Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 255: Tan học đừng đi (16)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đám người Chúc Tử An uống nhiều quá, lung la lung lay đỡ nhau đi ra.
"Phỉ Phỉ..." Chúc Tử An uống quá nhiều, ôm mập mạp hung hăng kêu Phỉ Phỉ.
"Anh đổi tên bao giờ thế?"
Mập mạp lắc đầu: "Không có, không phải. Chúc ca, anh tỉnh táo chút!!"
Sơ Tranh thấy vậy cũng không hỏi nhiều nữa.
Kỷ Thành uống không ít, nhưng hắn nhìn như chẳng có chút men say nào.
"Tiểu học muội, anh vừa thấy em dùng di động, đến, thêm cái Wechat!"
Chúc Tử An bỗng nhiên lại gần, vẫn không quên cái chuyện này.
Sơ Tranh không lập Wechat, nhưng mà mọi người đã nói như thế mấy lần, cô đành phải lập một cái.
Chúc Tử An quét mã, hài lòng mang theo các tiểu đệ rời đi.
Sơ Tranh vừa định thu di động lại, thì Kỷ Thành đột nhiên đưa điện thoại qua, quét một cái.
Kỷ Thành thêm xong liền bỏ điện thoại vào túi, giống như không có việc gì nói: "Tôi đưa cô về."
Sơ Tranh chấp nhận lời mời kết bạn của Kỷ Thành.
"Không cần, tôi đưa cậu về." Giọng điệu của Sơ Tranh vô cùng chắc chắn: "Cậu ở đâu?"
Đối mắt Kỷ Thành nhìn chăm chú vào Sơ Tranh: "Bạn học Hứa, tốt xấu gì tôi cũng là một nam sinh, để cô đưa sao được?"
Nào có chuyện nữ sinh đưa nam sinh về!!
"Cậu ở đâu?"
Sắc mặt cô gái đóng băng, cố chấp như người máy, giống như không hỏi ra địa chỉ của hắn thì không đi.
Cuối cùng Kỷ Thành nói một cái địa chỉ.
Cách trường học rất gần.
Chờ khi đến nơi, Sơ Tranh mới phát hiện nơi này ở ngay sát chung cư của cô.
Nhưng chung cư cô ở tương đối cao cấp, còn nơi Kỷ Thành ở là một tiểu khu cũ kỹ, ngay cả cổng cũng không có.
"Đến rồi." Bóng đèn trên con đường nhỏ đã hỏng, cả người Kỷ Thành đều ẩn trong bóng tối.
"Ừ." Sơ Tranh nhìn tiểu khu một chút: "Ngủ ngon."
"... Ngủ ngon."
Sơ Tranh quay người rời đi, Kỷ Thành giơ tay muốn kéo cô, nhưng khi sắp đụng vào cô, thì ngón tay bỗng nhiên rụt lại.
"Thành Thành."
Một người phụ nữ từ trong góc tối chạy tới, lôi kéo Kỷ Thành.
Tim Kỷ Thành đập mạnh hai cái, nhìn về hướng Sơ Tranh, thì đã không thấy bóng người, hắn cảm thấy may mắn vì Sơ Tranh đã đi xa.
"Sao lúc này con mới về?"
Kỷ Thành hất tay người phụ nữ ta: "Bà lại tới làm gì?"
"Thành Thành, sao con lại nói chuyện với mẹ như thế?" Người phụ nữ rất là bi thương: "Mẹ tới thăm con một chút..."
"Bà lại hết tiền à?" Giọng nói của Kỷ Thành như đang đè ép lửa giận.
Dường như người phụ nữ bị nói trúng tim đen, cứng đờ vài giây, sau đó lại lên tiếng oán trách: "Thành Thành, đứa nhỏ này, mẹ không thể đến thăm con một chút được sao?"
"A." Kỷ Thành cười lạnh một tiếng.
"Thành Thành..."
"Tôi không có tiền." Kỷ Thành giọng điệu cứng nhắc.
Người phụ nữ lôi kéo Kỷ Thành, cầu khẩn hắn: "Thành Thành, con chỉ cần xin lỗi Kỷ gia, bọn họ chắc chắn sẽ cho con trở về, con vẫn là thiếu gia của Kỷ gia."
"Xin lỗi?" Kỷ Thành buồn cười: "Tôi đâm Kỷ Bác hai đao, hắn sẽ bỏ qua cho tôi à? Bà đang đẩy con bà vào hố lửa đấy bà biết không?"
"Thành Thành, con trở về xin lỗi Kỷ gia không được sao? Con mang họ Kỷ a!! Kỷ Bác không dám làm vậy với con đâu!"
"Bà cho rằng tôi thích mang họ Kỷ à?" Thanh âm của Kỷ Thành dần dần âm trầm xuống: "Tôi tình nguyện mình không bao giờ mang họ Kỷ!"
Kỷ Thành hất người phụ nữ ra, lấy từ trong túi ra một xấp tiền, ném lên người bà ta: "Tôi chỉ có như vậy."
Nói xong hắn liền nhanh chân lên lầu.
...
Sơ Tranh không biết Kỷ Thành ở tầng nào, cô chỉ có thể tìm từng tầng.
Tòa nhà này có tất cả 7 tầng, Sơ Tranh nhìn tầng cuối cùng một chút, lặng yên không tiếng động đi lên.
Lầu 7 chỉ có hai gia đình, Sơ Tranh vừa quay đầu liền phát hiện ra một bóng người ở nơi góc khuất.
Thiếu niên dựa vào tường, trong tay cầm con dao gấp kia, ánh trăng từ bên ngoài chiếu rọi vào, phác họa nên bóng dáng hắn trên bức tường cũ kỹ.
Thiếu niên ngậm điếu thuốc, ánh đỏ của đầu thuốc chớp tắt.
Dưói mặt đất có không ít tàn thuốc, cả tầng lầu đều tràn ngập mùi khói thuốc.
Thân ảnh của thiếu niên cô tịch lại thanh lãnh, tự dưng làm cho người ta đau lòng.
Sơ Tranh đi lên phía trước, thiếu niên đột nhiên quay đầu, con dao trong tay chiết xạ hàn quang, chợt lóe lên trong đáy mắt Sơ Tranh.
Thiếu niên hơi sửng sốt, dụi tắt thuốc, thanh âm khàn khàn: "Sao cô lại ở chỗ này?"
"Đi tới đây."
Đây không phải là chuyện rõ rành rành trước mắt sao?
Ta còn có thể bay à!
"..."
Hắn là hỏi vì sao cô lại tới đây!
Sơ Tranh tiến lên, rút con dao trong tay hắn ra, rồi bỏ lại vào túi áo hắn: "Muốn giết ai?"
Đáy mắt của thiếu niên như phủ lên ánh trăng lành lạnh, giọng điệu cũng lạnh căm: "Sao cô biết tôi muốn giết người?"
"Không thì cậu cầm dao giết quỷ à?"
Hắn từng có tiền án nha!
Cô đã từng điều tra, nếu không có bạn học ngăn cản hắn, thì tên đại thiếu gia của Kỷ gia kia có lẽ đã thật sự bị hắn đâm chết.
Kỷ Thành trầm mặc một hồi, nói: "Không có ai, chỉ là thói quen."
Hắn đã quen khi ở một mình thì phải cầm dao.
Có lẽ như thế mới đem đến cho hắn chút cảm giác an toàn.
Sơ Tranh đón ánh mắt hắn, nhìn sâu vào đáy mắt hắn.
Hai người đứng trong hành lang chật chội, im ắng đối mặt.
Không biết qua bao lâu, Sơ Tranh cúi đầu xuống, lấy đồ ăn vặt từ trong túi ra đưa cho hắn: "Ăn một chút gì đi."
"Không thấy ngon miệng." Kỷ Thành muốn hút thuốc, tay đã sờ đến bao thuốc lá, cuối cùng vẫn không lấy ra.
Bánh quy mang theo vị thơm ngọt đưa đến bên môi hắn.
Kỷ Thành: "..."
Cô làm gì thế!
Kỷ Thành có chút mờ mịt, nhưng bởi vì hương vị của bánh quy rất thơm, nên hắn nhịn không được nhai nhai.
Sơ Tranh tiếp tục đút, làm quai hàm của Kỷ Thành hơi phồng lên.
Sơ Tranh cảm thấy thế này giống như đang nuôi một con Hamster, nên đút càng nhanh.
Trong miệng Kỷ Thành thật sự không còn chỗ trống nữa, hắn nghiêng đầu đi cự tuyệt không cho Sơ Tranh tiếp tục đút.
Sơ Tranh có chút bất mãn, vì sao không cho ta đút!
Kỷ Thành tránh bên này, cô liền chuyển qua bên kia.
Cô muốn mình nghẹn chết sao?!!
Kỷ Thành không có cách nào nói chuyện, bị ép đến không còn cách nào khác, chỉ có thể giữ chặt tay Sơ Tranh, Sơ Tranh giãy dụa, Kỷ Thành đành phải động thủ, cánh tay vòng qua eo cô, đem người ép vào trong ngực.
Kỷ Thành nuốt bánh quy xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tư thế của hai người lúc này có chút mập mờ.
Chút khẩu khí của Kỷ Thành vừa hạ xuống lại bay lên.
Thân thế của thiếu nữ rất mềm mại, hoàn toàn không giống với dáng vẻ lạnh băng của cô.
Nhịp tim Kỷ Thành đập thình thịch cuồng loạn lên.
"Má ơi... Đêm hôm khuya khoắt đứng trên hành lang làm gì chứ? Mẹ nó hù chết lão tử." Một âm thanh đột ngột truyền đến từ phía cầu thang.
Chủ nhân của căn nhà kia đã trở về.
"Muốn ôm ôm ấp ấp thì vào trong phòng mà ôm không được à? Khi dễ lão tử không có bạn gái phải không!"
Dường như đối phương đã uống rượu, vừa nói chuyện vừa đi sang bên này, bày ra tư thế chuẩn bị gây chuyện.
Cửa nhà Kỷ Thành đang khép hờ, hắn kéo cửa ra, ôm Sơ Tranh đi vào, trước khi người kia đi qua, đóng cửa lại.
"Mẹ, đừng để lão tử nhìn thấy các người ôm ôm ấp ấp trên hành lang lần nữa, có chút đạo đức đi chứ!"
Người bên ngoài mắng gần một phút, rồi tiếng bước chân mới đi xa, cuối cùng tiếng đóng cửa vang lên phịch một tiếng, hành lang an tĩnh lại.
Căn phòng không bật đèn.
Kỷ Thành dựa vào cửa, ôm Sơ Tranh.
Tư thế của hai người so với vừa rồi còn mập mờ hơn.
Trong phòng càng yên tĩnh hơn so với bên ngoài, hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của Sơ Tranh, nhẹ nhàng lướt qua làn da hắn, mang theo một trận tê dại.
Kỷ Thành chỉ cảm thấy nơi bị Sơ Tranh đè ép, bắt đầu như thiêu như đốt.
Rượu vừa rồi uống, dường như bây giờ mới phát huy tác dụng, cả người bắt đầu choáng váng.
Hắn có chút miệng đắng lưỡi khô.
Lý trí bảo hắn buông người trong ngực ra.
Nhưng mà thân thể lại cứng đờ, không sao cử động được.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đám người Chúc Tử An uống nhiều quá, lung la lung lay đỡ nhau đi ra.
"Phỉ Phỉ..." Chúc Tử An uống quá nhiều, ôm mập mạp hung hăng kêu Phỉ Phỉ.
"Anh đổi tên bao giờ thế?"
Mập mạp lắc đầu: "Không có, không phải. Chúc ca, anh tỉnh táo chút!!"
Sơ Tranh thấy vậy cũng không hỏi nhiều nữa.
Kỷ Thành uống không ít, nhưng hắn nhìn như chẳng có chút men say nào.
"Tiểu học muội, anh vừa thấy em dùng di động, đến, thêm cái Wechat!"
Chúc Tử An bỗng nhiên lại gần, vẫn không quên cái chuyện này.
Sơ Tranh không lập Wechat, nhưng mà mọi người đã nói như thế mấy lần, cô đành phải lập một cái.
Chúc Tử An quét mã, hài lòng mang theo các tiểu đệ rời đi.
Sơ Tranh vừa định thu di động lại, thì Kỷ Thành đột nhiên đưa điện thoại qua, quét một cái.
Kỷ Thành thêm xong liền bỏ điện thoại vào túi, giống như không có việc gì nói: "Tôi đưa cô về."
Sơ Tranh chấp nhận lời mời kết bạn của Kỷ Thành.
"Không cần, tôi đưa cậu về." Giọng điệu của Sơ Tranh vô cùng chắc chắn: "Cậu ở đâu?"
Đối mắt Kỷ Thành nhìn chăm chú vào Sơ Tranh: "Bạn học Hứa, tốt xấu gì tôi cũng là một nam sinh, để cô đưa sao được?"
Nào có chuyện nữ sinh đưa nam sinh về!!
"Cậu ở đâu?"
Sắc mặt cô gái đóng băng, cố chấp như người máy, giống như không hỏi ra địa chỉ của hắn thì không đi.
Cuối cùng Kỷ Thành nói một cái địa chỉ.
Cách trường học rất gần.
Chờ khi đến nơi, Sơ Tranh mới phát hiện nơi này ở ngay sát chung cư của cô.
Nhưng chung cư cô ở tương đối cao cấp, còn nơi Kỷ Thành ở là một tiểu khu cũ kỹ, ngay cả cổng cũng không có.
"Đến rồi." Bóng đèn trên con đường nhỏ đã hỏng, cả người Kỷ Thành đều ẩn trong bóng tối.
"Ừ." Sơ Tranh nhìn tiểu khu một chút: "Ngủ ngon."
"... Ngủ ngon."
Sơ Tranh quay người rời đi, Kỷ Thành giơ tay muốn kéo cô, nhưng khi sắp đụng vào cô, thì ngón tay bỗng nhiên rụt lại.
"Thành Thành."
Một người phụ nữ từ trong góc tối chạy tới, lôi kéo Kỷ Thành.
Tim Kỷ Thành đập mạnh hai cái, nhìn về hướng Sơ Tranh, thì đã không thấy bóng người, hắn cảm thấy may mắn vì Sơ Tranh đã đi xa.
"Sao lúc này con mới về?"
Kỷ Thành hất tay người phụ nữ ta: "Bà lại tới làm gì?"
"Thành Thành, sao con lại nói chuyện với mẹ như thế?" Người phụ nữ rất là bi thương: "Mẹ tới thăm con một chút..."
"Bà lại hết tiền à?" Giọng nói của Kỷ Thành như đang đè ép lửa giận.
Dường như người phụ nữ bị nói trúng tim đen, cứng đờ vài giây, sau đó lại lên tiếng oán trách: "Thành Thành, đứa nhỏ này, mẹ không thể đến thăm con một chút được sao?"
"A." Kỷ Thành cười lạnh một tiếng.
"Thành Thành..."
"Tôi không có tiền." Kỷ Thành giọng điệu cứng nhắc.
Người phụ nữ lôi kéo Kỷ Thành, cầu khẩn hắn: "Thành Thành, con chỉ cần xin lỗi Kỷ gia, bọn họ chắc chắn sẽ cho con trở về, con vẫn là thiếu gia của Kỷ gia."
"Xin lỗi?" Kỷ Thành buồn cười: "Tôi đâm Kỷ Bác hai đao, hắn sẽ bỏ qua cho tôi à? Bà đang đẩy con bà vào hố lửa đấy bà biết không?"
"Thành Thành, con trở về xin lỗi Kỷ gia không được sao? Con mang họ Kỷ a!! Kỷ Bác không dám làm vậy với con đâu!"
"Bà cho rằng tôi thích mang họ Kỷ à?" Thanh âm của Kỷ Thành dần dần âm trầm xuống: "Tôi tình nguyện mình không bao giờ mang họ Kỷ!"
Kỷ Thành hất người phụ nữ ra, lấy từ trong túi ra một xấp tiền, ném lên người bà ta: "Tôi chỉ có như vậy."
Nói xong hắn liền nhanh chân lên lầu.
...
Sơ Tranh không biết Kỷ Thành ở tầng nào, cô chỉ có thể tìm từng tầng.
Tòa nhà này có tất cả 7 tầng, Sơ Tranh nhìn tầng cuối cùng một chút, lặng yên không tiếng động đi lên.
Lầu 7 chỉ có hai gia đình, Sơ Tranh vừa quay đầu liền phát hiện ra một bóng người ở nơi góc khuất.
Thiếu niên dựa vào tường, trong tay cầm con dao gấp kia, ánh trăng từ bên ngoài chiếu rọi vào, phác họa nên bóng dáng hắn trên bức tường cũ kỹ.
Thiếu niên ngậm điếu thuốc, ánh đỏ của đầu thuốc chớp tắt.
Dưói mặt đất có không ít tàn thuốc, cả tầng lầu đều tràn ngập mùi khói thuốc.
Thân ảnh của thiếu niên cô tịch lại thanh lãnh, tự dưng làm cho người ta đau lòng.
Sơ Tranh đi lên phía trước, thiếu niên đột nhiên quay đầu, con dao trong tay chiết xạ hàn quang, chợt lóe lên trong đáy mắt Sơ Tranh.
Thiếu niên hơi sửng sốt, dụi tắt thuốc, thanh âm khàn khàn: "Sao cô lại ở chỗ này?"
"Đi tới đây."
Đây không phải là chuyện rõ rành rành trước mắt sao?
Ta còn có thể bay à!
"..."
Hắn là hỏi vì sao cô lại tới đây!
Sơ Tranh tiến lên, rút con dao trong tay hắn ra, rồi bỏ lại vào túi áo hắn: "Muốn giết ai?"
Đáy mắt của thiếu niên như phủ lên ánh trăng lành lạnh, giọng điệu cũng lạnh căm: "Sao cô biết tôi muốn giết người?"
"Không thì cậu cầm dao giết quỷ à?"
Hắn từng có tiền án nha!
Cô đã từng điều tra, nếu không có bạn học ngăn cản hắn, thì tên đại thiếu gia của Kỷ gia kia có lẽ đã thật sự bị hắn đâm chết.
Kỷ Thành trầm mặc một hồi, nói: "Không có ai, chỉ là thói quen."
Hắn đã quen khi ở một mình thì phải cầm dao.
Có lẽ như thế mới đem đến cho hắn chút cảm giác an toàn.
Sơ Tranh đón ánh mắt hắn, nhìn sâu vào đáy mắt hắn.
Hai người đứng trong hành lang chật chội, im ắng đối mặt.
Không biết qua bao lâu, Sơ Tranh cúi đầu xuống, lấy đồ ăn vặt từ trong túi ra đưa cho hắn: "Ăn một chút gì đi."
"Không thấy ngon miệng." Kỷ Thành muốn hút thuốc, tay đã sờ đến bao thuốc lá, cuối cùng vẫn không lấy ra.
Bánh quy mang theo vị thơm ngọt đưa đến bên môi hắn.
Kỷ Thành: "..."
Cô làm gì thế!
Kỷ Thành có chút mờ mịt, nhưng bởi vì hương vị của bánh quy rất thơm, nên hắn nhịn không được nhai nhai.
Sơ Tranh tiếp tục đút, làm quai hàm của Kỷ Thành hơi phồng lên.
Sơ Tranh cảm thấy thế này giống như đang nuôi một con Hamster, nên đút càng nhanh.
Trong miệng Kỷ Thành thật sự không còn chỗ trống nữa, hắn nghiêng đầu đi cự tuyệt không cho Sơ Tranh tiếp tục đút.
Sơ Tranh có chút bất mãn, vì sao không cho ta đút!
Kỷ Thành tránh bên này, cô liền chuyển qua bên kia.
Cô muốn mình nghẹn chết sao?!!
Kỷ Thành không có cách nào nói chuyện, bị ép đến không còn cách nào khác, chỉ có thể giữ chặt tay Sơ Tranh, Sơ Tranh giãy dụa, Kỷ Thành đành phải động thủ, cánh tay vòng qua eo cô, đem người ép vào trong ngực.
Kỷ Thành nuốt bánh quy xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tư thế của hai người lúc này có chút mập mờ.
Chút khẩu khí của Kỷ Thành vừa hạ xuống lại bay lên.
Thân thế của thiếu nữ rất mềm mại, hoàn toàn không giống với dáng vẻ lạnh băng của cô.
Nhịp tim Kỷ Thành đập thình thịch cuồng loạn lên.
"Má ơi... Đêm hôm khuya khoắt đứng trên hành lang làm gì chứ? Mẹ nó hù chết lão tử." Một âm thanh đột ngột truyền đến từ phía cầu thang.
Chủ nhân của căn nhà kia đã trở về.
"Muốn ôm ôm ấp ấp thì vào trong phòng mà ôm không được à? Khi dễ lão tử không có bạn gái phải không!"
Dường như đối phương đã uống rượu, vừa nói chuyện vừa đi sang bên này, bày ra tư thế chuẩn bị gây chuyện.
Cửa nhà Kỷ Thành đang khép hờ, hắn kéo cửa ra, ôm Sơ Tranh đi vào, trước khi người kia đi qua, đóng cửa lại.
"Mẹ, đừng để lão tử nhìn thấy các người ôm ôm ấp ấp trên hành lang lần nữa, có chút đạo đức đi chứ!"
Người bên ngoài mắng gần một phút, rồi tiếng bước chân mới đi xa, cuối cùng tiếng đóng cửa vang lên phịch một tiếng, hành lang an tĩnh lại.
Căn phòng không bật đèn.
Kỷ Thành dựa vào cửa, ôm Sơ Tranh.
Tư thế của hai người so với vừa rồi còn mập mờ hơn.
Trong phòng càng yên tĩnh hơn so với bên ngoài, hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của Sơ Tranh, nhẹ nhàng lướt qua làn da hắn, mang theo một trận tê dại.
Kỷ Thành chỉ cảm thấy nơi bị Sơ Tranh đè ép, bắt đầu như thiêu như đốt.
Rượu vừa rồi uống, dường như bây giờ mới phát huy tác dụng, cả người bắt đầu choáng váng.
Hắn có chút miệng đắng lưỡi khô.
Lý trí bảo hắn buông người trong ngực ra.
Nhưng mà thân thể lại cứng đờ, không sao cử động được.
Tác giả :
Mặc Linh