Xuyên Nhanh "Tình" Thâm Một Tấc
Chương 94: Ca ca mặt than VS trúc mã hoa tâm (34)
Tiếng chuông tan học vang lên, Sở Mộc Tình và Tưởng Chiêu Chiêu cười nói đi ra khỏi tòa nhà, mắt thấy người thanh niên đáng chú ý ở cửa.
cô mím môi, thấp giọng nói vài câu với Tưởng Chiêu Chiêu, rồi mới nhấc chân đi đến chỗ hắn.
“Tiếu Tiếu.” hắn có chút luống cuống chân tay, lòng tràn đầy mà không biết nói ra như thế nào.
“đi thôi, đi ăn cơm trước.”
“Được được.” hắn liều mạng gật đầu, đuổi kịp bước chân cô.
Hạ Tình Tình chọn một phòng bao nhỏ, có một số việc, bọn họ xác thật nên nói rõ ràng.
Tần Cảnh Chi ngồi ở đối diện, do dự chuẩn bị đem mọi chuyện nói cho cô.
hắn lấy dũng khí ngẩng mặt, ánh mắt lại phút chốc dừng lại. hắn đột nhiên đứng lên, làm cái bàn lay động, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới xương quai xanh của cô. Mới vừa ở cô vô tình vén tóc, trên da thịt tuyết trắng, lộ ra một dấu vết màu đỏ.
“Đó là cái gì!” hắn hai tay gắt gao túm chặt khăn trải bàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi, hắn có bao nhiêu hy vọng là mình nhìn lầm rồi.
Hạ Tình Tình theo ánh mắt hắn cúi đầu xem, trong lòng lộp bộp rơi xuống.
Là dấu hôn.
“Là ai!” hắn lại gầm nhẹ hỏi.
Hạ Tình Tình bình tĩnh nhìn hắn: “Là ai quan trọng sao?”
Tần Cảnh Chi bắt lấy cổ tay cô kéo cô từ ghế lên, dùng sức bắt vai cô, trong mắt đã đỏ bừng.
“Có phải Phó Vân Hàn hay không! Có phải hay không!” hắn mất khống chế gào rống, trái tim như bị cái gì mạnh mẽ xé rách.
cô không phủ nhận.
cô cam chịu làm Tần Cảnh Chi cảm thấy mình sắp điên rồi. Quả nhiên! hắn trước nay đều không thích Phó Vân Hàn, hắn ta tồn tại luôn là làm hắn từ đáy lòng ghen ghét và sợ hãi, hắn không biết loại cảm giác này từ đâu đến, chỉ có thể quy kết cho trực giác. Giờ phút này, hắn lại hận cực kỳ vì mình nhạy bén.
“Vì cái gì! Vì cái gì! không phải em thích anh sao! Em không phải chỉ thích anh sao! Sao em có thể! Sao có thể!” hắn điên cuồng lắc bả vai cô, “Em từ hôn với anh chính là muốn ở chungvới hắn sao! không có khả năng! Tuyệt đối không thể!”
hắn phát run cả người, căn bản không dám nghĩ giữa bọn họ rốt cuộc tới bước nào, mặc kệ là đáp án gì đều làm hắn đau lòng khó nhịn.
Hạ Tình Tình dùng sức tránh thoát hắn.
“Thế nào, anh cũng sẽ để ý? Cái đó, không phải đều là anh dạy em sao?” Nghĩ đến những đau thương trong quá khứ đó, cô nhìn hắn hiện giờ điên cuồng, trong lòng chỉ tràn đầy châm chọc. cô thở nhẹ, đạm mạc mở miệng, “Tần Cảnh Chi, anh biết rõ ràng. Tự đẩy em ra, chính là anh.”
“A!” hắn thống khổ ôm đầu, cô nói ra sự thật màhắn không muốn đối mặt nhất.
“không phải như em nghĩ! anh không thích họ, anh chỉ là…”
Chỉ là cái gì? không muốn thống khổ một mình, nên muốn cô cùng chịu tra tấn.
Hạ Tình Tình nghe không hiểu hắn nói, nhưng mặc kệ hắn có ý tứ gì, kết cục đều sẽ không có thay đổi. Huống chi...
“Tần Cảnh Chi, bá mẫu đã đồng ý từ hôn. Em đã hết hy vọng với anh, dùanh từng vì cái gì, emcũng không thích anh nữa.”
một câu nói, hoàn toàn đánh hắn vào vực sâu.
hắn thống khổ, hắn mâu thuẫn, hắn có lí do, hết thảy cô không muốn biết.
Nhìn cô hai mắt lạnh băng, trong đầu hắn đột nhiên rõ ràng xưa nay chưa từng có.
rõ ràng ý thức được, hắn thật sự hoàn toàn mất cô.
An gia, An Tử Viện tựa lưng vào ghế ngồi, làn lượt nhìn ảnh trên màn hình, khóe miệng lộ ra cười vừa lòng.
“Tiểu thiếu gia, An... Vị kia có việc tìm ngài.”
Ngón trỏ hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhàn nhạt mở miệng: “Tống cổ ra ngoài.”
Cục diện hắn muốn, đã đạt được.
Cần gì lại đi hợp tác cùng người chán ghét đây.
cô mím môi, thấp giọng nói vài câu với Tưởng Chiêu Chiêu, rồi mới nhấc chân đi đến chỗ hắn.
“Tiếu Tiếu.” hắn có chút luống cuống chân tay, lòng tràn đầy mà không biết nói ra như thế nào.
“đi thôi, đi ăn cơm trước.”
“Được được.” hắn liều mạng gật đầu, đuổi kịp bước chân cô.
Hạ Tình Tình chọn một phòng bao nhỏ, có một số việc, bọn họ xác thật nên nói rõ ràng.
Tần Cảnh Chi ngồi ở đối diện, do dự chuẩn bị đem mọi chuyện nói cho cô.
hắn lấy dũng khí ngẩng mặt, ánh mắt lại phút chốc dừng lại. hắn đột nhiên đứng lên, làm cái bàn lay động, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới xương quai xanh của cô. Mới vừa ở cô vô tình vén tóc, trên da thịt tuyết trắng, lộ ra một dấu vết màu đỏ.
“Đó là cái gì!” hắn hai tay gắt gao túm chặt khăn trải bàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi, hắn có bao nhiêu hy vọng là mình nhìn lầm rồi.
Hạ Tình Tình theo ánh mắt hắn cúi đầu xem, trong lòng lộp bộp rơi xuống.
Là dấu hôn.
“Là ai!” hắn lại gầm nhẹ hỏi.
Hạ Tình Tình bình tĩnh nhìn hắn: “Là ai quan trọng sao?”
Tần Cảnh Chi bắt lấy cổ tay cô kéo cô từ ghế lên, dùng sức bắt vai cô, trong mắt đã đỏ bừng.
“Có phải Phó Vân Hàn hay không! Có phải hay không!” hắn mất khống chế gào rống, trái tim như bị cái gì mạnh mẽ xé rách.
cô không phủ nhận.
cô cam chịu làm Tần Cảnh Chi cảm thấy mình sắp điên rồi. Quả nhiên! hắn trước nay đều không thích Phó Vân Hàn, hắn ta tồn tại luôn là làm hắn từ đáy lòng ghen ghét và sợ hãi, hắn không biết loại cảm giác này từ đâu đến, chỉ có thể quy kết cho trực giác. Giờ phút này, hắn lại hận cực kỳ vì mình nhạy bén.
“Vì cái gì! Vì cái gì! không phải em thích anh sao! Em không phải chỉ thích anh sao! Sao em có thể! Sao có thể!” hắn điên cuồng lắc bả vai cô, “Em từ hôn với anh chính là muốn ở chungvới hắn sao! không có khả năng! Tuyệt đối không thể!”
hắn phát run cả người, căn bản không dám nghĩ giữa bọn họ rốt cuộc tới bước nào, mặc kệ là đáp án gì đều làm hắn đau lòng khó nhịn.
Hạ Tình Tình dùng sức tránh thoát hắn.
“Thế nào, anh cũng sẽ để ý? Cái đó, không phải đều là anh dạy em sao?” Nghĩ đến những đau thương trong quá khứ đó, cô nhìn hắn hiện giờ điên cuồng, trong lòng chỉ tràn đầy châm chọc. cô thở nhẹ, đạm mạc mở miệng, “Tần Cảnh Chi, anh biết rõ ràng. Tự đẩy em ra, chính là anh.”
“A!” hắn thống khổ ôm đầu, cô nói ra sự thật màhắn không muốn đối mặt nhất.
“không phải như em nghĩ! anh không thích họ, anh chỉ là…”
Chỉ là cái gì? không muốn thống khổ một mình, nên muốn cô cùng chịu tra tấn.
Hạ Tình Tình nghe không hiểu hắn nói, nhưng mặc kệ hắn có ý tứ gì, kết cục đều sẽ không có thay đổi. Huống chi...
“Tần Cảnh Chi, bá mẫu đã đồng ý từ hôn. Em đã hết hy vọng với anh, dùanh từng vì cái gì, emcũng không thích anh nữa.”
một câu nói, hoàn toàn đánh hắn vào vực sâu.
hắn thống khổ, hắn mâu thuẫn, hắn có lí do, hết thảy cô không muốn biết.
Nhìn cô hai mắt lạnh băng, trong đầu hắn đột nhiên rõ ràng xưa nay chưa từng có.
rõ ràng ý thức được, hắn thật sự hoàn toàn mất cô.
An gia, An Tử Viện tựa lưng vào ghế ngồi, làn lượt nhìn ảnh trên màn hình, khóe miệng lộ ra cười vừa lòng.
“Tiểu thiếu gia, An... Vị kia có việc tìm ngài.”
Ngón trỏ hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhàn nhạt mở miệng: “Tống cổ ra ngoài.”
Cục diện hắn muốn, đã đạt được.
Cần gì lại đi hợp tác cùng người chán ghét đây.
Tác giả :
Esther Cửu Cửu