Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 203: Chương 103.1: Huyết Mạch Tương Liên (2)
Màn cửa lung lay, bóng trăng thấp thoáng bên ngoài, cô gái mặc váy trắng, tóc đen rũ xuống che mất nửa gương mặt, đôi mắt vô hồn, xuất hiện trong phòng như một bóng ma.
Thiếu niên siết chặt tay, sợ đến mặt không còn huyết sắc, nhưng hắn cũng không lùi lại, chỉ run run hỏi: "Có... có việc gì?"
"Qua đây."
Khuynh Diễm ngoắc ngoắc, tay áo màu trắng phất phơ qua lại, thiếu niên càng thêm run rẩy dữ dội.
"Tôi... tôi không... không có sợ cô đâu!"
"Ồ."
"Tôi... tôi, tôi sẽ hét lên đó!"
"Hét đi, có hét đến khản giọng cũng không ai đến cứu cậu." Khuynh Diễm nhếch môi, trong phim đều nói như vậy.
Hắc Khuyển: \[...\] Kí chủ lại cầm loạn kịch bản gì nữa rồi??
Thiếu niên sợ hãi co rúm lại, run run như con mèo nhỏ đáng thương đang bị người khi dễ.
"Ngoan, mau qua đây."
"Không... không qua!"
Thiếu niên ngẩng đầu, cố ra vẻ mình rất mạnh mẽ, mình không sợ chút nào.
Nhưng vừa đối diện với ánh mắt Khuynh Diễm, hắn lập tức không khống chế nổi lùi lại. Đến tận khi dựa sát vào tường, hắn vẫn cố ủi ủi về phía sau, như muốn khoét trên tường một cái lỗ để chui vào.
Khuynh Diễm tựa lưng bên cửa sổ, nhàn nhã quan sát hành động của thiếu niên, đuôi lông mày cô khẽ cong lên, khóe môi cũng sâu hơn mấy phần.
\[...\] Ức hiếp con trai người ta như vậy, quá đáng!
"Cậu không qua?" Khuynh Diễm nhấc chân: "Vậy thì tôi qua."
Thiếu niên gấp đến mức mất hết ngôn ngữ, dán chặt mình trên tường.
Khuynh Diễm giơ tay lên, hắn lập tức nhắm chặt mắt, rụt cổ lại.
Cảm giác ấm nóng lướt qua cổ tay, âm thanh nuốt xuống vang lên từng tiếng rõ ràng, thiếu niên nghi hoặc mở mắt.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cô gái đối diện đang cầm cổ tay hắn, chậm rãi mút. Máu đỏ tươi dính trên môi cô, điểm lên nước da trắng màu sắc mị hoặc.
Hai mắt cô ngước nhìn hắn, chăm chú quan sát từng biểu cảm của hắn, như để ý xem hắn có chỗ nào khó chịu hay không.
Thiếu niên như bị trúng ma chú, vô thức đưa bàn tay còn lại chạm lên mí mắt Khuynh Diễm.
Thật đẹp.
Cả đại dương xanh thẳm như đều được khảm nạm vào đôi mắt cô.
Vẻ đẹp này, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được, cũng không một tác phẩm nghệ thuật nào có thể so sánh được.
Thiếu niên thấy tim mình bỗng chốc đập nhanh đến vội vã, hắn muốn... hôn lên mắt người này.
Đầu lưỡi Khuynh Diễm lướt qua cổ tay thiếu niên, vết dao cắt nhanh chóng lành lại, tốc độ kết da nhanh đến mức mắt thường có thể trông thấy.
Thiếu niên hơi ngẩn ra nhìn chằm chằm cổ tay mình, sau đó nhìn Khuynh Diễm, lại nhìn cổ tay mình, rồi lại nhìn Khuynh Diễm.
Lặp đi lặp lại mấy lần, mãi một lúc sau, hắn mới chần chờ hỏi: "Cô... là Huyết Tộc sao?"
"Ừ."
Thiếu niên hơi áy náy, khi nãy đứng ở khoảng cách xa, hắn cứ tưởng cô là oan hồn.
Không có oan hồn nào đẹp như cô cả.
Thiếu niên mỉm cười tiến đến gần: "Bọn họ đều nói Huyết Tộc rất xấu xí, mặt xanh nanh vàng, nhưng mà, cô thật xinh đẹp nha!”
"Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy." Khuynh Diễm gật đầu.
Xinh đẹp thế này cũng đâu phải ý muốn của ta.
Nhưng biết làm sao được, ta thật sự là quá đẹp!
\[Kí chủ, cô thôi đi!\]
Thiếu niên nghiêng đầu, tiếp tục khen ngợi: "Cô nói chuyện cũng rất đáng yêu!"
Khuynh Diễm lạnh mặt xuống: "Không đáng yêu." Ta là bá chủ oai hùng, đáng yêu cái gì?
Mi mới đáng yêu!
"Tôi tên Diệp Nhiên, cô đáng yêu thế này, tôi sẽ gọi cô là..."
"Tô Khuynh Diễm."
"Tiểu Biên Biên."
Câu nói của Khuynh Diễm và Diệp Nhiên cùng lúc vang lên.
Hắn híp mắt cười: "Tên của Tiểu Biên Biên nghe thật hay."
Khuynh Diễm: "..." Biên cái gì? Hắn gọi ta là gì?
\[Biên trong biên bức.\] Hắc Khuyển cười ha hả giải thích.
\[Có truyền thuyết kể rằng, nguồn gốc của Huyết Tộc bắt nguồn từ loài dơi. Cho nên, Tiểu Biên Biên là Bé Dơi Nhỏ đó kí chủ.\]
Khuynh Diễm: "! ! !" Bé Dơi Nhỏ?
Bé! Dơi! Nhỏ!
Mẹ nó có tin Huyết Tộc bá chủ thế giới lập tức hút cạn máu mi không?
"Tiểu Biên Biên." Diệp Nhiên vui vẻ lặp lại. Bé Dơi Nhỏ, Bé Dơi Nhỏ, thật đáng yêu nha!
"Không được kêu Tiểu Biên Biên, kêu tên tôi." Bé Dơi Nhỏ cái đầu mi!
Diệp Nhiên gật gật đầu: "Được, Tiểu Biên Biên."
Khuynh Diễm: "..." Ta muốn đứa nhỏ nhút nhát lúc ta mới tiến vào phòng, ta không muốn con hàng lì lợm này!
"Tiểu Biên Biên, lúc nãy cô uống máu của tôi, cô phải rất ngon không?" Diệp Nhiên mon men đến gần.
Khuynh Diễm ngước mắt nhìn hắn, thiếu niên cao hơn cô một cái đầu, làn da có chút nhợt nhạt, nhưng vẫn không thể làm lu mờ đi nét đẹp thuần khiết của hắn.
Đôi mắt cất giữ ánh sáng hướng đến cô, tràn ngập chờ mong.
Khuynh Diễm chậm rãi đáp: "Đẹp." Vì đẹp nên máu cũng ngon.
Diệp Nhiên hơi ngơ ngác, hắn hỏi cô có ngon không mà, cô nói đẹp là sao?
Khuynh Diễm không trả lời đúng trọng tâm, nhưng Diệp Nhiên theo bản năng cảm nhận được cô hài lòng.
Hắn lập tức dán sát vào người cô, dáng vẻ tò mò dụ hoặc.
Khuynh Diễm dâng lên cảnh giác. Làm gì? Mi muốn làm gì ta?
Diệp Nhiên chậm chạp mở miệng: "Tiểu Biên Biên, cô rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu, cho nên cô có thể... cho tôi xem răng nanh của cô được không?"
Khuynh Diễm: "..."
Ý mi là muốn ta nhổ răng nanh xuống tặng mi?!
Súng răng sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc, cái này không được!
"Không!" Khuynh Diễm quả quyết cự tuyệt.
"Đi mà, tôi chỉ xem một chút thôi, nha!"
Diệp Nhiên càng ngày càng gần, gương mặt hắn cách cô chưa đến một gang tay.
Mùi hương trên người hắn xông thẳng vào mũi cô, cần cổ tinh tế mềm mại, động mạch như xuyên qua làn da mỏng manh kích thích dây thần kinh của Khuynh Diễm.
Máu!
Muốn uống máu!
Khuynh Diễm tự nhéo đùi mình một cái, cô có hình tượng, không thể vì miếng ăn mà đánh mất lý trí!
Nhưng người đối diện lại không ý thức được nguy hiểm, lại cứ áp sát đến gần, hơi thở mềm ngọt rủ rỉ trước đầu mũi cô.
"Tiểu Biên Biên há miệng để tôi nhìn răng nanh một chút nha." Diệp Nhiên năn nỉ: "Cô cũng uống máu tôi rồi, máu rất..."
Nửa câu còn lại của Diệp Nhiên đều bị người ta nuốt vào, hắn mở to mắt nhìn Huyết Tộc trước mặt đột ngột đè lên môi hắn.
Là dùng môi cô đè lên môi hắn!
Cảm giác xao động quen thuộc trỗi dậy từ sâu trong linh hồn, như có âm thanh đang không ngừng vang vọng.
Chính là cô ấy!
Nhất định phải giữ chặt cô ấy!
Không đợi Diệp Nhiên kịp phản ứng, Khuynh Diễm đã nhanh chóng tách ra, lùi lại cách hắn một khoảng, nén xuống hơi thở hỗn loạn.
"Không được nhắc đến từ máu." Nếu không ta sẽ không khống chế được thân thể này.
Diệp Nhiên giơ tay sờ lên môi, cảm giác thoáng qua vừa nãy cực kỳ chân thực, hắn cẩn thận hỏi: "Tiểu Biên Biên, cô... hôn tôi sao?"
"Có vấn đề?" Khuynh Diễm nâng mắt. Thách mi dám nói có, ta lập tức uống cạn máu mi!
\[Kí chủ, cô như vậy là không đúng. Bị một người xa lạ hôn, sẽ không ai thích nổi đâu, ít nhất cũng phải...\]
Diệp Nhiên: "Không có vấn đề, tôi rất thích. Cô hôn tôi lần nữa được không?"
Hắc Khuyển: \[...\] Tốt, hôn đi, cứ xem như nó chưa nói gì.
Đại nhân vật được Lang Tinh giữ lại tình cảm, mạch não này nó từ chối hiểu.
Không muốn tiếp tục nhìn, offline, tạm biệt!
Thiếu niên siết chặt tay, sợ đến mặt không còn huyết sắc, nhưng hắn cũng không lùi lại, chỉ run run hỏi: "Có... có việc gì?"
"Qua đây."
Khuynh Diễm ngoắc ngoắc, tay áo màu trắng phất phơ qua lại, thiếu niên càng thêm run rẩy dữ dội.
"Tôi... tôi không... không có sợ cô đâu!"
"Ồ."
"Tôi... tôi, tôi sẽ hét lên đó!"
"Hét đi, có hét đến khản giọng cũng không ai đến cứu cậu." Khuynh Diễm nhếch môi, trong phim đều nói như vậy.
Hắc Khuyển: \[...\] Kí chủ lại cầm loạn kịch bản gì nữa rồi??
Thiếu niên sợ hãi co rúm lại, run run như con mèo nhỏ đáng thương đang bị người khi dễ.
"Ngoan, mau qua đây."
"Không... không qua!"
Thiếu niên ngẩng đầu, cố ra vẻ mình rất mạnh mẽ, mình không sợ chút nào.
Nhưng vừa đối diện với ánh mắt Khuynh Diễm, hắn lập tức không khống chế nổi lùi lại. Đến tận khi dựa sát vào tường, hắn vẫn cố ủi ủi về phía sau, như muốn khoét trên tường một cái lỗ để chui vào.
Khuynh Diễm tựa lưng bên cửa sổ, nhàn nhã quan sát hành động của thiếu niên, đuôi lông mày cô khẽ cong lên, khóe môi cũng sâu hơn mấy phần.
\[...\] Ức hiếp con trai người ta như vậy, quá đáng!
"Cậu không qua?" Khuynh Diễm nhấc chân: "Vậy thì tôi qua."
Thiếu niên gấp đến mức mất hết ngôn ngữ, dán chặt mình trên tường.
Khuynh Diễm giơ tay lên, hắn lập tức nhắm chặt mắt, rụt cổ lại.
Cảm giác ấm nóng lướt qua cổ tay, âm thanh nuốt xuống vang lên từng tiếng rõ ràng, thiếu niên nghi hoặc mở mắt.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cô gái đối diện đang cầm cổ tay hắn, chậm rãi mút. Máu đỏ tươi dính trên môi cô, điểm lên nước da trắng màu sắc mị hoặc.
Hai mắt cô ngước nhìn hắn, chăm chú quan sát từng biểu cảm của hắn, như để ý xem hắn có chỗ nào khó chịu hay không.
Thiếu niên như bị trúng ma chú, vô thức đưa bàn tay còn lại chạm lên mí mắt Khuynh Diễm.
Thật đẹp.
Cả đại dương xanh thẳm như đều được khảm nạm vào đôi mắt cô.
Vẻ đẹp này, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được, cũng không một tác phẩm nghệ thuật nào có thể so sánh được.
Thiếu niên thấy tim mình bỗng chốc đập nhanh đến vội vã, hắn muốn... hôn lên mắt người này.
Đầu lưỡi Khuynh Diễm lướt qua cổ tay thiếu niên, vết dao cắt nhanh chóng lành lại, tốc độ kết da nhanh đến mức mắt thường có thể trông thấy.
Thiếu niên hơi ngẩn ra nhìn chằm chằm cổ tay mình, sau đó nhìn Khuynh Diễm, lại nhìn cổ tay mình, rồi lại nhìn Khuynh Diễm.
Lặp đi lặp lại mấy lần, mãi một lúc sau, hắn mới chần chờ hỏi: "Cô... là Huyết Tộc sao?"
"Ừ."
Thiếu niên hơi áy náy, khi nãy đứng ở khoảng cách xa, hắn cứ tưởng cô là oan hồn.
Không có oan hồn nào đẹp như cô cả.
Thiếu niên mỉm cười tiến đến gần: "Bọn họ đều nói Huyết Tộc rất xấu xí, mặt xanh nanh vàng, nhưng mà, cô thật xinh đẹp nha!”
"Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy." Khuynh Diễm gật đầu.
Xinh đẹp thế này cũng đâu phải ý muốn của ta.
Nhưng biết làm sao được, ta thật sự là quá đẹp!
\[Kí chủ, cô thôi đi!\]
Thiếu niên nghiêng đầu, tiếp tục khen ngợi: "Cô nói chuyện cũng rất đáng yêu!"
Khuynh Diễm lạnh mặt xuống: "Không đáng yêu." Ta là bá chủ oai hùng, đáng yêu cái gì?
Mi mới đáng yêu!
"Tôi tên Diệp Nhiên, cô đáng yêu thế này, tôi sẽ gọi cô là..."
"Tô Khuynh Diễm."
"Tiểu Biên Biên."
Câu nói của Khuynh Diễm và Diệp Nhiên cùng lúc vang lên.
Hắn híp mắt cười: "Tên của Tiểu Biên Biên nghe thật hay."
Khuynh Diễm: "..." Biên cái gì? Hắn gọi ta là gì?
\[Biên trong biên bức.\] Hắc Khuyển cười ha hả giải thích.
\[Có truyền thuyết kể rằng, nguồn gốc của Huyết Tộc bắt nguồn từ loài dơi. Cho nên, Tiểu Biên Biên là Bé Dơi Nhỏ đó kí chủ.\]
Khuynh Diễm: "! ! !" Bé Dơi Nhỏ?
Bé! Dơi! Nhỏ!
Mẹ nó có tin Huyết Tộc bá chủ thế giới lập tức hút cạn máu mi không?
"Tiểu Biên Biên." Diệp Nhiên vui vẻ lặp lại. Bé Dơi Nhỏ, Bé Dơi Nhỏ, thật đáng yêu nha!
"Không được kêu Tiểu Biên Biên, kêu tên tôi." Bé Dơi Nhỏ cái đầu mi!
Diệp Nhiên gật gật đầu: "Được, Tiểu Biên Biên."
Khuynh Diễm: "..." Ta muốn đứa nhỏ nhút nhát lúc ta mới tiến vào phòng, ta không muốn con hàng lì lợm này!
"Tiểu Biên Biên, lúc nãy cô uống máu của tôi, cô phải rất ngon không?" Diệp Nhiên mon men đến gần.
Khuynh Diễm ngước mắt nhìn hắn, thiếu niên cao hơn cô một cái đầu, làn da có chút nhợt nhạt, nhưng vẫn không thể làm lu mờ đi nét đẹp thuần khiết của hắn.
Đôi mắt cất giữ ánh sáng hướng đến cô, tràn ngập chờ mong.
Khuynh Diễm chậm rãi đáp: "Đẹp." Vì đẹp nên máu cũng ngon.
Diệp Nhiên hơi ngơ ngác, hắn hỏi cô có ngon không mà, cô nói đẹp là sao?
Khuynh Diễm không trả lời đúng trọng tâm, nhưng Diệp Nhiên theo bản năng cảm nhận được cô hài lòng.
Hắn lập tức dán sát vào người cô, dáng vẻ tò mò dụ hoặc.
Khuynh Diễm dâng lên cảnh giác. Làm gì? Mi muốn làm gì ta?
Diệp Nhiên chậm chạp mở miệng: "Tiểu Biên Biên, cô rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu, cho nên cô có thể... cho tôi xem răng nanh của cô được không?"
Khuynh Diễm: "..."
Ý mi là muốn ta nhổ răng nanh xuống tặng mi?!
Súng răng sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc, cái này không được!
"Không!" Khuynh Diễm quả quyết cự tuyệt.
"Đi mà, tôi chỉ xem một chút thôi, nha!"
Diệp Nhiên càng ngày càng gần, gương mặt hắn cách cô chưa đến một gang tay.
Mùi hương trên người hắn xông thẳng vào mũi cô, cần cổ tinh tế mềm mại, động mạch như xuyên qua làn da mỏng manh kích thích dây thần kinh của Khuynh Diễm.
Máu!
Muốn uống máu!
Khuynh Diễm tự nhéo đùi mình một cái, cô có hình tượng, không thể vì miếng ăn mà đánh mất lý trí!
Nhưng người đối diện lại không ý thức được nguy hiểm, lại cứ áp sát đến gần, hơi thở mềm ngọt rủ rỉ trước đầu mũi cô.
"Tiểu Biên Biên há miệng để tôi nhìn răng nanh một chút nha." Diệp Nhiên năn nỉ: "Cô cũng uống máu tôi rồi, máu rất..."
Nửa câu còn lại của Diệp Nhiên đều bị người ta nuốt vào, hắn mở to mắt nhìn Huyết Tộc trước mặt đột ngột đè lên môi hắn.
Là dùng môi cô đè lên môi hắn!
Cảm giác xao động quen thuộc trỗi dậy từ sâu trong linh hồn, như có âm thanh đang không ngừng vang vọng.
Chính là cô ấy!
Nhất định phải giữ chặt cô ấy!
Không đợi Diệp Nhiên kịp phản ứng, Khuynh Diễm đã nhanh chóng tách ra, lùi lại cách hắn một khoảng, nén xuống hơi thở hỗn loạn.
"Không được nhắc đến từ máu." Nếu không ta sẽ không khống chế được thân thể này.
Diệp Nhiên giơ tay sờ lên môi, cảm giác thoáng qua vừa nãy cực kỳ chân thực, hắn cẩn thận hỏi: "Tiểu Biên Biên, cô... hôn tôi sao?"
"Có vấn đề?" Khuynh Diễm nâng mắt. Thách mi dám nói có, ta lập tức uống cạn máu mi!
\[Kí chủ, cô như vậy là không đúng. Bị một người xa lạ hôn, sẽ không ai thích nổi đâu, ít nhất cũng phải...\]
Diệp Nhiên: "Không có vấn đề, tôi rất thích. Cô hôn tôi lần nữa được không?"
Hắc Khuyển: \[...\] Tốt, hôn đi, cứ xem như nó chưa nói gì.
Đại nhân vật được Lang Tinh giữ lại tình cảm, mạch não này nó từ chối hiểu.
Không muốn tiếp tục nhìn, offline, tạm biệt!
Tác giả :
Nhất Dạ Diễm Vũ