Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ
Chương 31
Tử y nữ tử tiến lên che miệng lục y nữ tử, cười nhẹ, nói: “Thật có lỗi, Tiếu Nhi được sủng từ nhỏ nên tính cách không tốt.”
Lục sam nữ tử gọi là Tiếu Nhi, dùng sức kéo tay tử y nữ tử, hai mắt trợn tròn, ô ô kêu, giống như đang cực kì không phục.
“Tại hạ Mai Thành phái Không Động Khúc Ly, đây là tiểu sư muội Khúc Tiếu Nhi, đa tạ ân cứu mạng của các vị thiếu hiệp.” Nói xong lén nhìn qua Ngả Á một cái, trong lòng ta khẽ động, nàng vừa rồi dường như đã chú ý quá nhiều đến Ngả Á, không biết có ý đồ gì, ta thoáng nghiêng người, ngăn trở tầm mắt của nàng.
Khúc Ly hướng ta nhìn qua, gật gật đầu cười yếu ớt, ta đáp lễ.
“Tê…” Đùi đột nhiên bị người nhéo một cái, ta thở dốc, vừa đau vừa kinh ngạc.
Ta nhìn lại người ở phía sau, nhướng nhướng mày, “Làm sao vậy?”
Ngả Á lắc đầu, thản nhiên nói, “Không có gì.” Nói thì nói vậy, nhưng bàn tay đang ngắt nhéo trên đùi ta vẫn không hề thả lỏng ra xíu ra, ta dám khẳng định, đùi chắc đã bị hắn nhéo đến tím bầm rồi.
Ta dùng ánh mắt ý bảo hắn — có thể buông ra hay không? Hắn không biểu lộ cảm xúc gì nhai nhai linh chi, nhìn cũng không nhìn ta lấy một cái, trực tiếp coi nhẹ sự tồn tại của ta.
Đại sư huynh đem lương khô phân phát cho Khúc Ly cùng Khúc Tiếu Nhi, “Tại hạ Từ Chính, tiêu sư của Ngư Dương Uy Viễn tiêu cục, đây là tam sư đệ ta Âu Dương Vũ, tứ sư đệ Lăng Phong, ngũ sư đệ Lãnh Tĩnh, tiểu sư đệ Vân Kỳ.”
Đại sư huynh không giới thiệu Ngả Á với hai người kia, ta cũng cảm thấy không cần phải giới thiệu làm gì.
Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, hiếm khi thời tiết trong như thế này, mặt trời đã mọc lên từ phương đông, “Chúng ta bây giờ không còn ngựa, khí trời tốt thì lên đường, trước khi trời tối hy vọng sẽ tìm được nông gia nào đó.”
Mọi người đồng ý, Khúc Ly và Khúc Tiếu Nhi kết giao đi cùng chúng ta, Nhật Ác là người sống sót duy nhất trong thôn, hiện tại lên đường với chúng ta, chờ rời khỏi Lĩnh Nam mới an bày cho hắn.
Một đường đi chung, tính tình Khúc đại tiểu thư thực sự làm người ta chịu không nổi, nhưng nếu so với loại người lòng dạ thâm trầm như Khúc Ly thì cô gái không có đại não kia lại khiến ta thích hơn. Nhưng hiển nhiên người hiểu lễ lễ tri thức như Khúc Ly càng được đại sư huynh bọn hắn yêu quý, chủ yếu tất cả mọi người thích Khúc Ly, không thể nào ưa nổi Khúc Tiếu Nhi như ta, đủ loại nguyên do trộn chung một chỗ, Khúc Tiếu Nhi bất tri bất giác lại thích kề cận ta, vì thế mặt Ngả Á lúc nào cũng bám một tầng mây âm u.
Ta thở hắt ra thật dài, ta đã nhận định hắn, tuyệt sẽ không trêu chọc bất cứ ai nữa cả.
Tối hôm đó vẫn không tìm được nông gia nào, mọi người dọn sạch chỗ tuyết trên mặt đất lấy một khoảng đất trống, trải thảm lông và áo khoác lên mặt đất, mọi người chia nhau ra ngủ, ta dịch chuyển, thân thủ kéo Ngả Á qua, mặc hắn vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay ta kiềm chế, ta cúi đầu ngậm lấy vành tai lạnh lẽo kia, thấp giọng hỏi: “Khi nào trời mới quang đãng lại đây?”
“… Hanh, ngô.”
Phía sau tai hắn là bộ vị mẫn cảm nhất, ta nhếch khóe miệng, liếm lộng thẳng đến khi hắn thở gấp mới thôi.
“Thế nào?”
Ngả Á phụng phịu, thản nhiên nói: “Không thế nào cả.”
Nếu tai hắn không ửng đỏ lên thế kia, những lời kia nhất định cũng sẽ có xíu xíu cảm giác thoải mái.
“A…” Ta cố ý thổi một hơi vào tai hắn, nhìn hắn run run, những nhân tử xấu xa trong ta nháy mắt thức tỉnh, không nghĩ tới rằng ta cùng những người nam nhân khác mắc chung một chứng bệnh – thích khi dễ ái nhân. Tay ta với vào vạt áo hắn, dừng lại ở vòng eo mềm mại, nhấc chân kẹp lấy đùi hắn vào giữa hai chân mình.
Hắn giật giật nhưng ta thủy chung vẫn vững như Thái sơn, hắn liếc ta một cái sắc lẻm, “Không được cùng nàng ta thân mật như vậy.”
“Hảo.” Kỳ thật ta căn không không hề thân mật quá mức với Khúc Tiếu Nhi, nhưng nếu so sánh với sư huynh bọn hắn luôn tránh xa nàng, thái độ bình thường của ta liền có vẻ như thân mật quá mức, ta cũng chẳng giải thích gì, gật đầu xác nhận, sự thật luôn là chứng cứ tốt nhất.
Từ đó về sau, ta học tập theo sư huynh bọn hắn, áp dụng thái độ coi thường dối với Khúc Tiếu Nhi, Ngả Á mới chịu cười, nhưng mà dần dần kẻ không còn ý cười trên mặt lại chính là ta.
Tam sư huynh vỗ vỗ vai ta, “Ngươi cùng Ngả Á sao lại thế này, luân phiên nhau chơi trò mặt phủ mây đen à?”
Ta nhíu nhíu mi, “Ngươi không thấy Khúc Ly đôi với Ngả Á hơi bị ân cần sao?”
“Đó không phải gọi là ân cần, là lấy lòng mới đúng. Bộ dạng Ngả Á xinh đẹp như vậy, Khúc Ly thích hắn cũng không có gì đáng trách.” Tam sư huynh vui sướng khi người gặp họa, phe phẩy chiết phiến.
Ta trắng mắt lườm tam sư huynh một cái, “Dùng não một chút được không, ngươi làm như ai cũng giống ngươi, chỉ biết dùng nửa thân dưới suy nghĩ vấn đề.”
“Có ý gì?”
“Khúc ly đối với ngả Á chú ý thái quá.”
Ngũ sư đệ đi tới, ngồi xuống cạnh chúng ta, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi Khúc Ly có nhắc đến Lam Minh.”
Lam Minh? Nơi này là mục tiêu của chúng ta, vì Ngả Á thân thể đặc biệt, chúng ta dọc đường đi đã cố ẩn hết hành tung, trừ năm người chúng ta, hôm nay lại nghe cái tên ‘Lam Minh’ từ miệng ngoại nhân, không thể không khiến chúng ta cảnh giác.
Tam sư huynh thu liễm nửa-người-bên-dưới, ra vẻ tự hỏi, sờ sờ cằm đánh giá Ngả Á đang ở gần Khúc Ly, lầm bẩm nói: “Càng nhìn càng không thích hợp.”
Ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn nhìn hai cái liền có thể thấy được người ta trong lòng có quỷ sao? “Lòng nghi ngờ sinh ám quỷ.”
Tam sư huynh híp mắt tiếp tục than thở, “Xấu xí, vẻ mặt gian xảo, mắt nhỏ, mũi củ tỏi, trừ việc không có răng thô to thì cũng xấu ngang nhau….”
Ta nhíu mày, là ai mấy hôm trước luôn mồm khen người ta là chim sa cá lặn? Ta đứng lên tránh xa khỏi hắn, ngũ sư đệ cũng thế, tình trạng tam sư huynh hiện tại chúng ta không nên quấy rầy.
“Hoa hồng lộ còn bao nhiêu?”
Ngả Á giơ giơ túi da trong tay, “Còn một túi.”
“Cần phải cố gắng kiên trì đến khi rời khỏi Lĩnh Nam.” Ta cầm tay hắn, không còn lạnh băng như lúc trước. Xem ra mấy hôm nay giữ ấm cho hắn đã có hiệu quả rõ rệt.
Ta căn dặn: “Không được cởi quần áo”
“… Giống gấu lắm.”
“Có giống gấu thì đó cũng là một con gấu xinh đẹp, Tê…” Đùi lại bị nhéo, vết bầm lúc trước còn chưa có tan nữa, hôm nay đã xanh lại càng thêm xanh.
Mày ta nhíu chặt không giãn ra được, Ngả Á nhìn ta trong chốc lát mới hỏi: “… Thật sự rất đau?”
“Ân.”
“Ta…”
“Quan hệ của các ngươi thật tốt.” Khúc Ly ở một bên hâm mộ nói.
Ta cười mà không nói, đứng lên kéo Ngả Á ngồi xuống một bên, vẫn không biết mục đích của Khúc Ly là gì, sau này tốt nhất không nên để hai người này đơn độc ở chung.
Ta ngồi xuống, kéo người ngồi xuống trên đùi, dặn dò: “Sau này không được một mình ở riêng với Khúc Ly.”
“Hảo.” Hắn đáp ứng mà không cần suy nghĩ.
Loại tín nhiệm vô điều kiện này của hắn, ta thích.
****
Được Lăng Phong căn dặn, Ngả Á rõ ràng tận lực trốn tránh Khúc Ly tiếp cận, sự tức giận của Khúc Ly ngay cả kẻ tối ngu xuẩn như Khúc Tiếu Nhi cũng có thể nhìn ra.
“Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?”
Khúc Ly hít sâu một hơi, hướng về phía Ngả Á bên kia liếc mắt một cái nói: “Không có gì.”
“Sư tỷ, ngươi có chuyện gì phải nói cho ta biết, không chuyện gì có thể làm khó được bổn cô nương!” Khúc Tiếu Nhi vỗ ngực bảo đảm.
“Thật không có… Sư muội giúp sư tỷ một chuyện gấp được không?” Khúc Ly chớp mắt đã có được chủ ý.
“Chuyện gì?”
“Đưa tai lại đây.”
….
“Hảo, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Khúc Tiếu Nhi híp mắt cười bảo chứng.
*****
Buổi tối trước khi ngủ đột nhiên thu được một phi tiêu truyền thư, trên đó chỉ có vài chữ: Lam Minh. Một mình đi đến mười dặm về phía đông, nơi đó có thứ ngươi cần.
“Lam Minh?” Ta niệm hai chữ này, xem ra âm mưu thì chỗ nào cũng có a.
Đưa tờ giấy cho sư huynh bọn hắn xem, cũng báo cho bọn hắn: Chú ý an toàn, ta đi một chút sẽ trở lại.
Sư huynh bọn hắn lo lắng, muốn đi cùng ta, ta nghĩ nghĩ rồi để tam sư huynh đi cùng, những người khác thủ lại chỗ này, nhất định phải bảo vệ an toàn cho Ngả Á. Ngả Á chỉ nhìn ta một cái không hề nói gì.
Vội vàng hướng phía đông đi mười dặm, đất trời ngập tuyết không có lấy một bóng người.
“Không có ai?” Tam sư huynh cau mày.
Ta đánh giá bốn phía, đất phủ tuyết trắng xóa, thảo nguyên mênh mông vô bờ căn bản không có nơi để ẩn thân, đột nhiên, ta dường như nghe được âm thanh gì đấy, ta giơ ngón trỏ đặt trên môi, “Hư… tam sư huynh, ngươi cẩn thận nghe.”
Ô ô…. Ô ô…..
Thiên địa vốn yên tĩnh bất chợt tràn ngập tiếng khóc than….
—-
Lục sam nữ tử gọi là Tiếu Nhi, dùng sức kéo tay tử y nữ tử, hai mắt trợn tròn, ô ô kêu, giống như đang cực kì không phục.
“Tại hạ Mai Thành phái Không Động Khúc Ly, đây là tiểu sư muội Khúc Tiếu Nhi, đa tạ ân cứu mạng của các vị thiếu hiệp.” Nói xong lén nhìn qua Ngả Á một cái, trong lòng ta khẽ động, nàng vừa rồi dường như đã chú ý quá nhiều đến Ngả Á, không biết có ý đồ gì, ta thoáng nghiêng người, ngăn trở tầm mắt của nàng.
Khúc Ly hướng ta nhìn qua, gật gật đầu cười yếu ớt, ta đáp lễ.
“Tê…” Đùi đột nhiên bị người nhéo một cái, ta thở dốc, vừa đau vừa kinh ngạc.
Ta nhìn lại người ở phía sau, nhướng nhướng mày, “Làm sao vậy?”
Ngả Á lắc đầu, thản nhiên nói, “Không có gì.” Nói thì nói vậy, nhưng bàn tay đang ngắt nhéo trên đùi ta vẫn không hề thả lỏng ra xíu ra, ta dám khẳng định, đùi chắc đã bị hắn nhéo đến tím bầm rồi.
Ta dùng ánh mắt ý bảo hắn — có thể buông ra hay không? Hắn không biểu lộ cảm xúc gì nhai nhai linh chi, nhìn cũng không nhìn ta lấy một cái, trực tiếp coi nhẹ sự tồn tại của ta.
Đại sư huynh đem lương khô phân phát cho Khúc Ly cùng Khúc Tiếu Nhi, “Tại hạ Từ Chính, tiêu sư của Ngư Dương Uy Viễn tiêu cục, đây là tam sư đệ ta Âu Dương Vũ, tứ sư đệ Lăng Phong, ngũ sư đệ Lãnh Tĩnh, tiểu sư đệ Vân Kỳ.”
Đại sư huynh không giới thiệu Ngả Á với hai người kia, ta cũng cảm thấy không cần phải giới thiệu làm gì.
Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, hiếm khi thời tiết trong như thế này, mặt trời đã mọc lên từ phương đông, “Chúng ta bây giờ không còn ngựa, khí trời tốt thì lên đường, trước khi trời tối hy vọng sẽ tìm được nông gia nào đó.”
Mọi người đồng ý, Khúc Ly và Khúc Tiếu Nhi kết giao đi cùng chúng ta, Nhật Ác là người sống sót duy nhất trong thôn, hiện tại lên đường với chúng ta, chờ rời khỏi Lĩnh Nam mới an bày cho hắn.
Một đường đi chung, tính tình Khúc đại tiểu thư thực sự làm người ta chịu không nổi, nhưng nếu so với loại người lòng dạ thâm trầm như Khúc Ly thì cô gái không có đại não kia lại khiến ta thích hơn. Nhưng hiển nhiên người hiểu lễ lễ tri thức như Khúc Ly càng được đại sư huynh bọn hắn yêu quý, chủ yếu tất cả mọi người thích Khúc Ly, không thể nào ưa nổi Khúc Tiếu Nhi như ta, đủ loại nguyên do trộn chung một chỗ, Khúc Tiếu Nhi bất tri bất giác lại thích kề cận ta, vì thế mặt Ngả Á lúc nào cũng bám một tầng mây âm u.
Ta thở hắt ra thật dài, ta đã nhận định hắn, tuyệt sẽ không trêu chọc bất cứ ai nữa cả.
Tối hôm đó vẫn không tìm được nông gia nào, mọi người dọn sạch chỗ tuyết trên mặt đất lấy một khoảng đất trống, trải thảm lông và áo khoác lên mặt đất, mọi người chia nhau ra ngủ, ta dịch chuyển, thân thủ kéo Ngả Á qua, mặc hắn vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay ta kiềm chế, ta cúi đầu ngậm lấy vành tai lạnh lẽo kia, thấp giọng hỏi: “Khi nào trời mới quang đãng lại đây?”
“… Hanh, ngô.”
Phía sau tai hắn là bộ vị mẫn cảm nhất, ta nhếch khóe miệng, liếm lộng thẳng đến khi hắn thở gấp mới thôi.
“Thế nào?”
Ngả Á phụng phịu, thản nhiên nói: “Không thế nào cả.”
Nếu tai hắn không ửng đỏ lên thế kia, những lời kia nhất định cũng sẽ có xíu xíu cảm giác thoải mái.
“A…” Ta cố ý thổi một hơi vào tai hắn, nhìn hắn run run, những nhân tử xấu xa trong ta nháy mắt thức tỉnh, không nghĩ tới rằng ta cùng những người nam nhân khác mắc chung một chứng bệnh – thích khi dễ ái nhân. Tay ta với vào vạt áo hắn, dừng lại ở vòng eo mềm mại, nhấc chân kẹp lấy đùi hắn vào giữa hai chân mình.
Hắn giật giật nhưng ta thủy chung vẫn vững như Thái sơn, hắn liếc ta một cái sắc lẻm, “Không được cùng nàng ta thân mật như vậy.”
“Hảo.” Kỳ thật ta căn không không hề thân mật quá mức với Khúc Tiếu Nhi, nhưng nếu so sánh với sư huynh bọn hắn luôn tránh xa nàng, thái độ bình thường của ta liền có vẻ như thân mật quá mức, ta cũng chẳng giải thích gì, gật đầu xác nhận, sự thật luôn là chứng cứ tốt nhất.
Từ đó về sau, ta học tập theo sư huynh bọn hắn, áp dụng thái độ coi thường dối với Khúc Tiếu Nhi, Ngả Á mới chịu cười, nhưng mà dần dần kẻ không còn ý cười trên mặt lại chính là ta.
Tam sư huynh vỗ vỗ vai ta, “Ngươi cùng Ngả Á sao lại thế này, luân phiên nhau chơi trò mặt phủ mây đen à?”
Ta nhíu nhíu mi, “Ngươi không thấy Khúc Ly đôi với Ngả Á hơi bị ân cần sao?”
“Đó không phải gọi là ân cần, là lấy lòng mới đúng. Bộ dạng Ngả Á xinh đẹp như vậy, Khúc Ly thích hắn cũng không có gì đáng trách.” Tam sư huynh vui sướng khi người gặp họa, phe phẩy chiết phiến.
Ta trắng mắt lườm tam sư huynh một cái, “Dùng não một chút được không, ngươi làm như ai cũng giống ngươi, chỉ biết dùng nửa thân dưới suy nghĩ vấn đề.”
“Có ý gì?”
“Khúc ly đối với ngả Á chú ý thái quá.”
Ngũ sư đệ đi tới, ngồi xuống cạnh chúng ta, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi Khúc Ly có nhắc đến Lam Minh.”
Lam Minh? Nơi này là mục tiêu của chúng ta, vì Ngả Á thân thể đặc biệt, chúng ta dọc đường đi đã cố ẩn hết hành tung, trừ năm người chúng ta, hôm nay lại nghe cái tên ‘Lam Minh’ từ miệng ngoại nhân, không thể không khiến chúng ta cảnh giác.
Tam sư huynh thu liễm nửa-người-bên-dưới, ra vẻ tự hỏi, sờ sờ cằm đánh giá Ngả Á đang ở gần Khúc Ly, lầm bẩm nói: “Càng nhìn càng không thích hợp.”
Ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn nhìn hai cái liền có thể thấy được người ta trong lòng có quỷ sao? “Lòng nghi ngờ sinh ám quỷ.”
Tam sư huynh híp mắt tiếp tục than thở, “Xấu xí, vẻ mặt gian xảo, mắt nhỏ, mũi củ tỏi, trừ việc không có răng thô to thì cũng xấu ngang nhau….”
Ta nhíu mày, là ai mấy hôm trước luôn mồm khen người ta là chim sa cá lặn? Ta đứng lên tránh xa khỏi hắn, ngũ sư đệ cũng thế, tình trạng tam sư huynh hiện tại chúng ta không nên quấy rầy.
“Hoa hồng lộ còn bao nhiêu?”
Ngả Á giơ giơ túi da trong tay, “Còn một túi.”
“Cần phải cố gắng kiên trì đến khi rời khỏi Lĩnh Nam.” Ta cầm tay hắn, không còn lạnh băng như lúc trước. Xem ra mấy hôm nay giữ ấm cho hắn đã có hiệu quả rõ rệt.
Ta căn dặn: “Không được cởi quần áo”
“… Giống gấu lắm.”
“Có giống gấu thì đó cũng là một con gấu xinh đẹp, Tê…” Đùi lại bị nhéo, vết bầm lúc trước còn chưa có tan nữa, hôm nay đã xanh lại càng thêm xanh.
Mày ta nhíu chặt không giãn ra được, Ngả Á nhìn ta trong chốc lát mới hỏi: “… Thật sự rất đau?”
“Ân.”
“Ta…”
“Quan hệ của các ngươi thật tốt.” Khúc Ly ở một bên hâm mộ nói.
Ta cười mà không nói, đứng lên kéo Ngả Á ngồi xuống một bên, vẫn không biết mục đích của Khúc Ly là gì, sau này tốt nhất không nên để hai người này đơn độc ở chung.
Ta ngồi xuống, kéo người ngồi xuống trên đùi, dặn dò: “Sau này không được một mình ở riêng với Khúc Ly.”
“Hảo.” Hắn đáp ứng mà không cần suy nghĩ.
Loại tín nhiệm vô điều kiện này của hắn, ta thích.
****
Được Lăng Phong căn dặn, Ngả Á rõ ràng tận lực trốn tránh Khúc Ly tiếp cận, sự tức giận của Khúc Ly ngay cả kẻ tối ngu xuẩn như Khúc Tiếu Nhi cũng có thể nhìn ra.
“Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?”
Khúc Ly hít sâu một hơi, hướng về phía Ngả Á bên kia liếc mắt một cái nói: “Không có gì.”
“Sư tỷ, ngươi có chuyện gì phải nói cho ta biết, không chuyện gì có thể làm khó được bổn cô nương!” Khúc Tiếu Nhi vỗ ngực bảo đảm.
“Thật không có… Sư muội giúp sư tỷ một chuyện gấp được không?” Khúc Ly chớp mắt đã có được chủ ý.
“Chuyện gì?”
“Đưa tai lại đây.”
….
“Hảo, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Khúc Tiếu Nhi híp mắt cười bảo chứng.
*****
Buổi tối trước khi ngủ đột nhiên thu được một phi tiêu truyền thư, trên đó chỉ có vài chữ: Lam Minh. Một mình đi đến mười dặm về phía đông, nơi đó có thứ ngươi cần.
“Lam Minh?” Ta niệm hai chữ này, xem ra âm mưu thì chỗ nào cũng có a.
Đưa tờ giấy cho sư huynh bọn hắn xem, cũng báo cho bọn hắn: Chú ý an toàn, ta đi một chút sẽ trở lại.
Sư huynh bọn hắn lo lắng, muốn đi cùng ta, ta nghĩ nghĩ rồi để tam sư huynh đi cùng, những người khác thủ lại chỗ này, nhất định phải bảo vệ an toàn cho Ngả Á. Ngả Á chỉ nhìn ta một cái không hề nói gì.
Vội vàng hướng phía đông đi mười dặm, đất trời ngập tuyết không có lấy một bóng người.
“Không có ai?” Tam sư huynh cau mày.
Ta đánh giá bốn phía, đất phủ tuyết trắng xóa, thảo nguyên mênh mông vô bờ căn bản không có nơi để ẩn thân, đột nhiên, ta dường như nghe được âm thanh gì đấy, ta giơ ngón trỏ đặt trên môi, “Hư… tam sư huynh, ngươi cẩn thận nghe.”
Ô ô…. Ô ô…..
Thiên địa vốn yên tĩnh bất chợt tràn ngập tiếng khóc than….
—-
Tác giả :
Lam Tịch Lạc