Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng
Chương 5
Có đánh chết nàng nàng cũng dám ra ngoài lãnh cung thêm một lần nào nữa.
Cái miệng nhỏ của nàng cũng thật linh nghiệm đi. Vừa nghĩ nếu chạy loạn sẽ gặp tên hoàng đế đáng sợ kia, thế nhưng lại biến thành thật?!
Từ đêm qua đến tận sáng, nàng không lúc nào được chợp mắt.
Nàng lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ, không biết lúc nào Hiên Viên Triệt sẽ đến bắt nàng đi.
Đây chính là lần đầu tiên nàng thấy hối hận hành động dại dột của mình. À không, lần thứ hai. Lần thứ nhất chính là lúc nhận lời Nhạc Du tham gia đấu bóng chuyền!
Nàng thực muốn đập đầu vào đậu hũ chết a!
”Tiểu thư, hoàng thượng đến!”
Chết thật rồi!
Nàng tuyệt vọng khóc không thành tiếng.
Hiên Viên Triệt vừa bước vào liền thấy nàng nước mắt lưng tròng, quỳ xuống nhận mệnh.
Hắn biết nàng đang nghĩ cái gì, trong lòng cười nàng đã quá ngây thơ rồi. Thú vui mới mẻ này hắn đâu thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Bất quá đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hắn chằm chằm, ý muốn hắn tha cho mạng nhỏ của nàng lại khiến hắn mềm lòng, nhất thời quên hết kế hoạch trả thù dài hạn đối với nàng.
”Ái phi có điều gì muốn nói với ta sao?”
Muốn! Ta muốn ngươi tha cho ta, tiện thể ngươi đi chết luôn đi!
Trong lòng không ngừng gào thét, thế nhưng lời nói vừa tới cổ họng liền nghẹn lại, không biện pháp nói ra.
”Thật không có?”
Hắn câu khóe môi càng thêm tuấn mỹ, cộng thêm giọng nói trầm thấp tà mị càng khiến người ta muốn mê luyến. Nàng tuy không thích hắn, thế nhưng nhất thời cũng có chút mê muội.
Nàng cực lực lắc đầu!
Nhìn hành động vừa ngu ngốc vừa đáng yêu của nàng hắn không nhịn được bật cười. Này cũng quá -- dễ thương đi!
”Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Nhan Tích Phàm ôn nhu đức hạnh, nay trẫm khôi phục danh phận Hoàng hậu cho nàng khâm thử.”
Lâm cong cong bên cạnh đọc chiếu chỉ Hiên Viên Triệt vừa hạ.
Cái gì? Cái tên điên hoàng đế này hạ chiếu gì thế??
Chẳng lẽ nàng chỉ đá hạ bộ của hắn mà nhảy đến thần kinh cũng bị kích động sao? Này không quá hoang đường đi!
Nàng trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn Hiên Viên Triệt, miệng nhỏ há to đến mức nhét một cái trứng ngỗng cũng được.
Hiên Viên Triệt trong lòng càng thêm kì quái, đáng lí nàng phải vui đến mức ngất đi mới đúng a! Biểu hiện của nàng khổ sở hơn cả bị bắt ra biên cương đánh giặt!
Hắn nhìn biểu hiện của nàng có chút hả dạ, hắn chính là muốn khôi phục chức danh hoàng hậu chi mẫu cho nàng để nàng ở gần bên hắn, chịu sự hành hạ ngày ngày của hắn, cùng muốn biết rốt cuộc nàng thực thay đổi hay chỉ là một bộ mặt giả tạo, ti tiện khác.
Nàng một hồi ngây ra như phỗng, cuối cùng cũng bĩnh tình hơn chút.
Đây không phải là muốn nàng chết chứ?
Nhìn cái bản mặt hả hê cùng chọc tức kia khiến nàng nổi bão. Ai mà chẳng biết hắn đang mưu tính cái gì. Nhất định hắn muốn nàng bị cái bọn oanh oanh yến yến kia đè nàng đến chết.
Lúc trước nàng an phận ẩn nhẩn thế nhưng vẫn bị xem là cái gai trong mắt Ôn Noãn, hiện tại khôi phục danh phận, khẳng định nàng không sống được bao nhiêu ngày!
Nàng hiện tại thực muốn khóc a!
Thanh nhi bên cạnh nàng thì hoàn toàn trái ngược, nàng ta vô cùng phấn khởi. Không ngờ tiểu thư nhà nàng lại lợi hại như vậy, lại có thể thay đổi cách nhìn của hoàng thượng đối với nàng, thậm chí chính là trở lại làm hoàng hậu chi mẫu Bắc Thần quốc. Sau này để nàng xem cái bọn Ôn dịch quý phi còn dám khi dễ tiểu thư nhà nàng hay không?
Vừa nghĩ đến đây trên gương mặt thanh tú đáng yêu lại càng thêm tươi tắn, càng nhiều hơn kiêu ngạo.
Nàng lấy tay bóp trán. Cái nha đầu ngốc, nghĩ cũng quá hoang tưởng đi.
”Nô tỳ đa tạ hoàng thượng.” Nàng nghiến răng nghiến lợi, hận không đem Hiên Viên Triệt ra băm thành vạn mảnh.
Hiên Viên Triệt lập tức phân phối người giúp nàng trở về Nhã Phượng cung, phái hơn chục tì nữ cùng cong cong hầu hạ nàng.
Rất nhanh cái tin bao cỏ Nhan Tích Phàm bỗng dưng được hoàng thưởng ân sủng, trả lại danh vị Hoàng hậu Bắc Thần quốc lan ra khắp nơi, mọi người đều biết.
Thanh Nhã cung.
”Nương nương bớt giận.”
Bọn nô tỳ quỳ rạp xuống đất, run sợ nhìn Ôn Noãn bốc hỏa.
Ôn Noãn vừa nghe được tin, cả người hừng hừng lửa giận đập phá hết tất cả đồ đạc trong phòng, cả người hung dữ đầu tóc rối tung, khuôn mặt kiều mị xinh đẹp nhăn nhúm khó coi cực kì.
”Cái con tiện nhân Nhan Tích Phàm đáng chết!”
Dựa vào cái gì nàng ta lại có thể khôi phục danh vị được chứ, dựa vào cái gì nàng ta có thể quyến rũ hoàng thượng, dựa vào cái gì?
Hừ, dựa vào khuôn mặt xấu xí hay sự ngu ngốc, bao cỏ?
Rõ ràng là một nữ nhân thấp kém nhất Bắc Thần quốc, tại sao lại đoạt đi cái danh vị mẫu nghi thiên hạ của nàng?
Hoàng hậu phải là gọi nàng mới đúng, nàng mới chính là người mẫu nghi thiên hạ.
Nàng xinh đẹp mỹ lệ chỉ là kém hơn Đệ nhất mỹ nhân Bắc Thần quốc Nhan Tịch Y, nàng lại chính là cái tài nữ hiếm có, cầm kì thi họa cái gì không biết, cái gì không thông?
Điều kiện của nàng tốt như thế, nữ nhân nào có thể so sánh được?
Hay là cái ti tiện nữ nhân Nhan Tích Phàm dùng yêu thuật với hoàng thượng?
Nhất định là như vậy!
”Ôn Noãn quý phi.”
Bọn Dung phi, Lệ phi cùng các phi tần khác vừa nghe tin liền lập tức nổi giận đùng đùng kéo nhau qua Thanh Nhã cung tìm Ôn Noãn nghĩ cách.
Vừa đến liền thấy cái tình hình này liền giật mình. Ôn Noãn này bình thường trước mặt hoàng thượng điềm đạm, ôn nhu. Ai biết được thực chất chanh chua, đanh đá mới chính là bản tính chân thật của nàng ta.
Đây cũng không phải lần đầu bọn họ thấy cái tình cảnh này, nhưng là các lần trước không quá đáng như thế.
Cái này chứng minh Ôn Noãn đang cực kì tức giận. Lần này Nhan Tích Phàm kia nhất định chết không toàn thây.
Các nàng trong lòng cười lạnh, trông chờ số phận của Nhan Tích Phàm, càng thảm hại hơn càng tốt.
Phần khác lại thầm nghĩ, sau này phải cẩn thận với Ôn quý phi, vạn nhất chọc giận nàng, khẳng định cả chỗ chôn thây cũng không có!
”Ta nhất định cho nàng ta chết thật đẹp!” Ôn Noãn nhếch mép, nắm chặt tay, móng tay đăm vào lòng bàn tay đến chảy máu.
Mọi người trong Thanh Nhã cung hít một ngụm khí lạnh, toàn thân như rơi vào hầm băng vạn năm, lạnh đến thấu xương.
Cái miệng nhỏ của nàng cũng thật linh nghiệm đi. Vừa nghĩ nếu chạy loạn sẽ gặp tên hoàng đế đáng sợ kia, thế nhưng lại biến thành thật?!
Từ đêm qua đến tận sáng, nàng không lúc nào được chợp mắt.
Nàng lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ, không biết lúc nào Hiên Viên Triệt sẽ đến bắt nàng đi.
Đây chính là lần đầu tiên nàng thấy hối hận hành động dại dột của mình. À không, lần thứ hai. Lần thứ nhất chính là lúc nhận lời Nhạc Du tham gia đấu bóng chuyền!
Nàng thực muốn đập đầu vào đậu hũ chết a!
”Tiểu thư, hoàng thượng đến!”
Chết thật rồi!
Nàng tuyệt vọng khóc không thành tiếng.
Hiên Viên Triệt vừa bước vào liền thấy nàng nước mắt lưng tròng, quỳ xuống nhận mệnh.
Hắn biết nàng đang nghĩ cái gì, trong lòng cười nàng đã quá ngây thơ rồi. Thú vui mới mẻ này hắn đâu thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Bất quá đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hắn chằm chằm, ý muốn hắn tha cho mạng nhỏ của nàng lại khiến hắn mềm lòng, nhất thời quên hết kế hoạch trả thù dài hạn đối với nàng.
”Ái phi có điều gì muốn nói với ta sao?”
Muốn! Ta muốn ngươi tha cho ta, tiện thể ngươi đi chết luôn đi!
Trong lòng không ngừng gào thét, thế nhưng lời nói vừa tới cổ họng liền nghẹn lại, không biện pháp nói ra.
”Thật không có?”
Hắn câu khóe môi càng thêm tuấn mỹ, cộng thêm giọng nói trầm thấp tà mị càng khiến người ta muốn mê luyến. Nàng tuy không thích hắn, thế nhưng nhất thời cũng có chút mê muội.
Nàng cực lực lắc đầu!
Nhìn hành động vừa ngu ngốc vừa đáng yêu của nàng hắn không nhịn được bật cười. Này cũng quá -- dễ thương đi!
”Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Nhan Tích Phàm ôn nhu đức hạnh, nay trẫm khôi phục danh phận Hoàng hậu cho nàng khâm thử.”
Lâm cong cong bên cạnh đọc chiếu chỉ Hiên Viên Triệt vừa hạ.
Cái gì? Cái tên điên hoàng đế này hạ chiếu gì thế??
Chẳng lẽ nàng chỉ đá hạ bộ của hắn mà nhảy đến thần kinh cũng bị kích động sao? Này không quá hoang đường đi!
Nàng trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn Hiên Viên Triệt, miệng nhỏ há to đến mức nhét một cái trứng ngỗng cũng được.
Hiên Viên Triệt trong lòng càng thêm kì quái, đáng lí nàng phải vui đến mức ngất đi mới đúng a! Biểu hiện của nàng khổ sở hơn cả bị bắt ra biên cương đánh giặt!
Hắn nhìn biểu hiện của nàng có chút hả dạ, hắn chính là muốn khôi phục chức danh hoàng hậu chi mẫu cho nàng để nàng ở gần bên hắn, chịu sự hành hạ ngày ngày của hắn, cùng muốn biết rốt cuộc nàng thực thay đổi hay chỉ là một bộ mặt giả tạo, ti tiện khác.
Nàng một hồi ngây ra như phỗng, cuối cùng cũng bĩnh tình hơn chút.
Đây không phải là muốn nàng chết chứ?
Nhìn cái bản mặt hả hê cùng chọc tức kia khiến nàng nổi bão. Ai mà chẳng biết hắn đang mưu tính cái gì. Nhất định hắn muốn nàng bị cái bọn oanh oanh yến yến kia đè nàng đến chết.
Lúc trước nàng an phận ẩn nhẩn thế nhưng vẫn bị xem là cái gai trong mắt Ôn Noãn, hiện tại khôi phục danh phận, khẳng định nàng không sống được bao nhiêu ngày!
Nàng hiện tại thực muốn khóc a!
Thanh nhi bên cạnh nàng thì hoàn toàn trái ngược, nàng ta vô cùng phấn khởi. Không ngờ tiểu thư nhà nàng lại lợi hại như vậy, lại có thể thay đổi cách nhìn của hoàng thượng đối với nàng, thậm chí chính là trở lại làm hoàng hậu chi mẫu Bắc Thần quốc. Sau này để nàng xem cái bọn Ôn dịch quý phi còn dám khi dễ tiểu thư nhà nàng hay không?
Vừa nghĩ đến đây trên gương mặt thanh tú đáng yêu lại càng thêm tươi tắn, càng nhiều hơn kiêu ngạo.
Nàng lấy tay bóp trán. Cái nha đầu ngốc, nghĩ cũng quá hoang tưởng đi.
”Nô tỳ đa tạ hoàng thượng.” Nàng nghiến răng nghiến lợi, hận không đem Hiên Viên Triệt ra băm thành vạn mảnh.
Hiên Viên Triệt lập tức phân phối người giúp nàng trở về Nhã Phượng cung, phái hơn chục tì nữ cùng cong cong hầu hạ nàng.
Rất nhanh cái tin bao cỏ Nhan Tích Phàm bỗng dưng được hoàng thưởng ân sủng, trả lại danh vị Hoàng hậu Bắc Thần quốc lan ra khắp nơi, mọi người đều biết.
Thanh Nhã cung.
”Nương nương bớt giận.”
Bọn nô tỳ quỳ rạp xuống đất, run sợ nhìn Ôn Noãn bốc hỏa.
Ôn Noãn vừa nghe được tin, cả người hừng hừng lửa giận đập phá hết tất cả đồ đạc trong phòng, cả người hung dữ đầu tóc rối tung, khuôn mặt kiều mị xinh đẹp nhăn nhúm khó coi cực kì.
”Cái con tiện nhân Nhan Tích Phàm đáng chết!”
Dựa vào cái gì nàng ta lại có thể khôi phục danh vị được chứ, dựa vào cái gì nàng ta có thể quyến rũ hoàng thượng, dựa vào cái gì?
Hừ, dựa vào khuôn mặt xấu xí hay sự ngu ngốc, bao cỏ?
Rõ ràng là một nữ nhân thấp kém nhất Bắc Thần quốc, tại sao lại đoạt đi cái danh vị mẫu nghi thiên hạ của nàng?
Hoàng hậu phải là gọi nàng mới đúng, nàng mới chính là người mẫu nghi thiên hạ.
Nàng xinh đẹp mỹ lệ chỉ là kém hơn Đệ nhất mỹ nhân Bắc Thần quốc Nhan Tịch Y, nàng lại chính là cái tài nữ hiếm có, cầm kì thi họa cái gì không biết, cái gì không thông?
Điều kiện của nàng tốt như thế, nữ nhân nào có thể so sánh được?
Hay là cái ti tiện nữ nhân Nhan Tích Phàm dùng yêu thuật với hoàng thượng?
Nhất định là như vậy!
”Ôn Noãn quý phi.”
Bọn Dung phi, Lệ phi cùng các phi tần khác vừa nghe tin liền lập tức nổi giận đùng đùng kéo nhau qua Thanh Nhã cung tìm Ôn Noãn nghĩ cách.
Vừa đến liền thấy cái tình hình này liền giật mình. Ôn Noãn này bình thường trước mặt hoàng thượng điềm đạm, ôn nhu. Ai biết được thực chất chanh chua, đanh đá mới chính là bản tính chân thật của nàng ta.
Đây cũng không phải lần đầu bọn họ thấy cái tình cảnh này, nhưng là các lần trước không quá đáng như thế.
Cái này chứng minh Ôn Noãn đang cực kì tức giận. Lần này Nhan Tích Phàm kia nhất định chết không toàn thây.
Các nàng trong lòng cười lạnh, trông chờ số phận của Nhan Tích Phàm, càng thảm hại hơn càng tốt.
Phần khác lại thầm nghĩ, sau này phải cẩn thận với Ôn quý phi, vạn nhất chọc giận nàng, khẳng định cả chỗ chôn thây cũng không có!
”Ta nhất định cho nàng ta chết thật đẹp!” Ôn Noãn nhếch mép, nắm chặt tay, móng tay đăm vào lòng bàn tay đến chảy máu.
Mọi người trong Thanh Nhã cung hít một ngụm khí lạnh, toàn thân như rơi vào hầm băng vạn năm, lạnh đến thấu xương.
Tác giả :
Song Ngư Đại Nhân