Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình
Chương 91
Trong căn phòngtrọ cáchkinh thành mấy trăm dặm.Một lão hoà thượngđang ngồitoạ thiền,mắtkhép hờ, miệng lẩm bẩm niệm kinh.Bỗng nhiênthân thể lão run rẩy mắt trợn to đầykinhsợ.
Hít sâu một hơicốgắngđè nén lại tâm tình, qua một hồi lão hoà thượng thở ra một hơi đầy bất lực. Mắt dichuyểnvề phía giữa phòng. Ở đó có một tiểu tăng đang gục vào bàn ngủ gật.
Lão hoà thượng im lặng nhìn thật sâu vào tiểu tăng kia, trong mắt hiệnrõgiãy giụa. Một lúc sau… giống như quyết tâm cái gì, lão bước nhanh xuống giường, đi về phía tủ ở đầu giường lôi ra một baotay nảicũ. Lão chần chờ một lúc sau đó cầm taynảikhoátlên vai dứt khoát đi thẳngra ngoài. Giữa bóng tối mênh mông, bóngdánglãohoà thượng rất nhanh mất hút.
…………
Ngày5tháng 12 năm 1028 các con đường lớn ở kinh thành trải đầy thảm đỏ, đó là phong tục của ở đây. Đón tiếp sứ thần đều phải trải thảm đỏ, nó tượng trưng cho sự tôn trọng và hoà hảo giữa các nước với nhau.
Trong căn phòng đặc biệt ở lầu ba tửu lâu trên con đường này, Tử Tình vừa ăn trái cây vừa ló đầu ra bên ngoài nhìn xuống dưới. Miệngchậc!..chậc!… liên hồi.
Tử Nương, Tử Dục, Tử Diệc và TiểuNgũngồi một bên nhìn thấy biểu cảm của nàng như vậy thì khó hiểu. Mở miệng hỏi, thế nhưng lại nghe câu trả lời làm cho bốn ngườidởkhócdởcười.
“Ai nha, ca, ca không thấy trải lụa như vậy rất uổng hả? Lụa đẹp như vậy lại đem đi lót đường. Này này, lấy một đoạn bán đi cũng được một khoản tiền nha. Ca, nếu không khi đón sứ giả xong chúng ta xin hoàng thượng đống lụa này đi. Đi giặt sạch sau đó bán lại. Nga… còn có thể thu vào một đống bạc đó.”
Mấy người Tử Dụcbấtđắc dĩ nhìn nhau, cảm thấy tiểu muội thông minh của bọn họ hiện tại rất giống như một cái tiểu tham tiền.
Tiểu Ngũ sặc cười chỉ vào Tử Tình khoa trương nói:
“Tiểu tỷ, tỷ cũng không cần đem bánnga. Nàylụa cần phải giữ lại để sau này trải đường rước dâu nga. Tỷ bây giờ đem bán, mai mốt đến khi Hạo Uy ca cưới tỷ lại phải tốn một đống tiền mua lụa đỏ.Chậc… kia không phải tỷ lại lỗ vốnsao?”
Tử Tình mím môi trợn mắt nhìn Tiểu Ngũ. Nàng bực nha, vì cái gì tên tiểu tử này cứ đem Hạo Uy ra chọc nàng? Hừ… được lắmtiểu tử thúi.
Tử Tình hắng giọng làm bộ gật gù thở dài nói:
“Ai..zz… Này, đúng là nên giữ lại nha, dù sao Tiểu Ý cũng mau lớn như vậy, biết đâu còn có thể dùng được a”
Tiểu Ngũ gương mặt cứng lại,biểutình méo mó khó xem, trong bụng lại ai oán. Tiểu tỷ càng ngày càng…
Tử Tình hả hê nhìn gương mặt vặn vẹo của Tiểu Ngũ. Cho chừa, dám chọc nàng.
Tử Nương nhìn thấy hai người họ không có việc gì cũng nháo lên thì mỉm cười mở miệng giúpvui:
“Được rồi, hai người các ngươi cứ thích nháo. Tiểu muội,ngũđệ dù sao cũng là đấng nam nhi. Muội đó, đừng có ức hiếp đệ ấy.”
Mặc dù lời nói là bênh vực Tiểu Ngũ nhưng ánh mắt của Tử Nương lại trái ngược hoàn toàn. Nhất là cái giọng kia,rõràng cũng là muốn trêu chọc Tiểu Ngũ.
Cái này phải nói đến thời gian trước, hôm đó là lễ hội hoa đăng. Lúc ấy Tử Dục dẫn theo Tử Nương, Tử Tình, Tiểu Ngũ đi xem thả đèn. Đi cùng còn có mấy người bằng hữu của Tử Dục, mà mấy người bằng hữu đó cũng dẫn theo các đệ muội của mình. Chính là lúc đó, khi lễ hội thả đèn vừa bắt đầu thì người xô ta đẩy, xô đẩy một hồi liền làm mấy người Tử Tình bị tách ra. Tuy rất nhanh đã họp lại được nhưng mà lúc đó Tiểu Ngũ và Tiểu Ý muội muội của Tống Nham không thấy. Mọi người một phencuốngcuồng đi tìm. Kết quả nhìn thấy Tiểu Ngũ rất ra dángnam nhiđứng ở một góc đường che chở cho Tiểu Ý, còn nói cái gì “có huynh ở đây muội đừng sợ, huynh sẽ bảo vệ muội”
Tuy biết lúc đó Tiểu Ngũ nói vậy chỉ vì trấn an tiểu cô nương kia, nhưng mà mấy người Tử Tình lại lấy chuyện đó ra trêu chọc Tiểu Ngũ một hồi.
TiểuNgũmím môi ai oán nhìn mấy người Tử Nương Tử Dục, sao đó ngoảnh mặt một bộ dạng không thèm để ý.
Thấy Tiểu Ngũ như vậy mấy người Tử Tình liền cười ha ha một tiếng. Thật sự còn mắc cỡ.
Lại nói lúc này đây, từ khi chiếc xe đạp của Tử Tình được bán ra ngoài thì ở kinh thành mọi người giống như cùng thống nhất mà dùng nó để dichuyển.Nhất là các vị tiểu thư công tử. Trên các con đường ở kinh thành hiện nay sẽ không quá xa lạ với những chiếc xe đạpchạy phăng phăngnữa.Ở mấy cái trường đọc sách còn xây hẳn một nơi để dành riêng để đậu xe của các học trò.
Từ trên cao nhìn xuống, Tử Tình nhìn thấy một màn như vầy: Một nhóm người gồm công tử tiểu thư chừng mười mấy người đang cùng nhau đạp xe đạp đi về phía tửu lâuchỗTửTình. Các tiểu thư thì đạp xe ba bánh, các công tử thì đạp xe hai bánh. Đi phía sau bọn họ là một đám thiếp thân thị vệ và nha hoàn. Chính là mấy vị công tử tiểu thư thì ở phía trướcnhởnnhơ đạp xe, còn các thị vệ và nha hoàn ở phía sau thì hớt hải túm ống quần chạy theo, nhìn hình ảnh ấy thật sự còn rất thú vị.
Nhóm người đó chính là bằng hữu của Tử Dục, Tử Diệc và Tử Nương, hôm nay là bọn họ đã hẹn nhau đến tửu lâu này để ngắm nhìn đoàn sứ giả.
Tử Tình bỗng dưng cười cười nháy mắt với Tiểu Ngũ.
“Tiểu đệ, Tiểu Ý đã đến rồi, mau lên, một đại nam nhân thì phải ra ngoài đón a.”
Nghe Tử Tình trêu Tiểu Ngũ, Tử Dục liền nhón người nhìn xuống phía dưới. Thấy là bằng hữu của mình tới, Tử Dục liền thu lại biểu cảm đùa cợt, thay vào đó là thái độ nghiêm túc. Tử Dục đứng lên kéo Tử Tình qua. Hắn cẩn thận giúp Tử Tình sửa sang lại quần áo và tóc cho chỉnh tề ngay ngắn.
Tử Dục là như vậy. Ở trong nhà tiểu muội của hắn muốn thế nào liền thế nào. Nhưng có người ngoài hắn liền không muốn tiểu muội có cái gì không ổn. Hắn không muốn người khác đánh giá không tốt tiểu muội của mình.
“Muội đó, có người ngoài ở đây thì đừng có trêu ghẹo tiểu đệ, nếu không còn không biết nháo thành cái gì” Tử Dục răn dạy.
Tử Tình cười híp mắt gật đầu với Tử Dục, sau đó đảo mắt nhìn tiểu Ngũ một cái, giống như cố tình nói cho hắn biết. Tạm thời bỏ qua cho đệ.
Chừng một khắc sau cửa phòng bị gõ, Tử Dục và Tử Diệc bước nhanh tới mởcửađón những người kia vào.
Một đám người bước vào, trước cùng Tử Dục và Tử Diệc hàn huyên vài câu, sau thì tụ lại cùng ngồi xuống bàn lớn trò chuyện. Mà mấy lúc thế này Tử Tình rất ra dáng tiểu ngoanngoãn. Ai nói liền nói, còn nàng thì ngồi một chỗ ngốc ngốc nghe mọi người trò chuyện.
Lại nói, Tử Tình tuy lớn hơn Tiểu Ngũ và Tiểu Ý, nhưng thân hình của nàng lại vẫn là một bộ dạng bé con. Nhìn một vòng trong phòng, ngược lại Tử Tình càng giống tiểu nhân nhi nhỏ tuổi nhất.
Mọi người tụm lại truyện trò, nội dung chủ yếu vẫn là liên quan đến mấy đoàn sứ giả.
Tống Ngâm bằng hữu của Tử Dục nói:
“Ta nghe cha nói, lần sứ này sứ thần các nước đều là hoàng thân quý tộc (ý nói đều là người hoàng tộc) đấy. Ta còn nghe nói nước Đại Hải đi sứ là Tam hoàng tử đó. Chính là người mà thiên hạ đồn đãi ba tuổi thuộc lào tam tự kinh, năm tuổi liền biết làm thơ vẽ tranh đấy.Không ngờ những nước kia lần này lại long trọng, lại có tâm như vậy.Cha ta nói, nước Đại Tề của chúng ta lần này có thể nói làngẩngcao đầu trước các nước khác!”
Lục Nhâm cũng gật gù: “Đúng vậy, còn không phải sao. Cố đại thúc (ý nói Cố Tam) lần này chế tạo ra những cái kia, đừng nói đâu xa, chính là ta cũng cực kỳ khiếp sợ. Lần này các nước khác đi sứ còn không phải vì những món đồ Cố Đại thúc vừa phát minh.”
Từ Hải con trai của Lễ Bộ thị lang cũng nói: “ Cha ta hai hôm trước truyền tin về. Mỗi đoàn sứ thần lần này đến còn mang theo cả trămrươnglễ vật đấy, nhìn sơ qua, mỗi mộtrươngđều là kỳ trân dị bảo. Ta đoán bọn họ là muốn dùng lễ vật đó đổi lấy bản thiết kế của Cố thúc.”
“Còn không phải sao. Trên đời đâu phải ai cũng có thể nghĩ ra được cách chế tạo những thứ kia. Ngươi nói, có phải hay không từ khi có xe đạp chúng ta đỡ phiền rất nhiều. Hiện tại mỗi ngày trong phủ ta muốn đi vấn an ông nội cũng không mất nhiều thời gian như trước nữa. Một ngày còn chạy bốn năm lần qua viện ông nội ta đấy!Vậy mới nói, mấy chiếc xe đạp thế này không phải chính là bảo vật sao.Bởi vậy bọn họ sao có thểkhông dùng bảo vật đem đến đổiđược?”Một người khác cũng mở miệng nói.
Tử Tình triệt để im lặng, này không phải nàng không muốn nói mà là nàng không biết phải nói cái gì. Từ khi chiếc xe đạp được công khai bán ra thì liền như vậy, cứ hễ hội tụ lại bọn họ liền lôi xe đạp ra bàn này nói nọ. Mới đầu nghe xong nàng còn thấy ngượng ngùng cùng xấu hổ vì mình chỉ sao chép lại trí tuệ của người khácchứthật sự không phải tự bản thân nghĩ ra. Nhưng nghe riết thànhquen, nànghiện tại có thể thản nhiên ngồi ăn vặt mà nghe người khác tán dương về chiếc xe đạp này. Coi như cũng may mắn, nàng không có ra mặt trong chuyện chế tạo xe lần này, nếu không còn không biết sẽ thành cái bộ dạng gì.
Mấy người Tử Dục cũngbiểutình y hệt. Nghe lời tán dương này nọ riết thành quen, mặt không đỏ, tim không gấp. Cứ thản nhiên giống như không liên quan tới mình. Mà thái độ không liên quan này của mấy người Tử Tình lại làm cho mấy người kia càng thêm ngưỡng mộ.
Trong lúc mọi người náo nhiệt bàn tán về các sứ thần thì lúc này liền nghe được từ xa có âm thành kèn trống và tiếng vó ngựa “rầm rập!.. rầm rập!…”
Tử Tình mắt vụt sáng chạy nhanh qua cửa sổ ló đầu nhìn xuống. Không bao lâu liền thấy từ xa có một đoàn người ngựa chiêng trống dẫn đầu đi về phía hoàng cung.
Nhìn thấy đoàn sứ giả tới, Tử Dục rất nhanh kéo Tử Tình vào, sau đó buôn bức màn che lại để nàng đứng trong màn nhìn ra. Ánh mắt nghiêm khắc Tử Dục nói:
“Các muội nhớrõkhông được ló mặt ra ngoài. Nếu để sứ thần nhìn thấy sẽ không tốt. Lỡ như trong đó có người có ý gì đó với các muội liền sẽ sinh rắc rối. Đoàn sứ lần này đều là hoàng thân quốc thích, nếu có cái gì, chịu thiệt chính là chúng ta”
Tử Dục nói xong ánhmắtchuyểnqua những người có mặt trong phòng. Ý là nói chotấtcả những cô nương có mặt ở đây nghe.
Tử Dục đây là sợ mấy cô nương bị những người sứ thần nhìn trúng. Phải biết, đi sứ lần này là hoàng thân quốc thích, địa vị rất không tầm thường. Nếu bọn họ mở miệng xin người, này không phải làm hoàng thượng khóxửsao? Cũng không thể vì một vài cô nương lại ảnh hưởng tới giao hảo của hai nước. Mà như vậy, các cô nương bị sứ thần nhìn trúng chẳng phảichỉnhận mệnh đi theo sứ thần về nước của họ?
Đừng nói Tử Dục lo xa, thật ra hắn có suy nghĩ này là rất đúng. Sự việc sứ thần nhìn trúng cô nương của nước khác và xin mang theo về nước không phải chưa từng xảy ra.
Nghe Tử Dục nhắc nhở, các cô nương liền có chút sợ hãi, một đám bốn năm người gật đầu răm rắp. Mấy người bằng hữu của Tử Dục cũng nhanh chóng bước tớicửasổbuôngrèm che lại.
Đoàn sứ thần từ từ đi đến. Phía trước là hai hàng thị vệ, vài người cầm chiêng, vài người đeo trống. Chiêng trống gõ đều đều vang vọng khắp nơi. Phía sau là một hàng dài thị vệ cưỡi ngựa, kế đến là xe ngựa. Có tổng cộng năm đoàn. Đoàn đi đầu là người của nước Đại Tề, chính là nhóm người đi đón sứ thần mấy ngày trước. Mấy đoàn phía sau lần lượt là Đại Nam, Đại Bắc, Đại Hải, Đại Bình. Mỗi một nước đều có lá cờ riêng và màu trang phục binh sĩ riêng.
Hai bên đường đứng rất nhiều người, bọn họ đến chính là vìmuốn ngóngxem đoàn sứ giả. Người người chen lấn, nếu không phải có hàng binh sĩ đứng làm hàng rào chắn lại có lẽ đám người kia đã xông ra đường phía bên trong thảm đỏ.
Mà trong đám đông đó có khôngítcác cô nương trẻ tuổi, có vẻ bọn họ không có lo lắng sợ bị sứ thần nhìn trúng, hoặc có khi bọn họ cũng không nghĩ được những vấn đề sâu xa này.
Nhìn một đoàn người rộn rã hừng hừng khí thí bên dưới, lại thêm bốn đoàn sứ giả và nhữngrươnglễ vật kéo dài trăm dặm(1 dặm ~ 1,609 km, 100 dặm ~ 160,9 km, quá trời xa luôn *o*)Tử Tình trợn mắt hít sâu một hơi. “Này.. cái này cũng quá khí thế đi.”
Tử Tình vừa sợ hãi than xong thì bắt đầu nghĩ đến. Kia nhiều người như vậy, cái thảm…chẳng phải sẽ bị rách nát hết sao?
Nếu mấy người Tử Dục mà biết suy nghĩ của Tử tình lần này nhất định sẽ cốc đầu nàng một cái. Lúc này mà nàng còn có thể nghĩ đến cái thảm kia.
Đoàn người rất đông, nối đuôi nhau kéo dài hơn trăm dặm. Mấy người Tử Tình đứng xem một buổi rất lâu mà đoàn sứ giả vẫn chưa thấy cuối.
Tử Tình xoa xoa cái cổ mỏi nhừ của mình, sau đó chậmchậmtrở về bàn nhỏ ngồi xuốnguốngtrà ăn bánh.
Tử Dục thấy Tử Tìnhkhông xem thì hắn cũng không xem nữa. Hắn đi theo ngồi phía sau Tử Tình giúp nàng xoa xoa cổ nhỏ. Tử Tình được xoa thì rất ngoan ngoãntựa vào Tử Dục rồi thoả mãn nhếch môi cười.
Thấy Tử Tình một bộ dạng mèo lười, Tử Dục cười đầy sủng nịnh. Nâng tay nhéo nhéokhuônmặtnhỏ phấn nộn của nàng. Tử Dục ích kỷ nghĩ, nếu tiểu muội cứ nhỏ như vầy hoài thì tốt biết mấy. (ôi trời ơi… nàng mà nhỏ hoàichắcta sẽ bị mấy bạn độc giả ném đá quá)
…..
Đón tiếp sứ thần đương nhiên phải tổ chức yến tiệc. Này yến tiệc chính là liên tục ba ngày trời. Mà mấy yến tiệc đón sứ giả thế này chỉ cho phép nam nhân tham dự, những phu nhân và thiên kim không được phép tham gia.
Mấy ngày này Cố Tam vẫn luôn trụ lại ở hoàng cung đểhỗtrợ hoàng đế đón tiếp sứ thần. Lần này ước chừng phải gần một tháng bốnsứđoànkia mới rời đi. Nói là muốn được đi thăm thú nước Đại Tề. Mà mấy vị quan đại thần giống như Cố Tam chính là những người đứng ra dẫn dắt các sứ thần đi tham quan.
Hít sâu một hơicốgắngđè nén lại tâm tình, qua một hồi lão hoà thượng thở ra một hơi đầy bất lực. Mắt dichuyểnvề phía giữa phòng. Ở đó có một tiểu tăng đang gục vào bàn ngủ gật.
Lão hoà thượng im lặng nhìn thật sâu vào tiểu tăng kia, trong mắt hiệnrõgiãy giụa. Một lúc sau… giống như quyết tâm cái gì, lão bước nhanh xuống giường, đi về phía tủ ở đầu giường lôi ra một baotay nảicũ. Lão chần chờ một lúc sau đó cầm taynảikhoátlên vai dứt khoát đi thẳngra ngoài. Giữa bóng tối mênh mông, bóngdánglãohoà thượng rất nhanh mất hút.
…………
Ngày5tháng 12 năm 1028 các con đường lớn ở kinh thành trải đầy thảm đỏ, đó là phong tục của ở đây. Đón tiếp sứ thần đều phải trải thảm đỏ, nó tượng trưng cho sự tôn trọng và hoà hảo giữa các nước với nhau.
Trong căn phòng đặc biệt ở lầu ba tửu lâu trên con đường này, Tử Tình vừa ăn trái cây vừa ló đầu ra bên ngoài nhìn xuống dưới. Miệngchậc!..chậc!… liên hồi.
Tử Nương, Tử Dục, Tử Diệc và TiểuNgũngồi một bên nhìn thấy biểu cảm của nàng như vậy thì khó hiểu. Mở miệng hỏi, thế nhưng lại nghe câu trả lời làm cho bốn ngườidởkhócdởcười.
“Ai nha, ca, ca không thấy trải lụa như vậy rất uổng hả? Lụa đẹp như vậy lại đem đi lót đường. Này này, lấy một đoạn bán đi cũng được một khoản tiền nha. Ca, nếu không khi đón sứ giả xong chúng ta xin hoàng thượng đống lụa này đi. Đi giặt sạch sau đó bán lại. Nga… còn có thể thu vào một đống bạc đó.”
Mấy người Tử Dụcbấtđắc dĩ nhìn nhau, cảm thấy tiểu muội thông minh của bọn họ hiện tại rất giống như một cái tiểu tham tiền.
Tiểu Ngũ sặc cười chỉ vào Tử Tình khoa trương nói:
“Tiểu tỷ, tỷ cũng không cần đem bánnga. Nàylụa cần phải giữ lại để sau này trải đường rước dâu nga. Tỷ bây giờ đem bán, mai mốt đến khi Hạo Uy ca cưới tỷ lại phải tốn một đống tiền mua lụa đỏ.Chậc… kia không phải tỷ lại lỗ vốnsao?”
Tử Tình mím môi trợn mắt nhìn Tiểu Ngũ. Nàng bực nha, vì cái gì tên tiểu tử này cứ đem Hạo Uy ra chọc nàng? Hừ… được lắmtiểu tử thúi.
Tử Tình hắng giọng làm bộ gật gù thở dài nói:
“Ai..zz… Này, đúng là nên giữ lại nha, dù sao Tiểu Ý cũng mau lớn như vậy, biết đâu còn có thể dùng được a”
Tiểu Ngũ gương mặt cứng lại,biểutình méo mó khó xem, trong bụng lại ai oán. Tiểu tỷ càng ngày càng…
Tử Tình hả hê nhìn gương mặt vặn vẹo của Tiểu Ngũ. Cho chừa, dám chọc nàng.
Tử Nương nhìn thấy hai người họ không có việc gì cũng nháo lên thì mỉm cười mở miệng giúpvui:
“Được rồi, hai người các ngươi cứ thích nháo. Tiểu muội,ngũđệ dù sao cũng là đấng nam nhi. Muội đó, đừng có ức hiếp đệ ấy.”
Mặc dù lời nói là bênh vực Tiểu Ngũ nhưng ánh mắt của Tử Nương lại trái ngược hoàn toàn. Nhất là cái giọng kia,rõràng cũng là muốn trêu chọc Tiểu Ngũ.
Cái này phải nói đến thời gian trước, hôm đó là lễ hội hoa đăng. Lúc ấy Tử Dục dẫn theo Tử Nương, Tử Tình, Tiểu Ngũ đi xem thả đèn. Đi cùng còn có mấy người bằng hữu của Tử Dục, mà mấy người bằng hữu đó cũng dẫn theo các đệ muội của mình. Chính là lúc đó, khi lễ hội thả đèn vừa bắt đầu thì người xô ta đẩy, xô đẩy một hồi liền làm mấy người Tử Tình bị tách ra. Tuy rất nhanh đã họp lại được nhưng mà lúc đó Tiểu Ngũ và Tiểu Ý muội muội của Tống Nham không thấy. Mọi người một phencuốngcuồng đi tìm. Kết quả nhìn thấy Tiểu Ngũ rất ra dángnam nhiđứng ở một góc đường che chở cho Tiểu Ý, còn nói cái gì “có huynh ở đây muội đừng sợ, huynh sẽ bảo vệ muội”
Tuy biết lúc đó Tiểu Ngũ nói vậy chỉ vì trấn an tiểu cô nương kia, nhưng mà mấy người Tử Tình lại lấy chuyện đó ra trêu chọc Tiểu Ngũ một hồi.
TiểuNgũmím môi ai oán nhìn mấy người Tử Nương Tử Dục, sao đó ngoảnh mặt một bộ dạng không thèm để ý.
Thấy Tiểu Ngũ như vậy mấy người Tử Tình liền cười ha ha một tiếng. Thật sự còn mắc cỡ.
Lại nói lúc này đây, từ khi chiếc xe đạp của Tử Tình được bán ra ngoài thì ở kinh thành mọi người giống như cùng thống nhất mà dùng nó để dichuyển.Nhất là các vị tiểu thư công tử. Trên các con đường ở kinh thành hiện nay sẽ không quá xa lạ với những chiếc xe đạpchạy phăng phăngnữa.Ở mấy cái trường đọc sách còn xây hẳn một nơi để dành riêng để đậu xe của các học trò.
Từ trên cao nhìn xuống, Tử Tình nhìn thấy một màn như vầy: Một nhóm người gồm công tử tiểu thư chừng mười mấy người đang cùng nhau đạp xe đạp đi về phía tửu lâuchỗTửTình. Các tiểu thư thì đạp xe ba bánh, các công tử thì đạp xe hai bánh. Đi phía sau bọn họ là một đám thiếp thân thị vệ và nha hoàn. Chính là mấy vị công tử tiểu thư thì ở phía trướcnhởnnhơ đạp xe, còn các thị vệ và nha hoàn ở phía sau thì hớt hải túm ống quần chạy theo, nhìn hình ảnh ấy thật sự còn rất thú vị.
Nhóm người đó chính là bằng hữu của Tử Dục, Tử Diệc và Tử Nương, hôm nay là bọn họ đã hẹn nhau đến tửu lâu này để ngắm nhìn đoàn sứ giả.
Tử Tình bỗng dưng cười cười nháy mắt với Tiểu Ngũ.
“Tiểu đệ, Tiểu Ý đã đến rồi, mau lên, một đại nam nhân thì phải ra ngoài đón a.”
Nghe Tử Tình trêu Tiểu Ngũ, Tử Dục liền nhón người nhìn xuống phía dưới. Thấy là bằng hữu của mình tới, Tử Dục liền thu lại biểu cảm đùa cợt, thay vào đó là thái độ nghiêm túc. Tử Dục đứng lên kéo Tử Tình qua. Hắn cẩn thận giúp Tử Tình sửa sang lại quần áo và tóc cho chỉnh tề ngay ngắn.
Tử Dục là như vậy. Ở trong nhà tiểu muội của hắn muốn thế nào liền thế nào. Nhưng có người ngoài hắn liền không muốn tiểu muội có cái gì không ổn. Hắn không muốn người khác đánh giá không tốt tiểu muội của mình.
“Muội đó, có người ngoài ở đây thì đừng có trêu ghẹo tiểu đệ, nếu không còn không biết nháo thành cái gì” Tử Dục răn dạy.
Tử Tình cười híp mắt gật đầu với Tử Dục, sau đó đảo mắt nhìn tiểu Ngũ một cái, giống như cố tình nói cho hắn biết. Tạm thời bỏ qua cho đệ.
Chừng một khắc sau cửa phòng bị gõ, Tử Dục và Tử Diệc bước nhanh tới mởcửađón những người kia vào.
Một đám người bước vào, trước cùng Tử Dục và Tử Diệc hàn huyên vài câu, sau thì tụ lại cùng ngồi xuống bàn lớn trò chuyện. Mà mấy lúc thế này Tử Tình rất ra dáng tiểu ngoanngoãn. Ai nói liền nói, còn nàng thì ngồi một chỗ ngốc ngốc nghe mọi người trò chuyện.
Lại nói, Tử Tình tuy lớn hơn Tiểu Ngũ và Tiểu Ý, nhưng thân hình của nàng lại vẫn là một bộ dạng bé con. Nhìn một vòng trong phòng, ngược lại Tử Tình càng giống tiểu nhân nhi nhỏ tuổi nhất.
Mọi người tụm lại truyện trò, nội dung chủ yếu vẫn là liên quan đến mấy đoàn sứ giả.
Tống Ngâm bằng hữu của Tử Dục nói:
“Ta nghe cha nói, lần sứ này sứ thần các nước đều là hoàng thân quý tộc (ý nói đều là người hoàng tộc) đấy. Ta còn nghe nói nước Đại Hải đi sứ là Tam hoàng tử đó. Chính là người mà thiên hạ đồn đãi ba tuổi thuộc lào tam tự kinh, năm tuổi liền biết làm thơ vẽ tranh đấy.Không ngờ những nước kia lần này lại long trọng, lại có tâm như vậy.Cha ta nói, nước Đại Tề của chúng ta lần này có thể nói làngẩngcao đầu trước các nước khác!”
Lục Nhâm cũng gật gù: “Đúng vậy, còn không phải sao. Cố đại thúc (ý nói Cố Tam) lần này chế tạo ra những cái kia, đừng nói đâu xa, chính là ta cũng cực kỳ khiếp sợ. Lần này các nước khác đi sứ còn không phải vì những món đồ Cố Đại thúc vừa phát minh.”
Từ Hải con trai của Lễ Bộ thị lang cũng nói: “ Cha ta hai hôm trước truyền tin về. Mỗi đoàn sứ thần lần này đến còn mang theo cả trămrươnglễ vật đấy, nhìn sơ qua, mỗi mộtrươngđều là kỳ trân dị bảo. Ta đoán bọn họ là muốn dùng lễ vật đó đổi lấy bản thiết kế của Cố thúc.”
“Còn không phải sao. Trên đời đâu phải ai cũng có thể nghĩ ra được cách chế tạo những thứ kia. Ngươi nói, có phải hay không từ khi có xe đạp chúng ta đỡ phiền rất nhiều. Hiện tại mỗi ngày trong phủ ta muốn đi vấn an ông nội cũng không mất nhiều thời gian như trước nữa. Một ngày còn chạy bốn năm lần qua viện ông nội ta đấy!Vậy mới nói, mấy chiếc xe đạp thế này không phải chính là bảo vật sao.Bởi vậy bọn họ sao có thểkhông dùng bảo vật đem đến đổiđược?”Một người khác cũng mở miệng nói.
Tử Tình triệt để im lặng, này không phải nàng không muốn nói mà là nàng không biết phải nói cái gì. Từ khi chiếc xe đạp được công khai bán ra thì liền như vậy, cứ hễ hội tụ lại bọn họ liền lôi xe đạp ra bàn này nói nọ. Mới đầu nghe xong nàng còn thấy ngượng ngùng cùng xấu hổ vì mình chỉ sao chép lại trí tuệ của người khácchứthật sự không phải tự bản thân nghĩ ra. Nhưng nghe riết thànhquen, nànghiện tại có thể thản nhiên ngồi ăn vặt mà nghe người khác tán dương về chiếc xe đạp này. Coi như cũng may mắn, nàng không có ra mặt trong chuyện chế tạo xe lần này, nếu không còn không biết sẽ thành cái bộ dạng gì.
Mấy người Tử Dục cũngbiểutình y hệt. Nghe lời tán dương này nọ riết thành quen, mặt không đỏ, tim không gấp. Cứ thản nhiên giống như không liên quan tới mình. Mà thái độ không liên quan này của mấy người Tử Tình lại làm cho mấy người kia càng thêm ngưỡng mộ.
Trong lúc mọi người náo nhiệt bàn tán về các sứ thần thì lúc này liền nghe được từ xa có âm thành kèn trống và tiếng vó ngựa “rầm rập!.. rầm rập!…”
Tử Tình mắt vụt sáng chạy nhanh qua cửa sổ ló đầu nhìn xuống. Không bao lâu liền thấy từ xa có một đoàn người ngựa chiêng trống dẫn đầu đi về phía hoàng cung.
Nhìn thấy đoàn sứ giả tới, Tử Dục rất nhanh kéo Tử Tình vào, sau đó buôn bức màn che lại để nàng đứng trong màn nhìn ra. Ánh mắt nghiêm khắc Tử Dục nói:
“Các muội nhớrõkhông được ló mặt ra ngoài. Nếu để sứ thần nhìn thấy sẽ không tốt. Lỡ như trong đó có người có ý gì đó với các muội liền sẽ sinh rắc rối. Đoàn sứ lần này đều là hoàng thân quốc thích, nếu có cái gì, chịu thiệt chính là chúng ta”
Tử Dục nói xong ánhmắtchuyểnqua những người có mặt trong phòng. Ý là nói chotấtcả những cô nương có mặt ở đây nghe.
Tử Dục đây là sợ mấy cô nương bị những người sứ thần nhìn trúng. Phải biết, đi sứ lần này là hoàng thân quốc thích, địa vị rất không tầm thường. Nếu bọn họ mở miệng xin người, này không phải làm hoàng thượng khóxửsao? Cũng không thể vì một vài cô nương lại ảnh hưởng tới giao hảo của hai nước. Mà như vậy, các cô nương bị sứ thần nhìn trúng chẳng phảichỉnhận mệnh đi theo sứ thần về nước của họ?
Đừng nói Tử Dục lo xa, thật ra hắn có suy nghĩ này là rất đúng. Sự việc sứ thần nhìn trúng cô nương của nước khác và xin mang theo về nước không phải chưa từng xảy ra.
Nghe Tử Dục nhắc nhở, các cô nương liền có chút sợ hãi, một đám bốn năm người gật đầu răm rắp. Mấy người bằng hữu của Tử Dục cũng nhanh chóng bước tớicửasổbuôngrèm che lại.
Đoàn sứ thần từ từ đi đến. Phía trước là hai hàng thị vệ, vài người cầm chiêng, vài người đeo trống. Chiêng trống gõ đều đều vang vọng khắp nơi. Phía sau là một hàng dài thị vệ cưỡi ngựa, kế đến là xe ngựa. Có tổng cộng năm đoàn. Đoàn đi đầu là người của nước Đại Tề, chính là nhóm người đi đón sứ thần mấy ngày trước. Mấy đoàn phía sau lần lượt là Đại Nam, Đại Bắc, Đại Hải, Đại Bình. Mỗi một nước đều có lá cờ riêng và màu trang phục binh sĩ riêng.
Hai bên đường đứng rất nhiều người, bọn họ đến chính là vìmuốn ngóngxem đoàn sứ giả. Người người chen lấn, nếu không phải có hàng binh sĩ đứng làm hàng rào chắn lại có lẽ đám người kia đã xông ra đường phía bên trong thảm đỏ.
Mà trong đám đông đó có khôngítcác cô nương trẻ tuổi, có vẻ bọn họ không có lo lắng sợ bị sứ thần nhìn trúng, hoặc có khi bọn họ cũng không nghĩ được những vấn đề sâu xa này.
Nhìn một đoàn người rộn rã hừng hừng khí thí bên dưới, lại thêm bốn đoàn sứ giả và nhữngrươnglễ vật kéo dài trăm dặm(1 dặm ~ 1,609 km, 100 dặm ~ 160,9 km, quá trời xa luôn *o*)Tử Tình trợn mắt hít sâu một hơi. “Này.. cái này cũng quá khí thế đi.”
Tử Tình vừa sợ hãi than xong thì bắt đầu nghĩ đến. Kia nhiều người như vậy, cái thảm…chẳng phải sẽ bị rách nát hết sao?
Nếu mấy người Tử Dục mà biết suy nghĩ của Tử tình lần này nhất định sẽ cốc đầu nàng một cái. Lúc này mà nàng còn có thể nghĩ đến cái thảm kia.
Đoàn người rất đông, nối đuôi nhau kéo dài hơn trăm dặm. Mấy người Tử Tình đứng xem một buổi rất lâu mà đoàn sứ giả vẫn chưa thấy cuối.
Tử Tình xoa xoa cái cổ mỏi nhừ của mình, sau đó chậmchậmtrở về bàn nhỏ ngồi xuốnguốngtrà ăn bánh.
Tử Dục thấy Tử Tìnhkhông xem thì hắn cũng không xem nữa. Hắn đi theo ngồi phía sau Tử Tình giúp nàng xoa xoa cổ nhỏ. Tử Tình được xoa thì rất ngoan ngoãntựa vào Tử Dục rồi thoả mãn nhếch môi cười.
Thấy Tử Tình một bộ dạng mèo lười, Tử Dục cười đầy sủng nịnh. Nâng tay nhéo nhéokhuônmặtnhỏ phấn nộn của nàng. Tử Dục ích kỷ nghĩ, nếu tiểu muội cứ nhỏ như vầy hoài thì tốt biết mấy. (ôi trời ơi… nàng mà nhỏ hoàichắcta sẽ bị mấy bạn độc giả ném đá quá)
…..
Đón tiếp sứ thần đương nhiên phải tổ chức yến tiệc. Này yến tiệc chính là liên tục ba ngày trời. Mà mấy yến tiệc đón sứ giả thế này chỉ cho phép nam nhân tham dự, những phu nhân và thiên kim không được phép tham gia.
Mấy ngày này Cố Tam vẫn luôn trụ lại ở hoàng cung đểhỗtrợ hoàng đế đón tiếp sứ thần. Lần này ước chừng phải gần một tháng bốnsứđoànkia mới rời đi. Nói là muốn được đi thăm thú nước Đại Tề. Mà mấy vị quan đại thần giống như Cố Tam chính là những người đứng ra dẫn dắt các sứ thần đi tham quan.
Tác giả :
Viễn Giả Lai Ni