[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Chương 215: Phiên Ngoại Về Tư Đồ Phong (9)
Edit: Ochibi
Nàng đã mất đi tất cả, cô độc tồn tại trên thế giới này.
Nàng cũng chỉ là một nữ hài mà thôi! Không phải nên được nam nhân che chở sao?
Lam Huyễn nhịn không được nức nở.
Ma Cát lẳng lặng đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng bất lực khóc thút thít.
Mười năm qua, hắn vẫn luôn bên cạnh nàng. Nhìn nàng trưởng thành, từ một tiểu thiếu nữ, đến bây giờ thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều..
Nàng kiên cường bất khuất, quật cường dũng cảm. Điện hạ sao không nhìn tới nàng tốt thế nào chứ?
“Tại sao?” Lam Huyễn sớm đã xem Ma Cát thành người thân nhất, nàng nhào vào trên người hắn khóc rống, “Ma Cát, ngươi nói cho ta nghe, nữ nhân kia là ai? Ai làm hắn nhớ mãi không quên như thế? Mười năm, cũng không thèm liếc mắt nữ nhân khác một cái!”
Nàng thật sự ghen ghét lắm! Ghen ghét người cướp đi trái tim hắn! Ghen ghét nàng ta, vì sao mười năm, mỗi lần Tư Đồ Phong đứng ở nơi đó nhìn xa xăm, đều sẽ không tự giác mỉm cười.
Hắn lúc ấy, không hề là bá đạo mạnh mẽ lãnh khốc vô tình, mà là ôn nhu đủ để khiến bất kì thiếu nữ nào cũng điên cuồng, cũng say lòng!
Chứng kiến biểu tình đó của hắn, Lam Huyễn sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, sẽ muốn trấn an, chẳng sợ hắn không yêu nàng!
Lam Huyễn đã từng cho rằng mình đặc biệt, bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất bên người hắn, nàng cho rằng có thể đả động hắn. Nhưng mà nàng sai rồi!
Tư Đồ Phong chưa từng liếc mắt nhìn nàng nhiều! Hắn chưa bao giờ bố thí một cái nhìn một cái biểu cảm tốt cho nàng!
Vì mạnh hơn, nàng không biết ngày đêm để Ma Cát huấn luyện mình, nàng hiện tại mới phát hiện: Cái gọi là động lực muốn giết chết hắn, đã sớm đã biến mất ở năm tháng sông dài.
Nàng thích hắn, thích cái tên nam nhân lạnh nhạt vô tình này!
Nàng bức thiết muốn thay đổi bản thân, không phải để giết chết hắn, mà là hy vọng nhận được sự chú ý của hắn, làm hắn nhìn nàng với con mắt khác mà thôi!
Chẳng qua, những nỗ lực đó, đối với hắn là buồn cười cỡ nào! Hắn căn bản khinh thường cố gắng của nàng!
“Hu hu, tại sao chứ……”
“……” Ma Cát không lên tiếng.
Tư Đồ Phong đã từng dặn, không được phép nhắc tới chuyện của hắn trước mặt ai, trái lệnh sẽ chết.
Hắn không sợ chết, hắn chỉ trung thành với điện hạ mà thôi.
“Đến tột cùng là nơi nào ta làm không tốt? Ta còn phải như thế nào mới được đây?”
“……” Hắn chỉ có thể không nhúc nhích đứng ở nơi đó, cho nàng chỗ có thể dựa vào.
“Vì sao muốn đối xử với ta như vậy……”
Lam Huyễn khóc thật sự thương tâm, mãi cho đến khi kiệt sức. Nàng ghé vào ngực Ma Cát, thả lỏng thân thể, nặng nề ngủ.
Ma Cát bế nàng lên, nhẹ nhàng thả trên giường. Đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn dung nhan nàng ngủ say.
Kỳ thật Lam tiểu thư thật sự xinh đẹp, cũng sẽ không nhỏ yếu giống nữ tử khác. Nàng rất nỗ lực, đối xử với người khác cũng tốt. Chỉ là đáng tiếc, người điện hạ chung tình, vĩnh viễn không phải nàng.
……
Tư Đồ Dương một hơi chạy đến bên bờ sông nhỏ, nàng nhặt hòn đá nhỏ ném từng viên vào trong nước, phát tiết bất mãn.
Nàng cảm giác mình quá khổ sở, đặc biệt là lúc nhìn Lam Huyễn mặc quần áo thuộc về hắn, bất chỉnh xuất hiện trong tầm nhìn! Nàng cảm giác tim mình bị hung hăng đâm một đao! Đau quá đau quá!
Nàng đột nhiên nhớ nhà, nghĩ đến phụ mẫu lo lắng cho mình, cảm giác bản thân quá tùy hứng. Mẫu thân còn đang mang tiểu bảo bảo, không thấy nàng mẫu thân sẽ thêm nhiều lo lắng!
Tư Đồ Dương đưa tay nhỏ lau nước mắt trên gương mặt. Nàng mới vừa xoay người, liền đụng tới một cái ngực rắn chắc.
“Thúc thúc?” Tư Đồ Dương dẩu miệng, nhìn lên nam nhân trước mặt.
Tư Đồ Phong mặt vô biểu tình nhìn nàng.
“Thúc thúc, thật xin lỗi. Dương Nhi phải về nhà.” Tư Đồ Dương mỉm cười ngọt ngào, không muốn để hắn phát hiện mình đã khóc.
Chính là, tay nhỏ có chút dơ cọ qua bên mặt, hai đường dấu vết rõ ràng vẫn khiến Tư Đồ Phong phát hiện.
Nàng đang khổ sở? Ý niệm hiện này lên trong đầu hắn. Làm Tư Đồ Phong giật mình.
“Thúc thúc, gặp sau nhé!” Tư Đồ Dương giả vờ không sao cả vẫy vẫy tay, “Ấy, không. Khả năng ta sẽ không bao giờ đến nữa.”
Có lẽ nàng thật sự quá nhỏ, chưa hiểu lắm đến thế giới của người lớn? Cho phép nàng thương tâm nho nhỏ một chút, chờ thêm mấy năm nữa, nàng sẽ cảm thấy mình đã từng ngốc như vậy, chạy xa ngàn dặm tới tìm một nam nhân chưa từng gặp bao giờ?
Nhưng, nàng sẽ không hối hận. Bởi vì nàng nhận ra, người nam nhân này giống y đúc anh hùng trong cảm nhận của nàng. Ngoại trừ phụ vương của mình, hắn là dũng sĩ mạnh nhất.
Nàng sẽ thấy may mắn mình từng không màng tất cả, quen biết hắn, hơn nữa là thích hắn.
Tư Đồ Phong nhìn thân ảnh cô đơn của nàng, hắn ngừng thở, mở miệng vài lần nhưng không thể nói cái gì.
Thân ảnh gầy yếu của nàng dần dần biến mất trong tầm nhìn hắn. Chỉ là, bỗng nhiên, Tư Đồ Dương đột nhiên ngừng lại.
Nàng xoay người, kéo làn váy vội vàng chạy tới. Dừng lại trước mặt hắn, Tư Đồ Dương thở hồng hộc: “Thúc thúc…… Cho ta ôm thúc thúc một cái có thể chứ?”
Bọn họ có lẽ không bao giờ gặp lại, nàng không muốn lưu lại tiếc nuối.
Tư Đồ Phong mặt vô biểu tình đứng ở nơi đó.
Hắn nhìn tiểu nữ hài ngửa đầu, đôi mắt to đen lúng liếng mang theo chờ đợi, tựa như nếu hắn cự tuyệt, liền sẽ làm hy vọng của nàng rách nát.
Cặp mắt này, thật giống mẫu thân nàng……
Suy nghĩ Tư Đồ Phong bay xa, phảng phất trở lại mười năm trước. Lần đầu tiên công chúa đi vào bộ lạc, khăn che khuôn mặt nàng, đoan trang tiếp thu hoan nghênh của dân chăn nuôi.
Nàng khẽ cười nhạt, khuôn mặt nhu hòa khiến nàng trông ôn nhu cao quý. Giọng nói nàng tinh tế lâu dài, khiến người ta dư vị vô cùng……
Tất cả ký ước bị hắn cố tình phong ấn, giống như thủy triều ồ ạt dâng lên.
Ánh mắt Tư Đồ Phong mơ hồ, khóe môi mang theo cười nhạt, lâm vào hồi ức.
Bộ dáng nàng trợn mắt giận nhìn hắn, tình cảnh nàng cau mày quát lớn hắn. Từng cái nụ cười từng cái nhíu mày của nàng, trong lúc vô tình, tất cả đều khắc sâu vào tâm trí hắn, vứt bỏ không được!
Thậm chí, đau đớn của một đao kia cắm trong thân thể hắn, giống như cũng gần ngay trước mắt.
Tư Đồ Phong không dám nhắm mắt, hốc mắt kia sớm đã tràn đầy nước, chỉ cần nhẹ nhàng chớp, lập tức sẽ rơi xuống.
Mười năm, những chuyện cũ đó thành nỗi đau hắn không thể chạm vào, bất luận kẻ nào cũng không thể nhắc tới!
Nhưng hiện tại, tất cả đều bị lột ra, trần trụi lỏa hiện ra trước mặt hắn!
Tư Đồ Phong hít sâu khí. Tiểu nữ hài dưới chân giống như con mèo nhỏ, cẩn thận mà nhìn hắn.
“Thúc thúc, Dương Nhi làm thúc thúc thương tâm sao?” Tư Đồ Dương nhẹ giọng hỏi.
Hắn nhìn bi thương quá, tại sao lại như vậy? Là có liên quan đến truyền thuyết kia sao? Thúc thúc đã từng yêu một người sâu đậm, vậy người kia là ai?
Tư Đồ Phong nhìn nàng vài giây, xoay người trở về.
Nếu nàng là nữ nhi của công chúa, trên đường nhất định có người âm thầm đi theo bảo vệ. Ngay cả hắn cũng không có phát hiện, chứng tỏ người này rất mạnh và nhạy bén. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng hắn khiếp sợ nhìn khuôn mặt nàng, cho nên xem nhẹ người xung quanh.
Tư Đồ Dương nhìn hắn rời đi, trong lòng vô cùng mất mát.
Nhìn bầu trời đêm vô tận, nàng một lần nữa bắt đầu hành trình về nhà. Đi thật lâu, nàng vừa mệt vừa đói, rốt cuộc chống đỡ không nổi ngã xuống.
19/2/2020
Nàng đã mất đi tất cả, cô độc tồn tại trên thế giới này.
Nàng cũng chỉ là một nữ hài mà thôi! Không phải nên được nam nhân che chở sao?
Lam Huyễn nhịn không được nức nở.
Ma Cát lẳng lặng đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng bất lực khóc thút thít.
Mười năm qua, hắn vẫn luôn bên cạnh nàng. Nhìn nàng trưởng thành, từ một tiểu thiếu nữ, đến bây giờ thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều..
Nàng kiên cường bất khuất, quật cường dũng cảm. Điện hạ sao không nhìn tới nàng tốt thế nào chứ?
“Tại sao?” Lam Huyễn sớm đã xem Ma Cát thành người thân nhất, nàng nhào vào trên người hắn khóc rống, “Ma Cát, ngươi nói cho ta nghe, nữ nhân kia là ai? Ai làm hắn nhớ mãi không quên như thế? Mười năm, cũng không thèm liếc mắt nữ nhân khác một cái!”
Nàng thật sự ghen ghét lắm! Ghen ghét người cướp đi trái tim hắn! Ghen ghét nàng ta, vì sao mười năm, mỗi lần Tư Đồ Phong đứng ở nơi đó nhìn xa xăm, đều sẽ không tự giác mỉm cười.
Hắn lúc ấy, không hề là bá đạo mạnh mẽ lãnh khốc vô tình, mà là ôn nhu đủ để khiến bất kì thiếu nữ nào cũng điên cuồng, cũng say lòng!
Chứng kiến biểu tình đó của hắn, Lam Huyễn sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, sẽ muốn trấn an, chẳng sợ hắn không yêu nàng!
Lam Huyễn đã từng cho rằng mình đặc biệt, bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất bên người hắn, nàng cho rằng có thể đả động hắn. Nhưng mà nàng sai rồi!
Tư Đồ Phong chưa từng liếc mắt nhìn nàng nhiều! Hắn chưa bao giờ bố thí một cái nhìn một cái biểu cảm tốt cho nàng!
Vì mạnh hơn, nàng không biết ngày đêm để Ma Cát huấn luyện mình, nàng hiện tại mới phát hiện: Cái gọi là động lực muốn giết chết hắn, đã sớm đã biến mất ở năm tháng sông dài.
Nàng thích hắn, thích cái tên nam nhân lạnh nhạt vô tình này!
Nàng bức thiết muốn thay đổi bản thân, không phải để giết chết hắn, mà là hy vọng nhận được sự chú ý của hắn, làm hắn nhìn nàng với con mắt khác mà thôi!
Chẳng qua, những nỗ lực đó, đối với hắn là buồn cười cỡ nào! Hắn căn bản khinh thường cố gắng của nàng!
“Hu hu, tại sao chứ……”
“……” Ma Cát không lên tiếng.
Tư Đồ Phong đã từng dặn, không được phép nhắc tới chuyện của hắn trước mặt ai, trái lệnh sẽ chết.
Hắn không sợ chết, hắn chỉ trung thành với điện hạ mà thôi.
“Đến tột cùng là nơi nào ta làm không tốt? Ta còn phải như thế nào mới được đây?”
“……” Hắn chỉ có thể không nhúc nhích đứng ở nơi đó, cho nàng chỗ có thể dựa vào.
“Vì sao muốn đối xử với ta như vậy……”
Lam Huyễn khóc thật sự thương tâm, mãi cho đến khi kiệt sức. Nàng ghé vào ngực Ma Cát, thả lỏng thân thể, nặng nề ngủ.
Ma Cát bế nàng lên, nhẹ nhàng thả trên giường. Đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn dung nhan nàng ngủ say.
Kỳ thật Lam tiểu thư thật sự xinh đẹp, cũng sẽ không nhỏ yếu giống nữ tử khác. Nàng rất nỗ lực, đối xử với người khác cũng tốt. Chỉ là đáng tiếc, người điện hạ chung tình, vĩnh viễn không phải nàng.
……
Tư Đồ Dương một hơi chạy đến bên bờ sông nhỏ, nàng nhặt hòn đá nhỏ ném từng viên vào trong nước, phát tiết bất mãn.
Nàng cảm giác mình quá khổ sở, đặc biệt là lúc nhìn Lam Huyễn mặc quần áo thuộc về hắn, bất chỉnh xuất hiện trong tầm nhìn! Nàng cảm giác tim mình bị hung hăng đâm một đao! Đau quá đau quá!
Nàng đột nhiên nhớ nhà, nghĩ đến phụ mẫu lo lắng cho mình, cảm giác bản thân quá tùy hứng. Mẫu thân còn đang mang tiểu bảo bảo, không thấy nàng mẫu thân sẽ thêm nhiều lo lắng!
Tư Đồ Dương đưa tay nhỏ lau nước mắt trên gương mặt. Nàng mới vừa xoay người, liền đụng tới một cái ngực rắn chắc.
“Thúc thúc?” Tư Đồ Dương dẩu miệng, nhìn lên nam nhân trước mặt.
Tư Đồ Phong mặt vô biểu tình nhìn nàng.
“Thúc thúc, thật xin lỗi. Dương Nhi phải về nhà.” Tư Đồ Dương mỉm cười ngọt ngào, không muốn để hắn phát hiện mình đã khóc.
Chính là, tay nhỏ có chút dơ cọ qua bên mặt, hai đường dấu vết rõ ràng vẫn khiến Tư Đồ Phong phát hiện.
Nàng đang khổ sở? Ý niệm hiện này lên trong đầu hắn. Làm Tư Đồ Phong giật mình.
“Thúc thúc, gặp sau nhé!” Tư Đồ Dương giả vờ không sao cả vẫy vẫy tay, “Ấy, không. Khả năng ta sẽ không bao giờ đến nữa.”
Có lẽ nàng thật sự quá nhỏ, chưa hiểu lắm đến thế giới của người lớn? Cho phép nàng thương tâm nho nhỏ một chút, chờ thêm mấy năm nữa, nàng sẽ cảm thấy mình đã từng ngốc như vậy, chạy xa ngàn dặm tới tìm một nam nhân chưa từng gặp bao giờ?
Nhưng, nàng sẽ không hối hận. Bởi vì nàng nhận ra, người nam nhân này giống y đúc anh hùng trong cảm nhận của nàng. Ngoại trừ phụ vương của mình, hắn là dũng sĩ mạnh nhất.
Nàng sẽ thấy may mắn mình từng không màng tất cả, quen biết hắn, hơn nữa là thích hắn.
Tư Đồ Phong nhìn thân ảnh cô đơn của nàng, hắn ngừng thở, mở miệng vài lần nhưng không thể nói cái gì.
Thân ảnh gầy yếu của nàng dần dần biến mất trong tầm nhìn hắn. Chỉ là, bỗng nhiên, Tư Đồ Dương đột nhiên ngừng lại.
Nàng xoay người, kéo làn váy vội vàng chạy tới. Dừng lại trước mặt hắn, Tư Đồ Dương thở hồng hộc: “Thúc thúc…… Cho ta ôm thúc thúc một cái có thể chứ?”
Bọn họ có lẽ không bao giờ gặp lại, nàng không muốn lưu lại tiếc nuối.
Tư Đồ Phong mặt vô biểu tình đứng ở nơi đó.
Hắn nhìn tiểu nữ hài ngửa đầu, đôi mắt to đen lúng liếng mang theo chờ đợi, tựa như nếu hắn cự tuyệt, liền sẽ làm hy vọng của nàng rách nát.
Cặp mắt này, thật giống mẫu thân nàng……
Suy nghĩ Tư Đồ Phong bay xa, phảng phất trở lại mười năm trước. Lần đầu tiên công chúa đi vào bộ lạc, khăn che khuôn mặt nàng, đoan trang tiếp thu hoan nghênh của dân chăn nuôi.
Nàng khẽ cười nhạt, khuôn mặt nhu hòa khiến nàng trông ôn nhu cao quý. Giọng nói nàng tinh tế lâu dài, khiến người ta dư vị vô cùng……
Tất cả ký ước bị hắn cố tình phong ấn, giống như thủy triều ồ ạt dâng lên.
Ánh mắt Tư Đồ Phong mơ hồ, khóe môi mang theo cười nhạt, lâm vào hồi ức.
Bộ dáng nàng trợn mắt giận nhìn hắn, tình cảnh nàng cau mày quát lớn hắn. Từng cái nụ cười từng cái nhíu mày của nàng, trong lúc vô tình, tất cả đều khắc sâu vào tâm trí hắn, vứt bỏ không được!
Thậm chí, đau đớn của một đao kia cắm trong thân thể hắn, giống như cũng gần ngay trước mắt.
Tư Đồ Phong không dám nhắm mắt, hốc mắt kia sớm đã tràn đầy nước, chỉ cần nhẹ nhàng chớp, lập tức sẽ rơi xuống.
Mười năm, những chuyện cũ đó thành nỗi đau hắn không thể chạm vào, bất luận kẻ nào cũng không thể nhắc tới!
Nhưng hiện tại, tất cả đều bị lột ra, trần trụi lỏa hiện ra trước mặt hắn!
Tư Đồ Phong hít sâu khí. Tiểu nữ hài dưới chân giống như con mèo nhỏ, cẩn thận mà nhìn hắn.
“Thúc thúc, Dương Nhi làm thúc thúc thương tâm sao?” Tư Đồ Dương nhẹ giọng hỏi.
Hắn nhìn bi thương quá, tại sao lại như vậy? Là có liên quan đến truyền thuyết kia sao? Thúc thúc đã từng yêu một người sâu đậm, vậy người kia là ai?
Tư Đồ Phong nhìn nàng vài giây, xoay người trở về.
Nếu nàng là nữ nhi của công chúa, trên đường nhất định có người âm thầm đi theo bảo vệ. Ngay cả hắn cũng không có phát hiện, chứng tỏ người này rất mạnh và nhạy bén. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng hắn khiếp sợ nhìn khuôn mặt nàng, cho nên xem nhẹ người xung quanh.
Tư Đồ Dương nhìn hắn rời đi, trong lòng vô cùng mất mát.
Nhìn bầu trời đêm vô tận, nàng một lần nữa bắt đầu hành trình về nhà. Đi thật lâu, nàng vừa mệt vừa đói, rốt cuộc chống đỡ không nổi ngã xuống.
19/2/2020
Tác giả :
Cửu Công Chủ Lưu Bộ