Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa
Chương 162: Đế vương huyết tộc có chút ngọt (17)
Edit: Diệp Thanh Thu
Beta: Be xênh gái, khả ái đáng yêu, ai khen mai đăng 2 chương
___
Nhưng cô lại quay lưng về phía hắn, còn bất lực dùng tay che mặt.
Cuối cùng Serrill vẫn nửa rũ hàng lông mi hẹp dài, che khuất tia sáng nguy hiểm nơi đáy mắt, khẽ mím cánh môi đỏ bừng, nhấn răng nanh trở về chỗ cũ.
Không vội......
Không được dọa nàng sợ, con mồi sẽ chạy mất.
Sau khi Serill giúp Lật Manh sửa xong váy, thì đưa tay sửa sang lại mái tóc thật dài của cô. Ngón tay tái nhợt, lực đạo vô cùng ôn nhu.
Lật Manh có hơi sợ đối phương nghĩ tới việc muốn trả thù giật đứt một nắm tóc của cô. Kết quả không những không bị túm tóc, mà còn có một cành hoa tản ra hương thơm nhàn nhạt, gài b ên đầu tai. Là hoa tường vi đã cắt bỏ gai.
Người đàn ông không nhanh không chậm hoàn thành một loạt động tác, nhịn không được cầm tóc cô, cúi đầu, môi mỏng tựa như ngậm lấy tai cô, nhẹ giọng nói.
"Đi nhanh đi."
Thân thể thiếu nữ cứng đờ, đầu tai cũng đỏ hồng.
Nếu là huyết tộc thật sự thì sẽ không đỏ mặt. Người đàn ông hiểu rõ nhìn lỗ tai đỏ lên của cô, có chút ác liệt khẽ cong khóe miệng. Huyết tộc có một loại năng lực quyến rũ đặc biệt với nhân loại. Ví như đụng chạm liền khiến người ta sinh ra cảm giác trầm luân trong mị lực.
Nếu một huyết tộc có nhẫn nại, thì trong lúc hút máu cũng có thể làm con mồi yêu thích, sinh ra cảm giác...... Dục tiên dục tử.
Loại năng lực này vì mục đích bắt giữ con mồi mà sinh ra.
Giống như mạng nhện có chất dính, cho phép huyết tộc hút máu con mồi hết lần này đến lần khác. Mà con mồi thì hoàn toàn sa đọa, không thể rời khỏi lưới săn. Cuối cùng chỉ có thể vĩnh viễn ở trong bóng đêm, cùng hắn.
Bây giờ trong miệng Lật Manh có kẹo, xác định được chân mình đã có sức lực, cùng với việc nghe được đối phương cho mình đi. Tuy rằng không phải cút, cũng không mắng cô xấu xí. Nhưng như này vẫn tốt hơn là bị kéo qua rồi hôn.
Lật Manh đối với độ hoàn thành nhiệm vụ có chút thất vọng, lập tức từ mặt đất bò dậy, không quay đầu lại, sợ đối phương đổi ý, như vậy không chỉ không có tích phân mà còn bị trừ nữa. Lật Manh không chút do dự chạy ra cửa.
Mà người đàn ông ngồi xổm dưới đất, mở tay ra, tùy ý để từng sợi tóc của cô sượt qua kẽ tay hắn. Hắn nghe được tiếng nàng cố sức mở cửa, không do dự dừng chân chút nào, chậm rãi nắm chặt tay. Như là muốn lưu lại vị ngọt này.
Sau đó một lúc Serrill mới đứng lên, thân thể thon dài đón lấy ánh trăng. Giàn tường vi phía sau nở rộ vô cùng xinh đẹp.
Nhìn cánh cửa nửa mở, hắn nhịn không được vươn tay, khẽ cọ môi mỏng. Cánh môi ướt át, mang theo vài tia mê người. Trong không khí còn lưu lại hơi thở của cô. Hắn khẽ liếm liếm môi như rất khát. Đôi mắt xinh đẹp nheo lại.
"Lần sau......"
Thanh âm hắn đè nén, mang theo ngữ khí nguy hiểm.
"Có khóc cũng không tha cho ngươi."
Serrill nói xong, nhịn không được lại liếm liếm răng lần nữa, cảm giác đau nhức bắt đầu trở nên rõ ràng. Hắn rũ lông mi, yên tĩnh đứng tại chỗ một lúc. Ý thức được gì đó, hắn duỗi tay che mặt, kỳ quái nhíu mày.
Hừm?
Lật Manh vừa chạy ra khỏi cửa, lập tức dùng đầu lưỡi chạm vào nửa viên kẹo còn trong miệng. Ai nha, thiếu chút nữa bị phát hiện ăn kẹo rồi. Chỉ là căn phòng có hơi tối, nam chủ thì đang kinh ngạc, nên không nhìn thấy cô ăn vụng.
Thân phận nhân loại của cô, hiện tại không thể bại lộ. Hơn nữa vừa rồi xem như bị đuổi.Lật Manh cảm thấy màn này hơi ngoài kế hoạch, nhưng hẳn là vẫn được một nửa tích phân.
Tâm tình cô thả lỏng. Nhưng tính cách nam chính, lại là loại...... Không cách nào hình dung?
Cô dùng sắc dụ.
Thế mà hắn lại thuận nước đẩy thuyền.
Xem ra này tên nam chủ này cũng chẳng phải đàn ông tốt.
Beta: Be xênh gái, khả ái đáng yêu, ai khen mai đăng 2 chương
___
Nhưng cô lại quay lưng về phía hắn, còn bất lực dùng tay che mặt.
Cuối cùng Serrill vẫn nửa rũ hàng lông mi hẹp dài, che khuất tia sáng nguy hiểm nơi đáy mắt, khẽ mím cánh môi đỏ bừng, nhấn răng nanh trở về chỗ cũ.
Không vội......
Không được dọa nàng sợ, con mồi sẽ chạy mất.
Sau khi Serill giúp Lật Manh sửa xong váy, thì đưa tay sửa sang lại mái tóc thật dài của cô. Ngón tay tái nhợt, lực đạo vô cùng ôn nhu.
Lật Manh có hơi sợ đối phương nghĩ tới việc muốn trả thù giật đứt một nắm tóc của cô. Kết quả không những không bị túm tóc, mà còn có một cành hoa tản ra hương thơm nhàn nhạt, gài b ên đầu tai. Là hoa tường vi đã cắt bỏ gai.
Người đàn ông không nhanh không chậm hoàn thành một loạt động tác, nhịn không được cầm tóc cô, cúi đầu, môi mỏng tựa như ngậm lấy tai cô, nhẹ giọng nói.
"Đi nhanh đi."
Thân thể thiếu nữ cứng đờ, đầu tai cũng đỏ hồng.
Nếu là huyết tộc thật sự thì sẽ không đỏ mặt. Người đàn ông hiểu rõ nhìn lỗ tai đỏ lên của cô, có chút ác liệt khẽ cong khóe miệng. Huyết tộc có một loại năng lực quyến rũ đặc biệt với nhân loại. Ví như đụng chạm liền khiến người ta sinh ra cảm giác trầm luân trong mị lực.
Nếu một huyết tộc có nhẫn nại, thì trong lúc hút máu cũng có thể làm con mồi yêu thích, sinh ra cảm giác...... Dục tiên dục tử.
Loại năng lực này vì mục đích bắt giữ con mồi mà sinh ra.
Giống như mạng nhện có chất dính, cho phép huyết tộc hút máu con mồi hết lần này đến lần khác. Mà con mồi thì hoàn toàn sa đọa, không thể rời khỏi lưới săn. Cuối cùng chỉ có thể vĩnh viễn ở trong bóng đêm, cùng hắn.
Bây giờ trong miệng Lật Manh có kẹo, xác định được chân mình đã có sức lực, cùng với việc nghe được đối phương cho mình đi. Tuy rằng không phải cút, cũng không mắng cô xấu xí. Nhưng như này vẫn tốt hơn là bị kéo qua rồi hôn.
Lật Manh đối với độ hoàn thành nhiệm vụ có chút thất vọng, lập tức từ mặt đất bò dậy, không quay đầu lại, sợ đối phương đổi ý, như vậy không chỉ không có tích phân mà còn bị trừ nữa. Lật Manh không chút do dự chạy ra cửa.
Mà người đàn ông ngồi xổm dưới đất, mở tay ra, tùy ý để từng sợi tóc của cô sượt qua kẽ tay hắn. Hắn nghe được tiếng nàng cố sức mở cửa, không do dự dừng chân chút nào, chậm rãi nắm chặt tay. Như là muốn lưu lại vị ngọt này.
Sau đó một lúc Serrill mới đứng lên, thân thể thon dài đón lấy ánh trăng. Giàn tường vi phía sau nở rộ vô cùng xinh đẹp.
Nhìn cánh cửa nửa mở, hắn nhịn không được vươn tay, khẽ cọ môi mỏng. Cánh môi ướt át, mang theo vài tia mê người. Trong không khí còn lưu lại hơi thở của cô. Hắn khẽ liếm liếm môi như rất khát. Đôi mắt xinh đẹp nheo lại.
"Lần sau......"
Thanh âm hắn đè nén, mang theo ngữ khí nguy hiểm.
"Có khóc cũng không tha cho ngươi."
Serrill nói xong, nhịn không được lại liếm liếm răng lần nữa, cảm giác đau nhức bắt đầu trở nên rõ ràng. Hắn rũ lông mi, yên tĩnh đứng tại chỗ một lúc. Ý thức được gì đó, hắn duỗi tay che mặt, kỳ quái nhíu mày.
Hừm?
Lật Manh vừa chạy ra khỏi cửa, lập tức dùng đầu lưỡi chạm vào nửa viên kẹo còn trong miệng. Ai nha, thiếu chút nữa bị phát hiện ăn kẹo rồi. Chỉ là căn phòng có hơi tối, nam chủ thì đang kinh ngạc, nên không nhìn thấy cô ăn vụng.
Thân phận nhân loại của cô, hiện tại không thể bại lộ. Hơn nữa vừa rồi xem như bị đuổi.Lật Manh cảm thấy màn này hơi ngoài kế hoạch, nhưng hẳn là vẫn được một nửa tích phân.
Tâm tình cô thả lỏng. Nhưng tính cách nam chính, lại là loại...... Không cách nào hình dung?
Cô dùng sắc dụ.
Thế mà hắn lại thuận nước đẩy thuyền.
Xem ra này tên nam chủ này cũng chẳng phải đàn ông tốt.
Tác giả :
Phượng Lê Cao