Xuyên Qua Làm Chủ Một Gia Đình
Chương 10: Người nhà ta ai cũng không thể bắt nạt
Buổi tối nhị nương rửa mặt xong, vào nhà liền nhìn thấy Lý Thanh ngồi bên giường, cúi đầu xoa xoa vải vóc, nhìn Lý Thanh cúi đầu mỉm nhị nương có thể cảm giác được hắn đang rất cao hứng, nhìn hắn cao hứng nhị nương cảm giác tất cả những thứ này đều đáng giá.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của nhị nương, Lý Thanh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nhị nương đang đứng cửa nhìn mình, Lý Thanh mặt đỏ lên, vội vã đứng lên "Thê chủ, " âm thanh dễ nghe êm tai,
"Ngươi đang làm gì?" Nhị nương trong mắt hỏi dò nhìn Lý Thanh.
"Không có gì, chỉ là rất cảm ơn thê chủ đã mua vải in hoa cho ta, ta rất vui nha ", Lý Thanh có chút lấy lòng nói với nhị nương, nhị nương không thèm để ý nói "Không có chuyện gì, chờ sau này có tiền ta sẽ đưa ngươi nhiều thứ tốt hơn."
Nghe nhị nương nói saunày còn có thể đưa mình nhiều thứ tốt hơn, Lý Thanh trong lòng càng cảm động, "Thê chủ thật tốt, " nhìn Lý Thanh cắn môi, mắt lộ ra vẻ cảm kích nhìn mình, nhị nương thực sự không chịu được, bởi vì hắn quá câu người.
Ánh mắt nhị nương quá mức nóng bỏng, Lý Thanh thật ngại ngùng cúi thấp đầu xuống, nhị nương lúc này mới cảm giác mình quá mức đường đột, vội vàng nói "Ngủ đi, ngủ đi, " muốn đánh vỡ không khí ngột ngạt nhưng một câu nói này nói ra khỏi miệng làm mặt Lý Thanh càng thêm đỏ.
Ngôn Nhi hôm nay ngủ tương đối sớm, hơn nữa còn là ngủ phía bên trong, nhị nương muốn đem Ngôn Nhi ôm vào giữa, thế nhưng nhị nương vừa đụng vào Ngôn Nhi, Ngôn Nhi bắt đầu "Hừ hừ, " không muốn động đậy, nhị nương cũng cảm giác mình thật giống quấy rối sợ Ngôn Nhi tỉnh lại cũng không dám cử động nữa.
Nếu như Ngôn Nhi không ngủ ở giữa vậy thì có nghĩa nhị nương cùng Lý Thanh phải ngủ cùng nhau, điều này làm cho nhị nương rất thẹn thùng, dù sao từ khi mình đến thế giới này tới nay cùng Lý Thanh ngủ chung một cái giường, nhưng bởi vì có Ngôn Nhi ở chính giữa, nhị nương cũng không cảm giác không tiện, nhưng bây giờ nhị nương cùng Lý Thanh ngủ trên một cái giường, còn sát bên, nhị nương cũng thật là....
Nhìn thấy tình huống như thế Lý Thanh cũng thật không tiện, nói mình cùng thê chủ̀ cùng nhau ngủ không biết bao nhiêu lần, không có cái gì không tiện, thế nhưng hiện tại rất kỳ quái, chỉ cần nghĩ đến cùng thê chủ ngủ chung, tim Lý Thanh không khống chế được "Ầm ầm" nhảy loạn.
"Ngủ đi, " nhị nương trước tiên đánh vỡ trầm tĩnh, sau đó lên giường đắp chăn lại, Lý Thanh thấy nhị nương lên giường ngủ cũng thoát hài, cẩn thận bò đến bên trong nhị nương nằm xuống, nhị nương nhìn thấy Lý Thanh nằm xuống thì đem chăn cho Lý Thanh đắp kín, "Cảm ơn thê chủ, " âm thanh có chút run rẩy.
"Ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm làm lương da. " nhị nương nói xong cũng nhắm hai mắt lại, Lý Thanh cảm thấy nhị nương thật sự muốn ngủ, cũng không có hành động xấu xa nào, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng đồng thời Lý Thanh cũng cảm thấy thất vọng, Lý Thanh không biết mình đây là bị làm sao nữa, không nghĩ ra cũng không muốn nghĩ, nhắm mắt ngủ. Trước đây nghe thấy mùi của thê chủ, Lý Thanh cảm thấy chỉ có sợ sệt, chán ghét, thế nhưng ngày hôm nay nằm bên cạnh thê chủ bên, Lý Thanh nghe mùi trên người nhị nương thì cảm thấy rất an tâm, Lý Thanh rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Mà nhị nương nhìn Lý Thanh bên cạnh ngủ rất say, cũng nghe thấy trên người Lý Thanh mang mùi vị thơm ngát, nhị nương đương nhiên ngủ không được, bên cạnh là Lý Thanh mỹ lệ xinh đẹp, nhị nương trong đầu nảy sinh có loại kia ý nghĩ.
Nhị nương cảm thấy khinh bỉ chính mình, gõ đầu của mình một hồi, ép buộc mình nhắm mắt lại yên lặng đếm cừu, hi vọng có thể nhanh ngủ một chút.
Ngày thứ hai như thường là trời chưa sáng thì Lý Thanh đã tỉnh rồi, Lý Thanh mơ mơ hồ hồ chỉ cảm thấy hơi nóng, mở mắt ra liền đập vào mắt chính một bộ ngực lớn trắng mịn, Lý Thanh có chút sững sờ, sau đó con mắt lưu chuyển thì nhìn thấy thê chủ đem mình ôm vào trong ngực, mà mình vùi đầu vào ngực thê chủ, tay của mình cũng khoát lên bên hông thê chủ.
Mạt Lý Thanh thoáng chốc đỏ lên,, như là thiên Hồng Hà, đẹp đến kinh người, tim Lý Thanh đập liên hồi, "Đã lâu không cùng thê chủ thân cận như vậy, mình lại cảm thấy thẹn thùng như vậy, " Lý Thanh có chút ảo não nghĩ.
Lý Thanh cẩn thận từng li từng tí đem tay nhị nương đặt ở cái hông của mình lấy ra, sau đó xuống giường rửa mặt xong mới đánh thức nhị nương, "Thê chủ, thê chủ, tỉnh lại đi, " nhị nương mở mắt ra thì nhìn thấy Lý Thanh ở trước mắt của mình, nhị nương theo bản năng cười cười, nhìn thấy nhị nương cộc lốc cười, "Nguyên lai thê chủ cũng có thể cười như vậy a, " Lý Thanh có chút lăng lăng nghĩ.
Nhị nương rửa mặt xong, không ngạc nhiên khi thấy Lưu Lam đang cực khổ làm việc, nhị nương nhìn thấy Lưu Lam liều mạng như vậy rất đau lòng.
Lại qua còn một lúc, Nguyên nương các nàng mới đến, Trương Tiểu Thúy liền nói "Nhị nương a, chúng ta ngày hôm nay chỉ lấy 80 tấm được rồi, tương đối ít, cho nên..."
Nhị nương nghe ra Trương Tiểu Thúy ý tại ngôn ngoại, đơn giản là nhà các nàng cần không nhiều lương da cho nên không cần thức dậy sớm, dậy sớm, còn không phải là vì mình làm việc, Trương Tiểu Thúy làm sao sẽ chịu đây?
"Câm miệng, anh rễ ngươi đầu óc không rõ ràng, ngươi bình thường đừng so đo tính toán với hắn”, "Sẽ không, sẽ không, " nhị nương cười nói, nàng mới không cùng người như thế chấp nhặt, nếu thực sự là cùng người chấp nhặt mình còn không tức chết, cho nên nhị nương căn bản không thèm để ý.
Đối với việc Nguyên nương chỉ cần mấy chục tấm lương da, nhị nương không nghĩ nhiều, nhị nương biết Nguyên nương các nàng bán không nhiều, ngày hôm nay lấy ít một chút cũng là hợp tình hợp lí.
Làm xong, sau khi ăn cơm tối, nhị nương các nàng liền xuất môn, "Nhị nương, ngày hôm nay lại muốn đi ra ngoài bán lương da a?" Có hàng xóm sau khi thấy được, chào hỏi.
"Đúng đấy, ngài đây là muốn đi đâu a?" Nhị nương cũng ôn hòa đáp.
"Ta muốn đi ra ruộng, xới lại miếng đất."
"Tốt lắm, ngài cũng đang vội, chúng ta đi thôi."
"Được rồi."
Những ngày qua nhị nương đã cùng hàng xóm cải thiện quan hệ không ít, nhị nương để Lý Thanh theo Lưu Lam thường thường theo các bạn hàng xóm đi lại, hiện tại hàng xóm cũng đã tiếp nhận rồi Lý Thanh, có lúc còn đi tìm Lý Thanh nói chuyện.
Cho tới cả Ngôn Nhi, bởi những ngày qua có Thần Dương che chở, lại có nhị nương sủng, Ngôn Nhi đã rộng rãi không ít, trên người còn thường thường có đồ ăn vặt nhị nương cho, Ngôn Nhi cũng đồng ý chia ra ăn, cho nên hiện tại đã có thật nhiều hài tử đồng ý cùng Ngôn Nhi chơi, đang nói, Ngôn Nhi kế thừa đầy đủ khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh cho nên rất được nữ hài tử vây quanh, đương nhiên cũng bởi vì Ngôn Nhi giống Lý Thanh về tính cách ôn hòa, với ai đều hợp.
Nhị nương cũng vì cải thiện quan hệ cùng hàng xóm cho đem lương da Putte chưa bán hết chia cho hàng xóm, lương da ở trong thôn, thôn dân bình thường không nỡ mua, cho nên những hài tử kia chỉ có thể trông mà thèm, hiện tại nhị nương chủ động chia cho các nàng, các nàng tự nhiên rất cảm kích, cũng đối với nhị nương ấn tượng rất tốt.
Ngày hôm nay lương da của nhị nương cũng bán rất nhanh, hiện tại trời nóng, người trên trấn đều đem ăn lương da thay cho bữa trưa, cho nên chuyện buôn bán của nhị nương rất náo nhiệt.
Nhị nương hôm nay lại mua một chút thịt, còn mua một con cá chích, những ngày gần đây, thức ăn trong nhà được cải thiện rất lớn, sắc mặt hai hài tử nhìn cũng càng ngày càng hồng hào, trên người cũng bắt đầu có một chút thịt.
Nhị nương cùng Lưu Lam mới vừa nhìn thấy gia môn thì nhìn thấy một đám người vây quanh nhà mình, còn có thể nghe được một ít tiếng ồn ào, chuyện gì thế này? Nhị nương trong lòng có dự cảm không tốt, cùng Lưu Lam trao đổi ánh mắt, hai người liền tăng nhanh cước bộ, đi nhanh về phía trước.
Còn không gặp người đã nghe được âm thanh, "Ngươi cái đứa con hoang này, có ngươi cha sinh, không có mẹ dưỡng, các ngươi dĩ nhiên dám liên kết đánh nữ nhi ta, ta ngày hôm nay phải cho các ngươi một trận giáo huấn, " âm thanh của người này rất chói tai, "Đùng" một tiếng.
"A, các ngươi, các ngươi, tẩu khai, con của ta, các ngươi làm sao có thể đánh hài tử nhà ta " nhị nương nhận ra đây là âm thanh của Lý Thanh, âm thanh đứt quãng, hơn nữa còn mang theo tiếng khóc, xem ra Lý Thanh đã khóc.
Nhị nương càng tức giận, "Các ngươi đều tránh ra cho ta, " âm thanh này rất lớn, mọi người nhìn thấy nhị nương liền dồn dập né sang để cho nhị nương có một con đường đi, lần này nhị nương nhìn thấy có một đám người vây xem, có một người nam nhân mập mạp trung niên, trong lòng còn ôm một nữ hài bảy, tám tuổi nữ, chỉ thấy người cha và nữ nhi này đều một mặt xem thường nhìn nam nhân cùng hài tử của mình.
Điều này làm cho nhị nương rất tức giận, đặc biệt nhìn thấy Lý Thanh ngồi dưới đất, khóc đến mắt đều sưng đỏ, cùng hai hài tử Lý Thanh ôm vào trong ngực. Nhìn thấy nhị nương trở về, Lý Thanh ngồi trên đất không nhúc nhích, trong lòng hắn vẫn còn sợ, hắn sợ thê chủ sẽ cho rằng hắn gây sự, sẽ cho rằng hắn không an phận, hắn biết thê chủ những ngày gần đây cổ vũ hắn cùng hàng xóm tiếp xúc là muốn cùng hàng xóm tạo mối quan hệ, nhưng mình nhưng ở đây cùng hàng xóm cãi nhau, tuy rằng không phải là mình sai, nhưng mình xác thực là rất sợ a.
Lý Thanh không dám nhìn nhị nương, "Nương, nương, " Lý Thanh nhịn được, Ngôn Nhi không nhịn được, tránh đi cái ôm của Lý Thanh, hướng nhị nương chạy đến, Ngôn Nhi vừa khóc vừa chạy khiến người ta càng đau lòng, nhị nương sợ hắn té, liền đem đòn gánh ném đi, chạy tới ôm lấy hắn, Ngôn Nhi khẩn thiết nắm lấy quần áo của nhị nương, mở to đôi mắt đỏ hồng nhìn phía nhị nương, mang theo tiếng khóc hỏi "Nương, nương, ngươi nói với các nàng, nói Ngôn Nhi là hài tử của người, không phải con hoang, không phải, không phải, con hoang" nhìn Ngôn Nhi khóc lóc nóng lòng nói như vậy, nhị nương càng đau lòng. Nhìn thấy nhị nương đến, nam nhân kia trong lòng có chút sợ sệt, dù cho nhị nương đã thay đổi nhưng trong lòng mọi người vẫn nhớ tính cách của nhị nương trước đây, đối với nhị nương, mọi người vẫn sợ.
"Cha, cha, " Thần Dương vốn là cố nén nước mắt nhưng khi nhìn thấy Lưu Lam thực sự không nhịn được, nước mắt ào ào chảy ra ngoài, hơn nữa nhị nương còn tỉ mỉ nhìn thấy, Thần Dương trên mặt rõ ràng có dấu tay, không nghi ngờ chính là nị nam nhân lúc nãy đánh, Lưu Lam thấy nữ nhi mình bị người đánh, cũng đau lòng nước mắt đều rớt xuống.
Nhị nương nhìn thấy Lý Thanh ngồi dưới đất, ôm Ngôn Nhi đi tới, đem Lý Thanh từ trên mặt đất kéo đến, sau đó ôm vào trong ngực, nhìn quét mọi người một lần, trong mắt chứa phẫn nộ nói "Ai cũng không được bắt nạt người nhà của ta."
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của nhị nương, Lý Thanh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nhị nương đang đứng cửa nhìn mình, Lý Thanh mặt đỏ lên, vội vã đứng lên "Thê chủ, " âm thanh dễ nghe êm tai,
"Ngươi đang làm gì?" Nhị nương trong mắt hỏi dò nhìn Lý Thanh.
"Không có gì, chỉ là rất cảm ơn thê chủ đã mua vải in hoa cho ta, ta rất vui nha ", Lý Thanh có chút lấy lòng nói với nhị nương, nhị nương không thèm để ý nói "Không có chuyện gì, chờ sau này có tiền ta sẽ đưa ngươi nhiều thứ tốt hơn."
Nghe nhị nương nói saunày còn có thể đưa mình nhiều thứ tốt hơn, Lý Thanh trong lòng càng cảm động, "Thê chủ thật tốt, " nhìn Lý Thanh cắn môi, mắt lộ ra vẻ cảm kích nhìn mình, nhị nương thực sự không chịu được, bởi vì hắn quá câu người.
Ánh mắt nhị nương quá mức nóng bỏng, Lý Thanh thật ngại ngùng cúi thấp đầu xuống, nhị nương lúc này mới cảm giác mình quá mức đường đột, vội vàng nói "Ngủ đi, ngủ đi, " muốn đánh vỡ không khí ngột ngạt nhưng một câu nói này nói ra khỏi miệng làm mặt Lý Thanh càng thêm đỏ.
Ngôn Nhi hôm nay ngủ tương đối sớm, hơn nữa còn là ngủ phía bên trong, nhị nương muốn đem Ngôn Nhi ôm vào giữa, thế nhưng nhị nương vừa đụng vào Ngôn Nhi, Ngôn Nhi bắt đầu "Hừ hừ, " không muốn động đậy, nhị nương cũng cảm giác mình thật giống quấy rối sợ Ngôn Nhi tỉnh lại cũng không dám cử động nữa.
Nếu như Ngôn Nhi không ngủ ở giữa vậy thì có nghĩa nhị nương cùng Lý Thanh phải ngủ cùng nhau, điều này làm cho nhị nương rất thẹn thùng, dù sao từ khi mình đến thế giới này tới nay cùng Lý Thanh ngủ chung một cái giường, nhưng bởi vì có Ngôn Nhi ở chính giữa, nhị nương cũng không cảm giác không tiện, nhưng bây giờ nhị nương cùng Lý Thanh ngủ trên một cái giường, còn sát bên, nhị nương cũng thật là....
Nhìn thấy tình huống như thế Lý Thanh cũng thật không tiện, nói mình cùng thê chủ̀ cùng nhau ngủ không biết bao nhiêu lần, không có cái gì không tiện, thế nhưng hiện tại rất kỳ quái, chỉ cần nghĩ đến cùng thê chủ ngủ chung, tim Lý Thanh không khống chế được "Ầm ầm" nhảy loạn.
"Ngủ đi, " nhị nương trước tiên đánh vỡ trầm tĩnh, sau đó lên giường đắp chăn lại, Lý Thanh thấy nhị nương lên giường ngủ cũng thoát hài, cẩn thận bò đến bên trong nhị nương nằm xuống, nhị nương nhìn thấy Lý Thanh nằm xuống thì đem chăn cho Lý Thanh đắp kín, "Cảm ơn thê chủ, " âm thanh có chút run rẩy.
"Ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm làm lương da. " nhị nương nói xong cũng nhắm hai mắt lại, Lý Thanh cảm thấy nhị nương thật sự muốn ngủ, cũng không có hành động xấu xa nào, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng đồng thời Lý Thanh cũng cảm thấy thất vọng, Lý Thanh không biết mình đây là bị làm sao nữa, không nghĩ ra cũng không muốn nghĩ, nhắm mắt ngủ. Trước đây nghe thấy mùi của thê chủ, Lý Thanh cảm thấy chỉ có sợ sệt, chán ghét, thế nhưng ngày hôm nay nằm bên cạnh thê chủ bên, Lý Thanh nghe mùi trên người nhị nương thì cảm thấy rất an tâm, Lý Thanh rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Mà nhị nương nhìn Lý Thanh bên cạnh ngủ rất say, cũng nghe thấy trên người Lý Thanh mang mùi vị thơm ngát, nhị nương đương nhiên ngủ không được, bên cạnh là Lý Thanh mỹ lệ xinh đẹp, nhị nương trong đầu nảy sinh có loại kia ý nghĩ.
Nhị nương cảm thấy khinh bỉ chính mình, gõ đầu của mình một hồi, ép buộc mình nhắm mắt lại yên lặng đếm cừu, hi vọng có thể nhanh ngủ một chút.
Ngày thứ hai như thường là trời chưa sáng thì Lý Thanh đã tỉnh rồi, Lý Thanh mơ mơ hồ hồ chỉ cảm thấy hơi nóng, mở mắt ra liền đập vào mắt chính một bộ ngực lớn trắng mịn, Lý Thanh có chút sững sờ, sau đó con mắt lưu chuyển thì nhìn thấy thê chủ đem mình ôm vào trong ngực, mà mình vùi đầu vào ngực thê chủ, tay của mình cũng khoát lên bên hông thê chủ.
Mạt Lý Thanh thoáng chốc đỏ lên,, như là thiên Hồng Hà, đẹp đến kinh người, tim Lý Thanh đập liên hồi, "Đã lâu không cùng thê chủ thân cận như vậy, mình lại cảm thấy thẹn thùng như vậy, " Lý Thanh có chút ảo não nghĩ.
Lý Thanh cẩn thận từng li từng tí đem tay nhị nương đặt ở cái hông của mình lấy ra, sau đó xuống giường rửa mặt xong mới đánh thức nhị nương, "Thê chủ, thê chủ, tỉnh lại đi, " nhị nương mở mắt ra thì nhìn thấy Lý Thanh ở trước mắt của mình, nhị nương theo bản năng cười cười, nhìn thấy nhị nương cộc lốc cười, "Nguyên lai thê chủ cũng có thể cười như vậy a, " Lý Thanh có chút lăng lăng nghĩ.
Nhị nương rửa mặt xong, không ngạc nhiên khi thấy Lưu Lam đang cực khổ làm việc, nhị nương nhìn thấy Lưu Lam liều mạng như vậy rất đau lòng.
Lại qua còn một lúc, Nguyên nương các nàng mới đến, Trương Tiểu Thúy liền nói "Nhị nương a, chúng ta ngày hôm nay chỉ lấy 80 tấm được rồi, tương đối ít, cho nên..."
Nhị nương nghe ra Trương Tiểu Thúy ý tại ngôn ngoại, đơn giản là nhà các nàng cần không nhiều lương da cho nên không cần thức dậy sớm, dậy sớm, còn không phải là vì mình làm việc, Trương Tiểu Thúy làm sao sẽ chịu đây?
"Câm miệng, anh rễ ngươi đầu óc không rõ ràng, ngươi bình thường đừng so đo tính toán với hắn”, "Sẽ không, sẽ không, " nhị nương cười nói, nàng mới không cùng người như thế chấp nhặt, nếu thực sự là cùng người chấp nhặt mình còn không tức chết, cho nên nhị nương căn bản không thèm để ý.
Đối với việc Nguyên nương chỉ cần mấy chục tấm lương da, nhị nương không nghĩ nhiều, nhị nương biết Nguyên nương các nàng bán không nhiều, ngày hôm nay lấy ít một chút cũng là hợp tình hợp lí.
Làm xong, sau khi ăn cơm tối, nhị nương các nàng liền xuất môn, "Nhị nương, ngày hôm nay lại muốn đi ra ngoài bán lương da a?" Có hàng xóm sau khi thấy được, chào hỏi.
"Đúng đấy, ngài đây là muốn đi đâu a?" Nhị nương cũng ôn hòa đáp.
"Ta muốn đi ra ruộng, xới lại miếng đất."
"Tốt lắm, ngài cũng đang vội, chúng ta đi thôi."
"Được rồi."
Những ngày qua nhị nương đã cùng hàng xóm cải thiện quan hệ không ít, nhị nương để Lý Thanh theo Lưu Lam thường thường theo các bạn hàng xóm đi lại, hiện tại hàng xóm cũng đã tiếp nhận rồi Lý Thanh, có lúc còn đi tìm Lý Thanh nói chuyện.
Cho tới cả Ngôn Nhi, bởi những ngày qua có Thần Dương che chở, lại có nhị nương sủng, Ngôn Nhi đã rộng rãi không ít, trên người còn thường thường có đồ ăn vặt nhị nương cho, Ngôn Nhi cũng đồng ý chia ra ăn, cho nên hiện tại đã có thật nhiều hài tử đồng ý cùng Ngôn Nhi chơi, đang nói, Ngôn Nhi kế thừa đầy đủ khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh cho nên rất được nữ hài tử vây quanh, đương nhiên cũng bởi vì Ngôn Nhi giống Lý Thanh về tính cách ôn hòa, với ai đều hợp.
Nhị nương cũng vì cải thiện quan hệ cùng hàng xóm cho đem lương da Putte chưa bán hết chia cho hàng xóm, lương da ở trong thôn, thôn dân bình thường không nỡ mua, cho nên những hài tử kia chỉ có thể trông mà thèm, hiện tại nhị nương chủ động chia cho các nàng, các nàng tự nhiên rất cảm kích, cũng đối với nhị nương ấn tượng rất tốt.
Ngày hôm nay lương da của nhị nương cũng bán rất nhanh, hiện tại trời nóng, người trên trấn đều đem ăn lương da thay cho bữa trưa, cho nên chuyện buôn bán của nhị nương rất náo nhiệt.
Nhị nương hôm nay lại mua một chút thịt, còn mua một con cá chích, những ngày gần đây, thức ăn trong nhà được cải thiện rất lớn, sắc mặt hai hài tử nhìn cũng càng ngày càng hồng hào, trên người cũng bắt đầu có một chút thịt.
Nhị nương cùng Lưu Lam mới vừa nhìn thấy gia môn thì nhìn thấy một đám người vây quanh nhà mình, còn có thể nghe được một ít tiếng ồn ào, chuyện gì thế này? Nhị nương trong lòng có dự cảm không tốt, cùng Lưu Lam trao đổi ánh mắt, hai người liền tăng nhanh cước bộ, đi nhanh về phía trước.
Còn không gặp người đã nghe được âm thanh, "Ngươi cái đứa con hoang này, có ngươi cha sinh, không có mẹ dưỡng, các ngươi dĩ nhiên dám liên kết đánh nữ nhi ta, ta ngày hôm nay phải cho các ngươi một trận giáo huấn, " âm thanh của người này rất chói tai, "Đùng" một tiếng.
"A, các ngươi, các ngươi, tẩu khai, con của ta, các ngươi làm sao có thể đánh hài tử nhà ta " nhị nương nhận ra đây là âm thanh của Lý Thanh, âm thanh đứt quãng, hơn nữa còn mang theo tiếng khóc, xem ra Lý Thanh đã khóc.
Nhị nương càng tức giận, "Các ngươi đều tránh ra cho ta, " âm thanh này rất lớn, mọi người nhìn thấy nhị nương liền dồn dập né sang để cho nhị nương có một con đường đi, lần này nhị nương nhìn thấy có một đám người vây xem, có một người nam nhân mập mạp trung niên, trong lòng còn ôm một nữ hài bảy, tám tuổi nữ, chỉ thấy người cha và nữ nhi này đều một mặt xem thường nhìn nam nhân cùng hài tử của mình.
Điều này làm cho nhị nương rất tức giận, đặc biệt nhìn thấy Lý Thanh ngồi dưới đất, khóc đến mắt đều sưng đỏ, cùng hai hài tử Lý Thanh ôm vào trong ngực. Nhìn thấy nhị nương trở về, Lý Thanh ngồi trên đất không nhúc nhích, trong lòng hắn vẫn còn sợ, hắn sợ thê chủ sẽ cho rằng hắn gây sự, sẽ cho rằng hắn không an phận, hắn biết thê chủ những ngày gần đây cổ vũ hắn cùng hàng xóm tiếp xúc là muốn cùng hàng xóm tạo mối quan hệ, nhưng mình nhưng ở đây cùng hàng xóm cãi nhau, tuy rằng không phải là mình sai, nhưng mình xác thực là rất sợ a.
Lý Thanh không dám nhìn nhị nương, "Nương, nương, " Lý Thanh nhịn được, Ngôn Nhi không nhịn được, tránh đi cái ôm của Lý Thanh, hướng nhị nương chạy đến, Ngôn Nhi vừa khóc vừa chạy khiến người ta càng đau lòng, nhị nương sợ hắn té, liền đem đòn gánh ném đi, chạy tới ôm lấy hắn, Ngôn Nhi khẩn thiết nắm lấy quần áo của nhị nương, mở to đôi mắt đỏ hồng nhìn phía nhị nương, mang theo tiếng khóc hỏi "Nương, nương, ngươi nói với các nàng, nói Ngôn Nhi là hài tử của người, không phải con hoang, không phải, không phải, con hoang" nhìn Ngôn Nhi khóc lóc nóng lòng nói như vậy, nhị nương càng đau lòng. Nhìn thấy nhị nương đến, nam nhân kia trong lòng có chút sợ sệt, dù cho nhị nương đã thay đổi nhưng trong lòng mọi người vẫn nhớ tính cách của nhị nương trước đây, đối với nhị nương, mọi người vẫn sợ.
"Cha, cha, " Thần Dương vốn là cố nén nước mắt nhưng khi nhìn thấy Lưu Lam thực sự không nhịn được, nước mắt ào ào chảy ra ngoài, hơn nữa nhị nương còn tỉ mỉ nhìn thấy, Thần Dương trên mặt rõ ràng có dấu tay, không nghi ngờ chính là nị nam nhân lúc nãy đánh, Lưu Lam thấy nữ nhi mình bị người đánh, cũng đau lòng nước mắt đều rớt xuống.
Nhị nương nhìn thấy Lý Thanh ngồi dưới đất, ôm Ngôn Nhi đi tới, đem Lý Thanh từ trên mặt đất kéo đến, sau đó ôm vào trong ngực, nhìn quét mọi người một lần, trong mắt chứa phẫn nộ nói "Ai cũng không được bắt nạt người nhà của ta."
Tác giả :
Hải Lam Thảo