Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level
Chương 79
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
“Vậy vì sao bây giờ ngươi lại nói cho bổn cung? Không sợ bổn cung giao ngươi ra sao?” Hắn là con trai kẻ thù đã cướp đất nước của nàng!
Nếu nàng ta thật sự là công chúa cuối cùng của tiền triều, đáng lẽ nên chôn bí mật này trong lòng. Trừ khi… nàng ta có mục đích khác.
Ví dụ như báo thù.
“Điện hạ, ta đã nói đây là thành ý của ta.”
Hoa Vụ cố gắng khiến nụ cười của mình nhìn chân thành hơn một chút.
“Sau khi ngài biết bí mật này thì thấy yên tâm về ta hơn đúng không?”
Tông Ngô: “……” Không.
Công chúa tiền triều lại có khả năng là gián điệp, còn đáng nghi hơn trước.
“Yên tâm đi, một nữ hài tử như ta không có hứng thú gì với vương vị, ngươi cũng không cần lo việc ta sẽ báo thù.” Hoa Vụ cười: “Dù sao chỉ cần ta và ngươi sinh con, nó chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận.”
“……”
Ai muốn sinh con với ngươi!
“Vậy nên ta mới muốn để ngươi ngồi lên vị trí kia.” Hoa Vụ đưa tay, nhìn hắn đầy mong chờ: “Điện hạ, hợp tác không?”
Tông Ngô không thèm để ý tay của nàng, “Bổn cung không hợp tác thì sao?” Hắn là thái tử, đáng lẽ nên giao nộp dư nghiệt của tiền triều này.
“Vậy thì ta đây đành phải giúp người khác, tái giá cũng không khó.” Hoa Vụ thở dài: “Ở góa thôi mà.”
Tông Ngô suýt thì không giữ được bình tĩnh. Hay cho một chữ góa!
Hoa Vụ tạm thời chưa muốn góa phụ, cố gắng thuyết phục Tông Ngô: “Điện hạ, người suy nghĩ lại đi, nếu người giao nộp ta ra, cho dù hoàng đế tin người trong sạch, thì dù sao cũng sẽ có liên quan. Nếu như người bên cạnh ông ta nói bóng gió vài câu, lấy việc này làm lý do…”
“Vị trí thái tử này của điện hạ vốn dĩ đã ngồi không vững, bị hoàng đế âm thầm chèn ép, ông ta đã sớm có ý muốn phế bỏ ngươi đó.”
“Ngươi nói xem, liệu hoàng để có thể nào mượn cơ hội này, thêm mắm thêm muối, kéo người xuống ngựa không?”
“Dù ngươi có cố gắng như thế nào cũng không thể thắng được một chữ ‘thích’ trong lòng đế vương.”
Nói nhiều thứ như thế, chỉ để biểu đạt một việc, đó là hắn không phải ứng cử viên thái tử trong lòng hoàng đế.
Nhưng câu nói cuối cùng của nàng không sai.
Dù cố gắng thế nào, cũng không thắng được chữ ‘thích’ của đế vương.
“Ngươi am hiểu mấy chuyện này thật đấy.”
“Ta còn biết nhiều thứ hơn kìa.” Hoa Vụ tự tin nói: “Nếu điện hạ hợp tác với ta, ta bảo đảm ngươi có thể có được thứ ngươi muốn.”
“Vậy còn ngươi thì muốn cái gì?” Làm tất cả mọi việc rồi thì nàng được lợi gì?
Hoa Vụ vuốt ve bụng mình, mặt đầy hiền từ và yêu thương: “Sinh ra con của chúng ta, thừa kế ngôi vị hoàng đế.”
Tông Ngô: “…..”
Tông Ngô tự nhiên nổi da gà.
Đầu óc đúng là có vấn đề!
“Ngươi thật sự không sợ bổn cung giết ngươi sao?”
“Từ xưa đến giờ làm gì có ai không chết, ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục, vì đứa con của chúng ta….”
Tông Ngô nghe mà rợn cả người, giọng điệu lạnh lẽo: “Ngươi mà nói thêm câu nữa thì bổn cung sẽ giết chết ngươi!”
Hoa Vụ mỉm cười: “Vì đại sự của chúng ta, ta tình nguyện làm người hy sinh.”
Tông Ngô: “…..”
Lúc nãy ngươi còn muốn làm ở góa đó!
……
……
Tông Ngô gần như tin tưởng Hoa Vụ thật sự là công chúa tiền triều, ai mà lại lấy chuyện này ra đùa được chứ, nếu truyền ra ngoài thì đó là tội chết.
Thậm chí nàng ta sẽ còn làm liên lụy tới Tần gia……
Nhưng mục đích của nàng ta thì vẫn là một dấu chấm hỏi.
Gì mà sinh con….
Đúng là nói nhảm.
Tông Ngô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Muốn hợp tác thì cũng được, nhưng trước tiên ngươi phải cho bổn cung thấy giá trị của ngươi.”
Tông Ngô vẫn rất tự tin vào bản thân.
Hắn muốn xem vị công chúa tiền triều này rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Dễ thôi.” Hoa Vụ lấy ra một tờ giấy, đặt ở trước mặt hắn.
Tông Ngô: “……”
Thì ra đã chuẩn bị từ trước!
Tông Ngô mở tờ giấy đó ra, trên đó chỉ có một cái địa chỉ.
“Đây là cái gì?”
“Kinh hỉ.”
“???”
“Ta đã nói với điện hạ rồi, kinh hỉ là phải tự tay mở ra mới có cảm giác thành tựu.” Hoa Vụ không hề gấp gáp: “Ngươi có thể đi tới đó xem trước rồi mới quyết định có hợp tác hay không.”
“Giả thần giả quỷ.” Tông Ngô lạnh mặt rời đi.
Hắn tưởng là Hoa Vụ chỉ đưa ra một cái ‘thành ý hợp tác’ nho nhỏ, ai biết được thứ nàng đưa cho hắn lại liên quan tới một vụ án làm giả ngân phiếu.
……
……
Án làm giả ngân phiếu liên lụy đến rất nhiều người, Tông Ngô phong tỏa tin tức, xác định tạm thời không để người khác phát hiện xong sẽ quay về Đông Cung tìm Hoa Vụ.
“Sao ngươi biết được mấy chuyện này?”
Mấy tin như làm giả ngân phiếu nàng cũng biết.
Rốt cuộc là ai đứng sau nàng?
“Bí mật.”
“Bí mật? Vậy thì sao bổn cung tin ngươi được?”
Hoa Vụ ‘ồ’ một cái rồi nói: “Ngài không cần tin ta, chúng ta chỉ đơn giản là quan hệ lợi ích.”
“…….”
Hoa Vụ nhướng mày, bắt đầu dùng kế khích tướng: “Hay là điện hạ sợ, sợ ta có âm mưu gì đó mà ngươi không thể phát hiện kịp thời?”
Giọng Tông Ngô nghe không ra vui hay giận, “Bổn cung mà sợ ngươi sao?”
Hoa Vụ gật đầu: “Vậy thì, đáp án của điện hạ là?”
Tông Ngô dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi nói: “Mục đích của ngươi… chắc không chỉ là hợp tác chứ?”
“Bởi vậy mới nói điện hạ vô cùng thông minh!” Hoa Vụ vỗ tay, dựng ngón trỏ lên, “Bây giờ chúng ta còn có một cái rắc rối nhỏ.”
“…….” Tông Ngô đột nhiên có cảm giác mình bị lừa: “Rắc rối gì?”
“Lương Như Sương biết ta là công chúa tiền triều.”
“……”
“Chuyện này không thể bị truyền ra ngoài, nếu không ta sẽ bị bắt ném vào đại lao. Chúng ta đã hợp tác, điện hạ sẽ không ngại giúp ta giải quyết cái tai họa ngầm này chứ?”
“………”
Tông Ngô chửi thầm trong lòng.
“Sao nàng ta biết?”
“……” Bật hack chứ sao! Hoa Vụ nói cho qua chuyện: “Thì biết đó.”
Tông Ngô tàn nhẫn nói: “Người chết mới có thể giữ bí mật, bổn cung sẽ sai người giết nàng ta.”
Hoa Vụ: “???”
Cái này thì không cần!
“Tương lai điện hạ sẽ là hoàng đế, không nên tàn nhẫn như vậy.”
Hoa Vụ vất vả lắm mới ngăn được đồng bọn vừa mới hợp tác này lại.
“Kế hoạch của ta là thế này…..”
Hoa Vụ bắt đầu nói cho Tông Ngô nghe kế hoạch của nàng.
Tông Ngô nghe xong thì cười khẩy một tiếng: “Để nàng ta chết còn tốt hơn.”
Rốt cuộc ai mới tàn nhẫn?
Nàng sao có thể nói ra mấy lời kiểu ‘không cần tàn nhẫn như vậy’?
“Thân là thái tử phi, động một tí là đánh đánh giết giết sẽ làm tổn hại hình tượng của ta.” Hoa Vụ ngồi thẳng lên, cố gắng biểu hiện thân phận thái tử phi của mình.
“……..”
……
……
“Điện hạ, ngài thật sự muốn hợp tác với thái tử phi sao?”
Tông Ngô nói xong chi tiết chuyện ‘hợp tác’ với Hoa Vụ, ra khỏi phòng thì Kiểm Sách đã đi theo, nhỏ giọng hỏi.
“Nàng ta biết không ít chuyện.” Tông Ngô nói: “Nàng lợi dụng chúng ta, chúng ta cũng có thể lợi dụng nàng.”
“Nhưng nàng và Cẩn Vương……” Kiểm Sách lo lắng: “Lỡ như Cẩn Vương với nàng đã lên kế hoạch, giăng bẫy ngài thì phải làm sao?”
Tất nhiên Tông Ngô rất tự tin vào bản thân, “Vậy tại sao chúng ta không thể tương kế tựu kế?”
“……….”
Chỉ sợ không phát hiện ra!
Thái tử phi… người này rất kỳ lạ!!
Tông Ngô không tin Hoa Vụ, mà thái tử phi của hắn cũng đã nói, giữa bọn họ không cần tin tưởng gì hết, chỉ đơn giản là trao đổi lợi ích với nhau thôi.
Nàng cho hắn thứ hắn muốn, giúp hắn ngồi vững cái ghế thái tử.
Hắn thì giúp nàng làm vài việc trong khả năng —— việc mà nàng liên tục nhấn mạnh, tất cả mọi người trong Đông Cung phải tôn kính nàng, nghe theo lời nàng.
Nghe qua thì hắn được lợi hơn.
Tông Ngô nghi ngờ lần này nàng đột nhiên nói rõ thân phận cho hắn, mục đích thật sự là mượn sức hắn để đối phó Lương Như Sương….
Tông Ngô cạn lời, tại sao nàng lại để ý tới Lương Như Sương như vậy?
Edit by Dương Mai Phương.
====
“Vậy vì sao bây giờ ngươi lại nói cho bổn cung? Không sợ bổn cung giao ngươi ra sao?” Hắn là con trai kẻ thù đã cướp đất nước của nàng!
Nếu nàng ta thật sự là công chúa cuối cùng của tiền triều, đáng lẽ nên chôn bí mật này trong lòng. Trừ khi… nàng ta có mục đích khác.
Ví dụ như báo thù.
“Điện hạ, ta đã nói đây là thành ý của ta.”
Hoa Vụ cố gắng khiến nụ cười của mình nhìn chân thành hơn một chút.
“Sau khi ngài biết bí mật này thì thấy yên tâm về ta hơn đúng không?”
Tông Ngô: “……” Không.
Công chúa tiền triều lại có khả năng là gián điệp, còn đáng nghi hơn trước.
“Yên tâm đi, một nữ hài tử như ta không có hứng thú gì với vương vị, ngươi cũng không cần lo việc ta sẽ báo thù.” Hoa Vụ cười: “Dù sao chỉ cần ta và ngươi sinh con, nó chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận.”
“……”
Ai muốn sinh con với ngươi!
“Vậy nên ta mới muốn để ngươi ngồi lên vị trí kia.” Hoa Vụ đưa tay, nhìn hắn đầy mong chờ: “Điện hạ, hợp tác không?”
Tông Ngô không thèm để ý tay của nàng, “Bổn cung không hợp tác thì sao?” Hắn là thái tử, đáng lẽ nên giao nộp dư nghiệt của tiền triều này.
“Vậy thì ta đây đành phải giúp người khác, tái giá cũng không khó.” Hoa Vụ thở dài: “Ở góa thôi mà.”
Tông Ngô suýt thì không giữ được bình tĩnh. Hay cho một chữ góa!
Hoa Vụ tạm thời chưa muốn góa phụ, cố gắng thuyết phục Tông Ngô: “Điện hạ, người suy nghĩ lại đi, nếu người giao nộp ta ra, cho dù hoàng đế tin người trong sạch, thì dù sao cũng sẽ có liên quan. Nếu như người bên cạnh ông ta nói bóng gió vài câu, lấy việc này làm lý do…”
“Vị trí thái tử này của điện hạ vốn dĩ đã ngồi không vững, bị hoàng đế âm thầm chèn ép, ông ta đã sớm có ý muốn phế bỏ ngươi đó.”
“Ngươi nói xem, liệu hoàng để có thể nào mượn cơ hội này, thêm mắm thêm muối, kéo người xuống ngựa không?”
“Dù ngươi có cố gắng như thế nào cũng không thể thắng được một chữ ‘thích’ trong lòng đế vương.”
Nói nhiều thứ như thế, chỉ để biểu đạt một việc, đó là hắn không phải ứng cử viên thái tử trong lòng hoàng đế.
Nhưng câu nói cuối cùng của nàng không sai.
Dù cố gắng thế nào, cũng không thắng được chữ ‘thích’ của đế vương.
“Ngươi am hiểu mấy chuyện này thật đấy.”
“Ta còn biết nhiều thứ hơn kìa.” Hoa Vụ tự tin nói: “Nếu điện hạ hợp tác với ta, ta bảo đảm ngươi có thể có được thứ ngươi muốn.”
“Vậy còn ngươi thì muốn cái gì?” Làm tất cả mọi việc rồi thì nàng được lợi gì?
Hoa Vụ vuốt ve bụng mình, mặt đầy hiền từ và yêu thương: “Sinh ra con của chúng ta, thừa kế ngôi vị hoàng đế.”
Tông Ngô: “…..”
Tông Ngô tự nhiên nổi da gà.
Đầu óc đúng là có vấn đề!
“Ngươi thật sự không sợ bổn cung giết ngươi sao?”
“Từ xưa đến giờ làm gì có ai không chết, ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục, vì đứa con của chúng ta….”
Tông Ngô nghe mà rợn cả người, giọng điệu lạnh lẽo: “Ngươi mà nói thêm câu nữa thì bổn cung sẽ giết chết ngươi!”
Hoa Vụ mỉm cười: “Vì đại sự của chúng ta, ta tình nguyện làm người hy sinh.”
Tông Ngô: “…..”
Lúc nãy ngươi còn muốn làm ở góa đó!
……
……
Tông Ngô gần như tin tưởng Hoa Vụ thật sự là công chúa tiền triều, ai mà lại lấy chuyện này ra đùa được chứ, nếu truyền ra ngoài thì đó là tội chết.
Thậm chí nàng ta sẽ còn làm liên lụy tới Tần gia……
Nhưng mục đích của nàng ta thì vẫn là một dấu chấm hỏi.
Gì mà sinh con….
Đúng là nói nhảm.
Tông Ngô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Muốn hợp tác thì cũng được, nhưng trước tiên ngươi phải cho bổn cung thấy giá trị của ngươi.”
Tông Ngô vẫn rất tự tin vào bản thân.
Hắn muốn xem vị công chúa tiền triều này rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Dễ thôi.” Hoa Vụ lấy ra một tờ giấy, đặt ở trước mặt hắn.
Tông Ngô: “……”
Thì ra đã chuẩn bị từ trước!
Tông Ngô mở tờ giấy đó ra, trên đó chỉ có một cái địa chỉ.
“Đây là cái gì?”
“Kinh hỉ.”
“???”
“Ta đã nói với điện hạ rồi, kinh hỉ là phải tự tay mở ra mới có cảm giác thành tựu.” Hoa Vụ không hề gấp gáp: “Ngươi có thể đi tới đó xem trước rồi mới quyết định có hợp tác hay không.”
“Giả thần giả quỷ.” Tông Ngô lạnh mặt rời đi.
Hắn tưởng là Hoa Vụ chỉ đưa ra một cái ‘thành ý hợp tác’ nho nhỏ, ai biết được thứ nàng đưa cho hắn lại liên quan tới một vụ án làm giả ngân phiếu.
……
……
Án làm giả ngân phiếu liên lụy đến rất nhiều người, Tông Ngô phong tỏa tin tức, xác định tạm thời không để người khác phát hiện xong sẽ quay về Đông Cung tìm Hoa Vụ.
“Sao ngươi biết được mấy chuyện này?”
Mấy tin như làm giả ngân phiếu nàng cũng biết.
Rốt cuộc là ai đứng sau nàng?
“Bí mật.”
“Bí mật? Vậy thì sao bổn cung tin ngươi được?”
Hoa Vụ ‘ồ’ một cái rồi nói: “Ngài không cần tin ta, chúng ta chỉ đơn giản là quan hệ lợi ích.”
“…….”
Hoa Vụ nhướng mày, bắt đầu dùng kế khích tướng: “Hay là điện hạ sợ, sợ ta có âm mưu gì đó mà ngươi không thể phát hiện kịp thời?”
Giọng Tông Ngô nghe không ra vui hay giận, “Bổn cung mà sợ ngươi sao?”
Hoa Vụ gật đầu: “Vậy thì, đáp án của điện hạ là?”
Tông Ngô dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi nói: “Mục đích của ngươi… chắc không chỉ là hợp tác chứ?”
“Bởi vậy mới nói điện hạ vô cùng thông minh!” Hoa Vụ vỗ tay, dựng ngón trỏ lên, “Bây giờ chúng ta còn có một cái rắc rối nhỏ.”
“…….” Tông Ngô đột nhiên có cảm giác mình bị lừa: “Rắc rối gì?”
“Lương Như Sương biết ta là công chúa tiền triều.”
“……”
“Chuyện này không thể bị truyền ra ngoài, nếu không ta sẽ bị bắt ném vào đại lao. Chúng ta đã hợp tác, điện hạ sẽ không ngại giúp ta giải quyết cái tai họa ngầm này chứ?”
“………”
Tông Ngô chửi thầm trong lòng.
“Sao nàng ta biết?”
“……” Bật hack chứ sao! Hoa Vụ nói cho qua chuyện: “Thì biết đó.”
Tông Ngô tàn nhẫn nói: “Người chết mới có thể giữ bí mật, bổn cung sẽ sai người giết nàng ta.”
Hoa Vụ: “???”
Cái này thì không cần!
“Tương lai điện hạ sẽ là hoàng đế, không nên tàn nhẫn như vậy.”
Hoa Vụ vất vả lắm mới ngăn được đồng bọn vừa mới hợp tác này lại.
“Kế hoạch của ta là thế này…..”
Hoa Vụ bắt đầu nói cho Tông Ngô nghe kế hoạch của nàng.
Tông Ngô nghe xong thì cười khẩy một tiếng: “Để nàng ta chết còn tốt hơn.”
Rốt cuộc ai mới tàn nhẫn?
Nàng sao có thể nói ra mấy lời kiểu ‘không cần tàn nhẫn như vậy’?
“Thân là thái tử phi, động một tí là đánh đánh giết giết sẽ làm tổn hại hình tượng của ta.” Hoa Vụ ngồi thẳng lên, cố gắng biểu hiện thân phận thái tử phi của mình.
“……..”
……
……
“Điện hạ, ngài thật sự muốn hợp tác với thái tử phi sao?”
Tông Ngô nói xong chi tiết chuyện ‘hợp tác’ với Hoa Vụ, ra khỏi phòng thì Kiểm Sách đã đi theo, nhỏ giọng hỏi.
“Nàng ta biết không ít chuyện.” Tông Ngô nói: “Nàng lợi dụng chúng ta, chúng ta cũng có thể lợi dụng nàng.”
“Nhưng nàng và Cẩn Vương……” Kiểm Sách lo lắng: “Lỡ như Cẩn Vương với nàng đã lên kế hoạch, giăng bẫy ngài thì phải làm sao?”
Tất nhiên Tông Ngô rất tự tin vào bản thân, “Vậy tại sao chúng ta không thể tương kế tựu kế?”
“……….”
Chỉ sợ không phát hiện ra!
Thái tử phi… người này rất kỳ lạ!!
Tông Ngô không tin Hoa Vụ, mà thái tử phi của hắn cũng đã nói, giữa bọn họ không cần tin tưởng gì hết, chỉ đơn giản là trao đổi lợi ích với nhau thôi.
Nàng cho hắn thứ hắn muốn, giúp hắn ngồi vững cái ghế thái tử.
Hắn thì giúp nàng làm vài việc trong khả năng —— việc mà nàng liên tục nhấn mạnh, tất cả mọi người trong Đông Cung phải tôn kính nàng, nghe theo lời nàng.
Nghe qua thì hắn được lợi hơn.
Tông Ngô nghi ngờ lần này nàng đột nhiên nói rõ thân phận cho hắn, mục đích thật sự là mượn sức hắn để đối phó Lương Như Sương….
Tông Ngô cạn lời, tại sao nàng lại để ý tới Lương Như Sương như vậy?
Tác giả :
Mặc Linh