Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 22: Chương 11.1: Quần Chúng Online (11)
Trường học náo loạn một hồi, không ngờ thế lực của Khuynh Diễm lại lớn đến thế. Bình thường chỉ là giáo viên bao che, lần này đến hiệu trưởng cũng bênh vực.
Hôm trước thấy hai nữ sinh kia vừa tức giận vừa khóc lóc xin lỗi trước toàn trường, lại nhìn phụ huynh họ sắc mặt tái mét nép một góc bên cạnh. Nghe nói nguyên nhân chỉ vì nói chuyện riêng trong giờ học ảnh hưởng đến giấc ngủ của Khuynh Diễm.
Học sinh cả trường lập tức sinh ra chán ghét, nhưng đồng thời cũng e ngại không dám sinh sự. Mỗi lần nhìn thấy Khuynh Diễm từ xa, họ lập tức đi vòng qua, hận không thể cách xa cô nửa vòng Trái Đất.
Căn tin đông đúc chật chội, người chen lấn xô đẩy mua thức ăn, người giành giật tìm chỗ ngồi.
Ở góc bàn khu vực trung tâm, nữ sinh đang ngồi chễm chệ, một tay chống cằm, một tay lơ đễnh múc thức ăn, cả người nhàn nhạt lười biếng như con mèo nhỏ.
Bốn phía xung quanh cô trống rỗng không ai dám đến gần, như có một lá chắn vô hình ngăn cách cô với phần còn lại của thế giới.
Giữa nơi chen lấn ồn ào lại xuất hiện một khu vực an tĩnh, nhìn thế nào cũng thấy cổ quái.
Mà lúc này, nội tâm Khuynh Diễm đang hăng say nhảy múa.
Thật thoải mái a!
Mọi người đều cách xa cô như thế, hít thở hít thở không khí trong lành.
Nhưng mà...
Tại sao lúc nào cũng có một kẻ không biết điều?
Cạch.
Khay thức ăn được đặt xuống, nam sinh ngồi vào chiếc ghế đối diện Khuynh Diễm.
Vầng trán trắng nõn lấp ló sau mái tóc đen nhánh, ngón tay tinh xảo khẽ gắp thức ăn, hơi chớp hàng mi dài, hắn nhẹ giọng hỏi: "Tần Nam đâu?"
Khuynh Diễm im lặng ăn cháo sườn của cô, không trả lời.
"Tần Nam đâu?" Nam sinh đối diện lặp lại câu hỏi.
"Không biết."
Khuynh Diễm có chút bực bội, cả tuần nay cái tên thần kinh này cứ đi theo cô.
Trên lớp ngồi cạnh hắn thì thôi, giờ ra chơi cũng lẽo đẽo đi theo, đến sân sau thấy hắn, sang căn tin có mặt hắn, chỉ còn thiếu vào nhà vệ sinh cũng gặp hắn.
Hỏi nhiều như thế, không phiền sao?
Ta đã nói là không biết, mi không nghe hiểu tiếng người sao?
Lỗ tai mi làm bằng gì thế? Đồ thần kinh phiền phức!
"Tần Nam đâu?" Tần Ưu tiếp tục hỏi.
"Giết quách rồi!" Mi đủ hài lòng chưa? Con mẹ nó! Dai như đỉa!
"Cô..." Tần Ưu nhíu mày muốn nói.
Khuynh Diễm cắt ngang: "Trời đánh còn tránh bữa ăn, phép lịch sự tối thiểu có biết không?" Mi nói thêm một câu nữa, ta độc câm mi!
Tần Ưu mím môi, cúi đầu tập trung ăn.
Tần Nam mất tích. Sau ngày hôm đó, Tần Nam không đến trường, cũng không quay lại Tần gia.
Không có bất kì ai nhìn thấy Tần Nam nữa, nhưng trường học không có mấy người biết tin. Cả tuần nay Khuynh Diễm náo ra chuyện lớn như thế, còn ai rảnh rỗi quan tâm đến một Tần Nam nhỏ nhoi.
Tần Ưu không rõ Khuynh Diễm làm thế nào, nhưng không ai biết việc Tần Nam bị hắn lừa đến sân sau.
Thời gian đó Tần Ưu có chút kích động, hắn dùng tiền thuê người truyền tin tức giả, mạo danh bạn gái hẹn Tần Nam đến sân sau. Hắn chỉ một lòng muốn giết Tần Nam, nên cũng không quá chú tâm tránh né camera giám sát.
Tần Ưu thử tìm người hắn thuê truyền tin hôm trước, nhưng người kia vừa thấy hắn liền sợ hãi, liên tục lắc đầu nói không biết gì cả. Tần gia dùng quan hệ truy tìm camera trường học cũng không có tin tức.
Tần gia đang loạn cả lên, ông Tần điên cuồng truy tìm tung tích Tần Nam, bà Tần mỗi ngày khóc lóc tang thương. Mỗi khi về đến nhà, thứ đập vào mắt hắn là ông bà Tần bộ dạng nhếch nhác, mắt đỏ ngầu, hốc hác tiều tụy.
Nếu là trước đây, nhìn hai người hắn căm hận thê thảm như thế, có lẽ Tần Ưu sẽ rất vui sướng, nhưng hiện tại, hắn có chút vui không nổi...
Rốt cuộc Khuynh Diễm đã làm gì? Cô cứ liên tục nói không biết, nhưng hắn tuyệt đối không tin, chuyện này nhất định có quan hệ với cô, chỉ trách hắn hôm đó quá xúc động mà bỏ đi trước.
Nếu có người muốn trả thù Tần Nam, cứ tùy tiện đổ tội cho hắn là được, dù sao hắn mang Tần Nam đi chứng cứ rõ ràng như thế, hoàn toàn không thể chối cãi. Ai lại rảnh rỗi đi thu dọn cho hắn? Ngoài người biết rõ ngọn ngành như cô, còn có thể là ai khác sao?
Khuynh Diễm cảm thấy vô cùng phiền chán, Hệ Thống chết tiệt không cho cô giết Tần Nam nên cô đành nhốt lại. Cái tên đại nhân vật này lại cứ chạy theo cô đòi người, hắn nhất định phải tự tay giết mới được sao?
Cô cũng không rảnh rỗi ngăn cản hắn, nhưng thế giới sụp đổ, linh hồn cô sẽ bị thứ khốn kiếp nhai nhai đấy!
\[Từ đầu ta đã nhắc nhở kí chủ giải quyết tận gốc, cô lại không nghe, giờ đã thấy hậu quả chưa?\]
Khuynh Diễm ngẩn người suy nghĩ, chợt hai mắt cô sáng lên, kích động đứng phắt dậy, thình lình phun ra một câu: "Ta đi xử lý hắn! Ngay lập tức!"
Tần Ưu thẫn thờ nhìn cô gái trước mặt, hai mắt cô trong trẻo sáng ngời, nụ cười cô diễm lệ rực rỡ.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy thật mông lung, như người đi lạc trong đêm đen, đã hoàn toàn vùi mình vào bóng tối tuyệt vọng, lại chợt nhìn thấy ánh sáng ở phía trước, ánh sáng chiếu rọi sự sống, ánh sáng dấy lên hy vọng, ánh sáng dành cho... hắn?
Tần Ưu nhìn đến thất thần, mãi tới khi Khuynh Diễm đi được một đoạn ra khỏi căn tin, hắn mới giật mình phát hiện.
Hình như cô ấy vừa nói... đi xử lý ai đó?
Không phải là tên khốn kiếp Tần Nam chứ?
Hôm trước thấy hai nữ sinh kia vừa tức giận vừa khóc lóc xin lỗi trước toàn trường, lại nhìn phụ huynh họ sắc mặt tái mét nép một góc bên cạnh. Nghe nói nguyên nhân chỉ vì nói chuyện riêng trong giờ học ảnh hưởng đến giấc ngủ của Khuynh Diễm.
Học sinh cả trường lập tức sinh ra chán ghét, nhưng đồng thời cũng e ngại không dám sinh sự. Mỗi lần nhìn thấy Khuynh Diễm từ xa, họ lập tức đi vòng qua, hận không thể cách xa cô nửa vòng Trái Đất.
Căn tin đông đúc chật chội, người chen lấn xô đẩy mua thức ăn, người giành giật tìm chỗ ngồi.
Ở góc bàn khu vực trung tâm, nữ sinh đang ngồi chễm chệ, một tay chống cằm, một tay lơ đễnh múc thức ăn, cả người nhàn nhạt lười biếng như con mèo nhỏ.
Bốn phía xung quanh cô trống rỗng không ai dám đến gần, như có một lá chắn vô hình ngăn cách cô với phần còn lại của thế giới.
Giữa nơi chen lấn ồn ào lại xuất hiện một khu vực an tĩnh, nhìn thế nào cũng thấy cổ quái.
Mà lúc này, nội tâm Khuynh Diễm đang hăng say nhảy múa.
Thật thoải mái a!
Mọi người đều cách xa cô như thế, hít thở hít thở không khí trong lành.
Nhưng mà...
Tại sao lúc nào cũng có một kẻ không biết điều?
Cạch.
Khay thức ăn được đặt xuống, nam sinh ngồi vào chiếc ghế đối diện Khuynh Diễm.
Vầng trán trắng nõn lấp ló sau mái tóc đen nhánh, ngón tay tinh xảo khẽ gắp thức ăn, hơi chớp hàng mi dài, hắn nhẹ giọng hỏi: "Tần Nam đâu?"
Khuynh Diễm im lặng ăn cháo sườn của cô, không trả lời.
"Tần Nam đâu?" Nam sinh đối diện lặp lại câu hỏi.
"Không biết."
Khuynh Diễm có chút bực bội, cả tuần nay cái tên thần kinh này cứ đi theo cô.
Trên lớp ngồi cạnh hắn thì thôi, giờ ra chơi cũng lẽo đẽo đi theo, đến sân sau thấy hắn, sang căn tin có mặt hắn, chỉ còn thiếu vào nhà vệ sinh cũng gặp hắn.
Hỏi nhiều như thế, không phiền sao?
Ta đã nói là không biết, mi không nghe hiểu tiếng người sao?
Lỗ tai mi làm bằng gì thế? Đồ thần kinh phiền phức!
"Tần Nam đâu?" Tần Ưu tiếp tục hỏi.
"Giết quách rồi!" Mi đủ hài lòng chưa? Con mẹ nó! Dai như đỉa!
"Cô..." Tần Ưu nhíu mày muốn nói.
Khuynh Diễm cắt ngang: "Trời đánh còn tránh bữa ăn, phép lịch sự tối thiểu có biết không?" Mi nói thêm một câu nữa, ta độc câm mi!
Tần Ưu mím môi, cúi đầu tập trung ăn.
Tần Nam mất tích. Sau ngày hôm đó, Tần Nam không đến trường, cũng không quay lại Tần gia.
Không có bất kì ai nhìn thấy Tần Nam nữa, nhưng trường học không có mấy người biết tin. Cả tuần nay Khuynh Diễm náo ra chuyện lớn như thế, còn ai rảnh rỗi quan tâm đến một Tần Nam nhỏ nhoi.
Tần Ưu không rõ Khuynh Diễm làm thế nào, nhưng không ai biết việc Tần Nam bị hắn lừa đến sân sau.
Thời gian đó Tần Ưu có chút kích động, hắn dùng tiền thuê người truyền tin tức giả, mạo danh bạn gái hẹn Tần Nam đến sân sau. Hắn chỉ một lòng muốn giết Tần Nam, nên cũng không quá chú tâm tránh né camera giám sát.
Tần Ưu thử tìm người hắn thuê truyền tin hôm trước, nhưng người kia vừa thấy hắn liền sợ hãi, liên tục lắc đầu nói không biết gì cả. Tần gia dùng quan hệ truy tìm camera trường học cũng không có tin tức.
Tần gia đang loạn cả lên, ông Tần điên cuồng truy tìm tung tích Tần Nam, bà Tần mỗi ngày khóc lóc tang thương. Mỗi khi về đến nhà, thứ đập vào mắt hắn là ông bà Tần bộ dạng nhếch nhác, mắt đỏ ngầu, hốc hác tiều tụy.
Nếu là trước đây, nhìn hai người hắn căm hận thê thảm như thế, có lẽ Tần Ưu sẽ rất vui sướng, nhưng hiện tại, hắn có chút vui không nổi...
Rốt cuộc Khuynh Diễm đã làm gì? Cô cứ liên tục nói không biết, nhưng hắn tuyệt đối không tin, chuyện này nhất định có quan hệ với cô, chỉ trách hắn hôm đó quá xúc động mà bỏ đi trước.
Nếu có người muốn trả thù Tần Nam, cứ tùy tiện đổ tội cho hắn là được, dù sao hắn mang Tần Nam đi chứng cứ rõ ràng như thế, hoàn toàn không thể chối cãi. Ai lại rảnh rỗi đi thu dọn cho hắn? Ngoài người biết rõ ngọn ngành như cô, còn có thể là ai khác sao?
Khuynh Diễm cảm thấy vô cùng phiền chán, Hệ Thống chết tiệt không cho cô giết Tần Nam nên cô đành nhốt lại. Cái tên đại nhân vật này lại cứ chạy theo cô đòi người, hắn nhất định phải tự tay giết mới được sao?
Cô cũng không rảnh rỗi ngăn cản hắn, nhưng thế giới sụp đổ, linh hồn cô sẽ bị thứ khốn kiếp nhai nhai đấy!
\[Từ đầu ta đã nhắc nhở kí chủ giải quyết tận gốc, cô lại không nghe, giờ đã thấy hậu quả chưa?\]
Khuynh Diễm ngẩn người suy nghĩ, chợt hai mắt cô sáng lên, kích động đứng phắt dậy, thình lình phun ra một câu: "Ta đi xử lý hắn! Ngay lập tức!"
Tần Ưu thẫn thờ nhìn cô gái trước mặt, hai mắt cô trong trẻo sáng ngời, nụ cười cô diễm lệ rực rỡ.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy thật mông lung, như người đi lạc trong đêm đen, đã hoàn toàn vùi mình vào bóng tối tuyệt vọng, lại chợt nhìn thấy ánh sáng ở phía trước, ánh sáng chiếu rọi sự sống, ánh sáng dấy lên hy vọng, ánh sáng dành cho... hắn?
Tần Ưu nhìn đến thất thần, mãi tới khi Khuynh Diễm đi được một đoạn ra khỏi căn tin, hắn mới giật mình phát hiện.
Hình như cô ấy vừa nói... đi xử lý ai đó?
Không phải là tên khốn kiếp Tần Nam chứ?
Tác giả :
Nhất Dạ Diễm Vũ