Cực lạc đoàn tụ tán’ cho Hoàng đế, trong lúc vô ý Thái y chế tạo ra, hai loại dược mặc dù công dụng bất đồng, nhưng cách chế tạo lại có chút tương tự. Kẻ hạ “Bi tô thanh phong’ với ngươi, trước đó nhất định sẽ hạ ‘Cực lạc đoàn tụ tán’, thăm dò ngươi trước rồi mới hạ độc thủ, quả nhiên rất thông minh.”
Ta nháy mắt bị chân tướng sự việc làm kinh sợ, địa cầu quả nhiên thực nguy hiểm! Còn có, mệnh của ta quả nhiên là vật hi sinh, ngay cả loại chuyện không liên quan này cũng bị cuốn vào trở thành vật hi sinh…
“Hừm… ‘Bi tô thanh phong’ này là loại độc bá đạo nhất, nếu trong ba ngày không giải được độc, công lực toàn thân từ đó về sau sẽ tiêu tán, xú tiểu tử, ngươi có thể trở thành phế nhân yếu ớt không thể tập võ đấy.”
Đối người trong võ lâm mà nói, biến thành phế nhân đại khái là còn khó chịu hơn cả chết đi…
Âu Dương Khắc lại nở nụ cười, “Tiền bối nếu đã hiểu rõ ‘Bi tô thanh phong’ như vậy, hẳn là trong tay nhất định có giải dược rồi, nếu ban thuốc, từ nay về sau Bạch Đà sơn nhất định sẽ tôn sùng tiền bối, tiền bối có việc phân phó, quyết không dám không nghe theo.”
Cái giá này cũng đủ lớn rồi, chỉ là… Ta mơ hồ cảm thấy cái mà vị cao nhân này muốn tuyệt đối không phải như vậy…
Quả nhiên, bà ta cười đến vô cùng quỷ dị nhìn về phía ta.
“Muốn giải dược, vậy thì đổi lấy tiểu tình nhân của ngươi đi.”
Trong thời khắc chỉ mảnh treo chuông, thanh âm Âu Dương Khắc vang lên tựa như tiếng nói của thần, bàn tay sắp sửa vỗ vào đỉnh đầu ta hơi ngừng lại một chút, đột nhiên đổi chưởng thành trảo, xoay lại chụp lấy áo Âu Dương Khắc, một kẻ ít nhất cũng phải cao 180cm bị tiền bối cao nhân kia không chút cố sức, nhẹ nhàng túm lên.
Chỉ nghe bà ta lớn tiếng quát: “Vì sao sư huynh không chịu gặp ta, ngươi có biết phải không… Chẳng lẽ là do ngươi xúi giục?”
Âu Dương Khắc lúc này hoàn toàn mất hết công lực, bị bà ta tóm lên giống như diều hâu bắt con gà con, cư nhiên còn có thể bình thản ung dung cười nói:
“Nếu ta là sư huynh của bà, nếu bà đánh chết cô gái mà ta thương yêu, cho dù không thể tự tay giết bà, nhưng đừng nói là kiếp này, cho dù tam sinh tam thế, cho dù trên cùng bầu trời, dưới cùng hoàng tuyền với bà, cũng tuyệt không bao giờ gặp lại bà nữa.”
Mặc dù tình thế trước mắt vô cùng nguy cấp, ta vẫn bị những lời này của Âu Dương thiếu chủ làm chấn động, cư nhiên ngay cả lời nói dối cũng có thể nói một cách thâm sâu như vậy, mặt không đổi sắc, tâm không loạn như vậy… Thật sự là nhân tài a!
Không thể không nói, lời này tựa hồ đã động trúng chỗ uy hiếp tới vị tiền bối cao nhân này, bàn tay bà ta túm lấy Âu Dương Khắc dần dần hạ xuống, ánh mắt mờ mịt vô thần nhìn xung quanh, dường như hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mình.
Thừa dịp bà ta sững sờ, ta cố gắng nhẹ chân nhẹ tay, lặng lẽ đi tới phía chân giường lấy Kim đao cùng túi da, những thứ đồ chơi linh tinh mà nhị sư phụ đưa cho, nói không chừng có thể có tác dụng…
Mắt thấy sắp chạm đến, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét thê lương, sau đó một đạo bóng đen bay qua bên người ta, trực tiếp đụng vào thạch bích, lập tức nghe được một tiếng rên quen thuộc. Nhìn lại, Âu Dương Khắc đang phun ra một búng máu.
Ói ra máu a, không đến hai mươi tư giờ đã ói ra máu lần này là lần thứ ba rồi, ngay cả Lâm muội muội cũng không có tần suất hộc máu cao như vậy đi, còn phun nữa, ta sợ rằng hôm nay hắn sẽ phải chôn thân chỗ này đi.
Bất chấp vị tiền bối cao nhân vừa bị một câu của Âu Dương Khắc làm phát điên đứng giữa thạch thất, ta ôm túi da lẻn đến bên cạnh hắn, móc ra một viên thuốc nhét vào miệng hắn, đó là “Đại bổ hoàn” bổ huyết kì diệu mà sư phụ đưa, chủ yếu là cho ta bổ huyết vì… háng tháng đều có vài ngày như vậy a… = =
Không đúng… Ta quên đây là “thuốc phụ khoa tốt” rồi! Nam nhân ăn vào không biết có vấn đề gì không đây? !
Chờ ta ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, rút tay lại, viên thuốc trên tay đã bị Âu Dương Khắc nuốt mất, ta thiếu chút nữa thì đưa tay móc họng hắn ra rồi. Tiểu tử này có phải truyền nhân của Tây Độc hay không a, sao lại giống như đám chó kéo xe trượt tuyết ngu ngốc trong truyền thuyết, ai cho gì cũng ăn, một chút ý thức phòng bị cũng không có a…
Quên đi, dù sao thuốc này cũng có công hiệu bổ huyết, hơn nữa hẳn là ăn không chết người… Có lẽ vậy?
Nhìn lại tiền bối cao nhân đang điên cuồng đập phá bốn phía gian thạch thất, ta rút kim đao nhét vào tay Âu Dương Khắc. Trong thời khắc khẩn cấp này, cây bảo đao nằm trong tay ta, có lẽ cũng chỉ tốt hơn sắt vụn một chút, chẳng thà để cho hắn cầm, nói không chừng còn có cơ hội thoát thân.
Ta cũng hiểu được, nếu bà già này điên lên, chính là ta cùng Âu Dương Khắc hai người cùng chết; nếu bà ta thanh tỉnh, chính là ta chết, tóm lại dù sao cũng đều phải chết, ta vẫn nên chuẩn bị hậu sự đi.
“Âu Dương Khắc, nếu hôm nay ta chết ở chỗ này, phiền ngươi đem những gì còn lại của ta về thảo nguyên cho tứ ca ta.”
“Cô… Tứ ca của cô?”
“Đà Lôi con trai út của Thành Cát Tư Hãn, ngươi mang theo kim đao đi, hắn nhất định sẽ gặp ngươi. Ngươi nói với hắn, nếu hắn dám quên lời thề đã lập trước mặt ta, ta chết rồi ở dưới đất cũng bị giòi bọ cắn không thể an bình. Còn có, nếu ngươi đến Trung Nguyên du lịch gặp được Giang Nam thất quái, thỉnh giúp ta chuyển một câu cho ‘Diệu thủ thư sinh’ Chu Thông, bảo y ngàn vạn đừng quên lời nói của ta trước khi chia tay…”
Còn gì nữa không… Quách đại hiệp có hào quang nhân vật chính bảo hộ, ta không cần nhiều chuyện, không yên lòng nhất chính là về Đà Lôi cùng Chu Thông rồi. Âu Dương Khắc tuy rằng phúc hắc thì có phúc hắc nhưng nói được làm được, ta hôm nay nhảy vực cùng hắn, cái việc truyền lời nhỏ nhặt này, hẳn là hắn sẽ đáp ứng đi.
Vì thế… Ta có thể thản nhiên mà đi tìm chết được rồi…
Âu Dương Khắc đột nhiên nhẹ nở nụ cười, “Xem ra… Tiểu cô nương rất không muốn cùng tại hạ làm một đôi đồng mệnh uyên ương a…”
Hắn… không ái muội một chút thì sẽ chết sao? Ta cố nén suy nghĩ muốn bổ sọ hắn ra xem cấu tạo bên trong thế nào, chỉ trừng mắt nhìn hắn tỏ vẻ bất mãn.
Sau đó thấy hắn biến sắc, đang buồn bực không biết cái trừng mắt của ta từ bao giờ lại có uy lực lớn như vậy, sau gáy đau cứng, đã bị người ta nhấc lên.
Giọng nữ già nua âm trầm từ phía sau vang lên. “Đồng mệnh uyên ương… Các ngươi đừng vội nằm mơ, ta tuyệt đối không cho các ngươi chết chung một chỗ!” Thanh âm kia tràn ngập oán độc.
Ta không nhịn được run lên, vị tiền bối cao nhân này lại bắt đầu tự quyết định rồi, bà ta không nhìn ra ta hoàn toàn không có nửa điểm ý nguyện muốn chết cùng một chỗ với Âu Dương thiếu chủ sao?
“Vị tiền bối này…”
Âu Dương Khắc còn chưa dứt lời, nửa bên mặt trái lại trúng một cái tát, Âu Dương thiếu chủ ngọc thụ lâm phong hoàn toàn bị đánh thành đầu heo hồng rực.
Ta đánh giá một chút, biết cho dù thế nào thì ngày hôm nay lão tiền bối cao nhân kia cũng sẽ không buông tha ta, vì thế cũng lười suy nghĩ hậu quả, thò tay móc trong túi da một cái bình nhỏ ném cho Âu Dương Khắc ở đối diện rồi vẽ loạn mấy động tác lên mặt. Đây là tiêu thũng cao nhị sư phụ cho ta, nghe nói có tác dụng kì diệu đối với những vết thương bị sưng đỏ, ta còn chưa dùng thử lần nào, tiện nghi cho Âu Dương Khắc rồi.
Âu Dương Khắc bắt được cái bình, nhìn ta mỉm cười, thật đúng là không sợ chết, mở nắp bình lấy dược bôi cho chính mình.
Vị tiền bối cao nhân bên cạnh ta cũng ‘khặc khặc’ cười. “Dược của ngươi chữa được vết thương trên mặt hắn, nhưng không giải được độc trên người hắn.”
Bà ta biết… Âu Dương Khắc trúng độc? Ta đang muốn nói, sau cổ bỗng nhiên nhẹ bẫng, bà ta thế nhưng lại thả ta xuống.
Ta lui lại hai bước, xoay người ngẩng đầu nhìn tiền bối cao nhân, khuôn mặt kia tuy rằng vẫn có phong phạm như một kiệt tác trừu tượng, nhưng ánh mắt sáng ngời lợi hại, hiển nhiên thần trí đã thanh tỉnh lại, so với kẻ điên điên dại dại vừa rồi thì quả thực là hai người khác biệt.
Bà ta nhìn Âu Dương Khắc một lúc lâu, ném ra một quả bom nguyên tử.
“Xú tiểu tử, Âu Dương Phong là gì của ngươi?”
Âu Dương Khắc trả lời cực nhanh, “Đó là tục danh của gia thúc.”
Ta âm thầm cầu nguyện “Sư huynh” của vị cao nhân này không phải là Âu Dương Phong… Bằng không bà ta thấy sắc vong nghĩa, a, không, là thấy sắc nảy lòng tham, cũng không phải… Tóm lại nếu bà ta còn có tiết mục ‘tình cũ khó quên’ với Âu Dương Phong, rất khó nói liệu có thể lập tức đánh chết Âu Dương Khắc hay không…
May mắn cao nhân chỉ nhíu nhíu mày, liền hỏi tiếp: “Thúc phụ? Ngươi không phải con của hắn sao?”
… Thật không hổ là tiền bối cao nhân a, quả nhiên nhãn lực thật tốt, kỳ thật vị trước mắt này chính là con trai Âu Dương Phong, chỉ là ta không dám nói mà thôi. Nhưng mà, sắc mặt Âu Dương Khắc nháy mắt trở nên trắng bệch, giống như đã biết trước điều gì… Không phải chứ, ta nhớ rõ trong nguyên tác, hắn đến chết cũng không biết mới đúng…
Thấy Âu Dương Khắc không trả lời, bà ta tựa hồ cũng không nóng nảy, hai tay chắp ở sau người, thong thả đi vài bước trước mặt chúng ta, hai mắt nhìn trời, cười lạnh một tiếng nói:
“Cho dù là tên tiểu độc vật thúc phụ ngươi lúc này có ở đây, cũng không giải được ‘Bi Tô Thanh Phong’ trên người ngươi.”
Bi… bi tô thanh phong?
Ta thiếu chút nữa hét lên, này không phải loại độc dược xuất phát từ Tây Hạ Nhất Phẩm Đường trong ‘Thiên Long Bát Bộ’ sao? Từ thời Bắc Tống tới giờ cũng đã mấy trăm năm rồi, nó sao có thể còn truyền tới tận thời ‘Anh Hùng Xạ Điêu’? !
Quay đầu thấy Âu Dương Khắc vẻ mặt mê mang, dường như hắn cũng chưa từng nghe nói tới loại độc này thì phải.
Ta liều mạng nhớ lại giới thiệu về ‘Bi tô thanh phong’ trong đầu:
Nghe nói chất độc này bình thường ở trong bình là dạng lỏng. Khi dùng mở nắp bình, nước độc hóa thành khí bay ra, cho dù có là người thông minh cũng khó phát hiện ra. Chờ tới khi thấy mắt đau đớn, độc tính đã ngấm vào đầu. Người trúng độc nước mắt sẽ rơi như mưa, gọi là “Bi” ; cả người vô lực, tức là “Tô”. Lúc độc khí phiêu tán giống như gió nhẹ phất qua, tức là “Thanh phong” .
—— Con bà nó, thật sự là giống hệt phản ứng của những người ở biệt viện khi trúng độc a.
Bất quá… Nếu cùng trúng “Bi tô thanh phong”, vì sao lúc ấy ta đứng cùng một chỗ lại không bị sao? Âu Dương Khắc lúc ấy tuy rằng cũng toàn thân vô lực, nhưng rất nhanh cũng hồi phục năng lực hành động a.
Tiền bối cao nhân “Hắc hắc” cười hai tiếng, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
“Ngươi là cháu tiểu độc vật, nhất định từ nhỏ hắn đã cho ngươi dùng các loại dược vật tị độc, ồ…” Bà ta ngừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “… Hơn nữa trước mười bốn tuổi, cứ cách bảy ngày ngươi sẽ ngâm trong thùng thuốc một canh giờ, ta nói không sai phải không?”
Âu Dương Khắc chần chờ gật gật đầu.
“Kĩ xảo này của hắn, đối phó với những loại độc bình thường thì không có trở ngại gì, nhưng đối phó với ‘Bi tô thanh phong’ thì không có nửa điểm tác dụng. Ngươi lúc này đan điền trống rỗng, không vận được chút nội lực nào? Nếu miễn cưỡng đề khí nhất định miệng phun máu tươi, nếu là vì cứu tiểu tình nhân của ngươi mà miễn cưỡng vài lần nữa, không đợi độc phát, lập tức sẽ đứt mạch máu mà chết. Hắc hắc, chết như vậy thực là đẹp mặt.”
Giọng nói dường như có vẻ sung sướng vô cùng, giống như là nhìn thấy chuyện gì mong chờ đã lâu sắp xảy ra.
Khóe môi Âu Dương Khắc khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói gì, lại mạnh mẽ nhịn xuống, không nói một lời. Bà ta không thèm để ý tới phản ứng của người nghe, tiếp tục độc thoại.
“Ồ, nhưng nếu không phải là người hiểu rõ tiểu độc vật nhà ngươi là người thế nào, muốn đối phó với ngươi, nhất định phải thử thuốc trước… Này không phải việc dễ dàng.” Bà ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Âu Dương Khắc, ánh mắt sáng quắc, “Xú tiểu tử, trước khi ngươi trúng ‘Bi tô thanh phong’, trên người có từng phát sinh chuyện gì khác thường không? Cả người vừa nóng vừa đau? Tứ chi vô lực? Huyệt Lao Cung đau xót không chịu nổi?…”
Bà ta nói một câu, Âu Dương Khắc liền lắc đầu một cái, mắt thấy lông mày bà ta ngày càng nhăn chặt, sắc mặt càng ngày càng đen, rất có thể sắp phát tác, ta vốn đang cân nhắc vạn nhất bà ta nổi điên thì phải trốn thế nào, lại nghe bà ta đột nhiên phá lên cười.
“Đúng rồi, tất nhiên là này rồi, xú tiểu tử, ngươi trước đó đã từng trúng xuân dược?”
Xuân… xuân dược?
Âu Dương Khắc đương nhiên từng trúng xuân dược, nếu hắn không trúng cái xuân dược chết tiệt kia, làm sao ta lại bị tóm, một đường kéo thẳng tới nơi này! Vấn đề là trúng xuân dược cùng “Bi tô thanh phong” có quan hệ gì?
Thấy Âu Dương Khắc gật gật đầu, vị tiền bối cao nhân này rất là vui sướng khi người gặp họa giải thích:
“‘Bi tô thanh phong’ này chính là xuất phát từ hoàng cung Tây Hạ, vì chế luyện ‘Cực lạc đoàn tụ tán’ cho Hoàng đế, trong lúc vô ý Thái y chế tạo ra, hai loại dược mặc dù công dụng bất đồng, nhưng cách chế tạo lại có chút tương tự. Kẻ hạ “Bi tô thanh phong’ với ngươi, trước đó nhất định sẽ hạ ‘Cực lạc đoàn tụ tán’, thăm dò ngươi trước rồi mới hạ độc thủ, quả nhiên rất thông minh.”
Ta nháy mắt bị chân tướng sự việc làm kinh sợ, địa cầu quả nhiên thực nguy hiểm! Còn có, mệnh của ta quả nhiên là vật hi sinh, ngay cả loại chuyện không liên quan này cũng bị cuốn vào trở thành vật hi sinh…
“Hừm… ‘Bi tô thanh phong’ này là loại độc bá đạo nhất, nếu trong ba ngày không giải được độc, công lực toàn thân từ đó về sau sẽ tiêu tán, xú tiểu tử, ngươi có thể trở thành phế nhân yếu ớt không thể tập võ đấy.”
Đối người trong võ lâm mà nói, biến thành phế nhân đại khái là còn khó chịu hơn cả chết đi…
Âu Dương Khắc lại nở nụ cười, “Tiền bối nếu đã hiểu rõ ‘Bi tô thanh phong’ như vậy, hẳn là trong tay nhất định có giải dược rồi, nếu ban thuốc, từ nay về sau Bạch Đà sơn nhất định sẽ tôn sùng tiền bối, tiền bối có việc phân phó, quyết không dám không nghe theo.”
Cái giá này cũng đủ lớn rồi, chỉ là… Ta mơ hồ cảm thấy cái mà vị cao nhân này muốn tuyệt đối không phải như vậy…
Quả nhiên, bà ta cười đến vô cùng quỷ dị nhìn về phía ta.
“Muốn giải dược, vậy thì đổi lấy tiểu tình nhân của ngươi đi.”
Tác giả :
Đình Hòa