Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level
Chương 125-126
125: Thuật Ngữ Tình Yêu Chưa Được Tải Xuống 28
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
"Ông dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi?" Trương Phân Lan nói một câu đã quay lại với hình tượng người đàn bà đanh đá: "Chúng ta cũng như nhau thôi! Ông có thể ngoại tình, tôi cũng có thể ngoại tình.
"
"Bà cầm tiền của tôi, tìm đàn ông khác bên ngoài.
" Sắc mặt Lâm Võ đen như đít nồi: "Bà có biết nhục không?!"
"Ai không biết nhục?" Trương Phân Lan hỏi lại: "Chính ông làm những việc xấu xa đó thì biết nhục à?"
"! ! "
Hai người cũng không để ý tới có người trở về, ầm ĩ đến đỏ mặt tía tai.
Trước kia Trương Phân Lan cũng là người thường xuyên đi vũ trường, chỉ là sau đó kết hôn với Lâm Võ, mới không thường đi nữa.
Trong khoảng thời gian này bà ta bị Lâm Võ làm cho tức giận, ở nhà uống không đã ghiền, lại chạy tới quán bar uống.
Gặp được một người đàn ông ở quán bar.
Hai người đều có chuyện buồn, ngoài ý muốn gặp nhau.
Sau đó người đàn ông kia có hẹn bà ta ra ngoài uống rượu vài lần, Trương Phân Lan mang tâm lý trả thù Lâm Võ, ông ta có thể xằng bậy ở bên ngoài, sao bà ta lại không thể.
Vì thế Trương Phân Lan lui tới với người đàn ông kia ngày càng nhiều.
Nhưng không ngờ được Lâm Võ phát hiện ra nhanh như vậy.
Nhưng mà bà ta không sợ.
Mọi người cũng chỉ là huề nhau thôi.
Lâm Võ cãi đến mệt mỏi, "Trương Phân Lan, ly hôn đi.
"
"Cái gì?" Trương Phân Lan sửng sốt, không ngờ được Lâm Võ lại nói ra chuyện này: "Dựa vào cái gì mà ly hôn? Chúng ta chỉ là huề nhau, tôi không đồng ý ly hôn!"
"Tôi đã quyết định rồi.
"
"Tôi không đồng ý!"
Trương Phân Lan không muốn ly hôn.
Nhưng thái độ Lâm Võ rất kiên quyết.
Đàn ông mà không còn nhu tình mật ý, vậy thì chỉ còn lại ý chí sắt đá.
Trương Phân Lan không căng nổi nữa, túm lấy Lâm Võ, "Lâm Võ, ông dám ly hôn với tôi, tôi cũng dám làm ông thân bại danh liệt.
"
Lâm Võ đã sớm có chuẩn bị, lấy ra phong bì chứa ảnh chụp.
Trương Phân Lan thấy mấy tấm hình đó, sắc mặt đều thay đổi.
"Lâm Võ ông tính kế tôi!"
"Tôi không dư hơi đến vậy.
"Lâm Võ không biết ai gửi mấy tấm hình này cho mình, cũng là bởi vì mấy tấm hình này, ông ta mới biết việc Trương Phân Lan làm bên ngoài.
Đàn ông có thể ăn chơi đàng điếm ở ngoài, không ly hôn với bạn thì đó là ban ân, ngươi không chịu cũng phải chịu.
Nhưng một khi vợ mình ăn chơi đàng điếm ở ngoài, vậy không được.
Trên đầu đàn ông sao có thể có nón xanh chứ!
"Không muốn chuyện trở nên quá khó coi, thì nên ly hôn trong hòa bình.
" Lâm Võ bỏ lại mấy lời này, đi ra cửa.
Thấy Hoa Vụ đứng ở cửa, ông ta sửng sốt, trên mặt rõ ràng hơi hoảng loạn.
Bị con gái thấy một màn như vậy! !
Nhưng không hổ là Lâm tổng đã nở hoa ba lần*, khôi phục trạng thái bình thường rất nhanh, "Du Du, con thu dọn đồ đạc, ra ngoài ở với ba một thời gian trước.
"
*một mùa xuân = một lần nở hoa = một lần có tình yêu ~ một lần kết hôn.
Hoa Vụ hơi bất ngờ.
Vậy mà Lâm Võ còn nhớ nhặt đứa con gái này đi theo.
"Mau lên con.
"
"! ! Vâng.
"
(Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Thời Lam Yên)
Hoa Vụ vào trong thu dọn, kéo va li đi ra.
Lâm Võ nhìn Trương Phân Lan đang mất hồn mất vía trên sô pha một cái, dẫn theo Hoa Vụ đi thẳng không thèm quay đầu lại.
"Du Du, chuyện của ba với dì con! ! "
"Ba, chuyện của người lớn, con không quản được.
" Người lên kế hoạch nắm rõ các bước trong lòng bàn tay, không muốn nghe thêm lần nữa.
Lâm Võ thấy Hoa Vụ như thế, cũng không nói nữa: "Hôm nay ở khách sạn trước, ngày mai ba sẽ đi thuê một căn hộ.
"
"Nếu ba muốn ly hôn với dì Trương, căn hộ kia! ! " Hoa Vụ nói: "Lúc trước mẹ con cũng trả tiền, đó là tài sản chung của ba với mẹ, thuộc loại tài sản trước hôn nhân, con muốn giữ lại làm kỉ niệm.
"
Lâm Võ cũng không nghĩ, gật đầu đồng ý: "Ừ, lúc trước căn hộ đó cũng là để dành cho con.
"
Căn hộ đó xác thật là ông ta cùng vợ trước mua đứt không trả góp.
Dù Trương Phân Lan muốn chia, lấy pháp luật hiện tại, cũng không chia được.
Lâm Võ thuê một phòng khách sạn cho Hoa Vụ, có thể là sợ cô ở một mình không quen, ông ta cũng ở lại khách sạn.
Hoa Vụ nằm trên cái giường rộng hơn thoải mái hơn, cảm thán, đây mới đúng là một ngày của nữ chính nè.
【Tiểu khả ái, mục tiêu của chúng ta không phải là Liễu Vũ Hi sao?】 sao lại tóm được Trương Phân Lan rồi?
Hoa Vụ ngạc nhiên, Diệt Mông vậy mà đi làm, "Sao mi lại rảnh rỗi mà đi làm vậy?"
Còn tới quan tâm tiến độ công việc của cô.
【Bảo trì.
】
Trong thời gian bảo trì, hệ thống không làm được gì cả —— cày phim cũng không được.
Lúc này, hệ thống chỉ có thể xem nhân viên đang làm gì, tám chuyện với công nhân, hoặc là ngủ đông.
Diệt Mông tuy lười làm việc, nhưng lại cũng không phải một hệ thống thích ngủ đông.
Vì thế liền tới xem Hoa Vụ đang làm gì.
Hoa Vụ hừ một tiếng: "Ta biết ngay mi đâu có rảnh thế.
"
【Vậy nên tại sao?】
"Liễu Vũ Hi sao có thể nhảy nhót như vậy? Còn không phải do Trương Phân Lan, tất cả điều kiện sinh hoạt tốt đẹp của cô ta, đều là dựa vào Trương Phân Lan mà có.
"
"Tục ngữ nói, đánh kẻ nhỏ, kẻ lớn lại tới.
Vậy tại sao không trực tiếp một chút, làm một bước đúng chỗ, diệt luôn Trương Phân Lan?"
"Liễu Vũ Hi là cái thá gì, con châu chấu nhỏ tiện tay đè một cái là chết, không đáng để ta lo lắng.
"
Nghe được bài phát biểu phong cách phản diện này của Hoa Vụ, Diệt Mông lại không thấy sai chỗ nào, ngược lại còn đồng tình.
Lúc sau chắc là nghĩ tới làm vậy không tốt lắm, bổ sung: 【Tiểu khả ái vẫn là nên tuân quy tắc của nữ chính một chút đi.
】
(Truyện được đăng tải tại wattpad Thời Lam Yên)
! !
! !
Diệt Mông bị bảo trì khống chế, đột nhiên nói nhiều lên, tám nhảm với Hoa Vụ cả ngày, chờ tám đủ rồi mới đi ngủ đông.
Hoa Vụ: "! ! "
Hoa Vụ lăn một vòng trên giường, lấy điện thoại ra, mở tin nhắn của Trang Vô Tài gửi cho, sau khi trả lời, đang muốn bỏ điện thoại xuống thì lại thấy tin nhắn mới nhất trên nhóm lớp nhắc tới tên Cố Kinh.
Ngón tay Hoa Vụ di chuyển xuống, mở nhóm lớp.
[Tiểu Tiểu Thanh: chúng ta có nên đi thăm cậu ấy không đây?]
[Đạo sĩ Lục Phong: Các cậu có biết cậu ta ở chỗ nào không? Còn đi thăm! ! hơn nữa tâm trạng cậu ta bây giờ chắc là xấu lắm.
]
Hoa Vụ lướt lên trên, cuối cùng cũng thấy tin nhắn đầu tiên nhắc tới Cố Kinh.
[Đừng hòng tìm được tôi trong kì nghỉ: Hôm nay tôi gặp Cố Kinh, bà ngoại cậu ta qua đời rồi.
]
[Tiểu Tiểu Thanh:??]
[Hứa Nghi Hạ: Sao lại vậy?]
[Đừng hòng tìm được tôi trong kì nghỉ: Hình như là bị bệnh tật gì đó, đột nhiên phát bệnh, không kịp đưa đi chữa trị! ! ]
Hoa Vụ đọc lướt qua lịch sử trò truyện.
Không phải đã tránh đi rồi sao?
Một lúc lâu sau, Hoa Vụ bỏ điện thoại xuống.
Sau khi tránh đi vẫn chết, chỉ có thể chứng minh, tuổi thọ đã đi đến cuối.
Hoa Vụ đi lại trong phòng một lát, cuối cùng gọi điện thoại cho Cố Kinh.
Trong điện thoại chỉ có tiếng tút chậm rãi, không biết qua bao lâu, mới được chấp nhận.
"A lô.
" Giọng thiếu niên hơi trầm thấp, lộ ra sự mệt mỏi.
"Cố Kinh.
"
"! ! "
Cố Kinh không lên tiếng, Hoa Vụ có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của thiếu niên.
Một lúc lâu sau cậu ta mới nói: "Sao thế?"
"Cậu đang ở đâu?"
(Truyện được đăng tải tại wattpad Thời Lam Yên)
! !
! !
"Cô bé, đằng trước không lái vào được, đường này hơi khó đi.
" Tài xế quay đầu nhìn cô gái nhỏ ở ghế sau, hơn nửa đêm còn chạy tới đây, cũng không sợ có nguy hiểm.
"Cháu xuống ở chỗ này vậy.
" Hoa Vụ trả tiền, xuống xe.
Tài xế ló đầu ra, bộ dáng hơi lo lắng: "Cô bé, cháu đi gặp ai vậy?"
"Bạn học của cháu.
"
Tài xế nghe vậy cũng không nói nhiều nữa, khởi động xe rời đi.
Hoa Vụ dùng điện thoại chiếu sáng, đạp lên mặt đường ướt sũng, đi vào trong.
Lúc này người trong thôn đều đã đi nghỉ ngơi, xung quanh im ắng.
Hoa Vụ đi chưa bao lâu, đã thấy đèn sáng ở phía xa, đèn lồng màu trắng với vòng hoa, trong đêm nhìn hơi rùng rợn.
====
Hôm qua đăng thiếu, hôm nay bù một chương nè ~.
Cố Kinh đang ngồi dưới mái hiên, màn hình điện thoại lúc bật, lúc tắt, phản chiếu lên gương mặt tuấn tú kia của hắn lúc sáng lúc tối.
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, gió lạnh thổi rít qua.
Nhưng Cố Kinh lại giống như không cảm thấy lạnh, vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.
"Cố Kinh."
Cố Kinh ngẩng đầu, thấy thiếu nữ đứng ở bên ngoài.
Đêm tối bao phủ lấy cô, chỉ có ánh sáng điện thoại lạnh lùng chiếu xuống mặt đất, hư ảo mà đem thân hình cô nạm thành một hình dáng.
Thân thể cứng ngắc của Cố Kinh cử động, hắn đứng dậy, "Cậu...... sao cậu lại tới rồi?"
Hoa Vụ bước vào bên trong, cô đứng ở trước mặt hắn, nói thẳng ra: "Cậu không muốn tôi ở cùng cậu lúc này sao?"
Trong cốt truyện gốc, chính là bởi vì chuyện này, Cố Kinh mới trở nên cố chấp như vậy.
Nhưng hiện tại hắn lại 'thích' mình, cuối cùng đối tượng bị cố chấp kia vẫn là cô!
Tuy rằng cô không có hiểu lầm rắc rối gì với nam chính, nhưng vị đại phản diện này không chừng sẽ gây ra phiền phức nào đó.
Công việc sau khi kết thúc kỳ xét duyệt, cô lại không muốn phải tăng ca.
Để tránh khả năng tương lai phải tăng ca, cô cảm thấy, bản thân nên tới cứu vớt đồng nghiệp đáng thương của cô một chút.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên, đọc truyện tại trang chính chủ để được nhận thông báo cập nhật chương mới một cách nhanh nhất)
......
......
Lúc Cố Kinh nhận được điện thoại của Hoa Vụ, hơi bất ngờ.
Cô rất ít khi chủ động liên lạc với mình, nhưng mà dưới tình huống hiện tại, hắn cũng không có tâm tình nghĩ cái khác.
Hắn không ngờ, cô thật sự sẽ đến.
Càng không nghĩ tới, cô sẽ đứng ở trước mặt mình, nói với mình một câu —— Cậu không muốn tôi ở cùng cậu lúc này sao?
Tay Cố Kinh buông thõng bên người, khẽ run lên, "Làm sao cậu biết được?"
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng không liên lạc với cô.
Cô không nên biết chuyện này mới đúng......
"Trong nhóm có người nói." Hoa Vụ đi vào bên trong, chuẩn bị hoàn thành nghi thức trước: "Tôi đi...... thắp nén nhang cho ngoại trước."
Linh đường được bài trí đơn giản, buổi tối cũng chỉ có một mình Cố Kinh trông coi ở chỗ này.
Ánh mắt Cố Kinh di chuyển theo Hoa Vụ, theo cô đi vào.
Thiếu nữ mặc áo lông vũ dài màu xám nhạt, có lẽ là đường vào thôn không dễ đi nên dính một chút bùn.
Mái tóc đen nhánh được buông nhẹ phía sau.
Khăn quàng cổ màu đen có thêu những bông hoa nhỏ màu trắng, làm tôn lên gương mặt to bằng lòng bàn tay kia của thiếu nữ, thanh cao thoát tục.
Chờ Hoa Vụ thắp hương xong, Cố Kinh đưa cô đi đến phòng bên cạnh, mở lò sưởi nhỏ ra, "Lạnh nhỉ?"
"Ừ."
Lúc này Cố Kinh mới như lấy lại được tinh thần, vừa rót nước vừa nói: "Cậu muốn tới thì ít nhất nói với tôi một tiếng, trong thôn tối như vậy, xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào thì làm sao bây giờ?"
"Còn không phải do......" Hoa Vụ đem lời nói nuốt trở lại: "Đâu xa lắm, có thể xảy ra chuyện gì."
Cố Kinh đưa nước cho cô: "Lỡ đâu?"
Hoa Vụ ôm cốc nước để làm ấm tay, "Chỉ có một mình cậu sao?"
"Ừ."
Ánh mắt Hoa Vụ nhìn về phía hắn hơi nghi hoặc, Cố Kinh dường như biết cô đang tò mò cái gì.
Chủ động thay cô nói ra: "Muốn hỏi ba mẹ tôi vì sao không có ở đây?"
Hoa Vụ vùi đầu uống nước, "Cậu không muốn nói có thể không nói."
Cố Kinh im lặng một lát, "Bọn họ bận công việc riêng ở nước ngoài, ngày thường rất ít khi liên lạc với chúng tôi."
Bọn họ sống cuộc sống của riêng họ ở bên ngoài, sự quan tâm đối với gia đình cũng chỉ là hỏi xem có đủ tiền hay không.
Ngoại trừ tiền, còn lại bất cứ việc gì khác đều không thể trông cậy vào bọn họ.
"Tôi không nói cho bọn họ."
"Vì sao?"
"...... Không vì sao cả." Cố Kinh cụp mắt nhìn xuống đất, "Không muốn nói cho bọn họ."
Ông ngoại bệnh nặng đến mức qua đời, bọn họ cũng chưa từng lộ diện, tùy tiện tìm một hộ công* cho qua chuyện, cuối cùng mãi đến khi tang lễ kết thúc mới trở về.
*Hộ công: giúp việc chăm sóc người già
Nói cho bọn họ không phải kết quả cũng như vậy sao.
Thật ra Hoa Vụ chưa từng an ủi người khác.
Bạn để cô ấy âm dương quái khí an ủi người khác thì có thể.
Nhưng nghiêm túc an ủi kiểu này thì......
Có hơi khó.
Hoa Vụ cũng không làm bản thân khó xử, vỗ vỗ bả vai của Cố Kinh, biểu thị như mình đang an ủi.
Hoa Vụ ngồi với Cố Kinh một lúc, cô quan sát xuống sắc mặt của Cố Kinh, "Gần đây cậu không ăn uống điều độ phải không?"
Cố Kinh lắc đầu, cũng không muốn ăn gì: "Tôi không có cảm giác muốn ăn."
Hoa Vụ suy nghĩ một chút, cởi áo khoác ra, "Tôi đi làm chút đồ cho cậu."
"Không cần......" Cố Kinh kéo cô, "Tôi thật sự ăn không vào."
"Tôi đói bụng."
"Tôi đi làm cho cậu."
"Đừng đi, với cái tinh thần ngơ ngẩn này của cậu, đợi tí nữa là nhà cũng cháy rồi." Cô lại không muốn đi nhặt xác.
"......"
Hoa Vụ tiến vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra kết quả mới phát hiện đồ đạc bên trong cơ bản đều đã hỏng.
Trong thời tiết lạnh giá, Hoa Vụ cũng không muốn tốn nhiều sức, trực tiếp làm hai tô mì.
Cố Kinh nghe thấy động tĩnh từ trong phòng bếp truyền đến, hắn bỗng nhiên cảm thấy căn nhà trống rỗng này, cũng không lạnh như vậy.
Ngay cả trái tim gần như tĩnh lặng trong lồng ngực kia, cũng dần có thêm sức lực.
"Ăn cho hết."
Hoa Vụ đặt tô mì ở trước mặt Cố Kinh.
"Không ngờ cậu còn biết nấu cơm." Ngày thường Cố Kinh thấy cô ngoại trừ học tập, làm chuyện xấu rất lành nghề thì cũng không phát hiện có thiên phú nào khác.
"Đây là kỹ năng cần thiết để sinh tồn."
Vốn dĩ Cố Kinh không muốn ăn gì, nhưng Hoa Vụ cũng đã tự mình làm, hắn vẫn nể mặt ăn hết.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên, đọc truyện tại trang chính chủ để được nhận thông báo cập nhật chương mới một cách nhanh nhất)
......
......
Dựa theo luật lệ trong thôn, phải quàn* bảy ngày, sau đó mới hạ táng.
*Quàn: đặt tạm linh cữu ở một nơi để viếng trước khi đưa đám
Ban ngày sẽ có người tới cho nên ban ngày Cố Kinh rất bận, mặc dù Hoa Vụ ở chỗ này không thể giúp được gì nhiều, nhưng vẫn ở lại quan sát Cố Kinh.
Đề phòng hắn chịu kích động gì.
Trạng thái của Cố Kinh rõ ràng tốt lên rất nhiều.
Thiếu niên ân cần tiễn người lớn tuổi đi.
Cố Kinh nhìn người lớn tuổi trên bia mộ, nói lời từ biệt cuối cùng rồi xoay người đi về phía Hoa Vụ đang chờ ở cách đó không xa.
Hắn nắm tay Hoa Vụ đi xuống núi, "Cảm ơn cậu đã ở cạnh tôi."
"Cố Kinh, đừng để bản thân bước vào trong vực thẳm." Hoa Vụ không tránh tay hắn ra, "Cậu còn có một tương lai tốt đẹp."
Lưng của Cố Kinh hơi hơi cứng lại, hắn liếc nhìn sang cô.
Hắn biết nội tâm của mình ẩn đầy bóng tối.
Ngoại là phù chú duy nhất kìm hãm hắn.
Bà hy vọng mình có thể trở thành một người chính trực thiện lương, thi đậu một trường đại học tốt, có một cuộc đời tươi sáng.
Hắn vẫn luôn nỗ lực.
Trở thành một người như nguyện vọng của ngoại.
Nhưng mà......
Hiện tại ngoại đã không còn nữa.
Cánh môi Cố Kinh hé mở: "Cậu không ở trong vực thẳm sao?"
Bọn họ...... là cùng một loại người.
Hoa Vụ hơi hơi cúi người, xuyên qua cặp mắt kia của Cố Kinh mà nhìn bản thân: "Tôi ở ngay trên vực thẳm."
Đầu ngón tay mát lạnh của Hoa Vụ vuốt ve gương mặt thiếu niên, cô tiến đến gần hơn, cánh môi gần như lướt qua gương mặt hắn, hơi thở ấm áp dừng ở bên tai, "Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không đi xuống vực thẳm, tự vùi lấp bản thân."
Gió trên núi dường như đã ngừng lại.
Cố Kinh có thể ngửi được hương thơm trên mái tóc của thiếu nữ, xua tan những cơn gió lạnh tràn ngập núi rừng.
Hoa Vụ lùi về phía sau, giọng nói nhẹ nhàng mà lãnh đạm: "Không cần tự làm bản thân chật vật như vậy."
Cố Kinh gục đầu xuống, lông mi che đi sóng ngầm dưới đáy mắt, âm thanh khàn khàn hỏi: "Cái tương lai cậu nói kia, có cậu không?"
Hoa Vụ không nói chuyện, chỉ là đảo khách thành chủ, vượt qua nhịp bước của hắn, kéo hắn đi xuống dưới.
Cố Kinh từ bàn tay giao nắm của hai người, nhìn những kiến trúc đan xen ngẫu hứng dưới chân núi, tầm nhìn bao la, cơn gió lạnh lướt nhẹ qua mặt nhưng hắn lại không cảm thấy lạnh dù chỉ một chút.