Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng
Chương 13
Thường Hiên dường như sớm đoán được nàng sẽ đến nên khi bắt gặp nàng ngây phỗng ra nhìn, hắn một chút ngạc nhiên cũng không có, chỉ là khóe môi nhếch lên tuyệt đẹp.
Tay trắng nõn trên đàn vẫn tinh tế gãy, cả người phiêu dật dưới ánh trăng mờ ảo càng thêm mỹ, giống như thiên tiên hạ phàm, thực khiến nàng nhìn đến quên cả hô hấp.
”Ta muốn nàng vũ.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói ma mị vang lên tai khiến nàng bị mê hoặc, vô thức gật đầu.
Nàng chuyển thân vũ, một khúc diễm lệ vô song, làm cho người ta nín thở, chỉ còn ngẩn ngơ ngắm nhìn, không dám phát ra một tiếng động, dù là nhỏ nhất.
Tiếng đàn réo rắt tuyệt luân, như mơ như ảo, âm thanh lúc trầm lúc bổng, khi thì dịu dàng ôn nhu như dòng sông êm đềm, lúc rực rỡ, chói chang như nắng sa mạc, tiên âm thành ra cũng chỉ tuyệt diệu đến như vậy. Tiếng đàn phối hợp thật hài hòa với bạch y nữ tử, mỗi bước nhảy của nàng, mỗi cái xoay tròn tiết tấu đẹp đến yêu diễm.
Gió vờn quanh, thổi ba ngàn tóc đen, phất qua gương mặt xinh đẹp, cùng khăn mỏng che mặt như nửa che nửa mở khiến cho dung nhan khuynh thành sau mạng che tăng thêm ba phần mê hoặc. Bạch y tung bay, lả lướt, dãy lụa theo tay áo tỏa ra, xoay tròn như pháo nổ yên hoa, rực rỡ vô cùng. Nàng cười khẽ, mang theo ba phần vũ mị, bốn phần mị hoặc cùng ba phần câu hồn người. Môi đỏ mọng quyến rũ khẽ mở, thanh âm trong trẻo nhàn nhạt vang lên:
Nhập mộng theo gió đi ngàn dậm
Trần giai đi lại bấy nhiêu lần
Phong thái, cốt cách đào hoa
Thêm một năm chờ đợi xuân hóa thành thu bích
Than thở cùng trăng sáng ngậm cười ta đa tình
Hoài niệm lại tình xưa
Mắt người tựa tinh quang
Trông về phía cơn mưa lất phất
Ở tận cùng của chân trời, nơi ánh sáng vụt mất
Làm sao biết được người quay lại
Chân đưa ra, xoay tròn liên tục, tựa như một con bướm xinh đẹp vũ lượn, giống như đóa hoa mẫu đơn từ từ hé rộ, diễm tuyệt vô song, âm thanh bỗng dưng nỉ non, văng vẳng như tiếng gọi ngàn năm trước vọng về khiến cho người ta đau xót không nguôi:
Mấy kiếp tình duyên ngang trái, tương tư dẫn lối
Chờ đợi tình yêu đâm hoa kết trái
Chỉ nguyện cùng người suốt đời không phai
Không thay lòng
Nụ cười chất chứa nỗi lòng.
Tay ngọc đưa ngang, uyển chuyển phiêu lượn, cả người nàng như cánh bướm phiêu đổ, tựa như ngã về phía sau. Chân đưa ra giữ thăng bằng, xoay bán vòng tròn, tóc đen theo động tác mà rũ xuống, những dãi lụa trắng từ cánh tay áo rập rờn như hàng vạn cánh bướm, tiếng đàn kết thúc, tay áo giơ lên, tức thời thu lại.
Thường Hiên cười đến rực rỡ, tay nhấc lên vỗ tay tán thưởng.
”Nàng vũ thật đẹp.”
Nàng được hắn khen đương nhiên thẹn thùng, hai má đỏ ửng đáng yêu. Nàng trước kia chỉ là một nữ sinh tầm thường hơn cả tầm thường, nhưng là toàn trường đều biết đến. Chính là nhờ tài năng vũ cùng hát.
Nàng dịu dàng ôn nhu, rất có năng khiếu cùng vũ, hát. Nàng từ nhỏ yêu thích chúng vô cùng, đến tận khi học cấp ba đã muốn trở thành vũ công chuyên nghiệp, trở thành đội trưởng câu lạc bộ văn nghệ của trường.
”Ta đã bêu xấu rồi.” Nàng hiện tại tạm thoát khỏi mỹ nam trảo của hắn, tinh thần cũng tỉnh táo đi một chút, hiện tại trong lòng không ngừng mắng mình quá háo sắc.
Nhưng là cũng không trách nàng được, ở hiện đại nàng đọc thật nhiều truyện ngôn tình, đặc biệt là ngôn tình xuyên không, nam nhân nào ở cổ đại đều là soái ca, tác giả đặc biệt miêu tả độ mỹ đến mức tuyệt đẹp, khiến nàng không thể hình dung được bọn hắn sẽ yêu nghiệt đến mức nào.
”May mắn” xuyên qua giống như các nữ chính trong truyện, nàng thực khóc không ra nước mắt.
Đều thấy người ta là sát thủ lạnh lùng này nọ, hoặc là tinh nghịch giảo hoạt, trong mọi trường hợp đều vượt qua một cách nhẹ nhàng. Nàng thì hoàn toàn sai biệt nha, không có ưu điểm cũng không có tài năng gì hết bảo vệ mình hết, chỉ có nhát gan, yếu đuối, và sợ chết!
Dù biết nhất định nàng sẽ sống không toàn thây trong thâm cung hiểm độc này, nhưng là cứ xem như nàng chấp nhận đi, mà dù có không chấp nhận đều như vậy, không thay đổi được!
Bất quá chết cũng phải có lợi lộc gì đó chứ, và đây chính là cái đầu tiên. Ngắm soái ca!
Soái ca ở đây hảo mỹ nga! Đặc biệt chính là Hiên Viên Triệt cùng Thường Hiên.
Hiên Viên Triệt tuấn nhan âm lãnh, đôi khi lại tà nghễ đáng sợ. Thường Hiên lại càng đáng sợ hơn, mỹ mạo xinh đẹp hơn cả nữ nhân, cụ thể hơn chính là vượt xa Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tang Vô Yên. Bề ngoài yêu nghiệt chết người, lại phong lưu có tiếng, tà mị không chịu nổi.
Nàng tuy là không phải sắc nữ nhưng thật muốn biến thành sắc nữ, đối với bọn hắn không có độ miễn dịch.
”Nàng không đúng như người ta nói.”
Nàng mãi suy nghĩ mà không hề hay biết Thường Hiên đã đứng bên cạnh từ lâu, đến khi giọng nói trầm thấp vang bên tai cùng cảm giác có gì đó mềm mại áp lên môi son kiều nhuyễn của mình, nàng mới giật mình phát hiện.
Mắt phượng ngập hơi nước như biết nói hiện tại mở to hết mức, trừng lớn nhìn khuôn mặt yêu diễm của Thường Hiên phóng to trước mặt. Quan trọng chính là, hắn, hắn đang hôn nàng!!!
Môi mỏng hồng nhuận cách khăn mỏng áp lên môi nhỏ kiều nộn của nàng, thật lâu mới buông ra, trong lòng không khỏi luyến tiếc môi nhỏ mềm mại kia.
”Ngươi phi lễ!” Nàng vội vàng che cánh môi của mình, phồng má tức giận, chỉ trích hắn.
”Đều là nàng mê hoặc ta.” Thường Hiên cười tươi rạng rỡ, nhưng trong mắt nàng lại là vô lại vô biên.
”Ta khi nào mê hoặc ngươi?”
”Khi nãy.” Hắn ngả ngớn cười, tay không ngoan quấn lấy eo nhỏ của nàng, khiến nàng hoảng hốt giãy giụa.
”Buông ta ra.”
Nàng càng cố thoát lại càng dán sát vào người hắn hơn, hơn nữa còn có cảm nhận được hơi nóng nam tính phả ra trên đầu khiến nàng toàn thân bất động.
”Nhan Tích Phàm hoàng hậu không phải vô cùng ham mê nam sắc hay sao? Khi nào lại buông tha đệ nhất mỹ nam ta” Hắn kề sát mặt nàng, nheo nheo mắt phượng hỏi.
”Không nữ nhân nào không ham mê nam sắc, nhưng là ta có chừng mực!” Nàng cố gắng tránh xa gương mặt yêu mị của hắn, mím môi nói.
”Còn có nàng rõ ràng không phải bao cỏ.” Hắn cố tình đưa mặt đến gần nàng, thích thú nhìn hai tai trắng nõn của nàng từ từ ửng đỏ.
”Tất cả đều không liên quan đến ngươi.” Nàng thực sự tức giận a, con người này sao lại vô lại như thế chứ!
Nàng thừa nhận nàng yêu thích mỹ nam, nhưng nàng tuyệt không để bất kì nam nhân nào chạm vào mình, trừ người nàng nguyện trao trọn cuộc đời mình.
Hắn đưa tay muốn thoát đi khăn che mặt của nàng, nhưng là nàng nhanh nhẹn hơn, một chân đạp mạnh xuống chân hắn, làm hắn giật mình, tay nới lỏng ra. Nàng thừa cơ thoát li hắn một khoảng xa.
”Ta là hoàng hậu, ngươi còn dám phi lễ ta.” Nàng thở hổn hển nói, nhìn hắn cười cười càng khiến nàng mím môi.
Đều giống Hiên Viên Triệt. Mỹ mạo tốt nhưng bên trong không tốt!
”Hoàng hậu thì sao, ta không để tâm, ta thích liền muốn thu phục!” Hắn ngang ngược nói khiến nàng nghẹn họng, đầu đều muốn bốc khói.
”Ta không thèm để ý ngươi, hừ!” Nàng tức tối xoay người bỏ chạy.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của nàng, Thường Hiên cũng phải từ bỏ hình tượng, bật cười ha hả. Nàng thực khiến hắn tò mò cùng thích thú, rõ ràng nàng khác xa một trời một vực với lời đồn. Nữ nhân thú vị này nếu bỏ qua, hắn không phải phong lưu vương gia đi!
Khốn kiếp! Hai lần nửa khuya trốn ra ngoài, liền hai lần có chuyện, đều bị người ta phi lễ, thực đáng chết!
Nàng thề, còn có lần thứ ba tên nàng liền biến thành Nhan Ngu Ngốc!
Tay trắng nõn trên đàn vẫn tinh tế gãy, cả người phiêu dật dưới ánh trăng mờ ảo càng thêm mỹ, giống như thiên tiên hạ phàm, thực khiến nàng nhìn đến quên cả hô hấp.
”Ta muốn nàng vũ.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói ma mị vang lên tai khiến nàng bị mê hoặc, vô thức gật đầu.
Nàng chuyển thân vũ, một khúc diễm lệ vô song, làm cho người ta nín thở, chỉ còn ngẩn ngơ ngắm nhìn, không dám phát ra một tiếng động, dù là nhỏ nhất.
Tiếng đàn réo rắt tuyệt luân, như mơ như ảo, âm thanh lúc trầm lúc bổng, khi thì dịu dàng ôn nhu như dòng sông êm đềm, lúc rực rỡ, chói chang như nắng sa mạc, tiên âm thành ra cũng chỉ tuyệt diệu đến như vậy. Tiếng đàn phối hợp thật hài hòa với bạch y nữ tử, mỗi bước nhảy của nàng, mỗi cái xoay tròn tiết tấu đẹp đến yêu diễm.
Gió vờn quanh, thổi ba ngàn tóc đen, phất qua gương mặt xinh đẹp, cùng khăn mỏng che mặt như nửa che nửa mở khiến cho dung nhan khuynh thành sau mạng che tăng thêm ba phần mê hoặc. Bạch y tung bay, lả lướt, dãy lụa theo tay áo tỏa ra, xoay tròn như pháo nổ yên hoa, rực rỡ vô cùng. Nàng cười khẽ, mang theo ba phần vũ mị, bốn phần mị hoặc cùng ba phần câu hồn người. Môi đỏ mọng quyến rũ khẽ mở, thanh âm trong trẻo nhàn nhạt vang lên:
Nhập mộng theo gió đi ngàn dậm
Trần giai đi lại bấy nhiêu lần
Phong thái, cốt cách đào hoa
Thêm một năm chờ đợi xuân hóa thành thu bích
Than thở cùng trăng sáng ngậm cười ta đa tình
Hoài niệm lại tình xưa
Mắt người tựa tinh quang
Trông về phía cơn mưa lất phất
Ở tận cùng của chân trời, nơi ánh sáng vụt mất
Làm sao biết được người quay lại
Chân đưa ra, xoay tròn liên tục, tựa như một con bướm xinh đẹp vũ lượn, giống như đóa hoa mẫu đơn từ từ hé rộ, diễm tuyệt vô song, âm thanh bỗng dưng nỉ non, văng vẳng như tiếng gọi ngàn năm trước vọng về khiến cho người ta đau xót không nguôi:
Mấy kiếp tình duyên ngang trái, tương tư dẫn lối
Chờ đợi tình yêu đâm hoa kết trái
Chỉ nguyện cùng người suốt đời không phai
Không thay lòng
Nụ cười chất chứa nỗi lòng.
Tay ngọc đưa ngang, uyển chuyển phiêu lượn, cả người nàng như cánh bướm phiêu đổ, tựa như ngã về phía sau. Chân đưa ra giữ thăng bằng, xoay bán vòng tròn, tóc đen theo động tác mà rũ xuống, những dãi lụa trắng từ cánh tay áo rập rờn như hàng vạn cánh bướm, tiếng đàn kết thúc, tay áo giơ lên, tức thời thu lại.
Thường Hiên cười đến rực rỡ, tay nhấc lên vỗ tay tán thưởng.
”Nàng vũ thật đẹp.”
Nàng được hắn khen đương nhiên thẹn thùng, hai má đỏ ửng đáng yêu. Nàng trước kia chỉ là một nữ sinh tầm thường hơn cả tầm thường, nhưng là toàn trường đều biết đến. Chính là nhờ tài năng vũ cùng hát.
Nàng dịu dàng ôn nhu, rất có năng khiếu cùng vũ, hát. Nàng từ nhỏ yêu thích chúng vô cùng, đến tận khi học cấp ba đã muốn trở thành vũ công chuyên nghiệp, trở thành đội trưởng câu lạc bộ văn nghệ của trường.
”Ta đã bêu xấu rồi.” Nàng hiện tại tạm thoát khỏi mỹ nam trảo của hắn, tinh thần cũng tỉnh táo đi một chút, hiện tại trong lòng không ngừng mắng mình quá háo sắc.
Nhưng là cũng không trách nàng được, ở hiện đại nàng đọc thật nhiều truyện ngôn tình, đặc biệt là ngôn tình xuyên không, nam nhân nào ở cổ đại đều là soái ca, tác giả đặc biệt miêu tả độ mỹ đến mức tuyệt đẹp, khiến nàng không thể hình dung được bọn hắn sẽ yêu nghiệt đến mức nào.
”May mắn” xuyên qua giống như các nữ chính trong truyện, nàng thực khóc không ra nước mắt.
Đều thấy người ta là sát thủ lạnh lùng này nọ, hoặc là tinh nghịch giảo hoạt, trong mọi trường hợp đều vượt qua một cách nhẹ nhàng. Nàng thì hoàn toàn sai biệt nha, không có ưu điểm cũng không có tài năng gì hết bảo vệ mình hết, chỉ có nhát gan, yếu đuối, và sợ chết!
Dù biết nhất định nàng sẽ sống không toàn thây trong thâm cung hiểm độc này, nhưng là cứ xem như nàng chấp nhận đi, mà dù có không chấp nhận đều như vậy, không thay đổi được!
Bất quá chết cũng phải có lợi lộc gì đó chứ, và đây chính là cái đầu tiên. Ngắm soái ca!
Soái ca ở đây hảo mỹ nga! Đặc biệt chính là Hiên Viên Triệt cùng Thường Hiên.
Hiên Viên Triệt tuấn nhan âm lãnh, đôi khi lại tà nghễ đáng sợ. Thường Hiên lại càng đáng sợ hơn, mỹ mạo xinh đẹp hơn cả nữ nhân, cụ thể hơn chính là vượt xa Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tang Vô Yên. Bề ngoài yêu nghiệt chết người, lại phong lưu có tiếng, tà mị không chịu nổi.
Nàng tuy là không phải sắc nữ nhưng thật muốn biến thành sắc nữ, đối với bọn hắn không có độ miễn dịch.
”Nàng không đúng như người ta nói.”
Nàng mãi suy nghĩ mà không hề hay biết Thường Hiên đã đứng bên cạnh từ lâu, đến khi giọng nói trầm thấp vang bên tai cùng cảm giác có gì đó mềm mại áp lên môi son kiều nhuyễn của mình, nàng mới giật mình phát hiện.
Mắt phượng ngập hơi nước như biết nói hiện tại mở to hết mức, trừng lớn nhìn khuôn mặt yêu diễm của Thường Hiên phóng to trước mặt. Quan trọng chính là, hắn, hắn đang hôn nàng!!!
Môi mỏng hồng nhuận cách khăn mỏng áp lên môi nhỏ kiều nộn của nàng, thật lâu mới buông ra, trong lòng không khỏi luyến tiếc môi nhỏ mềm mại kia.
”Ngươi phi lễ!” Nàng vội vàng che cánh môi của mình, phồng má tức giận, chỉ trích hắn.
”Đều là nàng mê hoặc ta.” Thường Hiên cười tươi rạng rỡ, nhưng trong mắt nàng lại là vô lại vô biên.
”Ta khi nào mê hoặc ngươi?”
”Khi nãy.” Hắn ngả ngớn cười, tay không ngoan quấn lấy eo nhỏ của nàng, khiến nàng hoảng hốt giãy giụa.
”Buông ta ra.”
Nàng càng cố thoát lại càng dán sát vào người hắn hơn, hơn nữa còn có cảm nhận được hơi nóng nam tính phả ra trên đầu khiến nàng toàn thân bất động.
”Nhan Tích Phàm hoàng hậu không phải vô cùng ham mê nam sắc hay sao? Khi nào lại buông tha đệ nhất mỹ nam ta” Hắn kề sát mặt nàng, nheo nheo mắt phượng hỏi.
”Không nữ nhân nào không ham mê nam sắc, nhưng là ta có chừng mực!” Nàng cố gắng tránh xa gương mặt yêu mị của hắn, mím môi nói.
”Còn có nàng rõ ràng không phải bao cỏ.” Hắn cố tình đưa mặt đến gần nàng, thích thú nhìn hai tai trắng nõn của nàng từ từ ửng đỏ.
”Tất cả đều không liên quan đến ngươi.” Nàng thực sự tức giận a, con người này sao lại vô lại như thế chứ!
Nàng thừa nhận nàng yêu thích mỹ nam, nhưng nàng tuyệt không để bất kì nam nhân nào chạm vào mình, trừ người nàng nguyện trao trọn cuộc đời mình.
Hắn đưa tay muốn thoát đi khăn che mặt của nàng, nhưng là nàng nhanh nhẹn hơn, một chân đạp mạnh xuống chân hắn, làm hắn giật mình, tay nới lỏng ra. Nàng thừa cơ thoát li hắn một khoảng xa.
”Ta là hoàng hậu, ngươi còn dám phi lễ ta.” Nàng thở hổn hển nói, nhìn hắn cười cười càng khiến nàng mím môi.
Đều giống Hiên Viên Triệt. Mỹ mạo tốt nhưng bên trong không tốt!
”Hoàng hậu thì sao, ta không để tâm, ta thích liền muốn thu phục!” Hắn ngang ngược nói khiến nàng nghẹn họng, đầu đều muốn bốc khói.
”Ta không thèm để ý ngươi, hừ!” Nàng tức tối xoay người bỏ chạy.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của nàng, Thường Hiên cũng phải từ bỏ hình tượng, bật cười ha hả. Nàng thực khiến hắn tò mò cùng thích thú, rõ ràng nàng khác xa một trời một vực với lời đồn. Nữ nhân thú vị này nếu bỏ qua, hắn không phải phong lưu vương gia đi!
Khốn kiếp! Hai lần nửa khuya trốn ra ngoài, liền hai lần có chuyện, đều bị người ta phi lễ, thực đáng chết!
Nàng thề, còn có lần thứ ba tên nàng liền biến thành Nhan Ngu Ngốc!
Tác giả :
Song Ngư Đại Nhân