Xuyên Nhanh: Nhân Sinh Hoàn Mỹ
Chương 17 Tướng Quân 17
“Phụ thân, người xem…” Sở Thiên Duật thần sắc như thường, tuy rằng đối với Nguyệt quốc đột nhiên tiến công thực kinh ngạc nhưng là cũng không có bao nhiêu hoảng loạn, bày ra phong phạm một vị tướng quân nên có.
Sở Tiêu một tay nắm trường kiếm, một tay vuốt râu, không nhanh không chậm nói: “Ta đã sớm cho quân mai phục ở hai bên, ngươi cùng những người khác dẫn theo một vạn kỵ binh, ba vạn bộ binh, tùy thời có thể xuất phát.
”
“Tiếp đó chia thành hai bộ phận, một bên mang theo hai vạn bộ binh đi về hướng Tây Bắc vòng về phía sau quân Nguyệt quốc, đợi đến thời cơ thích hợp, phát động đánh bất ngờ.
”
“Còn một vạn kỵ binh tiến thẳng về phía Đông Bắc, chặn lại đường rút lui của quân địch.
”
“Tuân lệnh!” Sở Thiên Duật cùng những người khác nhanh chóng lên ngựa rời đi, chớp mắt chỉ còn lại một mình Lãnh Cơ Uyển.
Sở Tiêu nhìn thoáng qua Lãnh Cơ Uyển, tuy sắc mặt không được tốt nhưng ánh mắt vẫn còn mang theo vẻ kiên cường, chỉ riêng phần này cũng đã đầy đủ làm cho Sở Tiêu thưởng thức.
Một nam nhân bình thường, lần đầu tiên tiếp xúc với chiến trường, không có dọa đến không thể động đậy đã là vô cùng tốt.
Huống chi nàng lại là một nữ hài tử.
Vào lúc này, một thanh âm lớn liên tục vang lên.
“Tất cả binh sĩ Ngụy quốc nghe đây, các ngươi đã không còn đường để đi, nếu như nguyện ý bỏ vũ khí xuống đầu hàng, sau đó vì Nguyệt quốc hiệu lực, chúng ta nguyện ý tiếp nhận tù binh!”
Lời nói liên tiếp lặp lại nhiều lần.
Lãnh Cơ Uyển mặc dù sợ chết, nhưng nàng một câu cũng không tin.
Sở Tiêu nhíu mày, hiển nhiên không đem lời nói bỏ vào tai, giơ lên trường kiếm, hô lớn.
“Bắn tên!”
Tiếp đó vạn tiễn như mưa lập tức được bắn ra.
Ở trên chiến trường, cung tiễn thủ căn bản không cần nhắm chuẩn, chỉ cần không ngừng kéo cung bắn tên.
Những binh sĩ có khiên, lập tức dựng thẳng lên trước mặt, còn những người khác không có khiên chắn chỉ có thể dùng vũ khí trong tay đón đỡ.
Đứng dưới cung tiễn dày đặc như mưa, không có khiên chắn cùng nhãn lực, muốn ngăn chặn lại tất cả mũi tên, cái kia gần như không có khả năng.
Một trận mưa tên về sau, quét sạch không ít binh sĩ Nguyệt quốc.
Sở Tiêu ánh mắt rơi trên người Lãnh Cơ Uyển, trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng.
“Cơ Nhi, kiểm tra lại khôi giáp, tiếp đó cũng nên đến lúc lĩnh giáo chân chính chiến sự.
”
Lãnh Cơ Uyển quay đầu nhìn ra phía bên ngoài, hít sâu một hơi, đối với Sở Tiêu đáp.
“Rõ, sư phụ.
”
Nói xong, Lãnh Cơ Uyển xoay người rời đi, nàng nhanh chóng đến nơi của Tuyệt Ảnh.
Doanh trường lúc này, mùi máu tươi tràn ngập khắp không khí, khắp nơi rải rác đều là thi thể, còn có không ít thịt nát vương vãi, cũng không biết ban đầu là cái gì.
Tất cả mọi người cũng không để ý tới chuyện này, bới vì nếu phân tâm, chính mình rất khả năng liền trở thành một trong số đó.
Lãnh Cơ Uyển dẫn theo một thanh trường thương, cưỡi trên lưng Tuyệt Ảnh, từng bước một đi tới.
Thanh âm chém giết, gầm rú, luôn văng vẳng bên tai của nàng.
Trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, nàng rốt cuộc cũng hiểu, những lời sư phụ nói với mình trước khi ra trận.
Nơi đây chính là chiến trường, nếu muốn sống sót rời khỏi đây chỉ còn cách giết hết toàn bộ địch nhân.
“A!”
Một binh sĩ bên phía Nguyệt quốc, trong tay cầm một thanh trường kiếm, tiến về phía Lãnh Cơ Uyển, không do dự hướng về nàng chém ra một kiếm.
Lãnh Cơ Uyển ánh mắt băng lãnh nhìn qua nam nhân trước mặt, trường thương trong tay giơ lên cao, thẳng tắp đánh vào trên đầu của hắn, ngàn cân lực đạo lập tức đem binh sĩ Nguyệt quốc đánh bay ra ngoài, đến khi ngã xuống mặt đất, trên người cũng đã biến thành một đống thịt vụn.
Nàng cũng không tiếp tục nhìn, mà chuyển ánh mắt về một nơi khác.
“Các huynh đệ! Toàn bộ đuổi theo ta!”
Lãnh Cơ Uyển hét lên một tiếng, giơ lên trường thương đột nhiên phóng tới địch nhân.
Tại mênh mông biển người bên trong, Lãnh Cơ Uyển bóng lưng thẳng tắp trông dị thường bắt mắt.
Mỗi nơi nàng đi qua, chỉ cần chạm đến trường thương của nàng, trên người không có xuất hiện một lỗ thủng thì chính là đứt tay đứt chân, thậm chí có người ngay cả hình dạng cũng đều không còn.
Mà tại Lãnh Cơ Uyển sau lưng, đồng dạng có một đám binh lính điên cuồng hô lớn.
“Sát!”
Bị khí thế của Lãnh Cơ Uyển ảnh hưởng, bọn họ như được tiếp thêm dũng khí, đối mặt với thế quân của Nguyệt quốc, lại không có một tia sợ hãi mà ngược lại bắt đầu trở nên hưng phấn.
Lãnh Cơ Uyển lúc đầu còn có chút không quen, nhưng theo từng binh sĩ Nguyệt quốc ngã xuống, đáy mắt của nàng càng lúc càng trở nên vững vàng.
Nơi đây không có chỗ để cho nàng do dự.
“Phụt!”
Một dòng máu tươi đổ ra, Lãnh Cơ Uyển rũ mắt, vung lên trường thương, người nọ như một khối vải bố, bị ném bay ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất.
“Báo ra tên của ngươi.
”
Một thanh âm vang lên, Lãnh Cơ Uyển quay đầu nhìn lại, nam nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi, cả người cao hơn bảy thước, một thân cơ bắp phá lệ cường tráng, đặc biệt trên người còn mang theo huy hiệu của Nguyệt quốc, hiển nhiên không phải binh sĩ thông thường.
.