Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình
Chương 39: 5 bức tranh chấn động kinh thành 2
Đợi đến khi mọi người tận mắt nhìn thấy bức tranh được đấu giá thì hầu như ai cũng bị dọa cho sợ hãi. Trước mắt mọi người hiện tại là một đồng lúa chín vàng với những bông lúa no đầy nặng trĩu. Từng bông lúa một được vẽ tỉ mỉ đến có thể nhìn thấy được một lỗ hõm ở đầu hạt lúa. Những lá lúa mềm nhẹ đã ngã sang màu xanh xẩm nhẹ nhàng nghiêng theo chiều gió. Ngàn ngàn mẫu lúa chín vàng được vẽ tỷ mỹ, từng nét từng nét được khắc họa như thật trên giấy trắng. Điều đặc biệt ở đây là rỏ ràng mực vẽ điều là màu đen nhưng vẫn có thể cho người ta cảm giác được sâu sắc màu vẽ trên mỗi khung cảnh trong tranh.
Càng đặc biệt hơn là những người nông dân đang vui mừng thu hoạch lúa. Ở đây bút vẽ những con người này không có giống như những họa sư thường hay vẽ. Mà là từng ngón tay, gương mặt, đôi mắt, cái mũi, tới những cái bóng được nắng chiếu điều được vẽ giống như thật đến kỳ lạ. Thậm chí mọi người còn có thể cảm nhận được tiếng gió thổi, tiếng cười nói của người trong bức tranh. Quả nhiên kỳ lạ, kỳ lạ tới mức không thể tin.
Mọi người dường như bị chấn động không nhẹ, trên mặt ai cũng điều có một thần thái không biết nói nên lời. Khung cảnh đầy may mắn, đầy niềm vui cứ như vậy cuốn hút tâm hồn của những người đã nhìn nó. Rỏ ràng là đang đứng trước một bức tranh nhưng lại cứ nghĩ rằng mình đang đứng trước một cánh đồng đầy lúa chín vàng ươm.
Cả một nhóm người cứ ngẩn ngơ như vậy nhìn vào bức tranh, ngươi nhìn ta cũng nhìn. Thật lâu cũng không nghe được tiếng nói chuyện. Ngay cả thở cũng điều cũng đã quên dường như.
Cung lão bản trên mặt điều là tự hào và vui vẽ. Thấy chưa, ông đã nói tranh này không có đơn giản mà. Cung lão bản hiện tại rất muốn cười to, nhưng ngại mặt mũi nên cố nén lại, kết quả cái miệng giật giật, chòm râu có xu hướng dựng đứng.
Mọi người dưới đài vốn không mấy hứng thú khi nghe nói bức tranh có giá tận 30 vạn lượng nên điều ngồi tại chổ, không ích người đã âm thầm đứng dậy ra về. Nhưng hiện tại thấy những người lên xem tranh có biểu hiện kỳ lạ thì thấy khó hiểu. Một người đứng lên, tấc cả mọi người cũng cùng đứng lên, cả khán đài phía dưới mọi người điều tò mò nhanh chân bước về phía đài.
Một vị hoa hoa công tử trong bộ trường bào màu bạc trông thấy bức tranh, đầu tiên là chết trân sau đó vội vã sai hạ nhân nhanh chóng trở về gọi lão cha của hắn đến. Ai có thể không động lòng đây? bức tranh kỳ lạ như vầy nếu không nhanh chóng mua lấy rất dễ bị người khác cướp đi mất.
Một vị lão quan có lẽ cũng sắp lục tuần nhìn thấy tranh xong, sau khi hồi hồn lại vội vàng sai hạ nhân trở về mang vài món đồ đem đi cầm gấp. Mấy người khác cũng không ngoại lệ, nếu không phải cho người về gọi người thì chính là cho người về lấy thêm tiền. Hoặc là sai người mang đồ đi cầm cố tạm. Phúc chốc những hiệu cầm đồ ở kinh thành người đến tấp nập làm mấy lão bản ở đấy một trận hoảng sợ hú hồn.
Trở về trên khán đài đấu giá. Mọi người sau khi hồi thần lại sau khi xem tranh thì vội vàng ra giá để mua tranh mà quên cả quy định là phải trở về chổ ngồi gõ chuông.
Một vị lão quan vội vàng ra giá 35 vạn lượng. “Ta trả giá 35 vạn lượng để mua bức tranh này.”
Ta ra “45 vạn” Một vị thiếu niên trong trang phục gấm vân la ra giá.
“Ta ra giá 47 vạn” Một vị khác vẫn chưa trở về chổ ngồi kịp cũng vội ra giá.
Người chủ trì Thiên Hạ lâu thấy hiện tại đang loạn một đoàng vội vàng gõ chuông nhắc nhở mọi người.
Phúc chốc trong hội đấu giá không khí lên cao không ngừng, từng người từng người cứ lớn tiếng ra giá tranh nhau mua tranh. Mức giá lúc này đã nâng lên tới mức 100 vạn lượng. Cúi cùng một vị râu ria lão già dùng giá 120 vạn lượng dành lấy mua được bức tranh này. Lúc này mọi người nhìn lại mới chợt phát hiện thì ra đấy chính là thừa tướng đương triều Lỗ Mạc Lư.
Lỗ Mạc Lư hôm nay vốn đi trong cung cùng hoàn đế đánh cờ, ai ngờ vừa ra khỏi cung thì bị một đám hạ nhân bao vây lấy. Lỗ Mạc Lư có chút tức giận nhưng nghe nói ở Thiên Hạ lâu hiện tại có bảo vật ngàn vàng khó cầu. Cũng có chút tò mò, Lỗ Mạc Lư bèn lên xe ngựa cùng hạ nhân tới đây. Đợi nhìn thấy con trai đang kích động mặt đỏ bừng chờ mình, Lỗ Mạc Lư trong lòng có sổ.
Ông nhanh chóng bước lên khán đài nhìn một chút bức tranh gì lại có thể làm mọi người náo tới mức như vậy. Nhưng ông có chút không dám tin vào mắt mình, nhìn thấy bức tranh hiện ra trước mắt ông, Lỗ Mạc Lư không cần nghĩ ngợi nhiều vội vội vàng vàng ùa theo mọi người hô giá. Cuối cùng bức tranh cũng vào tay mình, dù là mức giá có thể nói quá cao. Nhưng ông lại thấy hài lòng, còn có chút tự hào.
Bức tranh đã tìm được chủ, lúc này dưới đài không ích người nhao nhao lên không cam tâm. Cung lão bản lúc này miệng cười không khép được. Ông lớn tiếng trấn an mọi người, Cung lão bản nói hiện tại còn lại tới bốn bức tranh, cũng không thua kém bức tranh vừa rồi.
Cung lão bản vừa nói xong, dưới khán đài phúc chốc trở nên an tĩnh. Nhưng cũng không ích người thúc dục Cung lão bản nhanh một chút kéo vải đỏ ra đễ mọi người nhìn một chút mấy bức tranh kia.
Cung lão bản cười hề hề, không để mọi người chờ lâu, ông nhanh chóng mang mấy bức tranh ra cho mọi người cùng xem. Buổi đấu giá lại tiếp tục sôi trào.
Từng bức tranh như mang theo một phép màu dụ hoặc, năm bức tranh mang ra năm lần xem năm lần điều làm mọi người chấn động. Mỗi một bức tranh điều mang một cái tên rất đỗi bình thường rất rẻ tiền nhưng thật sự giá trị bức tranh này không thể dùng từ ngữ nào có thể diễn tã.
Hội đấu giá kết thúc, bốn bức tranh còn lại cũng đã tìm được chủ. Dĩ nhiên những người mua được bức tranh cũng điều là người có một tên tuổi không bình thường. Và Cung lão bản sau buổi đấu giá này quen được không ích quý nhân kinh thành. Có không ích người quyền thế mở miệng mời ông ghé phủ tham quan. Dĩ nhiên Cung lão bản lắc đầu từ chối hết. Ông không có ngốc, mới không muốn dính tới phiền phức đâu.
Càng đặc biệt hơn là những người nông dân đang vui mừng thu hoạch lúa. Ở đây bút vẽ những con người này không có giống như những họa sư thường hay vẽ. Mà là từng ngón tay, gương mặt, đôi mắt, cái mũi, tới những cái bóng được nắng chiếu điều được vẽ giống như thật đến kỳ lạ. Thậm chí mọi người còn có thể cảm nhận được tiếng gió thổi, tiếng cười nói của người trong bức tranh. Quả nhiên kỳ lạ, kỳ lạ tới mức không thể tin.
Mọi người dường như bị chấn động không nhẹ, trên mặt ai cũng điều có một thần thái không biết nói nên lời. Khung cảnh đầy may mắn, đầy niềm vui cứ như vậy cuốn hút tâm hồn của những người đã nhìn nó. Rỏ ràng là đang đứng trước một bức tranh nhưng lại cứ nghĩ rằng mình đang đứng trước một cánh đồng đầy lúa chín vàng ươm.
Cả một nhóm người cứ ngẩn ngơ như vậy nhìn vào bức tranh, ngươi nhìn ta cũng nhìn. Thật lâu cũng không nghe được tiếng nói chuyện. Ngay cả thở cũng điều cũng đã quên dường như.
Cung lão bản trên mặt điều là tự hào và vui vẽ. Thấy chưa, ông đã nói tranh này không có đơn giản mà. Cung lão bản hiện tại rất muốn cười to, nhưng ngại mặt mũi nên cố nén lại, kết quả cái miệng giật giật, chòm râu có xu hướng dựng đứng.
Mọi người dưới đài vốn không mấy hứng thú khi nghe nói bức tranh có giá tận 30 vạn lượng nên điều ngồi tại chổ, không ích người đã âm thầm đứng dậy ra về. Nhưng hiện tại thấy những người lên xem tranh có biểu hiện kỳ lạ thì thấy khó hiểu. Một người đứng lên, tấc cả mọi người cũng cùng đứng lên, cả khán đài phía dưới mọi người điều tò mò nhanh chân bước về phía đài.
Một vị hoa hoa công tử trong bộ trường bào màu bạc trông thấy bức tranh, đầu tiên là chết trân sau đó vội vã sai hạ nhân nhanh chóng trở về gọi lão cha của hắn đến. Ai có thể không động lòng đây? bức tranh kỳ lạ như vầy nếu không nhanh chóng mua lấy rất dễ bị người khác cướp đi mất.
Một vị lão quan có lẽ cũng sắp lục tuần nhìn thấy tranh xong, sau khi hồi hồn lại vội vàng sai hạ nhân trở về mang vài món đồ đem đi cầm gấp. Mấy người khác cũng không ngoại lệ, nếu không phải cho người về gọi người thì chính là cho người về lấy thêm tiền. Hoặc là sai người mang đồ đi cầm cố tạm. Phúc chốc những hiệu cầm đồ ở kinh thành người đến tấp nập làm mấy lão bản ở đấy một trận hoảng sợ hú hồn.
Trở về trên khán đài đấu giá. Mọi người sau khi hồi thần lại sau khi xem tranh thì vội vàng ra giá để mua tranh mà quên cả quy định là phải trở về chổ ngồi gõ chuông.
Một vị lão quan vội vàng ra giá 35 vạn lượng. “Ta trả giá 35 vạn lượng để mua bức tranh này.”
Ta ra “45 vạn” Một vị thiếu niên trong trang phục gấm vân la ra giá.
“Ta ra giá 47 vạn” Một vị khác vẫn chưa trở về chổ ngồi kịp cũng vội ra giá.
Người chủ trì Thiên Hạ lâu thấy hiện tại đang loạn một đoàng vội vàng gõ chuông nhắc nhở mọi người.
Phúc chốc trong hội đấu giá không khí lên cao không ngừng, từng người từng người cứ lớn tiếng ra giá tranh nhau mua tranh. Mức giá lúc này đã nâng lên tới mức 100 vạn lượng. Cúi cùng một vị râu ria lão già dùng giá 120 vạn lượng dành lấy mua được bức tranh này. Lúc này mọi người nhìn lại mới chợt phát hiện thì ra đấy chính là thừa tướng đương triều Lỗ Mạc Lư.
Lỗ Mạc Lư hôm nay vốn đi trong cung cùng hoàn đế đánh cờ, ai ngờ vừa ra khỏi cung thì bị một đám hạ nhân bao vây lấy. Lỗ Mạc Lư có chút tức giận nhưng nghe nói ở Thiên Hạ lâu hiện tại có bảo vật ngàn vàng khó cầu. Cũng có chút tò mò, Lỗ Mạc Lư bèn lên xe ngựa cùng hạ nhân tới đây. Đợi nhìn thấy con trai đang kích động mặt đỏ bừng chờ mình, Lỗ Mạc Lư trong lòng có sổ.
Ông nhanh chóng bước lên khán đài nhìn một chút bức tranh gì lại có thể làm mọi người náo tới mức như vậy. Nhưng ông có chút không dám tin vào mắt mình, nhìn thấy bức tranh hiện ra trước mắt ông, Lỗ Mạc Lư không cần nghĩ ngợi nhiều vội vội vàng vàng ùa theo mọi người hô giá. Cuối cùng bức tranh cũng vào tay mình, dù là mức giá có thể nói quá cao. Nhưng ông lại thấy hài lòng, còn có chút tự hào.
Bức tranh đã tìm được chủ, lúc này dưới đài không ích người nhao nhao lên không cam tâm. Cung lão bản lúc này miệng cười không khép được. Ông lớn tiếng trấn an mọi người, Cung lão bản nói hiện tại còn lại tới bốn bức tranh, cũng không thua kém bức tranh vừa rồi.
Cung lão bản vừa nói xong, dưới khán đài phúc chốc trở nên an tĩnh. Nhưng cũng không ích người thúc dục Cung lão bản nhanh một chút kéo vải đỏ ra đễ mọi người nhìn một chút mấy bức tranh kia.
Cung lão bản cười hề hề, không để mọi người chờ lâu, ông nhanh chóng mang mấy bức tranh ra cho mọi người cùng xem. Buổi đấu giá lại tiếp tục sôi trào.
Từng bức tranh như mang theo một phép màu dụ hoặc, năm bức tranh mang ra năm lần xem năm lần điều làm mọi người chấn động. Mỗi một bức tranh điều mang một cái tên rất đỗi bình thường rất rẻ tiền nhưng thật sự giá trị bức tranh này không thể dùng từ ngữ nào có thể diễn tã.
Hội đấu giá kết thúc, bốn bức tranh còn lại cũng đã tìm được chủ. Dĩ nhiên những người mua được bức tranh cũng điều là người có một tên tuổi không bình thường. Và Cung lão bản sau buổi đấu giá này quen được không ích quý nhân kinh thành. Có không ích người quyền thế mở miệng mời ông ghé phủ tham quan. Dĩ nhiên Cung lão bản lắc đầu từ chối hết. Ông không có ngốc, mới không muốn dính tới phiền phức đâu.
Tác giả :
Viễn Giả Lai Ni