[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!
Chương 114
Editor: Ngạn Tịnh.
Sau khi Lục Nhất Lan mở hộp ra, liền rất kinh hỉ mang lên cổ mình.
Sờ sờ vòng cổ, cô nói, “Cố ca ca, thật là đẹp.”
Tuy rằng người đàn ông chẳng nói gì, nhưng Lục Nhất Lan rõ ràng nhìn thấy một độ cong nhỏ bên môi anh, cực kỳ xinh đẹp.
Cắt bánh kem xong, lúc Cố Mặc Trình đang lẳng lặng đứng, Lục Nhất Lan bỗng nhiên bưng một miếng tới cho anh, “Cố ca ca, thật ra em cũng đã quên một việc.”
“Hửm?”
“Đúng như anh nói... Sinh nhật vui vẻ nha.” Lục Nhất Lan ý cười doanh doanh, “Ngày đó, cũng là sinh nhật anh mà.”
“Sinh nhật tuổi 26 vui vẻ, đúng không?”
“Sinh nhật anh?” Cố Mặc Trình quả thật bị tập kích đột nhiên không chút phòng ngừa.
Lục Nhất Lan nhẹ gật đầu, trong lúc lơ đãng cô đã nhét bánh kem vào tay anh, “Chúc anh sinh nhật vui vẻ ~ Chúc anh sinh nhật vui vẻ...”
Tiếng hát của cô lại càng êm tai, thậm chí Cố Mặc Trình đã cảm thấy hốt hoảng trong nháy mắt, bài hát anh chán ghét suốt bảy năm kia, lúc này nghe, dường như cũng không tồi tệ như trong tưởng tượng.
Hát một bài xong, Lục Nhất Lan cầm lấy tay Cố Mặc Trình, “Không kịp chuẩn bị quà sinh nhật, cho nên chỉ có một kinh hỉ nhỏ!”
“Kinh hỉ gì cơ?”
“Cố ca ca cứ nhắm mắt lại là sẽ biết.”
Cố Mặc Trình thật tin lời này, một lát sau, nhắm mắt làm Cố Mặc Trình cảm giác có chút không được quen, anh liền nói một câu, “Thiên, nếu không có quà----“
‘Bẹp’ một tiếng.
Một loại cảm giác dính nhớp tản ra trên mặt, mùi hương ngọt nị nơi chóp mũi, còn có trên miệng, một thứ trơn trượt, Cố Mặc Trình nháy mắt mở bừng mắt ra, một mảnh màu trắng bao phủ tầm mắt.
Tiếng cười như chuông bạc của Lục Nhất Lan nổ vang bên tai.
Anh quét mắt liếc nhìn một cái, trên tay cô là một chiếc dĩa trống không, đáng sợ chính là, anh vừa động, liền có một khối bánh kem từ mặt anh, trượt xuống cổ.
“Khụ khụ, Cố ca ca, sinh nhật của anh, em tặng anh hai chữ, vui vẻ!”
Lục Nhất Lan thông qua chuyện này, chuẩn xác biết được, người đàn ông cả người chỉ biết tỏa ra sát khí này, tuy rằng sẽ giết người, nhưng trên ý nghĩa bản chất, là tốt.
Ngay lúc Cố Mặc Trình chưa kịp phản ứng lại, Lục Nhất Lan trực tiếp duỗi tay nắm một khối bánh kem, lại ‘bẹp’ một tiếng đập lên đầu Cố Mặc Trình.
“Vui vẻ còn có thể nhiều thêm một chút ~”
“...”
“Em----“ Bánh kem lọt vào trong miệng, có môt loại hương vị ngọt ngào tản ra.
“Tới ném em đi ném em đi ~” Lục Nhất Lan nở nụ cười, chạy nhảy khắp phòng khách. Con ngươi Cố Mặc Trình nặng nề nhìn cô, Lục Nhất Lan thấy anh bất động, liền chạy tới chuẩn bị làm mặt quỷ trêu chọc anh, ai mà ngờ----
Chỉ trong nháy mắt a.
Người đàn ông kia, liền trực tiếp bưng cái bánh kem lớn hai tầng, chỉ mới bị cắt ra hai khối ở trên bàn, trở tay đập lên đầu Lục Nhất Lan.
Một trận đánh sâu vào thật nặng, Lục Nhất Lan thật sự mê mang, cô ngẩng đầu, nhìn Cố Mặc Trình.
Người đàn ông bỗng nhiên cười, phảng phất giống như xuân về hoa nở.
“Anh cũng tặng em vui vẻ, rất nhiều vui vẻ.”
“Xuy...”
Cuối cùng phòng khách một mảnh lộn xộn, vải sô pha giặt không sạch sẽ, điều này thật sự rất khó xử lý, vì vậy hai người cảm thấy, vẫn là nên đi ngủ trước, ngày mai trực tiếp tìm Trần Nhạc giải quyết hết tất cả là được rồi.
Đêm tối tĩnh lặng.
Ngoài cửa sổ lấp lánh vô số ánh sao, Cố Mặc Trình đẩy cửa sổ ra, mở đèn nhỏ, cầm sách đứng dưới ánh đèn.
Lật vài tờ, anh bỗng nhiên sửng sốt.
Ở một đoạn cách trắng của trang 16, có một vệt nước nhỏ, rất nhỏ rất nhỏ, dường như là chất lỏng từ chỗ cao rơi xuống.
Anh khựng lại trong chốc lát, nghĩ tới một thứ.
Nước mắt.
Nó như nước mắt chảy ra từ trên hai gò má của thiếu nữ.
Sau khi Lục Nhất Lan mở hộp ra, liền rất kinh hỉ mang lên cổ mình.
Sờ sờ vòng cổ, cô nói, “Cố ca ca, thật là đẹp.”
Tuy rằng người đàn ông chẳng nói gì, nhưng Lục Nhất Lan rõ ràng nhìn thấy một độ cong nhỏ bên môi anh, cực kỳ xinh đẹp.
Cắt bánh kem xong, lúc Cố Mặc Trình đang lẳng lặng đứng, Lục Nhất Lan bỗng nhiên bưng một miếng tới cho anh, “Cố ca ca, thật ra em cũng đã quên một việc.”
“Hửm?”
“Đúng như anh nói... Sinh nhật vui vẻ nha.” Lục Nhất Lan ý cười doanh doanh, “Ngày đó, cũng là sinh nhật anh mà.”
“Sinh nhật tuổi 26 vui vẻ, đúng không?”
“Sinh nhật anh?” Cố Mặc Trình quả thật bị tập kích đột nhiên không chút phòng ngừa.
Lục Nhất Lan nhẹ gật đầu, trong lúc lơ đãng cô đã nhét bánh kem vào tay anh, “Chúc anh sinh nhật vui vẻ ~ Chúc anh sinh nhật vui vẻ...”
Tiếng hát của cô lại càng êm tai, thậm chí Cố Mặc Trình đã cảm thấy hốt hoảng trong nháy mắt, bài hát anh chán ghét suốt bảy năm kia, lúc này nghe, dường như cũng không tồi tệ như trong tưởng tượng.
Hát một bài xong, Lục Nhất Lan cầm lấy tay Cố Mặc Trình, “Không kịp chuẩn bị quà sinh nhật, cho nên chỉ có một kinh hỉ nhỏ!”
“Kinh hỉ gì cơ?”
“Cố ca ca cứ nhắm mắt lại là sẽ biết.”
Cố Mặc Trình thật tin lời này, một lát sau, nhắm mắt làm Cố Mặc Trình cảm giác có chút không được quen, anh liền nói một câu, “Thiên, nếu không có quà----“
‘Bẹp’ một tiếng.
Một loại cảm giác dính nhớp tản ra trên mặt, mùi hương ngọt nị nơi chóp mũi, còn có trên miệng, một thứ trơn trượt, Cố Mặc Trình nháy mắt mở bừng mắt ra, một mảnh màu trắng bao phủ tầm mắt.
Tiếng cười như chuông bạc của Lục Nhất Lan nổ vang bên tai.
Anh quét mắt liếc nhìn một cái, trên tay cô là một chiếc dĩa trống không, đáng sợ chính là, anh vừa động, liền có một khối bánh kem từ mặt anh, trượt xuống cổ.
“Khụ khụ, Cố ca ca, sinh nhật của anh, em tặng anh hai chữ, vui vẻ!”
Lục Nhất Lan thông qua chuyện này, chuẩn xác biết được, người đàn ông cả người chỉ biết tỏa ra sát khí này, tuy rằng sẽ giết người, nhưng trên ý nghĩa bản chất, là tốt.
Ngay lúc Cố Mặc Trình chưa kịp phản ứng lại, Lục Nhất Lan trực tiếp duỗi tay nắm một khối bánh kem, lại ‘bẹp’ một tiếng đập lên đầu Cố Mặc Trình.
“Vui vẻ còn có thể nhiều thêm một chút ~”
“...”
“Em----“ Bánh kem lọt vào trong miệng, có môt loại hương vị ngọt ngào tản ra.
“Tới ném em đi ném em đi ~” Lục Nhất Lan nở nụ cười, chạy nhảy khắp phòng khách. Con ngươi Cố Mặc Trình nặng nề nhìn cô, Lục Nhất Lan thấy anh bất động, liền chạy tới chuẩn bị làm mặt quỷ trêu chọc anh, ai mà ngờ----
Chỉ trong nháy mắt a.
Người đàn ông kia, liền trực tiếp bưng cái bánh kem lớn hai tầng, chỉ mới bị cắt ra hai khối ở trên bàn, trở tay đập lên đầu Lục Nhất Lan.
Một trận đánh sâu vào thật nặng, Lục Nhất Lan thật sự mê mang, cô ngẩng đầu, nhìn Cố Mặc Trình.
Người đàn ông bỗng nhiên cười, phảng phất giống như xuân về hoa nở.
“Anh cũng tặng em vui vẻ, rất nhiều vui vẻ.”
“Xuy...”
Cuối cùng phòng khách một mảnh lộn xộn, vải sô pha giặt không sạch sẽ, điều này thật sự rất khó xử lý, vì vậy hai người cảm thấy, vẫn là nên đi ngủ trước, ngày mai trực tiếp tìm Trần Nhạc giải quyết hết tất cả là được rồi.
Đêm tối tĩnh lặng.
Ngoài cửa sổ lấp lánh vô số ánh sao, Cố Mặc Trình đẩy cửa sổ ra, mở đèn nhỏ, cầm sách đứng dưới ánh đèn.
Lật vài tờ, anh bỗng nhiên sửng sốt.
Ở một đoạn cách trắng của trang 16, có một vệt nước nhỏ, rất nhỏ rất nhỏ, dường như là chất lỏng từ chỗ cao rơi xuống.
Anh khựng lại trong chốc lát, nghĩ tới một thứ.
Nước mắt.
Nó như nước mắt chảy ra từ trên hai gò má của thiếu nữ.
Tác giả :
Hướng Vi Huân