Xuyên Qua Thành Hoa Tranh
Quyển 1 - Chương 17
Sức ăn của bạch điêu…thật sự là lớn a!
Ta vừa đem thịt dê sống cắt thành từng khối nhỏ mớm cho hai con chim nhỏ lông trụi miệng rộng đang há ra đòi thức ăn, trong lòng vừa âm thầm tính toán giá trị của chúng nó sau này ra nhân dân tệ, ta tin tưởng… Mười mấy năm sau, đó tuyệt đối là một con số thiên văn…
Hai con chim xấu xí này tương lai nhất định cũng uy mãnh thần tuấn giống như cha mẹ chúng nó… Nhưng cũng giống nhau ở chỗ có một dạ dày lớn như không gian thứ nguyên. Nếu không phải ta là “con gái của Thiết Mộc Chân”, không phải lo lắng đến chuyện cơm ăn phí dụng, ta nhất định sẽ nhét chúng nó lại túi Mã Ngọc đạo trưởng ngay lập tức, để cho vị đạo trưởng thần kỳ đó tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.
Dù sao y cũng là vì tạo tin tưởng với Quách đại hiệp tương lai mới lên đó đem chúng nó xuống…
Ta chỉ là tâm địa thiên lương, lo lắng tới tình hình kinh tế hiện tại của Quách đại hiệp tương lai, chủ động thu dưỡng đôi tiểu bạch điêu này —— đúng vậy, là một đôi. Hai con đều là của ta, không có phần của Quách đại hiệp!
Cái loại tình tiết “Ngươi một con, ta một con, ta giúp ngươi nuôi dưỡng trước” tràn ngập ái muội của cô gái ôm ấp tình cảm, đánh chết ta cũng sẽ không để cho nó xuất hiện… Ngoài lý do ta không có suy nghĩ gì đối với Quách đại hiệp, hơn nữa, nguyên nhân quan trọng là —— ta tuyệt đối, tuyệt đối không muốn tương lai sẽ bị Hoàng muội muội bảo hộ phu quân đuổi giết ba ngàn dặm…
Hai tiểu tử kia cuối cùng cũng đã cảm thấy ăn uống mỹ mãn, liền buông tha ta.
Ta nhận mệnh bưng chậu thịt dê còn lại đem về thiện trướng, sau đó chạy trối chết dưới ánh mắt nhiệt tình cùng quá khích của nhóm đại thúc, đại thẩm ở đó. Người trong tộc đều vô cùng chờ mong sự kiện Naadam kia, cùng với sau đó là hôn lễ sẽ được cử hành long trọng, ta là… người duy nhất không nằm trong số đó… Người ngoài…
Thật đáng tiếc là, sự thật vĩnh viễn sẽ không vì suy nghĩ của con người mà thay đổi, cho nên mặc kệ ta chờ mong hay không, ngày hội Naadam năm nay vẫn sẽ cử hành đúng thời gian.
Vô số lều trại được dựng lên trên thảo nguyên giống như nấm mọc sau mưa, bên ngoài đốt lên mấy trăm đống lửa lớn, nam nữ trẻ tuổi vây quanh lửa trại mà múa hát, thanh âm ngựa hí vang vọng khắp không trung.
Trong hãn trướng của Thiết Mộc Chân lại là một cảnh tượng khác, trong không khí ầm ĩ náo nhiệt của một bữa tiệc linh đình, ta lại hoàn toàn không có cách nào dời tầm mắt khỏi vị thiếu niên tuấn mĩ ngọc thụ lâm phong đang ngồi phía trên cao, bởi vì nếu lỗ tai của ta nghe không nhầm, căn cứ theo lời giới thiệu ngắn gọn rụt rè mà lại tự đắc của Hoàn Nhan Hồng Liệt khi nãy, vị thiếu niên này tên là… Hoàn! Nhan! Khang!
Nếu có thể, ta rất muốn xông lên đó, vừa túm cổ áo hắn vừa lắc, sau đó rít gào:
“Không phải ngươi lần đầu xuất trướng là khi đùa giỡn Mục cô nương sao, làm sao có thể không báo trước đã thình lình xuất hiện ở đây chứ, rốt cuộc là tên vương bát đản nào đã sửa lại tình tiết? Vạn nhất ngươi bộ dạng giống hệt cha ngươi hoặc là nương ngươi, sau đó bị Quách đại nương nhìn thấy thì làm sao bây giờ, vạn nhất ngươi cùng Quách Tĩnh gặp nhau trúng sét bất ngờ, nảy sinh huynh đệ luyến thì làm sao bây giờ, vạn nhất…”
...Được rồi, ta thừa nhận ta chỉ là nghĩ mà thôi, dù sao hắn cũng là tiểu thế tử của Kim quốc Lục vương gia, hạ mình tới đây xem Naadam mà thôi, trước khi Thiết Mộc Chân diệt Kim, ta không có can đảm kiêu ngạo với người ta.
Vì thế khi khóe môi tiểu vương gia khẽ cong lên trưng ra một gương mặt đẹp đẽ, hơn nữa khẽ gật đầu thăm hỏi về phía này, ta kiên trì khẳng định là hắn chào hỏi Đô Sử ngồi bên cạnh ta, chột dạ cúi đầu.
Bất quá… Có chuyện ta quả thật không nghĩ ra: rõ ràng là hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, vì sao hai cha con đó thoạt nhìn cũng rất giống nhau?
Khụ khụ… Ý ta không phải là Bao Tích Nhược mang thai bên ngoài trước a…
Chỉ là hai người bọn hắn, vẻ mặt, động tác thoạt nhìn cơ hồ không khác biệt lắm, giống như hiện tại… Vẻ chuyên chú lắng nghe người ta nói chuyện, gật đầu hoặc mỉm cười đúng lúc, nhưng thường thường hơi hơi nhếch miệng thể hiện sự khinh thường trong lòng; thời điểm trầm tư, ngón tay sẽ lơ đãng chạm qua ngọc bội bên hông, nếu là suy tư lâu, còn có thể vuốt ve ngọc bội cùng ti thao phía trên…
Duy nhất khác nhau chính là Hoàn Nhan Hồng Liệt có thể dễ dàng khống chế chính mình, những động tác nhỏ kia xuất hiện rất ít. Quả nhiên tiểu vương gia còn cần tu luyện nhiều a…
Đang cân nhắc sự khác biệt giữa hai cha con đó, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, có cái gì đột nhiên che ở mắt ta, trán cùng chóp mũi cơ hồ cũng cảm nhận được áp lực đè xuống… cùng với cảm giác ấm áp của thân thể. Ta theo bản năng trừng mắt nhìn, lông mi tựa hồ đụng phải cái gì… Lập tức thanh âm giận dữ nặng nề của Đô Sử vang lên bên tai.
“Không cho phép nhìn!”
Không biết vì cái gì, nghe thấy loại khẩu khí như vậy, trước mắt thật giống như thấy được bộ dáng người nào đó nghiến răng nghiến lợi, sau đó thật sự không nhịn được rất muốn cười a…
“Không cho phép!”
...Người nào đó có vẻ giận quá rồi, bất quá hắn rốt cuộc giận cái gì chứ?
Ta đưa tay bắt lấy bàn tay Đô Sử đang che trên mặt ta, trong lòng âm thầm nguyền rủa kẻ an bài chỗ ngồi hôm nay.
Trước kia mỗi lần trong trường hợp này, Đà Lôi đều ngồi ở bên trái ta chắn gió, che mưa, chắn rượu, chắn nộ khí, không biết vì sao hôm nay lại bị an bài ngồi ở đối diện, mà Đô Sử rõ ràng nên ngồi bên phía người của Vương Hãn, lại ngồi bên cạnh ta… Chẳng lẽ kẻ đó trong lòng hừng hực lửa bát quái, muốn xem kịch vui?
Ta không nhịn được rủa một trận, hai kẻ đã biết nhau hơn mười một năm, còn có thể có trò gì hay ho cho bọn họ xem chứ?
Bất quá… Hiển nhiên ta đã đánh giá quá cao sức nhẫn nại của Đô Sử…
Hắn túm lấy cánh tay ta, thấp giọng nói: “Theo ta ra ngoài!”
Hoàn cảnh này… có thể tự do chạy ra ngoài sao? Ít nhất trước kia ta cùng Đà Lôi cũng không dám tự tiện như vậy, còn có... vì sao hắn lại dùng tay trái túm lấy cánh tay ta, thực không thuận, rõ ràng tay phải thuận hơn…
Ách, tay phải… Ách, trong tay ta vẫn đang cầm… Là cái gì?
…
…
…
A a a! Có cái hố nào cho ta chui vào đi!
Ta… ta sao lại có thể làm chuyện mất mặt như vậy… Vừa rồi… móng vuốt vẫn cầm tay Đô Sử nãy giờ nhất định không phải là của ta… không phải là của ta, không phải là của ta, không phải là của ta…(đằng sau tỉnh lược một ngàn chữ).
Sau đó trước mắt bao nhiêu người, ta bị Đô Sử tha ra ngoài hãn trướng… Uy, ngươi thật sự muốn cho bọn họ xem kịch a? Uy, ta không cần a… Uy!
Bởi vì Đà Lôi thật sự ở quá xa không kịp cứu viện, mà Thiết Mộc Chân cùng những nhân vật cao cấp quan trọng bên phía Vương Hãn đều cười đến hiền lành mà thông tình đạt lý… cho nên ta hai mắt đẫm lệ, trực tiếp bị Đô Sử kéo tới chỗ yên lặng nào đó.
Cái duy nhất tốt là… Ở bên ngoài, trong gió đêm hơi lạnh, hai tai đỏ rực như muốn cháy dần dần khôi phục độ ấm bình thường…
Đô Sử buông tay, lại không nói lời nào.
“Ách… cái kia…” Ta thật cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Túm… gọi ta ra đây là có chuyện gì sao?”
Hắn trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi ta: “Cô… có phải đã coi trọng tiểu vương gia kia rồi?”
Lời này vừa nói ra, ta lúc này mờ mịt, ta vì sao lại thích tên tiểu vương gia kia?
“Ta thấy cô luôn luôn nhìn hắn, là… là thấy hắn đẹp mắt?”
Uy, đây quả thực là nói xấu! Ta chỉ là quan sát theo thói quen, quan sát a!
Tuy rằng tiểu vương gia quả thật đẹp mặt, hơn nữa so sánh với Quách đại hiệp, càng có thể thấy được tầm quan trọng của gen di truyền từ cha mẹ. Đúng rồi, nếu suy luận theo như vậy, tướng mạo Quách đại tiểu thư tương lai tất nhiên không thể bằng Hoàng Dung, lại có thể mê hoặc một đống người thần hồn điên đảo, như vậy Hoàng Dung đang tuổi trẻ sẽ tuyệt sắc tới mức nào…
Trong đầu đang yy Hoàng cô nương phong hoa tuyệt đại, Đô Sử đột nhiên tiến lên trước một bước, cắn răng nói:
“Cô… Không cho phép cô coi trọng tiểu vương gia kia…”
Tiểu vương gia là của Mục cô nương, vì sao nhất định phải gắn lên đầu ta? Vì thế ta giận dữ: “Nếu ta coi trọng hắn, nhất định sẽ không được chết tử tế, được chưa!”
Sau đó…
Trong tiếng kêu của đám bò dê từ xa xa truyền lại, trong bóng đêm, ta không nhìn thấy vẻ mặt của Đô Sử, chỉ nghe hắn một lần lại một lần lặp lại bên tai ta :
“Không cho phép cô coi trọng tiểu vương gia…”
“Cũng không cho phép cô coi trọng tên nam mọi rợ kia…”
“Không cho phép cô coi trọng bất cứ ai… Cô là của ta… Vị hôn thê của ta…”
Vị hôn thê… cái này… còn cần ngươi tới nhắc nhở sao?
Chẳng qua là do cháu trai của Vương Hãn sẽ cưới con gái của Thiết Mộc Chân, chẳng qua là do Thiết Mộc Chân không sinh thêm đứa con gái thứ hai nào nữa, chẳng qua là căn bản không còn lựa chọn nào khác, chẳng qua là… như thế mà thôi…
Cho nên…
“Đà Lôi nhất định thực lo lắng, ta phải trở về.”
Gió đêm tháng bảy… Thì ra cũng có thể… lạnh như vậy…
Ta vừa đem thịt dê sống cắt thành từng khối nhỏ mớm cho hai con chim nhỏ lông trụi miệng rộng đang há ra đòi thức ăn, trong lòng vừa âm thầm tính toán giá trị của chúng nó sau này ra nhân dân tệ, ta tin tưởng… Mười mấy năm sau, đó tuyệt đối là một con số thiên văn…
Hai con chim xấu xí này tương lai nhất định cũng uy mãnh thần tuấn giống như cha mẹ chúng nó… Nhưng cũng giống nhau ở chỗ có một dạ dày lớn như không gian thứ nguyên. Nếu không phải ta là “con gái của Thiết Mộc Chân”, không phải lo lắng đến chuyện cơm ăn phí dụng, ta nhất định sẽ nhét chúng nó lại túi Mã Ngọc đạo trưởng ngay lập tức, để cho vị đạo trưởng thần kỳ đó tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.
Dù sao y cũng là vì tạo tin tưởng với Quách đại hiệp tương lai mới lên đó đem chúng nó xuống…
Ta chỉ là tâm địa thiên lương, lo lắng tới tình hình kinh tế hiện tại của Quách đại hiệp tương lai, chủ động thu dưỡng đôi tiểu bạch điêu này —— đúng vậy, là một đôi. Hai con đều là của ta, không có phần của Quách đại hiệp!
Cái loại tình tiết “Ngươi một con, ta một con, ta giúp ngươi nuôi dưỡng trước” tràn ngập ái muội của cô gái ôm ấp tình cảm, đánh chết ta cũng sẽ không để cho nó xuất hiện… Ngoài lý do ta không có suy nghĩ gì đối với Quách đại hiệp, hơn nữa, nguyên nhân quan trọng là —— ta tuyệt đối, tuyệt đối không muốn tương lai sẽ bị Hoàng muội muội bảo hộ phu quân đuổi giết ba ngàn dặm…
Hai tiểu tử kia cuối cùng cũng đã cảm thấy ăn uống mỹ mãn, liền buông tha ta.
Ta nhận mệnh bưng chậu thịt dê còn lại đem về thiện trướng, sau đó chạy trối chết dưới ánh mắt nhiệt tình cùng quá khích của nhóm đại thúc, đại thẩm ở đó. Người trong tộc đều vô cùng chờ mong sự kiện Naadam kia, cùng với sau đó là hôn lễ sẽ được cử hành long trọng, ta là… người duy nhất không nằm trong số đó… Người ngoài…
Thật đáng tiếc là, sự thật vĩnh viễn sẽ không vì suy nghĩ của con người mà thay đổi, cho nên mặc kệ ta chờ mong hay không, ngày hội Naadam năm nay vẫn sẽ cử hành đúng thời gian.
Vô số lều trại được dựng lên trên thảo nguyên giống như nấm mọc sau mưa, bên ngoài đốt lên mấy trăm đống lửa lớn, nam nữ trẻ tuổi vây quanh lửa trại mà múa hát, thanh âm ngựa hí vang vọng khắp không trung.
Trong hãn trướng của Thiết Mộc Chân lại là một cảnh tượng khác, trong không khí ầm ĩ náo nhiệt của một bữa tiệc linh đình, ta lại hoàn toàn không có cách nào dời tầm mắt khỏi vị thiếu niên tuấn mĩ ngọc thụ lâm phong đang ngồi phía trên cao, bởi vì nếu lỗ tai của ta nghe không nhầm, căn cứ theo lời giới thiệu ngắn gọn rụt rè mà lại tự đắc của Hoàn Nhan Hồng Liệt khi nãy, vị thiếu niên này tên là… Hoàn! Nhan! Khang!
Nếu có thể, ta rất muốn xông lên đó, vừa túm cổ áo hắn vừa lắc, sau đó rít gào:
“Không phải ngươi lần đầu xuất trướng là khi đùa giỡn Mục cô nương sao, làm sao có thể không báo trước đã thình lình xuất hiện ở đây chứ, rốt cuộc là tên vương bát đản nào đã sửa lại tình tiết? Vạn nhất ngươi bộ dạng giống hệt cha ngươi hoặc là nương ngươi, sau đó bị Quách đại nương nhìn thấy thì làm sao bây giờ, vạn nhất ngươi cùng Quách Tĩnh gặp nhau trúng sét bất ngờ, nảy sinh huynh đệ luyến thì làm sao bây giờ, vạn nhất…”
...Được rồi, ta thừa nhận ta chỉ là nghĩ mà thôi, dù sao hắn cũng là tiểu thế tử của Kim quốc Lục vương gia, hạ mình tới đây xem Naadam mà thôi, trước khi Thiết Mộc Chân diệt Kim, ta không có can đảm kiêu ngạo với người ta.
Vì thế khi khóe môi tiểu vương gia khẽ cong lên trưng ra một gương mặt đẹp đẽ, hơn nữa khẽ gật đầu thăm hỏi về phía này, ta kiên trì khẳng định là hắn chào hỏi Đô Sử ngồi bên cạnh ta, chột dạ cúi đầu.
Bất quá… Có chuyện ta quả thật không nghĩ ra: rõ ràng là hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, vì sao hai cha con đó thoạt nhìn cũng rất giống nhau?
Khụ khụ… Ý ta không phải là Bao Tích Nhược mang thai bên ngoài trước a…
Chỉ là hai người bọn hắn, vẻ mặt, động tác thoạt nhìn cơ hồ không khác biệt lắm, giống như hiện tại… Vẻ chuyên chú lắng nghe người ta nói chuyện, gật đầu hoặc mỉm cười đúng lúc, nhưng thường thường hơi hơi nhếch miệng thể hiện sự khinh thường trong lòng; thời điểm trầm tư, ngón tay sẽ lơ đãng chạm qua ngọc bội bên hông, nếu là suy tư lâu, còn có thể vuốt ve ngọc bội cùng ti thao phía trên…
Duy nhất khác nhau chính là Hoàn Nhan Hồng Liệt có thể dễ dàng khống chế chính mình, những động tác nhỏ kia xuất hiện rất ít. Quả nhiên tiểu vương gia còn cần tu luyện nhiều a…
Đang cân nhắc sự khác biệt giữa hai cha con đó, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, có cái gì đột nhiên che ở mắt ta, trán cùng chóp mũi cơ hồ cũng cảm nhận được áp lực đè xuống… cùng với cảm giác ấm áp của thân thể. Ta theo bản năng trừng mắt nhìn, lông mi tựa hồ đụng phải cái gì… Lập tức thanh âm giận dữ nặng nề của Đô Sử vang lên bên tai.
“Không cho phép nhìn!”
Không biết vì cái gì, nghe thấy loại khẩu khí như vậy, trước mắt thật giống như thấy được bộ dáng người nào đó nghiến răng nghiến lợi, sau đó thật sự không nhịn được rất muốn cười a…
“Không cho phép!”
...Người nào đó có vẻ giận quá rồi, bất quá hắn rốt cuộc giận cái gì chứ?
Ta đưa tay bắt lấy bàn tay Đô Sử đang che trên mặt ta, trong lòng âm thầm nguyền rủa kẻ an bài chỗ ngồi hôm nay.
Trước kia mỗi lần trong trường hợp này, Đà Lôi đều ngồi ở bên trái ta chắn gió, che mưa, chắn rượu, chắn nộ khí, không biết vì sao hôm nay lại bị an bài ngồi ở đối diện, mà Đô Sử rõ ràng nên ngồi bên phía người của Vương Hãn, lại ngồi bên cạnh ta… Chẳng lẽ kẻ đó trong lòng hừng hực lửa bát quái, muốn xem kịch vui?
Ta không nhịn được rủa một trận, hai kẻ đã biết nhau hơn mười một năm, còn có thể có trò gì hay ho cho bọn họ xem chứ?
Bất quá… Hiển nhiên ta đã đánh giá quá cao sức nhẫn nại của Đô Sử…
Hắn túm lấy cánh tay ta, thấp giọng nói: “Theo ta ra ngoài!”
Hoàn cảnh này… có thể tự do chạy ra ngoài sao? Ít nhất trước kia ta cùng Đà Lôi cũng không dám tự tiện như vậy, còn có... vì sao hắn lại dùng tay trái túm lấy cánh tay ta, thực không thuận, rõ ràng tay phải thuận hơn…
Ách, tay phải… Ách, trong tay ta vẫn đang cầm… Là cái gì?
…
…
…
A a a! Có cái hố nào cho ta chui vào đi!
Ta… ta sao lại có thể làm chuyện mất mặt như vậy… Vừa rồi… móng vuốt vẫn cầm tay Đô Sử nãy giờ nhất định không phải là của ta… không phải là của ta, không phải là của ta, không phải là của ta…(đằng sau tỉnh lược một ngàn chữ).
Sau đó trước mắt bao nhiêu người, ta bị Đô Sử tha ra ngoài hãn trướng… Uy, ngươi thật sự muốn cho bọn họ xem kịch a? Uy, ta không cần a… Uy!
Bởi vì Đà Lôi thật sự ở quá xa không kịp cứu viện, mà Thiết Mộc Chân cùng những nhân vật cao cấp quan trọng bên phía Vương Hãn đều cười đến hiền lành mà thông tình đạt lý… cho nên ta hai mắt đẫm lệ, trực tiếp bị Đô Sử kéo tới chỗ yên lặng nào đó.
Cái duy nhất tốt là… Ở bên ngoài, trong gió đêm hơi lạnh, hai tai đỏ rực như muốn cháy dần dần khôi phục độ ấm bình thường…
Đô Sử buông tay, lại không nói lời nào.
“Ách… cái kia…” Ta thật cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Túm… gọi ta ra đây là có chuyện gì sao?”
Hắn trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi ta: “Cô… có phải đã coi trọng tiểu vương gia kia rồi?”
Lời này vừa nói ra, ta lúc này mờ mịt, ta vì sao lại thích tên tiểu vương gia kia?
“Ta thấy cô luôn luôn nhìn hắn, là… là thấy hắn đẹp mắt?”
Uy, đây quả thực là nói xấu! Ta chỉ là quan sát theo thói quen, quan sát a!
Tuy rằng tiểu vương gia quả thật đẹp mặt, hơn nữa so sánh với Quách đại hiệp, càng có thể thấy được tầm quan trọng của gen di truyền từ cha mẹ. Đúng rồi, nếu suy luận theo như vậy, tướng mạo Quách đại tiểu thư tương lai tất nhiên không thể bằng Hoàng Dung, lại có thể mê hoặc một đống người thần hồn điên đảo, như vậy Hoàng Dung đang tuổi trẻ sẽ tuyệt sắc tới mức nào…
Trong đầu đang yy Hoàng cô nương phong hoa tuyệt đại, Đô Sử đột nhiên tiến lên trước một bước, cắn răng nói:
“Cô… Không cho phép cô coi trọng tiểu vương gia kia…”
Tiểu vương gia là của Mục cô nương, vì sao nhất định phải gắn lên đầu ta? Vì thế ta giận dữ: “Nếu ta coi trọng hắn, nhất định sẽ không được chết tử tế, được chưa!”
Sau đó…
Trong tiếng kêu của đám bò dê từ xa xa truyền lại, trong bóng đêm, ta không nhìn thấy vẻ mặt của Đô Sử, chỉ nghe hắn một lần lại một lần lặp lại bên tai ta :
“Không cho phép cô coi trọng tiểu vương gia…”
“Cũng không cho phép cô coi trọng tên nam mọi rợ kia…”
“Không cho phép cô coi trọng bất cứ ai… Cô là của ta… Vị hôn thê của ta…”
Vị hôn thê… cái này… còn cần ngươi tới nhắc nhở sao?
Chẳng qua là do cháu trai của Vương Hãn sẽ cưới con gái của Thiết Mộc Chân, chẳng qua là do Thiết Mộc Chân không sinh thêm đứa con gái thứ hai nào nữa, chẳng qua là căn bản không còn lựa chọn nào khác, chẳng qua là… như thế mà thôi…
Cho nên…
“Đà Lôi nhất định thực lo lắng, ta phải trở về.”
Gió đêm tháng bảy… Thì ra cũng có thể… lạnh như vậy…
Tác giả :
Đình Hòa