Xuyên Qua Ta Làm Sư Đồ Với Boss Phản Diện Cùng Nam Chính
Chương 10
Bạch Hàn Sâm dùng tiểu đoản đao rạch một đường trên ngón tay cái, giọt máu đỏ rực như chuỗi châu đứt đoạn rơi xuống không ngừng bị cuốn bí tịch kia hút lấy. Đại khái sau khi hấp thụ đủ máu rồi cuốn bí tịch đó không ngừng phát ra kim sắc. Ánh sáng của nó rực rỡ tựa ánh mặt trời có thể thiêu đốt vạn vật, nhưng lại đối với Bạch Hàn Sâm nhu hòa dị thường. Nhận chủ thành công- trích Nghịch tập đế vương chi đồ-
[ Ngươi làm vậy liệu có đúng không?]- Hệ thống nhìn ký chủ nhà nó đầy nghi hoặc.
Vân Cung cũng không cảm thấy hành động của mình có gì là không đúng, hắn cười trả lời: “Ta tự biết có chừng mực”
Hệ thống im lặng không trả lời, nó cảm thấy suy nghĩ của con người thật là phức tạp nó không tài nào hiểu nổi nữa.
Vân Cung vừa đi trên đường bất chợt hắn dừng lại giơ ống tay áo lên cao, hắn lại đen mặt. Nhất định sau này đi đâu cũng phải mang khăn tay đó là điều mà hắn tổng kết được.
Nghiêm Tu sau khi áp chế được ma khí đả thông kinh mạch, tốc độ tu luyện của nó lại tăng lên rất nhiều. Bạch Hàn Sâm cũng không ngoại lệ tốc độ cũng không thua kém gì bé, còn nguyên nhân thì… tự hiểu đi 〜( ̄△ ̄)〜
Vân Cung cảm thấy trời hôm nay thật đẹp, rất thích hợp để hắn nghỉ ngơi a (Lười biếng thì có). Nghiêm Tu cùng Bạch Hàn Sâm vẫn như cũ ở bên cạnh hắn.
“Cung sư đệ…” từ xa Vân Cung đã thấy bóng dáng của chưởng môn sư huynh Vân Lam đang đi đến. Y vẫn như vậy vẫn khuôn mặt (giả) lạnh lùng, lam bào đơn giản tay cầm chiết phiến ve vẩy.
Vân Lam không chút khách khí ngồi xuống, hắn tự tay rót cho mình một chung trà động tác nhanh nhẹn linh động như mây bay nước chảy. Vân Lam vừa dùng trà vừa nhìn sư đệ của mình đầy tiếu ý, hắn nói: “Sư đệ ngươi quả thật rất nhàn nhã a”
Vân Cung cũng không có phản bác, kỳ thực mọi chuyện mà sư huynh nói đều không có sai. Từ ngày có hai cái tiểu đồ đệ hắn xác thực thoải mái hơn rất nhiều, người ngoài nhìn vô thì tưởng hắn phải nuôi hai cái đứa nhỏ. Nhưng thực chất ai chăm sóc ai là chuyện còn chưa biết được. ( Anh quá vô sỉ)
Vân Lam quan sát nét mặt của Vân Cung thấy hắn thoải mái, gương mặt hồng hào trong lòng không khỏi thề nhất định chuyện lần này phải giao cho Vân Cung.
Bên kia Vân Cung vẫn còn đang hưởng thụ sự hầu hạ của Nghiêm Tu cùng Bạch Hàn Sâm, hắn lại không hề biết là bản thân mình lại bị chưởng môn sư huynh xem thành cái bia mà ngắm.
Vốn dĩ Vân Lam đến đây là có mục đích, mấy ngày nay sự tình trong môn quả thực rất nhiều hắn giải quyết thôi là đã mệt muốn chết. Bây giờ lại lòi ra thêm một cái phiền toái không nhỏ hắn làm sao có thời gian mà giải quyết kịp. Thế là Vân Lam rất không có chí khí mà quăng củ khoai lang bỏng này lên tay đệ đệ nhà mình.
Hắn không ngại da mặt mình dày, chỉ lại sợ nó quá mỏng. Vân Lam vừa ngồi phe phẩy chiết phiến vừa than: “Nào như ta mấy ngày nay vừa phải lo sự việc trong nội môn lại phải lo thêm của tam đại môn phái…bla..bla”. Nếu không bàn đến nội dung của cuộc nói chuyện, thì phải thừa nhận rằng bộ dáng Vân Lam cao ngạo hệt như một ông hoàng.
Vân Cung đen mặt bởi trình độ vô sỉ của sư huynh nhà mình. Có ai như hắn đi nhờ ngươi ta giúp đỡ mà biểu cảm lại như thể nói chuyện với ta là phúc của ngươi ngoài Vân Lam hắn đâu.
Tại sao lúc trước hắn lại sáng tác ra một nhân vật như vậy chứ??? why…why… ლ(¯ロ¯ლ)
Không thể chịu nổi Vân Lam đang ngồi ngoài kia lải nhải. Vân Cung bưng chén trà lên môi thổi nhưng lại không uống “Huynh đến đây không phải là có chuyện muốn nhờ vả đệ sao”
Thấy sư đệ nhà mình nói thẳng, Vân Lam cũng thôi không vòng vo nữa. Nhãn tình của hắn thoáng nghiêm nghị cả lên: “Chắc hẳn đệ cũng nghe tin về Cửu Châu mấy ngày nay rồi chứ”.
Vân Cung dẫu sao cũng là sư thúc của Thanh Tông môn, nhiễn nhiên hắn cũng có nghe được vài ba cái đồ đệ nói chuyện. Cửu Châu mấy ngày nay rất hỗn loạn nghe đâu có vài cái ma tu lảng vảng ở gần kinh thành, hẳn là giết không ít người rồi đi.
“Thế nên….”
“Đúng vậy… ta muốn nhờ đệ đi do thám sẳn tiện xem nếu đám ma tu đó có ý đồ thì giải quyết luôn”
“Không làm..” Vân Cung thẳng thắng cự tuyệt.
Vân Lam nhìn sắc mặt hắn, miệng cong lên một độ cong hoàn hảo không chút keo kiệt nói: “500000 lượng”
Vừa nghe đến tiền Vân Cung hai mắt liền tỏa sáng, nhưng hắn còn biết giữ ý tứ phất tay ngụ ý Bạch Hàn Sâm lên lấy tiền trước, rồi bình tĩnh nói: “Thành giao” (Thích muốn chết mà còn làm bộ)
Vân Lam nhìn bộ dạng không chút tiền đồ của Vân Cung, trong lòng không khỏi cười thầm sư đệ nhà hắn quả thật rất dễ dụ. Sự việc đã thành Vân Lam không còn lý do gì ở đây nữa hắn đành ngự kiếm bay về chánh điện.
[ Ngươi làm vậy liệu có đúng không?]- Hệ thống nhìn ký chủ nhà nó đầy nghi hoặc.
Vân Cung cũng không cảm thấy hành động của mình có gì là không đúng, hắn cười trả lời: “Ta tự biết có chừng mực”
Hệ thống im lặng không trả lời, nó cảm thấy suy nghĩ của con người thật là phức tạp nó không tài nào hiểu nổi nữa.
Vân Cung vừa đi trên đường bất chợt hắn dừng lại giơ ống tay áo lên cao, hắn lại đen mặt. Nhất định sau này đi đâu cũng phải mang khăn tay đó là điều mà hắn tổng kết được.
Nghiêm Tu sau khi áp chế được ma khí đả thông kinh mạch, tốc độ tu luyện của nó lại tăng lên rất nhiều. Bạch Hàn Sâm cũng không ngoại lệ tốc độ cũng không thua kém gì bé, còn nguyên nhân thì… tự hiểu đi 〜( ̄△ ̄)〜
Vân Cung cảm thấy trời hôm nay thật đẹp, rất thích hợp để hắn nghỉ ngơi a (Lười biếng thì có). Nghiêm Tu cùng Bạch Hàn Sâm vẫn như cũ ở bên cạnh hắn.
“Cung sư đệ…” từ xa Vân Cung đã thấy bóng dáng của chưởng môn sư huynh Vân Lam đang đi đến. Y vẫn như vậy vẫn khuôn mặt (giả) lạnh lùng, lam bào đơn giản tay cầm chiết phiến ve vẩy.
Vân Lam không chút khách khí ngồi xuống, hắn tự tay rót cho mình một chung trà động tác nhanh nhẹn linh động như mây bay nước chảy. Vân Lam vừa dùng trà vừa nhìn sư đệ của mình đầy tiếu ý, hắn nói: “Sư đệ ngươi quả thật rất nhàn nhã a”
Vân Cung cũng không có phản bác, kỳ thực mọi chuyện mà sư huynh nói đều không có sai. Từ ngày có hai cái tiểu đồ đệ hắn xác thực thoải mái hơn rất nhiều, người ngoài nhìn vô thì tưởng hắn phải nuôi hai cái đứa nhỏ. Nhưng thực chất ai chăm sóc ai là chuyện còn chưa biết được. ( Anh quá vô sỉ)
Vân Lam quan sát nét mặt của Vân Cung thấy hắn thoải mái, gương mặt hồng hào trong lòng không khỏi thề nhất định chuyện lần này phải giao cho Vân Cung.
Bên kia Vân Cung vẫn còn đang hưởng thụ sự hầu hạ của Nghiêm Tu cùng Bạch Hàn Sâm, hắn lại không hề biết là bản thân mình lại bị chưởng môn sư huynh xem thành cái bia mà ngắm.
Vốn dĩ Vân Lam đến đây là có mục đích, mấy ngày nay sự tình trong môn quả thực rất nhiều hắn giải quyết thôi là đã mệt muốn chết. Bây giờ lại lòi ra thêm một cái phiền toái không nhỏ hắn làm sao có thời gian mà giải quyết kịp. Thế là Vân Lam rất không có chí khí mà quăng củ khoai lang bỏng này lên tay đệ đệ nhà mình.
Hắn không ngại da mặt mình dày, chỉ lại sợ nó quá mỏng. Vân Lam vừa ngồi phe phẩy chiết phiến vừa than: “Nào như ta mấy ngày nay vừa phải lo sự việc trong nội môn lại phải lo thêm của tam đại môn phái…bla..bla”. Nếu không bàn đến nội dung của cuộc nói chuyện, thì phải thừa nhận rằng bộ dáng Vân Lam cao ngạo hệt như một ông hoàng.
Vân Cung đen mặt bởi trình độ vô sỉ của sư huynh nhà mình. Có ai như hắn đi nhờ ngươi ta giúp đỡ mà biểu cảm lại như thể nói chuyện với ta là phúc của ngươi ngoài Vân Lam hắn đâu.
Tại sao lúc trước hắn lại sáng tác ra một nhân vật như vậy chứ??? why…why… ლ(¯ロ¯ლ)
Không thể chịu nổi Vân Lam đang ngồi ngoài kia lải nhải. Vân Cung bưng chén trà lên môi thổi nhưng lại không uống “Huynh đến đây không phải là có chuyện muốn nhờ vả đệ sao”
Thấy sư đệ nhà mình nói thẳng, Vân Lam cũng thôi không vòng vo nữa. Nhãn tình của hắn thoáng nghiêm nghị cả lên: “Chắc hẳn đệ cũng nghe tin về Cửu Châu mấy ngày nay rồi chứ”.
Vân Cung dẫu sao cũng là sư thúc của Thanh Tông môn, nhiễn nhiên hắn cũng có nghe được vài ba cái đồ đệ nói chuyện. Cửu Châu mấy ngày nay rất hỗn loạn nghe đâu có vài cái ma tu lảng vảng ở gần kinh thành, hẳn là giết không ít người rồi đi.
“Thế nên….”
“Đúng vậy… ta muốn nhờ đệ đi do thám sẳn tiện xem nếu đám ma tu đó có ý đồ thì giải quyết luôn”
“Không làm..” Vân Cung thẳng thắng cự tuyệt.
Vân Lam nhìn sắc mặt hắn, miệng cong lên một độ cong hoàn hảo không chút keo kiệt nói: “500000 lượng”
Vừa nghe đến tiền Vân Cung hai mắt liền tỏa sáng, nhưng hắn còn biết giữ ý tứ phất tay ngụ ý Bạch Hàn Sâm lên lấy tiền trước, rồi bình tĩnh nói: “Thành giao” (Thích muốn chết mà còn làm bộ)
Vân Lam nhìn bộ dạng không chút tiền đồ của Vân Cung, trong lòng không khỏi cười thầm sư đệ nhà hắn quả thật rất dễ dụ. Sự việc đã thành Vân Lam không còn lý do gì ở đây nữa hắn đành ngự kiếm bay về chánh điện.
Tác giả :
Hanabira