Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 13: Chương 6.2: Quần Chúng Online (6)
Học sinh trong lớp hóng hớt nhìn, lần này có kịch hay xem rồi, nam thần mới xuất hiện, bị vị Sở đại tiểu thư tạt liền hai gáo nước lạnh.
Nhìn ánh mắt của nam thần mà xem, bọn họ nghĩ phải lập tức gọi xe cứu thương cho vị tiểu thư này. Nam thần cứ trừng phạt cô ta đi! Ai bảo cô ta kiêu ngạo mắt mù đến thế, lại dám từ chối nam thần, hừ hừ!
Điều mọi người không ngờ là Tần Ưu chỉ nhìn Khuynh Diễm một cái, liền thu tầm mắt lại, ngước lên bục giảng. Cứ như hắn vốn tùy tiện ngồi ở đây, hoàn toàn xem cô như không khí.
"Hệ Thống, hắn lơ ta." Khuynh Diễm cười cười cáo trạng.
\[...\] Nó mừng vì đại nhân vật lơ cô.
"Mi có giỏi thì giải cấm khẩu cho ta thử xem."
Xã hội công bằng, thời đại pháp trị, tổ chức lừa đảo bọn mi lại chơi tước đoạt quyền tự do ngôn luận!
Ta muốn khiếu nại! À không, ta muốn kiện! Gọi người đến cho ta!
Người đâu? Ra tòa!
\[...\] Kí chủ lại phát bệnh, Hệ Thống mệt mỏi trực tiếp offline.
Nhận ra thứ trong đầu mình đã lặn mất tăm, Khuynh Diễm liền an tĩnh trở lại. Cô yên lặng cong môi cười rạng rỡ, nhưng đáy mắt lại phảng phất như đầm chết, không một gợn sóng.
– –
Trong sự lo lắng sợ hãi của Hệ Thống, một tháng bình yên trôi qua, Khuynh Diễm cũng không có hành động đặc biệt gây sự, cô chỉ xem Tần Ưu như không khí mà đối đãi, đến khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn hắn.
Hầu hết thời gian, Khuynh Diễm luôn tập trung tìm kiếm thông tin gì đó, Hệ Thống cảm thấy không liên quan đến đại nhân vật, cũng không phá hủy được thế giới, nó liền không quan tâm.
Kí chủ không làm loạn, nó đã rất vui mừng rồi.
Sân sau.
Trường học nào cũng lan truyền vài câu chuyện về địa điểm quỷ thần kì quái, mà ngôi trường Khuynh Diễm đang học cũng không ngoại lệ.
Địa phương đáng sợ nhất trong miệng đám học sinh, nơi xảy ra những câu chuyện mất tích, những kì án bí ẩn, những sự tích rùng rợn khiến người người sợ hãi – chính là sân sau.
Để đến đây cần vượt qua cánh đồng cỏ bông lau cao cỡ nửa người, đi vòng qua một hồ nhân tạo bỏ hoang, cuối cùng là khoảng đất rậm rạp âm u nằm sâu bên trong này.
Sự tồn tại rùng rợn nhất chính là cây cổ thụ ma quái, nhìn từ xa như quái vật ẩn mình trong bóng tối đang giương nanh múa vuốt, trên các cành cây treo đầy dải lụa đỏ bạc màu, phấp pha phấp phới lướt mình trong gió, như đang cười nhạo nhân loại ngu ngốc.
Khuynh Diễm cong ngón tay quấn một lọn tóc, thầm nghĩ đúng là ngốc thật, những thứ rùng rợn này chỉ là giả mà thôi, nói đúng hơn là do đám người ngoài kia tự mình hù mình.
Thứ nhất, mỗi thế giới có một chủ đề của riêng nó, mà thế giới này vốn là thanh xuân vườn trường, như thế nào lại có thể bẻ lái đến quỷ thần rùng rợn?
Thứ hai, cô không hề cảm nhận được chút khí tức kì quái nào, không gian tuy có hơi tối tăm, nhưng ngoài cây xanh ra cũng chỉ có cây xanh.
Thứ ba, dựa vào kí ức của nguyên chủ.
Vào những ngày đầu nguyên chủ đến trường, nghe chuyện mất tích, kì án thảm thiết ở sân sau, liền tự mình dọa mình hoảng sợ, khăng khăng đòi đổi sang trường khác.
Ông bà Sở muốn con gái học tập tại đây, vì cổ đông trường là bạn thân của họ, nơi có quan hệ này có thể bảo vệ nguyên chủ, cũng thuận tiện giám sát cô.
Sau khi biết nguyên chủ sợ bóng sợ gió linh tinh, ông bà Sở liền mở ra hình thức kể chuyện xưa, một năm một mười thuật lại bí ẩn sân sau trấn an con gái nhỏ.
Vào những năm mới thành lập, trường học quý tộc vốn định xây dựng khu đại học ở sân sau, nhưng cổ đông lớn nhất không đồng ý, ông ấy chi tiền mua lại sân sau, muốn giữ nguyên vẹn nơi đầu tiên mình và vợ gặp gỡ.
Đây vốn là một chuyện tình đẹp, mà sân sau thời điểm đó cũng hưởng lây phúc của chuyện tình này, trở thành nơi ấm áp thơ mộng, là địa điểm hẹn hò lén lút của học sinh yêu sớm, thiếu niên thiếu nữ còn viết tên mình lên dải lụa đỏ rồi treo lên cây cổ thụ, ước nguyện bên nhau trọn đời.
Trọn đời là gì? Nghe thật quá viển vông!
Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi vợ của cổ đông kia qua đời, cũng không có gì mờ ám, chỉ là lớn tuổi sức yếu, gặp bệnh không vượt qua được.
Cổ đông lo xong tang sự của vợ, đêm hôm khuya khoắt một mình đến sân sau ôn lại ký ức, đau thương nhớ nhung thế nào lại tái phát bệnh tim, nối gót đi theo vợ.
Con trai cổ đông uất ức, liền đổ hết lỗi lầm về cái chết của cha mẹ mình cho một cái sân sau vô tri. Thế là ông ấy lan truyền những câu chuyện quỷ thần rùng rợn, để mọi người không đến sân sau.
Thế nhưng cậu con trai này chỉ không cho người ra vào, bỏ mặc sân sau hoang phế, chứ không nỡ phá bỏ địa điểm cha mẹ mình lần đầu gặp gỡ.
Khuynh Diễm cảm thấy khó hiểu, tại sao khi tai bay vạ gió bất ngờ ập đến, người ta luôn cố truy cứu trách nhiệm trên một người nào đó hay một thứ gì đó?
Cứ như được trút giận thì cuộc đời họ mới thấy công bằng hơn, hoặc chăng, nắm chắc thù hận cũng là một lý do để sống?
Nhưng trên đời này làm gì có thứ gọi là công bằng, mà thù hận lại là con dao hai lưỡi, như người con trai cổ đông này, trút hết oán giận lên một cái sân sau, rồi sau cùng lại không đành lòng dỡ bỏ nó.
Tình cảm con người đúng là rất phức tạp, mà Khuynh Diễm vốn cái hiểu cái không, ngẫm nghĩ một chút liền chẳng mấy bận tâm nữa.
Nhìn ánh mắt của nam thần mà xem, bọn họ nghĩ phải lập tức gọi xe cứu thương cho vị tiểu thư này. Nam thần cứ trừng phạt cô ta đi! Ai bảo cô ta kiêu ngạo mắt mù đến thế, lại dám từ chối nam thần, hừ hừ!
Điều mọi người không ngờ là Tần Ưu chỉ nhìn Khuynh Diễm một cái, liền thu tầm mắt lại, ngước lên bục giảng. Cứ như hắn vốn tùy tiện ngồi ở đây, hoàn toàn xem cô như không khí.
"Hệ Thống, hắn lơ ta." Khuynh Diễm cười cười cáo trạng.
\[...\] Nó mừng vì đại nhân vật lơ cô.
"Mi có giỏi thì giải cấm khẩu cho ta thử xem."
Xã hội công bằng, thời đại pháp trị, tổ chức lừa đảo bọn mi lại chơi tước đoạt quyền tự do ngôn luận!
Ta muốn khiếu nại! À không, ta muốn kiện! Gọi người đến cho ta!
Người đâu? Ra tòa!
\[...\] Kí chủ lại phát bệnh, Hệ Thống mệt mỏi trực tiếp offline.
Nhận ra thứ trong đầu mình đã lặn mất tăm, Khuynh Diễm liền an tĩnh trở lại. Cô yên lặng cong môi cười rạng rỡ, nhưng đáy mắt lại phảng phất như đầm chết, không một gợn sóng.
– –
Trong sự lo lắng sợ hãi của Hệ Thống, một tháng bình yên trôi qua, Khuynh Diễm cũng không có hành động đặc biệt gây sự, cô chỉ xem Tần Ưu như không khí mà đối đãi, đến khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn hắn.
Hầu hết thời gian, Khuynh Diễm luôn tập trung tìm kiếm thông tin gì đó, Hệ Thống cảm thấy không liên quan đến đại nhân vật, cũng không phá hủy được thế giới, nó liền không quan tâm.
Kí chủ không làm loạn, nó đã rất vui mừng rồi.
Sân sau.
Trường học nào cũng lan truyền vài câu chuyện về địa điểm quỷ thần kì quái, mà ngôi trường Khuynh Diễm đang học cũng không ngoại lệ.
Địa phương đáng sợ nhất trong miệng đám học sinh, nơi xảy ra những câu chuyện mất tích, những kì án bí ẩn, những sự tích rùng rợn khiến người người sợ hãi – chính là sân sau.
Để đến đây cần vượt qua cánh đồng cỏ bông lau cao cỡ nửa người, đi vòng qua một hồ nhân tạo bỏ hoang, cuối cùng là khoảng đất rậm rạp âm u nằm sâu bên trong này.
Sự tồn tại rùng rợn nhất chính là cây cổ thụ ma quái, nhìn từ xa như quái vật ẩn mình trong bóng tối đang giương nanh múa vuốt, trên các cành cây treo đầy dải lụa đỏ bạc màu, phấp pha phấp phới lướt mình trong gió, như đang cười nhạo nhân loại ngu ngốc.
Khuynh Diễm cong ngón tay quấn một lọn tóc, thầm nghĩ đúng là ngốc thật, những thứ rùng rợn này chỉ là giả mà thôi, nói đúng hơn là do đám người ngoài kia tự mình hù mình.
Thứ nhất, mỗi thế giới có một chủ đề của riêng nó, mà thế giới này vốn là thanh xuân vườn trường, như thế nào lại có thể bẻ lái đến quỷ thần rùng rợn?
Thứ hai, cô không hề cảm nhận được chút khí tức kì quái nào, không gian tuy có hơi tối tăm, nhưng ngoài cây xanh ra cũng chỉ có cây xanh.
Thứ ba, dựa vào kí ức của nguyên chủ.
Vào những ngày đầu nguyên chủ đến trường, nghe chuyện mất tích, kì án thảm thiết ở sân sau, liền tự mình dọa mình hoảng sợ, khăng khăng đòi đổi sang trường khác.
Ông bà Sở muốn con gái học tập tại đây, vì cổ đông trường là bạn thân của họ, nơi có quan hệ này có thể bảo vệ nguyên chủ, cũng thuận tiện giám sát cô.
Sau khi biết nguyên chủ sợ bóng sợ gió linh tinh, ông bà Sở liền mở ra hình thức kể chuyện xưa, một năm một mười thuật lại bí ẩn sân sau trấn an con gái nhỏ.
Vào những năm mới thành lập, trường học quý tộc vốn định xây dựng khu đại học ở sân sau, nhưng cổ đông lớn nhất không đồng ý, ông ấy chi tiền mua lại sân sau, muốn giữ nguyên vẹn nơi đầu tiên mình và vợ gặp gỡ.
Đây vốn là một chuyện tình đẹp, mà sân sau thời điểm đó cũng hưởng lây phúc của chuyện tình này, trở thành nơi ấm áp thơ mộng, là địa điểm hẹn hò lén lút của học sinh yêu sớm, thiếu niên thiếu nữ còn viết tên mình lên dải lụa đỏ rồi treo lên cây cổ thụ, ước nguyện bên nhau trọn đời.
Trọn đời là gì? Nghe thật quá viển vông!
Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi vợ của cổ đông kia qua đời, cũng không có gì mờ ám, chỉ là lớn tuổi sức yếu, gặp bệnh không vượt qua được.
Cổ đông lo xong tang sự của vợ, đêm hôm khuya khoắt một mình đến sân sau ôn lại ký ức, đau thương nhớ nhung thế nào lại tái phát bệnh tim, nối gót đi theo vợ.
Con trai cổ đông uất ức, liền đổ hết lỗi lầm về cái chết của cha mẹ mình cho một cái sân sau vô tri. Thế là ông ấy lan truyền những câu chuyện quỷ thần rùng rợn, để mọi người không đến sân sau.
Thế nhưng cậu con trai này chỉ không cho người ra vào, bỏ mặc sân sau hoang phế, chứ không nỡ phá bỏ địa điểm cha mẹ mình lần đầu gặp gỡ.
Khuynh Diễm cảm thấy khó hiểu, tại sao khi tai bay vạ gió bất ngờ ập đến, người ta luôn cố truy cứu trách nhiệm trên một người nào đó hay một thứ gì đó?
Cứ như được trút giận thì cuộc đời họ mới thấy công bằng hơn, hoặc chăng, nắm chắc thù hận cũng là một lý do để sống?
Nhưng trên đời này làm gì có thứ gọi là công bằng, mà thù hận lại là con dao hai lưỡi, như người con trai cổ đông này, trút hết oán giận lên một cái sân sau, rồi sau cùng lại không đành lòng dỡ bỏ nó.
Tình cảm con người đúng là rất phức tạp, mà Khuynh Diễm vốn cái hiểu cái không, ngẫm nghĩ một chút liền chẳng mấy bận tâm nữa.
Tác giả :
Nhất Dạ Diễm Vũ