[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!
Chương 141
Editor: Ngạn Tịnh.
Năm đó, Lục Nhất Lan rất muốn trong cuốn tiểu thuyết nào đó đắp nặn ra một nhân vật kinh điển, một nhân vật hoàn toàn khác với người khác, nhưng là...
Cô không ngờ tới, nam phụ được đắp nặn ra lúc nhỏ thế nhưng lại là dạng này.
Đích xác cũng đủ khác người thường.
Chỉ với trình độ hư hỏng của đứa bé này, cô cơ hồ muốn cho rằng, người này không còn cứu chữa được nữa. Tiếng khóc vẫn vang vọng, nhìn Hoàng Hậu, cũng có thể dễ dàng nhìn ra được, bây giờ bà cũng rất xấu hổ.
“Ý nhi...”
“Mẫu hậu, đệ ấy như vậy là không được.” Làm một người đã mười hai tuổi, Lục Nhất Lan ở trong mắt Hoàng Hậu càng thêm thành thục đáng tin, “Mẫu hậu, tương lai, Thập Nhất cũng là một người đứng đầu vô số người.”
Nói tới đây, giọng nói của Lục Nhất Lan nhỏ đi một chút, “Mẫu hậu hẳn là biết được ý tứ của con.”
“Này, mẫu hậu cũng biết, đệ đệ của con ít bị quản giáo, cho nên mới biến thành dạng này.”
Cùng với nói ít bị quản giáo, không bằng nói là vì quá sủng ái.
Sủng ái hại con, cho dù là bên ngoài hay ở trong cung, đều là giống nhau.
Huống chi Quân Tử Ngọc đích xác có một bộ dáng chọc người yêu, một gương mặt đẹp, môi hồng răng trắng, đáng yêu cực kỳ.
“Bây giờ Thập Nhất cũng mới năm tuổi, còn nhỏ, Thái Tử tám tuổi mới học võ lòng, mấy năm nay, không bằng trước để Thập Nhất đi theo con, ở cung Thái Tử, cũng có thể nuôi lại tính tình của đệ ấy.”
“Chuyện này---“ Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, tuy rằng có vài phần không nỡ, nhưng vẫn là rất vui sướng đồng ý rồi, “Từ trước đến nay con đều làm việc rất ổn thỏa, mẫu hậu cũng cực kỳ vừa lòng.”
“Ý nhi à, con vẫn luôn tri kỷ như vậy, mẫu hậu...” Blah blah blah, Hoàng Hậu lôi kéo Lục Nhất Lan nói một hồi lâu.
Người phía dưới khóc lóc một hồi, sau khi khóc đến nghẹn, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hai người phía trên một cái.
Không ai để ý tới hắn, Lục Nhất Lan cùng Hoàng Hậu nói chuyện phiếm đến vui vẻ, nhìn thấy khó chịu, cái miệng nhỏ của hắn chu lên, lại khóc.
“Oa ô....”
Trong một mảnh tiếng khóc, người phía trên đã ngừng nói chuyện, nơi này quá an tĩnh, không khí cũng quá nghiêm túc, cho nên Quân Tử Ngọc ngẩng đầu lên.
Vừa liếc mắt một cái, hắn đúng lúc đối diện với con ngươi mang ý cười của Lục Nhất Lan.
Rất bình thản.
Trong nháy mắt kia, hắn bỗng nhiên không khóc được nữa.
Hơn nữa ánh mắt của Quân Tử Ý làm hắn cảm thấy rất sợ hãi, Quân Tử Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lùi về sau một bước.
“Tiểu Thập Nhất.”
Quân Tử Ngọc là đứa bé nhỏ tuổi nhất của Hoàng Thượng, đứng hàng thứ 11, nhưng hắn lại cực kỳ chán ghét cái xưng hô tiểu Thập Nhất này.
Bởi vì---
Một cái danh hiệu, hơn nữa còn là cái danh hiệu thứ mười một, luôn cho hắn một loại cảm giác, thật ra hắn cũng chẳng có gì nổi bật cả, chỉ là một đứa trẻ bình thường trong mười một đứa trẻ kia mà thôi.
“Đừng khóc.”
Giọng nói rất dịu dàng, Quân Tử Ngọc rất kinh ngạc ngẩng đầu, hoàng huynh ngày thường lạnh như băng, từ lúc nào lại dịu dàng với mình như thế.
“Ngươi...”
Lục Nhất Lan từng bước một tới gần Quân Tử Ngọc, sau đó chậm rãi ngồi xổm người xuống, ánh mắt ngang bằng với hắn, “Ngày mai ta tới đón đệ.”
“?”
Đứa bé trai thật không quá hiểu rõ ý tứ của lời này, chỉ là nhìn bóng dáng của Lục Nhất Lan, nó chậm rãi thu liễm tâm tư của mình.
Y đi rồi, đi rồi mới tốt.
Đi rồi, mẫu hậu chỉ là của một mình hắn.
Hoàng Hậu lại không giống vậy, nhìn bóng dáng chậm rãi đi xa của Lục Nhất Lan, trong lòng bỗng nhiên đau khổ, “Ngọc nhi, hoàng huynh của con rất không dễ dàng, tương lai, con nhất định phải đối xử với nàng(*) thật tốt.”
(*) Trong tiếng Trung, nàng và hắn phát âm giống nhau.
“!”
Lại là những lời này.
Quân Tử Ngọc a một tiếng, “Y mới là Hoàng Đế tương lai, người hẳn là bảo y đối xử tốt với con mới đúng.”
“Chát!”
Vào lúc Quân Tử Ngọc đột nhiên không kịp phòng ngừa, má trái của hắn bỗng nhiên ăn một cái tát.
“...”
Đứa bé đột nhiên không kịp phòng ngừa ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Hoàng Hậu.
Năm đó, Lục Nhất Lan rất muốn trong cuốn tiểu thuyết nào đó đắp nặn ra một nhân vật kinh điển, một nhân vật hoàn toàn khác với người khác, nhưng là...
Cô không ngờ tới, nam phụ được đắp nặn ra lúc nhỏ thế nhưng lại là dạng này.
Đích xác cũng đủ khác người thường.
Chỉ với trình độ hư hỏng của đứa bé này, cô cơ hồ muốn cho rằng, người này không còn cứu chữa được nữa. Tiếng khóc vẫn vang vọng, nhìn Hoàng Hậu, cũng có thể dễ dàng nhìn ra được, bây giờ bà cũng rất xấu hổ.
“Ý nhi...”
“Mẫu hậu, đệ ấy như vậy là không được.” Làm một người đã mười hai tuổi, Lục Nhất Lan ở trong mắt Hoàng Hậu càng thêm thành thục đáng tin, “Mẫu hậu, tương lai, Thập Nhất cũng là một người đứng đầu vô số người.”
Nói tới đây, giọng nói của Lục Nhất Lan nhỏ đi một chút, “Mẫu hậu hẳn là biết được ý tứ của con.”
“Này, mẫu hậu cũng biết, đệ đệ của con ít bị quản giáo, cho nên mới biến thành dạng này.”
Cùng với nói ít bị quản giáo, không bằng nói là vì quá sủng ái.
Sủng ái hại con, cho dù là bên ngoài hay ở trong cung, đều là giống nhau.
Huống chi Quân Tử Ngọc đích xác có một bộ dáng chọc người yêu, một gương mặt đẹp, môi hồng răng trắng, đáng yêu cực kỳ.
“Bây giờ Thập Nhất cũng mới năm tuổi, còn nhỏ, Thái Tử tám tuổi mới học võ lòng, mấy năm nay, không bằng trước để Thập Nhất đi theo con, ở cung Thái Tử, cũng có thể nuôi lại tính tình của đệ ấy.”
“Chuyện này---“ Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, tuy rằng có vài phần không nỡ, nhưng vẫn là rất vui sướng đồng ý rồi, “Từ trước đến nay con đều làm việc rất ổn thỏa, mẫu hậu cũng cực kỳ vừa lòng.”
“Ý nhi à, con vẫn luôn tri kỷ như vậy, mẫu hậu...” Blah blah blah, Hoàng Hậu lôi kéo Lục Nhất Lan nói một hồi lâu.
Người phía dưới khóc lóc một hồi, sau khi khóc đến nghẹn, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hai người phía trên một cái.
Không ai để ý tới hắn, Lục Nhất Lan cùng Hoàng Hậu nói chuyện phiếm đến vui vẻ, nhìn thấy khó chịu, cái miệng nhỏ của hắn chu lên, lại khóc.
“Oa ô....”
Trong một mảnh tiếng khóc, người phía trên đã ngừng nói chuyện, nơi này quá an tĩnh, không khí cũng quá nghiêm túc, cho nên Quân Tử Ngọc ngẩng đầu lên.
Vừa liếc mắt một cái, hắn đúng lúc đối diện với con ngươi mang ý cười của Lục Nhất Lan.
Rất bình thản.
Trong nháy mắt kia, hắn bỗng nhiên không khóc được nữa.
Hơn nữa ánh mắt của Quân Tử Ý làm hắn cảm thấy rất sợ hãi, Quân Tử Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lùi về sau một bước.
“Tiểu Thập Nhất.”
Quân Tử Ngọc là đứa bé nhỏ tuổi nhất của Hoàng Thượng, đứng hàng thứ 11, nhưng hắn lại cực kỳ chán ghét cái xưng hô tiểu Thập Nhất này.
Bởi vì---
Một cái danh hiệu, hơn nữa còn là cái danh hiệu thứ mười một, luôn cho hắn một loại cảm giác, thật ra hắn cũng chẳng có gì nổi bật cả, chỉ là một đứa trẻ bình thường trong mười một đứa trẻ kia mà thôi.
“Đừng khóc.”
Giọng nói rất dịu dàng, Quân Tử Ngọc rất kinh ngạc ngẩng đầu, hoàng huynh ngày thường lạnh như băng, từ lúc nào lại dịu dàng với mình như thế.
“Ngươi...”
Lục Nhất Lan từng bước một tới gần Quân Tử Ngọc, sau đó chậm rãi ngồi xổm người xuống, ánh mắt ngang bằng với hắn, “Ngày mai ta tới đón đệ.”
“?”
Đứa bé trai thật không quá hiểu rõ ý tứ của lời này, chỉ là nhìn bóng dáng của Lục Nhất Lan, nó chậm rãi thu liễm tâm tư của mình.
Y đi rồi, đi rồi mới tốt.
Đi rồi, mẫu hậu chỉ là của một mình hắn.
Hoàng Hậu lại không giống vậy, nhìn bóng dáng chậm rãi đi xa của Lục Nhất Lan, trong lòng bỗng nhiên đau khổ, “Ngọc nhi, hoàng huynh của con rất không dễ dàng, tương lai, con nhất định phải đối xử với nàng(*) thật tốt.”
(*) Trong tiếng Trung, nàng và hắn phát âm giống nhau.
“!”
Lại là những lời này.
Quân Tử Ngọc a một tiếng, “Y mới là Hoàng Đế tương lai, người hẳn là bảo y đối xử tốt với con mới đúng.”
“Chát!”
Vào lúc Quân Tử Ngọc đột nhiên không kịp phòng ngừa, má trái của hắn bỗng nhiên ăn một cái tát.
“...”
Đứa bé đột nhiên không kịp phòng ngừa ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Hoàng Hậu.
Tác giả :
Hướng Vi Huân