Xuyên Nhanh "Tình" Thâm Một Tấc
Chương 84: Ca ca mặt than VS trúc mã hoa tâm (24)
Lúc Sở Mộc Tình đến ở Tần gia, đúng là nghỉ hè sau khi Tần Cảnh Chi thi đại học. Tần Úy Nhiên thân là đổng sự, cho dù nghĩ thầm muốn bồi cônhiều hơn, cũng không rút ra đượcnhiều thời gian như vậy, nên để con trai bồi cô, nghĩ đều là người cùng tuổi, ở chung cũng dễ dàng.
Sở Mộc Tình cùng tiểu ca ca hơn cô ba tuổi này, kỳ thật cũng không có quá nhiều tiếp xúc. cô chỉ từng nghe mẹ mình nói, lúc cô còn rất nhỏ, Tần Cảnh Chi đặc biệt thích cô, mỗi lần tới Sở gia đều thích ở bên mép giường của cô. Nhưng đến khi côbắt đầu có ký ức, bọn họ giống như chưatừng có lúc chơi đùa cùng nhau như vậy, mỗi lần gặp gỡ, hắn đều đỏ mặt đứng xa xa, có khi sẽ cười thẹn thùng với cô. Sau đó, cô có ca ca, càng ít cùng hắn chơi đùa chung.
Lại sau nữa, hình như đã nhiều năm qua, lần đầu gặp lại, cô đi rửatay, đi ra lại lạc đường, rồi mới đi tiếp thì thấy hắn. hắn cao hơn rất nhiều, nhìn cô cũng không còn đỏ mặt, trên mặt không có biểu tình gì, thoạt nhìn có chút không dễ ở chung. hắn liếc cômột cái, chỉ một phương hướng, nhàn nhạt nói với cômột câu “Đại sảnh ở chỗ đó.” cô gãi đầu nói tiếng “Cám ơn”, thấy hắn không có phản ứng gì, cô cũng không dám nói tiếp rồi đi, chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc, hắn sao lại biết mình lạc đường?
Từ đó về sau, cơ hồ cô không gặp lại hắn, ngẫu nhiên nghe Tần bá mẫu và mẹ mình nói chuyện mới biết được, hắn đã đi nơi khác, trong lời còn có chút oán giận hắn vì cái gì cố tình chọn nơixa như thế.
Cho nên, lúc cô ôm chân ngồi trên cỏ ở hậu viện Tần gia phát ngốc, hắn đột nhiên đi tới, ngồi xuống cách cô mấy mét, nhất thời cô kỳ thật có chút xấu hổ. hắn cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi, mỗi ngày đều như thế.
Ba ngày sau, hắn cuối cùng quay đầu đi, nói với cô: “nói xem, mỗi ngày ngồi ở chỗ này, không nhàm chán sao?”
cô có chút mê mang nhìn hắn, hắn không biết mẹ cô qua đời sao, không thấy cô đang khổ sở sao?
hắn lại đột nhiên kéo cô, “đi, anhđưaem đi chơi.”
cô tránh không thoát, bị hắn một đường kéo vào gara, nhìn hắn ngồi trên một chiếcxe máy sáng bóng thoạt nhìn thực huyễn khốc, đặt lên trên đầu cô một cái nón bảo hộ hồng nhạt, thúc giục côtrèo lên. côchưa từng ngồi xe máy, lúc ấy không biết sao lại mơ hồ leo lên, rồi mới nghe hắn hô một câu “đi thôi”
Liền dẫm chân ga lao nhanh ra ngoài, cô sợ tới mức nhắm mắt lại, gắt gao ôm chặt hắn.
một đường đi nhanh như điện chớp, chờ đến lúc xe dừng lại, cô ôm ngực, mặt nhỏ trắng bệch mộtmảnh. hắn cởi mũ cô xuống, trêu đùa: “Sao lại nhát gan như thế?” cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng không thèm để ý, khóa xe kéo cô chạy.
Là công viên trò chơi.
cô phồng miệng, kêu lên: “Cái gì vậy, ấu trĩ!”
hắn cười cười, mang theo cô đi mua vé. Chờ đến lúc thật sự đi vào, cô cuối cùng mới thấy ngại, nhưng lại không muốn thừa nhận, trong ánh mắt hắn hài hước, ra vẻ trấn định mà run tay cột kỹ đai an toàn.
Hò hét, gào thét, tùy ý, phóng túng.
Xuống dưới rồi, cô không chỉ không sợ hãi, còn càng ngày càng hưng phấn, lôi kéo hắn chơi hết những trò trước kia không chơi.
Hết ngày, cô mệt tới cực điểm.
trên đường về, hắn chạy xe thật chậm thậtêm, cười hỏi cô: “Tâm tình tốt hơn chưa?”
Lúc này cô mới phản ứng lại, một ngày này cô đều không chảy nước mắt. Trong lòng nóng lên, có cái gì lặng lẽ mọc rễ.
Sau đó, quan hệ giữa bọn họ phát triển rất nhanh. hắn thường sẽ mang cô đi ra ngoài chơi, đôi khi lúc cô nhớ tới cái gì khổ sở, hắn liền cười xoa mặt cô: “Đừng banh mặt, khó coi. Cười cười, cười lên được không"
cô không để ý tới hắn, hắn liền làm ngoáo ộp giả vai hề đùa cô cười. Lâu dần, hắn liền dứt khoát lấy cho cô tên hiệu là “Tiếu Tiếu”, cả ngày “Tiếu Tiếu”, “Tiếu Tiếu” mà trêu đùa cô. Bị hắn chen vào, cômuốn khổ sở cũngkhông khổ sở được.
Ngắn ngủn hai tháng thực nhanhtrôi qua, hắn phai đi thành phố B học đại học. Trước khi đi, cô rất không nỡ, hắn xoa xoa đầu cô: “Tháng sau anh về rồi, nào, đừng có vẻ mặt đau khổ, Tiếu Tiếu, nhé?”
cô lúc này mới cười, tiễn hắn lên xe.
Sau một năm, hắn trở về càng ngày càng nhiều, mỗi lần trở về, đều là lúc cô vui vẻ nhất. Tần Úy Nhiên trên mặt tươi cười cũng nhiều hơn, chỉ là ngẫu nhiên cô sẽ cảm thấy, giữa bọn họ giống như không thể nào thân cận, khách khí không giống mẹ con, sau đó lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Năm mười sáu tuổi, buổi tối hôm nghỉ hè cuối cùng, hắn và cô dựa ở bên lan can trong đình ngắm ánh trăng.
Ngày mai, hắn lại phải về trường, cô lặng lẽ quay đầu nhìn hắn. Hai tháng không tách ra, lại đến chia tay, so với trước đây cô càng không nỡ.
hắn đột nhiên quay đầu muốn nói cái gì, lại đối diện mắt cô.
Kế tiếp, cô cũng không nhớ rõ đã xảy ra cái gì, chờ cô phản ứng lại, tình thế hoàn toàn thay đổi.
cô dựa lưng trên lan can, hắn đứng ở trước cô, hai tay chống ở bên cạnh, ômcôtrong ngực, cúi đầu nhìn cô, trong mắt một mảnh màu đen.
Hô hấp ấm áp phun trên mặt cô, cô vội vàng rũ mắt xuống, nhìn cũng không dám nhìn hắn, cũng khôngđẩy hắn ra, hai tay túm chặt váy, tim đập đông đông như bay lên.
hắn giống như cười một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, chậm rãi cúi xuống.
cô đột nhiên nhắm mắt lại. trên môi truyền đến xúc cảm mềm ấm, môi hắn dán lên cô, cả người cô run rẩy, hô hấp cũng thật nhẹ. Từng chút một túm lấy eo cô, ôm cô vào trong ngực, có chút trúc trắc mà hút cắn môi cô, mang theo chút đau, lại làm cô chìm đắm.
một cái hôn, làm cô hoàn toàn luân hãm.
cô đỏ mặt trốn ở trong chăn, hưng phấn mãi đến sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ mất, chờ lúc tỉnh lại, hắn đã đi rồi, cô có chút mất mát, càng nhiều là ngượng ngùng và ngọt ngào.
Sau đó cuối tuần, cô lại không nhận được điện thoại củahắn, gọi đi cũng không ai tiếp. cô có chút hoảng, điên cuồng nhớ hắn. cô lấy đủ dũng khí, một mình đi đại học B.
Hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng cô tìm được phòng học của hắn, chờ ở dưới lầu.
Tiếng chuông vang lên, rất nhiều sinh viên từ trong tòa nhà đi ra, cô liền nhìn thấy hắn, vui vẻchạy tới chỗ hắn, lại cách vài bước đột nhiên dừng lại, cả người lạnh lẽo.
“Sao em lại tới?” hắn có chút ngoài ý muốn nhướng mày với cô, ngay sau đó ôm nữ sinh bên người, cười vân đạm phong khinh, “Giới thiệu một chút, đây là bạn gái anh.”
Nữ sinh hé miệng cười với cô: “Oa, em thật đáng yêu a. Em là em gáicủa Cảnh Chi sao?
cô đứng ngốc tại chỗ, hai tay gắt gao siết chặt, trong đầu trống rỗng, trong lòng phát đau, rồi cô nghe được hắn nhàn nhạt mà mở miệng.
“Ừ, một em gái trong nhà.”
Sở Mộc Tình cùng tiểu ca ca hơn cô ba tuổi này, kỳ thật cũng không có quá nhiều tiếp xúc. cô chỉ từng nghe mẹ mình nói, lúc cô còn rất nhỏ, Tần Cảnh Chi đặc biệt thích cô, mỗi lần tới Sở gia đều thích ở bên mép giường của cô. Nhưng đến khi côbắt đầu có ký ức, bọn họ giống như chưatừng có lúc chơi đùa cùng nhau như vậy, mỗi lần gặp gỡ, hắn đều đỏ mặt đứng xa xa, có khi sẽ cười thẹn thùng với cô. Sau đó, cô có ca ca, càng ít cùng hắn chơi đùa chung.
Lại sau nữa, hình như đã nhiều năm qua, lần đầu gặp lại, cô đi rửatay, đi ra lại lạc đường, rồi mới đi tiếp thì thấy hắn. hắn cao hơn rất nhiều, nhìn cô cũng không còn đỏ mặt, trên mặt không có biểu tình gì, thoạt nhìn có chút không dễ ở chung. hắn liếc cômột cái, chỉ một phương hướng, nhàn nhạt nói với cômột câu “Đại sảnh ở chỗ đó.” cô gãi đầu nói tiếng “Cám ơn”, thấy hắn không có phản ứng gì, cô cũng không dám nói tiếp rồi đi, chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc, hắn sao lại biết mình lạc đường?
Từ đó về sau, cơ hồ cô không gặp lại hắn, ngẫu nhiên nghe Tần bá mẫu và mẹ mình nói chuyện mới biết được, hắn đã đi nơi khác, trong lời còn có chút oán giận hắn vì cái gì cố tình chọn nơixa như thế.
Cho nên, lúc cô ôm chân ngồi trên cỏ ở hậu viện Tần gia phát ngốc, hắn đột nhiên đi tới, ngồi xuống cách cô mấy mét, nhất thời cô kỳ thật có chút xấu hổ. hắn cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi, mỗi ngày đều như thế.
Ba ngày sau, hắn cuối cùng quay đầu đi, nói với cô: “nói xem, mỗi ngày ngồi ở chỗ này, không nhàm chán sao?”
cô có chút mê mang nhìn hắn, hắn không biết mẹ cô qua đời sao, không thấy cô đang khổ sở sao?
hắn lại đột nhiên kéo cô, “đi, anhđưaem đi chơi.”
cô tránh không thoát, bị hắn một đường kéo vào gara, nhìn hắn ngồi trên một chiếcxe máy sáng bóng thoạt nhìn thực huyễn khốc, đặt lên trên đầu cô một cái nón bảo hộ hồng nhạt, thúc giục côtrèo lên. côchưa từng ngồi xe máy, lúc ấy không biết sao lại mơ hồ leo lên, rồi mới nghe hắn hô một câu “đi thôi”
Liền dẫm chân ga lao nhanh ra ngoài, cô sợ tới mức nhắm mắt lại, gắt gao ôm chặt hắn.
một đường đi nhanh như điện chớp, chờ đến lúc xe dừng lại, cô ôm ngực, mặt nhỏ trắng bệch mộtmảnh. hắn cởi mũ cô xuống, trêu đùa: “Sao lại nhát gan như thế?” cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng không thèm để ý, khóa xe kéo cô chạy.
Là công viên trò chơi.
cô phồng miệng, kêu lên: “Cái gì vậy, ấu trĩ!”
hắn cười cười, mang theo cô đi mua vé. Chờ đến lúc thật sự đi vào, cô cuối cùng mới thấy ngại, nhưng lại không muốn thừa nhận, trong ánh mắt hắn hài hước, ra vẻ trấn định mà run tay cột kỹ đai an toàn.
Hò hét, gào thét, tùy ý, phóng túng.
Xuống dưới rồi, cô không chỉ không sợ hãi, còn càng ngày càng hưng phấn, lôi kéo hắn chơi hết những trò trước kia không chơi.
Hết ngày, cô mệt tới cực điểm.
trên đường về, hắn chạy xe thật chậm thậtêm, cười hỏi cô: “Tâm tình tốt hơn chưa?”
Lúc này cô mới phản ứng lại, một ngày này cô đều không chảy nước mắt. Trong lòng nóng lên, có cái gì lặng lẽ mọc rễ.
Sau đó, quan hệ giữa bọn họ phát triển rất nhanh. hắn thường sẽ mang cô đi ra ngoài chơi, đôi khi lúc cô nhớ tới cái gì khổ sở, hắn liền cười xoa mặt cô: “Đừng banh mặt, khó coi. Cười cười, cười lên được không"
cô không để ý tới hắn, hắn liền làm ngoáo ộp giả vai hề đùa cô cười. Lâu dần, hắn liền dứt khoát lấy cho cô tên hiệu là “Tiếu Tiếu”, cả ngày “Tiếu Tiếu”, “Tiếu Tiếu” mà trêu đùa cô. Bị hắn chen vào, cômuốn khổ sở cũngkhông khổ sở được.
Ngắn ngủn hai tháng thực nhanhtrôi qua, hắn phai đi thành phố B học đại học. Trước khi đi, cô rất không nỡ, hắn xoa xoa đầu cô: “Tháng sau anh về rồi, nào, đừng có vẻ mặt đau khổ, Tiếu Tiếu, nhé?”
cô lúc này mới cười, tiễn hắn lên xe.
Sau một năm, hắn trở về càng ngày càng nhiều, mỗi lần trở về, đều là lúc cô vui vẻ nhất. Tần Úy Nhiên trên mặt tươi cười cũng nhiều hơn, chỉ là ngẫu nhiên cô sẽ cảm thấy, giữa bọn họ giống như không thể nào thân cận, khách khí không giống mẹ con, sau đó lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Năm mười sáu tuổi, buổi tối hôm nghỉ hè cuối cùng, hắn và cô dựa ở bên lan can trong đình ngắm ánh trăng.
Ngày mai, hắn lại phải về trường, cô lặng lẽ quay đầu nhìn hắn. Hai tháng không tách ra, lại đến chia tay, so với trước đây cô càng không nỡ.
hắn đột nhiên quay đầu muốn nói cái gì, lại đối diện mắt cô.
Kế tiếp, cô cũng không nhớ rõ đã xảy ra cái gì, chờ cô phản ứng lại, tình thế hoàn toàn thay đổi.
cô dựa lưng trên lan can, hắn đứng ở trước cô, hai tay chống ở bên cạnh, ômcôtrong ngực, cúi đầu nhìn cô, trong mắt một mảnh màu đen.
Hô hấp ấm áp phun trên mặt cô, cô vội vàng rũ mắt xuống, nhìn cũng không dám nhìn hắn, cũng khôngđẩy hắn ra, hai tay túm chặt váy, tim đập đông đông như bay lên.
hắn giống như cười một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, chậm rãi cúi xuống.
cô đột nhiên nhắm mắt lại. trên môi truyền đến xúc cảm mềm ấm, môi hắn dán lên cô, cả người cô run rẩy, hô hấp cũng thật nhẹ. Từng chút một túm lấy eo cô, ôm cô vào trong ngực, có chút trúc trắc mà hút cắn môi cô, mang theo chút đau, lại làm cô chìm đắm.
một cái hôn, làm cô hoàn toàn luân hãm.
cô đỏ mặt trốn ở trong chăn, hưng phấn mãi đến sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ mất, chờ lúc tỉnh lại, hắn đã đi rồi, cô có chút mất mát, càng nhiều là ngượng ngùng và ngọt ngào.
Sau đó cuối tuần, cô lại không nhận được điện thoại củahắn, gọi đi cũng không ai tiếp. cô có chút hoảng, điên cuồng nhớ hắn. cô lấy đủ dũng khí, một mình đi đại học B.
Hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng cô tìm được phòng học của hắn, chờ ở dưới lầu.
Tiếng chuông vang lên, rất nhiều sinh viên từ trong tòa nhà đi ra, cô liền nhìn thấy hắn, vui vẻchạy tới chỗ hắn, lại cách vài bước đột nhiên dừng lại, cả người lạnh lẽo.
“Sao em lại tới?” hắn có chút ngoài ý muốn nhướng mày với cô, ngay sau đó ôm nữ sinh bên người, cười vân đạm phong khinh, “Giới thiệu một chút, đây là bạn gái anh.”
Nữ sinh hé miệng cười với cô: “Oa, em thật đáng yêu a. Em là em gáicủa Cảnh Chi sao?
cô đứng ngốc tại chỗ, hai tay gắt gao siết chặt, trong đầu trống rỗng, trong lòng phát đau, rồi cô nghe được hắn nhàn nhạt mà mở miệng.
“Ừ, một em gái trong nhà.”
Tác giả :
Esther Cửu Cửu