Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình
Chương 26: Về nhà 2
Từ lúc Cố Tam nhìn thấy Tử Tình thì vẫn ôm nàng trên tay, cứ như buông nàng xuống nàng lại sẽ biến mất không nhìn thấy vậy.
Cố Tam bế Tử Tình đi phăng phăng trên ruộng. Lúc này đã hết mùa thu hoạch nên ruộng đồng sẽ bị bỏ hoan. Đảo mắt một vòng, thấy không có người Cố Tam bộ dạng trở nên nghiêm túc giọng nói trầm trầm hỏi Tử Tình.
“Tình Nhi, con nói thật với cha, con biết ai là người bắt con không?”
Tử Tình im lặng một lúc sắp xếp lại tình trạng hôm đó, sau đó mới chậm rãi kể với Cố Tam. Cố Tam nghe xong thì trầm ngâm.
“Vậy theo lời của con có thể hai tên kia mua con từ tay ông nội con?”
Tử Tình vội lắc đầu. “Cha, con không biết, chỉ là hai tên kia chỉ nói “lão già tử kia” thôi. Nhưng mà cha, con nghe nói đại bá đã nhậm chức tri huyện huyện Thanh Hà?”
Cố Tam mặt âm trầm gật đầu. Lúc đầu hắn nghĩ có thể hắn đã hiểu lầm Cố lão gia tử. Nhưng mấy ngày trước đại ca nhận được công hàm. Cố Tam chắc chắn Tử Tình mất tích có liên quan Cố Lão gia tử. Nhưng hắn biết, luận về mưu mô hắn không thể chống được Cố lão gia tử nên hắn chỉ biết tự hận bản thân mình. Cũng may Tình Nhi con gái nhỏ đã trở lại, nếu không hắn thật sự không biết phải đối mặt với vợ con hắn như thế nào.
Thấy tâm trạng Cố Tam đang tuột dốc, Tử Tình vội vàng ôm cổ hắn tìm cách đổi chủ đề nũng nịu nói:
“Cha, Tình Nhi mấy ngày nay nhớ cha muốn chết. Cha, người biết không? con ở Thanh Thành huyện nghe tin cha và nương người bị thương người bị bệnh thì rất lo lắng đó. Cha, Tình Nhi về nhà rồi sẽ mua thịt và xương đem ninh thật ngon cho cha và nương tẩm bổ”
Cố Tam vừa cảm động vừa bực mình. Con gái nhỏ nói đi nói lại vẫn không quên ăn thịt nha. Lại nghĩ đến mấy ngày nay con gái không ở nhà, sẽ không được ăn thịt thì tự trách.
“Cha, mấy ngày này con ở chỗ kia ăn thịt rất nhiều, bởi vì họ sợ chúng con ăn không ngon sẽ bị xấu nên cho ăn thật nhiều thịt. Nhưng mà.. hừ đồ ăn họ nấu không ngon bằng của cha và nương nấu”
Cố Tam thấy con gái nhỏ làm nũng thì phì cười, trong lòng vui vẽ cực kỳ, tay ôm Tử Tình cũng chặt thêm một chút. Chợt nhớ đến đều gì Cố Tam hỏi.
“Tình Nhi, con nói dọc đường gặp một vị phu nhân tốt bụng, chuyện này là sao?”
Tử Tình cười hì hì áp mặt nhỏ nhắn vào một bên mặt của Cố Tam nói:
“Cha, Tình Nhi nào có gặp ai đâu, chỉ là bán một bức tranh vẽ vội vàng thôi. Chỉ vì sợ mọi người nghi ngờ nên mới bịa chuyện a”
Cố Tam cũng cười, tay gãi gãi vào lưng Tử Tình mắng yêu:
“Con chính là quỷ linh tinh, cái gì cũng nói được”
Tử Tình bị Cố Tam gãi gãi nhột nhột nên ha ha một tiếng cười to. Tiếng cười Tử Tình vang lên làm nỗi lo lắng mấy ngày nay của Cố Tam tiêu tán. Một đường thẳng bước rất nhanh đã nhìn thấy ngôi nhà nhỏ xíu ở phía xa.
“Cha, chúng ta chưa sữa nhà?” Tử Tình thất vọng hỏi. Phải biết nha, theo dự tính là nhà của nàng bắt đầu xây khoản mười mấy ngày trước nha. Bây giờ nhìn xem, một đống cây gổ chất đầy sân. Chính là ngôi nhà vẫn cứ sập xệ đó. Aiii.... Tử Tình thở dài.
Cố Tam nghe Tử Tình hỏi, thấy phản ứng của nàng thì cười bất đắc dĩ:
“Tình Nhi, con mất tích, Chúng ta lo lắng còn không kịp lấy đâu ra tâm trạng đi xây nhà mới. Ta và nương con đã tính, nếu vài ngày nữa con chưa trở lại chúng ta sẽ lấy hết số vàng của con ra treo giải thưởng cho ai mang con trở về đấy.”
Cố Tam nói xong làm như bị chìm trong cảm giác tuyệt vọng mấy ngày nay nên mặt xụ xuống yểu xìu. Tử Tình nghe thấy thì cảm động. Cái môi nhỏ nhắn đỏ ao khẽ in lên một bên má Cố Tam vang ra một tiếng “Chụt..” khá to, Tử Tình cảm động nói.
“Cha, Tình Nhi sẽ không có chuyện gì, dù như thế nào cũng sẽ không có chuyện gì. Cha, mai mốt lỡ con có bị giống như vầy người và nương nhất định không cần quá lo lắng. Phải chú ý tới sức khỏe không được để giống hôm nay, Tình Nhi sẽ đau lòng.”
Cố Tam bị cái hôn bất ngờ của con gái nhỏ thì chết trân bước chân cũng dừng lại, đây là lần đầu tiên con gái thân với hắn. Cố Tam trong lòng vui như điên chợt nghe con gái nhỏ nói mai mốt nàng có bị như vậy thì tức giận. Mặt Cố Tam đanh lại:
“Tình Nhi không cho nói bậy bạ. Cha nhất định không để chuyện này xảy ra lần nữa. Nhất định không.”
Tử Tình bị Cố Tam làm cho sợ vội nhỏ giọng đáp.
“Vâng”
Cố Tam thở dài, nhất chân bước tiếp. Mắt thấy đã đến nhà vội lớn tiếng gọi.
“Dục Nhi! Diệc Nhi!”
Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương hôm nay không có chạy ra ngoài kiếm Tử Tình. Bởi vì hôm nay Cố Tam và Cung lão bản đi cho nên ba người họ đều ở nhà. Tử Dục đang bưng bát thuốc mặt lo lắng dỗ Tô thị uốn, còn Tử Nương và Tử Diệc đang chuẩn bị nấu cơm.
Tô thị từ ngày Tử Tình mất tích thì đau buồn quá đổi, mấy ngày nay lại có triệu chứng rối loạn, hay ngồi ngẩn ngơ một mình. Nàng chính là không chấp nhận được chuyện con gái bị người ta bắt đi nên mới như vậy đấy.
Hôm nay cũng như mấy ngày trước, Tô thị nghe được Cố Tam về thì vội vàng chạy ra ngoài quên cả mang giày. Chỉ là khác mọi hôm, thay gì một trận khóc lóc inh trời thì hôm nay im lặng hoàn toàn.
Tô thị vừa chạy ra ngoài, trong tâm là nghĩ đến hôm nay chắc vẫn không tìm được con gái rồi. Nhưng đợi đến khi thấy Cố Tam trên tay là một cô bé nhỏ nhắn trong bộ trang phục nam hài. Tô thị là ai? nàng nhìn một cái là nhận ra ngay đứa bé kia là Tình Nhi của bà. Tô thị nghĩ rằng nàng đang mơ. Nhưng chính là không muốn tỉnh lại đấy. Bởi vì trong mơ bà sẽ nhìn thấy con gái nhỏ của mình. Tô thị vội vàng chạy đến từ trên tay Cố Tam dành lấy Tử Tình ôm bé vào lòng. Nước mắt Tô thị phút chốc rơi lả chả trên mặt Tử Tình.
“Con gái nhỏ của nương, con đã trở về rồi. Nương đang mơ phải không? nhưng nếu là mơ nương điều không muốn tỉnh dậy. Tình Nhi, Tình Nhi của nương”
Tô thị ôm Tử Tình thật chặt, hai mắt dù cay xòe vẫn không dám nhắm lại. Cố gắng nhìn thân thể nhỏ nhắn trước mặt mình. Tô thị sợ rằng mình nhắm mắt, khi mở ra thì con gái nhỏ sẽ không thấy nữa.
Bị ôm vào vòng ngực mềm mại ấm áp. Tử Tình nhắm mắt hít sâu một hơi. nàng đang tận hưởng cái cảm giác được nương yêu thương này. khóe mắt cũng chậm chậm đong đầy một dòng nước ấm. Tử Tình giọng nói có chút nghẹn khẽ gọi.
“Nương, Tình Nhi đã về, Tình Nhi đã trở về với nương rồi, không phải là mơ đâu. Nương, nương đừng khóc nữa. Tình Nhi sẽ đau lòng”
Tô thị vội vàng lau nước mắt, kéo Tử Tình ra, hai tay nâng mặt nàng lên nhìn. Một lúc sâu mới không dám tin hỏi lại.
“Nương thật không có mơ? thật sự không mơ?”
Cố Tam nhẹ nâng tay lén lau nước mắt. Bước tới bên cạnh Tô thị dang tay ôm nàng và Tử Tình vào lòng.
“Tô Ngọc, nàng không có mơ, Tình Nhi đã trở lại. Nàng mau bình tỉnh lại đừng lam con gái nhỏ lo lắng.”
Tô thị lúc này mới cố gắng trấn tỉnh lại. đưa mắt nhìn Tử Tình một lần nữa mới tin thật sự mình không có nằm mơ. liếc nhìn một vòng, thấy Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và tiểu Ngủ điều đứng xung quanh, mắt to đầy vui mừng và kích động. Tô thị vội lau khô nước mắt nói.
“Xem... nương hồ đồ rồi, Tình Nhi. Chúng ta vào nhà, mau kể nương nghe chuyện gì đã xảy ra.”
Tô thị phúc chốc tỉnh táo lại. Còn đâu bộ dạng ngơ ngác như vừa rồi.
Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương, Tử Sở nhìn thấy Tử Tình thì kích động, muốn chạy tới ôm tiểu muội một cái. Nhưng khổ nổi Tô thị ôm nàng như bảo bối, bọn họ bốn người chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau thở dài.
Sau một hồi người nhà chuyền tay nhau ôm ôm vuốt vuốt. Tử Tình cuối cùng cũng được tự do ngồi cạnh Tiểu Ngủ nói chuyện.
Tử Tình ngồi một chỗ chậm rãi kể lại những chuyện xảy ra từ lúc nàng bị bắt tới lúc nàng làm thế nào thoát được, rồi như thế nào về được đây. Tử Tình kể rất cặn kẻ. kể luôn cả mấy cái kế nhỏ của nàng dùng khí thế ép người kia.
Tử Tình nói nhiều đến khô cổ họng không phải bởi vì muốn được cả nhà khen ngợi. Mà bởi vì nàng hi vọng có thể để mọi người từ chỗ nàng rút ra vài thứ kinh nghiệm để sau này lỡ có chuyện gì còn có thể đem ra vận dụng.
Cố Tam, Tô Thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương nghe xong điều âm thầm suy nghĩ. Vừa cảm thán con gái thật thông minh, vừa ghi nhớ những chiêu trò của nàng ở trong đầu.
Mọi người đang trong khung cảnh đầm ấm thật lâu mới có lại này thì cái bụng không biết thời thế của nàng reo to. Tủ Tình xấu hổ nhào vào lòng Tô thị giấu mặt trong đấy. Nàng muốn hét lớn nha. Tại sao tới đây thì cái bụng của nàng cũng biết nói rồi hả.
Tô thị đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là đau lòng, kế tiếp chính là cười vui vẽ. Tô thị sai Tử Dục nấu nước. Rồi bảo Tử Nương đem Tử Tình đi tắm. Nàng và Cố Tam thì chuẩn bị nấu đồ ăn. Dĩ nhiên. trên bàn ăn không thiếu món “thịt” theo yêu cầu của Tử Tình rồi.
Cố Tam bế Tử Tình đi phăng phăng trên ruộng. Lúc này đã hết mùa thu hoạch nên ruộng đồng sẽ bị bỏ hoan. Đảo mắt một vòng, thấy không có người Cố Tam bộ dạng trở nên nghiêm túc giọng nói trầm trầm hỏi Tử Tình.
“Tình Nhi, con nói thật với cha, con biết ai là người bắt con không?”
Tử Tình im lặng một lúc sắp xếp lại tình trạng hôm đó, sau đó mới chậm rãi kể với Cố Tam. Cố Tam nghe xong thì trầm ngâm.
“Vậy theo lời của con có thể hai tên kia mua con từ tay ông nội con?”
Tử Tình vội lắc đầu. “Cha, con không biết, chỉ là hai tên kia chỉ nói “lão già tử kia” thôi. Nhưng mà cha, con nghe nói đại bá đã nhậm chức tri huyện huyện Thanh Hà?”
Cố Tam mặt âm trầm gật đầu. Lúc đầu hắn nghĩ có thể hắn đã hiểu lầm Cố lão gia tử. Nhưng mấy ngày trước đại ca nhận được công hàm. Cố Tam chắc chắn Tử Tình mất tích có liên quan Cố Lão gia tử. Nhưng hắn biết, luận về mưu mô hắn không thể chống được Cố lão gia tử nên hắn chỉ biết tự hận bản thân mình. Cũng may Tình Nhi con gái nhỏ đã trở lại, nếu không hắn thật sự không biết phải đối mặt với vợ con hắn như thế nào.
Thấy tâm trạng Cố Tam đang tuột dốc, Tử Tình vội vàng ôm cổ hắn tìm cách đổi chủ đề nũng nịu nói:
“Cha, Tình Nhi mấy ngày nay nhớ cha muốn chết. Cha, người biết không? con ở Thanh Thành huyện nghe tin cha và nương người bị thương người bị bệnh thì rất lo lắng đó. Cha, Tình Nhi về nhà rồi sẽ mua thịt và xương đem ninh thật ngon cho cha và nương tẩm bổ”
Cố Tam vừa cảm động vừa bực mình. Con gái nhỏ nói đi nói lại vẫn không quên ăn thịt nha. Lại nghĩ đến mấy ngày nay con gái không ở nhà, sẽ không được ăn thịt thì tự trách.
“Cha, mấy ngày này con ở chỗ kia ăn thịt rất nhiều, bởi vì họ sợ chúng con ăn không ngon sẽ bị xấu nên cho ăn thật nhiều thịt. Nhưng mà.. hừ đồ ăn họ nấu không ngon bằng của cha và nương nấu”
Cố Tam thấy con gái nhỏ làm nũng thì phì cười, trong lòng vui vẽ cực kỳ, tay ôm Tử Tình cũng chặt thêm một chút. Chợt nhớ đến đều gì Cố Tam hỏi.
“Tình Nhi, con nói dọc đường gặp một vị phu nhân tốt bụng, chuyện này là sao?”
Tử Tình cười hì hì áp mặt nhỏ nhắn vào một bên mặt của Cố Tam nói:
“Cha, Tình Nhi nào có gặp ai đâu, chỉ là bán một bức tranh vẽ vội vàng thôi. Chỉ vì sợ mọi người nghi ngờ nên mới bịa chuyện a”
Cố Tam cũng cười, tay gãi gãi vào lưng Tử Tình mắng yêu:
“Con chính là quỷ linh tinh, cái gì cũng nói được”
Tử Tình bị Cố Tam gãi gãi nhột nhột nên ha ha một tiếng cười to. Tiếng cười Tử Tình vang lên làm nỗi lo lắng mấy ngày nay của Cố Tam tiêu tán. Một đường thẳng bước rất nhanh đã nhìn thấy ngôi nhà nhỏ xíu ở phía xa.
“Cha, chúng ta chưa sữa nhà?” Tử Tình thất vọng hỏi. Phải biết nha, theo dự tính là nhà của nàng bắt đầu xây khoản mười mấy ngày trước nha. Bây giờ nhìn xem, một đống cây gổ chất đầy sân. Chính là ngôi nhà vẫn cứ sập xệ đó. Aiii.... Tử Tình thở dài.
Cố Tam nghe Tử Tình hỏi, thấy phản ứng của nàng thì cười bất đắc dĩ:
“Tình Nhi, con mất tích, Chúng ta lo lắng còn không kịp lấy đâu ra tâm trạng đi xây nhà mới. Ta và nương con đã tính, nếu vài ngày nữa con chưa trở lại chúng ta sẽ lấy hết số vàng của con ra treo giải thưởng cho ai mang con trở về đấy.”
Cố Tam nói xong làm như bị chìm trong cảm giác tuyệt vọng mấy ngày nay nên mặt xụ xuống yểu xìu. Tử Tình nghe thấy thì cảm động. Cái môi nhỏ nhắn đỏ ao khẽ in lên một bên má Cố Tam vang ra một tiếng “Chụt..” khá to, Tử Tình cảm động nói.
“Cha, Tình Nhi sẽ không có chuyện gì, dù như thế nào cũng sẽ không có chuyện gì. Cha, mai mốt lỡ con có bị giống như vầy người và nương nhất định không cần quá lo lắng. Phải chú ý tới sức khỏe không được để giống hôm nay, Tình Nhi sẽ đau lòng.”
Cố Tam bị cái hôn bất ngờ của con gái nhỏ thì chết trân bước chân cũng dừng lại, đây là lần đầu tiên con gái thân với hắn. Cố Tam trong lòng vui như điên chợt nghe con gái nhỏ nói mai mốt nàng có bị như vậy thì tức giận. Mặt Cố Tam đanh lại:
“Tình Nhi không cho nói bậy bạ. Cha nhất định không để chuyện này xảy ra lần nữa. Nhất định không.”
Tử Tình bị Cố Tam làm cho sợ vội nhỏ giọng đáp.
“Vâng”
Cố Tam thở dài, nhất chân bước tiếp. Mắt thấy đã đến nhà vội lớn tiếng gọi.
“Dục Nhi! Diệc Nhi!”
Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương hôm nay không có chạy ra ngoài kiếm Tử Tình. Bởi vì hôm nay Cố Tam và Cung lão bản đi cho nên ba người họ đều ở nhà. Tử Dục đang bưng bát thuốc mặt lo lắng dỗ Tô thị uốn, còn Tử Nương và Tử Diệc đang chuẩn bị nấu cơm.
Tô thị từ ngày Tử Tình mất tích thì đau buồn quá đổi, mấy ngày nay lại có triệu chứng rối loạn, hay ngồi ngẩn ngơ một mình. Nàng chính là không chấp nhận được chuyện con gái bị người ta bắt đi nên mới như vậy đấy.
Hôm nay cũng như mấy ngày trước, Tô thị nghe được Cố Tam về thì vội vàng chạy ra ngoài quên cả mang giày. Chỉ là khác mọi hôm, thay gì một trận khóc lóc inh trời thì hôm nay im lặng hoàn toàn.
Tô thị vừa chạy ra ngoài, trong tâm là nghĩ đến hôm nay chắc vẫn không tìm được con gái rồi. Nhưng đợi đến khi thấy Cố Tam trên tay là một cô bé nhỏ nhắn trong bộ trang phục nam hài. Tô thị là ai? nàng nhìn một cái là nhận ra ngay đứa bé kia là Tình Nhi của bà. Tô thị nghĩ rằng nàng đang mơ. Nhưng chính là không muốn tỉnh lại đấy. Bởi vì trong mơ bà sẽ nhìn thấy con gái nhỏ của mình. Tô thị vội vàng chạy đến từ trên tay Cố Tam dành lấy Tử Tình ôm bé vào lòng. Nước mắt Tô thị phút chốc rơi lả chả trên mặt Tử Tình.
“Con gái nhỏ của nương, con đã trở về rồi. Nương đang mơ phải không? nhưng nếu là mơ nương điều không muốn tỉnh dậy. Tình Nhi, Tình Nhi của nương”
Tô thị ôm Tử Tình thật chặt, hai mắt dù cay xòe vẫn không dám nhắm lại. Cố gắng nhìn thân thể nhỏ nhắn trước mặt mình. Tô thị sợ rằng mình nhắm mắt, khi mở ra thì con gái nhỏ sẽ không thấy nữa.
Bị ôm vào vòng ngực mềm mại ấm áp. Tử Tình nhắm mắt hít sâu một hơi. nàng đang tận hưởng cái cảm giác được nương yêu thương này. khóe mắt cũng chậm chậm đong đầy một dòng nước ấm. Tử Tình giọng nói có chút nghẹn khẽ gọi.
“Nương, Tình Nhi đã về, Tình Nhi đã trở về với nương rồi, không phải là mơ đâu. Nương, nương đừng khóc nữa. Tình Nhi sẽ đau lòng”
Tô thị vội vàng lau nước mắt, kéo Tử Tình ra, hai tay nâng mặt nàng lên nhìn. Một lúc sâu mới không dám tin hỏi lại.
“Nương thật không có mơ? thật sự không mơ?”
Cố Tam nhẹ nâng tay lén lau nước mắt. Bước tới bên cạnh Tô thị dang tay ôm nàng và Tử Tình vào lòng.
“Tô Ngọc, nàng không có mơ, Tình Nhi đã trở lại. Nàng mau bình tỉnh lại đừng lam con gái nhỏ lo lắng.”
Tô thị lúc này mới cố gắng trấn tỉnh lại. đưa mắt nhìn Tử Tình một lần nữa mới tin thật sự mình không có nằm mơ. liếc nhìn một vòng, thấy Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương và tiểu Ngủ điều đứng xung quanh, mắt to đầy vui mừng và kích động. Tô thị vội lau khô nước mắt nói.
“Xem... nương hồ đồ rồi, Tình Nhi. Chúng ta vào nhà, mau kể nương nghe chuyện gì đã xảy ra.”
Tô thị phúc chốc tỉnh táo lại. Còn đâu bộ dạng ngơ ngác như vừa rồi.
Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương, Tử Sở nhìn thấy Tử Tình thì kích động, muốn chạy tới ôm tiểu muội một cái. Nhưng khổ nổi Tô thị ôm nàng như bảo bối, bọn họ bốn người chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau thở dài.
Sau một hồi người nhà chuyền tay nhau ôm ôm vuốt vuốt. Tử Tình cuối cùng cũng được tự do ngồi cạnh Tiểu Ngủ nói chuyện.
Tử Tình ngồi một chỗ chậm rãi kể lại những chuyện xảy ra từ lúc nàng bị bắt tới lúc nàng làm thế nào thoát được, rồi như thế nào về được đây. Tử Tình kể rất cặn kẻ. kể luôn cả mấy cái kế nhỏ của nàng dùng khí thế ép người kia.
Tử Tình nói nhiều đến khô cổ họng không phải bởi vì muốn được cả nhà khen ngợi. Mà bởi vì nàng hi vọng có thể để mọi người từ chỗ nàng rút ra vài thứ kinh nghiệm để sau này lỡ có chuyện gì còn có thể đem ra vận dụng.
Cố Tam, Tô Thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương nghe xong điều âm thầm suy nghĩ. Vừa cảm thán con gái thật thông minh, vừa ghi nhớ những chiêu trò của nàng ở trong đầu.
Mọi người đang trong khung cảnh đầm ấm thật lâu mới có lại này thì cái bụng không biết thời thế của nàng reo to. Tủ Tình xấu hổ nhào vào lòng Tô thị giấu mặt trong đấy. Nàng muốn hét lớn nha. Tại sao tới đây thì cái bụng của nàng cũng biết nói rồi hả.
Tô thị đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là đau lòng, kế tiếp chính là cười vui vẽ. Tô thị sai Tử Dục nấu nước. Rồi bảo Tử Nương đem Tử Tình đi tắm. Nàng và Cố Tam thì chuẩn bị nấu đồ ăn. Dĩ nhiên. trên bàn ăn không thiếu món “thịt” theo yêu cầu của Tử Tình rồi.
Tác giả :
Viễn Giả Lai Ni