Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!
Chương 156: Tỷ phú trong bãi rác (46)
Edit: Ư Ư
"Sự thật là thế nào? Vậy mà cô Bạch cũng không tra rõ được." Khuôn mặt tuấn lãng của Lam Trạch hiện lên ý cười ôn nhu, khóe miệng khẽ cong lên.
So với việc nói ông thở dài thì nói là ông ra vẻ thở dài thì đúng hơn.
Bạch Tửu nhíu mày, cô không thích loại cảm giác bị xem nhẹ, "Một ngày nào đó tôi sẽ biết được sự thật này."
"Tôi rất chờ mong." Lam Trạch ôn nhu bình tĩnh nhìn về một phía, ông cười nói: "Ngày sự thật được vạch trần nhất định sẽ rất thú vị."
Bạch Tửu cảm thấy một cơn gió lạnh thổi tới, cô nhìn theo ánh mắt ông thì lại nhìn thấy thiếu niên đứng im cách đó không xa với khuôn mặt lạnh băng.
Bạch Tửu khẽ dịch mông sang bên cạnh.
Hứa Khâm cầm đồ đi tới trước mặt Bạch Tửu nhưng tầm mắt lại lạnh lẽo nhìn về phía Lam Trạch đang ngồi bên cạnh cô.
Trên mặt anh vẫn còn vết thương và vết xanh tím, khóe mắt bị rách da làm anh càng thêm âm trầm, đôi mắt đen không cảm xúc cũng càng thêm đáng sợ.
Lam Trạch bật cười lắc đầu rồi đứng lên đi sang một bên, ông sợ nếu mình không đi thì chắc Hứa Khâm vừa ra khỏi sở cảnh sát sẽ vào trong đó một lần nữa mất. Mà cuối cùng thì ông vẫn là người phải tới để vớt ra.
Hứa Khâm lạnh lẽo thu hồi ánh mắt rồi ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Tửu, anh lấy ra một đôi giày đế bằng màu trắng, một tay cầm giày một tay cầm mắt cá chân của cô đeo giày vào.
Bạch Tửu ngoan ngoãn phối hợp, cô nhìn thiếu niên đang ngồi xổm trước mặt mình, một tia ngọt ngào xâm chiếm trái tim. Còn chuyện cô bị chỉ trỏ vì một người lớn như cô lại phải có người đeo giày hộ thì cô cảm thấy không sao cả.
Có đôi khi cũng phải thỏa mãn dục vọng chiếm hữu và dục vọng biểu hiện của bạn trai nhỏ, huống chi cô cũng không ghét cảm giác thỏa mãn anh.
Đeo giày xong, Bạch Tửu vươn tay, Hứa Khâm tự nhiên nắm lấy rồi đứng lên. Anh cũng không thèm nhìn về phía Lam Trạch mà xoay người đi luôn.
Lam Trạch cười một tiếng, "Người trẻ tuổi."
Hứa Khâm dừng bước còn Bạch Tửu lại quay đầu nhìn Lam Trạch.
Lam Trạch cười nói: "Sau này đừng nhốt khách của tôi vào trong toilet."
Bạch Tửu nhớ tới Tôn Tri tìm cô bắt chuyện, sau khi bị làm bẩn áo đi vào toilet thì cô không nhìn thấy hắn ta đâu nữa.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Hứa Khâm vẫn không thay đổi, anh khẽ hừ một tiếng rồi nắm tay Bạch Tửu đi tiếp
Lam Trạch nhìn bóng dáng của hai người càng ngày càng xa, ông lại không nhịn được mà cười một tiếng, "Sự cao ngạo trong xương cốt này cũng thật giống tôi."
Đáng tiếc không ai có thể nghe thấy câu nói này.
Bạch Tửu định về nhà luôn nhưng xe của cô vẫn còn dừng ở gần nhà Hứa Khâm nên cô chỉ có thể đi xe buýt tới nhà anh để lấy xe.
Trên xe buýt, Bạch Tửu khoác ác khoác đồng phục ngồi gần cửa sổ tựa đầu lên vai thiếu niên, tay còn bị anh nắm chặt, cô im lặng suy nghĩ về chuyện kia.
Cô không nói gì, Hứa Khâm lại càng thêm không mở miệng nói chuyện. Anh không hỏi Bạch Tửu tại sao Lam Trạch lại xuất hiện và ông đã nói những gì với cô, anh giống như là cái hũ nút, cho dù trong lòng có bao nhiêu câu hỏi nhưng vẫn cứ nghẹn ở trong lòng
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
"Sự thật là thế nào? Vậy mà cô Bạch cũng không tra rõ được." Khuôn mặt tuấn lãng của Lam Trạch hiện lên ý cười ôn nhu, khóe miệng khẽ cong lên.
So với việc nói ông thở dài thì nói là ông ra vẻ thở dài thì đúng hơn.
Bạch Tửu nhíu mày, cô không thích loại cảm giác bị xem nhẹ, "Một ngày nào đó tôi sẽ biết được sự thật này."
"Tôi rất chờ mong." Lam Trạch ôn nhu bình tĩnh nhìn về một phía, ông cười nói: "Ngày sự thật được vạch trần nhất định sẽ rất thú vị."
Bạch Tửu cảm thấy một cơn gió lạnh thổi tới, cô nhìn theo ánh mắt ông thì lại nhìn thấy thiếu niên đứng im cách đó không xa với khuôn mặt lạnh băng.
Bạch Tửu khẽ dịch mông sang bên cạnh.
Hứa Khâm cầm đồ đi tới trước mặt Bạch Tửu nhưng tầm mắt lại lạnh lẽo nhìn về phía Lam Trạch đang ngồi bên cạnh cô.
Trên mặt anh vẫn còn vết thương và vết xanh tím, khóe mắt bị rách da làm anh càng thêm âm trầm, đôi mắt đen không cảm xúc cũng càng thêm đáng sợ.
Lam Trạch bật cười lắc đầu rồi đứng lên đi sang một bên, ông sợ nếu mình không đi thì chắc Hứa Khâm vừa ra khỏi sở cảnh sát sẽ vào trong đó một lần nữa mất. Mà cuối cùng thì ông vẫn là người phải tới để vớt ra.
Hứa Khâm lạnh lẽo thu hồi ánh mắt rồi ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Tửu, anh lấy ra một đôi giày đế bằng màu trắng, một tay cầm giày một tay cầm mắt cá chân của cô đeo giày vào.
Bạch Tửu ngoan ngoãn phối hợp, cô nhìn thiếu niên đang ngồi xổm trước mặt mình, một tia ngọt ngào xâm chiếm trái tim. Còn chuyện cô bị chỉ trỏ vì một người lớn như cô lại phải có người đeo giày hộ thì cô cảm thấy không sao cả.
Có đôi khi cũng phải thỏa mãn dục vọng chiếm hữu và dục vọng biểu hiện của bạn trai nhỏ, huống chi cô cũng không ghét cảm giác thỏa mãn anh.
Đeo giày xong, Bạch Tửu vươn tay, Hứa Khâm tự nhiên nắm lấy rồi đứng lên. Anh cũng không thèm nhìn về phía Lam Trạch mà xoay người đi luôn.
Lam Trạch cười một tiếng, "Người trẻ tuổi."
Hứa Khâm dừng bước còn Bạch Tửu lại quay đầu nhìn Lam Trạch.
Lam Trạch cười nói: "Sau này đừng nhốt khách của tôi vào trong toilet."
Bạch Tửu nhớ tới Tôn Tri tìm cô bắt chuyện, sau khi bị làm bẩn áo đi vào toilet thì cô không nhìn thấy hắn ta đâu nữa.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Hứa Khâm vẫn không thay đổi, anh khẽ hừ một tiếng rồi nắm tay Bạch Tửu đi tiếp
Lam Trạch nhìn bóng dáng của hai người càng ngày càng xa, ông lại không nhịn được mà cười một tiếng, "Sự cao ngạo trong xương cốt này cũng thật giống tôi."
Đáng tiếc không ai có thể nghe thấy câu nói này.
Bạch Tửu định về nhà luôn nhưng xe của cô vẫn còn dừng ở gần nhà Hứa Khâm nên cô chỉ có thể đi xe buýt tới nhà anh để lấy xe.
Trên xe buýt, Bạch Tửu khoác ác khoác đồng phục ngồi gần cửa sổ tựa đầu lên vai thiếu niên, tay còn bị anh nắm chặt, cô im lặng suy nghĩ về chuyện kia.
Cô không nói gì, Hứa Khâm lại càng thêm không mở miệng nói chuyện. Anh không hỏi Bạch Tửu tại sao Lam Trạch lại xuất hiện và ông đã nói những gì với cô, anh giống như là cái hũ nút, cho dù trong lòng có bao nhiêu câu hỏi nhưng vẫn cứ nghẹn ở trong lòng
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tác giả :
Miêu Mao Nho